Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép
Chương 4: Bắt cóc uy hiếp 2
Lạc Du
14/01/2015
"Cái gì cũng đồng ý
đúng không?" Vân Dật Bạch lặp lại mấy chữ này, nụ cười khóe miệng càng
thêm châm chọc. "Cho dù. . . . . . Cho cô đi theo Dật Thanh?"
Bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt thi tĩnh lóe sáng hoảng sợ, "Anh. . . . . ."
"Thế nào? Cô không phải là một đứa con gái hiếu thuận sao? Vì ba cô, cái gì cô cũng nguyện ý làm không phải sao?" Hắn châm chọc cười một tiếng, "Hiện tại, không vui?"
"Không, không phải! Dật Thanh không phải đã. . . . . ."
"Đã chết!" Giọng của Vân Dật Bạch đột nhiên lạnh "Nếu như cô quên, tôi có thể nhắc nhở cô. Là vì thay cô đi cầm quà sinh nhật nên mới chết!" Thời điểm nói xong lời cuối, âm thanh của hắn chợt giảm vài lần.
Nghe vậy, Thi Tĩnh cúi đầu không nói.
"Như vậy cô nói cho tôi biết. Tại sao bây giờ cô sống rất là tốt, mà em trai tôi vì cô mà đi tìm cái chết?" Bỗng Vân Dật Bạch đứng lên, nắm lấy cánh tay Thi Tĩnh kéo cô ra trước người.
Thi Tĩnh bị sức lực hắn lôi kéo lảo đảo một cái ngã trên mặt đất. Cánh tay bị hắn nắm thật chặt, sức lực mạnh đến nỗi khiến cô cau mày.
"Thật xin lỗi!" Cuối cùng, Thi Tĩnh chỉ có thể nói như vậy.
"Tôi không cần cô xin lỗi!" Hất tay cánh tay của cô ra, đôi tay nắm lấy bả vai của cô tới gần mình. Hắn âm trầm nói, "Cô có biết Dật Thanh yêu cô nhiều lắm không?"
Thi Tĩnh toàn thân run lên, mắt đã ươn ướt . Cô biết, cô luôn cho rằng. Trước kia bởi vì cảm giác tự ti tồn tại, cô vẫn luôn kháng cự cùng Vân Dật Thanh tiếp xúc. Vậy mà, hiện tại. . . . . .
"Em ấy ngay cả thời điểm sắp chết trong lòng cũng nhớ tới cô. Thậm chí cũng không có hỏi thăm người nhà một cái." Nhớ tới ánh mắt trước khi chết của em trai, tất cả đều là do nữ nhân trước mặt này. Lồng ngực Vân Dật Bạch tức giận từ trước đến nay chưa từng có.
Lời của hắn, khiến Thi Tĩnh không dám tin trợn to hai mắt, ngây người như phỗng nhìn Vân Dật Bạch. Nước mắt trong nháy mắt cũng nhịn không được nữa khóc rống lên.
Cô không biết, cô cái gì cũng không biết. Lúc biết Dật Thanh bị đụng, cô liền chạy tới bệnh viện. Khi đó Dật Thanh tỉnh táo đeo cho cô dây chuyền, tiếp đó liền vào hôn mê. Cũng chính vì Dật Thanh cử động, giải thích nguyên nhân anh sẽ gặp chuyện không may .
Cô bị đuổi ra ngoài! Từ đó về sau, cũng đã không thể đến gần Dật Thanh. Đợi đến lúc cô được nhìn anh cũng chính là lúc nhìn bia mộ rồi.
Hiện tại. Lời nói của Vân Dật bạch không thể nghi ngờ là để cho nàng giống như Kinh Lôi, thật sâu áy náy cùng hối tiếc trong nháy mắt ập vào lòng. Cũng khống chế không nổi nữa vịn Vân Dật bạch đầu gối khóc.
"Thật xin lỗi, Dật Thanh. Thật thật xin lỗi!"
Vân Dật Bạch chán ghét đẩy thân thể Thi Tĩnh ra , đứng lên di chuyển. Tiếng khóc của cô khiến cho trong lòng hắn phiền muộn không dứt. Nước mắt của cô khiến trái tim hắn trải qua những cảm xúc khó giải.
"Câm miệng!" Cũng nhịn không được nữa chính hắn khẽ quát một tiếng.
Chỉ là, rất dễ nhận thấy hắn quát cũng không có truyền vào trong tai Thi Tĩnh . Bỗng quay đầu lại, hắn nhấc lên thân thể Thi Tĩnh , bàn tay nắm chặt cổ của cô đồng thời con mắt đen âm trầm nheo lại, "Tôi sẽ cho cô câm miệng!"
Âm thanh nức nở đột nhiên hết, Thi Tĩnh một hơi nói cổ bị Vân Dật Bạch bóp chặt "Khụ. . . . . ."
"Câm miệng!" Vân Dật Bạch tăng sức tay. Đã dùng hết hơi sức toàn thân, Thi Tĩnh ngửa đầu giơ tay bắt được bàn tay to của hắn.
Chợt, một tia sáng ngời thoáng qua ánh mắt của Vân Dật Bạch. Nhìn kỹ, trên gáy trơn bóng của Thi Tĩnh xinh đẹp tuyệt trần đeo một dây chuyền bạch kim, rủ xuống là chữ cái Y, phía trên còn có khắc một chút chữ nhỏ.
Cái dây chuyền này, hắn từng gặp qua! Đấy là ngày ở trong bệnh viện, Dật Thanh tự mình đeo lên cho cô ta .
Tay đang bóp Thi Tĩnh chậm rãi buông lỏng sức lực. Thi Tĩnh cả người tê liệt nằm trên thảm sàn, dùng sức thở hổn hển.
Thấy thế, Vân Dật Bạch chậm rãi nắm chặt bàn tay. Lòng bàn tay ấm áp hình như vẫn còn cảm thấy xúc cảm khi nắm cái cổ mảnh khảnh . Bàn tay nắm thành quả đấm, gương mặt tuấn tú của hắn trở nên lạnh lùng. Chuyển bước, kéo ra khoảng cách của hai người. Chậm rãi nhắm mắt lại.
Mới vừa trong nháy mắt, hắn suýt tự tay giết cô ấy. Từ lúc em trai trước nay dịu dàng nói cho mình biết, em ấy thích một người nữ nhân hắn liền lo lắng. Em ấy có thể hay không ở trong bị tình yêu làm thương tổn.
Dật Thanh quá dịu dàng, nội tâm chỉ còn thiếu bá đạo.Em ấy đối với mỗi người cũng rất tốt, cũng rất dịu dàng. Mà người con gái mình thích không thích cũng đối xử như thế. Nhìn Dật Thanh yêu càng ngày càng sâu. Nhìn em ấy bị một người con gái hành hạ.
Hắn biết. Thực lúc hôm nay, Thi Tĩnh cũng không có thật gật đầu đồng ý Dật Thanh. Mà Dật Thanh cũng đã không có ở đây.
Hắn đồng ý Dật Thanh muốn chăm sóc cô gái này. Nhưng mỗi lần thấy gương mặt đó, trong lồng ngực hắn không nhịn được dâng sự phẫn nộ.
Hắn nghĩ qua vô số biện pháp khiến cô gái này làm bạn Dật Thanh. Hôm nay, hắn chính là thay Dật Thanh hoàn thành tâm nguyện .
Bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt thi tĩnh lóe sáng hoảng sợ, "Anh. . . . . ."
"Thế nào? Cô không phải là một đứa con gái hiếu thuận sao? Vì ba cô, cái gì cô cũng nguyện ý làm không phải sao?" Hắn châm chọc cười một tiếng, "Hiện tại, không vui?"
"Không, không phải! Dật Thanh không phải đã. . . . . ."
"Đã chết!" Giọng của Vân Dật Bạch đột nhiên lạnh "Nếu như cô quên, tôi có thể nhắc nhở cô. Là vì thay cô đi cầm quà sinh nhật nên mới chết!" Thời điểm nói xong lời cuối, âm thanh của hắn chợt giảm vài lần.
Nghe vậy, Thi Tĩnh cúi đầu không nói.
"Như vậy cô nói cho tôi biết. Tại sao bây giờ cô sống rất là tốt, mà em trai tôi vì cô mà đi tìm cái chết?" Bỗng Vân Dật Bạch đứng lên, nắm lấy cánh tay Thi Tĩnh kéo cô ra trước người.
Thi Tĩnh bị sức lực hắn lôi kéo lảo đảo một cái ngã trên mặt đất. Cánh tay bị hắn nắm thật chặt, sức lực mạnh đến nỗi khiến cô cau mày.
"Thật xin lỗi!" Cuối cùng, Thi Tĩnh chỉ có thể nói như vậy.
"Tôi không cần cô xin lỗi!" Hất tay cánh tay của cô ra, đôi tay nắm lấy bả vai của cô tới gần mình. Hắn âm trầm nói, "Cô có biết Dật Thanh yêu cô nhiều lắm không?"
Thi Tĩnh toàn thân run lên, mắt đã ươn ướt . Cô biết, cô luôn cho rằng. Trước kia bởi vì cảm giác tự ti tồn tại, cô vẫn luôn kháng cự cùng Vân Dật Thanh tiếp xúc. Vậy mà, hiện tại. . . . . .
"Em ấy ngay cả thời điểm sắp chết trong lòng cũng nhớ tới cô. Thậm chí cũng không có hỏi thăm người nhà một cái." Nhớ tới ánh mắt trước khi chết của em trai, tất cả đều là do nữ nhân trước mặt này. Lồng ngực Vân Dật Bạch tức giận từ trước đến nay chưa từng có.
Lời của hắn, khiến Thi Tĩnh không dám tin trợn to hai mắt, ngây người như phỗng nhìn Vân Dật Bạch. Nước mắt trong nháy mắt cũng nhịn không được nữa khóc rống lên.
Cô không biết, cô cái gì cũng không biết. Lúc biết Dật Thanh bị đụng, cô liền chạy tới bệnh viện. Khi đó Dật Thanh tỉnh táo đeo cho cô dây chuyền, tiếp đó liền vào hôn mê. Cũng chính vì Dật Thanh cử động, giải thích nguyên nhân anh sẽ gặp chuyện không may .
Cô bị đuổi ra ngoài! Từ đó về sau, cũng đã không thể đến gần Dật Thanh. Đợi đến lúc cô được nhìn anh cũng chính là lúc nhìn bia mộ rồi.
Hiện tại. Lời nói của Vân Dật bạch không thể nghi ngờ là để cho nàng giống như Kinh Lôi, thật sâu áy náy cùng hối tiếc trong nháy mắt ập vào lòng. Cũng khống chế không nổi nữa vịn Vân Dật bạch đầu gối khóc.
"Thật xin lỗi, Dật Thanh. Thật thật xin lỗi!"
Vân Dật Bạch chán ghét đẩy thân thể Thi Tĩnh ra , đứng lên di chuyển. Tiếng khóc của cô khiến cho trong lòng hắn phiền muộn không dứt. Nước mắt của cô khiến trái tim hắn trải qua những cảm xúc khó giải.
"Câm miệng!" Cũng nhịn không được nữa chính hắn khẽ quát một tiếng.
Chỉ là, rất dễ nhận thấy hắn quát cũng không có truyền vào trong tai Thi Tĩnh . Bỗng quay đầu lại, hắn nhấc lên thân thể Thi Tĩnh , bàn tay nắm chặt cổ của cô đồng thời con mắt đen âm trầm nheo lại, "Tôi sẽ cho cô câm miệng!"
Âm thanh nức nở đột nhiên hết, Thi Tĩnh một hơi nói cổ bị Vân Dật Bạch bóp chặt "Khụ. . . . . ."
"Câm miệng!" Vân Dật Bạch tăng sức tay. Đã dùng hết hơi sức toàn thân, Thi Tĩnh ngửa đầu giơ tay bắt được bàn tay to của hắn.
Chợt, một tia sáng ngời thoáng qua ánh mắt của Vân Dật Bạch. Nhìn kỹ, trên gáy trơn bóng của Thi Tĩnh xinh đẹp tuyệt trần đeo một dây chuyền bạch kim, rủ xuống là chữ cái Y, phía trên còn có khắc một chút chữ nhỏ.
Cái dây chuyền này, hắn từng gặp qua! Đấy là ngày ở trong bệnh viện, Dật Thanh tự mình đeo lên cho cô ta .
Tay đang bóp Thi Tĩnh chậm rãi buông lỏng sức lực. Thi Tĩnh cả người tê liệt nằm trên thảm sàn, dùng sức thở hổn hển.
Thấy thế, Vân Dật Bạch chậm rãi nắm chặt bàn tay. Lòng bàn tay ấm áp hình như vẫn còn cảm thấy xúc cảm khi nắm cái cổ mảnh khảnh . Bàn tay nắm thành quả đấm, gương mặt tuấn tú của hắn trở nên lạnh lùng. Chuyển bước, kéo ra khoảng cách của hai người. Chậm rãi nhắm mắt lại.
Mới vừa trong nháy mắt, hắn suýt tự tay giết cô ấy. Từ lúc em trai trước nay dịu dàng nói cho mình biết, em ấy thích một người nữ nhân hắn liền lo lắng. Em ấy có thể hay không ở trong bị tình yêu làm thương tổn.
Dật Thanh quá dịu dàng, nội tâm chỉ còn thiếu bá đạo.Em ấy đối với mỗi người cũng rất tốt, cũng rất dịu dàng. Mà người con gái mình thích không thích cũng đối xử như thế. Nhìn Dật Thanh yêu càng ngày càng sâu. Nhìn em ấy bị một người con gái hành hạ.
Hắn biết. Thực lúc hôm nay, Thi Tĩnh cũng không có thật gật đầu đồng ý Dật Thanh. Mà Dật Thanh cũng đã không có ở đây.
Hắn đồng ý Dật Thanh muốn chăm sóc cô gái này. Nhưng mỗi lần thấy gương mặt đó, trong lồng ngực hắn không nhịn được dâng sự phẫn nộ.
Hắn nghĩ qua vô số biện pháp khiến cô gái này làm bạn Dật Thanh. Hôm nay, hắn chính là thay Dật Thanh hoàn thành tâm nguyện .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.