Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép
Chương 156: Tôi không cần tiền. Tôi cũng không bán
Lạc Du
21/06/2016
"Tôi không cần tiền. Tôi cũng không bán." Anh chậm rãi bước đến trước mặt cô.
Cảm giác nguy hiểm tập kích trên đầu gối, hai tay bị người trói lại Thi Tĩnh không thể tự do vận động chỉ có thể nhìn Vân Dật Bạch chậm rãi nhích đến gần mình, nuốt nuốt nước miếng, Thi Tĩnh run giọng mở miệng, "Anh muốn làm gì?"
"Tôi sẽ không để cô nhìn không." Vân Dật Bạch thản nhiên nói, dừng một chút, anh đích thân dò xét ngực Thi Tĩnh, "Tôi muốn nhìn lại, như vậy sẽ không chịu thiệt."
Nghe vậy, Thi Tĩnh rất muốn phun hai ngụm máu tươi lên mặt Vân Dật Bạch.
"Không phải tôi cố tình nhìn anh, cho nên không tính." Khi tay anh cởi chiếc cúc đầu tiên trên người mình, Thi Tĩnh vội nói.
Vân Dật Bạch ngừng tay, ánh mắt thản nhiên chú tâm trên khuôn mặt cô, ngay khi Thi Tĩnh cho rằng mình sẽ không sao, Vân Dật Bạch lại mở miệng, "Bất kể quá trình là thế nào, cô cũng đã nhìn thấy cơ thể của tôi. Giờ tôi muốn nhìn lại." Vậy mới không chịu thiệt.
Thi Tĩnh ngây ngốc há to mồm nhìn anh, nhịn không được mở miệng gầm nhẹ, "Anh từ hành tinh khác đến à?! Nghe không hiểu tiếng người sao?"
Đối với lời của cô Vân Dật Bạch coi như mắt điếc tai ngơ, bàn tay đang cởi áo cô cũng không ngừng lại. Tuy rằng hai người đã từng tiếp xúc thân mật, nhưng đó cũng là chuyện của năm năm trước. Hiện tại, vẻ mặt anh không chút thay đổi cởi quần áo của mình, không phải vì cái gì, mà vì trước đó cô vô tình nhìn thấy nơi không nên nhìn trên người anh. Lý do này, dù thế nào cô cũng không thể thản nhiên được.
Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Thi Thánh Thần truyền đến từ ngoài cửa, "Mẹ."
"Hả? Tiểu Thần?!" Thi Tĩnh kinh hỷ nhìn con mình, cô biết con trai chính là vị cứu tinh của cô.
"Cảm phiền mẹ lần sau nếu làm chuyện như vậy thì đóng cửa vào được chứ?" Thản nhiên nói xong, Thi Thánh Thần đưa tay đóng cửa thay bọn họ.
"..."
Thi tĩnh không nói gì, nó là con ai vậy?!
Trong lúc suy nghĩ, trước ngực Thi Tĩnh chợt lạnh, cô ngây ngốc nhìn vẻ mặt không chút thay đổi như trước của Vân Dật Bạch, bên tai vang lên lời nói của con, ngay sau đó, Thi Tĩnh ngất đi.
Hai tay Vân Dật Bạch ngừng lại, từ trước ngực cô chậm rãi di chuyển đến trên mặt cô, cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay khiến anh không khỏi có chút lưu luyến. Thậm chí có chút hoài niệm thời gian tươi đẹp mà hai người từng có.
Anh có thể cảm nhận được sự mềm mại mà tinh tế của thân thể bên dưới. Anh có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại của người phụ nữ bên dưới lớp quần áo, từng có những trải nghiệm tuyệt vời khiến yết hầu anh không khỏi lên xuống. Nghiêng người giúp cô cởi trói trên cổ tay. Nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên trên người cô. Lúc này mới chậm rãi đứng dậy rời đi.
Chậm rãi xuống lầu, Thi Thánh Thần đã ngồi ngay ngắn trên sofa, tò mò đánh giá nơi được xem là phòng khách.
