Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa
Chương 112: Một đêm hỗn loạn (2)
Khốc Vựng Tại Xí Sở (Khóc Ngất Ở Nhà Xí)
23/09/2019
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong lời nói của Hứa Mễ Nặc mang theo sự ghen tuông, ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra. Cô chỉ muốn vội vã phủi sạch quan hệ dây dưa rễ má với Viên Diệp Đình, thậm chí lời nói còn hơi không mạch lạc.
Rõ ràng chuyện vốn là như vậy, không biết tại sao lúc nói ra từ miệng của cô, Viên Diệp Đình lại cảm thấy rất phiền não.
Hứa Mễ Nặc chỉ là thế thân của Nhược Phồn, sau khi Nhược Phồn tỉnh lại, tự nhiên là vị trí Viên phu nhân này sẽ phải thay người, nhưng mấy ngày qua, cô ấy làm náo loạn cả Viên gia từ trên xuống dưới, nhưng cũng lại làm cho mọi người đều rất thích thiếu phu nhân không có gì cả, nhưng lại đơn thuần đáng yêu là cô.
Ông nội vừa nhắc tới cô là khen không dứt miệng, thậm chí còn nói với anh, chờ tiểu Nặc mang bầu, sẽ chuyển 5% cổ phần của tập đoàn Viên thị lên danh nghĩa của cô.
Mà với Viên Diệp Đình, thật ra thì anh cũng đã hơi quen với việc ngày nào cũng đối mặt với khuôn mặt luôn tràn đầy nụ cười của cô. Mặc dù cô không phải mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng sức sống trên người cô, lại làm cho người ta vừa thấy đã khó quên.
Ninh Nhược Phồn và cô là hai mẫu người hoàn toàn khác nhau. Nhược Phồn là thiên kim luôn được mọi người hâm mộ, từ nhỏ đã phải chịu lối giáo dục sao cho phải thanh lịch, ưu tú. Cách cô ấy nói chuyện luôn ung dung thong thả, mềm mại nhu mì, khôn khéo hiểu chuyện giống như một con búp bê xinh đẹp. Cho tới bây giờ đều không phản bác lại bất kỳ câu nói nào của anh, mỗi lần cũng chỉ là mỉm cười nhìn anh.
Từ trước đến giờ, anh cho rằng mình thích mẫu phụ nữ như Nhược Phồn giá, giáo dưỡng tốt, sẽ không mang đến phiền toái cho anh, có thể an an ổn ổn ở nhà giúp chồng dạy con, làm tốt vai trò của Viên phu nhân.
Nhưng từ khi đánh bậy đánh bạ kết hôn với Hứa Mễ Nặc, mặc dù ngày nào cô ấy cũng không xảy ra chuyện ở nơi này thì gây ra động tĩnh ở nơi khác, có lúc còn tự tìm phiền toái, ngu xuẩn khiến Viên Diệp Đình hận không thể bóp chết cô.
Cô sẽ còn khóc lóc om sòm lăn lộn, kêu gào giống như mấy bà đanh đá người đường ngoài chợ, khóc nháo. Ngày nào cũng có thể nghĩ ra rất nhiều chuyện kỳ quái, nhưng lại rất dễ dàng thỏa mãn với cuộc sống.
Cô không thèm để ý đến quần áo túi xách thuộc nhãn hiệu nổi tiếng nào, chứ đừng nói chi là những đồ trang sức châu báu hở ra là hơn một triệu kia.
Lúc ở nhà, Viên Diệp Đình nhìn trang phục trên người cô đều luôn là mấy bộ trang phục thể thao nhẹ nhàng đơn giản, vừa nhìn đã biết giá trị sẽ không quá 200.
Hơn nữa, chỉ cần có đồ ăn ngon, là cô có thể vui vẻ cả ngày, cô cũng không cần Viên Diệp Đình ở bên cạnh cô cả ngày, không, cô đâu chỉ không cần anh, cô còn hận anh không thể cách xa cô ra ấy chứ.
Nhưng mà, ngày nào cũng đối mặt với cô nhóc nhiều lúc như bị thần kinh, dáng dấp cũng không phải là xuất sắc nhất này, dần dần anh lại bắt đầu để ý đến, có lúc sống chung với cô, còn sẽ quên Nhược Phồn đang chờ anh.
Trong lời nói của Hứa Mễ Nặc mang theo sự ghen tuông, ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra. Cô chỉ muốn vội vã phủi sạch quan hệ dây dưa rễ má với Viên Diệp Đình, thậm chí lời nói còn hơi không mạch lạc.
Rõ ràng chuyện vốn là như vậy, không biết tại sao lúc nói ra từ miệng của cô, Viên Diệp Đình lại cảm thấy rất phiền não.
Hứa Mễ Nặc chỉ là thế thân của Nhược Phồn, sau khi Nhược Phồn tỉnh lại, tự nhiên là vị trí Viên phu nhân này sẽ phải thay người, nhưng mấy ngày qua, cô ấy làm náo loạn cả Viên gia từ trên xuống dưới, nhưng cũng lại làm cho mọi người đều rất thích thiếu phu nhân không có gì cả, nhưng lại đơn thuần đáng yêu là cô.
Ông nội vừa nhắc tới cô là khen không dứt miệng, thậm chí còn nói với anh, chờ tiểu Nặc mang bầu, sẽ chuyển 5% cổ phần của tập đoàn Viên thị lên danh nghĩa của cô.
Mà với Viên Diệp Đình, thật ra thì anh cũng đã hơi quen với việc ngày nào cũng đối mặt với khuôn mặt luôn tràn đầy nụ cười của cô. Mặc dù cô không phải mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng sức sống trên người cô, lại làm cho người ta vừa thấy đã khó quên.
Ninh Nhược Phồn và cô là hai mẫu người hoàn toàn khác nhau. Nhược Phồn là thiên kim luôn được mọi người hâm mộ, từ nhỏ đã phải chịu lối giáo dục sao cho phải thanh lịch, ưu tú. Cách cô ấy nói chuyện luôn ung dung thong thả, mềm mại nhu mì, khôn khéo hiểu chuyện giống như một con búp bê xinh đẹp. Cho tới bây giờ đều không phản bác lại bất kỳ câu nói nào của anh, mỗi lần cũng chỉ là mỉm cười nhìn anh.
Từ trước đến giờ, anh cho rằng mình thích mẫu phụ nữ như Nhược Phồn giá, giáo dưỡng tốt, sẽ không mang đến phiền toái cho anh, có thể an an ổn ổn ở nhà giúp chồng dạy con, làm tốt vai trò của Viên phu nhân.
Nhưng từ khi đánh bậy đánh bạ kết hôn với Hứa Mễ Nặc, mặc dù ngày nào cô ấy cũng không xảy ra chuyện ở nơi này thì gây ra động tĩnh ở nơi khác, có lúc còn tự tìm phiền toái, ngu xuẩn khiến Viên Diệp Đình hận không thể bóp chết cô.
Cô sẽ còn khóc lóc om sòm lăn lộn, kêu gào giống như mấy bà đanh đá người đường ngoài chợ, khóc nháo. Ngày nào cũng có thể nghĩ ra rất nhiều chuyện kỳ quái, nhưng lại rất dễ dàng thỏa mãn với cuộc sống.
Cô không thèm để ý đến quần áo túi xách thuộc nhãn hiệu nổi tiếng nào, chứ đừng nói chi là những đồ trang sức châu báu hở ra là hơn một triệu kia.
Lúc ở nhà, Viên Diệp Đình nhìn trang phục trên người cô đều luôn là mấy bộ trang phục thể thao nhẹ nhàng đơn giản, vừa nhìn đã biết giá trị sẽ không quá 200.
Hơn nữa, chỉ cần có đồ ăn ngon, là cô có thể vui vẻ cả ngày, cô cũng không cần Viên Diệp Đình ở bên cạnh cô cả ngày, không, cô đâu chỉ không cần anh, cô còn hận anh không thể cách xa cô ra ấy chứ.
Nhưng mà, ngày nào cũng đối mặt với cô nhóc nhiều lúc như bị thần kinh, dáng dấp cũng không phải là xuất sắc nhất này, dần dần anh lại bắt đầu để ý đến, có lúc sống chung với cô, còn sẽ quên Nhược Phồn đang chờ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.