Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép
Chương 108: Yêu cầu phí một đêm
Lạc Du
02/11/2015
"Mẹ, con nghĩ con đã
nói rất rõ rồi!" Mới sáng sớm đã bị mẹ gọi về nhà, Vân Dật Bạch không
hiểu vì sao lại bị gọi về, đến giờ cũng vẫn chưa biết được mục đích là
gì.
Mẹ Vân đang dùng bữa sáng nhẹ nhàng gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta đã từng nói. Nhưng hôm nay mẹ tìm con là có chuyện khác!"
"Chuyện gì?" Vân Dật Bạch nhíu mày nhìn mẹ.
Thành thật mà nói, càng ngày anh càng không thể hiểu mẹ. Từ sau khi khôi phục trí nhớ, thoạt nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng anh lại cảm thấy, cảm thấy có chỗ không thích hợp. Bởi vậy, mỗi lần đối mặt với mẹ Vân anh đều vô cùng cẩn thận.
"Hôm qua mẹ đã đến nói chuyện với Thi Tĩnh, con cho cô ta biệt thự của Dật Thanh sao?" Trong giọng nói của mẹ Vân ngoài bình tĩnh còn có nhẹ nhàng trách mắng cùng bực mình.
"Mẹ, đây không phải là mục đích hôm nay mẹ tìm con đấy chứ!" Mẹ đi tìm cô ấy? Đã nói những gì? Vân Dật Bạch nghiêm túc suy nghĩ.
Mẹ Vân cũng chỉ hờ hững tỏ rõ sự bất mãn của mình, sau đó bắt đầu nói chuyện nghiêm chỉnh, "Mẹ đã đưa ra một yêu cầu với cô ta!" Bà nói đến đây, cố ý ngừng lại một chút, quan sát nét mặt của con trai rồi mới nói tiếp, "Yêu cầu này có liên quan đến con, cho nên, mẹ nghĩ nên nói qua với con!"
"Cái gì?" Vẻ mặt Vân Dật Bạch vẫn không đổi nhìn mẹ, không để lộ ra cảm xúc của bản thân. Tính cách của mẹ như thế nào anh cũng đã biết.
Mẹ Vân mím môi, rồi mới chậm rãi mở miệng, "Mẹ muốn hai đứa sinh cho mẹ một đứa trẻ giống như Dật Thanh!"
Lời vừa nói ra, nhất thời khiến Vân Dật Bạch ngây ngẩn cả người.
Hồi lâu sau anh mới tìm lại được giọng nói của mình, "Mẹ. Mẹ không nhầm chứ?"
Để cho anh và Thi Tĩnh sinh ra một đứa trẻ giống Dật Thanh? Rốt cuộc mẹ đang nghĩ gì vậy? Cho dù sinh ra cũng là của anh chứ?
"Mẹ không nhầm, lời mẹ nói đều là sự thật, mẹ muốn một đứa bé giống hệt Dật Thanh!" Trong đáy mắt mẹ Vân hiện lên một tia hy vọng cùng thích thú.
Vân Dật Bạch híp mắt lại nhìn chằm chằm đánh giá vẻ mặt của mẹ, trong đáy mắt hiện lên tia cảm xúc bất thường.
Anh nghĩ, anh đã tìm ra sự bất thường ở đó.
"Mẹ?" Anh cẩn thận đến bên cạnh mẹ.
"Một đứa bé giống hệt Dật Thanh!" Mẹ Vân chậm rãi chớp mắt, ánh mắt si ngốc nhìn Vân Dật Bạch trước mặt, không kìm lòng được mà giơ tay sờ sờ khuôn mặt anh, "Con biết không? Con rất giống Dật Thanh, rất giống. Cho nên con trai con sẽ giống Dật Thanh của mẹ!"
Rốt cuộc cũng thấy được sự điên cuồng trong đáy mắt của mẹ, Vân Dật Bạch lặng lẽ thở dài, đưa tay nắm lấy cổ tay mẹ nhẹ than, "Mẹ, Dật Thanh đã chết rồi!"
Như chợt hoàn hồn, ánh mắt đang tỏa sáng của mẹ Vân chợt trở nên ảm đạm, thật lâu sau mới thầm nói, "Mẹ biết!"
