Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 106: Thưởng thức hạnh phúc của người khác, cũng là một loại thể nghiệm tuyệt vời

Lạc Du

26/10/2015

Hôm nay Thẩm Lạc Du thấy trong lòng rất rối. Đáy mắt cô mơ hồ có quầng thâm cho thấy cả đêm qua cô thật sự đã mất ngủ.

Chủ nhật, trong cửa hàng người đến rồi đến đi lại đi, mà Thẩm Lạc Du lại hoàn toàn không để ý đến.

Đến khi hoàn tất công việc, Thi Tĩnh chậm rãi đi đến ngồi bên cạnh em ấy, đưa tay khua khua trước mặt, hoàn toàn không nhận được sự đáp trả, cô lặng lẽ thở dài.

"Lạc Du?!" Tiếng thứ nhất.

"... ..."

"Lạc Du?!" Tiếng thứ hai.

Đối phương vẫn trầm mặc như trước.

"Lạc Du?!" Tiếng thứ ba. Lúc này Thi Tĩnh đưa tay đẩy người Thẩm Lạc Du, cũng thành công kéo cô ấy ra khỏi dòng suy nghĩ.

"Chị Tĩnh!" Thẩm Lạc Du chậm rãi nói, rất hiển nhiên là cô vẫn chưa hoàn hồn.

Nhìn bộ dáng cô đơn tinh thần không tốt của em ấy, Thi Tĩnh quan tâm hỏi, "Em làm sao vậy? Hôm nay thoạt nhìn chẳng có tinh thần!" Cô đưa tay vuốt trán em ấy, sợ em ấy sinh bệnh.

Bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán của cô, Thẩm Lạc Du lắc đầu, thu người lại ôm đầu gối, "Chị Tĩnh, hình như em đã làm sai gì đó!"

"Hả?" Thi Tĩnh khó hiểu nhìn vào ánh mắt hoang mang của em ấy.

"Đứa bé... không phải là con của Vân Dật Bạch!" Khi nói những lời này Thẩm Lạc Du không dám nhìn vào mắt Thi Tĩnh. Cô né tránh, nhìn xuống mũi chân mình.

"Ừm!" Lạc Du biết rồi!

Cô vẫn đang suy nghĩ, nên nói với em ấy như thế nào. Cô cùng Vân Dật Bạch làm xét nghiệm ADN.

"Em... không trách anh ấy?" Cô hồ nghi hỏi.

Kỳ thật cô có hơi lo lắng, lo sau khi Lạc Du xác định đứa bé không phải con của Vân Dật Bạch sẽ tự trách. Mà ngày đó khi thấy khí thế tìm đến cửa của Lăng Thiếu Dương, có thể em ấy đã biết người năm đó là Lăng Thiếu Dương rồi.

Nhưng trước đó hai người mới chỉ gặp mặt, hoàn toàn không biết gì về nhau, đây là chuyện gì vậy?

"Trách ai?" Thẩm Lạc Du cười mang vài phần đau khổ, "Ai em cũng không trách. Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

Thẩm Lạc Du ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Thi Tĩnh, không biết nên nói ra sao, "Chị Tĩnh, giờ đã chứng minh rõ giữa em và Vân Dật Bạch không có chuyện gì, chị cũng không cần phải lo lắng hay lo ngại gì! Chị có thể sống vui vẻ cùng anh ấy!"

Không nghĩ đến em ấy sẽ nói những lời đó. Thi Tĩnh giật mình chợt cười khổ. Loại chuyện này, cô có thể quyết định sao?

"Lạc Du, chúng ta đừng nói chuyện này nữa! Em nói cho chị biết..." Thi Tĩnh dừng một chút, "Lạc Du, kỳ thật em cũng thích Vân Dật Bạch phải không?!"

Nghe vậy, toàn thân Thẩm Lạc Du cứng đờ...

"Nếu em không thích Vân Dật Bạch làm sao có thể khẳng định đứa bé là của anh ấy chứ? Điều đó chứng tỏ trước đây em giữ lại đứa bé một phần nguyên nhân cũng là vì anh ấy. Chị không nói sai chứ?" Thi Tĩnh nghiêm túc đánh giá ánh mắt của Thẩm Lạc Du, muốn nhìn thấy điều gì đó từ ánh mắt em ấy.

Thẩm Lạc Du càng ôm chặt đầu gối hơn.

Động tác này đã cho Thi Tĩnh biết đáp án là gì.

Cô không tiếp tục truy hỏi, ngồi trầm mặc giống hệt em ấy.

Nhận ra Lạc Du thích Vân Dật Bạch kỳ thật cũng không khó. Em ấy mở cửa hàng ở đây. Nói cho đứa bé biết bố nó là ai. Tất cả mọi thứ, đều xoay xung quanh Vân Dật Bạch.

Năm năm này, ràng buộc giữa em ấy và anh ta vẫn không hề đứt. Lạc Du cho rằng em ấy chỉ muốn lặng lẽ quan sát anh ta. Kỳ thật, bất quá em ấy cũng chỉ muốn tìm kiếm một khả năng, một tia hy vọng.

Cô không khinh thường Lạc Du, đối với tình yêu phụ nữ đều có ao ước vượt lên tất cả, nếu không em ấy cũng sẽ không tiếc mang trên mình tội danh chưa kết hôn đã có con để sinh ra đứa bé.



Ở phương diện này, kỳ thật cô rất khâm phục Lạc Du, nếu như là cô, cô cũng không biết mình có dũng khí đối mặt với tất cả mọi việc như vậy không.

Tuy rằng không biết rốt cuộc năm đó đã sai ở đâu, nhưng có thể khẳng định, chuyện Lạc Du thích Vân Dật Bạch là không nhầm.

"Chị Tĩnh..." Tiếng rầu rĩ của Lạc Du truyền đến.

"Hả?" Giọng nói đã lâu không mở miệng có hơi khàn.

"Chị đừng lo lắng cho em. Em có thằng bé là đủ rồi!" Thẩm Lạc Du nói rõ lập trường của mình, "Chị hãy cố gắng lên! Nếu người bên cạnh anh ấy là chị, em sẽ rất vui!"

Trên thực tế, khi thấy Thi Tĩnh ở cùng một chỗ với anh, đã có lúc cô từng nghĩ rằng, chị ấy có biết cô có đứa con với Vân Dật Bạch hay không, lúc này mới dám nói với chị ấy.

Sau khi sống chung, Thi Tĩnh là một người rất dễ thỏa mãn, rõ ràng là người có bằng cấp, cũng không đi tìm công việc, lại tự nguyện ở đây phụ giúp cô. Chỉ cần được ấm no là được rồi.

Cái gì chị Tĩnh cũng không cần, cũng không yêu cầu ở bản thân quá cao. Chị ấy thích cuộc sống của mình được bận rộn phong phú, nhưng trong đáy mắt, luôn có vẻ ưu thương nhàn nhạt.

Lời nói của Lạc Du, khiến Thi Tĩnh cười khổ đứng lên.

"Lạc Du, chị cùng anh ta, không phải như em nghĩ đâu!"

"Vậy thì là gì? Không phải chị và anh ấy sống cùng nhau sao?" Cô khẽ nâng mắt nhìn lướt qua chiếc cổ tuyết trắng của chị ấy. Trên làn da trắng ẩn ẩn dấu vết hồng nhạt. Cô không phải trẻ con. Sao có thể không biết đó là gì chứ?

Ánh mắt của Thẩm Lạc Du khiến Thi Tĩnh không khỏi đưa tay sờ sờ lên cổ mình, nháy mắt khuôn mặt cô đỏ lên, ấp úng nói không ra lời.

"Chị Tĩnh, đừng lo lắng cho em, hai người ở cùng nhau, em cũng rất hạnh phúc!"

"Vậy còn em?"

"Em?" Thẩm Lạc Du tựa như đang cười, "Em, chỉ cần thấy hai người là được rồi!" Cô sẽ không hy vọng quá xa vời, có đứa bé, mọi suy nghĩ của cô đều đặt trên người thằng bé.

Chăm chú nhìn vào đôi mắt đó, Thi Tĩnh khẽ cắn môi mím môi trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, "Kỳ thật, Lăng Thiếu Dương cũng là một người đàn ông tốt! Nếu hai người..."

"Không thể đâu!" Thẩm Lạc Du quả quyết nói, "Em và anh ấy không thể đâu." Mặc kệ chuyện năm đó là như thế nào, cô và anh sẽ không thể đến với nhau!

"Nhưng em không nghĩ đến thằng bé sao?" Thi Tĩnh bình thản nói.

Nghe cô nhắc đến con trai, Thẩm Lạc Du chợt đứng thẳng người, "Người đó thì có quan hệ gì với thằng bé?"

Nhìn em ấy thật lâu, Thi Tĩnh bình tĩnh mở miệng, "Không phải em đã quên bản xét nghiệm ADN kia rồi chứ. Thằng bé là con của Lăng Thiếu Dương, điều này em không thể phủ nhận!"

Thẩm Lạc Du rất muốn phủ nhận, nhưng lại không thể phủ nhận.

"Lăng Thiếu Dương là loại người như thế nào? Tuy nói anh ta là giám đốc của Vân thị, nhưng, anh ta vẫn là nhị thiếu gia của nhà tài phiệt Lăng thị. Nếu anh ta có ý định tranh giành cái gì với em. Em cảm thấy em có cơ hội phản đối sao?" Cái khác Thi Tĩnh không biết, nhưng dựa theo thủ đoạn của Vân Dật Bạch mà nói, tuy rằng thường ngày Lăng Thiếu Dương hay cợt nhả không để ý cái gì, thế nhưng, đó cũng chỉ là vũ khí anh che dấu đằng sau nụ cười mà thôi.

"Đó là con của em..." Thẩm Lạc Du kinh hô. Cô chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày con của mình sẽ không còn là của mình nữa.

Thi Tĩnh hơi nhắm mắt lại, "Chị biết. Tất cả mọi người chúng ta đều biết, nhưng, anh ta có quyền!"

"Vậy phải làm sao?"

"Nói chuyện cùng anh ta có được không?" Cô cảm thấy, trong ánh mắt Lăng Thiếu Dương khi nhìn Lạc Du có tầng nóng bỏng cùng hân hoan.

Lăng Thiếu Dương thích Lạc Du?! Nếu thật sự như vậy, vậy hai người sống cùng nhau... không phải rất tốt sao?

Nghe vậy, Thẩm Lạc Du trầm mặc. Rất lâu rất lâu sau, lâu đến mức Thi Tĩnh cho rằng Lạc Du sẽ không mở miệng, cô mới nhẹ nhàng gật đầu.

Thi Tĩnh khẽ thở dài.

Cô cũng có suy nghĩ như Lạc Du. Có đôi khi chỉ cần nhìn người bên cạnh có được hạnh phúc, mặc dù chỉ là người thưởng thức cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc.



Đêm đó, ngay khi Lăng Thiếu Dương chuẩn bị nghênh chiến, Thẩm Lạc Du lại ngoài ý muốn bình tĩnh hòa nhã nói chuyện cùng anh.

Trở lại căn biệt thự Vân Dật Bạch mua cho cô, Thi Tĩnh nhất thời có cảm giác như được bao nuôi. Có tiền để cầm, có biệt thự để ở, không phải là bao nuôi thì là gì? Cô là người tình sao?

Không, cũng không thể tính là người tình. Người tình đằng sau còn có một chữ tình.

Mà cô nhiều lắm cũng chỉ có thể được coi là bạn giường lúc nào gọi thì đến!

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Thi Tĩnh không biết đã bao lâu rồi không được cảm nhận những cảm giác như vậy. Cảm giác được người đứng chờ ngoài cửa.

Đẩy cánh cửa lớn ra, Thi Tĩnh xoay người đóng cửa đồng thời mở miệng, "Bố. Con đã về..."

Giây tiếp theo, cô bị hình ảnh trong nhà dọa sợ.

Bên cạnh bố, mẹ Vân đoan trang tao nhã vuốt ve viên trân châu trên tay vịn, động tác thong thả, tao nhã giàu sang. Giống như. Bà mới là chủ nhân ở đây vậy.

Lời nói đến miệng lại bị nuốt vào, Thi Tĩnh chậm rãi đi vào, mặc dù đã rời khỏi Vân gia, lại vẫn gặp mẹ Vân, cô vẫn khẩn trương không nói lên lời.

"Thi tiểu thư!" Mẹ Vân thản nhiên cong môi, "Ban ngày không tiện cùng nói chuyện, bây giờ chúng ta có thể cùng nói chuyện được chứ?"

Thi Tĩnh mở miệng, lại nhìn về phía bố, dưới con mắt lo lắng của bố, cô gật gật đầu. Đồng thời nhìn bố nói, "Bố, bố về phòng trước đi!"

Thi Vĩnh Thành chậm rãi đứng dậy, "Con... không có chuyện gì chứ?"

"Không có gì đâu!" Thi Tĩnh cười cười, "Bố về phòng trước đi!"

Bước được ba bước lại quay lại nhìn con gái và vị phu nhân cao quý đó, Thi Vĩnh Thành vẫn bước trở về phòng.

Thi Tĩnh chậm rãi ngồi xuống trước mặt mẹ Vân cũng đợi bà mở lời trước.

Ai ngờ, mẹ Vân lại không trực tiếp mở miệng, mà nghiêm túc đánh giá xung quanh. Đáy mắt có vẻ lưu luyến hồi lâu. Lòng Thi Tĩnh tràn đầy hoang mang.

Bác ấy đã từng đến đây?!

Ngón tay được chăm sóc cẩn thận lướt qua từng chỗ ở đây, mẹ Vân lại ngồi xuống lần nữa, bà cười yếu ớt, "Tất cả mọi thứ ở đây vẫn như vậy!"

Thi Tĩnh duy trì trầm mặc không nói, trên thực tế, cô cũng không biết nên nói gì cho phải.

"Thi tiểu thư!" Mẹ Vân lạnh nhạt mở miệng. Khiến Thi Tĩnh hiểu, bây giờ, cuộc nói chuyện mới chính thức bắt đầu.

Thi Tĩnh lập tức ngồi ngay ngắn lại.

"Tôi đến đây, là muốn nói cho cô biết, chuyện tình giữa cô và Dật Bạch tôi đều biết!" Mẹ Vân thản nhiên nói, nhìn không ra rốt cuộc là bà đang vui hay đang bực mình.

Có hơi bực mình, dù sao bác ấy cũng không thích mình!

"Vốn dĩ tôi còn lo lắng, vì sao Dật Bạch lại chọn ở cùng với cô!" Nói xong, bà ngừng lại, "Bây giờ, khi thấy nơi này, tôi nghĩ tôi đã biết được nguyên nhân!"

Là gì? Thi Tĩnh không hỏi ra miệng, chỉ lẳng lặng nhìn bà.

"Chỉ sợ cô không biết, nơi này là một phần tài sản của Dật Thanh?!" Lời nói của mẹ Vân như một đạo sấm sét đánh vào lòng Thi Tĩnh.

"Của Dật Thanh?"

"Đúng vậy! Nơi này là gia nghiệp của Dật Thanh, bất quá bởi vì nó... dù vậy vẫn là dưới danh nghĩa của Dật Thanh. Nay khi thấy cô sống ở đây, tôi có thể hiểu được vì sao Dật Bạch làm vậy. Vậy, tôi cũng không khách khí. Nói thẳng ra luôn!"

Quả thật bà một chút cũng không hề khách khí, Thi Tĩnh thản nhiên mím môi.

"Tôi muốn cô và Dật Bạch sinh cho tôi một đứa bé giống hệt Dật Thanh!" Mẹ Vân bỗng nhiên mở miệng nói.

Thi Tĩnh, nhất thời choáng váng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook