Hào Môn Trọng Sinh: Nữ Thầy Tướng Mắt Quỷ
Chương 45: Sư Huynh Tới (Một)
Phi Tú
02/04/2024
Tô Uẩn nghỉ tạm ở nhà mấy ngày, cơ thể từ từ chuyển biến tốt hơn, những mà không biết có phải do hôm đó gặp quỷ nam áo đỏ hay không mà cơ thể lúc nào cũng cảm thấy lạnh lẽo, giống như là bị khí lạnh xâm vào bên trong, không xua tan được, cũng bởi vậy mà tay của cô lạnh buốt đến dọa người, làm cho Dương Mai cực kỳ lo lắng.
Sức khỏe gần như hoàn toàn hồi phục, tự nhiên cũng có thể ra ngoài, Tô Uẩn nhớ rất kỹ mình đã vài ngày không tới chỗ của sư phụ Lý Huyền Chân rồi. Thuật điều hòa hơi thở cô vẫn luyện mỗi ngày, mà nửa cuốn sách Lý Huyền Chân đưa Tô Uẩn cũng đã xem qua, bây giờ đã tốt hơn nhiều so với bản thân yếu đuối trước kia.
Vừa ra cửa, Dương Mai vẫn vì chuyện lần trước mà lo lắng sợ hãi, dặn đi dặn lại thì mới yên tâm cho cô ra ngoài. Mấy ngày nay, Tô Uẩn không trông thấy Dương Nguyệt Nguyệt, hình như là cô a bị cấm túc, mà bản thân mình cũng núp trong phòng, không có ra ngoài.
Mang theo nửa cuốn sách ra ngoài, Tô Uẩn đã sớm quen thuộc con đường làng, lối đi đến chỗ Lý Huyền Chân cô còn nhớ kỹ hơn, đi một mạch tới cuối thôi, khi đi ngang qua chỗ gặp lão quỷ và quỷ nam áo đỏ, lúc này mới phát hiện ra điểm bất thường. Cô nhớ rõ người của thôn trên có nói qua, nơi này vào thời chiến loạn trước kia, có đào một cái hố chôn một trăm người, trong đó là dân chúng bị giặc ngoại xâm giết hại, khi đó đều là chôn sống, bị ngạt mà chết, ngày đó tiếng kêu rên thê thảm vang lên, sau hơn một tiếng đồng hồ mới tắt hẳn.
Ngày đó nhìn thấy người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn kia, chắc hẳn cũng là một trong trăm người bị chôn sống trong cái hố đó, là một lão quỷ tồn tại đến mấy chục năm, nhưng còn chàng trai mặc áo cổ trang màu đỏ kia, Tô Uẩn nhất thời không có chút manh mối nào, nhưng mà đối phương cũng không giống loại muốn hại tính mạng người, ngược lại giống như là vừa mới khôi phục trí nhớ vậy...
Vẫn không thể hiểu được, nên Tô Uẩn dứt khoát không nghĩ thêm, đi được khoảng mười mấy phút thì đến chân núi, chỗ ở của Lý Huyền Chân là một căn nhà nhỏ đứng chình ình dưới chân núi. Từ xa nhìn lại, Tô Uẩn có thể cảm giác được bốn phía quanh nhà đều tràn đầy linh khí, chắc hẳn bên trong bày Tụ Linh trận, rất phù hợp để tu luyện Đạo Khí thuật.
Đi tới cổng, Tô Uẩn hồi tưởng lại trận pháp một chút, đi dọc theo sân trong vài bước liền tìm ra quy luật, cô nhanh chóng đi tới cửa phòng. Có vẻ như Lý Huyền Chân đã biết Tô Uẩn đi tới, giọng nói từ bên trong truyền ra: "Bé con... đến rồi thì vào đi, sư phụ đưa con đi làm quen với một người..."
Làm quen với một người, Tô Uẩn cảm thấy kỳ quái, là ai? Người mà sư phụ muốn giới thiệu chẳng lẽ là khách quý nào đó? Đột nhiên Tô Uẩn nhớ lại đoạn thời gian trước, sư phụ luôn đề cập tới một người, là sư huynh của cô. Vị sư huynh thần bí đó cô chưa từng được thấy qua, trước mấy ngày, Lý Huyền Chân lại nhắc tới nói là Thường Thường muốn tới, nhưng mà Tô Uẩn thật sự không biết đó là người như thế nào...
Trong lòng mang theo sự nghi hoặc và tò mò, Tô Uẩn bước vào trong phòng, ghế ở sảnh cũng không có người, như vậy hẳn là người đang ở phòng trong cùng. Tô Uẩn bước từng bước tới, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ quái, ngay cả ngọc huyết đeo trên cổ cũng bắt đầu ấm dần lên, giống như là bị lôi kéo, dẫn theo Tô Uẩn đi về phía trước, cô cũng có thể cảm nhận được đại khái vị trí của người bên trong, cứ như hai người có một sự ràng buộc nào đó...
Sức khỏe gần như hoàn toàn hồi phục, tự nhiên cũng có thể ra ngoài, Tô Uẩn nhớ rất kỹ mình đã vài ngày không tới chỗ của sư phụ Lý Huyền Chân rồi. Thuật điều hòa hơi thở cô vẫn luyện mỗi ngày, mà nửa cuốn sách Lý Huyền Chân đưa Tô Uẩn cũng đã xem qua, bây giờ đã tốt hơn nhiều so với bản thân yếu đuối trước kia.
Vừa ra cửa, Dương Mai vẫn vì chuyện lần trước mà lo lắng sợ hãi, dặn đi dặn lại thì mới yên tâm cho cô ra ngoài. Mấy ngày nay, Tô Uẩn không trông thấy Dương Nguyệt Nguyệt, hình như là cô a bị cấm túc, mà bản thân mình cũng núp trong phòng, không có ra ngoài.
Mang theo nửa cuốn sách ra ngoài, Tô Uẩn đã sớm quen thuộc con đường làng, lối đi đến chỗ Lý Huyền Chân cô còn nhớ kỹ hơn, đi một mạch tới cuối thôi, khi đi ngang qua chỗ gặp lão quỷ và quỷ nam áo đỏ, lúc này mới phát hiện ra điểm bất thường. Cô nhớ rõ người của thôn trên có nói qua, nơi này vào thời chiến loạn trước kia, có đào một cái hố chôn một trăm người, trong đó là dân chúng bị giặc ngoại xâm giết hại, khi đó đều là chôn sống, bị ngạt mà chết, ngày đó tiếng kêu rên thê thảm vang lên, sau hơn một tiếng đồng hồ mới tắt hẳn.
Ngày đó nhìn thấy người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn kia, chắc hẳn cũng là một trong trăm người bị chôn sống trong cái hố đó, là một lão quỷ tồn tại đến mấy chục năm, nhưng còn chàng trai mặc áo cổ trang màu đỏ kia, Tô Uẩn nhất thời không có chút manh mối nào, nhưng mà đối phương cũng không giống loại muốn hại tính mạng người, ngược lại giống như là vừa mới khôi phục trí nhớ vậy...
Vẫn không thể hiểu được, nên Tô Uẩn dứt khoát không nghĩ thêm, đi được khoảng mười mấy phút thì đến chân núi, chỗ ở của Lý Huyền Chân là một căn nhà nhỏ đứng chình ình dưới chân núi. Từ xa nhìn lại, Tô Uẩn có thể cảm giác được bốn phía quanh nhà đều tràn đầy linh khí, chắc hẳn bên trong bày Tụ Linh trận, rất phù hợp để tu luyện Đạo Khí thuật.
Đi tới cổng, Tô Uẩn hồi tưởng lại trận pháp một chút, đi dọc theo sân trong vài bước liền tìm ra quy luật, cô nhanh chóng đi tới cửa phòng. Có vẻ như Lý Huyền Chân đã biết Tô Uẩn đi tới, giọng nói từ bên trong truyền ra: "Bé con... đến rồi thì vào đi, sư phụ đưa con đi làm quen với một người..."
Làm quen với một người, Tô Uẩn cảm thấy kỳ quái, là ai? Người mà sư phụ muốn giới thiệu chẳng lẽ là khách quý nào đó? Đột nhiên Tô Uẩn nhớ lại đoạn thời gian trước, sư phụ luôn đề cập tới một người, là sư huynh của cô. Vị sư huynh thần bí đó cô chưa từng được thấy qua, trước mấy ngày, Lý Huyền Chân lại nhắc tới nói là Thường Thường muốn tới, nhưng mà Tô Uẩn thật sự không biết đó là người như thế nào...
Trong lòng mang theo sự nghi hoặc và tò mò, Tô Uẩn bước vào trong phòng, ghế ở sảnh cũng không có người, như vậy hẳn là người đang ở phòng trong cùng. Tô Uẩn bước từng bước tới, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ quái, ngay cả ngọc huyết đeo trên cổ cũng bắt đầu ấm dần lên, giống như là bị lôi kéo, dẫn theo Tô Uẩn đi về phía trước, cô cũng có thể cảm nhận được đại khái vị trí của người bên trong, cứ như hai người có một sự ràng buộc nào đó...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.