"Nếu biết mẹ sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy. Mẹ, mẹ hãy quên đi, Dật Thanh đã chết rồi, chẳng lẽ mẹ muốn nó không an lòng sao?" Lần đầu tiên, vì chuyện của Dật Thanh mà Vân Dật Bạch nổi giận với mẹ Vân.
"Mẹ biết là nó đã chết, mẹ chỉ muốn có một đứa bé giống nó như vậy cũng quá đáng sao? Con hãy để mẹ có nơi để ký thác được không?" Mẹ Vân chợt hét lớn, "Nếu con không muốn sinh con cùng Thi Tĩnh, vậy con hãy lấy Dương Chi La đi! Nếu vậy mẹ sẽ không nhắc lại yêu cầu này nữa!"
Nghe vậy, Vân Dật Bạch lặng lẽ thở dài, "Vốn dĩ, đây mới là mục đích thật sự của mẹ! Mẹ..." Không muốn trực tiếp yêu cầu con, cho nên mới dùng đến cách đó, phải không?
Mẹ Vân cũng không phủ nhận, "Đúng! Nếu con đã không thể cùng Thi Tĩnh sinh cho mẹ một đứa bé, vậy con phải cưới Dương Chi La. Khi đã có người làm bạn, mẹ sẽ không yêu cầu gì ở con nữa!"
"Vì sao nhất định phải là cô ấy?" Vân Dật Bạch không tin mẹ sẽ không giải thích, mẹ lựa chọn Thi Tĩnh, nói lên ý định của mẹ rất mạnh.
Mẹ Vân cười ha ha. Vì sao nhất định phải là Thi Tĩnh ư? Bởi vì, rõ ràng không chỉ có bà hận Thi Tĩnh, cho dù bây giờ Dật Bạch có gần gũi với Thi Tĩnh, nhưng rốt cuộc cũng chỉ vì trả thù cô ta.
Nói đến trả thù...
Thi Tĩnh đã cướp đi đứa con trai của bà. Bà cũng muốn cướp đi con trai của Thi Tĩnh. Như vậy không phải rất hợp tình hợp lý hay sao?
"Mẹ muốn cô ta cũng phải nếm thử nỗi đau khi mất một đứa con là như thế nào!" Mẹ Vân hung tợn nói. Khắp người thoáng hiện vẻ lãnh khốc.
Vân Dật Bạch kinh hãi, anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày lại thấy được vẻ mặt như vậy của mẹ.
Thấy con trai không nói gì, mẹ Vân hỏi, "Con sẽ lựa chọn ai?!"
"Con không chọn!" Vân Dật Bạch lạnh lùng nói.
Cho dù là sinh con cùng Thi Tĩnh, sau đó lại bị mẹ cướp đi? Cùng với cưới Dương Chi La, hai cái này anh đều không thích. Cho nên, anh không chọn.
"Phải lựa chọn một! Mẹ đã nói với Thi Tĩnh! Cô ta cũng không phản đối!" Mẹ Vân cười tà ác nhìn con trai, "Có phải con thích Chi La không?"
Câu trả lời của Vân Dật Bạch chính là đứng thẳng dậy, đi về phía cửa lớn. Lạnh lùng để lại một câu rồi rời đi, "Đối với chuyện này con không có hứng."
Ngay khi anh bước ra khỏi phòng khách, giọng của mẹ Vân truyền đến, "Dật Bạch. Nếu hôm nay con không cho mẹ một đáp án, mẹ sẽ cho người lan tin con và Dương Chi La kết hôn ra ngoài!"
Hơi ngừng bước chân, Vân Dật Bạch xoay người nhìn thoáng qua mẹ. Rồi im lặng rời đi.
Cái nhìn xa lạ đó, khiến anh có cảm giác như đó không phải là mẹ anh. Rất lạnh, hơi thở tàn khốc tỏa ra từ mẹ. Mẹ thật sự sẽ làm vậy sao?
Lời nói của mẹ không ngừng quanh quẩn trong đầu anh, rời khỏi nhà Vân Dật Bạch lái xe chuyển hướng đến biệt thự Thi Tĩnh đang tạm ở.
Mắt thấy nhà ngay trước mặt, lại bị một đám người chặn lại không cho vào. Mở cửa xuống xe, đợi đến khi anh thấy rõ người đang bị đám đông vây quanh, không khỏi có chút kinh ngạc.
