Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 135: Không ở cùng cô ấy, tôi sẽ phải lấy cô

Lạc Du

06/02/2016

Đã một lần mất đi, lúc này trong mắt mẹ Vân Thi Tĩnh giống như một loại ôn dịch. Không quan tâm đến sự phản kháng của con trai, bà vẫn cố dùng hết sức để giữ chặt lấy Vân Dật Bạch, không thể buông tay.

Khẽ cựa thân mình ngước mắt nhìn vẻ mặt cảnh giác của mẹ Vân đối với cô. Thi Tĩnh đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng!

Chỉ cần Vân Dật Bạch đồng ý làm trị liệu, có cơ hội bình phục trở lại,

những thứ khác đều không cần phải lo nữa.

Một vụ nổ lớn, khiến cô nhận ra tình cảm của mình đối với Vân Dật Bạch. Sự xuất hiện của mẹ Vân, lại giống như từng giờ từng phút nhắc nhở cô. Giữa cô và anh luôn có một trở ngại. Mà trở ngại đó không cách nào bọn họ vượt qua được.

Dật Thanh, chính là trở ngại ngăn cách bọn họ.

Nhắm mắt dựa vào bên cửa phòng, Thi Tĩnh lặng lẽ nhắm mắt lại. Lặng lẽ tựa vào bên cửa, không nói gì.

"Nhìn vẻ mặt cô, rất khó chịu sao?!" Một giọng nói giễu cợt vang lên, Thi

Tĩnh mở mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt tươi cười của Dương Chi La.

Cô chưa bao giờ cảm thấy nụ cười của cô ta lại chướng mắt lại giả dối như

vậy. Cô cũng không trả lời câu hỏi vừa rồi.

Dương Chi La đứng dậy từ từ bước đến bên cô, vô cùng thân thiết đưa tay kéo tay Thi Tĩnh, kéo cô đẩy lên sô pha, ngồi sát cạnh kéo gần khoảng cách giữa hai người, cô ta cười châm biếm nói, "Cô chắc đang thắc mắc vì sao tôi ở đây? Cho dù Vân Dật Bạch có thay đổi mật mã chỗ này. Không phải anh ta vẫn phải nói cho mẹ biết sao?!"

Rút bàn tay về, gần đây càng ngày Thi Tĩnh càng cảm thấy mỗi một tế bào trên cơ thể mình đều không thích có sự đụng chạm từ người khác, cho dù người đó có là phụ nữ cũng vậy.

Thi Tĩnh nhẹ xoa tay bình tĩnh dò hỏi, "Điều đấy thì có liên quan gì đến tôi?"

"Tôi biết giao ước giữa cô và Dật Bạch!" Dương Chi La vắt hai chân lại thản nhiên nhìn cô, khẽ nhếch môi, "Đàn ông mà. Đều rất thích ăn vụng bên ngoài. Nếu người anh ấy vụng trộm bên ngoài là cô, tôi có thể chấp nhận được!" Cô thản nhiên nói.

Nghe vậy, Thi Tĩnh giật mình nhìn Dương Chi La.

Bảo không kinh ngạc thì không đúng. Với một người phụ nữ trong xã hội hiện đại này mà nói, không một ai có thể nguyện ý chia sẻ người đàn ông của mình với bất kì người phụ nữ nào khác. Phụ nữ ở xã hội hiện đại, chắc chắn sẽ không bao giờ tìm một người phụ nữ khác để cùng chia sẻ đàn ông.

Cô khẽ giật giật khóe miệng, "Dương tiểu thư thật rộng lượng!"

"Chỉ với cô thôi!" Dương Chi La cười nói. Trong nụ cười có một chút đắc ý, "Giữa cô và Dật Bạch chỉ là một cuộc giao dịch. Chỉ cần là việc có thể giải quyết bằng tiền, thì không có vấn đề gì! Điều này, so với cô tôi hiểu rất rõ."

