Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép
Chương 94: Từ nay về sau, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa!
Lạc Du
26/09/2015
Nội dung nghe lén
được quá mức kinh bạo, Thi Tĩnh từ đầu đến cuối vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Cô vẫn không thể tiêu hóa hết những nội dung vừa nghe được.
Cái chết của Dật Thanh không phải là chuyện ngoài ý muốn?! Vì sao lại như vậy?
Căng thẳng khiến lòng bàn tay toàn là mồ hôi, Thi Tĩnh nắm chặt tay khiến các khớp xương trắng bệch, thân mình thẳng băng run nhè nhẹ. Cô muốn hỏi, nhưng lại sợ Vân Dật Bạch không chịu nói cho cô biết.
"Muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi!" Vân Dật Bạch nhìn cô tự làm mu bàn tay mình chảy máu. Anh lên tiếng cắt đứt sự căng thẳng của cô.
Vội ngẩng đầu nhìn Vân Dật Bạch đang lái xe, Thi Tĩnh có hơi khó tin, "Tôi, có thể hỏi sao?"
"Hỏi đi! Trước khi tôi hối hận!" Đôi mắt Vân Dật Bạch chuyên chú nhìn tình hình giao thông phía trước, sợ rằng nếu liếc mắt nhìn cô anh sẽ không nói được.
Bàn tay nắm thật chặt, Thi Tĩnh buột miệng nói, "Có thật không? Cái chết của Dật Thanh không phải là ngoài ý muốn? Là có người cố ý?"
"Phải!"
Đèn đỏ, Vân Dật Bạch dừng xe quay đầu nhìn cô, "Tai nạn ô tô của Dật Thanh không phải ngoài ý muốn, là có người gây ra!"
"Nhưng mà, vì sao?" Vì sao Dật Thanh lại trở thành mục tiêu của kẻ đó? Anh là một người cởi mở như vậy, làm sao có thể khiến người ta oán hận đến mức phải giết chết anh?
Từ từ thu lại ánh mắt, Vân Dật Bạch rời xe đi hồi lâu mới thì thào lên tiếng, "Trên thế giới này, vĩnh viễn cô cũng không thể biết được kẻ thù tiềm ẩn bên cạnh mình là ai."
"Nhất định phải có kẻ thù sao? Mỗi người tự nhượng bộ một bước không phải sẽ tốt hơn sao? Vì sao nhất định phải liều mạng anh chết tôi sống chứ?" Thi Tĩnh không hiểu.
Nói thì đúng là như vậy. Nhưng, nếu như vậy thì nhịp độ công việc giảm xuống, nếu thế sẽ không thể tạo nên sự cạnh tranh trong lòng người. Phàm là con người rõ ràng đều muốn đạt thành tựu. Trong mọi lĩnh vực khó có chuyện tự mình nhượng bộ. Những lời này, cho dù nói cùng cô, cô cũng không hiểu được.
"Không phải cô không tìm thì kẻ thù sẽ không đến!" Anh chỉ có thể nói, cô quá ngây thơ, còn chưa thật sự gặp phải người thực sự muốn làm hại cô.
"Sao không nói là do các người so đo quá mức?" Thi Tĩnh hỏi lại.
Bàn tay nắm thật chặt tay lái, Vân Dật Bạch lạnh lùng cười, cười nhạo cô quá ngây thơ, "Đây là cuộc sống! Cũng là lý do hiện tại cô như thế này, mà cuộc sống của tôi và tôi không giống nhau!"
"Nếu mọi thứ anh có được trong cuộc sống phải dùng chém giết để đổi lấy. Thà rằng tôi đây không có còn hơn!" Thi Tĩnh tức giận nói.
Mọi thứ có được trong cuộc sống đổi lấy từ nguy hiểm. Hết lần này đến lần khác cuộc sống giống như là thuốc độc, nhưng không ít kẻ người trước vừa ngã xuống, người sau lại tiến lên muốn bước qua. Người nguyện bình thản càng lúc càng ít.