Sáng sớm có người thấy Thi Tĩnh ở giữa đường, một cảnh bi thương. Người qua đường cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là một người cô gái gặp chuyện khó trong gia đình.
Cứ qua qua lại lại, cho đến khi có người đến xem cô, cô đã ngất xỉu trên mặt đất.
Giờ gặp phải chuyện như vậy, không ai dám đến nâng cô dậy, sợ sẽ bị bám lấy. Tuy rằng bọn họ không thiếu tiến, nhưng gặp chuyện như vậy vẫn không muốn dính vào.
Bởi vậy Vân Dật Bạch mới thấy được cảnh không một ai thèm quan tâm.
"Tránh ra!" Vân Dật Bạch trầm giọng khẽ quát.
Nháy mắt người vây xem liền tránh ra nhường đường, Vân Dật Bạch bước vào giữa đám người, thấy được Thi Tĩnh đang té xỉu trên mặt đất
Nhịn xuống lời tức giận đã lên đến miệng, anh chậm rãi tiến lên khom người ôm lấy Thi Tĩnh đang ngất xỉu, nghĩ xem sau khi cô tỉnh lại, sẽ trừng phạt cô thế nào.
Ôm người quay trở lại trong xe, quay đầu xe đi đến một nơi khác.
Trong sự lắc lư, Thi Tĩnh từ từ mở mắt bình tĩnh nhìn trần xe, cô trợn tròn mắt nhưng không mở miệng nói chuyện.
Vô ý liếc qua, Vân Dật Bạch thấy cô đã mở mắt, chuyển tay lái đỗ xe ở ven đường. Lấy ra một hộp thuốc lá từ trong xe, Vân Dật Bạch cũng không mở miệng, chờ Thi Tĩnh ngồi dậy.
Cô không quá lôi thôi, nước mắt đã khô cùng cơ thể hơi lạnh của cô, lòng lại đang tính xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Từ từ ngồi thẳng người, Thi Tĩnh thản nhiên nhìn Vân Dật Bạch ngồi ở ghế lái, "Tôi muốn tiền!"
Câu nói đầu tiên mà cô nói là vậy sao?! Vân Dật Bạch thấy lúc đó mình có hơi thất vọng. Rốt cuộc anh đang mong chờ cô nói gì chứ?
"Bao nhiêu?!" Vân Dật Bạch hỏi.
"Phí một đêm, anh thấy bao nhiêu là được!" Lau lau giọt sương ẩm ướt dính trên tóc, Thi Tĩnh mỉm cười, nụ cười có vài phần thê lương.
Im lặng cúi đầu ký tên, Vân Dật Bạch bỗng nhiên mở miệng, "Thế nào mà giờ mới nhớ đến đòi tiền?"
"Cần dùng!" Thi Tĩnh không tiện nói nhiều.
Đưa chi phiếu cho cô. Thi Tĩnh cúi đầu nhìn, khóe miệng nhẹ nhàng nâng, "Không có số sao?!"
"Cô tự điền đi!" Vân Dật Bạch hào phóng nói.
Thật sự là hào phóng, không phải sao? Lần đầu tiên Thi Tĩnh cảm thấy mình lại có giá trị!
"Tôi sẽ không khách khí. Cám ơn anh, kim chủ!" Thi Tĩnh ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Vân Dật Bạch đen mặt nhìn Thi Tĩnh đang tự giễu, anh chợt mở miệng, "Thi Tĩnh, mẹ tôi đã đến tìm cô?!"
Thi Tĩnh giật mình mặt không đổi sắc gật đầu, "Ừ!"
"Ngày mai tôi sẽ đưa cô đi kiểm tra toàn diện!" Vân Dật Bạch chợt mở miệng nói.
Chợt ngẩng đầu lên, Thi Tĩnh trừng lớn mắt, "Cái gì?" Lời của anh không phải như cô đang nghĩ chứ?!
"Ngày mai đi kiểm tra toàn diện! Tôi muốn chắc rằng cơ thể cô có phù hợp để sinh con hay không!" Trong nháy mắt khi nhìn thấy Thi Tĩnh, Vân Dật Bạch bỗng thay đổi chủ ý. Nếu bắt anh phải cưới Dương Chi La, anh tình nguyện cùng Thi Tĩnh sinh con. Làm vậy anh có thể tự do, có gì mà không được.
