Hảo Nữ 18 - Hảo Nữ Thập Bát Giá
Quyển 1 - Chương 17: Làm thịt ngươi!
Hoa Lạc Trùng Lai
18/12/2013
Trương Đức Tuyên vừa lùi xuống, thế cục hai bên lại trở nên căng thẳng như cũ.
Phạm Thông cúi đầu nhìn Phạm Tiểu Ngư, ánh mắt dò hỏi, Phạm Tiểu Ngư đang muốn gật đầu, bên tai đột nhiên nghe được một thanh âm rất nhỏ, không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn liền thấy đại nha hoàn trẻ tuổi kia ghé sát bên tai tiểu chính thái khe khẽ nói nhỏ.
“Chỉ là hai con cáo con, công tử, bỏ đi, nghe nói cáo đều có mùi rất hôi, không xem cũng vậy, miễn cho mùi cáo hôi hám làm cậu khó thở, chúng ta ăn xong cơm còn phải đi nữa! Hành trình đã chậm mất mấy ngày rồi, nếu còn chậm nữa, ông nội cậu sẽ không vui đâu.”
Kỳ lạ, rõ ràng cảm giác được tiếng bọn họ nói chuyện rất nhỏ, sao mình lại có thể nghe được nhỉ? Nhớ lại sau khi mình tỉnh dậy không lâu, ngay cả tiếng gió thổi cỏ lay mà cũng có thể làm mình thấy ồn ào, Phạm Tiểu Ngư không khỏi kinh ngạc về thính lực linh mẫn của thân thể này. Bất quá nếu lúc này đại nha hoàn trẻ tuổi kia nói như vậy, nàng ngược lại sẽ không vội đi, dù nói thế nào thì chạy trốn luôn có phần khó coi.
“Cổ Ngọc, sao ngươi cứ lôi ông nội ta ra thế?” Tiểu chính thái nhíu mày buồn bực nói, bất quá hình như nó cũng có phần kính nể vị ông nội kia, miệng tuy bất mãn nhưng giọng cũng nhỏ xuống theo: “Ta mặc kệ. Ta nhìn con bé kia liền thấy khó chịu, nhất định phải xem con cáo của nó, không nhìn thấy ta sẽ không đi!”
Ha! Thật là một thằng nhóc xấu xa!
Nó như vậy, Phạm Tiểu Ngư trong lòng ngược lại trở nên thoải mái, lại nhìn tiểu chính thái kia bộ dáng tức giận, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười mỉm rất nhẹ, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt nóng giận này của tiểu chính thái thật sự khá thú vị, khiến người ta có một loại xúc động muốn tiếp tục trêu chọc.
“Công tử…”
“Ngươi xem ngươi xem, nó còn đang đắc ý cười ta kìa!” Tiểu chính thái gặp phải ánh mắt của Phạm Tiểu Ngư, tức giận đến đẩy đại nha hoàn trẻ tuổi ra, định ra lệnh cho hộ vệ động thủ.
Đại nha hoàn trẻ tuổi vội vàng giữ chặt nó lại, cầu xin: “Được được được, tiểu công tử của ta, cậu muốn xem cáo, nô tỳ giúp cậu nghĩ cách, cậu trước ngồi xuống có được không?”
Tiểu chính thái do dự một chút, gật gật đầu.
Đại nha hoàn trẻ tuổi đứng thẳng dậy, bước lên trước mấy bước rồi mới nhìn Phạm Tiểu Ngư, đeo lên cái mặt nạ mỉm cười, giọng bình thường trở lại, nói:
“Tiểu muội muội, xin hỏi muội ôm trong lòng là cáo con phải không?”
“Đúng vậy, đại tỷ tỷ!” Nghe nàng đặc biệt nhấn mạnh chữ “xin”, Phạm Tiểu Ngư cũng đổi về vẻ tươi cười ngây thơ, chuyện vốn cũng chẳng có gì ghê gớm, bọn họ nếu nhất định muốn cứng rắn nàng cũng không sợ, nếu đối phương muốn mềm mỏng, vậy thì nàng liền đại nhân đại lượng, thuận nước đẩy thuyền thôi!
“Chúng ta chưa từng nhìn thấy cáo nhỏ bao giờ, không biết tiểu muội muội có thể ôm đến cho chúng ta xem được không?” Đại nha hoàn trẻ tuổi lấy ra trong tay áo một xâu tiền nhỏ, quơ quơ: “Nếu tiểu muội muội đồng ý, tỷ tỷ có phần thưởng a!”
Phạm Tiểu Ngư nhìn nhìn xâu tiền trong tay nàng, ít nhất… có hai mươi văn tiền, trong lòng xem thường xì một tiếng, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm ngọt ngào: “Đại tỷ tỷ, tỷ nói có thể giữ lời?”
Không nên mất công từ chối, để ngươi nhìn một cái ta liền kiếm hai mươi văn, không làm thịt ngươi ta chính là đồ ngốc, hai mươi văn này có thể mua mấy chục cái bánh bao cơ mà!
“Đương nhiên, nhiều người nghe thấy như vậy, ta dĩ nhiên sẽ không đổi ý.” Đại nha hoàn trẻ tuổi ra vẻ dịu dàng cười, trong mắt lại giấu không được chút kiêu ngạo mình tài trí hơn người, bất quá nhìn nàng đối với tiểu chính thái kia rất có vẻ “ôn nhu hiền đức”. có lẽ nàng lười không muốn che giấu với một đứa bé gái nghèo khổ mà thôi.
“Được rồi, để cho các người nhìn một cái thôi. Nhị thúc, thúc ở dưới lầu chờ, cháu và cha đi lên một chút.” Phạm Tiểu Ngư làm bộ hơi lo lắng, mỉm cười ôm cáo con lên tửu lâu, tự nhiên giống như tòa tửu lâu to cao này chẳng khác gì ba cánh cửa rách nát nhà mình.
Bốn hộ vệ vừa thấy, cũng lập tức theo sát.
Nhìn nàng một thân áo vải thô màu lam chằng chịt đầy mụn vá, Trương Đức Tuyên cực kỳ muốn nhạo báng để nàng khó xử, nhưng nghĩ đến đây là khách quý muốn nàng đi vào, không thể làm gì khác, đành phải buồn bực lui qua một bên, đi theo sau mọi người.
Mà Phạm Đại vốn đang có chút chột dạ, thấy Trương Đức Tuyên cư nhiên lại không đến tìm hắn phiền toái, ngạc nhiên muốn sờ sờ mũi, lại nhận ra hai tay đang phải xách bao nhiêu thứ, bất quá sống lưng ngay lập tức thẳng lại.
Mặc kệ Trương Đức Tuyên vì sao lại kỳ lạ như thế, chỉ cần không đến tìm hắn đòi nợ liền vạn sự đại cát.
…..
Phạm Tiểu Ngư bước vào tửu lâu, chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn qua xếp đặt trong quán rồi tự nhiên tiến đến cầu thang lên tầng hai, không lộ ra nửa điểm quê mùa nhà nghèo mà Trương Đức Tuyên mong chờ.
Quán trọ cổ đại mà thôi, cũng chẳng có gì đặc biệt, tửu lâu này tuy nói là tửu lâu kiêm khách điếm tốt nhất của trấn, nhưng so với tửu lâu trong TV kiếp trước nàng xem, vẫn là thô sơ khó coi, cho dù cái gọi là nhã gian tốt nhất cũng chỉ trên tường treo một hai bức họa, trong góc đặt một chậu hoa bình thường mà thôi, không có gì đặc biệt.
Thấy Phạm Tiểu Ngư mắt không chớp đi thẳng đến chỗ mình, đại nha hoàn trẻ tuổi trên mặt thoáng chút kinh ngạc, nhưng lại lập tức bỏ qua, phía sau tiểu chính thái mắt đã sớm dính chặt vào trong lòng Phạm Tiểu Ngư.