Vân Dật Bạch giễu cợt cong khóe môi, "Cuộc sống hiện tại của cô chính là do tôi chém giết mà đổi lấy! Cô hưởng thụ mọi thứ mà tôi đem đến cho cô, lại dám chỉ trích tôi so đo quá mức. Cô không thấy mâu thuẫn sao?" Không phải con người đều có lòng tham như vậy sao?
"Không phải như vậy sẽ gặp nguy hiểm sao? Anh càng thành công chứng tỏ nguy hiểm càng nhiều! Không phải vì thế mà Dật Thanh mới bị..." Trong tiềm thức cô cho rằng, cái chết của Dật Thanh có liên quan đến Vân Dật Bạch.
"Lại muốn tra cứu tội lỗi sao?" Vân Dật Bạch thản nhiên nói, giọng nói lạnh lẽo ghê rợn.
"Chẳng lẽ không phải sao? Nếu anh không thành công như thế, bên người Dật Thanh cũng sẽ không tồn tại nguy hiểm." Thi Tĩnh nhìn anh lên án.
"Đừng lên án tôi như thế, bất luận là thế nào, Dật Thanh xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng là do cô tạo lên." Vân Dật Bạch lạnh lùng gầm khẽ, "Nếu không vì sinh nhật cô, nó sẽ đến nơi đó sao? Nếu nó không đi, sẽ chết sao? Thi Tĩnh, cô cho rằng cô có thể tìm được bức hoành để giải trừ tự trách trong lòng sao? Không, tôi sẽ từng thời từng khắc nhắc nhở cô, tất cả đều do cô tạo ra!" Anh hung ác nói.
Dựa vào cái gì chỉ có mình anh phải chịu khổ sở như vậy, anh muốn khiến cô cũng phải cảm nhận được áp lực và khổ sở như thế.
Anh ta quá tàn nhẫn...
Vì sao anh ta cứ phải tàn nhẫn nhắc nhở mình không được quên đi chuyện đấy?! Theo bản năng sờ lên cần cổ, cần cổ trống không nhất thời khiến sắc mặt cô tái xanh, đột nhiên cúi đầu nhìn lại.
Không có, cái gì cũng không có?! Món quà Dật Thanh đưa cho cô, thứ duy nhất để làm kỷ niệm!
Trong đầu nhất thời hoảng loạn. Ba năm qua nó đã trở thành một bộ phần bên người cô, từ khi nào lại không thấy?! Giây tiếp theo cô khom người tìm kiếm trong xe.
"Cô đang làm gì vậy?" Vân Dật Bạch nhíu mày nhìn động tác đột ngột của cô.
Ở đâu? Vì sao lại không tìm được? Khi nào đã không thấy? Chẳng lẽ ở trong nhà Văn Thiếu Giác sao?
Bỗng nhiên bắt lấy cánh tay anh, Thi Tĩnh không để ý xe đang chạy hét lớn thành tiếng, "Dừng xe, dừng xe, tôi muốn quay lại tôi muốn quay lại!"
"Hồ đồ!" Vân Dật Bạch gắt gao giữ chặt cánh tay cô trong tay, căm tức nhìn cô, "Cô muốn chết sao?" Không biết anh đang lái xe à?
"Tôi muốn quay lại!" Đó là vật duy nhất Dật Thanh để lại cho cô, cô không thể để mất! Thi Tĩnh trở nên mất khống chế.
Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn cô, "Không được làm liều. Cô đã bỏ quên vật gì? Để cậu ta đưa đến là được!"
"Không được!" Thi Tĩnh hét lớn.
Căn bản hành động của cô khiến Vân Dật Bạch không thể tiếp tục lái xe được, anh liền dừng xe ở một bên đường, hai tay dùng sức nắm lấy bả vai cô, "Cô quấy rối cái gì?"
