Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép
Chương 110: Kiểm tra toàn diện
Lạc Du
07/11/2015
Anh ta nghiêm túc.
Vân Dật Bạch làm như không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, dẫn theo Thi Tĩnh với vẻ mặt đỏ bừng vào khoa phụ sản. Lúc này cô mới nhận ra nơi mình đến là đâu.
Hôm qua anh ta nói nghiêm túc?!
Sao có thể chứ?!
Bước chân bị người kéo lại, Vân Dật Bạch quay lại nhìn Thi Tĩnh đỏ bừng mặt kéo góc áo mình không chịu đi tiếp, hơi hơi nhíu mày, "Làm sao vậy?"
Mặc cô kéo mình vào trong góc phòng, lúc này Vân Dật Bạch mới nghe được câu trả lời của cô, "Anh nghiêm túc à?"
"... Câu nói nào của tôi khiến cô nghĩ là tôi không nghiêm túc?" Vân Dật Bạch hai tay ôm ngực lạnh lùng nhìn người phụ nữ tự cho mình là đúng.
Nắm chặt tờ giấy trong tay, Thi Tĩnh bày tỏ suy nghĩ của mình, "Tôi không đồng ý!" Cô chưa từng đồng ý điều này, vì sao lại bị anh ta đưa đến đây?
"Cô vừa nói gì?" Vân Dật Bạch cố ý hỏi.
Thi Tĩnh ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của anh nói ra từng từ, "Tôi không đồng ý! Tôi nói rồi, tôi không đồng ý chuyện này!"
"Tôi từng nói, cô không có quyền từ chối!" Vân Dật Bạch nói. Nếu bắt anh phải cưới Dương Chi La, anh tình nguyện sinh con cùng cô!
Sao người này lại có thể như vậy chứ?
"Chẳng lẽ tôi không có một cơ hội để từ chối sao? Tôi là gì của anh, anh dựa vào cái gì mà tự mình quyết định? Tôi không làm! Tôi không đồng ý chuyện này!" Dứt lời, cô xoay người rời đi.
Cánh tay bị giữ chặt cô đụng phải một lồng ngực cứng rắn. Cô phẫn nộ ngẩng đầu chống lại một đôi mắt đen sâu thẳm. Ra sức giãy dụa, "Buông tôi ra! Tôi không phải cái máy để sinh con!"
"Cô còn muốn gì nữa?" Cánh tay cứng rắn gắt gao giữ hông người phía trước, ép cô phải ngẩng đầu nhìn mình. Vân Dật Bạch cúi đầu hỏi.
Cơ thể đang giãy dụa bởi cánh tay anh mà ngưng lại, quá tức giận cô chỉ có thể hét lớn, "Cái gì tôi cũng không cần!"
"Nhân lúc bây giờ còn có thể đưa ra điều kiện, cô đừng có mà bỏ lỡ cơ hội này!" Vân Dật Bạch hảo tâm nhắc nhở cô.
Lời này nói ra đúng lúc cô đang tức giận, rốt cuộc anh ta nghĩ cô là cái gì? Chỉ cần có điều kiện thì cô sẽ trao đổi sao?
"Tôi không cần!Các người đã từng nghĩ đến hay chưa? Sau khi sinh đứa bé ra thì sẽ làm gì? Đó cũng là một sinh mạng. Sau này sẽ làm gì đây? Khi nó trưởng thành thì sẽ làm sao? Tôi thì sao? Sao các người không nghĩ cho tôi, khi nhớ đến nó thì phải làm sao? Cái khác tôi có thể đồng ý với anh, cái này không được. Vân Dật Bạch, tôi cầu xin anh được không? Tôi... thật sự không làm được!"
Bất cứ chuyện gì cô đều có thể làm, chỉ chuyện này thì không! Đấy là một sinh mạng, cô không nghĩ sau khi sinh nó ra Vân Dật Bạch sẽ để cho cô nuôi. Hơn nữa dựa vào lời nói của mẹ Vân, cô sinh ra đứa bé này chỉ là để thỏa mãn sự mong nhớ của bác ấy đối với Dật Thanh, căn bản sẽ không có cơ hội để cô được nhìn nó. Quan trọng nhất là, bọn họ đang ép cô phải bán đứa con của mình!
