Hào Môn Trọng Sinh: Nữ Thầy Tướng Mắt Quỷ
Chương 50: Bắt Đầu Huấn Luyện (Ba)
Phi Tú
02/04/2024
Khi Mộc Chính Thanh vừa trả lời một câu, Tô Uẩn cũng bắt đầu dùng đôi chân củ cái trắng ngắn ngủn chạy bộ vòng quanh núi. Đầu tiên, phải ổn định hơi thở, cũng không được chạy quá nhanh, theo chu kỳ dần dần tăng lên, mới đầu thì chỉ cần ung dung chạy chậm, bây giờ là mùa đông, Tô Uẩn mặc trên người một chiếc áo khoác nhỏ, không thoáng khí lắm, cho nên, vừa chạy được một đoạn ngắn thì cả người vì không thoát khí được liền bắt đầu chảy mồ hôi đầm đìa.
Mộc Chính Thanh chạy bên cạnh, hầu như lúc nào hắn cũng ở gần cô, chạy cùng một chỗ, nhìn bộ dạng của hắn không thấy tốn sức chút nào, hoặc là nói, đây chỉ là một bữa ăn sáng của hắn, vốn cũng không cần hao tổn sức lực gì. Bởi vì Tô Uẩn vẫn luôn chạy rất chậm, nên bước chân của hắn cũng bước rất nhỏ, không nhanh không chậm đi theo bên cạnh Tô Uẩn, đồng thời, quan sát sắc mặt của cô.
Bởi vì cơ thể này thật sự rất yếu, cho nên Tô Uẩn mới chạy một hồi đã bắt đầu thở dốc, có hơi lực bất tòng tâm, gương mặt bánh bao trắng nõn cũng trở nên đỏ bừng. Lúc này mặt trời đã mọc, mặc trời mùa đông cũng không quá mạnh, nhưng bây giờ phản xạ trên thân Tô Uẩn, quả thực là một loại giày vò, trong đầu cô giờ chỉ có hai chữ, nóng, rất nóng.
Chân bắt đầu mất cảm giác, nặng nề giống như đeo vào hai cục sắt, mỗi một bước tiếp theo đều cảm thấy cực kỳ nặng. Mái tóc dài được chải gọn gàng lúc này vì mồ hôi mà bết dính trên gương mặt Tô Uẩn, cực kỳ khó chịu, nhưng không thể lấy tay vén tóc ra. Tô Uẩn cắn chặt môi dưới, khiến nó trở nên trắng bệch, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía trước, bây giờ đã chạy được khoảng nửa tiếng, qua một phần hai lộ trình.
"Đã đến giới hạn rồi, muội còn có thể tiếp tục kiên trì không?" Mộc Chính Thanh nhìn Tô Uẩn ở bên cạnh đầm đìa mồ hôi, rõ ràng động tác của cô ngày càng chậm chạp, gương mặt trắng nõn trở nên đỏ bừng, giống như là bị lửa đốt vậy, hai chân vất vả tiến bước, nhưng cô vẫn không dừng lại, điểm này làm cho Mộc Chính Thanh có chút kinh ngạc, phải biết, cô cũng chỉ có mười tuổi thôi.
"Có thể..." Tô Uẩn khó nhọc nói ra, phổi lúc này như bị thiêu đốt, cực kì khó chịu, miễn cưỡng nói ra được hai chữ đã rất khá rồi, bước chân di chuyển vô cùng nặng nề, bây giờ không thể gọi là chạy nữa mà là đi, đi nhanh, khó khăn chôn chân xuống.
"Bây giờ muội dùng Đạo Khí thuật, trong lúc chạy bộ không được ngừng, chậm rãi để đạo khí nhập thể, từ từ cảm nhận một chút..." Mộc Chính Thanh thấy thời cơ đã đến, liền bắt đầu chỉ đạo Tô Uẩn vận hành Đạo Khí thuật.
Nghe thế, Tô Uẩn liền làm theo, ổn định lại đôi chân đã gần như nhũn ra, cố gắng vận hành Đạo Khí thuật, để đạo khí nhập thân, hút linh khí bốn phía xung quanh vào trong cơ thể, chân vẫn tiếp tục chạy, sau khi dùng Đạo Khí thuật bổ trợ, lúc này Tô Uẩn mới phát hiện ra điểm khác biệt.
Khi cô chạy bộ, cơ thể vừa bài tiết ra chất bẩn, vừa hút vào linh khí, lúc này cô cảm thấy lỗ chân lông từ từ giãn ra, cả người giống như vừa được đổi mới hoàn toàn, càng chạy, cơ thể càng nhẹ nhõm, cũng không tốn sức lực nữa, lúc đầu cảm thấy cơ thể đã đến giới hạn thì bây giờ bắt đầu bình thường trở lại...
