Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép
Chương 82: Hôn trong lòng bàn tay là anh nhớ em, hôn trên mu bàn tay là anh yêu em
Lạc Du
16/08/2015
Vũ Hạc là một hội
nghị lớn, nhân viên chính thức ở đây đều phải trải qua quá trình huấn
luyện về chuyên môn trong nửa năm. Mà hội nghị này là dành cho hội viên
có tiếng. Số lượng hội viên mới hằng năm đều có hạn, hơn nữa đây không
phải nơi cứ có tiền thì đều vào được. Mỗi một hội viên đều phải trải qua quá trình xét duyệt thông tin cá nhân mới có thể vào đây. Mỗi một hội
viên ở đây đều là những người đàn ông trẻ tuổi có giá trị trăm tỷ. Hơn
nữa, hội viên nơi này đều là người có tiếng tăm, một khi nói ra đều gây
tầm ảnh hưởng lớn, cho dù có tiền cũng không thể vào được.
Bên trong gian giữa Vũ Hạc, trong đám người tụ tập nói chuyện phiếm, Tông Chính cúi đầu ngồi ở một góc phòng, anh vận một bộ áo lông kết hợp với một cái quần bó màu đen. Vị trí anh ngồi vừa vặn nhìn ra hướng cửa, có thể nhìn thấy tất cả những ai ra vào.
"Này, cậu đang nghĩ gì vậy?" Lăng Thiếu Dương đưa cho anh một ly rượu ghé vào bên cạnh ngồi xuống.
Lười biếng nhướn mi lên, Tông Chính nhếch khóe miệng cười không nói, nhấp một ngụm rượu trong chén, anh đưa mắt nhìn về hướng cửa.
Nhìn theo tầm mắt cậu ta, Lăng Thiếu Dương không nhịn được mấp máy môi, nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng, "Cậu, không phải là cậu đang đợi Dật Bạch và Thi Tĩnh đến đấy chứ?!"
Tông Chính mở miệng nói, "Không được hay sao?"
"Trời ơi, cậu thật sự coi trọng Thi Tĩnh à?" Lăng Thiếu Dương kinh ngạc kêu lên.
Anh vẫn cho rằng cậu ta đang đùa, quả thực, cô gái tên Thi Tĩnh này không hề giống bất kỳ người phụ nữ nào họ từng gặp. Thế nhưng, cô ta lại là người Dật Bạch muốn trả thù, nếu thật sự Tông Chính coi trọng Thi Tĩnh, vậy...
Không phải anh không tin vào giao tình giữa bọn họ, nhưng đến khi tức giận, ai có thể biết được điều gì có thể xảy ra. Anh thật sự không mong mọi việc sẽ trở nên như vậy.
Thi Tĩnh.
Trong lòng Tông Chính thầm vang lên cái tên này. Mấy ngày qua, ngoại trừ khi giúp cô điều tra vụ án thì anh luôn nhớ tới cái tên này, đáy lòng anh sẽ xuất hiện một loại cảm xúc khác thường. Loại cảm xúc xa lạ này khiến anh cảm thấy bất an trong lòng, khiến anh muốn gặp cô, muốn nhìn thấy cô.
Ông trời ơi, thật sự anh chưa từng gặp qua Thi Tĩnh, vậy tại sao chỉ mới gặp cô ấy lần đầu anh đã kích động như vậy?
Dật Bạch nói đúng, anh đã có người yêu là thanh mai trúc mã, mà người đó lại là một công chúa người dân tộc. Thế nhưng, Thi Tĩnh...
Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, anh lại cảm thấy rất đau lòng!
Cánh cửa bỗng nhiên mở ra, thân hình cao lớn chắn ở cửa, kéo theo một cái bóng dài. Đồng thời cắt ngang cuộc đối thoại của hai người họ. Tông Chính không lên tiếng. Xếp hai chân lại, đưa mắt nhìn về hướng cửa.
