Chương 18: Trần Ý Như
Tiểu Đạo Bất Giảng Võ Đức
19/03/2022
Việc này, ngay cả Trần Bình kiếp trước là một người đa mưu túc trí, vắt
hết óc cũng đoán không ra lần này Đồ gia lấy lòng là vì lý do gì.
Trong thế giới của tu sĩ, không bao giờ có việc chiếm được tiện nghi một cách vô cớ.
Đồ gia nhất định là nhìn trúng hắn hoặc là một giá trị nào đó ẩn giấu sau lưng.
“Chẳng lẽ là lúc nãy ta phóng thích thần thức, khiến cho Đồ Chấn Tỳ ẩn nấp ở biệt thất nhìn ra manh mối gì sao?”
Trần Bình cẩn thận suy đoán một hồi, lại cảm giác không có khả năng.
Bởi vì lúc ấy hắn chỉ thi triển khoảng ba thành thần thức.
Cũng chỉ tương đương với một tu sĩ Luyện Khí tầng bảy tiêu chuẩn, hẳn sẽ không dẫn đến Đồ Chấn Tỳ ghé mắt.
Suy nghĩ một lát không có kết quả, Trần Bình quyết định từ bỏ.
Nước dâng thì lấy đất ngăn.
Chờ hắn thăng cấp Trúc Cơ, vô luận Đồ gia giở trò gì cũng là uổng phí tâm cơ mà thôi.
Kế tiếp, Trần Bình đi dạo mấy cửa hàng bán pháp bảo đều không thu hoạch được gì cả.
Ngay cả bóng dáng của cực phẩm pháp khí cũng không thấy.
Nghĩ tới cũng rất bình thường.
Hải Xương Trần thị danh tiếng vang dội, nhưng cũng chỉ giới hạn ở vùng biển trong vòng ngàn dặm.
Đặt đến giới tu luyện quần đảo Nguyên Yến, bất quá Trần gia chỉ là một thế lực nhỏ cửu lưu.
Số lượng tu sĩ hàng năm mộ danh tiến vào Tân Nguyệt cốc tương đối có hạn, mà trong đó tán tu Luyện Khí lại chiếm tỷ lệ lớn.
Phường thị là nơi tụ tập của tu sĩ giao dịch mua bán, phẩm giai chia thành bốn: sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đỉnh cấp.
Thực tế hơn, Tân Nguyệt cốc ngay cả phường thị cấp thấp nhất là sơ cấp cũng chưa tới.
Mà phường thị sơ cấp gần thành Hải Xương nhất, là nơi được chân chính tu tán tán thành, ở trong Kim Thụy đảo cách đó hai vạn dặm, do gia tộc Kim thị khống chế.
Trước mắt tu vi Trần Bình quá thấp, tạm thời không có ý định đi hải vực xa xôi xa lạ như vậy.
Bởi vậy vẫn phải đi bảo khố gia tộc một chuyến.
Trần Bình đi dọc theo con đường đá đi ra Tân Nguyệt Cốc.
Cổ thụ ở hai bên mọc lên như rừng, xanh um tươi tốt.
Hơi khói lượn lờ giống như một bức tranh sơn thủy mặc, liếc mắt không nhìn thấy cuối.
Ước chừng đi khoảng hai khắc đồng hồ, trước mắt Trần Bình sáng ngời, xuất hiện một mảnh kiến trúc răng hiên cao ôm quanh địa thế.
Đây là vùng bụng của núi Phù Qua.
Trên dưới gia tộc có mấy trăm tộc nhân luyện khí quanh năm ở đây.
Về phần năm vị cao thủ Trúc Cơ Cảnh, là ở trên đỉnh linh sơn hội tụ, trong động phủ của mình.
Ngày thường tộc nhân bình thường rất khó gặp mặt một lần.
Ngũ đại Trúc Cơ đương đại Trần gia, Đại trưởng lão Trần Hướng Văn có tu vi cao nhất là Trúc Cơ hậu kỳ, đã hơn hai trăm tuổi.
Nhị trưởng lão Trần Mục Niệm, Trúc Cơ trung kỳ, xuất cùng một mạch với Tứ trưởng lão Trần Ý Như, và cũng là cô cô ruột.
Mặt khác tộc trưởng Trần Thông và Tam trưởng lão Trần Hưng Triều đều là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ lâu năm.
Chỉ có Trần Ý Như vì mới đột phá vào Trúc Cơ chỉ hơn mười năm, bây giờ vẫn còn lơ lửng ở cảnh giới tiền kỳ.
Để tạo điều kiện thuận lợi cho việc quản lý và phân chia công việc của gia tộc, dưới trưởng lão Trúc Cơ thành lập Ngoại vụ đường, Chấp pháp đường, Hộ công đường, Hành tri đường, Nội vụ đường.