Chầm chậm bước xuống lầu, Vân Dật Bạch hơi nhếch môi, đây là, con anh!
Loại huyết thống này vô tình khiến anh bắt đầu cảm thấy hải lòng. Một đứa bé có dòng máu của anh, coi như nó là người thừa kế của anh, loại cảm giác này Vân Dật Bạch chưa từng cảm nhận được. Anh cũng chưa bao giờ cảm thấy hài lòng đến vậy.
Ngay cả khi đứng ở đỉnh cao của sự nghiệp, ngay cả khi hưởng thụ cuộc sống người khác luôn mong chờ. Sự trống trải và tịch mịch cũng theo đó mà đến với anh.
Người khác có lẽ sẽ rất khó để lý giải cảm giác này. Cũng có thể gọi đó là cao xử bất thắng hàn!
(cao xử bất thắng hàn: chỗ cao khó tránh khỏi rét lạnh. Nghĩa là con người khi chưa có thì mong đạt được cái mình muốn, đến lúc đánh đổi mọi thứ để đạt được rồi lại nhận ra mình đang làm chuyện quá vô nghĩa.)
Đứng càng cao, người có thể nói chuyện có thể tâm sự cũng càng ít. Người sẽ để anh nói những lời thật lòng cũng càng ngày càng ít, đây là mặt tiêu cực mà thành công đã mang lại.
Có người ngưỡng mộ anh có mọi thứ, anh cũng ngưỡng mộ người ta có thể hưởng thụ những thứ giản đơn!
Giờ đã hoàn toàn khác, hiện giờ anh cũng có thể hưởng thụ những thứ đó không phải sao?!
Nghe thấy tiếng động cậu bé xoay người lại, tò mò mở miệng, "Vì sao chỗ này chẳng có gì cả?"
Vân Dật Bạch lộ ra vẻ mặt nhu hòa, "Con đi mua cùng bố chứ?" Đứa nhỏ này tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy anh đã biết anh là bố của nó, nhưng lại chưa từng gọi anh.
"Được chứ?" Vân Dật Bạch thấp giọng hỏi cậu.
"Có thể có thể!" Cậu còn chưa kịp đi dạo xung quanh đây, "Nhưng, còn mẹ..."
"Mẹ con đang ngủ! Chúng ta sẽ quay lại nhanh thôi!" Khom người ôm lấy cậu nhóc đặt trên tay mình, Vân Dật Bạch cảm thấy, hiện tại anh rất thích hành động này, điều này khiến anh rất hài lòng!
Thử nghiêng người một cái, Thi Thánh Thần khẽ động sau đó lại không giãy dụa nữa để mặc anh bế ra khỏi biệt thự.
Lúc này Vân Dật Bach tự mình mở cửa xe, đưa theo con trai mình đi dạo phố, đây là một thể nghiệm rất mới mẻ.
Tổng giám đốc bỗng nhiên hạ cố đến thăm, điểu này khiến cửa hàng trưởng vô cùng kinh ngạc, cũng chưa hề nghe được tin tổng giám đốc muốn đến.
Cửa hàng trưởng lập tức xuống lầu tự mình nghênh đón, "Tổng giám đốc, sao cậu lại đến đây?"
"Ông cứ lo việc của ông đi!" Vân Dật Bạch tiện tay vẫy vẫy, ôm con trai không chịu buông.
"Tổng giám đốc..."
"Để mặc tôi đi dạo!" Nói xong cũng không quay đầu lại xoay người đi vào trong cửa hàng. Không thèm để ý ánh mắt của những người đó.
Cửa hàng trưởng ngây ngốc nhìn cậu bé trong lòng tổng giám đốc, cùng với sự dịu dàng chưa từng có trên mặt tổng giám đốc.
Sau khi tỉnh lại Thi Tĩnh ngây ngốc nhìn lên trần nhà trắng tinh, nơi này không phải bệnh viện, mà là phòng của Vân Dật Bạch. Sau khi chậm rãi hoàn hồn, một màn trước khi ngất đi bỗng ùa về, oành một tiếng trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Tĩnh trở nên ửng hồng.