Bất luận là người phụ nữ nào thì cũng vẫn là một người mẹ, cô khổng thể tha thứ cho việc này.
Lời van xin của cô rơi vào tai Vân Dật Bạch, trầm mặc một hồi lâu cho đến khi Vân Dật Bạch định nói. Chợt nghe tiếng y tá gọi tên Thi Tĩnh.
Thi Tĩnh đứng im tại chỗ, ngay khi y tá định bỏ qua, Vân Dật Bạch liền nắm chặt cổ tay cô đẩy vào.
Nhìn cánh cửa phòng khám đóng lại, không quan tâm đến ánh mắt mọi người đang nhìn ra đây, Vân Dật Bạch trầm mặc nhìn cánh cửa.
Lời nói của cô cứ quanh quẩn bên tai, Vân Dật Bạch thừa nhận trước đó anh đã không cân nhắc kỹ càng. Anh chỉ nghĩ chỉ cần không phải lấy Dương Chi La. Nếu chỉ cần cùng Thi Tĩnh sinh một đứa bé, vậy chuyện này có thể giải quyết.
Thế nhưng, anh lại quên mất. Đứa trẻ cũng có một sinh mạng. Khi đứa bé trưởng thành cần có một người mẹ thì phải làm sao đây?
Anh và mẹ đều chưa từng nghĩ đến chút nào. Mẹ sẽ không trả lại đứa bé cho Thi Tĩnh, thậm chí cũng không thèm liếc nhìn cô một cái. Mà anh cũng sẽ không cưới Thi Tĩnh. Đứa bé này cũng sẽ không giao cho cô.
Cô nói đúng. Bọn họ đều ích kỷ, không ai chịu suy nghĩ đến vấn đề của cô.
Đi đến trước cửa sổ ở hành lang, đôi mắt Vân Dật Bạch sâu thẳm, âm trầm khiến người ta không thể biết được anh đang nghĩ gì.
Sau khi làm xong mọi cuộc kiểm tra, bác sĩ căn dặn ba ngày sau đến lấy kết quả. Lúc này Thi Tĩnh mới bước ra khỏi phòng khám.
Không thấy Vân Dật Bạch đâu, Thi Tĩnh nghĩ anh đã đi rồi. Cũng thoải mái vui vẻ, xoay người định đi xuống dưới tầng.
"Cô đi đâu?"
Giọng nói quỷ dị từ đằng sau lưng. Thi Tĩnh dừng bước xoay người nhìn Vân Dật Bạch không biết xuất hiện từ bao giờ, "Anh là quỷ đấy à!"
"Sao không gọi tôi?" Vân Dật Bạch trừng mắt hỏi.
Vẻ mặt của người này sao có thể khiến người ta tin được chứ?
"Không thấy anh đâu cả!"
"Bác sĩ bảo sao?" Vân Dật Bạch hỏi.
"Sao anh không tự đi mà hỏi?" Thi Tĩnh tức giận phản bác, "Tôi cũng đâu phải bác sĩ!" Bây giờ người cô không mong thấy nhất chính là anh.
Người phụ nữ này giống như ăn phải thuốc nổ vậy?
Hiếm khi Vân Dật Bạch không nổi giận, lạnh lùng vượt qua cô đi xuống tầng.
Dừng lại trước cửa hàng hoa của Thẩm Lạc Du, hai người mỗi người đi một hướng. Vân Dật Bạch đến công ty. Còn cô thì đi làm.
Thẩm Lạc Du đang bận rộn trong cửa hàng nhìn thấy Vân Dật Bạch tự mình đưa cô đến đây thì mở tròn mắt nhìn. Cười tiến đến, "Chị Tĩnh sao chị không nghỉ thêm vài ngày?" Trước đó Thi Tĩnh có gọi điện nói cơ thể mình không được khỏe.