Thật sao?!
Thi Tĩnh kinh ngạc thở gấp, "Tôi không đồng ý!"
"Tôi không hỏi ý kiến cô. Cô chỉ có thể nghe theo tôi!" Vân Dật Bạch lạnh giọng nói.
"Vân Dật Bạch!" Thi Tĩnh hét lớn, "Tôi là tôi. Tôi là một con người! Vì sao các người ai cũng đều không coi tôi như một người bình thường? Tôi là gì của các người chứ? Chỉ một cái ngoắc tay là đến hay đi như người tình sao? Không, ngay cả người tình cũng không phải, tôi... cũng chỉ được coi là kẻ ngủ cùng!"
"Tôi có trả tiền cho cô. Không phải trong tay cô đang cầm phí một đêm sao?" Vân Dật Bạch giễu cợt nhìn tấm chi phiếu trong tay cô. Lòng anh hoang mang, người khác trong lời nói của cô là ai?
Cô rất muốn cầm tấm chi phiếu đập vào mặt anh, nhưng cô biết là không thể.
Anh nói đúng. Cô bỏ cơ thể, anh bỏ tiền, thật sự cô chẳng có tư cách gì để nói anh cả. Muốn một người phụ nữ, có người nào mà Vân Dật Bạch không kiếm được? Cô thì là cái gì chứ?
"A..." Cô nhẹ nhàng bật cười, trong tiếng cười mang theo vài phần thê lương và bi thương. Tiếng cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng càn rỡ, giống như không chỉ có tiếng cười thoát ra từ khóe môi, rõ ràng giống như đâm vào lòng rất khó chịu, trên mặt cũng không thể cười nổi.
Hốc mắt có gì đó nóng nóng? Không phải cô đang cười sao? Vì sao lại có nước mắt chảy xuống từ khóe mắt?
Phản ứng khác thường của Thi Tĩnh khiến Vân Dật Bạch nheo mắt, "Cô có ý gì vậy?" Trong giọng nói của anh có vài phần khó hiểu.
Bộ dạng này của Thi Tĩnh khiến anh rất khó hiểu.
"Ha ha..." Đúng là cô không nên hy vọng xa vời, cô không nên quá kỳ vọng.
Trái tim, đau quá, đau quá!
Mẹ Vân đang dùng bữa sáng nhẹ nhàng gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta đã từng nói. Nhưng hôm nay mẹ tìm con là có chuyện khác!"
"Chuyện gì?" Vân Dật Bạch nhíu mày nhìn mẹ.
Thành thật mà nói, càng ngày anh càng không thể hiểu mẹ. Từ sau khi khôi phục trí nhớ, thoạt nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng anh lại cảm thấy, cảm thấy có chỗ không thích hợp. Bởi vậy, mỗi lần đối mặt với mẹ Vân anh đều vô cùng cẩn thận.
"Hôm qua mẹ đã đến nói chuyện với Thi Tĩnh, con cho cô ta biệt thự của Dật Thanh sao?" Trong giọng nói của mẹ Vân ngoài bình tĩnh còn có nhẹ nhàng trách mắng cùng bực mình.
"Mẹ, đây không phải là mục đích hôm nay mẹ tìm con đấy chứ!" Mẹ đi tìm cô ấy? Đã nói những gì? Vân Dật Bạch nghiêm túc suy nghĩ.
Mẹ Vân cũng chỉ hờ hững tỏ rõ sự bất mãn của mình, sau đó bắt đầu nói chuyện nghiêm chỉnh, "Mẹ đã đưa ra một yêu cầu với cô ta!" Bà nói đến đây, cố ý ngừng lại một chút, quan sát nét mặt của con trai rồi mới nói tiếp, "Yêu cầu này có liên quan đến con, cho nên, mẹ nghĩ nên nói qua với con!"
"Cái gì?" Vẻ mặt Vân Dật Bạch vẫn không đổi nhìn mẹ, không để lộ ra cảm xúc của bản thân. Tính cách của mẹ như thế nào anh cũng đã biết.
Mẹ Vân mím môi, rồi mới chậm rãi mở miệng, "Mẹ muốn hai đứa sinh cho mẹ một đứa trẻ giống như Dật Thanh!"