Ánh mắt đen thẫm trở nên tĩnh mịch, chán nản.
Vỗ vỗ bả vai cậu ta, Lăng Thiếu Dương đứng dậy ra đón người mới đến.
"Sao cậu lại tới trễ vậy? Thi Tĩnh đâu? Không đưa cô ấy tới đây à?" Anh hướng sau lưng cậu ta nhìn, không thấy ai.
Vân Dật Bạch hơi hơi nghiêng người, lạnh giọng nói với người phía sau, "Ra đây!"
Lăng Thiếu Dương không hiểu, cậu ta đang nói chuyện với ai?
Một lúc sau, Thi Tĩnh từ sau tường bước ra. Cô vận áo sơ mi trắng với cái quần bò xanh bạc màu, gương mặt nhỏ nhắn không trang điểm, không chút ăn nhập với khung cảnh hoa lệ trang trọng ở đây.
Thi Tĩnh không tự nhiên đứng sau lưng Vân Dật Bạch, khẽ lên tiếng, "Tôi nghĩ, tôi..."
"Này, đã tới đây rồi thì sao lại không vào?" Lăng Thiếu Dương nhanh chóng bắt lấy tay cô kéo vào. Tiện tay đóng luôn cửa vào.
Sau khi bị kéo vào, lúc này Thi Tĩnh mới thấy rõ khung cảnh bên trong.
Bảo nơi này là sương phòng, chi bằng nói đây là một thành phố thu nhỏ thì đúng hơn. Cách cửa không xa là một quầy bar nhỏ, một người phục vụ pha chế rượu trong đó. Trong góc phòng tối là rạp chiếu bóng, còn có phòng karaoke. Còn có bàn bi a...
Cô thấy mình như bà mụ Lưu bước vào một khu vườn lộng lẫy, cảm thấy tò mò với cảnh vật xung quanh. Nhìn mọi vật xung quanh, giống như một đứa trẻ nhỏ.
Hơn nữa, bên trong đó, ngoại trừ Lăng Thiếu Dương đã gặp từ trước bên ngoài còn có Lộ Dịch Nhiên và hai người nữa cô chưa từng gặp.
Không để ý tới cô, Vân Dật Bạch từ cửa tiến về phía Tông Chính và mấy người bọn họ. Đến nơi, anh mới biết bản thân mình từ lâu đã không có cảm giác thư giãn như vậy.
Sau khi nhận ly rượu, anh quay đầu hướng Tông Chính nói, "Cảm ơn!" Đều là nhờ có cậu ta giúp đỡ trong vụ hỏa hoạn đó cộng với việc Tông Chính huy động quân đội tra xét.
Tông Chính mím môi, "Tớ làm vậy không phải vì cậu!" Anh không nghĩ mình sẽ nói vậy, nhưng lời nói lại không qua sự điều khiển của não bộ đã thốt ra.
Vẻ mặt Vân Dật Bạch ngẩn ra, trở nên ngốc lăng trong giây lát. Anh nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
"Dù thế nào đi nữa, vẫn phải cảm ơn cậu!"
"Câu cám ơn này không phải nên để đương sự nói hay sao?!" Tông Chính bỗng lên tiếng. Ánh mắt mong chờ nhìn về phía Lăng Thiếu Dương đang nói chuyện cùng Thi Tĩnh. Phút chốc đứng dậy đi về phía cô.
"Thi tiểu thư, chúng ta lại gặp lại!"
Một âm thanh trầm thấp vang lên khiến Thi Tĩnh tò mò quay đầu lại.
"Là anh sao?" Thi Tĩnh kinh ngạc kêu lên, "Anh là... Tông Chính?" Cô vẫn nhớ cái tên này.
Tông Chính nhếch môi cười một tiếng, "Phải. Nếu những lời này của cô không phải nghi vấn, thì tôi nghĩ mình sẽ rất vui khi nghe cô gọi tên mình!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, Thi Tĩnh cười mỉa, "Thật xin lỗi, lúc đấy... cảm ơn anh!"