Năm đường mỗi người một chức vụ, địa vị tương đương.
Ngũ đại đường khẩu lần lượt bổ nhiệm một chấp sự.
Mỗi người chức cao chức trọng, tu sĩ Luyện Khí đỉnh phong không phải dòng chính gia tộc không thể đảm nhiệm.
Mà mục đích chuyến này của Trần Bình là bảo khố gia tộc, xưa nay chính là do Hộ công đường thủ hộ.
Trên đường, hắn đụng phải không ít tu sĩ cùng tộc, đều gật gật đầu, nhiều nhất là chào hỏi sau đó lạnh lùng rời đi, không có chút ý hàn huyên thân cận.
Chủ yếu là bởi vì chủ nhân cũ lúc trước.
Tư chất nguyên chủ tuy rằng bất quá rất bình thương, nhưng tâm hướng đại đạo, hoàn toàn là khổ tu sĩ.
Cộng thêm tính cách có chút quái gở, không muốn tiếp xúc với các tộc nhân khác, cho nên người trong tộc tương giao tâm đầu ý hợp với hắn cực kỳ khó tìm.
Bao gồm cả nhà Nhị thúc Trần Bách Sơn, sau khi Trần An chết cũng dần dần xa lánh với hắn.
Tuy nhiên, bất kể là Trần Bình trước kia hay hiện tại cũng sẽ không quan tâm.
Tu tiên đạo mênh mông, không tới Chân Tiên cảnh thì chỉ là phong cảnh để dạo chơi mà thôi.
Đi qua khu vực sinh hoạt, sau khi rẽ gấp, Trần Bình dừng lại trước một tòa nhà hình cung điện nhỏ.
Cung điện cao gần năm trượng, nửa trên có màu đồng, nửa dưới có màu xanh tím.
Trước điện bày hai pho tượng hổ bạch ngọc, sống động như thật, làm tư thế nhào tới trước.
Đây chính là bảo khố của gia tộc.
Đối với toàn bộ Trần gia, đây là nơi quan trọng nhất và hạch tâm nhất.
Mật địa của gia tộc, thủ vệ hiển nhiên cực kỳ sâm nghiêm.
Trên đường đi, Trần Bình đã trải qua ba đợt kiểm tra.
Cộng thêm lực lượng ẩn giấu trong bóng tối, bảo khố này nằm ở khu vực bụng núi Phù Qua, ít nhất có hai, ba mươi tu sĩ thủ hộ.
Trong lịch sử, mỗi khi trong bảo khố có Trúc Cơ Đan cất giữ thì sẽ an bài trưởng lão Trúc Cơ trong coi cả ngày.
Lối vào đại điện.
Trần Bình một lần nữa kích thích ngọc bài gia tộc xác nhận thân phận.
“Vào trong đi!”
Một tu sĩ trực thủ mặc kim giáp trả lại ngọc bài cho Trần Bình, tiếp theo thoáng nghiêng người, nhường một lối đi.
Trong điện, mấy chục viên ngọc thạch to như nắm tay rạng ngời rực rỡ, chiếu rọi căn phòng này giống như ban ngày.
Bệ đá hình tròn ở trung tâm đại điện chỉ đặt một bàn, một ghế, và một giá sách bằng gỗ, trang trí đơn giản đến cùng cực.
Lúc này trên ghế, một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo sam xanh nhạt ngồi ngay ngắn.
Hai lông mày thon dài, không phấn, không nhìn thấy một nếp nhăn nào giữa má.
Mỹ nữ xinh đẹp tự mình lật xem một quyển sách, thấy Trần Bình tiến vào, trên mặt nổi lên một tia phức tạp, nhưng lập tức nhanh chóng biến mất.
Nữ tu buông sách trong tay xuống, chậm rãi nói: “Bình tiểu tử, ngươi không ở Lam Điền trấn dụng tâm tu luyện, chạy đến bảo khố làm gì?”
“Tứ trưởng lão Trần Ý Như, sao nàng lại tọa trấn ở chỗ này?”
Trong trí nhớ Trần Bình xẹt qua một gương mặt không quen thuộc.
Trần Ý Như, là người cùng bối phận với cha Trần An.
Mặc dù ngoại hình trông chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng tuổi thực tế đã gần bảy mươi.
Tu sĩ mỗi khi đột phá một đại cảnh giới đều có thể khiến cho diện mạo phục hồi lại thanh xuân.
Nhưng nhiều người đặc biệt là nam tu không quan tâm đến hình ảnh bên ngoài.
Có đôi khi, một số tu sĩ cao cấp nhìn qua có vẻ tuổi già sức yếu nhưng thọ nguyên chỉ bất định còn rất lâu dài.
“Gặp Tứ trưởng lão.”