Lời vừa nói ra, nhất thời khiến Vân Dật Bạch ngây ngẩn cả người.
Hồi lâu sau anh mới tìm lại được giọng nói của mình, "Mẹ. Mẹ không nhầm chứ?"
Để cho anh và Thi Tĩnh sinh ra một đứa trẻ giống Dật Thanh? Rốt cuộc mẹ đang nghĩ gì vậy? Cho dù sinh ra cũng là của anh chứ?
"Mẹ không nhầm, lời mẹ nói đều là sự thật, mẹ muốn một đứa bé giống hệt Dật Thanh!" Trong đáy mắt mẹ Vân hiện lên một tia hy vọng cùng thích thú.
Vân Dật Bạch híp mắt lại nhìn chằm chằm đánh giá vẻ mặt của mẹ, trong đáy mắt hiện lên tia cảm xúc bất thường.
Anh nghĩ, anh đã tìm ra sự bất thường ở đó.
"Mẹ?" Anh cẩn thận đến bên cạnh mẹ.
"Một đứa bé giống hệt Dật Thanh!" Mẹ Vân chậm rãi chớp mắt, ánh mắt si ngốc nhìn Vân Dật Bạch trước mặt, không kìm lòng được mà giơ tay sờ sờ khuôn mặt anh, "Con biết không? Con rất giống Dật Thanh, rất giống. Cho nên con trai con sẽ giống Dật Thanh của mẹ!"
Rốt cuộc cũng thấy được sự điên cuồng trong đáy mắt của mẹ, Vân Dật Bạch lặng lẽ thở dài, đưa tay nắm lấy cổ tay mẹ nhẹ than, "Mẹ, Dật Thanh đã chết rồi!"
Như chợt hoàn hồn, ánh mắt đang tỏa sáng của mẹ Vân chợt trở nên ảm đạm, thật lâu sau mới thầm nói, "Mẹ biết!"
"Nếu biết mẹ sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy. Mẹ, mẹ hãy quên đi, Dật Thanh đã chết rồi, chẳng lẽ mẹ muốn nó không an lòng sao?" Lần đầu tiên, vì chuyện của Dật Thanh mà Vân Dật Bạch nổi giận với mẹ Vân.
"Mẹ biết là nó đã chết, mẹ chỉ muốn có một đứa bé giống nó như vậy cũng quá đáng sao? Con hãy để mẹ có nơi để ký thác được không?" Mẹ Vân chợt hét lớn, "Nếu con không muốn sinh con cùng Thi Tĩnh, vậy con hãy lấy Dương Chi La đi! Nếu vậy mẹ sẽ không nhắc lại yêu cầu này nữa!"
Nghe vậy, Vân Dật Bạch lặng lẽ thở dài, "Vốn dĩ, đây mới là mục đích thật sự của mẹ! Mẹ..." Không muốn trực tiếp yêu cầu con, cho nên mới dùng đến cách đó, phải không?
Mẹ Vân cũng không phủ nhận, "Đúng! Nếu con đã không thể cùng Thi Tĩnh sinh cho mẹ một đứa bé, vậy con phải cưới Dương Chi La. Khi đã có người làm bạn, mẹ sẽ không yêu cầu gì ở con nữa!"
"Vì sao nhất định phải là cô ấy?" Vân Dật Bạch không tin mẹ sẽ không giải thích, mẹ lựa chọn Thi Tĩnh, nói lên ý định của mẹ rất mạnh.
Mẹ Vân cười ha ha. Vì sao nhất định phải là Thi Tĩnh ư? Bởi vì, rõ ràng không chỉ có bà hận Thi Tĩnh, cho dù bây giờ Dật Bạch có gần gũi với Thi Tĩnh, nhưng rốt cuộc cũng chỉ vì trả thù cô ta.
Nói đến trả thù...
Thi Tĩnh đã cướp đi đứa con trai của bà. Bà cũng muốn cướp đi con trai của Thi Tĩnh. Như vậy không phải rất hợp tình hợp lý hay sao?
"Mẹ muốn cô ta cũng phải nếm thử nỗi đau khi mất một đứa con là như thế nào!" Mẹ Vân hung tợn nói. Khắp người thoáng hiện vẻ lãnh khốc.
Vân Dật Bạch kinh hãi, anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày lại thấy được vẻ mặt như vậy của mẹ.
