Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép
Chương 72: Thẩm vấn mệt mỏi
Lạc Du
03/08/2015
Trong phòng thẩm vấn
Đã gần mười giờ rồi chưa được uống một giọt nước, Thi Tĩnh nhìn vị cảnh sát trước mặt đang nói không ngừng. Từ khi cô tỉnh lại ở bệnh viện cho đến khi cô đến đây, không, phải nói là từ khi bị Lam Đình bắt đi, suốt hơn hai mươi tiếng đồng hồ rồi cô chưa được uống một giọt nước nào, khiến cho thể lực của cô vừa bình phục một chút cũng từng chút một tiêu hao không còn. Bây giờ cô chỉ có thể uể oải nằm dài ra bàn nhìn vị cảnh sát kia vẫn luôn miệng.
Tưởng chừng như không có câu nào lọt được vào tai cô, cảm giác thẩm vấn mệt mỏi này chỉ khiến cô càng thêm hỗn loạn.
Bộp một tiếng.
Hai bàn tay nặng nề vỗ vào khuôn mặt cô đang gục ở bàn, vị cảnh sát trẻ tuổi hét lớn, "Nói, rốt cuộc có phải cô là người đã phóng hỏa giết người hay không?" Do đã thức đêm lâu nên trong đôi mắt tức giận nhìn cô có hằn tia máu.
Giật giật cánh môi khô nứt, Thi Tĩnh muốn lên tiếng lại phát hiện việc thường ngày cô vẫn làm một cách dễ dàng, thì hai ngày nay ở đây, dường như có chút khó khăn.
Nhẹ nhàng động khóe môi, nở một nụ cười yếu ớt, Thi Tĩnh vẫn không lên tiếng.
Những cái muốn giải thích cô không chỉ nói có một lần, nhưng bọn họ vẫn không hề tin cô. Không tin nhưng vẫn muốn cô phải giải thích. Điều này không phải rất kỳ lạ sao?
Bộ dạng này của cô khiến cho vị cảnh sát trẻ tuổi càng thêm tức giận vừa muốn lên tiếng, phòng thẩm vấn từ ngoài mở ra. Nhìn về phía người vừa đến, vẻ mặt vị cánh sát trẻ tuổi lộ ra chút kinh ngạc.
Bên tai rốt cục im lặng.
Thi Tĩnh từ từ nhắm mắt lại. Cô muốn tranh thủ nghỉ ngơi để thể lực được bình ổn. Vừa nhắm mắt lại, cô cảm giác có một bàn tay ấm áp vỗ vỗ bả vai cô, bên tai truyền đến một giọng nói dịu dàng.
"Cô vẫn ổn chứ?"
Ánh mắt yếu ớt mở ra hướng về nụ cười dịu dàng kia, Thi Tĩnh khẳng định cô không quen người này.
"Cố gắng một chút, sẽ ổn ngay thôi!"
Cánh tay đau đớn hạ xuống, tiếp đó trước mắt cô xuất hiện một bát cháo nhỏ bốc khói thơm ngào ngạt. Mùi thơm từ cháo khiến cô thấy phấn chấn hơn.
Cô hồ nghi nhìn lại. Lúc này cô mới để ý thấy, người vừa nãy nói chuyện cùng cô là một thân quân trang màu lục phẳng phiu, khí chất từ bộ quân phục này khiến thoạt nhìn trông anh ta đặc biệt già giặn. Người đàn ông trẻ tuổi này cũng rất tuấn tú. So với Vân Dật Bạch cũng không khác mấy. Anh ta tạo cho người khác cảm giác sạch gọn (sạch sẽ, gọn gàng).
"Ăn đi, cái này là dành cho cô!" Vị soái ca mặc quân phục nhẹ nhàng nói.
Cánh tay cô không tự chủ đưa lên áp vào tim. Kỳ lạ, đây là cảm giác gì?
"Cảm ơn" Cánh môi khô nứt khẽ cất tiếng nói, Thi Tĩnh vẫn không động đến đồ ăn ở trước mặt.
Vị soái ca mặc quân trang khó hiểu nhìn cô, "Tại sao cô không ăn? Bọn họ đều thích để người khác mệt mỏi lúc thẩm vấn, khi người ta mệt mỏi cũng là lúc dễ dàng khai ra. Cô đừng để ý, chẳng qua là do họ quá sốt ruột muốn phá án, dù sao cũng là năm mạng người mà!" Anh ta giải thích thay người cảnh sát kia.
"Anh là ai?" Thi Tĩnh cẩn thận hỏi. Hiện tại cô không tin bất kỳ ai, ngoại trừ...
Khuôn mặt Vân Dật Bạch hiện lên trong đầu cô, cô ngạc nhiên tại sao lúc này người cô nhớ đến lại là anh ta.
Vị soái ca mặc quân phục ngẩn ra, nở nụ cười, "Quên chưa tự giới thiệu. Tôi là Tông Chính."
Tông Chính quan sát Thi Tĩnh, cô ấy không giống người mình đã tưởng tượng, anh nghĩ một cô gái mà có thể khiến cho Vân Dật Bạch phải nhờ một người vừa kết thúc diễn tập về nghỉ ngơi như anh ra mặt giúp thì chắc hẳn là một cô gái xuất chúng. Đến khi gặp được anh mới biết, thì ra đó chỉ là một cô gái bình thường.
Bình thường? Anh nghĩ đến hai từ này mà thấy buồn cười. Rõ ràng bọn họ chưa từng gặp nhau.
Tông Chính? Cô không biết người này. Vì sao anh lại giúp cô?
Nhìn ra nghi ngờ trong mắt cô, Tông Chính khẽ vỗ vào đầu, "Thật xin lỗi, tôi quên. Có một người mà cô và tôi đều quen, là Vân Dật Bạch!"