Cái này... quan trọng nhất chính là bệnh đau đầu của Tô Uẩn, bởi vì sử dụng dị năng quá độ mà đau đầu, theo thời gian dần dần chuyển biến tốt một chút...
Mộc Chính Thanh chạy bên cạnh, hầu như lúc nào hắn cũng ở gần cô, chạy cùng một chỗ, nhìn bộ dạng của hắn không thấy tốn sức chút nào, hoặc là nói, đây chỉ là một bữa ăn sáng của hắn, vốn cũng không cần hao tổn sức lực gì. Bởi vì Tô Uẩn vẫn luôn chạy rất chậm, nên bước chân của hắn cũng bước rất nhỏ, không nhanh không chậm đi theo bên cạnh Tô Uẩn, đồng thời, quan sát sắc mặt của cô.
Bởi vì cơ thể này thật sự rất yếu, cho nên Tô Uẩn mới chạy một hồi đã bắt đầu thở dốc, có hơi lực bất tòng tâm, gương mặt bánh bao trắng nõn cũng trở nên đỏ bừng. Lúc này mặt trời đã mọc, mặc trời mùa đông cũng không quá mạnh, nhưng bây giờ phản xạ trên thân Tô Uẩn, quả thực là một loại giày vò, trong đầu cô giờ chỉ có hai chữ, nóng, rất nóng.
Chân bắt đầu mất cảm giác, nặng nề giống như đeo vào hai cục sắt, mỗi một bước tiếp theo đều cảm thấy cực kỳ nặng. Mái tóc dài được chải gọn gàng lúc này vì mồ hôi mà bết dính trên gương mặt Tô Uẩn, cực kỳ khó chịu, nhưng không thể lấy tay vén tóc ra. Tô Uẩn cắn chặt môi dưới, khiến nó trở nên trắng bệch, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía trước, bây giờ đã chạy được khoảng nửa tiếng, qua một phần hai lộ trình.
"Đã đến giới hạn rồi, muội còn có thể tiếp tục kiên trì không?" Mộc Chính Thanh nhìn Tô Uẩn ở bên cạnh đầm đìa mồ hôi, rõ ràng động tác của cô ngày càng chậm chạp, gương mặt trắng nõn trở nên đỏ bừng, giống như là bị lửa đốt vậy, hai chân vất vả tiến bước, nhưng cô vẫn không dừng lại, điểm này làm cho Mộc Chính Thanh có chút kinh ngạc, phải biết, cô cũng chỉ có mười tuổi thôi.
"Có thể..." Tô Uẩn khó nhọc nói ra, phổi lúc này như bị thiêu đốt, cực kì khó chịu, miễn cưỡng nói ra được hai chữ đã rất khá rồi, bước chân di chuyển vô cùng nặng nề, bây giờ không thể gọi là chạy nữa mà là đi, đi nhanh, khó khăn chôn chân xuống.
"Bây giờ muội dùng Đạo Khí thuật, trong lúc chạy bộ không được ngừng, chậm rãi để đạo khí nhập thể, từ từ cảm nhận một chút..." Mộc Chính Thanh thấy thời cơ đã đến, liền bắt đầu chỉ đạo Tô Uẩn vận hành Đạo Khí thuật.
Nghe thế, Tô Uẩn liền làm theo, ổn định lại đôi chân đã gần như nhũn ra, cố gắng vận hành Đạo Khí thuật, để đạo khí nhập thân, hút linh khí bốn phía xung quanh vào trong cơ thể, chân vẫn tiếp tục chạy, sau khi dùng Đạo Khí thuật bổ trợ, lúc này Tô Uẩn mới phát hiện ra điểm khác biệt.
Khi cô chạy bộ, cơ thể vừa bài tiết ra chất bẩn, vừa hút vào linh khí, lúc này cô cảm thấy lỗ chân lông từ từ giãn ra, cả người giống như vừa được đổi mới hoàn toàn, càng chạy, cơ thể càng nhẹ nhõm, cũng không tốn sức lực nữa, lúc đầu cảm thấy cơ thể đã đến giới hạn thì bây giờ bắt đầu bình thường trở lại...
Cái này... quan trọng nhất chính là bệnh đau đầu của Tô Uẩn, bởi vì sử dụng dị năng quá độ mà đau đầu, theo thời gian dần dần chuyển biến tốt một chút...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.