Cô... thế mà lại làm ra cái chuyện đó trước mặt con trai mình. Trời ạ, cô không muốn sống nữa.
Đưa tay muốn ôm lấy mặt mình, lại phát hiện hai tay mình còn bị cột trên đỉnh đầu. Chửi thầm một tiếng, cô dùng sức giãy dụa, "Vân Dật Bạch, tên khốn khếp này thả tôi ra."
Giọng của cô không gọi được Vân Dật Bạch, nhưng lại gọi được con của mình. Mở cửa, cậu bé nhìn mẹ, "Mẹ." Cuối cùng cậu cũng hiểu, trước khi đi vì sao bố cậu lại trói mẹ cậu lại! Tuy rằng cậu cảm thấy mẹ sẽ không thoải mái, nhưng vẫn còn may, bố đã dự kiến trước.
Nhìn thấy tiểu Thần, Thi Tĩnh vui mừng nhìn cậu, "Tiểu Thần, đến đây cởi trói cho mẹ." Cô giật giật cổ tay.
Tiểu Thần gật gật đầu, nhưng lại không đi về phía chiếc giường, ngược lại lại đi về phía mình vừa đến. Vừa mở ra, cậu kiễng chân rút ra một chiếc áo sơ mi, khuôn mặt cậu không chút thay đổi cầm cái áo đặt lên người Thi Tĩnh, "Mẹ. Lộ hết rồi."
Kinh hô một tiếng, Thi Tĩnh đỏ mặt nhìn con trai vì cô mà đắp chiếc áo lên người, nhất thời cô có loại kích động muốn chết.
Sau một lúc do dự, Thi Tĩnh vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Vân Dật Bạch, "Người đàn ông kia không ở nhà sao?"
"Có, chỉ là chú nói, không cho con thả mẹ ra." Thi Thánh Thần đem những lời Vân Dật Bạch nói ra ngay cả giọng nói cũng bắt chước y hệt.
"Mẹ là mẹ của con, vì sao con không nghe lời của mẹ?" Thi Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói.
Thi Thánh Thần trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi mở miệng, "Mẹ, chờ đến bao giờ mẹ được tự do hãy nói điều đó với con." Sau khi nói xong, cậu xoay người rời đi.
Cậu rất thích mẹ như bây giờ, điều này khiến cậu cảm thấy mẹ đang sống. Khi sống cùng chú Tông mẹ cũng sẽ cười, nhưng chưa bao giờ tức giận.
Thi Tĩnh giật mình, gầm nhẹ, "Thi Thánh Thần, các người, con cứ chờ đấy, mẹ nhất định sẽ dạy dỗ con thật tốt."
Cánh cửa bỗng chốc được mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Thánh Thần lại một lần nữa xuất hiện, "Mẹ, dựa vào những lời này của mẹ, con sẽ bảo chú ấy đừng thả mẹ ra." Nói xong đột nhiên làm một mặt quỷ trước mặt cô rồi đóng cửa lại.
Thi Tĩnh tức giận, cô hét lớn, "Vân Dật Bạch, anh mau thả tôi ra, tôi muốn đi vệ sinh."
"Tôi đâu có cấm cô đi vệ sinh." Giọng nói thản nhiên của Vân Dật Bạch truyền đến, Thi Thánh Thần đi theo bên cạnh anh, anh nhíu mày, "Đây là cô muốn dạy trẻ con điều xấu à!"
"Anh đi chết đi, ai khiến anh quản, anh mau thả tôi ra." Vốn dĩ nói muốn đi vệ sinh là vì muốn gọi anh đến, nhưng sau khi nhìn thấy anh, Thi Tĩnh thật sự xúc động muốn đi vệ sinh.
Vân Dật Bạch khẽ cười, chậm rãi đi đến bên cạnh cô đưa tay cởi dây lưng cột trên đầu giường, rốt cuộc cũng giành được tự do Thi Tĩnh hít vào một hơi, duỗi thẳng hai tay thở dài thư thái.
