Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép
Chương 121: Các người lấy tôi làm vật giao dịch gì vậy
Lạc Du
14/12/2015
Bàn tay của anh càng thêm càn rỡ muốn làm gì thì làm trên người cô, đôi mắt cuồng dã gắt gao khóa trên đôi gò má đỏ bừng của cô.
"Ưm... a..." Cô bị khiêu khích. Khiến cho ý loạn tình mê, cả người đều nóng lên.
Lúc lửa nóng bắt đầu nhen lên chợt bàn tay anh thu lại, đôi má Thi Tĩnh vẫn đỏ bừng chưa kịp bình thường trở lại.
Vân Dật Bạch tà tà cong khóe môi, nắm lấy chiếc cằm mảnh khảnh của cô tà mị cười, "Còn chưa thỏa mãn sao? Hửm?"
Nụ cười của anh giống như đang châm biếm cô vậy, vòng tay ôm lấy cơ thể mình, Thi Tĩnh nén chịu ánh mắt tà tứ cùng nụ cười giễu cợt của anh.
Ném chiếc áo sơ mi vẫn còn lưu hơi ấm lên đầu cô, Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn cô, "Mặc vào!"
Kéo lại áo sơ mi, Thi Tĩnh mặc lên người.
Nói rõ, cũng đã nói rõ, sau này hai người sẽ không ai được nhúng tay vào chuyện của người kia. Như vậy cũng tốt!
Khoảng cách đến biệt thự đã không còn xa, Vân Dật Bạch thong thả lái xe đi về phía biệt thự.
Trong quá trình này, Thi Tĩnh cũng đã mặc lại quần áo trên người, chờ xe dừng lại thì xuống.
Ngoài ý muốn của mọi người chính là, trước cửa biệt thự, một chiếc xe con đã dừng đang nhìn xe bọn họ dừng lại, người trên xe cũng mở cửa xuống xe.
Đôi chân ngừng lại, Thi Tĩnh cùng người trên chiếc xe con đó đồng thời ngẩng đầu nhìn nhau.
Thi Tĩnh hơi sửng sốt nhìn người đó, là mẹ Vân?!
Vân Dật Bạch xuống xe cũng nhìn thấy mẹ mình, mặt anh không chút thay đổi nhìn qua hai người, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi vào nhà.
Anh cứ vậy mà để cô ở lại cùng mẹ anh sao? Chắc không phải chứ?!
Thi Tĩnh mím môi, nhìn bộ dáng nhìn mình chằm chằm của mẹ Vân. Bất đắc dĩ nhỏ giọng nói, "Bác vào nhà rồi nói chuyện!"
Mẹ Vân giương mắt nhìn cô, theo lời vào cửa.
Nhìn mẹ Vân trước mặt, Thi Tĩnh không nhịn được thầm oán trong lòng nơi này hình như là nhà mình!
Khi vào trong đã thấy Vân Dật Bạch nhàn nhã ngồi trên sofa chờ hai người, mà sau khi mẹ Vân bước vào cũng ưu nhã ngồi xuống bên cạnh con trai, để lại mình Thi Tĩnh đứng trước cửa hai mặt nhìn nhau, có cảm giác như không biết nên làm cái gì.
Thở dài một tiếng, Thi Tĩnh xoay người đi vào bếp bưng ra hai cốc nước đặt trước mặt hai người, lặng lẽ ngồi xuống đối diện hai người.
Cái cảm giác này, giống như tam đường hội thẩm vậy!
Bĩu môi, Thi Tĩnh ngẩng đầu nhìn mẹ Vân, cố gắng không để ý đến người đàn ông đang ung dung nhàn nhã.
"Bác có chuyện gì sao?"
Mẹ Vân im lặng nhìn Thi Tĩnh, cũng không kiêng dè con trai đang ngồi bên cạnh, thấp giọng nói, "Thấy hai người xuất hiện cùng nhau, liệu tôi có thể cho rằng, cô đã đồng ý điều kiện của tôi rồi chứ?"
Nghe vậy, theo bản năng Thi Tĩnh nhìn sang Vân Dật Bạch, anh chỉ chậm rãi cầm lấy điều khiển bật tivi chọn chương trình mình thích sau đó chăm chú xem chương trình đó.
Xem ra, anh không có ý định sẽ giúp cô!
Thi Tĩnh mím môi lặng lẽ gật đầu, thừa nhận.