Phạm Tiểu Ngư đưa một con cho Phạm Thông ôm, giơ tay cười ngọt ngào nói: “Đại tỷ tỷ, đây là Nhạc Nhạc, nhạc trong khoái nhạc. Còn cha ta đang ôm là Bối Bối, bối trong bảo bối, các người nhìn rõ rồi chứ?”
Nhạc Nhạc? Bối Bối? Có thấy Tiểu Ngư đặt tên cho hai con cáo con này bao giờ đâu nhỉ? Phạm Thông bên cạnh kỳ quái nghĩ thầm trong lòng.
Hai con cáo con vốn đang ngủ ngon trong lòng nàng, sau đó cảm giác mất đi ấm áp, không khỏi hoảng sợ mở to mắt kêu ư ử như chó con, vùng vẫy một chút, bốn chân cùng cái đuôi huơ huơ trong không khí, cực kỳ đáng yêu.
“Tên thật khó nghe!” Tiểu chính thái miệng khinh thường hừ một cái, nhưng mắt lại hết nhìn con này đến con kia không rời, trong mắt rõ ràng lộ ra vẻ khao khát.
Phạm Tiểu Ngư không để ý đến nó, cười hì hì ôm lại cáo con vào lòng, bàn tay nhỏ giơ ra hướng đại nha hoàn: “Đại tỷ tỷ, tiền của ta đâu?”
Đại nha hoàn trẻ tuổi vẻ kiêu ngạo không được tự nhiên ném tiền lại, nói: “Các ngươi đi đi!”
Phạm Tiểu Ngư lanh lẹ tiếp được, cười hì hì nói với Phạm Thông: “Cha, chúng ta về thôi!” Trong lòng lại đoán nói không chừng tiểu chính thái còn chưa chịu đâu.
“Chờ một chút!” Tiểu chính thái quả nhiên lại có chuyện.
“Công tử, chúng ta còn phải đi nữa!” Đại nha hoàn kéo tay nó, nhỏ giọng nhắc.
“Ta biết.” Tiểu chính thái không nhịn được đẩy nàng ra, đến trước mặt Phạm Tiểu Ngư đang xoay người định đi, phụng phịu nói: “Ta muốn cáo của ngươi, bao nhiêu tiền?”
“Ngươi muốn mua cáo con của ta?” Phạm Tiểu Ngư ngạc nhiên nhướn đôi mày thanh tú, trong lòng nhanh chóng cân nhắc xem lát nữa nên đưa ra giá nào thì tốt.
Đại nha hoàn bước đến nói: “Công tử, nếu cậu muốn nuôi thú cưng, chúng ta đi mua mèo con được không? Cáo có mùi hôi, khó chịu lắm.”
“Đúng vậy, tiểu công tử vẫn là đi mua chó con mèo con đi, Nhạc Nhạc và Bối Bối là thành viên trong nhà chúng ta, không bán, cha, chúng ta đi.” Phạm Tiểu Ngư vội phụ họa, lại còn ôm cáo con chặt hơn, vội vàng giục Phạm Thông giống như dừng một chút thì cáo con yêu quý sẽ bị cướp mất, trong lòng lại trộm cười.
Tiểu chính thái này tâm lý phản nghịch không phải mạnh bình thường, e rằng nàng càng không muốn bán nó lại càng muốn mua hơn, ha ha!
“Không, ta muốn mua con cáo này!” Tiểu chính thái quả nhiên giơ tay chỉ vào con cáo nhỏ Phạm Tiểu Ngư đang “cố gắng” bảo vệ, đôi mày nhỏ nhíu chặt.
“Ta không bán.” Phạm Tiểu Ngư một lời cự tuyệt.
“Ta muốn!” Tiểu chính thái càng hăng lên, tiến lên một bước, dùng ưu thế cao hơn đối phương nửa cái đầu của mình muốn đè bẹp khí thế của Phạm Tiểu Ngư.
Phạm Thông cúi đầu nhìn Phạm Tiểu Ngư, ánh mắt dò hỏi, Phạm Tiểu Ngư đang muốn gật đầu, bên tai đột nhiên nghe được một thanh âm rất nhỏ, không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn liền thấy đại nha hoàn trẻ tuổi kia ghé sát bên tai tiểu chính thái khe khẽ nói nhỏ.
“Chỉ là hai con cáo con, công tử, bỏ đi, nghe nói cáo đều có mùi rất hôi, không xem cũng vậy, miễn cho mùi cáo hôi hám làm cậu khó thở, chúng ta ăn xong cơm còn phải đi nữa! Hành trình đã chậm mất mấy ngày rồi, nếu còn chậm nữa, ông nội cậu sẽ không vui đâu.”
Kỳ lạ, rõ ràng cảm giác được tiếng bọn họ nói chuyện rất nhỏ, sao mình lại có thể nghe được nhỉ? Nhớ lại sau khi mình tỉnh dậy không lâu, ngay cả tiếng gió thổi cỏ lay mà cũng có thể làm mình thấy ồn ào, Phạm Tiểu Ngư không khỏi kinh ngạc về thính lực linh mẫn của thân thể này. Bất quá nếu lúc này đại nha hoàn trẻ tuổi kia nói như vậy, nàng ngược lại sẽ không vội đi, dù nói thế nào thì chạy trốn luôn có phần khó coi.
“Cổ Ngọc, sao ngươi cứ lôi ông nội ta ra thế?” Tiểu chính thái nhíu mày buồn bực nói, bất quá hình như nó cũng có phần kính nể vị ông nội kia, miệng tuy bất mãn nhưng giọng cũng nhỏ xuống theo: “Ta mặc kệ. Ta nhìn con bé kia liền thấy khó chịu, nhất định phải xem con cáo của nó, không nhìn thấy ta sẽ không đi!”
Ha! Thật là một thằng nhóc xấu xa!
Nó như vậy, Phạm Tiểu Ngư trong lòng ngược lại trở nên thoải mái, lại nhìn tiểu chính thái kia bộ dáng tức giận, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười mỉm rất nhẹ, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt nóng giận này của tiểu chính thái thật sự khá thú vị, khiến người ta có một loại xúc động muốn tiếp tục trêu chọc.
“Công tử…”
“Ngươi xem ngươi xem, nó còn đang đắc ý cười ta kìa!” Tiểu chính thái gặp phải ánh mắt của Phạm Tiểu Ngư, tức giận đến đẩy đại nha hoàn trẻ tuổi ra, định ra lệnh cho hộ vệ động thủ.
Đại nha hoàn trẻ tuổi vội vàng giữ chặt nó lại, cầu xin: “Được được được, tiểu công tử của ta, cậu muốn xem cáo, nô tỳ giúp cậu nghĩ cách, cậu trước ngồi xuống có được không?”
Tiểu chính thái do dự một chút, gật gật đầu.
Đại nha hoàn trẻ tuổi đứng thẳng dậy, bước lên trước mấy bước rồi mới nhìn Phạm Tiểu Ngư, đeo lên cái mặt nạ mỉm cười, giọng bình thường trở lại, nói:
“Tiểu muội muội, xin hỏi muội ôm trong lòng là cáo con phải không?”
“Đúng vậy, đại tỷ tỷ!” Nghe nàng đặc biệt nhấn mạnh chữ “xin”, Phạm Tiểu Ngư cũng đổi về vẻ tươi cười ngây thơ, chuyện vốn cũng chẳng có gì ghê gớm, bọn họ nếu nhất định muốn cứng rắn nàng cũng không sợ, nếu đối phương muốn mềm mỏng, vậy thì nàng liền đại nhân đại lượng, thuận nước đẩy thuyền thôi!