"Không cần khách sáo!" Tông Chính nghiêm mặt nói. "Bây giờ, liệu tôi có thể chính thức giới thiệu về mình không?"
"Hả?"
Đưa tay về phía cô, anh trêu ghẹo nói, "Xin chào, anh là Tông Chính, năm nay hai mươi tám tuổi! Chưa lập gia đình! Vị tiểu thư này, không biết anh có được may mắn làm quen với em không?" Dứt lời, anh cười khẽ hướng cô nháy mắt mấy cái.
Nghe vậy, Thi Tĩnh không nhịn được phì cười. Cô bắt chước đưa tay ra bắt tay anh, "Tôi là Thi Tĩnh, hai mươi lăm tuổi. Rất hân hạnh được làm quen với anh!"
"Vậy tình trạng hôn nhân thì sao? Anh có vinh hạnh được đảm nhận vai trò này không?" Anh dùng sức giữ lấy bàn tay cô nói nốt câu...
Kết thúc màn chào hỏi. Bỗng nhiên, Tông Chính đột nhiên giữ chặt tay cô từ từ đặt nhẹ lên môi, nhẹ nhàng hôn lên lưng bàn tay cô, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thi Tĩnh anh xoay ngược tay cô lại hôn vào lòng bàn tay cô, sau đó đứng thẳng lên nhẹ nhàng cười cười, nói, "Em có biết câu chuyện xưa liên quan đến bàn tay không?"
Nhất thời, Thi Tĩnh cảm thấy toàn thân chấn động, ánh mắt không dám tin trợn tròn nhìn Tông Chính...
Sao anh có thể?
Sao anh lại biết được?
Sao anh có thể biết chuyện này?
Sao có thể như vậy? Chuyện này là sao? Tại sao Tông Chính lại biết...
Ý thức của cô như trôi về phương nào, trở lại ba năm trước khi cô gặp Dật Thanh...
Lúc đó ở trong sân trường có một người con trai tuấn tú xuất hiện hỏi cô, "Này, em có biết câu chuyện xưa kể về lòng bàn tay và mu bàn tay không?"
"Hả?" Đối với người con trai vừa gặp này, Thi Tĩnh chỉ biết ngây ngốc nhìn anh. Bọn họ quen nhau sao?
Anh ta cười khẽ đi tới cạnh cô cũng không để ý đến khuôn mặt ngây ngốc của cô mà hỏi, "Anh đang hỏi em, em có biết câu chuyện xưa về bàn tay không?" Nói xong, anh cầm tay cô hôn lên mu bàn tay, sau đó là lòng bàn tay.
Nhận thấy sắc mặt cô ửng hồng, anh nghiêm mặt nói, "Hôn trong lòng bàn tay là anh nhớ em, hôn ở mu bàn tay là anh yêu em. Hôn cả hai vị trí nghĩa là, anh muốn tình yêu được đáp lại!"
Hôn trong lòng bàn tay là anh nhớ em, hôn ở mu bàn tay là anh yêu em. Hôn cả hai vị trí nghĩa là, anh muốn tình yêu được đáp lại. Âm thanh từ một nơi xa vọng lại.
"Em làm sao vậy?" Tông Chính đưa tay đến quơ quơ trước mặt Thi Tĩnh. Lo lắng khi thấy cô xuất thần.
Bình tĩnh trở lại, Thi Tĩnh kinh ngạc nhìn Tông Chính, những gì vừa nhớ đến giờ có chút mơ hồ. Cô không nén được đưa tay áp lên mặt anh, nhẹ giọng nói, "Dật Thanh..."
Giống như bị người ta tát cho một cái, Tông Chính bất động tại chỗ nhìn Thi Tĩnh, thật lâu không nói gì.