Nhất thời khi anh đột ngột hét lên, Thi Tĩnh nháy mắt bình tĩnh lại.
Thẫn thờ nhìn Vân Dật Bạch trước mặt, cô lạnh lùng nhỏ giọng, "Đã không còn, cái gì cũng không còn. Không còn... đã không còn." Vật duy nhất Dật Thanh để lại đã không còn.
"Cái gì đã không còn?" Vân Dật Bạch nhíu mày.
"Không còn!" Một hàng nước mắt trong suốt chảy xuống trên gương mặt, bỗng nhiên cô nhào vào trong lòng Vân Dật Bạch, gào khóc lên, "Không còn, đã không còn, đã mất rồi." Cô nghẹn ngào.
Cái gì đã mất rồi? Vân Dật Bạch nhíu mày dừng bên hõm vai cô, không biết vì sao cô bỗng nhiên lại mất khống chế như vậy.
Cánh tay cứng ngắc giơ lên đặt trên bả vai cô, chậm chạp mà vụng về vỗ nhẹ vai cô, "Đã mất rồi thì để mất đi!" Vật gì có thể khiến cô khóc thương tâm đến muốn chết như vậy.
"Không được, không được, đó là thứ Dật Thanh đưa, Dật Thanh..." Trong lòng Thi Tĩnh đau đớn thống khổ.
Tên em trai, giống như một lời nguyền, nhất thời khiến cơ thể Vân Dật Bạch cứng ngắc.
Anh sao lại quên, trong lòng người phụ này chỉ có một người là Dật Thanh. Mặc dù hai người đã có quan hệ thân mật, nhưng trong lòng cô vĩnh viễn chỉ có một người là Dật Thanh.
Nhìn người phụ nữ bên cạnh không ngừng khóc thút thít, Vân Dật Bạch rủa thầm một tiếng chặn ngang bả vai cô nâng người cô lên môi mỏng chặt chẽ phủ lên môi cô, thành công đem tiếng khóc thút thít của cô nuốt hết vào miệng mình.
Ánh mắt trừng lớn dừng lại ở nụ hôn bất ngờ của Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh bỗng chốc sững sờ. Nước mắt đọng nơi khóe mắt thật lâu không rơi xuống. Mọi giác quan đều ngưng tụ ở trên môi.
Không có xâm nhập không có đòi lấy, chính là bốn cánh môi chặt chẽ dán lấy nhau. Dường như chỉ là do anh muốn cô ngừng khóc mà thôi.
Ngạc nhiên nhìn Vân Dật Bạch dứt ra, Thi Tĩnh nghe anh nói, "Còn khóc à?"
Vệt hồng lộ ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cô cúi đầu không nói. Ngượng ngùng qua đi. Mất mát vẫn cứ đánh úp đến đáy lòng.
Dật Thanh liều chết mang quà đến, cứ vậy mà bị cô đánh mất?
Thật sâu đưa mắt nhìn cô, Vân Dật bạch không tiếp tục nói chuyện, anh tiếp tục lái xe đi.
Khung cảnh lạ lẫm khiến Thi Tĩnh bỗng nhiên tỉnh ngộ, cô khẩn trương nói, "Đây là chỗ nào?"
Liếc mắt nhìn cô một cái, Vân Dật Bạch giễu cợt châm chọc, "Yên tâm tôi sẽ không bán cô đâu!" Anh đánh tay lái rất nhanh.
Xe rất nhanh thẳng tiến vào giữa một loạt biệt thự sắp xếp độc lập. Thi Tĩnh có thể khẳng định, cô chưa từng đến chỗ này. Anh đưa cô đến nơi này làm gì? Mang theo thận trọng, mang theo nghi hoặc Thi Tĩnh theo Vân Dật Bạch xuống xe.
Hai chân đứng lại, ngay khi một bóng người trước cửa biệt thự rơi vào tầm mắt, Thi Tĩnh mở to hai mắt nhìn.