"Cho nên, cô rất an tâm về tôi?" Thi Tĩnh không biết cô có nên cảm ơn vì sự tín nhiệm của cô ta đối với mình hay không nữa.

Dù sao, bản thân cô cũng chưa từng đặt lòng tin vào mình như vậy.

"Dật Bạch sẽ không coi trọng cô!" Dương Chi La bỗng lên tiếng, "Dật Thanh và cô đã từng có quan hệ, nói gì đi nữa, anh ấy cũng sẽ không để một người phụ nữ có liên quan đến cái chết của em trai mình ở bên cạnh!"

"Không lẽ anh ta lại đồng ý ở cùng một người lợi dụng lúc gia đình anh ta gặp nạn mà uy hiếp anh ta sao?" Sắc mặt Thi Tĩnh không đổi nhìn Dương Chi La nói. Dứt lời, cô nhận thấy ánh mắt Dương Chi La thoáng chút thay đổi.

"Chuyện cô biết cũng không ít." Dương Chi La thản nhiên nói, "Thế thì sao? Người phụ nữ cuối cùng ở bên Vân Dật Bạch vẫn là tôi!" Cô nhếch cằm khiêu khích nói.

"Cô yêu anh ta sao?" Những lời này hoàn toàn không phải do Thi Tĩnh muốn gây hiềm khích. Bây giờ liệu có bao nhiêu người đàn ông thật sự trân trọng người phụ nữ bên cạnh chứ? Mà có bao nhiêu người phụ nữ ở bên người đàn ông là vì yêu đây?

Dương Chi La bị câu nói kia của cô chặn họng một lúc lâu cũng không nói được gì. Cuối cùng chỉ có thể sẵng giọng nói, "Trong xã hội này tình yêu có đáng giá không?"

"Chính vì không đáng tiền, cho nên cô mới không có được!" Một câu nói thẳng thắn cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người.



Hai người cùng quay lại nhìn, đúng lúc trông thấy Bùi Lăng và Thiếu Kỳ bước vào cửa. Mà người vừa nói chính là Lãnh Thiếu Kỳ.

Sau vài ngày ở cùng với người kia, Thi Tĩnh phát hiện, anh ta không bao giờ nói nhiều lời, có thể không nói anh ta sẽ không nói, cô cũng chưa từng thấy anh ta nói gì, ngoại trừ giọng nói của anh cô nghe được hôm đó. Đây cũng là lần đầu tiên cô nghe được giọng nói của anh một cách rõ ràng.

"Các anh là ai? Sao các anh lại vào được đây?" Dương Chi La vội đứng dậy lạnh giọng chất vấn người vừa đến.

Thi Tĩnh có chút bất ngờ, cô ta không biết những người này?

"Cô ấy không biết chúng tôi!" Bùi Lăng nhận ra sự nghi hoặc của Thi Tĩnh, anh lên tiếng giải thích với cô. "Lúc chúng tôi biết Dật Bạch và cô ta quen biết nhau cũng không có mấy cảm tình, nhưng vẫn mong Dật Bạch và cô ta có thể đến với nhau. Mà cậu ta cũng đã làm được! Chẳng qua, Dật Bạch chắc không ngờ rằng, lúc cậu ấy cần cô ta ở bên nhất, cô ta lại đi kết hôn với người khác!" Bùi Lăng cười đưa mắt nhìn Dương Chi La. "Phu nhân Mitchell, tang lễ của chồng cô, hình như cô không đến. Thật vô tình!"

Sắc mặt Dương Chi La trắng bệch, "Làm sao anh biết được?"

"Chỉ có kẻ ngốc mới bỏ qua một người thanh niên khỏe mạnh như Dật Bạch để tìm tới một lão già đã bước một chân xuống quan tài! Cô đang tự hủy hoại bản thân mình hay là ghét bỏ Dật Bạch?" Trước giờ Bùi Lăng nói chuyện vốn không hề dè chừng. Cũng không biết phải dè chừng như thế nào.

Dáng vẻ kiêu ngạo của anh so với Vân Dật Bạch còn kiêu ngạo hơn. Mà vốn dĩ cũng không có kẻ nào dám chống lại sự kiêu ngạo của anh.

"Rốt cuộc thì anh là ai?" Chuyện ở nước ngoài của cô, tuy nói là kết hôn, hơn nữa đối tượng là một người giàu có, nhưng vốn dĩ không một ai biết được người đó là một lão già. Vậy sao người này lại biết được?

Nghe vậy, Bùi Lăng tao nhã làm động tác chào lịch lãm, cong môi nói, "Quên chưa giới thiệu! Tôi là tổng giám đốc Âu Nặc, Bùi Lăng!"

Hai chữ bùi lăng vừa vang lên, sắc mặt Dương Chi La vốn trắng bệch lại càng khó coi hơn. "Anh là... anh là..."

"Là tôi! Sao? Không ngờ đến à?" Bùi Lăng ha ha cười nói, "Chỉ cần tôi muốn, về sau Âu Nặc muốn cho ai thì cho!"

"Anh là con trai lão ta!"

"Ai nói với cô chỉ có con trai mới có quyền thừa kế?" Bùi Lăng vuốt vuốt

mũi, "Hình như tôi vẫn chưa nói với cô, Mitchell chỉ là người đại diện của tôi mà thôi. Cô cho rằng với sức quyến rũ của cô mà có thể nhận được quyền thừa kế Âu Nặc sau khi ông ta chết sao?" Anh cười nhạo vì toan tính của cô.

Hai người họ nói vậy là có ý gì?

Thi Tĩnh nhìn qua nhìn lại hai người họ không hiểu.

Cổ tay nóng lên, cô cúi đầu nhìn thấy xe lăn của Vân Dật Bạch. Cô nhìn ngó xung quanh cũng không thấy mẹ Vân đâu.

Vân Dật Bạch vừa xuất hiện đã chen ngang cuộc đối thoại của hai người họ, "Lăng, vào xem mẹ tớ chút!"

Bùi Lăng nhẹ gật đầu, xoay người rời đi. Để lại ba người Lãnh Thiếu Kỳ, Thi Tĩnh và Vân Dật Bạch. Thiếu Kỳ là người có thể coi như tồn tại hoặc không. Còn Dương Chi La lại tuyệt đối không cho phép người khác không để ý đến sự tồn tại của mình.

Nhìn Vân Dật Bạch, cô bước nhanh lại gần.

Khi cô sắp đến gần Vân Dật Bạch kéo Thi Tĩnh ngồi lên đùi mình, cứ như vậy ngăn hành động đến gần của Dương Chi La.

Chợt nhìn Thi Tĩnh, Dương Chi La nghiêm mặt, "Thi tiểu thư!"

Thi Tĩnh vẻ mặt vô tội! Bản thân cô cũng không biết mình qua đây thế nào. Cô cựa quậy thân mình, muốn đứng dậy, lại sợ động đến chân bị thương mới lành của anh. Lại bị Vân Dật Bạch ôm chặt hơn.

“Dương Chi La, không phải cô vẫn luôn thắc mắc vì sao tôi và Thi Tĩnh lại ở chung với nhau sao?" Vân Dật Bạch bỗng nhiên mở miệng nói. Ánh mắt dừng lại trên vành tai Thi Tĩnh, sau đó một tay nhàn hạ trêu đùa vành tai cô, không để ý Thi Tĩnh trong lòng đang nhẹ run.

"Đấy là do giữa anh và cô ta có giao dịch!"



"Vậy cô có biết nội dung cuộc giao dịch này là gì không?" Vân Dật Bạch bỗng chế nhạo cười.

Thi Tĩnh dường như có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra trên người Vân Dật Bạch. Cô đoán Vân Dật Bạch sẽ không khách sáo đối với Dương Chi La.

"Hả?" Đúng là Dương Chi La thật sự không biết nội dung đằng sau đấy.