"Từ khi nào?" Trong đôi mắt mẹ Vân hiện lên một tia sáng khẩn thiết.
Từ khi nào?!
Chuyện này, làm sao cô biết được?!
Thi Tĩnh lại một lần nữa đưa ánh mắt cầu cứu về phía Vân Dật Bạch, anh vẫn không định mở miệng giúp. Thi Tĩnh liền bực mình, tiện tay cầm gối ôm bên cạnh ném qua.
Vân Dật Bạch đưa tay vững vàng bắt lấy gối ôm đặt trên người, lúc này mới mở miệng, "Mẹ, chuyện này ai cũng không thể nói chính xác được, bọn con đã đáp ứng điều kiện của mẹ, mẹ cũng nên nhớ mẹ đã đồng ý điều kiện của con!"
Ánh mắt mẹ Vân nhanh chóng nhìn tới nhìn lui trên hai người, ánh mắt hiện lên một tia bực mình. Trên mặt lại bình tĩnh không chút gợn sóng, "Nếu đã như vậy, mẹ cũng an tâm!" Nói xong chuyển tầm nhìn về phía Vân Dật Bạch, "Nếu đã đồng ý vậy điều kiện của con tất nhiên mẹ sẽ làm được. Nhưng phải trong trường hợp các người thật sự mang thai, mẹ mới chịu đồng ý. Bây giờ con không được để quan hệ với Dương Chi La quá căng, nếu không nghe lời, con hãy chuẩn bị kết hôn đi!" Mẹ Vân cũng nói ra điều kiện của chính mình.
Nghe vậy Vân Dật Bạch chỉ khẽ run, gật gật đầu. Lúc này mẹ Vân mới đứng dậy rời đi.
Thi Tĩnh cố gắng tiêu hóa ý nghĩa trong lời nói của mẹ Vân!
Giao ước trong lời nói của Vân Dật Bạch và mẹ anh ta là gì? Hơn nữa nội dung của giao ước đó hình như có liên quan đến cô. Liên quan đến Dương Chi La. Cũng liên quan đến đứa bé trong bụng!
Kỳ thật cô vẫn luôn cho rằng Vân Dật Bạch chỉ vì hiếu thuận. Cũng không nghĩ đến trong đó còn có nghĩa khác.
Rốt cuộc anh và mẹ anh đã có giao ước và điều kiện gì chứ!
Hai tay Vân Dật Bạch ôm ngực nhìn bộ dạng xuất thần của Thi Tĩnh, trong lòng không nhịn được hơi trầm xuống.
Ngay khi anh chuẩn bị xoay người rời đi, lại truyền đến giọng nói của Thi Tĩnh, "Các người lấy tôi làm vật giao dịch gì vậy?!"
Bước chân anh ngừng lại nhưng cũng không quay lại, chờ cô tiếp tục mở miệng.
"Bây giờ tôi là cái gì?" Thi Tĩnh giương giương khóe miệng, cười nhạt, "Vân Dật Bạch, anh thật tàn nhẫn! Tôi đã trở nên như vậy rồi. Thế vẫn chưa đủ hay sao? Anh lại lấy đứa trẻ còn chưa chào đời ra để trao đổi! Rốt cuộc anh có còn là con người không?!" Khi câu nói cuối cùng vừa ra khỏi miệng, gần như cả người cô đều như suy sụp.
"Cô có tư cách gì mà chỉ trích tôi?" Bỗng nhiên anh quay người lạnh giọng quát. Hít sâu một hơi, sau đó khẽ nhếch môi, "Cô thì có khác gì tôi chứ? Không phải cô cũng như tôi cũng lấy đứa bé ra để trao đổi sao? Cái giá đưa ra thế nào còn cần tôi phải nhắc lại sao?" Giọng anh từ tốn từng chữ từng chữ băng lãnh.
Lời anh nói từng chữ từng chữ đều giống như lưỡi dao tàn nhẫn đâm vào lòng cô. Thi Tĩnh ngẩng đầu nước mắt trực rơi.
"Sao anh có thể nói vậy chứ?"
"Chẳng lẽ không đúng hay sao? Không phải cô cũng coi đứa bé trong bụng cô như một thứ hàng hóa để đem ra trao đổi sao? Thi Tĩnh, chúng ta đều vì mục đích của bản thân, hà cớ gì cô phải tự cho mình thanh cao vậy chứ?" Vân Dật Bạch châm chọc cười.
