Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép
Chương 16: Tôi không thích cô đối với cô mà nói rất bối rối sao?
Lạc Du
14/01/2015
Nếu như nói Vân Dật
Bạch không cảm thấy bất ngờ, đó là không thể nào. Thi Tĩnh trước sau như một ở trước mặt mình đều là dáng vẻ của kẻ yếu, có lẽ là bởi vì trong
lòng mình có cảm giác áy náy, cho tới nay cũng sẽ không cùng mình cãi cọ cái gì. Chợt ở giữa biến hóa để cho hắn cảm giác nữ nhân trước mắt này có chút không giống .
Hai tay hắn ôm ngực nhíu mày nói "Đây chính là thái độ của cô đối với tôi ?"
"Tôi không phải nhân viên của anh. Mặc dù giữa chúng ta có hiệp ước, nhưng mà tôi lại không cảm thấy tôi không có tuân theo hiệp nghị kia? Hay là nói, tôi ký phần hiệp nghị kia, ngay cả một chút tâm tình của mình đều không có thể có sao?" Thi Tĩnh nói ra lời nào cũng như châu ngọc.
Rất tốt! Người phụ nữ này quả thật không phải là cô gái yên lặng trước kia. Nhìn bộ dáng cô sắc bén lúc này, Vân Dật Bạch thế nhưng cảm thấy, cô bây giờ so trước kia thêm linh hoạt.
"Tôi không có bá đạo như vậy." Hắn dù bận vẫn ung dung nói.
"Thật sao?" Điểm này cô không cần làm bất kỳ đánh giá nào. Không bá đạo sao? Tổng giám đốc tập đoàn Vân thị không bá đạo có thể giải quyết toàn bộ vấn đề khó khăn trên dưới công ty? Không bá đạo hắn có thể trà trộn ở trong thương trường đến bây giờ? Tổng giám đốc tập đoàn Vân thị bá đạo hay không, hình như không cần cô tới đánh giá.
"Cô ở đây hoài nghi tôi!" Hắn nói khẳng định.
"Cái này cùng tôi không có bất cứ quan hệ gì! Tôi chỉ bất quá cùng anh có một phần khế ước gò bó thôi! Anh không phải yêu tôi!" Cô cũng khẳng định . Trước mắt người đàn ông này, tuyệt đối không thích cô.
"Tôi có thích hay không , đối với cô mà nói có quan trọng không?" Bây giờ Vân Dật bạch tựa hồ đang tán tỉnh bình thường vừa lòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không có tiền đồ đỏ lên, Thi Tĩnh ép buộc mình lạnh mặt "Đây cũng không phải là nói lời của chúng ta bắt đầu!"
"Điều cô muốn biểu đạt đã biểu đạt rõ ràng, tôi nhớ co không có bất kỳ điều gì muốn nói với tôi!" Hắn nhún nhún vai.
Không sai! Thi Tĩnh thầm nghĩ.
"Vậy thì tốt, chúng ta bắt đầu trở lại! Tôi không thích cô, đối với cô mà nói rất bối rối sao?" Hắn hỏi tiếp. Chợt, hắn rất muốn biết đáp án này.
Oanh
Thi Tĩnh có thể cảm giác máu toàn thân trong nháy mắt xông lên ót mà tạo ở trên mặt cô thành một mảng đỏ rực. Sức nóng đốt bỏng gò má của cô.
"Hả?" Thấy thế, Vân Dật Bạch khó nhịn được mỉm cười liếc nhìn cô, cổ họng khẽ nhúc nhích hàm chứa một chữ mắt nhẹ nhàng “hả” một tiếng.
Thi Tĩnh luống cuống đứng ở trước mặt của Vân Dật Bạch, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giống như con tôm bị nướng đỏ. Trong lòng của cô tràn đầy lo lắng và bối rối.
Vân Dật Bạch thế nào? Hắn phải hận cô, hắn đối diện với cô sẽ không có vẻ mặt như vậy? Tại sao hắn sẽ ——
"Anh——" Cô lo lắng khuấy bắt tay vào làm chỉ, trái tim lỡ mất một nhịp.
"Tôi thế nào? Tôi đang hỏi cô!" Nghiêng người liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cô để lộ màu hồng, Vân Dật Bạch hài hước mở miệng.
Không biết dũng khí từ đâu tới, Thi Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu chống lại con mắt đen như mực của hắn "Tại sao anh hỏi tới nguyên nhân của tôi, là muốn từ trong miệng của tôi nghe được, tôi thích anh sao?"
Nghe vậy, Vân Dật Bạch liền giật mình hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ hỏi ngược trở lại, trong lúc nhất thời chỉ có thể trước mắt nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người. Đồng thời cũng may mắn rồi.
Đúng, tại sao hắn muốn hỏi tới cô cái vấn đề này? Cô có hắn thích hay không. Hoặc là hắn có thích cô hay không. Đều không ảnh hưởng hiệp ước trước hai người ký .
Mới vừa trong nháy mắt, hắn cứ như vậy thuận theo trong lòng mình suy nghĩ hỏi ra miệng. Ảo não nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Tĩnh , hắn đứng thẳng người. Xoay người đưa lưng về phía cô khôi phục vẻ lạnh lùng lúc mới gặp gỡ.
"Điều cô nói tôi sẽ suy nghĩ!" Tiếp cất bước rời đi.
"Đợi chút ——"
Vân Dật Bạch dừng bước lại, chưa có trở mình!
Thi Tĩnh khẩn trương nhìn bóng lưng của hắn, đôi tay nắm chặt thành quyền, "Ba tôi ông ——" Cô muốn biết ba có an toàn hay không.
"Yên tâm, lời củaVân Dật Bạch tôi nói, nói được là làm được!"
Nghe vậy mặt Thi Tĩnh lộ vẻ vui mừng.
Như vậy cô có thể yên tâm!
Hai tay hắn ôm ngực nhíu mày nói "Đây chính là thái độ của cô đối với tôi ?"
"Tôi không phải nhân viên của anh. Mặc dù giữa chúng ta có hiệp ước, nhưng mà tôi lại không cảm thấy tôi không có tuân theo hiệp nghị kia? Hay là nói, tôi ký phần hiệp nghị kia, ngay cả một chút tâm tình của mình đều không có thể có sao?" Thi Tĩnh nói ra lời nào cũng như châu ngọc.
Rất tốt! Người phụ nữ này quả thật không phải là cô gái yên lặng trước kia. Nhìn bộ dáng cô sắc bén lúc này, Vân Dật Bạch thế nhưng cảm thấy, cô bây giờ so trước kia thêm linh hoạt.
"Tôi không có bá đạo như vậy." Hắn dù bận vẫn ung dung nói.
"Thật sao?" Điểm này cô không cần làm bất kỳ đánh giá nào. Không bá đạo sao? Tổng giám đốc tập đoàn Vân thị không bá đạo có thể giải quyết toàn bộ vấn đề khó khăn trên dưới công ty? Không bá đạo hắn có thể trà trộn ở trong thương trường đến bây giờ? Tổng giám đốc tập đoàn Vân thị bá đạo hay không, hình như không cần cô tới đánh giá.
"Cô ở đây hoài nghi tôi!" Hắn nói khẳng định.
"Cái này cùng tôi không có bất cứ quan hệ gì! Tôi chỉ bất quá cùng anh có một phần khế ước gò bó thôi! Anh không phải yêu tôi!" Cô cũng khẳng định . Trước mắt người đàn ông này, tuyệt đối không thích cô.
"Tôi có thích hay không , đối với cô mà nói có quan trọng không?" Bây giờ Vân Dật bạch tựa hồ đang tán tỉnh bình thường vừa lòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không có tiền đồ đỏ lên, Thi Tĩnh ép buộc mình lạnh mặt "Đây cũng không phải là nói lời của chúng ta bắt đầu!"
"Điều cô muốn biểu đạt đã biểu đạt rõ ràng, tôi nhớ co không có bất kỳ điều gì muốn nói với tôi!" Hắn nhún nhún vai.
Không sai! Thi Tĩnh thầm nghĩ.
"Vậy thì tốt, chúng ta bắt đầu trở lại! Tôi không thích cô, đối với cô mà nói rất bối rối sao?" Hắn hỏi tiếp. Chợt, hắn rất muốn biết đáp án này.
Oanh
Thi Tĩnh có thể cảm giác máu toàn thân trong nháy mắt xông lên ót mà tạo ở trên mặt cô thành một mảng đỏ rực. Sức nóng đốt bỏng gò má của cô.
"Hả?" Thấy thế, Vân Dật Bạch khó nhịn được mỉm cười liếc nhìn cô, cổ họng khẽ nhúc nhích hàm chứa một chữ mắt nhẹ nhàng “hả” một tiếng.
Thi Tĩnh luống cuống đứng ở trước mặt của Vân Dật Bạch, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giống như con tôm bị nướng đỏ. Trong lòng của cô tràn đầy lo lắng và bối rối.
Vân Dật Bạch thế nào? Hắn phải hận cô, hắn đối diện với cô sẽ không có vẻ mặt như vậy? Tại sao hắn sẽ ——
"Anh——" Cô lo lắng khuấy bắt tay vào làm chỉ, trái tim lỡ mất một nhịp.
"Tôi thế nào? Tôi đang hỏi cô!" Nghiêng người liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cô để lộ màu hồng, Vân Dật Bạch hài hước mở miệng.
Không biết dũng khí từ đâu tới, Thi Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu chống lại con mắt đen như mực của hắn "Tại sao anh hỏi tới nguyên nhân của tôi, là muốn từ trong miệng của tôi nghe được, tôi thích anh sao?"
Nghe vậy, Vân Dật Bạch liền giật mình hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ hỏi ngược trở lại, trong lúc nhất thời chỉ có thể trước mắt nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người. Đồng thời cũng may mắn rồi.
Đúng, tại sao hắn muốn hỏi tới cô cái vấn đề này? Cô có hắn thích hay không. Hoặc là hắn có thích cô hay không. Đều không ảnh hưởng hiệp ước trước hai người ký .
Mới vừa trong nháy mắt, hắn cứ như vậy thuận theo trong lòng mình suy nghĩ hỏi ra miệng. Ảo não nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Tĩnh , hắn đứng thẳng người. Xoay người đưa lưng về phía cô khôi phục vẻ lạnh lùng lúc mới gặp gỡ.
"Điều cô nói tôi sẽ suy nghĩ!" Tiếp cất bước rời đi.
"Đợi chút ——"
Vân Dật Bạch dừng bước lại, chưa có trở mình!
Thi Tĩnh khẩn trương nhìn bóng lưng của hắn, đôi tay nắm chặt thành quyền, "Ba tôi ông ——" Cô muốn biết ba có an toàn hay không.
"Yên tâm, lời củaVân Dật Bạch tôi nói, nói được là làm được!"
Nghe vậy mặt Thi Tĩnh lộ vẻ vui mừng.
Như vậy cô có thể yên tâm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.