Hào Môn Trọng Sinh: Nữ Thầy Tướng Mắt Quỷ
Chương 52: Quỷ Nước Trong Sông (1)
Phi Tú
03/04/2024
Mộc Chính Thanh vẫn giữ gương mặt lạnh lùng như cũ, hắn nhìn qua Tô Uẩn. Trong phút chốc hắn vẫn chưa hiểu được ý của Tô Uẩn, chỉ là cho dù đứng đâu thì ý cười trong mắt vẫn không thay đổi. Không biết vì sao, từ trước đến giờ Mộc Chính Thanh đều rất nhạt nhẽo, thậm chí là lạnh lùng nhưng lại khác biệt khi đối diện với bánh bao nhỏ trước mặt. Hắn rất thích nhìn vẻ mặt sinh động của bánh bao nhỏ này.
Thật ra bọn họ đều là người cùng thuyền, đều rất lạnh lùng, điều khác biệt là hắn chỉ tỏ vẻ lạnh lùng mà thôi, còn Tô Uẩn thì lạnh lùng từ tận trong tim...
"Sư huynh, muội muốn tắm rửa!" Tô Uẩn biết đối phương cố ý thì nói thẳng ra, đôi mắt đen láy to tròn nhìn thẳng vào đối phương, cho dù trên mặt có hơi dơ dáy nhưng lại càng thêm phụ họa cho làn da trắng tuyết của cô.
"Ừm? Muội tắm đi..." Mộc Chính Thanh vẫn không chút động đậy, hắn đứng nguyên tại chỗ, mắt cũng chẳng thèm nhắm lại, hai tay vòng trước ngực rồi dựa vào gốc cây to. Những ánh nắng lấp lánh xuyên thấu qua tán cây rồi rơi vào người Mộc Chính Thanh, ánh nắng nhẹ nhàng khiến cho sự lạnh lẽo của hắn dịu dàng hơn rất nhiều. Lông mi thon dài vểnh lên, đôi môi đỏ rực hơi nhếch, trong đôi mắt đen láy có chút ánh sáng chiết xạ, đẹp đến ngạt thở. Khiến cho Tô Uẩn cảm thấy nghẹn lời, cô không đành lòng phá đi cảnh đẹp trước mặt.
Một lúc sau Tô Uẩn mới cất lời: "Vậy thì sư huynh nhắm mắt lại... muội..." Bỗng nhiên Tô Uẩn cảm thấy bí từ, nhưng cũng may mà Mộc Chính Thanh không tiếp tục chọc ghẹo cô nữa. Hắn nhắm mắt lại, mặc cho ánh nắng hắt lên người, cảm giác có hơi ấm áp, khóe miệng của hắn cong lên, cả người nhìn rất im lặng và yên ổn, xung quanh lại có tiếc gió thổi lá cây rì rào, rì rào...
"Cả người đều là thịt, như cục thịt viên vậy... Thật ra huynh không có định nhìn... Huynh đứng đây trông giúp muội..."
Câu nói này của Mộc Chính Thanh suýt để cho Tô Uẩn ho khan, cũng may là cô nhịn lại được. Trải qua hôm nay thì cô đã nhận ra rằng thật ra sư huynh của mình không phải là lạnh lùng mà là xấu bụng, mập là lỗi của cô à,... Chỉ là mũm mỉm của trẻ con mà thôi, chỉ là mũm mỉm mà thôi...
Tô Uẩn không nói chuyện với Mộc Chính Thanh nữa, cô thấy hắn vòng tay dựa vào gốc cây đại thụ, nhắm cả hai mắt lại một cách rất thoải mái thì Tô Uẩn cởi phắt áo bông ra. Thật ra mặc dù bây giờ cô chỉ mới mười tuổi, nhưng cô có tâm trí của một thiếu nữ mười mấy tuổi, sao lại có thể để người khác nhìn mình tắm rửa chứ.
Tô Uẩn cởi hết đồ trên người ra rồi bước xuống bờ sông, cô đặt quần áo và sách của mình bên bờ, còn mình thì dùng chân thử nhiệt độ nước. Cảm thấy nước không lạnh như tưởng tượng thì cô mới từ từ ngâm mình vào nước.
Tô Uẩn bơi rất giỏi, cô như một con cá ở dưới nước, đầu tiên cô rửa ráy cho sạch sẽ, cả người cũng thoải mái hơn nhiều. Sau khi bơi một lúc thì Tô Uẩn định lên bờ, nhưng đột nhiên lại cảm thấy có một sự lạnh lẽo đang lan tràn trong nước, bước chân của cô cũng dừng lại...
Thật ra bọn họ đều là người cùng thuyền, đều rất lạnh lùng, điều khác biệt là hắn chỉ tỏ vẻ lạnh lùng mà thôi, còn Tô Uẩn thì lạnh lùng từ tận trong tim...
"Sư huynh, muội muốn tắm rửa!" Tô Uẩn biết đối phương cố ý thì nói thẳng ra, đôi mắt đen láy to tròn nhìn thẳng vào đối phương, cho dù trên mặt có hơi dơ dáy nhưng lại càng thêm phụ họa cho làn da trắng tuyết của cô.
"Ừm? Muội tắm đi..." Mộc Chính Thanh vẫn không chút động đậy, hắn đứng nguyên tại chỗ, mắt cũng chẳng thèm nhắm lại, hai tay vòng trước ngực rồi dựa vào gốc cây to. Những ánh nắng lấp lánh xuyên thấu qua tán cây rồi rơi vào người Mộc Chính Thanh, ánh nắng nhẹ nhàng khiến cho sự lạnh lẽo của hắn dịu dàng hơn rất nhiều. Lông mi thon dài vểnh lên, đôi môi đỏ rực hơi nhếch, trong đôi mắt đen láy có chút ánh sáng chiết xạ, đẹp đến ngạt thở. Khiến cho Tô Uẩn cảm thấy nghẹn lời, cô không đành lòng phá đi cảnh đẹp trước mặt.
Một lúc sau Tô Uẩn mới cất lời: "Vậy thì sư huynh nhắm mắt lại... muội..." Bỗng nhiên Tô Uẩn cảm thấy bí từ, nhưng cũng may mà Mộc Chính Thanh không tiếp tục chọc ghẹo cô nữa. Hắn nhắm mắt lại, mặc cho ánh nắng hắt lên người, cảm giác có hơi ấm áp, khóe miệng của hắn cong lên, cả người nhìn rất im lặng và yên ổn, xung quanh lại có tiếc gió thổi lá cây rì rào, rì rào...
"Cả người đều là thịt, như cục thịt viên vậy... Thật ra huynh không có định nhìn... Huynh đứng đây trông giúp muội..."
Câu nói này của Mộc Chính Thanh suýt để cho Tô Uẩn ho khan, cũng may là cô nhịn lại được. Trải qua hôm nay thì cô đã nhận ra rằng thật ra sư huynh của mình không phải là lạnh lùng mà là xấu bụng, mập là lỗi của cô à,... Chỉ là mũm mỉm của trẻ con mà thôi, chỉ là mũm mỉm mà thôi...
Tô Uẩn không nói chuyện với Mộc Chính Thanh nữa, cô thấy hắn vòng tay dựa vào gốc cây đại thụ, nhắm cả hai mắt lại một cách rất thoải mái thì Tô Uẩn cởi phắt áo bông ra. Thật ra mặc dù bây giờ cô chỉ mới mười tuổi, nhưng cô có tâm trí của một thiếu nữ mười mấy tuổi, sao lại có thể để người khác nhìn mình tắm rửa chứ.
Tô Uẩn cởi hết đồ trên người ra rồi bước xuống bờ sông, cô đặt quần áo và sách của mình bên bờ, còn mình thì dùng chân thử nhiệt độ nước. Cảm thấy nước không lạnh như tưởng tượng thì cô mới từ từ ngâm mình vào nước.
Tô Uẩn bơi rất giỏi, cô như một con cá ở dưới nước, đầu tiên cô rửa ráy cho sạch sẽ, cả người cũng thoải mái hơn nhiều. Sau khi bơi một lúc thì Tô Uẩn định lên bờ, nhưng đột nhiên lại cảm thấy có một sự lạnh lẽo đang lan tràn trong nước, bước chân của cô cũng dừng lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.