Trần Bình cúi đầu thật sâu, kính cẩn nói: “Vãn bối muốn đổi một kiện cực phẩm pháp khí loại hình linh kiếm.”
Trong thế giới của tu sĩ, không bao giờ có việc chiếm được tiện nghi một cách vô cớ.
Đồ gia nhất định là nhìn trúng hắn hoặc là một giá trị nào đó ẩn giấu sau lưng.
“Chẳng lẽ là lúc nãy ta phóng thích thần thức, khiến cho Đồ Chấn Tỳ ẩn nấp ở biệt thất nhìn ra manh mối gì sao?”
Trần Bình cẩn thận suy đoán một hồi, lại cảm giác không có khả năng.
Bởi vì lúc ấy hắn chỉ thi triển khoảng ba thành thần thức.
Cũng chỉ tương đương với một tu sĩ Luyện Khí tầng bảy tiêu chuẩn, hẳn sẽ không dẫn đến Đồ Chấn Tỳ ghé mắt.
Suy nghĩ một lát không có kết quả, Trần Bình quyết định từ bỏ.
Nước dâng thì lấy đất ngăn.
Chờ hắn thăng cấp Trúc Cơ, vô luận Đồ gia giở trò gì cũng là uổng phí tâm cơ mà thôi.
Kế tiếp, Trần Bình đi dạo mấy cửa hàng bán pháp bảo đều không thu hoạch được gì cả.
Ngay cả bóng dáng của cực phẩm pháp khí cũng không thấy.
Nghĩ tới cũng rất bình thường.
Hải Xương Trần thị danh tiếng vang dội, nhưng cũng chỉ giới hạn ở vùng biển trong vòng ngàn dặm.
Đặt đến giới tu luyện quần đảo Nguyên Yến, bất quá Trần gia chỉ là một thế lực nhỏ cửu lưu.
Số lượng tu sĩ hàng năm mộ danh tiến vào Tân Nguyệt cốc tương đối có hạn, mà trong đó tán tu Luyện Khí lại chiếm tỷ lệ lớn.
Phường thị là nơi tụ tập của tu sĩ giao dịch mua bán, phẩm giai chia thành bốn: sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đỉnh cấp.
Thực tế hơn, Tân Nguyệt cốc ngay cả phường thị cấp thấp nhất là sơ cấp cũng chưa tới.
Mà phường thị sơ cấp gần thành Hải Xương nhất, là nơi được chân chính tu tán tán thành, ở trong Kim Thụy đảo cách đó hai vạn dặm, do gia tộc Kim thị khống chế.
Trước mắt tu vi Trần Bình quá thấp, tạm thời không có ý định đi hải vực xa xôi xa lạ như vậy.
Bởi vậy vẫn phải đi bảo khố gia tộc một chuyến.
Trần Bình đi dọc theo con đường đá đi ra Tân Nguyệt Cốc.
Cổ thụ ở hai bên mọc lên như rừng, xanh um tươi tốt.
Hơi khói lượn lờ giống như một bức tranh sơn thủy mặc, liếc mắt không nhìn thấy cuối.
Ước chừng đi khoảng hai khắc đồng hồ, trước mắt Trần Bình sáng ngời, xuất hiện một mảnh kiến trúc răng hiên cao ôm quanh địa thế.
Đây là vùng bụng của núi Phù Qua.
Trên dưới gia tộc có mấy trăm tộc nhân luyện khí quanh năm ở đây.
Về phần năm vị cao thủ Trúc Cơ Cảnh, là ở trên đỉnh linh sơn hội tụ, trong động phủ của mình.
Ngày thường tộc nhân bình thường rất khó gặp mặt một lần.
Ngũ đại Trúc Cơ đương đại Trần gia, Đại trưởng lão Trần Hướng Văn có tu vi cao nhất là Trúc Cơ hậu kỳ, đã hơn hai trăm tuổi.
Nhị trưởng lão Trần Mục Niệm, Trúc Cơ trung kỳ, xuất cùng một mạch với Tứ trưởng lão Trần Ý Như, và cũng là cô cô ruột.
Mặt khác tộc trưởng Trần Thông và Tam trưởng lão Trần Hưng Triều đều là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ lâu năm.
Chỉ có Trần Ý Như vì mới đột phá vào Trúc Cơ chỉ hơn mười năm, bây giờ vẫn còn lơ lửng ở cảnh giới tiền kỳ.
Để tạo điều kiện thuận lợi cho việc quản lý và phân chia công việc của gia tộc, dưới trưởng lão Trúc Cơ thành lập Ngoại vụ đường, Chấp pháp đường, Hộ công đường, Hành tri đường, Nội vụ đường.
Năm đường mỗi người một chức vụ, địa vị tương đương.
Ngũ đại đường khẩu lần lượt bổ nhiệm một chấp sự.