Vân Dật Bạch bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo, anh nhếch môi khẽ nói, "Đấy là do mẹ tôi uy hiếp tôi, nếu tôi không ở cùng với Thi Tĩnh, tôi sẽ

phải lấy cô!"

Câu trả lời ngoài dự liệu, nhất thời khiến sắc mặt Dương Chi La tối sầm

lại. Ngay sau đấy, cô hét lớn một tiếng, "Anh thật quá đáng!"

Thi Tĩnh cũng cứng họng trừng mắt nhìn Vân Dật Bạch, cô vẫn luôn cho rằng, mẹ Vân đã chấp nhận cô.

"Quá đáng sao?" Vân Dật Bạch nhẹ giương giương khóe miệng, đưa tay đẩy Thi Tĩnh ra đồng thời lạnh lùng nói, "Tôi so với cô, vẫn còn tốt chán!"

"Sao các người có thể lấy tôi ra để chọn lựa như vậy được?" Điều này đối với Dương Chi La mà nói, giống như một đòn đánh chí mạng khó có thể chấp nhận được.

"Cô nhầm rồi!" Vân Dật Bạch ngắt ngang lời cô, "Cô chẳng qua chỉ là một trong số những lựa chọn. Mà tôi lại không muốn chọn cô!" Cô vốn dĩ chẳng có giá trị gì.

Nghe vậy, toàn thân Dương Chi La bao trùm lửa giận nắm chặt tay căm tức nhìn hai người, "Vân Dật Bạch, rồi anh sẽ phải hối hận vì những gì đã gây ra cho tôi hôm nay!"

"Lại muốn tạo ra một vụ nổ lớn nữa sao?" Vân Dật Bạch cười nhạt nói thẳng.

Lúc Thi Tĩnh nghe được những lời này không khỏi kinh ngạc nhìn Dương Chi La.

Vụ nổ lớn, là cô ta gây ra sao?!

Dương Chi La lạnh giọng nói, "Đừng vu oan cho tôi. Vụ nổ lớn mà anh nói không phải do tôi gây ra!" Không phải do cô làm, bản thân cô sẽ không nhận.

"Sao phải vội vàng thanh minh như vậy? Tôi có nói là do cô làm sao?" Vân Dật Bạch nhìn thẳng vào mắt cô.

Ánh mắt Dương Chi La lẩn tránh, "Anh có bằng chứng thì cho người đến bắt tôi, còn không tôi sẽ kiện các người tội vu khống!"

"Rảnh rỗi ở đây đôi co cùng tôi, không bằng cô hãy mau chóng trở về tính xem sau khi phá hợp đồng với Vân thị, buổi tiệc mừng của cô nên xử lý ra sao!" Vân Dật Bạch thản nhiên nhắc nhở.

Dương Chi La nắm chặt tay lại, không nói gì, tức giận bỏ đi.

Nhất thời cả hai người đều rơi vào trầm mặc. Lãnh Thiếu Kỳ giống như một người không tồn tại. Do vậy không được để ý thấy.

Thi Tĩnh hoàn toàn không biết phải nói gì. Lúc này cô mới phát hiện ra, vốn dĩ, đối với bản thân cô Vân Dật Bạch đã từng là người thân thuộc gần gũi nhất cũng có thể như vậy lãnh khốc vô tình!

Vốn dĩ giao dịch giữa cô và Vân Dật Bạch cũng chỉ là một lựa chọn khác của anh mà thôi.

Trong khi hai người rơi vào trầm mặc, đúng lúc Bùi Lăng quay trở lại chen vào. Hôm nay dường như anh rất có duyên với việc này.

"Cậu nói đúng, mẹ cậu chắc chắn có vấn đề!"

Nghe vậy, Thi Tĩnh không kìm được liếc nhìn Vân Dật Bạch. Mẹ Vân đã xảy ra việc gì?

Ngược lại Vân Dật Bạch lại trầm mặc đưa mắt nhìn Bùi Lăng một cái. "Nói rõ xem!" Đúng với dự cảm trong lòng anh, đây nhất định không phải dự cảm tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook