Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa
Chương 120: Thật đúng là có mắt như mù (2)
Khốc Vựng Tại Xí Sở (Khóc Ngất Ở Nhà Xí)
23/09/2019
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Không thể không nói, nữ phụ, cô đã biết chút chân tướng, nhưng nếu cô có thể đổi vai của Viên thiếu và Hứa Mễ Nặc cho nhau thì càng có thể đến gần sự thật hơn.
Dĩ nhiên là Sở Thiến Thiến không nghe thấy lời thuyết minh này.
Cùng đi với Sở Thiến Thiến, còn có em trai Ninh Nhược Phồn, Ninh Tiệp.
Thiếu niên này, Hứa Mễ Nặc đã từng gặp.
Lần đó lúc gặp ông cụ Viên, trên đường xảy ra một vụ nổ, mà trước khi vụ nổ diễn ra, người thiếu niên giống như Medusa trong thần thoại này chăm chú nhìn Hứa Mễ Nặc rất lâu.
Ánh mắt của cậu ta rất đặc biệt, như là hận, nhưng không phải hoàn toàn, tóm lại, Hứa Mễ Nặc rất hiếu kỳ về cậu ta.
Thiếu niên này gầy gò xanh xao, người chị duy nhất của anh lúc này đang nằm ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh, mà người đàn ông đáng lẽ là anh rể cậu ta, lúc này lại cưới người phụ nữ khác.
Hứa Mễ Nặc nghĩ, nếu như đổi lại là cô, cô đã sớm đầu độc chết Viên Diệp Đình và người nhà họ Viên, làm sao còn có thể bình tĩnh như vậy.
Nhưng mà, nhìn thấy cậu ta và Sở Thiến Thiến xuất hiện tại nhà họ Viên, Hứa Mễ Nặc vẫn có chút tò mò.
Thế là, nhân lúc chị Trương đi châm trà cho khách, Hứa Mễ Nặc cũng lẻn vào phòng khách, mặt dày ngồi xuống nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Sở Thiến Thiến ở bên cạnh e ngại sự hiện diện của ông cụ, cho nên đối với hành vi phách lối của Hứa Mễ Nặc, đành phải làm như không thấy.
Mà Ninh Tiệp không có phản ứng gì đối với sự việc xảy ra xung quanh mình.
Hứa Mễ Nặc tò mò đánh giá Ninh Tiệp một hồi lâu, khuôn mặt cậu ta vô cùng tuấn mỹ, mặc dù sắc mặt nhìn hơi tái nhợt, nhưng cảm giác yếu đuối như vậy nhìn qua lại giống như thiếu niên đáng yêu trong truyện tranh, khiến cho người khác không nhịn được muốn ôm cậu ta vào lòng vuốt ve.
Nhưng ngoại hình em trai xuất sắc như vậy, có thể suy ra chị gái xinh đẹp nhường nào.
Quả nhiên không cùng đẳng cấp với cô.
Hứa Mễ Nặc đưa tay sờ mặt mình, không khỏi cảm thán, ông trời không công bằng!!
Vẻ mặt ai oán của Hứa Mễ Nặc tất nhiên không thoát khỏi đôi mắt của Sở Thiến Thiến.
Nhìn thấy Hứa Mễ Nặc không vui, trong lòng cô ta mới dễ chịu đôi chút.
Đúng là không uổng công cô nhọc nhằn vất vả dụ được thằng nhóc xấu xa Ninh Tiệp này cùng đến nhà họ Viên.
Không sai, là cô ta cố ý đưa Ninh Tiệp đến, vừa khiến Viên Diệp Đình khó xử, vừa khiến Hứa Mễ Nặc gặp phiền phức.
Cô ta không tin, có em trai yêu quý nhất của Ninh Nhược Phồn đến, Viên Diệp Đình vẫn có thể tiếp tục đối xử tốt với Hứa Mễ Nặc!
Nhưng mà, có câu bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn, vẻ mặt vặn vẹo của Sở Thiến Thiến lúc này, sao Viên lão gia không nhìn ra.
Chỉ là ông không nói thôi.
Bất kể như thế nào, khách tới, vẫn nên giữ lễ phép.