"Tôi không có!" Thi Tĩnh ra sức lắc đầu, "Tôi không có!"
"Không có?!" Vân Dật Bạch cười nhạo, "Cô có cần tôi phải nhắc lại cho cô nhớ chính cô là người đưa ra điều kiện với tôi không?"
Mắt ngấn lệ, Thi Tĩnh nhếch môi, nghẹn ngào nói, "Không , tôi không có!" Không phải cô muốn bán đứa con.
"Thi Tĩnh, cô không cần phải tỏ ra cao thượng, cũng không cần tỏ ra ghê tởm người khác như vậy, cô cũng giống tôi mà thôi!" Không muốn phải tiếp tục nhìn đôi mắt ngấn lệ của cô, Vân Dật Bạch phất tay áo rời khỏi phòng khách.
Không, không phải cô muốn bán đứa bé, cô không muốn! Thật sự không muốn bán đứa bé!
Thế nhưng... cô cũng đã lấy đứa bé ra để trao đổi!
Vân Dật Bạch nói đúng, cô cũng giống như anh, cô không có tư cách để chỉ trích anh, cô thì có khác gì anh cơ chứ?
Không khác gì nhau! Một chút cũng không!
Nhìn hình ảnh cười nhạo của mình phản chiếu trên tivi, Thi Tĩnh cười buồn.
Tiếng khóc được kiềm chế trong phòng khách truyền đến trên lầu khiến Vân Dật Bạch khẽ nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú đầy phiền muộn khẽ chau mày. Nắm tay không tự chủ vung lên, mạnh rơi xuống trên mặt bàn. Phát ra một tiếng 'bịch'.
Bóng đêm dần dần bao phủ, cả người Thi Tĩnh vẫn duy trì tư thế cuộn tròn trên sofa không nhúc nhích.
Bước chân vững chắc từ trên bước xuống, bộ âu phục gò bó đã được thay ra, chỉ còn áo sơ mi trắng bên trong, Vân Dật Bạch chầm chậm bước xuống lầu. Anh mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu thoáng hiện nét nhàn rỗi.
Hai cái cúc trên cổ không cài, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh, cúc áo bên cổ tay cũng không cài ngược lại lại được xắn lên cao, xắn lên tận khuỷu tay, thoạt nhìn trông anh rạng rỡ hơn nhiều.
Tiếng bước chân xuống lầu bỗng ngừng lại, anh nhíu mày nhìn người phụ nữ vẫn ngồi ôm chân như trước. Anh lại cất bước bước xuống thềm đá chậm rãi đi đến cạnh cô, đá đá ghế sô pha, "Thi Tĩnh!"
Thi Tĩnh ngồi trên sô pha vẫn như trước không chút động tĩnh.
Vân Dật Bạch nhíu chặt mày, "Thi Tĩnh?!" Anh cao giọng gọi.
Thi Tĩnh vẫn như cũ không nói gì!
Mày kiếm khẽ chau, anh khom người lay Thi Tĩnh. Cơ thể cô giống như không có điểm tựa ngã nghiêng về một bên.
Nhìn Thi Tĩnh bỗng nhiên ngã xuống ngay khi anh vừa chạm tay vào, trong lòng Vân Dật Bạch thấy căng thẳng, anh căn bản cũng không kịp suy xét xem cảm giác đấy trong lòng mình là gì, bàn tay đã vội đưa ra kéo cô tựa vào lòng mình.
Anh lạnh lùng nói, "Thi Tĩnh, cô làm sao thế này?!"
Thi Tĩnh trên vai mặc nhiên không nói.
Vân Dật Bạch lúc này mới ý thức được không phải cô đang dở trò. Đưa tay dò tìm hơi thở của cô.
Vẫn còn thở...
Anh không nén được khẽ thở phào. Nắm lấy bả vai Thi Tĩnh, tức giận nói, "Thi Tĩnh, đủ rồi đấy!"
Cả người Thi Tĩnh mềm oặt giống như không có sức sống, để mặc anh dùng sức lay động, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn bên trên bao phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Cánh tay đang lay động chợt dừng lại, Vân Dật Bạch ôm chặt lấy Thi Tĩnh, bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vỗ lên mặt cô. "Thi Tĩnh! Thi Tĩnh!"