Đã gần mười giờ rồi chưa được uống một giọt nước, Thi Tĩnh nhìn vị cảnh sát trước mặt đang nói không ngừng. Từ khi cô tỉnh lại ở bệnh viện cho đến khi cô đến đây, không, phải nói là từ khi bị Lam Đình bắt đi, suốt hơn hai mươi tiếng đồng hồ rồi cô chưa được uống một giọt nước nào, khiến cho thể lực của cô vừa bình phục một chút cũng từng chút một tiêu hao không còn. Bây giờ cô chỉ có thể uể oải nằm dài ra bàn nhìn vị cảnh sát kia vẫn luôn miệng.
Tưởng chừng như không có câu nào lọt được vào tai cô, cảm giác thẩm vấn mệt mỏi này chỉ khiến cô càng thêm hỗn loạn.
Bộp một tiếng.
Hai bàn tay nặng nề vỗ vào khuôn mặt cô đang gục ở bàn, vị cảnh sát trẻ tuổi hét lớn, "Nói, rốt cuộc có phải cô là người đã phóng hỏa giết người hay không?" Do đã thức đêm lâu nên trong đôi mắt tức giận nhìn cô có hằn tia máu.
Giật giật cánh môi khô nứt, Thi Tĩnh muốn lên tiếng lại phát hiện việc thường ngày cô vẫn làm một cách dễ dàng, thì hai ngày nay ở đây, dường như có chút khó khăn.
Nhẹ nhàng động khóe môi, nở một nụ cười yếu ớt, Thi Tĩnh vẫn không lên tiếng.
Những cái muốn giải thích cô không chỉ nói có một lần, nhưng bọn họ vẫn không hề tin cô. Không tin nhưng vẫn muốn cô phải giải thích. Điều này không phải rất kỳ lạ sao?
Bộ dạng này của cô khiến cho vị cảnh sát trẻ tuổi càng thêm tức giận vừa muốn lên tiếng, phòng thẩm vấn từ ngoài mở ra. Nhìn về phía người vừa đến, vẻ mặt vị cánh sát trẻ tuổi lộ ra chút kinh ngạc.
Bên tai rốt cục im lặng.
Thi Tĩnh từ từ nhắm mắt lại. Cô muốn tranh thủ nghỉ ngơi để thể lực được bình ổn. Vừa nhắm mắt lại, cô cảm giác có một bàn tay ấm áp vỗ vỗ bả vai cô, bên tai truyền đến một giọng nói dịu dàng.
"Cô vẫn ổn chứ?"
Ánh mắt yếu ớt mở ra hướng về nụ cười dịu dàng kia, Thi Tĩnh khẳng định cô không quen người này.
"Cố gắng một chút, sẽ ổn ngay thôi!"
Cánh tay đau đớn hạ xuống, tiếp đó trước mắt cô xuất hiện một bát cháo nhỏ bốc khói thơm ngào ngạt. Mùi thơm từ cháo khiến cô thấy phấn chấn hơn.
Cô hồ nghi nhìn lại. Lúc này cô mới để ý thấy, người vừa nãy nói chuyện cùng cô là một thân quân trang màu lục phẳng phiu, khí chất từ bộ quân phục này khiến thoạt nhìn trông anh ta đặc biệt già giặn. Người đàn ông trẻ tuổi này cũng rất tuấn tú. So với Vân Dật Bạch cũng không khác mấy. Anh ta tạo cho người khác cảm giác sạch gọn (sạch sẽ, gọn gàng).
"Ăn đi, cái này là dành cho cô!" Vị soái ca mặc quân phục nhẹ nhàng nói.
Cánh tay cô không tự chủ đưa lên áp vào tim. Kỳ lạ, đây là cảm giác gì?
"Cảm ơn" Cánh môi khô nứt khẽ cất tiếng nói, Thi Tĩnh vẫn không động đến đồ ăn ở trước mặt.
Vị soái ca mặc quân trang khó hiểu nhìn cô, "Tại sao cô không ăn? Bọn họ đều thích để người khác mệt mỏi lúc thẩm vấn, khi người ta mệt mỏi cũng là lúc dễ dàng khai ra. Cô đừng để ý, chẳng qua là do họ quá sốt ruột muốn phá án, dù sao cũng là năm mạng người mà!" Anh ta giải thích thay người cảnh sát kia.
"Anh là ai?" Thi Tĩnh cẩn thận hỏi. Hiện tại cô không tin bất kỳ ai, ngoại trừ...
Khuôn mặt Vân Dật Bạch hiện lên trong đầu cô, cô ngạc nhiên tại sao lúc này người cô nhớ đến lại là anh ta.
Vị soái ca mặc quân phục ngẩn ra, nở nụ cười, "Quên chưa tự giới thiệu. Tôi là Tông Chính."
Tông Chính quan sát Thi Tĩnh, cô ấy không giống người mình đã tưởng tượng, anh nghĩ một cô gái mà có thể khiến cho Vân Dật Bạch phải nhờ một người vừa kết thúc diễn tập về nghỉ ngơi như anh ra mặt giúp thì chắc hẳn là một cô gái xuất chúng. Đến khi gặp được anh mới biết, thì ra đó chỉ là một cô gái bình thường.
Bình thường? Anh nghĩ đến hai từ này mà thấy buồn cười. Rõ ràng bọn họ chưa từng gặp nhau.
Tông Chính? Cô không biết người này. Vì sao anh lại giúp cô?
Nhìn ra nghi ngờ trong mắt cô, Tông Chính khẽ vỗ vào đầu, "Thật xin lỗi, tôi quên. Có một người mà cô và tôi đều quen, là Vân Dật Bạch!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.