"Không phải cô muốn đi vệ sinh sao? Đi nhanh đi, tôi chờ cô ở đây." Vân Dật Bạch thản nhiên nói.
Trên mặt Thi Tĩnh hiện đầy vạch đen, "Anh vẫn còn muốn trói tôi lại?" Anh muốn thế nào đây.
"Phải, tôi chờ cô ở đây, nêu cô không đi, thì giờ quay lại." Anh làm bộ muốn quay lại.
Thi Tĩnh quay người đi về cuối giường, nhìn anh chằm chằm, "Tôi không muốn."
"Không do cô quyết." Vân Dật Bạch tiến lên từng bước.
Thi Tĩnh lập tức kêu to, "Tôi đi, tôi đi!" Người đàn ông này, muốn trói mình đến già. Lập tức, Thi Tĩnh bước dài một bước chạy về phía nhà vệ sinh.
Bịch một tiếng đóng cửa lại, Thi Tĩnh phát hiện một việc có vẻ rối rắm, hai tay của cô bị trói, cởi quần đi vệ sinh cũng là cả một vấn đề.
Thi Tĩnh chưa từng có ý nghĩ mãnh liệt muốn ở lại trong nhà vệ sinh đến vậy. Đừng hỏi vì sao, nếu ra ngoài mà bị trói lại trên giường, cô tình nguyện ở trong này ngửi mùi còn hơn.
Bịch một tiếng.
Cửa phòng rửa tay bị người mở ra từ bên ngoài, Vân Dật Bạch nghiêm mặt nhìn Thi Tĩnh ngồi trên bồn cầu, "Sao cô vẫn còn chưa xong? Tôi còn tưởng rằng cô rơi vào trong bồn cầu rồi chứ!"
Kinh hô một tiếng, Thi Tĩnh cảm thấy dường như hôm nay mình không có chút không gian nào để thở. Ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Vân Dật Bạch, bất tri bất giác cô phát hiện ra tư thế lúc này của mình.
"A a a a..." Cô há to miệng hét chói tai.
Vân Dật Bạch nhíu mày, "Câm miệng." Ầm ĩ chết đi được.
Thi Tĩnh không ngừng hét chói tai nhìn bộ dáng của anh, "Vân Dật Bạch anh không chỉ có bệnh mà còn có tật xấu thích rình trộm, anh không thấy tôi đang đi vệ sinh sao?"
Nhíu mày nhìn bộ dáng tức giận của cô, Vân Dật Bạch liếc nhìn cô một cái, xoay người, "Có thấy."
Đang khi mắng chửi, đột nhiên anh nói một câu như vậy, trong lúc nhất thời Thi Tĩnh không kịp hoàn hồn, "Cái gì?"
Vân Dật Bạch liếc nhìn cô vẻ ghét bỏ, "Mặc quần áo tử tế vào rồi đi ra đây."
Thi Tĩnh sửng sốt khoảng nửa tiếng đồng hồ lúc này mới hiểu được lời Vân Dật Bạch nói. Trong nháy mắt, cô cảm thấy trời như sập xuống. Cả một ngày hôm nay, cô cảm thấy như bị hù dọa.
Chậm rãi đứng dậy mặc quần áo tử tế, Thi Tĩnh cúi đầu không nói gì tiêu sái bước ra. Thong thả bước đến trước mặt anh giơ tay đặt bên trán, "Đã đến."
Lúc này đây, Vân Dật Bạch không hề cử động, sau một lúc lâu, anh nhìn thoáng qua Thi Tĩnh, cũng không làm gì, lặng lẽ không một tiếng động xoay người rời đi.
Sao?! Không trói cô?! Thi Tĩnh ngẩn ngơ nhìn cánh cửa đóng lại. Miệng cô nhẹ nhàng cong lên, ngây ngốc nở nụ cười.
Thi Thánh Thần ở bên cạnh nhìn nụ cười trên mặt cô, bất ngờ nói, "Mẹ, đừng cười ngây ngô nữa."