Bọn họ đang làm gì vậy?
Vân Dật Bạch không hề nhận ra, nãy giờ ánh mắt anh vẫn luôn dừng lại trên hai người Tông Chính và Thi Tĩnh.
Lúc anh nhìn thấy Tông Chính hôn lên lưng bàn tay cô, vẻ mặt anh trở nên lạnh lẽo, ly rượu suýt thì tuột khỏi tay.
Đến khi cô đưa tay áp lên mặt Tông Chính, gân trên mặt co lại. Cái ly trong tay bịch một tiếng bị anh bóp nát!
"Tay cậu không sao chứ?" Ngoại trừ Lăng Thiếu Dương bên cạnh, âm thanh này nhanh chóng bị âm thanh ồn ào xung quanh lấn át. Không ai để ý đến.
Vẩy vẩy rượu trên tay, Vân Dật Bạch lắc đầu, "Không có việc gì đâu!" Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người gần đó.
Nhìn theo ánh mắt cậu ta, Lăng Thiếu Dương khẽ mím môi, "Dật Bạch, nếu Tông Chính thật sự coi trọng Thi Tĩnh, thì cậu..."
"Không thể có chuyện đó!" Vân Dật Bạch lớn tiếng nói.
"Thế nhưng, tớ thấy hình như cậu ta rất nghiêm túc!"
"Không. Cậu ta không thể! Cậu ta đã có người yêu là thanh mai trúc mã, cô ta còn là một công chúa người dân tộc, điều này cậu cũng biết mà!" Vân Dật Bạch nhắc nhở cậu ta. Anh không thể để Thi Tĩnh phá hoại tình yêu của Tông Chính.
"Khi còn trẻ con người thường ngông cuồng trông chờ một tình yêu, ai biết..." nói được một nửa, Lăng Thiếu Dương như nhớ ra điều gì, không nói nữa.
Vân Dật Bạch trở nên tức giận, khuôn mặt tuấn tú yên lặng nhìn người gần đó, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.
Lăng Thiếu Dương khẽ kêu, sao anh lại quên mất, không phải Vân Dật Bạch cũng từng có tuổi trẻ ngông cuồng mong chờ một tình yêu thuần khiết hay sao?
"Dật Bạch, hình như Tông Chính rất nghiêm túc!"
Chợt thu hồi tầm mắt, Vân Dật Bạch rời tầm mắt nhìn bạn tốt, "Lăng Thiếu Dương, tớ tuyệt đối sẽ không để hai người bọn họ vì một cô gái, mà để xảy ra chuyện! Tuyệt đối không cho phép!"
"Dật Bạch, cậu phải hiểu rằng, cậu ấy không phải là Dật Thanh!"
"Tớ biết!" Anh biết Tông Chính không phải, cậu ấy không phải.
"Cậu biết vậy thì không nên ngăn cản, có lẽ Dật Thanh cũng không muốn vậy thì sao? Cùng trái tim, cùng một người. Cái này có gì sai chứ?" Đúng vậy, cùng trái tim, cùng yêu một người. Điều này không ai nghĩ tới.
Thật không ngờ, năm đó khi Dật Thanh qua đời, bệnh tình của Tông Chính cũng trở nên nghiêm trọng, coi như đó là duyên phận, Dật Thanh dùng một cách khác để tiếp tục sống. Thế nên mới có Tông Chính bây giờ. Chuyện này bản thân Tông Chính cũng không biết. Anh biết được điều này, là do nghe được khi bạn thân uống say.
Thế sự khó liệu, không ai ngờ được, Thi Tĩnh và Tông Chính lại gặp nhau, Tông Chính lại có tình cảm với Thi Tĩnh. Hơn nữa, đấy lại không phải là đùa!
Anh bất đắc dĩ nhìn Thi Tĩnh và Tông Chính đứng nói chuyện cách đó không xa. Chuyện này nên làm thế nào cho phải đây?
