Hào Môn Trọng Sinh: Nữ Thầy Tướng Mắt Quỷ
Chương 42: Trừng Phạt (Hai)
Phi Tú
02/04/2024
Dương Quốc An là một kẻ sợ vợ, trung thực an phận, lúc này bị vợ mình quát thì lập tức thu tay về, dù sao cũng là con gái mình, dù thế nào cũng sẽ đau lòng, chỉ là lúc ánh mắt chuyển đến Tô Uẩn, lại cảm thấy trong lòng mình như bị châm một kích, có cảm giác áy náy, giống như là mình làm sai, không khỏi tự trách.
"Mẹ, mẹ xem đi, đây là do cha đánh con, đau quá... hu hu..." Dương Nguyệt Nguyệt lập tức chôn mặt vào trong lòng Tô Ngọc Liên, có lẽ là tìm được chỗ dựa, cho nên nói chuyện cũng có phần mạnh bạo lên, co rúm lại trong vòng tay của Tô Ngọc Liên, xem ra đây là lần đầu tiên cô ta bị cha đánh, cho nên trong lòng càng thêm phẫn hận Tô Uẩn.
Tô Uẩn không biết bây giờ trong lòng cô ta đang nghĩ cách gì, nhưng mà cũng đoán được đại khái một hai, chán ghét cô thì sao, cô vốn không tính làm cho đối phương thích mình, thứ cô cần chính là ly gián, kẻ được nâng niu trong lòng bàn tay, cha đau mẹ yêu, bà ngoại cưng chiều, các chú bác cũng thiên vị, không phải chỉ là vì kẻ đó nói được lời ngon tiếng ngọt, làm cho người ta có cảm giác ngoan ngoãn hiểu chuyện sao, cho nên kể đó có thể tùy hứng, có thể kiêu ngạo.
Nhưng mà được làm lại cuộc đời một lần, cô cũng sẽ không để chuyện đó lại xảy ra.
Trước tiên im lặng không nói gì, Tô Uẩn dường như che dấu hoàn toàn giọng nói của mình, an tĩnh ngồi ở một nơi hẻo lánh, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy mép váy, bàn tay bị bỏng thận trọng để ở bên cạnh. Bà nội Tô ngồi bên cạnh Tô Uẩn, nhìn hành động bất giác của cô, lại quay đầu nhìn Dương Nguyệt Nguyệt đang trốn sau lưng mẹ mình, bộ dạng có chết cũng không nhận sai, cũng không biết mình sai ở chỗ nào.
Tô Ngọc Liên hiển nhiên không biết trước đó xảy ra chuyện gì, chỉ vì che chở cho con gái mình mà suýt chút nữa đánh nhau với Dương Quốc An. Bà ta đương nhiên có uy lực hơn Dương Quốc An, khiến cho động tác tay của Dương Quốc An chậm lại, nhưng cơn giận vẫn còn sót lại trong lòng như cũ: "Ngọc Liên, bà có biết mình đang làm cái gì không, bà làm vậy là đang hại con gái mình đấy!"
"Dương Quốc An, tôi mặc kệ, khi đó ông nghèo khổ, hai bàn tay trắng, chỉ có mình tôi là đi theo ông, không quan tâm người nhà phản đối thế nào mà ở bên ông. Bây giờ ông phất lên rồi, kiếm được tiền thì trở mặt không nhận người à, đây là đứa con gái duy nhất của chúng ta đấy, chẳng lẽ ông muốn đánh chết nó mới vừa lòng sao?" Nói đến đây, Tô Ngọc Liên liền khóc lóc om sòm lên, lập tức ngồi phịch xuống đất, gào thét bất chấp.
Đây là chiêu mà bà ta thường dùng nhất, bởi vì mấy năm nay, bà ta đi theo Dương Quốc An vào lúc ông ta chán nản nhất, có thể nói là đồng cam cộng khổ, không thể phụ bạc, cũng bởi vậy, Dương Quốc An mới thấp kém hơn vợ một bậc, lúc này trông thấy Tô Ngọc Liên không nói lời nào mà trực tiếp che chở cho Dương Nguyệt Nguyệt, cũng chỉ đành thở dài ngao ngán.
"Cậu, mợ, mọi người đừng cãi nhau, đều là do tiểu Uẩn sai, không trách chị Nguyệt Nguyệt..." Tô Uẩn đương nhiên biết lúc nào cần mớm lời, bởi vậy giọng nói yếu ớt vang lên trong phòng cũng đồng thời làm cho Tô Ngọc Liên chú ý.