"Không sao đâu!" Thi Tĩnh không nói thêm gì. Sâu trong lòng, cô luôn có chút áy náy đối với Lạc Du.
"Vậy à!" Thấy cô không định nói thêm, Thẩm Lạc Du liền đi làm việc khác.
Trong phòng, tiện tay cởi áo vứt lên sofa, cả người Vân Dật Bạch đều chìm trong sofa. Trong đầu quanh quẩn toàn những lời nói của Thi Tĩnh.
"Này, làm ông chủ mà trốn việc cả nửa ngày, vừa vào đến công ty là không quan tâm đến công việc à!" Vị tổng giám đốc tạm thời Lăng Thiếu Dương vừa vào để lấy tài liệu, lại nhìn thấy một người rất nhàn hạ.
Ngẩng đầu lên từ sofa, Vân Dật Bạch lặng lẽ thở dài. Lên tiếng, "Cậu và Thẩm tiểu thư đó thế nào rồi?"
Nghe vậy, mặt mày Lăng Thiếu Dương cười sáng lạn, "Rất tốt!"
Thẩm Lạc Du vẫn luôn né tránh anh rốt cuộc lại đồng ý nói chuyện cùng anh, tuy rằng tạm thời không nhắc đến chuyện đứa bé, nhưng mấy ngày nay quan hệ giữa hai người đã hòa thuận hơn trước.
Chậm rãi ngồi thẳng người, Vân Dật Bạch đưa tay chống cằm, "Cậu cảm thấy như vậy là được rồi sao?"
"Cái gì?" Vẻ mặt đang hớn hở của Lăng Thiếu Dương bỗng ngẩn ra, "Có ý gì vậy?"
Gác hai chân lên bàn trà, Vân Dật Bạch gối hai tay sau đầu, thản nhiên mở miệng, "Thẩm Lạc Du biết khuôn mặt cô ấy giống Nhược Nhi chứ? Cô ấy biết Nhược Nhi là ai không? Sau khi cô ấy biết, cậu định sẽ làm gì?" Anh nhìn bộ mặt vui vẻ của bạn thân không nhịn được muốn dội cho cậu ta một gáo nước lạnh.
Nụ cười trên khuôn mặt Lăng Thiếu Dương nháy mắt trở nên cứng lại, anh đen mặt mở miệng, "Cái đó có liên quan gì đến Nhược Nhi?"
"Cậu muốn phủ nhận việc cậu ở với cô ta là vì Nhược Nhi sao?" Vân Dật Bạch không thể không lo, đấy là chuyện sau này bọn họ phải đối mặt.
Cơ thể Lăng Thiếu Dương chợt căng cứng, "Vì sao phải nói với cô ấy?"
Vân Dật Bạch không tiếp tục hỏi. Sâu trong đôi mắt đó như có điều gì muốn nói với bạn tốt.
Anh nghĩ phụ nữ rất đơn giản. Không có người phụ nữ nào sau khi biết trong lòng người đàn ông có một người khác, còn tự nguyện đến.
"Cậu có ý gì vậy?" Lăng Thiếu Dương khó hiểu, "Nhược Nhi đã mất. Còn nhắc đến cô ấy làm gì nữa?"
Đứng thẳng người vươn lưng một cái, Vân Dật Bạch mím môi, "Cậu cũng nhớ là Nhược Nhi đã chết. Vì sao lại tìm về một người phụ nữ giống cô ấy chứ?"
Lăng Thiếu Dương nhất thời không biết nói gì. Anh, không thể chấp nhận sự thật này.
Đưa tay vỗ vỗ lên bả vai người bạn thân, Vân Dật Bạch bình tĩnh mở miệng, "Phụ nữ, thật rắc rối!"
Thẩm Lạc Du là một rắc rối Thi Tĩnh cũng là kẻ rắc rối!
Vốn dĩ bạn thân không phải nhằm vào anh. Lăng Thiếu Dương khẽ thở dài, thử mở miệng, "Cậu đang nói đến Thi Tĩnh sao?"
Vân Dật Bạch ngẩng đầu ngoài ý muốn liếc nhìn bạn thân một cái.
Lăng Thiếu Dương biết mình đã đoán đúng. Anh cười cười, "Người phụ nữ trong lời cậu vừa nói, nhất định sẽ là người bên cạnh, ngoại trừ Thi Tĩnh, tạm thời chưa có người phụ nữ nào đủ để khiến cậu kích động muốn tâm sự với mình như vậy!"
Thật vậy sao? Vân Dật Bạch đặt tay lên trước ngực tự hỏi.
Trầm ngâm trong chốc lát, anh vỗ tay lên vị trí bên cạnh, Lăng Thiếu Dương nghi hoặc ngồi xuống bên cạnh anh, "Sao vậy?"
"Mẹ mình..." Anh không biết mình nên mở miệng như thế nào cho phải.
"Mẹ cậu làm sao?" Lăng Thiếu Dương lo lắng.
"Không sao! Mẹ mình đưa ra cho mình một yêu cầu!" Nhớ đến nội dung của yêu cầu đó, Vân Dật Bạch không nhịn được mà thấy đau đầu.
Lăng Thiếu Dương không nói xen vào, chờ câu trả lời.
"Quên đi."
"Hả, sao cậu lại vậy chứ?" Lăng Thiếu Dương oa oa hét lớn, khiến người ta nổi lên sự tò mò, vậy mà lại không nói.
Sau một lúc trầm mặc, Vân Dật Bạch lên tiếng, "Mẹ mình muốn mình và Thi Tĩnh cùng sinh một đứa bé!"
"Khụ khụ khụ..."
Không nhịn được, Lăng Thiếu Dương ho một tiếng, trừng lớn mắt nhìn bạn thân, "Cái gì?"
"Mẹ mình muốn mình và Thi Tĩnh có một đứa bé giống Dật Thanh!"
Trầm mặc đến đáng sợ, Lăng Thiếu Dương lúc này mới líu lưỡi, "Giống Dật Thanh? Mẹ Vân, đang nghĩ gì vậy?" Không phải nói là khỏe lắm sao? Sao lại có thể nhớ đến chuyện của ba năm trước.
"Mình cảm thấy, mẹ mình vẫn chưa thể thoát khỏi cái chết của Dật Thanh!"
"Nói thừa, nếu có thể quên ngay lập tức, vậy chắc bà là mẹ kế!" Lăng Thiếu Dương nhìn vẻ khinh thường.
Bây giờ anh bắt đầu lo lắng có phải mình đã quyết định sai lầm khi tâm sự cùng cậu ta hay không, "Mình nói với cậu chuyện đó, không phải để cậu phán xét mẹ mình là mẹ ruột hay mẹ kế!"
Lăng Thiếu Dương lập tức làm động tác kéo khóa trước miệng mình, tỏ vẻ mình sẽ ngoan ngoãn câm miệng.
Trừng mắt liếc nhìn bạn thân một cái, Vân Dật Bạch nói tiếp, "Mình đồng ý!"
Lăng Thiếu Dương lập tức trừng lớn mắt. Anh không thể lên tiếng, chỉ có thể dùng vẻ mặt để tỏ rõ sự kinh ngạc trong lòng.
Vân Dật Bạch hơi gật đầu, "Mình đồng ý!"
"Vì sao?" Rốt cuộc không nhịn được, Lăng Thiếu Dương hỏi. Loại chuyện thế này sao cậu ta có thể tùy tiện đồng ý vậy.
"Nếu không đồng ý thì sẽ phải kết hôn với Dương Chi La! Theo cậu thấy, mình nên chọn ai?" Vân Dật Bạch vân đạm phong khinh hỏi lại.
Lời vừa nói ra, Lăng Thiếu Dương nhất thời không chút kiêng dè cười lên ha ha.
Lời nói của anh vang lên trong trận cười lớn, "Bác gái quả thật đã xem cậu là danh môn rồi!"
"Cười thích đến vậy sao?" Vân Dật Bạch tức giận nói.
Thật vất vả mới ngừng cười, Lăng Thiếu Dương gật gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi trầm giọng mở miệng, "Cái này đối với Thi Tĩnh không công bằng!"