Thi Tĩnh bỗng hoàn hồn xấu hổ đưa tay vuốt vuốt tóc vội vàng xin lỗi, "Thật xin lỗi, tôi không cố ý!" Sao cô lại nhìn anh thành Dật Thanh được chứ?
Dật Thanh, đây không phải tên em trai Dật Bạch sao? Không phải cậu ta đã...
Những lời xin lỗi của cô cùng tình cảm của cô khiến tim anh cảm thấy đau!
Bên trong gian giữa Vũ Hạc, trong đám người tụ tập nói chuyện phiếm, Tông Chính cúi đầu ngồi ở một góc phòng, anh vận một bộ áo lông kết hợp với một cái quần bó màu đen. Vị trí anh ngồi vừa vặn nhìn ra hướng cửa, có thể nhìn thấy tất cả những ai ra vào.
"Này, cậu đang nghĩ gì vậy?" Lăng Thiếu Dương đưa cho anh một ly rượu ghé vào bên cạnh ngồi xuống.
Lười biếng nhướn mi lên, Tông Chính nhếch khóe miệng cười không nói, nhấp một ngụm rượu trong chén, anh đưa mắt nhìn về hướng cửa.
Nhìn theo tầm mắt cậu ta, Lăng Thiếu Dương không nhịn được mấp máy môi, nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng, "Cậu, không phải là cậu đang đợi Dật Bạch và Thi Tĩnh đến đấy chứ?!"
Tông Chính mở miệng nói, "Không được hay sao?"
"Trời ơi, cậu thật sự coi trọng Thi Tĩnh à?" Lăng Thiếu Dương kinh ngạc kêu lên.
Anh vẫn cho rằng cậu ta đang đùa, quả thực, cô gái tên Thi Tĩnh này không hề giống bất kỳ người phụ nữ nào họ từng gặp. Thế nhưng, cô ta lại là người Dật Bạch muốn trả thù, nếu thật sự Tông Chính coi trọng Thi Tĩnh, vậy...
Không phải anh không tin vào giao tình giữa bọn họ, nhưng đến khi tức giận, ai có thể biết được điều gì có thể xảy ra. Anh thật sự không mong mọi việc sẽ trở nên như vậy.
Thi Tĩnh.
Trong lòng Tông Chính thầm vang lên cái tên này. Mấy ngày qua, ngoại trừ khi giúp cô điều tra vụ án thì anh luôn nhớ tới cái tên này, đáy lòng anh sẽ xuất hiện một loại cảm xúc khác thường. Loại cảm xúc xa lạ này khiến anh cảm thấy bất an trong lòng, khiến anh muốn gặp cô, muốn nhìn thấy cô.
Ông trời ơi, thật sự anh chưa từng gặp qua Thi Tĩnh, vậy tại sao chỉ mới gặp cô ấy lần đầu anh đã kích động như vậy?
Dật Bạch nói đúng, anh đã có người yêu là thanh mai trúc mã, mà người đó lại là một công chúa người dân tộc. Thế nhưng, Thi Tĩnh...
Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, anh lại cảm thấy rất đau lòng!
Cánh cửa bỗng nhiên mở ra, thân hình cao lớn chắn ở cửa, kéo theo một cái bóng dài. Đồng thời cắt ngang cuộc đối thoại của hai người họ. Tông Chính không lên tiếng. Xếp hai chân lại, đưa mắt nhìn về hướng cửa.
Ánh mắt đen thẫm trở nên tĩnh mịch, chán nản.
Vỗ vỗ bả vai cậu ta, Lăng Thiếu Dương đứng dậy ra đón người mới đến.
"Sao cậu lại tới trễ vậy? Thi Tĩnh đâu? Không đưa cô ấy tới đây à?" Anh hướng sau lưng cậu ta nhìn, không thấy ai.
Vân Dật Bạch hơi hơi nghiêng người, lạnh giọng nói với người phía sau, "Ra đây!"