Cơ thể mềm mại trong lòng vẫn như cũ không có phản ứng gì. Trong lòng Vân Dật Bạch như đã hiểu, bàn tay giữ chặt lấy mặt cô, ngón cái dùng sức ấn mạnh lên mạch nhân trung của cô.
"Ưm... khụ khụ, đau!"
Vội thở gấp, Thi Tĩnh nhẹ ho khan tỉnh lại, không nhịn được chống cự lại sự đau đớn bên mũi.
Ngón tay đặt trên huyệt nhân trung cũng không ngừng lại sau khi thấy cô tỉnh, ngược lại lại thêm dùng sức.
"A, đau quá!" Thi Tĩnh nhẹ giọng kháng nghị, không chịu được vùng vẫy đứng lên.
Cơ thể vốn không cử động trong lòng bỗng nhiên dùng sức giãy dụa ngồi dậy, lúc này Vân Dật Bạch mới dần bình tĩnh, thu ngón tay lại.
"Anh đang làm cái gì vậy? Đau lắm đấy anh có biết không?" Thi Tĩnh hung dữ trừng Vân Dật Bạch, cô cảm thấy huyệt nhân trung ở mũi như muốn sưng lên!
Lần đầu tiên, khi Thi Tĩnh mắng Vân Dật Bạch, một câu anh cũng không nói, chỉ kinh ngạc nhìn Thi Tĩnh đang mắng chửi. Anh từ từ đưa tay, muốn động vào người cô. Lại bị Thi Tĩnh tránh qua một bên.
Anh làm sao vậy?" Cô cảnh giác nhìn Vân Dật Bạch.
Bàn tay dày rộng lớn nhẹ nhàng đưa ra chạm vào mặt cô, khẽ vuốt ve, rồi vội buông ra.
Sự đụng chạm từng chút một khiến Thi Tĩnh phải nhíu mày. "Vân Dật Bạch, anh không khỏe à?!" Hiển nhiên cô không hề hay biết mình vừa gặp chuyện gì.
Vội tiến đến ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé yếu ớt vào ngực, cánh tay Vân Dật Bạch ôm chặt lấy giống như hận không thể đem cả người cô ép sát vào người mình.
Thi Tĩnh cảm giác, tất cả xương cốt của cô đều bị anh bóp nát, cằm cô đặt trên vai anh, "Vân Dật Bạch?!" Cô không hiểu vì sao anh lại trở nên khó hiểu như vậy!
"Ưm... a..." Cô bị khiêu khích. Khiến cho ý loạn tình mê, cả người đều nóng lên.
Lúc lửa nóng bắt đầu nhen lên chợt bàn tay anh thu lại, đôi má Thi Tĩnh vẫn đỏ bừng chưa kịp bình thường trở lại.
Vân Dật Bạch tà tà cong khóe môi, nắm lấy chiếc cằm mảnh khảnh của cô tà mị cười, "Còn chưa thỏa mãn sao? Hửm?"
Nụ cười của anh giống như đang châm biếm cô vậy, vòng tay ôm lấy cơ thể mình, Thi Tĩnh nén chịu ánh mắt tà tứ cùng nụ cười giễu cợt của anh.
Ném chiếc áo sơ mi vẫn còn lưu hơi ấm lên đầu cô, Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn cô, "Mặc vào!"
Kéo lại áo sơ mi, Thi Tĩnh mặc lên người.
Nói rõ, cũng đã nói rõ, sau này hai người sẽ không ai được nhúng tay vào chuyện của người kia. Như vậy cũng tốt!
Khoảng cách đến biệt thự đã không còn xa, Vân Dật Bạch thong thả lái xe đi về phía biệt thự.
Trong quá trình này, Thi Tĩnh cũng đã mặc lại quần áo trên người, chờ xe dừng lại thì xuống.
Ngoài ý muốn của mọi người chính là, trước cửa biệt thự, một chiếc xe con đã dừng đang nhìn xe bọn họ dừng lại, người trên xe cũng mở cửa xuống xe.
Đôi chân ngừng lại, Thi Tĩnh cùng người trên chiếc xe con đó đồng thời ngẩng đầu nhìn nhau.
Thi Tĩnh hơi sửng sốt nhìn người đó, là mẹ Vân?!
Vân Dật Bạch xuống xe cũng nhìn thấy mẹ mình, mặt anh không chút thay đổi nhìn qua hai người, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi vào nhà.
Anh cứ vậy mà để cô ở lại cùng mẹ anh sao? Chắc không phải chứ?!
Thi Tĩnh mím môi, nhìn bộ dáng nhìn mình chằm chằm của mẹ Vân. Bất đắc dĩ nhỏ giọng nói, "Bác vào nhà rồi nói chuyện!"
Mẹ Vân giương mắt nhìn cô, theo lời vào cửa.
Nhìn mẹ Vân trước mặt, Thi Tĩnh không nhịn được thầm oán trong lòng nơi này hình như là nhà mình!
Khi vào trong đã thấy Vân Dật Bạch nhàn nhã ngồi trên sofa chờ hai người, mà sau khi mẹ Vân bước vào cũng ưu nhã ngồi xuống bên cạnh con trai, để lại mình Thi Tĩnh đứng trước cửa hai mặt nhìn nhau, có cảm giác như không biết nên làm cái gì.
Thở dài một tiếng, Thi Tĩnh xoay người đi vào bếp bưng ra hai cốc nước đặt trước mặt hai người, lặng lẽ ngồi xuống đối diện hai người.
Cái cảm giác này, giống như tam đường hội thẩm vậy!
Bĩu môi, Thi Tĩnh ngẩng đầu nhìn mẹ Vân, cố gắng không để ý đến người đàn ông đang ung dung nhàn nhã.
"Bác có chuyện gì sao?"
Mẹ Vân im lặng nhìn Thi Tĩnh, cũng không kiêng dè con trai đang ngồi bên cạnh, thấp giọng nói, "Thấy hai người xuất hiện cùng nhau, liệu tôi có thể cho rằng, cô đã đồng ý điều kiện của tôi rồi chứ?"
Nghe vậy, theo bản năng Thi Tĩnh nhìn sang Vân Dật Bạch, anh chỉ chậm rãi cầm lấy điều khiển bật tivi chọn chương trình mình thích sau đó chăm chú xem chương trình đó.
Xem ra, anh không có ý định sẽ giúp cô!
Thi Tĩnh mím môi lặng lẽ gật đầu, thừa nhận.
"Từ khi nào?" Trong đôi mắt mẹ Vân hiện lên một tia sáng khẩn thiết.
Từ khi nào?!
Chuyện này, làm sao cô biết được?!
Thi Tĩnh lại một lần nữa đưa ánh mắt cầu cứu về phía Vân Dật Bạch, anh vẫn không định mở miệng giúp. Thi Tĩnh liền bực mình, tiện tay cầm gối ôm bên cạnh ném qua.
Vân Dật Bạch đưa tay vững vàng bắt lấy gối ôm đặt trên người, lúc này mới mở miệng, "Mẹ, chuyện này ai cũng không thể nói chính xác được, bọn con đã đáp ứng điều kiện của mẹ, mẹ cũng nên nhớ mẹ đã đồng ý điều kiện của con!"
Ánh mắt mẹ Vân nhanh chóng nhìn tới nhìn lui trên hai người, ánh mắt hiện lên một tia bực mình. Trên mặt lại bình tĩnh không chút gợn sóng, "Nếu đã như vậy, mẹ cũng an tâm!" Nói xong chuyển tầm nhìn về phía Vân Dật Bạch, "Nếu đã đồng ý vậy điều kiện của con tất nhiên mẹ sẽ làm được. Nhưng phải trong trường hợp các người thật sự mang thai, mẹ mới chịu đồng ý. Bây giờ con không được để quan hệ với Dương Chi La quá căng, nếu không nghe lời, con hãy chuẩn bị kết hôn đi!" Mẹ Vân cũng nói ra điều kiện của chính mình.
Nghe vậy Vân Dật Bạch chỉ khẽ run, gật gật đầu. Lúc này mẹ Vân mới đứng dậy rời đi.
Thi Tĩnh cố gắng tiêu hóa ý nghĩa trong lời nói của mẹ Vân!
Giao ước trong lời nói của Vân Dật Bạch và mẹ anh ta là gì? Hơn nữa nội dung của giao ước đó hình như có liên quan đến cô. Liên quan đến Dương Chi La. Cũng liên quan đến đứa bé trong bụng!
Kỳ thật cô vẫn luôn cho rằng Vân Dật Bạch chỉ vì hiếu thuận. Cũng không nghĩ đến trong đó còn có nghĩa khác.
Rốt cuộc anh và mẹ anh đã có giao ước và điều kiện gì chứ!