Vân Dật Bạch làm như không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, dẫn theo Thi Tĩnh với vẻ mặt đỏ bừng vào khoa phụ sản. Lúc này cô mới nhận ra nơi mình đến là đâu.
Hôm qua anh ta nói nghiêm túc?!
Sao có thể chứ?!
Bước chân bị người kéo lại, Vân Dật Bạch quay lại nhìn Thi Tĩnh đỏ bừng mặt kéo góc áo mình không chịu đi tiếp, hơi hơi nhíu mày, "Làm sao vậy?"
Mặc cô kéo mình vào trong góc phòng, lúc này Vân Dật Bạch mới nghe được câu trả lời của cô, "Anh nghiêm túc à?"
"... Câu nói nào của tôi khiến cô nghĩ là tôi không nghiêm túc?" Vân Dật Bạch hai tay ôm ngực lạnh lùng nhìn người phụ nữ tự cho mình là đúng.
Nắm chặt tờ giấy trong tay, Thi Tĩnh bày tỏ suy nghĩ của mình, "Tôi không đồng ý!" Cô chưa từng đồng ý điều này, vì sao lại bị anh ta đưa đến đây?
"Cô vừa nói gì?" Vân Dật Bạch cố ý hỏi.
Thi Tĩnh ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của anh nói ra từng từ, "Tôi không đồng ý! Tôi nói rồi, tôi không đồng ý chuyện này!"
"Tôi từng nói, cô không có quyền từ chối!" Vân Dật Bạch nói. Nếu bắt anh phải cưới Dương Chi La, anh tình nguyện sinh con cùng cô!
Sao người này lại có thể như vậy chứ?
"Chẳng lẽ tôi không có một cơ hội để từ chối sao? Tôi là gì của anh, anh dựa vào cái gì mà tự mình quyết định? Tôi không làm! Tôi không đồng ý chuyện này!" Dứt lời, cô xoay người rời đi.
Cánh tay bị giữ chặt cô đụng phải một lồng ngực cứng rắn. Cô phẫn nộ ngẩng đầu chống lại một đôi mắt đen sâu thẳm. Ra sức giãy dụa, "Buông tôi ra! Tôi không phải cái máy để sinh con!"
"Cô còn muốn gì nữa?" Cánh tay cứng rắn gắt gao giữ hông người phía trước, ép cô phải ngẩng đầu nhìn mình. Vân Dật Bạch cúi đầu hỏi.
Cơ thể đang giãy dụa bởi cánh tay anh mà ngưng lại, quá tức giận cô chỉ có thể hét lớn, "Cái gì tôi cũng không cần!"
"Nhân lúc bây giờ còn có thể đưa ra điều kiện, cô đừng có mà bỏ lỡ cơ hội này!" Vân Dật Bạch hảo tâm nhắc nhở cô.
Lời này nói ra đúng lúc cô đang tức giận, rốt cuộc anh ta nghĩ cô là cái gì? Chỉ cần có điều kiện thì cô sẽ trao đổi sao?
"Tôi không cần!Các người đã từng nghĩ đến hay chưa? Sau khi sinh đứa bé ra thì sẽ làm gì? Đó cũng là một sinh mạng. Sau này sẽ làm gì đây? Khi nó trưởng thành thì sẽ làm sao? Tôi thì sao? Sao các người không nghĩ cho tôi, khi nhớ đến nó thì phải làm sao? Cái khác tôi có thể đồng ý với anh, cái này không được. Vân Dật Bạch, tôi cầu xin anh được không? Tôi... thật sự không làm được!"
Bất cứ chuyện gì cô đều có thể làm, chỉ chuyện này thì không! Đấy là một sinh mạng, cô không nghĩ sau khi sinh nó ra Vân Dật Bạch sẽ để cho cô nuôi. Hơn nữa dựa vào lời nói của mẹ Vân, cô sinh ra đứa bé này chỉ là để thỏa mãn sự mong nhớ của bác ấy đối với Dật Thanh, căn bản sẽ không có cơ hội để cô được nhìn nó. Quan trọng nhất là, bọn họ đang ép cô phải bán đứa con của mình!