Lăng Thiếu Dương không hiểu, cậu ta đang nói chuyện với ai?
Một lúc sau, Thi Tĩnh từ sau tường bước ra. Cô vận áo sơ mi trắng với cái quần bò xanh bạc màu, gương mặt nhỏ nhắn không trang điểm, không chút ăn nhập với khung cảnh hoa lệ trang trọng ở đây.
Thi Tĩnh không tự nhiên đứng sau lưng Vân Dật Bạch, khẽ lên tiếng, "Tôi nghĩ, tôi..."
"Này, đã tới đây rồi thì sao lại không vào?" Lăng Thiếu Dương nhanh chóng bắt lấy tay cô kéo vào. Tiện tay đóng luôn cửa vào.
Sau khi bị kéo vào, lúc này Thi Tĩnh mới thấy rõ khung cảnh bên trong.
Bảo nơi này là sương phòng, chi bằng nói đây là một thành phố thu nhỏ thì đúng hơn. Cách cửa không xa là một quầy bar nhỏ, một người phục vụ pha chế rượu trong đó. Trong góc phòng tối là rạp chiếu bóng, còn có phòng karaoke. Còn có bàn bi a...
Cô thấy mình như bà mụ Lưu bước vào một khu vườn lộng lẫy, cảm thấy tò mò với cảnh vật xung quanh. Nhìn mọi vật xung quanh, giống như một đứa trẻ nhỏ.
Hơn nữa, bên trong đó, ngoại trừ Lăng Thiếu Dương đã gặp từ trước bên ngoài còn có Lộ Dịch Nhiên và hai người nữa cô chưa từng gặp.
Không để ý tới cô, Vân Dật Bạch từ cửa tiến về phía Tông Chính và mấy người bọn họ. Đến nơi, anh mới biết bản thân mình từ lâu đã không có cảm giác thư giãn như vậy.
Sau khi nhận ly rượu, anh quay đầu hướng Tông Chính nói, "Cảm ơn!" Đều là nhờ có cậu ta giúp đỡ trong vụ hỏa hoạn đó cộng với việc Tông Chính huy động quân đội tra xét.
Tông Chính mím môi, "Tớ làm vậy không phải vì cậu!" Anh không nghĩ mình sẽ nói vậy, nhưng lời nói lại không qua sự điều khiển của não bộ đã thốt ra.
Vẻ mặt Vân Dật Bạch ngẩn ra, trở nên ngốc lăng trong giây lát. Anh nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
"Dù thế nào đi nữa, vẫn phải cảm ơn cậu!"
"Câu cám ơn này không phải nên để đương sự nói hay sao?!" Tông Chính bỗng lên tiếng. Ánh mắt mong chờ nhìn về phía Lăng Thiếu Dương đang nói chuyện cùng Thi Tĩnh. Phút chốc đứng dậy đi về phía cô.
"Thi tiểu thư, chúng ta lại gặp lại!"
Một âm thanh trầm thấp vang lên khiến Thi Tĩnh tò mò quay đầu lại.
"Là anh sao?" Thi Tĩnh kinh ngạc kêu lên, "Anh là... Tông Chính?" Cô vẫn nhớ cái tên này.
Tông Chính nhếch môi cười một tiếng, "Phải. Nếu những lời này của cô không phải nghi vấn, thì tôi nghĩ mình sẽ rất vui khi nghe cô gọi tên mình!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, Thi Tĩnh cười mỉa, "Thật xin lỗi, lúc đấy... cảm ơn anh!"
"Không cần khách sáo!" Tông Chính nghiêm mặt nói. "Bây giờ, liệu tôi có thể chính thức giới thiệu về mình không?"
"Hả?"