"Tô Uẩn? Sao con lại ở chỗ này..." Tô Ngọc Liên nghe thấy giọng con gái mình nên mớ đi vào phòng, nên không để ý là phòng của ai, chỗ này có người nào, lúc này tiếng la của Tô Uẩn mới làm cho bà ta định thần lại, cảm thấy có hơi khác bình thường.
"Mẹ, mẹ xem đi, đây là do cha đánh con, đau quá... hu hu..." Dương Nguyệt Nguyệt lập tức chôn mặt vào trong lòng Tô Ngọc Liên, có lẽ là tìm được chỗ dựa, cho nên nói chuyện cũng có phần mạnh bạo lên, co rúm lại trong vòng tay của Tô Ngọc Liên, xem ra đây là lần đầu tiên cô ta bị cha đánh, cho nên trong lòng càng thêm phẫn hận Tô Uẩn.
Tô Uẩn không biết bây giờ trong lòng cô ta đang nghĩ cách gì, nhưng mà cũng đoán được đại khái một hai, chán ghét cô thì sao, cô vốn không tính làm cho đối phương thích mình, thứ cô cần chính là ly gián, kẻ được nâng niu trong lòng bàn tay, cha đau mẹ yêu, bà ngoại cưng chiều, các chú bác cũng thiên vị, không phải chỉ là vì kẻ đó nói được lời ngon tiếng ngọt, làm cho người ta có cảm giác ngoan ngoãn hiểu chuyện sao, cho nên kể đó có thể tùy hứng, có thể kiêu ngạo.
Nhưng mà được làm lại cuộc đời một lần, cô cũng sẽ không để chuyện đó lại xảy ra.
Trước tiên im lặng không nói gì, Tô Uẩn dường như che dấu hoàn toàn giọng nói của mình, an tĩnh ngồi ở một nơi hẻo lánh, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy mép váy, bàn tay bị bỏng thận trọng để ở bên cạnh. Bà nội Tô ngồi bên cạnh Tô Uẩn, nhìn hành động bất giác của cô, lại quay đầu nhìn Dương Nguyệt Nguyệt đang trốn sau lưng mẹ mình, bộ dạng có chết cũng không nhận sai, cũng không biết mình sai ở chỗ nào.
Tô Ngọc Liên hiển nhiên không biết trước đó xảy ra chuyện gì, chỉ vì che chở cho con gái mình mà suýt chút nữa đánh nhau với Dương Quốc An. Bà ta đương nhiên có uy lực hơn Dương Quốc An, khiến cho động tác tay của Dương Quốc An chậm lại, nhưng cơn giận vẫn còn sót lại trong lòng như cũ: "Ngọc Liên, bà có biết mình đang làm cái gì không, bà làm vậy là đang hại con gái mình đấy!"
"Dương Quốc An, tôi mặc kệ, khi đó ông nghèo khổ, hai bàn tay trắng, chỉ có mình tôi là đi theo ông, không quan tâm người nhà phản đối thế nào mà ở bên ông. Bây giờ ông phất lên rồi, kiếm được tiền thì trở mặt không nhận người à, đây là đứa con gái duy nhất của chúng ta đấy, chẳng lẽ ông muốn đánh chết nó mới vừa lòng sao?" Nói đến đây, Tô Ngọc Liên liền khóc lóc om sòm lên, lập tức ngồi phịch xuống đất, gào thét bất chấp.
Đây là chiêu mà bà ta thường dùng nhất, bởi vì mấy năm nay, bà ta đi theo Dương Quốc An vào lúc ông ta chán nản nhất, có thể nói là đồng cam cộng khổ, không thể phụ bạc, cũng bởi vậy, Dương Quốc An mới thấp kém hơn vợ một bậc, lúc này trông thấy Tô Ngọc Liên không nói lời nào mà trực tiếp che chở cho Dương Nguyệt Nguyệt, cũng chỉ đành thở dài ngao ngán.
"Cậu, mợ, mọi người đừng cãi nhau, đều là do tiểu Uẩn sai, không trách chị Nguyệt Nguyệt..." Tô Uẩn đương nhiên biết lúc nào cần mớm lời, bởi vậy giọng nói yếu ớt vang lên trong phòng cũng đồng thời làm cho Tô Ngọc Liên chú ý.
"Tô Uẩn? Sao con lại ở chỗ này..." Tô Ngọc Liên nghe thấy giọng con gái mình nên mớ đi vào phòng, nên không để ý là phòng của ai, chỗ này có người nào, lúc này tiếng la của Tô Uẩn mới làm cho bà ta định thần lại, cảm thấy có hơi khác bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.