Bất luận là người phụ nữ nào thì cũng vẫn là một người mẹ, cô khổng thể tha thứ cho việc này.
Lời van xin của cô rơi vào tai Vân Dật Bạch, trầm mặc một hồi lâu cho đến khi Vân Dật Bạch định nói. Chợt nghe tiếng y tá gọi tên Thi Tĩnh.
Thi Tĩnh đứng im tại chỗ, ngay khi y tá định bỏ qua, Vân Dật Bạch liền nắm chặt cổ tay cô đẩy vào.
Nhìn cánh cửa phòng khám đóng lại, không quan tâm đến ánh mắt mọi người đang nhìn ra đây, Vân Dật Bạch trầm mặc nhìn cánh cửa.
Lời nói của cô cứ quanh quẩn bên tai, Vân Dật Bạch thừa nhận trước đó anh đã không cân nhắc kỹ càng. Anh chỉ nghĩ chỉ cần không phải lấy Dương Chi La. Nếu chỉ cần cùng Thi Tĩnh sinh một đứa bé, vậy chuyện này có thể giải quyết.
Thế nhưng, anh lại quên mất. Đứa trẻ cũng có một sinh mạng. Khi đứa bé trưởng thành cần có một người mẹ thì phải làm sao đây?
Anh và mẹ đều chưa từng nghĩ đến chút nào. Mẹ sẽ không trả lại đứa bé cho Thi Tĩnh, thậm chí cũng không thèm liếc nhìn cô một cái. Mà anh cũng sẽ không cưới Thi Tĩnh. Đứa bé này cũng sẽ không giao cho cô.
Cô nói đúng. Bọn họ đều ích kỷ, không ai chịu suy nghĩ đến vấn đề của cô.
Đi đến trước cửa sổ ở hành lang, đôi mắt Vân Dật Bạch sâu thẳm, âm trầm khiến người ta không thể biết được anh đang nghĩ gì.
Sau khi làm xong mọi cuộc kiểm tra, bác sĩ căn dặn ba ngày sau đến lấy kết quả. Lúc này Thi Tĩnh mới bước ra khỏi phòng khám.
Không thấy Vân Dật Bạch đâu, Thi Tĩnh nghĩ anh đã đi rồi. Cũng thoải mái vui vẻ, xoay người định đi xuống dưới tầng.
"Cô đi đâu?"
Giọng nói quỷ dị từ đằng sau lưng. Thi Tĩnh dừng bước xoay người nhìn Vân Dật Bạch không biết xuất hiện từ bao giờ, "Anh là quỷ đấy à!"
"Sao không gọi tôi?" Vân Dật Bạch trừng mắt hỏi.
Vẻ mặt của người này sao có thể khiến người ta tin được chứ?
"Không thấy anh đâu cả!"
"Bác sĩ bảo sao?" Vân Dật Bạch hỏi.
"Sao anh không tự đi mà hỏi?" Thi Tĩnh tức giận phản bác, "Tôi cũng đâu phải bác sĩ!" Bây giờ người cô không mong thấy nhất chính là anh.
Người phụ nữ này giống như ăn phải thuốc nổ vậy?
Hiếm khi Vân Dật Bạch không nổi giận, lạnh lùng vượt qua cô đi xuống tầng.
Dừng lại trước cửa hàng hoa của Thẩm Lạc Du, hai người mỗi người đi một hướng. Vân Dật Bạch đến công ty. Còn cô thì đi làm.
Thẩm Lạc Du đang bận rộn trong cửa hàng nhìn thấy Vân Dật Bạch tự mình đưa cô đến đây thì mở tròn mắt nhìn. Cười tiến đến, "Chị Tĩnh sao chị không nghỉ thêm vài ngày?" Trước đó Thi Tĩnh có gọi điện nói cơ thể mình không được khỏe.
"Không sao đâu!" Thi Tĩnh không nói thêm gì. Sâu trong lòng, cô luôn có chút áy náy đối với Lạc Du.