Đưa tay về phía cô, anh trêu ghẹo nói, "Xin chào, anh là Tông Chính, năm nay hai mươi tám tuổi! Chưa lập gia đình! Vị tiểu thư này, không biết anh có được may mắn làm quen với em không?" Dứt lời, anh cười khẽ hướng cô nháy mắt mấy cái.
Nghe vậy, Thi Tĩnh không nhịn được phì cười. Cô bắt chước đưa tay ra bắt tay anh, "Tôi là Thi Tĩnh, hai mươi lăm tuổi. Rất hân hạnh được làm quen với anh!"
"Vậy tình trạng hôn nhân thì sao? Anh có vinh hạnh được đảm nhận vai trò này không?" Anh dùng sức giữ lấy bàn tay cô nói nốt câu...
Kết thúc màn chào hỏi. Bỗng nhiên, Tông Chính đột nhiên giữ chặt tay cô từ từ đặt nhẹ lên môi, nhẹ nhàng hôn lên lưng bàn tay cô, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thi Tĩnh anh xoay ngược tay cô lại hôn vào lòng bàn tay cô, sau đó đứng thẳng lên nhẹ nhàng cười cười, nói, "Em có biết câu chuyện xưa liên quan đến bàn tay không?"
Nhất thời, Thi Tĩnh cảm thấy toàn thân chấn động, ánh mắt không dám tin trợn tròn nhìn Tông Chính...
Sao anh có thể?
Sao anh lại biết được?
Sao anh có thể biết chuyện này?
Sao có thể như vậy? Chuyện này là sao? Tại sao Tông Chính lại biết...
Ý thức của cô như trôi về phương nào, trở lại ba năm trước khi cô gặp Dật Thanh...
Lúc đó ở trong sân trường có một người con trai tuấn tú xuất hiện hỏi cô, "Này, em có biết câu chuyện xưa kể về lòng bàn tay và mu bàn tay không?"
"Hả?" Đối với người con trai vừa gặp này, Thi Tĩnh chỉ biết ngây ngốc nhìn anh. Bọn họ quen nhau sao?
Anh ta cười khẽ đi tới cạnh cô cũng không để ý đến khuôn mặt ngây ngốc của cô mà hỏi, "Anh đang hỏi em, em có biết câu chuyện xưa về bàn tay không?" Nói xong, anh cầm tay cô hôn lên mu bàn tay, sau đó là lòng bàn tay.
Nhận thấy sắc mặt cô ửng hồng, anh nghiêm mặt nói, "Hôn trong lòng bàn tay là anh nhớ em, hôn ở mu bàn tay là anh yêu em. Hôn cả hai vị trí nghĩa là, anh muốn tình yêu được đáp lại!"
Hôn trong lòng bàn tay là anh nhớ em, hôn ở mu bàn tay là anh yêu em. Hôn cả hai vị trí nghĩa là, anh muốn tình yêu được đáp lại. Âm thanh từ một nơi xa vọng lại.
"Em làm sao vậy?" Tông Chính đưa tay đến quơ quơ trước mặt Thi Tĩnh. Lo lắng khi thấy cô xuất thần.
Bình tĩnh trở lại, Thi Tĩnh kinh ngạc nhìn Tông Chính, những gì vừa nhớ đến giờ có chút mơ hồ. Cô không nén được đưa tay áp lên mặt anh, nhẹ giọng nói, "Dật Thanh..."
Giống như bị người ta tát cho một cái, Tông Chính bất động tại chỗ nhìn Thi Tĩnh, thật lâu không nói gì.
Bọn họ đang làm gì vậy?
Vân Dật Bạch không hề nhận ra, nãy giờ ánh mắt anh vẫn luôn dừng lại trên hai người Tông Chính và Thi Tĩnh.
Lúc anh nhìn thấy Tông Chính hôn lên lưng bàn tay cô, vẻ mặt anh trở nên lạnh lẽo, ly rượu suýt thì tuột khỏi tay.
Đến khi cô đưa tay áp lên mặt Tông Chính, gân trên mặt co lại. Cái ly trong tay bịch một tiếng bị anh bóp nát!
"Tay cậu không sao chứ?" Ngoại trừ Lăng Thiếu Dương bên cạnh, âm thanh này nhanh chóng bị âm thanh ồn ào xung quanh lấn át. Không ai để ý đến.
Vẩy vẩy rượu trên tay, Vân Dật Bạch lắc đầu, "Không có việc gì đâu!" Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người gần đó.
Nhìn theo ánh mắt cậu ta, Lăng Thiếu Dương khẽ mím môi, "Dật Bạch, nếu Tông Chính thật sự coi trọng Thi Tĩnh, thì cậu..."
"Không thể có chuyện đó!" Vân Dật Bạch lớn tiếng nói.
"Thế nhưng, tớ thấy hình như cậu ta rất nghiêm túc!"
"Không. Cậu ta không thể! Cậu ta đã có người yêu là thanh mai trúc mã, cô ta còn là một công chúa người dân tộc, điều này cậu cũng biết mà!" Vân Dật Bạch nhắc nhở cậu ta. Anh không thể để Thi Tĩnh phá hoại tình yêu của Tông Chính.
"Khi còn trẻ con người thường ngông cuồng trông chờ một tình yêu, ai biết..." nói được một nửa, Lăng Thiếu Dương như nhớ ra điều gì, không nói nữa.
Vân Dật Bạch trở nên tức giận, khuôn mặt tuấn tú yên lặng nhìn người gần đó, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.
Lăng Thiếu Dương khẽ kêu, sao anh lại quên mất, không phải Vân Dật Bạch cũng từng có tuổi trẻ ngông cuồng mong chờ một tình yêu thuần khiết hay sao?
"Dật Bạch, hình như Tông Chính rất nghiêm túc!"
Chợt thu hồi tầm mắt, Vân Dật Bạch rời tầm mắt nhìn bạn tốt, "Lăng Thiếu Dương, tớ tuyệt đối sẽ không để hai người bọn họ vì một cô gái, mà để xảy ra chuyện! Tuyệt đối không cho phép!"
"Dật Bạch, cậu phải hiểu rằng, cậu ấy không phải là Dật Thanh!"
"Tớ biết!" Anh biết Tông Chính không phải, cậu ấy không phải.
"Cậu biết vậy thì không nên ngăn cản, có lẽ Dật Thanh cũng không muốn vậy thì sao? Cùng trái tim, cùng một người. Cái này có gì sai chứ?" Đúng vậy, cùng trái tim, cùng yêu một người. Điều này không ai nghĩ tới.
Thật không ngờ, năm đó khi Dật Thanh qua đời, bệnh tình của Tông Chính cũng trở nên nghiêm trọng, coi như đó là duyên phận, Dật Thanh dùng một cách khác để tiếp tục sống. Thế nên mới có Tông Chính bây giờ. Chuyện này bản thân Tông Chính cũng không biết. Anh biết được điều này, là do nghe được khi bạn thân uống say.
Thế sự khó liệu, không ai ngờ được, Thi Tĩnh và Tông Chính lại gặp nhau, Tông Chính lại có tình cảm với Thi Tĩnh. Hơn nữa, đấy lại không phải là đùa!
Anh bất đắc dĩ nhìn Thi Tĩnh và Tông Chính đứng nói chuyện cách đó không xa. Chuyện này nên làm thế nào cho phải đây?
Thi Tĩnh bỗng hoàn hồn xấu hổ đưa tay vuốt vuốt tóc vội vàng xin lỗi, "Thật xin lỗi, tôi không cố ý!" Sao cô lại nhìn anh thành Dật Thanh được chứ?
Dật Thanh, đây không phải tên em trai Dật Bạch sao? Không phải cậu ta đã...
Những lời xin lỗi của cô cùng tình cảm của cô khiến tim anh cảm thấy đau!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.