Hai tay Vân Dật Bạch ôm ngực nhìn bộ dạng xuất thần của Thi Tĩnh, trong lòng không nhịn được hơi trầm xuống.
Ngay khi anh chuẩn bị xoay người rời đi, lại truyền đến giọng nói của Thi Tĩnh, "Các người lấy tôi làm vật giao dịch gì vậy?!"
Bước chân anh ngừng lại nhưng cũng không quay lại, chờ cô tiếp tục mở miệng.
"Bây giờ tôi là cái gì?" Thi Tĩnh giương giương khóe miệng, cười nhạt, "Vân Dật Bạch, anh thật tàn nhẫn! Tôi đã trở nên như vậy rồi. Thế vẫn chưa đủ hay sao? Anh lại lấy đứa trẻ còn chưa chào đời ra để trao đổi! Rốt cuộc anh có còn là con người không?!" Khi câu nói cuối cùng vừa ra khỏi miệng, gần như cả người cô đều như suy sụp.
"Cô có tư cách gì mà chỉ trích tôi?" Bỗng nhiên anh quay người lạnh giọng quát. Hít sâu một hơi, sau đó khẽ nhếch môi, "Cô thì có khác gì tôi chứ? Không phải cô cũng như tôi cũng lấy đứa bé ra để trao đổi sao? Cái giá đưa ra thế nào còn cần tôi phải nhắc lại sao?" Giọng anh từ tốn từng chữ từng chữ băng lãnh.
Lời anh nói từng chữ từng chữ đều giống như lưỡi dao tàn nhẫn đâm vào lòng cô. Thi Tĩnh ngẩng đầu nước mắt trực rơi.
"Sao anh có thể nói vậy chứ?"
"Chẳng lẽ không đúng hay sao? Không phải cô cũng coi đứa bé trong bụng cô như một thứ hàng hóa để đem ra trao đổi sao? Thi Tĩnh, chúng ta đều vì mục đích của bản thân, hà cớ gì cô phải tự cho mình thanh cao vậy chứ?" Vân Dật Bạch châm chọc cười.
"Tôi không có!" Thi Tĩnh ra sức lắc đầu, "Tôi không có!"
"Không có?!" Vân Dật Bạch cười nhạo, "Cô có cần tôi phải nhắc lại cho cô nhớ chính cô là người đưa ra điều kiện với tôi không?"
Mắt ngấn lệ, Thi Tĩnh nhếch môi, nghẹn ngào nói, "Không , tôi không có!" Không phải cô muốn bán đứa con.
"Thi Tĩnh, cô không cần phải tỏ ra cao thượng, cũng không cần tỏ ra ghê tởm người khác như vậy, cô cũng giống tôi mà thôi!" Không muốn phải tiếp tục nhìn đôi mắt ngấn lệ của cô, Vân Dật Bạch phất tay áo rời khỏi phòng khách.
Không, không phải cô muốn bán đứa bé, cô không muốn! Thật sự không muốn bán đứa bé!
Thế nhưng... cô cũng đã lấy đứa bé ra để trao đổi!
Vân Dật Bạch nói đúng, cô cũng giống như anh, cô không có tư cách để chỉ trích anh, cô thì có khác gì anh cơ chứ?
Không khác gì nhau! Một chút cũng không!
Nhìn hình ảnh cười nhạo của mình phản chiếu trên tivi, Thi Tĩnh cười buồn.
Tiếng khóc được kiềm chế trong phòng khách truyền đến trên lầu khiến Vân Dật Bạch khẽ nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú đầy phiền muộn khẽ chau mày. Nắm tay không tự chủ vung lên, mạnh rơi xuống trên mặt bàn. Phát ra một tiếng 'bịch'.
Bóng đêm dần dần bao phủ, cả người Thi Tĩnh vẫn duy trì tư thế cuộn tròn trên sofa không nhúc nhích.
Bước chân vững chắc từ trên bước xuống, bộ âu phục gò bó đã được thay ra, chỉ còn áo sơ mi trắng bên trong, Vân Dật Bạch chầm chậm bước xuống lầu. Anh mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu thoáng hiện nét nhàn rỗi.
Hai cái cúc trên cổ không cài, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh, cúc áo bên cổ tay cũng không cài ngược lại lại được xắn lên cao, xắn lên tận khuỷu tay, thoạt nhìn trông anh rạng rỡ hơn nhiều.