“Chúng ta chưa từng nhìn thấy cáo nhỏ bao giờ, không biết tiểu muội muội có thể ôm đến cho chúng ta xem được không?” Đại nha hoàn trẻ tuổi lấy ra trong tay áo một xâu tiền nhỏ, quơ quơ: “Nếu tiểu muội muội đồng ý, tỷ tỷ có phần thưởng a!”
Phạm Tiểu Ngư nhìn nhìn xâu tiền trong tay nàng, ít nhất… có hai mươi văn tiền, trong lòng xem thường xì một tiếng, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm ngọt ngào: “Đại tỷ tỷ, tỷ nói có thể giữ lời?”
Không nên mất công từ chối, để ngươi nhìn một cái ta liền kiếm hai mươi văn, không làm thịt ngươi ta chính là đồ ngốc, hai mươi văn này có thể mua mấy chục cái bánh bao cơ mà!
“Đương nhiên, nhiều người nghe thấy như vậy, ta dĩ nhiên sẽ không đổi ý.” Đại nha hoàn trẻ tuổi ra vẻ dịu dàng cười, trong mắt lại giấu không được chút kiêu ngạo mình tài trí hơn người, bất quá nhìn nàng đối với tiểu chính thái kia rất có vẻ “ôn nhu hiền đức”. có lẽ nàng lười không muốn che giấu với một đứa bé gái nghèo khổ mà thôi.
“Được rồi, để cho các người nhìn một cái thôi. Nhị thúc, thúc ở dưới lầu chờ, cháu và cha đi lên một chút.” Phạm Tiểu Ngư làm bộ hơi lo lắng, mỉm cười ôm cáo con lên tửu lâu, tự nhiên giống như tòa tửu lâu to cao này chẳng khác gì ba cánh cửa rách nát nhà mình.
Bốn hộ vệ vừa thấy, cũng lập tức theo sát.
Nhìn nàng một thân áo vải thô màu lam chằng chịt đầy mụn vá, Trương Đức Tuyên cực kỳ muốn nhạo báng để nàng khó xử, nhưng nghĩ đến đây là khách quý muốn nàng đi vào, không thể làm gì khác, đành phải buồn bực lui qua một bên, đi theo sau mọi người.
Mà Phạm Đại vốn đang có chút chột dạ, thấy Trương Đức Tuyên cư nhiên lại không đến tìm hắn phiền toái, ngạc nhiên muốn sờ sờ mũi, lại nhận ra hai tay đang phải xách bao nhiêu thứ, bất quá sống lưng ngay lập tức thẳng lại.
Mặc kệ Trương Đức Tuyên vì sao lại kỳ lạ như thế, chỉ cần không đến tìm hắn đòi nợ liền vạn sự đại cát.
…..
Phạm Tiểu Ngư bước vào tửu lâu, chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn qua xếp đặt trong quán rồi tự nhiên tiến đến cầu thang lên tầng hai, không lộ ra nửa điểm quê mùa nhà nghèo mà Trương Đức Tuyên mong chờ.
Quán trọ cổ đại mà thôi, cũng chẳng có gì đặc biệt, tửu lâu này tuy nói là tửu lâu kiêm khách điếm tốt nhất của trấn, nhưng so với tửu lâu trong TV kiếp trước nàng xem, vẫn là thô sơ khó coi, cho dù cái gọi là nhã gian tốt nhất cũng chỉ trên tường treo một hai bức họa, trong góc đặt một chậu hoa bình thường mà thôi, không có gì đặc biệt.
Thấy Phạm Tiểu Ngư mắt không chớp đi thẳng đến chỗ mình, đại nha hoàn trẻ tuổi trên mặt thoáng chút kinh ngạc, nhưng lại lập tức bỏ qua, phía sau tiểu chính thái mắt đã sớm dính chặt vào trong lòng Phạm Tiểu Ngư.