Thấy con trai không nói gì, mẹ Vân hỏi, "Con sẽ lựa chọn ai?!"
"Con không chọn!" Vân Dật Bạch lạnh lùng nói.
Cho dù là sinh con cùng Thi Tĩnh, sau đó lại bị mẹ cướp đi? Cùng với cưới Dương Chi La, hai cái này anh đều không thích. Cho nên, anh không chọn.
"Phải lựa chọn một! Mẹ đã nói với Thi Tĩnh! Cô ta cũng không phản đối!" Mẹ Vân cười tà ác nhìn con trai, "Có phải con thích Chi La không?"
Câu trả lời của Vân Dật Bạch chính là đứng thẳng dậy, đi về phía cửa lớn. Lạnh lùng để lại một câu rồi rời đi, "Đối với chuyện này con không có hứng."
Ngay khi anh bước ra khỏi phòng khách, giọng của mẹ Vân truyền đến, "Dật Bạch. Nếu hôm nay con không cho mẹ một đáp án, mẹ sẽ cho người lan tin con và Dương Chi La kết hôn ra ngoài!"
Hơi ngừng bước chân, Vân Dật Bạch xoay người nhìn thoáng qua mẹ. Rồi im lặng rời đi.
Cái nhìn xa lạ đó, khiến anh có cảm giác như đó không phải là mẹ anh. Rất lạnh, hơi thở tàn khốc tỏa ra từ mẹ. Mẹ thật sự sẽ làm vậy sao?
Lời nói của mẹ không ngừng quanh quẩn trong đầu anh, rời khỏi nhà Vân Dật Bạch lái xe chuyển hướng đến biệt thự Thi Tĩnh đang tạm ở.
Mắt thấy nhà ngay trước mặt, lại bị một đám người chặn lại không cho vào. Mở cửa xuống xe, đợi đến khi anh thấy rõ người đang bị đám đông vây quanh, không khỏi có chút kinh ngạc.
Sáng sớm có người thấy Thi Tĩnh ở giữa đường, một cảnh bi thương. Người qua đường cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là một người cô gái gặp chuyện khó trong gia đình.
Cứ qua qua lại lại, cho đến khi có người đến xem cô, cô đã ngất xỉu trên mặt đất.
Giờ gặp phải chuyện như vậy, không ai dám đến nâng cô dậy, sợ sẽ bị bám lấy. Tuy rằng bọn họ không thiếu tiến, nhưng gặp chuyện như vậy vẫn không muốn dính vào.
Bởi vậy Vân Dật Bạch mới thấy được cảnh không một ai thèm quan tâm.
"Tránh ra!" Vân Dật Bạch trầm giọng khẽ quát.
Nháy mắt người vây xem liền tránh ra nhường đường, Vân Dật Bạch bước vào giữa đám người, thấy được Thi Tĩnh đang té xỉu trên mặt đất
Nhịn xuống lời tức giận đã lên đến miệng, anh chậm rãi tiến lên khom người ôm lấy Thi Tĩnh đang ngất xỉu, nghĩ xem sau khi cô tỉnh lại, sẽ trừng phạt cô thế nào.
Ôm người quay trở lại trong xe, quay đầu xe đi đến một nơi khác.
Trong sự lắc lư, Thi Tĩnh từ từ mở mắt bình tĩnh nhìn trần xe, cô trợn tròn mắt nhưng không mở miệng nói chuyện.
Vô ý liếc qua, Vân Dật Bạch thấy cô đã mở mắt, chuyển tay lái đỗ xe ở ven đường. Lấy ra một hộp thuốc lá từ trong xe, Vân Dật Bạch cũng không mở miệng, chờ Thi Tĩnh ngồi dậy.
Cô không quá lôi thôi, nước mắt đã khô cùng cơ thể hơi lạnh của cô, lòng lại đang tính xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Từ từ ngồi thẳng người, Thi Tĩnh thản nhiên nhìn Vân Dật Bạch ngồi ở ghế lái, "Tôi muốn tiền!"
Câu nói đầu tiên mà cô nói là vậy sao?! Vân Dật Bạch thấy lúc đó mình có hơi thất vọng. Rốt cuộc anh đang mong chờ cô nói gì chứ?
"Bao nhiêu?!" Vân Dật Bạch hỏi.
"Phí một đêm, anh thấy bao nhiêu là được!" Lau lau giọt sương ẩm ướt dính trên tóc, Thi Tĩnh mỉm cười, nụ cười có vài phần thê lương.
Im lặng cúi đầu ký tên, Vân Dật Bạch bỗng nhiên mở miệng, "Thế nào mà giờ mới nhớ đến đòi tiền?"
"Cần dùng!" Thi Tĩnh không tiện nói nhiều.
Đưa chi phiếu cho cô. Thi Tĩnh cúi đầu nhìn, khóe miệng nhẹ nhàng nâng, "Không có số sao?!"
"Cô tự điền đi!" Vân Dật Bạch hào phóng nói.
Thật sự là hào phóng, không phải sao? Lần đầu tiên Thi Tĩnh cảm thấy mình lại có giá trị!
"Tôi sẽ không khách khí. Cám ơn anh, kim chủ!" Thi Tĩnh ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Vân Dật Bạch đen mặt nhìn Thi Tĩnh đang tự giễu, anh chợt mở miệng, "Thi Tĩnh, mẹ tôi đã đến tìm cô?!"
Thi Tĩnh giật mình mặt không đổi sắc gật đầu, "Ừ!"
"Ngày mai tôi sẽ đưa cô đi kiểm tra toàn diện!" Vân Dật Bạch chợt mở miệng nói.
Chợt ngẩng đầu lên, Thi Tĩnh trừng lớn mắt, "Cái gì?" Lời của anh không phải như cô đang nghĩ chứ?!
"Ngày mai đi kiểm tra toàn diện! Tôi muốn chắc rằng cơ thể cô có phù hợp để sinh con hay không!" Trong nháy mắt khi nhìn thấy Thi Tĩnh, Vân Dật Bạch bỗng thay đổi chủ ý. Nếu bắt anh phải cưới Dương Chi La, anh tình nguyện cùng Thi Tĩnh sinh con. Làm vậy anh có thể tự do, có gì mà không được.
Thật sao?!
Thi Tĩnh kinh ngạc thở gấp, "Tôi không đồng ý!"
"Tôi không hỏi ý kiến cô. Cô chỉ có thể nghe theo tôi!" Vân Dật Bạch lạnh giọng nói.
"Vân Dật Bạch!" Thi Tĩnh hét lớn, "Tôi là tôi. Tôi là một con người! Vì sao các người ai cũng đều không coi tôi như một người bình thường? Tôi là gì của các người chứ? Chỉ một cái ngoắc tay là đến hay đi như người tình sao? Không, ngay cả người tình cũng không phải, tôi... cũng chỉ được coi là kẻ ngủ cùng!"
"Tôi có trả tiền cho cô. Không phải trong tay cô đang cầm phí một đêm sao?" Vân Dật Bạch giễu cợt nhìn tấm chi phiếu trong tay cô. Lòng anh hoang mang, người khác trong lời nói của cô là ai?
Cô rất muốn cầm tấm chi phiếu đập vào mặt anh, nhưng cô biết là không thể.
Anh nói đúng. Cô bỏ cơ thể, anh bỏ tiền, thật sự cô chẳng có tư cách gì để nói anh cả. Muốn một người phụ nữ, có người nào mà Vân Dật Bạch không kiếm được? Cô thì là cái gì chứ?
"A..." Cô nhẹ nhàng bật cười, trong tiếng cười mang theo vài phần thê lương và bi thương. Tiếng cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng càn rỡ, giống như không chỉ có tiếng cười thoát ra từ khóe môi, rõ ràng giống như đâm vào lòng rất khó chịu, trên mặt cũng không thể cười nổi.
Hốc mắt có gì đó nóng nóng? Không phải cô đang cười sao? Vì sao lại có nước mắt chảy xuống từ khóe mắt?
Phản ứng khác thường của Thi Tĩnh khiến Vân Dật Bạch nheo mắt, "Cô có ý gì vậy?" Trong giọng nói của anh có vài phần khó hiểu.
Bộ dạng này của Thi Tĩnh khiến anh rất khó hiểu.
"Ha ha..." Đúng là cô không nên hy vọng xa vời, cô không nên quá kỳ vọng.
Trái tim, đau quá, đau quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.