Bóng lưng quen thuộc, khiến Thi Tĩnh không nhịn được mà gọi thành tiếng, "Bố?"
Thi Vĩnh Thành bên trong sân cầm một cái vòi nước nghe được giọng kinh hô của con gái vội vàng xoay người, kinh hỉ ném vòi nước trong tay xuống, "Tiểu Tĩnh? Đúng là con sao?"
Trời mới biết đã rất lâu rồi ông chưa được gặp con gái! Bỗng nhiên ông bị đưa đến nơi này, bị bắt phải ở lại trông nom mọi thứ trong biệt thự, ông bắt đầu sợ sệt khó hiểu, đến bây giờ có thể bình yên hưởng thụ cuộc sống an bình ở đây, theo thời gian trôi qua, ông lại càng nhớ con gái.
Lâu rồi cha và con gái không phấn khởi nhìn nhau, đôi mắt Thi Tĩnh quan sát qua lại trên người bố xác định không có bất cứ vấn đề gì mới thở ra một hơi. Xoay người dừng ở Vân Dật Bạch vẫn đứng trầm mặc bên xe, cô không hiểu rõ ý của anh.
Chậm rãi tiến lên dừng lại, cô nhìn ánh mắt anh nhẹ nhàng mở miệng, "Cám ơn anh đã không làm khó dễ bố tôi!"
Trong lòng cô, anh là một kẻ bỉ ổi vậy sao?
Vân Dật Bạch nâng khóe môi, "Tôi không nhân từ như vậy đâu!" Anh thản nhiên nói, "Làm như vậy, là có cái giá phải trả!"
Trong lòng chợt lạnh, Thi Tĩnh cười nhạo chính mình sao có thể ngây thơ cho rằng anh có lòng tốt chứ? Cô lẳng lặng chờ điều kiện được đằng chân lân đằng đầu của anh.
Không có châm chọc cũng như châm biếm theo dự liệu, Vân Dật Bạch nhìn cô thật lâu. Thật lâu thật lâu mới mở miệng, "Từ nay về sau, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa!" Dứt lời, anh hờ hững xoay người ngồi vào trong xe, nhanh chóng chạy nhanh rời khỏi nơi này.
Đáp án ngoài dự liệu trong thoáng chốc khiến Thi Tĩnh sững sờ tại chỗ, đợi đến khi cô chậm rãi hoàn hồn, trước mắt đã trống không.
Anh có ý gì? Không cần cô? Không phải anh luôn hận cô tận xương tủy sao? Luôn hy vọng cuộc đời cô vì Dật Thanh mà trả giá sao?
Vì sao, bỗng nhiên khi đó, đột nhiên anh lại nói lời như vậy?
Không còn quan hệ, không bao giờ còn liên hệ. Không bao giờ gặp lai...
Một câu ngắn gọn, lại khiến cô lạnh từ lòng bàn chân đến tận đầu.
Cứ như vậy, trong nháy mắt, cô muốn xông lên hỏi anh vì sao?
Nhưng lại có một giọng nói vang lên trong lòng.
Không phải cô vẫn mong thế này sao? Từ nay về sau sẽ không có liên lạc gì. Cô vui vẻ có được tự do. Anh không hề chấp nhất trả thù. Mẹ Vân cũng sẽ không cần lo lắng cô sẽ lại hại anh.
Kết cục thật đầy đủ, thật hoàn mỹ...
Vì sao, trong lòng lại có một tia không cam lòng cũng như không muốn?!
Rất muốn, rất muốn tiến lên hỏi rõ ràng rốt cuộc sao lại như vậy. Thế nhưng, cô lấy thân phận gì có tư cách gì để hỏi đây?
Giữa cô và anh, bất quá cũng chỉ là một bản khế ước mà thôi.
Thẫn thờ đứng tại chỗ rồi chậm rãi ngồi xổm người xuống, Thi Tĩnh chợt thấy hơi lạnh, cánh tay gắt gao ôm lấy chính mình, càng ngày cô càng không hiểu suy nghĩ của mình.
Cái chết của Dật Thanh không phải là chuyện ngoài ý muốn?! Vì sao lại như vậy?
Căng thẳng khiến lòng bàn tay toàn là mồ hôi, Thi Tĩnh nắm chặt tay khiến các khớp xương trắng bệch, thân mình thẳng băng run nhè nhẹ. Cô muốn hỏi, nhưng lại sợ Vân Dật Bạch không chịu nói cho cô biết.
"Muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi!" Vân Dật Bạch nhìn cô tự làm mu bàn tay mình chảy máu. Anh lên tiếng cắt đứt sự căng thẳng của cô.
Vội ngẩng đầu nhìn Vân Dật Bạch đang lái xe, Thi Tĩnh có hơi khó tin, "Tôi, có thể hỏi sao?"
"Hỏi đi! Trước khi tôi hối hận!" Đôi mắt Vân Dật Bạch chuyên chú nhìn tình hình giao thông phía trước, sợ rằng nếu liếc mắt nhìn cô anh sẽ không nói được.
Bàn tay nắm thật chặt, Thi Tĩnh buột miệng nói, "Có thật không? Cái chết của Dật Thanh không phải là ngoài ý muốn? Là có người cố ý?"
"Phải!"
Đèn đỏ, Vân Dật Bạch dừng xe quay đầu nhìn cô, "Tai nạn ô tô của Dật Thanh không phải ngoài ý muốn, là có người gây ra!"
"Nhưng mà, vì sao?" Vì sao Dật Thanh lại trở thành mục tiêu của kẻ đó? Anh là một người cởi mở như vậy, làm sao có thể khiến người ta oán hận đến mức phải giết chết anh?
Từ từ thu lại ánh mắt, Vân Dật Bạch rời xe đi hồi lâu mới thì thào lên tiếng, "Trên thế giới này, vĩnh viễn cô cũng không thể biết được kẻ thù tiềm ẩn bên cạnh mình là ai."
"Nhất định phải có kẻ thù sao? Mỗi người tự nhượng bộ một bước không phải sẽ tốt hơn sao? Vì sao nhất định phải liều mạng anh chết tôi sống chứ?" Thi Tĩnh không hiểu.
Nói thì đúng là như vậy. Nhưng, nếu như vậy thì nhịp độ công việc giảm xuống, nếu thế sẽ không thể tạo nên sự cạnh tranh trong lòng người. Phàm là con người rõ ràng đều muốn đạt thành tựu. Trong mọi lĩnh vực khó có chuyện tự mình nhượng bộ. Những lời này, cho dù nói cùng cô, cô cũng không hiểu được.
"Không phải cô không tìm thì kẻ thù sẽ không đến!" Anh chỉ có thể nói, cô quá ngây thơ, còn chưa thật sự gặp phải người thực sự muốn làm hại cô.
"Sao không nói là do các người so đo quá mức?" Thi Tĩnh hỏi lại.
Bàn tay nắm thật chặt tay lái, Vân Dật Bạch lạnh lùng cười, cười nhạo cô quá ngây thơ, "Đây là cuộc sống! Cũng là lý do hiện tại cô như thế này, mà cuộc sống của tôi và tôi không giống nhau!"
"Nếu mọi thứ anh có được trong cuộc sống phải dùng chém giết để đổi lấy. Thà rằng tôi đây không có còn hơn!" Thi Tĩnh tức giận nói.
Mọi thứ có được trong cuộc sống đổi lấy từ nguy hiểm. Hết lần này đến lần khác cuộc sống giống như là thuốc độc, nhưng không ít kẻ người trước vừa ngã xuống, người sau lại tiến lên muốn bước qua. Người nguyện bình thản càng lúc càng ít.
Vân Dật Bạch giễu cợt cong khóe môi, "Cuộc sống hiện tại của cô chính là do tôi chém giết mà đổi lấy! Cô hưởng thụ mọi thứ mà tôi đem đến cho cô, lại dám chỉ trích tôi so đo quá mức. Cô không thấy mâu thuẫn sao?" Không phải con người đều có lòng tham như vậy sao?
"Không phải như vậy sẽ gặp nguy hiểm sao? Anh càng thành công chứng tỏ nguy hiểm càng nhiều! Không phải vì thế mà Dật Thanh mới bị..." Trong tiềm thức cô cho rằng, cái chết của Dật Thanh có liên quan đến Vân Dật Bạch.
"Lại muốn tra cứu tội lỗi sao?" Vân Dật Bạch thản nhiên nói, giọng nói lạnh lẽo ghê rợn.
"Chẳng lẽ không phải sao? Nếu anh không thành công như thế, bên người Dật Thanh cũng sẽ không tồn tại nguy hiểm." Thi Tĩnh nhìn anh lên án.
"Đừng lên án tôi như thế, bất luận là thế nào, Dật Thanh xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng là do cô tạo lên." Vân Dật Bạch lạnh lùng gầm khẽ, "Nếu không vì sinh nhật cô, nó sẽ đến nơi đó sao? Nếu nó không đi, sẽ chết sao? Thi Tĩnh, cô cho rằng cô có thể tìm được bức hoành để giải trừ tự trách trong lòng sao? Không, tôi sẽ từng thời từng khắc nhắc nhở cô, tất cả đều do cô tạo ra!" Anh hung ác nói.
Dựa vào cái gì chỉ có mình anh phải chịu khổ sở như vậy, anh muốn khiến cô cũng phải cảm nhận được áp lực và khổ sở như thế.
Anh ta quá tàn nhẫn...
Vì sao anh ta cứ phải tàn nhẫn nhắc nhở mình không được quên đi chuyện đấy?! Theo bản năng sờ lên cần cổ, cần cổ trống không nhất thời khiến sắc mặt cô tái xanh, đột nhiên cúi đầu nhìn lại.
Không có, cái gì cũng không có?! Món quà Dật Thanh đưa cho cô, thứ duy nhất để làm kỷ niệm!
Trong đầu nhất thời hoảng loạn. Ba năm qua nó đã trở thành một bộ phần bên người cô, từ khi nào lại không thấy?! Giây tiếp theo cô khom người tìm kiếm trong xe.
"Cô đang làm gì vậy?" Vân Dật Bạch nhíu mày nhìn động tác đột ngột của cô.
Ở đâu? Vì sao lại không tìm được? Khi nào đã không thấy? Chẳng lẽ ở trong nhà Văn Thiếu Giác sao?
Bỗng nhiên bắt lấy cánh tay anh, Thi Tĩnh không để ý xe đang chạy hét lớn thành tiếng, "Dừng xe, dừng xe, tôi muốn quay lại tôi muốn quay lại!"
"Hồ đồ!" Vân Dật Bạch gắt gao giữ chặt cánh tay cô trong tay, căm tức nhìn cô, "Cô muốn chết sao?" Không biết anh đang lái xe à?
"Tôi muốn quay lại!" Đó là vật duy nhất Dật Thanh để lại cho cô, cô không thể để mất! Thi Tĩnh trở nên mất khống chế.
Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn cô, "Không được làm liều. Cô đã bỏ quên vật gì? Để cậu ta đưa đến là được!"
"Không được!" Thi Tĩnh hét lớn.
Căn bản hành động của cô khiến Vân Dật Bạch không thể tiếp tục lái xe được, anh liền dừng xe ở một bên đường, hai tay dùng sức nắm lấy bả vai cô, "Cô quấy rối cái gì?"
Nhất thời khi anh đột ngột hét lên, Thi Tĩnh nháy mắt bình tĩnh lại.
Thẫn thờ nhìn Vân Dật Bạch trước mặt, cô lạnh lùng nhỏ giọng, "Đã không còn, cái gì cũng không còn. Không còn... đã không còn." Vật duy nhất Dật Thanh để lại đã không còn.
"Cái gì đã không còn?" Vân Dật Bạch nhíu mày.
"Không còn!" Một hàng nước mắt trong suốt chảy xuống trên gương mặt, bỗng nhiên cô nhào vào trong lòng Vân Dật Bạch, gào khóc lên, "Không còn, đã không còn, đã mất rồi." Cô nghẹn ngào.
Cái gì đã mất rồi? Vân Dật Bạch nhíu mày dừng bên hõm vai cô, không biết vì sao cô bỗng nhiên lại mất khống chế như vậy.
Cánh tay cứng ngắc giơ lên đặt trên bả vai cô, chậm chạp mà vụng về vỗ nhẹ vai cô, "Đã mất rồi thì để mất đi!" Vật gì có thể khiến cô khóc thương tâm đến muốn chết như vậy.
"Không được, không được, đó là thứ Dật Thanh đưa, Dật Thanh..." Trong lòng Thi Tĩnh đau đớn thống khổ.
Tên em trai, giống như một lời nguyền, nhất thời khiến cơ thể Vân Dật Bạch cứng ngắc.
Anh sao lại quên, trong lòng người phụ này chỉ có một người là Dật Thanh. Mặc dù hai người đã có quan hệ thân mật, nhưng trong lòng cô vĩnh viễn chỉ có một người là Dật Thanh.
Nhìn người phụ nữ bên cạnh không ngừng khóc thút thít, Vân Dật Bạch rủa thầm một tiếng chặn ngang bả vai cô nâng người cô lên môi mỏng chặt chẽ phủ lên môi cô, thành công đem tiếng khóc thút thít của cô nuốt hết vào miệng mình.
Ánh mắt trừng lớn dừng lại ở nụ hôn bất ngờ của Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh bỗng chốc sững sờ. Nước mắt đọng nơi khóe mắt thật lâu không rơi xuống. Mọi giác quan đều ngưng tụ ở trên môi.
Không có xâm nhập không có đòi lấy, chính là bốn cánh môi chặt chẽ dán lấy nhau. Dường như chỉ là do anh muốn cô ngừng khóc mà thôi.
Ngạc nhiên nhìn Vân Dật Bạch dứt ra, Thi Tĩnh nghe anh nói, "Còn khóc à?"
Vệt hồng lộ ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cô cúi đầu không nói. Ngượng ngùng qua đi. Mất mát vẫn cứ đánh úp đến đáy lòng.
Dật Thanh liều chết mang quà đến, cứ vậy mà bị cô đánh mất?
Thật sâu đưa mắt nhìn cô, Vân Dật bạch không tiếp tục nói chuyện, anh tiếp tục lái xe đi.
Khung cảnh lạ lẫm khiến Thi Tĩnh bỗng nhiên tỉnh ngộ, cô khẩn trương nói, "Đây là chỗ nào?"
Liếc mắt nhìn cô một cái, Vân Dật Bạch giễu cợt châm chọc, "Yên tâm tôi sẽ không bán cô đâu!" Anh đánh tay lái rất nhanh.
Xe rất nhanh thẳng tiến vào giữa một loạt biệt thự sắp xếp độc lập. Thi Tĩnh có thể khẳng định, cô chưa từng đến chỗ này. Anh đưa cô đến nơi này làm gì? Mang theo thận trọng, mang theo nghi hoặc Thi Tĩnh theo Vân Dật Bạch xuống xe.
Hai chân đứng lại, ngay khi một bóng người trước cửa biệt thự rơi vào tầm mắt, Thi Tĩnh mở to hai mắt nhìn.
Bóng lưng quen thuộc, khiến Thi Tĩnh không nhịn được mà gọi thành tiếng, "Bố?"