Mỗi người chức cao chức trọng, tu sĩ Luyện Khí đỉnh phong không phải dòng chính gia tộc không thể đảm nhiệm.
Mà mục đích chuyến này của Trần Bình là bảo khố gia tộc, xưa nay chính là do Hộ công đường thủ hộ.
Trên đường, hắn đụng phải không ít tu sĩ cùng tộc, đều gật gật đầu, nhiều nhất là chào hỏi sau đó lạnh lùng rời đi, không có chút ý hàn huyên thân cận.
Chủ yếu là bởi vì chủ nhân cũ lúc trước.
Tư chất nguyên chủ tuy rằng bất quá rất bình thương, nhưng tâm hướng đại đạo, hoàn toàn là khổ tu sĩ.
Cộng thêm tính cách có chút quái gở, không muốn tiếp xúc với các tộc nhân khác, cho nên người trong tộc tương giao tâm đầu ý hợp với hắn cực kỳ khó tìm.
Bao gồm cả nhà Nhị thúc Trần Bách Sơn, sau khi Trần An chết cũng dần dần xa lánh với hắn.
Tuy nhiên, bất kể là Trần Bình trước kia hay hiện tại cũng sẽ không quan tâm.
Tu tiên đạo mênh mông, không tới Chân Tiên cảnh thì chỉ là phong cảnh để dạo chơi mà thôi.
Đi qua khu vực sinh hoạt, sau khi rẽ gấp, Trần Bình dừng lại trước một tòa nhà hình cung điện nhỏ.
Cung điện cao gần năm trượng, nửa trên có màu đồng, nửa dưới có màu xanh tím.
Trước điện bày hai pho tượng hổ bạch ngọc, sống động như thật, làm tư thế nhào tới trước.
Đây chính là bảo khố của gia tộc.
Đối với toàn bộ Trần gia, đây là nơi quan trọng nhất và hạch tâm nhất.
Mật địa của gia tộc, thủ vệ hiển nhiên cực kỳ sâm nghiêm.
Trên đường đi, Trần Bình đã trải qua ba đợt kiểm tra.
Cộng thêm lực lượng ẩn giấu trong bóng tối, bảo khố này nằm ở khu vực bụng núi Phù Qua, ít nhất có hai, ba mươi tu sĩ thủ hộ.
Trong lịch sử, mỗi khi trong bảo khố có Trúc Cơ Đan cất giữ thì sẽ an bài trưởng lão Trúc Cơ trong coi cả ngày.
Lối vào đại điện.
Trần Bình một lần nữa kích thích ngọc bài gia tộc xác nhận thân phận.
“Vào trong đi!”
Một tu sĩ trực thủ mặc kim giáp trả lại ngọc bài cho Trần Bình, tiếp theo thoáng nghiêng người, nhường một lối đi.
Trong điện, mấy chục viên ngọc thạch to như nắm tay rạng ngời rực rỡ, chiếu rọi căn phòng này giống như ban ngày.
Bệ đá hình tròn ở trung tâm đại điện chỉ đặt một bàn, một ghế, và một giá sách bằng gỗ, trang trí đơn giản đến cùng cực.
Lúc này trên ghế, một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo sam xanh nhạt ngồi ngay ngắn.
Hai lông mày thon dài, không phấn, không nhìn thấy một nếp nhăn nào giữa má.
Mỹ nữ xinh đẹp tự mình lật xem một quyển sách, thấy Trần Bình tiến vào, trên mặt nổi lên một tia phức tạp, nhưng lập tức nhanh chóng biến mất.
Nữ tu buông sách trong tay xuống, chậm rãi nói: “Bình tiểu tử, ngươi không ở Lam Điền trấn dụng tâm tu luyện, chạy đến bảo khố làm gì?”
“Tứ trưởng lão Trần Ý Như, sao nàng lại tọa trấn ở chỗ này?”
Trong trí nhớ Trần Bình xẹt qua một gương mặt không quen thuộc.
Trần Ý Như, là người cùng bối phận với cha Trần An.
Mặc dù ngoại hình trông chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng tuổi thực tế đã gần bảy mươi.
Tu sĩ mỗi khi đột phá một đại cảnh giới đều có thể khiến cho diện mạo phục hồi lại thanh xuân.
Nhưng nhiều người đặc biệt là nam tu không quan tâm đến hình ảnh bên ngoài.
Có đôi khi, một số tu sĩ cao cấp nhìn qua có vẻ tuổi già sức yếu nhưng thọ nguyên chỉ bất định còn rất lâu dài.
“Gặp Tứ trưởng lão.”
Trần Bình cúi đầu thật sâu, kính cẩn nói: “Vãn bối muốn đổi một kiện cực phẩm pháp khí loại hình linh kiếm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.