Tiếng bước chân xuống lầu bỗng ngừng lại, anh nhíu mày nhìn người phụ nữ vẫn ngồi ôm chân như trước. Anh lại cất bước bước xuống thềm đá chậm rãi đi đến cạnh cô, đá đá ghế sô pha, "Thi Tĩnh!"
Thi Tĩnh ngồi trên sô pha vẫn như trước không chút động tĩnh.
Vân Dật Bạch nhíu chặt mày, "Thi Tĩnh?!" Anh cao giọng gọi.
Thi Tĩnh vẫn như cũ không nói gì!
Mày kiếm khẽ chau, anh khom người lay Thi Tĩnh. Cơ thể cô giống như không có điểm tựa ngã nghiêng về một bên.
Nhìn Thi Tĩnh bỗng nhiên ngã xuống ngay khi anh vừa chạm tay vào, trong lòng Vân Dật Bạch thấy căng thẳng, anh căn bản cũng không kịp suy xét xem cảm giác đấy trong lòng mình là gì, bàn tay đã vội đưa ra kéo cô tựa vào lòng mình.
Anh lạnh lùng nói, "Thi Tĩnh, cô làm sao thế này?!"
Thi Tĩnh trên vai mặc nhiên không nói.
Vân Dật Bạch lúc này mới ý thức được không phải cô đang dở trò. Đưa tay dò tìm hơi thở của cô.
Vẫn còn thở...
Anh không nén được khẽ thở phào. Nắm lấy bả vai Thi Tĩnh, tức giận nói, "Thi Tĩnh, đủ rồi đấy!"
Cả người Thi Tĩnh mềm oặt giống như không có sức sống, để mặc anh dùng sức lay động, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn bên trên bao phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Cánh tay đang lay động chợt dừng lại, Vân Dật Bạch ôm chặt lấy Thi Tĩnh, bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vỗ lên mặt cô. "Thi Tĩnh! Thi Tĩnh!"
Cơ thể mềm mại trong lòng vẫn như cũ không có phản ứng gì. Trong lòng Vân Dật Bạch như đã hiểu, bàn tay giữ chặt lấy mặt cô, ngón cái dùng sức ấn mạnh lên mạch nhân trung của cô.
"Ưm... khụ khụ, đau!"
Vội thở gấp, Thi Tĩnh nhẹ ho khan tỉnh lại, không nhịn được chống cự lại sự đau đớn bên mũi.
Ngón tay đặt trên huyệt nhân trung cũng không ngừng lại sau khi thấy cô tỉnh, ngược lại lại thêm dùng sức.
"A, đau quá!" Thi Tĩnh nhẹ giọng kháng nghị, không chịu được vùng vẫy đứng lên.
Cơ thể vốn không cử động trong lòng bỗng nhiên dùng sức giãy dụa ngồi dậy, lúc này Vân Dật Bạch mới dần bình tĩnh, thu ngón tay lại.
"Anh đang làm cái gì vậy? Đau lắm đấy anh có biết không?" Thi Tĩnh hung dữ trừng Vân Dật Bạch, cô cảm thấy huyệt nhân trung ở mũi như muốn sưng lên!
Lần đầu tiên, khi Thi Tĩnh mắng Vân Dật Bạch, một câu anh cũng không nói, chỉ kinh ngạc nhìn Thi Tĩnh đang mắng chửi. Anh từ từ đưa tay, muốn động vào người cô. Lại bị Thi Tĩnh tránh qua một bên.
Anh làm sao vậy?" Cô cảnh giác nhìn Vân Dật Bạch.
Bàn tay dày rộng lớn nhẹ nhàng đưa ra chạm vào mặt cô, khẽ vuốt ve, rồi vội buông ra.
Sự đụng chạm từng chút một khiến Thi Tĩnh phải nhíu mày. "Vân Dật Bạch, anh không khỏe à?!" Hiển nhiên cô không hề hay biết mình vừa gặp chuyện gì.
Vội tiến đến ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé yếu ớt vào ngực, cánh tay Vân Dật Bạch ôm chặt lấy giống như hận không thể đem cả người cô ép sát vào người mình.
Thi Tĩnh cảm giác, tất cả xương cốt của cô đều bị anh bóp nát, cằm cô đặt trên vai anh, "Vân Dật Bạch?!" Cô không hiểu vì sao anh lại trở nên khó hiểu như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.