Thi Vĩnh Thành bên trong sân cầm một cái vòi nước nghe được giọng kinh hô của con gái vội vàng xoay người, kinh hỉ ném vòi nước trong tay xuống, "Tiểu Tĩnh? Đúng là con sao?"
Trời mới biết đã rất lâu rồi ông chưa được gặp con gái! Bỗng nhiên ông bị đưa đến nơi này, bị bắt phải ở lại trông nom mọi thứ trong biệt thự, ông bắt đầu sợ sệt khó hiểu, đến bây giờ có thể bình yên hưởng thụ cuộc sống an bình ở đây, theo thời gian trôi qua, ông lại càng nhớ con gái.
Lâu rồi cha và con gái không phấn khởi nhìn nhau, đôi mắt Thi Tĩnh quan sát qua lại trên người bố xác định không có bất cứ vấn đề gì mới thở ra một hơi. Xoay người dừng ở Vân Dật Bạch vẫn đứng trầm mặc bên xe, cô không hiểu rõ ý của anh.
Chậm rãi tiến lên dừng lại, cô nhìn ánh mắt anh nhẹ nhàng mở miệng, "Cám ơn anh đã không làm khó dễ bố tôi!"
Trong lòng cô, anh là một kẻ bỉ ổi vậy sao?
Vân Dật Bạch nâng khóe môi, "Tôi không nhân từ như vậy đâu!" Anh thản nhiên nói, "Làm như vậy, là có cái giá phải trả!"
Trong lòng chợt lạnh, Thi Tĩnh cười nhạo chính mình sao có thể ngây thơ cho rằng anh có lòng tốt chứ? Cô lẳng lặng chờ điều kiện được đằng chân lân đằng đầu của anh.
Không có châm chọc cũng như châm biếm theo dự liệu, Vân Dật Bạch nhìn cô thật lâu. Thật lâu thật lâu mới mở miệng, "Từ nay về sau, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa!" Dứt lời, anh hờ hững xoay người ngồi vào trong xe, nhanh chóng chạy nhanh rời khỏi nơi này.
Đáp án ngoài dự liệu trong thoáng chốc khiến Thi Tĩnh sững sờ tại chỗ, đợi đến khi cô chậm rãi hoàn hồn, trước mắt đã trống không.
Anh có ý gì? Không cần cô? Không phải anh luôn hận cô tận xương tủy sao? Luôn hy vọng cuộc đời cô vì Dật Thanh mà trả giá sao?
Vì sao, bỗng nhiên khi đó, đột nhiên anh lại nói lời như vậy?
Không còn quan hệ, không bao giờ còn liên hệ. Không bao giờ gặp lai...
Một câu ngắn gọn, lại khiến cô lạnh từ lòng bàn chân đến tận đầu.
Cứ như vậy, trong nháy mắt, cô muốn xông lên hỏi anh vì sao?
Nhưng lại có một giọng nói vang lên trong lòng.
Không phải cô vẫn mong thế này sao? Từ nay về sau sẽ không có liên lạc gì. Cô vui vẻ có được tự do. Anh không hề chấp nhất trả thù. Mẹ Vân cũng sẽ không cần lo lắng cô sẽ lại hại anh.
Kết cục thật đầy đủ, thật hoàn mỹ...
Vì sao, trong lòng lại có một tia không cam lòng cũng như không muốn?!
Rất muốn, rất muốn tiến lên hỏi rõ ràng rốt cuộc sao lại như vậy. Thế nhưng, cô lấy thân phận gì có tư cách gì để hỏi đây?
Giữa cô và anh, bất quá cũng chỉ là một bản khế ước mà thôi.
Thẫn thờ đứng tại chỗ rồi chậm rãi ngồi xổm người xuống, Thi Tĩnh chợt thấy hơi lạnh, cánh tay gắt gao ôm lấy chính mình, càng ngày cô càng không hiểu suy nghĩ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.