Phạm Tiểu Ngư đưa một con cho Phạm Thông ôm, giơ tay cười ngọt ngào nói: “Đại tỷ tỷ, đây là Nhạc Nhạc, nhạc trong khoái nhạc. Còn cha ta đang ôm là Bối Bối, bối trong bảo bối, các người nhìn rõ rồi chứ?”
Nhạc Nhạc? Bối Bối? Có thấy Tiểu Ngư đặt tên cho hai con cáo con này bao giờ đâu nhỉ? Phạm Thông bên cạnh kỳ quái nghĩ thầm trong lòng.
Hai con cáo con vốn đang ngủ ngon trong lòng nàng, sau đó cảm giác mất đi ấm áp, không khỏi hoảng sợ mở to mắt kêu ư ử như chó con, vùng vẫy một chút, bốn chân cùng cái đuôi huơ huơ trong không khí, cực kỳ đáng yêu.
“Tên thật khó nghe!” Tiểu chính thái miệng khinh thường hừ một cái, nhưng mắt lại hết nhìn con này đến con kia không rời, trong mắt rõ ràng lộ ra vẻ khao khát.
Phạm Tiểu Ngư không để ý đến nó, cười hì hì ôm lại cáo con vào lòng, bàn tay nhỏ giơ ra hướng đại nha hoàn: “Đại tỷ tỷ, tiền của ta đâu?”
Đại nha hoàn trẻ tuổi vẻ kiêu ngạo không được tự nhiên ném tiền lại, nói: “Các ngươi đi đi!”
Phạm Tiểu Ngư lanh lẹ tiếp được, cười hì hì nói với Phạm Thông: “Cha, chúng ta về thôi!” Trong lòng lại đoán nói không chừng tiểu chính thái còn chưa chịu đâu.
“Chờ một chút!” Tiểu chính thái quả nhiên lại có chuyện.
“Công tử, chúng ta còn phải đi nữa!” Đại nha hoàn kéo tay nó, nhỏ giọng nhắc.
“Ta biết.” Tiểu chính thái không nhịn được đẩy nàng ra, đến trước mặt Phạm Tiểu Ngư đang xoay người định đi, phụng phịu nói: “Ta muốn cáo của ngươi, bao nhiêu tiền?”
“Ngươi muốn mua cáo con của ta?” Phạm Tiểu Ngư ngạc nhiên nhướn đôi mày thanh tú, trong lòng nhanh chóng cân nhắc xem lát nữa nên đưa ra giá nào thì tốt.
Đại nha hoàn bước đến nói: “Công tử, nếu cậu muốn nuôi thú cưng, chúng ta đi mua mèo con được không? Cáo có mùi hôi, khó chịu lắm.”
“Đúng vậy, tiểu công tử vẫn là đi mua chó con mèo con đi, Nhạc Nhạc và Bối Bối là thành viên trong nhà chúng ta, không bán, cha, chúng ta đi.” Phạm Tiểu Ngư vội phụ họa, lại còn ôm cáo con chặt hơn, vội vàng giục Phạm Thông giống như dừng một chút thì cáo con yêu quý sẽ bị cướp mất, trong lòng lại trộm cười.
Tiểu chính thái này tâm lý phản nghịch không phải mạnh bình thường, e rằng nàng càng không muốn bán nó lại càng muốn mua hơn, ha ha!
“Không, ta muốn mua con cáo này!” Tiểu chính thái quả nhiên giơ tay chỉ vào con cáo nhỏ Phạm Tiểu Ngư đang “cố gắng” bảo vệ, đôi mày nhỏ nhíu chặt.
“Ta không bán.” Phạm Tiểu Ngư một lời cự tuyệt.
“Ta muốn!” Tiểu chính thái càng hăng lên, tiến lên một bước, dùng ưu thế cao hơn đối phương nửa cái đầu của mình muốn đè bẹp khí thế của Phạm Tiểu Ngư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.