"Tên nhóc này, con không thể nói những lời dễ nghe được à." Thi Tĩnh tức giận nói.
Cảm giác nguy hiểm tập kích trên đầu gối, hai tay bị người trói lại Thi Tĩnh không thể tự do vận động chỉ có thể nhìn Vân Dật Bạch chậm rãi nhích đến gần mình, nuốt nuốt nước miếng, Thi Tĩnh run giọng mở miệng, "Anh muốn làm gì?"
"Tôi sẽ không để cô nhìn không." Vân Dật Bạch thản nhiên nói, dừng một chút, anh đích thân dò xét ngực Thi Tĩnh, "Tôi muốn nhìn lại, như vậy sẽ không chịu thiệt."
Nghe vậy, Thi Tĩnh rất muốn phun hai ngụm máu tươi lên mặt Vân Dật Bạch.
"Không phải tôi cố tình nhìn anh, cho nên không tính." Khi tay anh cởi chiếc cúc đầu tiên trên người mình, Thi Tĩnh vội nói.
Vân Dật Bạch ngừng tay, ánh mắt thản nhiên chú tâm trên khuôn mặt cô, ngay khi Thi Tĩnh cho rằng mình sẽ không sao, Vân Dật Bạch lại mở miệng, "Bất kể quá trình là thế nào, cô cũng đã nhìn thấy cơ thể của tôi. Giờ tôi muốn nhìn lại." Vậy mới không chịu thiệt.
Thi Tĩnh ngây ngốc há to mồm nhìn anh, nhịn không được mở miệng gầm nhẹ, "Anh từ hành tinh khác đến à?! Nghe không hiểu tiếng người sao?"
Đối với lời của cô Vân Dật Bạch coi như mắt điếc tai ngơ, bàn tay đang cởi áo cô cũng không ngừng lại. Tuy rằng hai người đã từng tiếp xúc thân mật, nhưng đó cũng là chuyện của năm năm trước. Hiện tại, vẻ mặt anh không chút thay đổi cởi quần áo của mình, không phải vì cái gì, mà vì trước đó cô vô tình nhìn thấy nơi không nên nhìn trên người anh. Lý do này, dù thế nào cô cũng không thể thản nhiên được.
Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Thi Thánh Thần truyền đến từ ngoài cửa, "Mẹ."
"Hả? Tiểu Thần?!" Thi Tĩnh kinh hỷ nhìn con mình, cô biết con trai chính là vị cứu tinh của cô.
"Cảm phiền mẹ lần sau nếu làm chuyện như vậy thì đóng cửa vào được chứ?" Thản nhiên nói xong, Thi Thánh Thần đưa tay đóng cửa thay bọn họ.
"..."
Thi tĩnh không nói gì, nó là con ai vậy?!
Trong lúc suy nghĩ, trước ngực Thi Tĩnh chợt lạnh, cô ngây ngốc nhìn vẻ mặt không chút thay đổi như trước của Vân Dật Bạch, bên tai vang lên lời nói của con, ngay sau đó, Thi Tĩnh ngất đi.
Hai tay Vân Dật Bạch ngừng lại, từ trước ngực cô chậm rãi di chuyển đến trên mặt cô, cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay khiến anh không khỏi có chút lưu luyến. Thậm chí có chút hoài niệm thời gian tươi đẹp mà hai người từng có.
Anh có thể cảm nhận được sự mềm mại mà tinh tế của thân thể bên dưới. Anh có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại của người phụ nữ bên dưới lớp quần áo, từng có những trải nghiệm tuyệt vời khiến yết hầu anh không khỏi lên xuống. Nghiêng người giúp cô cởi trói trên cổ tay. Nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên trên người cô. Lúc này mới chậm rãi đứng dậy rời đi.
Chậm rãi xuống lầu, Thi Thánh Thần đã ngồi ngay ngắn trên sofa, tò mò đánh giá nơi được xem là phòng khách.
Chầm chậm bước xuống lầu, Vân Dật Bạch hơi nhếch môi, đây là, con anh!
Loại huyết thống này vô tình khiến anh bắt đầu cảm thấy hải lòng. Một đứa bé có dòng máu của anh, coi như nó là người thừa kế của anh, loại cảm giác này Vân Dật Bạch chưa từng cảm nhận được. Anh cũng chưa bao giờ cảm thấy hài lòng đến vậy.
Ngay cả khi đứng ở đỉnh cao của sự nghiệp, ngay cả khi hưởng thụ cuộc sống người khác luôn mong chờ. Sự trống trải và tịch mịch cũng theo đó mà đến với anh.
Người khác có lẽ sẽ rất khó để lý giải cảm giác này. Cũng có thể gọi đó là cao xử bất thắng hàn!
(cao xử bất thắng hàn: chỗ cao khó tránh khỏi rét lạnh. Nghĩa là con người khi chưa có thì mong đạt được cái mình muốn, đến lúc đánh đổi mọi thứ để đạt được rồi lại nhận ra mình đang làm chuyện quá vô nghĩa.)
Đứng càng cao, người có thể nói chuyện có thể tâm sự cũng càng ít. Người sẽ để anh nói những lời thật lòng cũng càng ngày càng ít, đây là mặt tiêu cực mà thành công đã mang lại.
Có người ngưỡng mộ anh có mọi thứ, anh cũng ngưỡng mộ người ta có thể hưởng thụ những thứ giản đơn!
Giờ đã hoàn toàn khác, hiện giờ anh cũng có thể hưởng thụ những thứ đó không phải sao?!
Nghe thấy tiếng động cậu bé xoay người lại, tò mò mở miệng, "Vì sao chỗ này chẳng có gì cả?"
Vân Dật Bạch lộ ra vẻ mặt nhu hòa, "Con đi mua cùng bố chứ?" Đứa nhỏ này tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy anh đã biết anh là bố của nó, nhưng lại chưa từng gọi anh.
"Được chứ?" Vân Dật Bạch thấp giọng hỏi cậu.
"Có thể có thể!" Cậu còn chưa kịp đi dạo xung quanh đây, "Nhưng, còn mẹ..."
"Mẹ con đang ngủ! Chúng ta sẽ quay lại nhanh thôi!" Khom người ôm lấy cậu nhóc đặt trên tay mình, Vân Dật Bạch cảm thấy, hiện tại anh rất thích hành động này, điều này khiến anh rất hài lòng!
Thử nghiêng người một cái, Thi Thánh Thần khẽ động sau đó lại không giãy dụa nữa để mặc anh bế ra khỏi biệt thự.
Lúc này Vân Dật Bach tự mình mở cửa xe, đưa theo con trai mình đi dạo phố, đây là một thể nghiệm rất mới mẻ.
Tổng giám đốc bỗng nhiên hạ cố đến thăm, điểu này khiến cửa hàng trưởng vô cùng kinh ngạc, cũng chưa hề nghe được tin tổng giám đốc muốn đến.
Cửa hàng trưởng lập tức xuống lầu tự mình nghênh đón, "Tổng giám đốc, sao cậu lại đến đây?"
"Ông cứ lo việc của ông đi!" Vân Dật Bạch tiện tay vẫy vẫy, ôm con trai không chịu buông.
"Tổng giám đốc..."
"Để mặc tôi đi dạo!" Nói xong cũng không quay đầu lại xoay người đi vào trong cửa hàng. Không thèm để ý ánh mắt của những người đó.
Cửa hàng trưởng ngây ngốc nhìn cậu bé trong lòng tổng giám đốc, cùng với sự dịu dàng chưa từng có trên mặt tổng giám đốc.
Sau khi tỉnh lại Thi Tĩnh ngây ngốc nhìn lên trần nhà trắng tinh, nơi này không phải bệnh viện, mà là phòng của Vân Dật Bạch. Sau khi chậm rãi hoàn hồn, một màn trước khi ngất đi bỗng ùa về, oành một tiếng trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Tĩnh trở nên ửng hồng.
Cô... thế mà lại làm ra cái chuyện đó trước mặt con trai mình. Trời ạ, cô không muốn sống nữa.
Đưa tay muốn ôm lấy mặt mình, lại phát hiện hai tay mình còn bị cột trên đỉnh đầu. Chửi thầm một tiếng, cô dùng sức giãy dụa, "Vân Dật Bạch, tên khốn khếp này thả tôi ra."
Giọng của cô không gọi được Vân Dật Bạch, nhưng lại gọi được con của mình. Mở cửa, cậu bé nhìn mẹ, "Mẹ." Cuối cùng cậu cũng hiểu, trước khi đi vì sao bố cậu lại trói mẹ cậu lại! Tuy rằng cậu cảm thấy mẹ sẽ không thoải mái, nhưng vẫn còn may, bố đã dự kiến trước.
Nhìn thấy tiểu Thần, Thi Tĩnh vui mừng nhìn cậu, "Tiểu Thần, đến đây cởi trói cho mẹ." Cô giật giật cổ tay.
Tiểu Thần gật gật đầu, nhưng lại không đi về phía chiếc giường, ngược lại lại đi về phía mình vừa đến. Vừa mở ra, cậu kiễng chân rút ra một chiếc áo sơ mi, khuôn mặt cậu không chút thay đổi cầm cái áo đặt lên người Thi Tĩnh, "Mẹ. Lộ hết rồi."
Kinh hô một tiếng, Thi Tĩnh đỏ mặt nhìn con trai vì cô mà đắp chiếc áo lên người, nhất thời cô có loại kích động muốn chết.
Sau một lúc do dự, Thi Tĩnh vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Vân Dật Bạch, "Người đàn ông kia không ở nhà sao?"
"Có, chỉ là chú nói, không cho con thả mẹ ra." Thi Thánh Thần đem những lời Vân Dật Bạch nói ra ngay cả giọng nói cũng bắt chước y hệt.
"Mẹ là mẹ của con, vì sao con không nghe lời của mẹ?" Thi Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói.
Thi Thánh Thần trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi mở miệng, "Mẹ, chờ đến bao giờ mẹ được tự do hãy nói điều đó với con." Sau khi nói xong, cậu xoay người rời đi.
Cậu rất thích mẹ như bây giờ, điều này khiến cậu cảm thấy mẹ đang sống. Khi sống cùng chú Tông mẹ cũng sẽ cười, nhưng chưa bao giờ tức giận.
Thi Tĩnh giật mình, gầm nhẹ, "Thi Thánh Thần, các người, con cứ chờ đấy, mẹ nhất định sẽ dạy dỗ con thật tốt."
Cánh cửa bỗng chốc được mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Thánh Thần lại một lần nữa xuất hiện, "Mẹ, dựa vào những lời này của mẹ, con sẽ bảo chú ấy đừng thả mẹ ra." Nói xong đột nhiên làm một mặt quỷ trước mặt cô rồi đóng cửa lại.
Thi Tĩnh tức giận, cô hét lớn, "Vân Dật Bạch, anh mau thả tôi ra, tôi muốn đi vệ sinh."
"Tôi đâu có cấm cô đi vệ sinh." Giọng nói thản nhiên của Vân Dật Bạch truyền đến, Thi Thánh Thần đi theo bên cạnh anh, anh nhíu mày, "Đây là cô muốn dạy trẻ con điều xấu à!"
"Anh đi chết đi, ai khiến anh quản, anh mau thả tôi ra." Vốn dĩ nói muốn đi vệ sinh là vì muốn gọi anh đến, nhưng sau khi nhìn thấy anh, Thi Tĩnh thật sự xúc động muốn đi vệ sinh.
Vân Dật Bạch khẽ cười, chậm rãi đi đến bên cạnh cô đưa tay cởi dây lưng cột trên đầu giường, rốt cuộc cũng giành được tự do Thi Tĩnh hít vào một hơi, duỗi thẳng hai tay thở dài thư thái.