Nhưng nếu như động vào người của nhà họ Viên, dù khách tới là ai cũng đều sẽ đuổi hết ra ngoài.
Không thể không nói, nữ phụ, cô đã biết chút chân tướng, nhưng nếu cô có thể đổi vai của Viên thiếu và Hứa Mễ Nặc cho nhau thì càng có thể đến gần sự thật hơn.
Dĩ nhiên là Sở Thiến Thiến không nghe thấy lời thuyết minh này.
Cùng đi với Sở Thiến Thiến, còn có em trai Ninh Nhược Phồn, Ninh Tiệp.
Thiếu niên này, Hứa Mễ Nặc đã từng gặp.
Lần đó lúc gặp ông cụ Viên, trên đường xảy ra một vụ nổ, mà trước khi vụ nổ diễn ra, người thiếu niên giống như Medusa trong thần thoại này chăm chú nhìn Hứa Mễ Nặc rất lâu.
Ánh mắt của cậu ta rất đặc biệt, như là hận, nhưng không phải hoàn toàn, tóm lại, Hứa Mễ Nặc rất hiếu kỳ về cậu ta.
Thiếu niên này gầy gò xanh xao, người chị duy nhất của anh lúc này đang nằm ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh, mà người đàn ông đáng lẽ là anh rể cậu ta, lúc này lại cưới người phụ nữ khác.
Hứa Mễ Nặc nghĩ, nếu như đổi lại là cô, cô đã sớm đầu độc chết Viên Diệp Đình và người nhà họ Viên, làm sao còn có thể bình tĩnh như vậy.
Nhưng mà, nhìn thấy cậu ta và Sở Thiến Thiến xuất hiện tại nhà họ Viên, Hứa Mễ Nặc vẫn có chút tò mò.
Thế là, nhân lúc chị Trương đi châm trà cho khách, Hứa Mễ Nặc cũng lẻn vào phòng khách, mặt dày ngồi xuống nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Sở Thiến Thiến ở bên cạnh e ngại sự hiện diện của ông cụ, cho nên đối với hành vi phách lối của Hứa Mễ Nặc, đành phải làm như không thấy.
Mà Ninh Tiệp không có phản ứng gì đối với sự việc xảy ra xung quanh mình.
Hứa Mễ Nặc tò mò đánh giá Ninh Tiệp một hồi lâu, khuôn mặt cậu ta vô cùng tuấn mỹ, mặc dù sắc mặt nhìn hơi tái nhợt, nhưng cảm giác yếu đuối như vậy nhìn qua lại giống như thiếu niên đáng yêu trong truyện tranh, khiến cho người khác không nhịn được muốn ôm cậu ta vào lòng vuốt ve.
Nhưng ngoại hình em trai xuất sắc như vậy, có thể suy ra chị gái xinh đẹp nhường nào.
Quả nhiên không cùng đẳng cấp với cô.
Hứa Mễ Nặc đưa tay sờ mặt mình, không khỏi cảm thán, ông trời không công bằng!!
Vẻ mặt ai oán của Hứa Mễ Nặc tất nhiên không thoát khỏi đôi mắt của Sở Thiến Thiến.
Nhìn thấy Hứa Mễ Nặc không vui, trong lòng cô ta mới dễ chịu đôi chút.
Đúng là không uổng công cô nhọc nhằn vất vả dụ được thằng nhóc xấu xa Ninh Tiệp này cùng đến nhà họ Viên.
Không sai, là cô ta cố ý đưa Ninh Tiệp đến, vừa khiến Viên Diệp Đình khó xử, vừa khiến Hứa Mễ Nặc gặp phiền phức.
Cô ta không tin, có em trai yêu quý nhất của Ninh Nhược Phồn đến, Viên Diệp Đình vẫn có thể tiếp tục đối xử tốt với Hứa Mễ Nặc!
Nhưng mà, có câu bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn, vẻ mặt vặn vẹo của Sở Thiến Thiến lúc này, sao Viên lão gia không nhìn ra.
Chỉ là ông không nói thôi.
Bất kể như thế nào, khách tới, vẫn nên giữ lễ phép.
Nhưng nếu như động vào người của nhà họ Viên, dù khách tới là ai cũng đều sẽ đuổi hết ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.