"Vậy à!" Thấy cô không định nói thêm, Thẩm Lạc Du liền đi làm việc khác.
Trong phòng, tiện tay cởi áo vứt lên sofa, cả người Vân Dật Bạch đều chìm trong sofa. Trong đầu quanh quẩn toàn những lời nói của Thi Tĩnh.
"Này, làm ông chủ mà trốn việc cả nửa ngày, vừa vào đến công ty là không quan tâm đến công việc à!" Vị tổng giám đốc tạm thời Lăng Thiếu Dương vừa vào để lấy tài liệu, lại nhìn thấy một người rất nhàn hạ.
Ngẩng đầu lên từ sofa, Vân Dật Bạch lặng lẽ thở dài. Lên tiếng, "Cậu và Thẩm tiểu thư đó thế nào rồi?"
Nghe vậy, mặt mày Lăng Thiếu Dương cười sáng lạn, "Rất tốt!"
Thẩm Lạc Du vẫn luôn né tránh anh rốt cuộc lại đồng ý nói chuyện cùng anh, tuy rằng tạm thời không nhắc đến chuyện đứa bé, nhưng mấy ngày nay quan hệ giữa hai người đã hòa thuận hơn trước.
Chậm rãi ngồi thẳng người, Vân Dật Bạch đưa tay chống cằm, "Cậu cảm thấy như vậy là được rồi sao?"
"Cái gì?" Vẻ mặt đang hớn hở của Lăng Thiếu Dương bỗng ngẩn ra, "Có ý gì vậy?"
Gác hai chân lên bàn trà, Vân Dật Bạch gối hai tay sau đầu, thản nhiên mở miệng, "Thẩm Lạc Du biết khuôn mặt cô ấy giống Nhược Nhi chứ? Cô ấy biết Nhược Nhi là ai không? Sau khi cô ấy biết, cậu định sẽ làm gì?" Anh nhìn bộ mặt vui vẻ của bạn thân không nhịn được muốn dội cho cậu ta một gáo nước lạnh.
Nụ cười trên khuôn mặt Lăng Thiếu Dương nháy mắt trở nên cứng lại, anh đen mặt mở miệng, "Cái đó có liên quan gì đến Nhược Nhi?"
"Cậu muốn phủ nhận việc cậu ở với cô ta là vì Nhược Nhi sao?" Vân Dật Bạch không thể không lo, đấy là chuyện sau này bọn họ phải đối mặt.
Cơ thể Lăng Thiếu Dương chợt căng cứng, "Vì sao phải nói với cô ấy?"
Vân Dật Bạch không tiếp tục hỏi. Sâu trong đôi mắt đó như có điều gì muốn nói với bạn tốt.
Anh nghĩ phụ nữ rất đơn giản. Không có người phụ nữ nào sau khi biết trong lòng người đàn ông có một người khác, còn tự nguyện đến.
"Cậu có ý gì vậy?" Lăng Thiếu Dương khó hiểu, "Nhược Nhi đã mất. Còn nhắc đến cô ấy làm gì nữa?"
Đứng thẳng người vươn lưng một cái, Vân Dật Bạch mím môi, "Cậu cũng nhớ là Nhược Nhi đã chết. Vì sao lại tìm về một người phụ nữ giống cô ấy chứ?"
Lăng Thiếu Dương nhất thời không biết nói gì. Anh, không thể chấp nhận sự thật này.
Đưa tay vỗ vỗ lên bả vai người bạn thân, Vân Dật Bạch bình tĩnh mở miệng, "Phụ nữ, thật rắc rối!"
Thẩm Lạc Du là một rắc rối Thi Tĩnh cũng là kẻ rắc rối!
Vốn dĩ bạn thân không phải nhằm vào anh. Lăng Thiếu Dương khẽ thở dài, thử mở miệng, "Cậu đang nói đến Thi Tĩnh sao?"
Vân Dật Bạch ngẩng đầu ngoài ý muốn liếc nhìn bạn thân một cái.