"Không phải cô muốn đi vệ sinh sao? Đi nhanh đi, tôi chờ cô ở đây." Vân Dật Bạch thản nhiên nói.
Trên mặt Thi Tĩnh hiện đầy vạch đen, "Anh vẫn còn muốn trói tôi lại?" Anh muốn thế nào đây.
"Phải, tôi chờ cô ở đây, nêu cô không đi, thì giờ quay lại." Anh làm bộ muốn quay lại.
Thi Tĩnh quay người đi về cuối giường, nhìn anh chằm chằm, "Tôi không muốn."
"Không do cô quyết." Vân Dật Bạch tiến lên từng bước.
Thi Tĩnh lập tức kêu to, "Tôi đi, tôi đi!" Người đàn ông này, muốn trói mình đến già. Lập tức, Thi Tĩnh bước dài một bước chạy về phía nhà vệ sinh.
Bịch một tiếng đóng cửa lại, Thi Tĩnh phát hiện một việc có vẻ rối rắm, hai tay của cô bị trói, cởi quần đi vệ sinh cũng là cả một vấn đề.
Thi Tĩnh chưa từng có ý nghĩ mãnh liệt muốn ở lại trong nhà vệ sinh đến vậy. Đừng hỏi vì sao, nếu ra ngoài mà bị trói lại trên giường, cô tình nguyện ở trong này ngửi mùi còn hơn.
Bịch một tiếng.
Cửa phòng rửa tay bị người mở ra từ bên ngoài, Vân Dật Bạch nghiêm mặt nhìn Thi Tĩnh ngồi trên bồn cầu, "Sao cô vẫn còn chưa xong? Tôi còn tưởng rằng cô rơi vào trong bồn cầu rồi chứ!"
Kinh hô một tiếng, Thi Tĩnh cảm thấy dường như hôm nay mình không có chút không gian nào để thở. Ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Vân Dật Bạch, bất tri bất giác cô phát hiện ra tư thế lúc này của mình.
"A a a a..." Cô há to miệng hét chói tai.
Vân Dật Bạch nhíu mày, "Câm miệng." Ầm ĩ chết đi được.
Thi Tĩnh không ngừng hét chói tai nhìn bộ dáng của anh, "Vân Dật Bạch anh không chỉ có bệnh mà còn có tật xấu thích rình trộm, anh không thấy tôi đang đi vệ sinh sao?"
Nhíu mày nhìn bộ dáng tức giận của cô, Vân Dật Bạch liếc nhìn cô một cái, xoay người, "Có thấy."
Đang khi mắng chửi, đột nhiên anh nói một câu như vậy, trong lúc nhất thời Thi Tĩnh không kịp hoàn hồn, "Cái gì?"
Vân Dật Bạch liếc nhìn cô vẻ ghét bỏ, "Mặc quần áo tử tế vào rồi đi ra đây."
Thi Tĩnh sửng sốt khoảng nửa tiếng đồng hồ lúc này mới hiểu được lời Vân Dật Bạch nói. Trong nháy mắt, cô cảm thấy trời như sập xuống. Cả một ngày hôm nay, cô cảm thấy như bị hù dọa.
Chậm rãi đứng dậy mặc quần áo tử tế, Thi Tĩnh cúi đầu không nói gì tiêu sái bước ra. Thong thả bước đến trước mặt anh giơ tay đặt bên trán, "Đã đến."
Lúc này đây, Vân Dật Bạch không hề cử động, sau một lúc lâu, anh nhìn thoáng qua Thi Tĩnh, cũng không làm gì, lặng lẽ không một tiếng động xoay người rời đi.
Sao?! Không trói cô?! Thi Tĩnh ngẩn ngơ nhìn cánh cửa đóng lại. Miệng cô nhẹ nhàng cong lên, ngây ngốc nở nụ cười.
Thi Thánh Thần ở bên cạnh nhìn nụ cười trên mặt cô, bất ngờ nói, "Mẹ, đừng cười ngây ngô nữa."
"Tên nhóc này, con không thể nói những lời dễ nghe được à." Thi Tĩnh tức giận nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.