Lăng Thiếu Dương biết mình đã đoán đúng. Anh cười cười, "Người phụ nữ trong lời cậu vừa nói, nhất định sẽ là người bên cạnh, ngoại trừ Thi Tĩnh, tạm thời chưa có người phụ nữ nào đủ để khiến cậu kích động muốn tâm sự với mình như vậy!"
Thật vậy sao? Vân Dật Bạch đặt tay lên trước ngực tự hỏi.
Trầm ngâm trong chốc lát, anh vỗ tay lên vị trí bên cạnh, Lăng Thiếu Dương nghi hoặc ngồi xuống bên cạnh anh, "Sao vậy?"
"Mẹ mình..." Anh không biết mình nên mở miệng như thế nào cho phải.
"Mẹ cậu làm sao?" Lăng Thiếu Dương lo lắng.
"Không sao! Mẹ mình đưa ra cho mình một yêu cầu!" Nhớ đến nội dung của yêu cầu đó, Vân Dật Bạch không nhịn được mà thấy đau đầu.
Lăng Thiếu Dương không nói xen vào, chờ câu trả lời.
"Quên đi."
"Hả, sao cậu lại vậy chứ?" Lăng Thiếu Dương oa oa hét lớn, khiến người ta nổi lên sự tò mò, vậy mà lại không nói.
Sau một lúc trầm mặc, Vân Dật Bạch lên tiếng, "Mẹ mình muốn mình và Thi Tĩnh cùng sinh một đứa bé!"
"Khụ khụ khụ..."
Không nhịn được, Lăng Thiếu Dương ho một tiếng, trừng lớn mắt nhìn bạn thân, "Cái gì?"
"Mẹ mình muốn mình và Thi Tĩnh có một đứa bé giống Dật Thanh!"
Trầm mặc đến đáng sợ, Lăng Thiếu Dương lúc này mới líu lưỡi, "Giống Dật Thanh? Mẹ Vân, đang nghĩ gì vậy?" Không phải nói là khỏe lắm sao? Sao lại có thể nhớ đến chuyện của ba năm trước.
"Mình cảm thấy, mẹ mình vẫn chưa thể thoát khỏi cái chết của Dật Thanh!"
"Nói thừa, nếu có thể quên ngay lập tức, vậy chắc bà là mẹ kế!" Lăng Thiếu Dương nhìn vẻ khinh thường.
Bây giờ anh bắt đầu lo lắng có phải mình đã quyết định sai lầm khi tâm sự cùng cậu ta hay không, "Mình nói với cậu chuyện đó, không phải để cậu phán xét mẹ mình là mẹ ruột hay mẹ kế!"
Lăng Thiếu Dương lập tức làm động tác kéo khóa trước miệng mình, tỏ vẻ mình sẽ ngoan ngoãn câm miệng.
Trừng mắt liếc nhìn bạn thân một cái, Vân Dật Bạch nói tiếp, "Mình đồng ý!"
Lăng Thiếu Dương lập tức trừng lớn mắt. Anh không thể lên tiếng, chỉ có thể dùng vẻ mặt để tỏ rõ sự kinh ngạc trong lòng.
Vân Dật Bạch hơi gật đầu, "Mình đồng ý!"
"Vì sao?" Rốt cuộc không nhịn được, Lăng Thiếu Dương hỏi. Loại chuyện thế này sao cậu ta có thể tùy tiện đồng ý vậy.
"Nếu không đồng ý thì sẽ phải kết hôn với Dương Chi La! Theo cậu thấy, mình nên chọn ai?" Vân Dật Bạch vân đạm phong khinh hỏi lại.
Lời vừa nói ra, Lăng Thiếu Dương nhất thời không chút kiêng dè cười lên ha ha.
Lời nói của anh vang lên trong trận cười lớn, "Bác gái quả thật đã xem cậu là danh môn rồi!"
"Cười thích đến vậy sao?" Vân Dật Bạch tức giận nói.
Thật vất vả mới ngừng cười, Lăng Thiếu Dương gật gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi trầm giọng mở miệng, "Cái này đối với Thi Tĩnh không công bằng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.