Hảo Nữ 18 - Hảo Nữ Thập Bát Giá
Quyển 1 - Chương 158: Tố tụng
Hoa Lạc Trùng Lai
26/07/2014
Hắn lại dám..
Tiểu Ngư trừng to mắt, đang định tức giận gõ cửa, nhưng tay mới nâng lên, bản thân lại nhịn không được bật cười.
Đinh Triệt này.. cách bày tỏ thiện ý tuy rằng vẫn kém cỏi y như thế, có điều lớp da mặt giả này lại thật sự là giúp đỡ kịp thời, như vậy cho dù nàng có phải mang thân phận Đông gia Bách Linh Các lên công đường, cũng không phải sợ vì vậy mà hủy đi sự yên ổn của cả nhà. Về phần cái mặt nạ kia, thôi, đi mua cái khác vậy, dù sao hiện giờ nàng mang gương mặt này đi trên đường cũng không ai nhận ra được.
Đeo mặt nạ mới, Tiểu Ngư lén lút đi cửa sau về Bách Linh Các, sắc trời đã sáng hẳn, Liễu Viên Thanh đang cười nịnh mấy người nha dịch ngáp ngắn ngáp dài khám xét hiện trường không ngừng. Những nha dịch này rõ ràng là qua loa có lệ, miệng còn không ngừng hùng hùng hổ hổ hô to quát lớn, Tiểu Ngư không khỏi nhíu mày, lại chỉ có thể ở nơi bí mật gần đó bất đắc dĩ thở dài, rồi quay về phòng làm việc của mình nhắm mắt mặc kệ.
Ba năm trước đây, Tiết Khuê đại nhân vẫn dùng chính sách nghiêm khắc cai quản đã đi sứ Khiết Đan, không còn chưởng quản Khai Phong phủ, từ đó không khí trong kinh thành vẫn rất kém, kéo dài đến tận cấp thấp như đám nha dịch, loại ban sai mượn cơ hội ngầm vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân kiểu này đã quá thông thường.
“Bọn họ muốn chúng ta trước viết đơn kiện trình lên, sư phụ đã về nhà tìm Nhạc tiên sinh. Bên Tang gia có thể đã đút lót hết quan phủ, đám nha dịch này tuy nhận ưu đãi nhưng vẫn nhất định muốn chúng ta trước đóng cửa, nói là phải phải giữ nguyên hiện trường để cấp trên đến kiểm tra.” La Đản đi đến nói.
“Có nói là phải đóng cửa bao lâu không?”
“Không có, chỉ nói quấy quá là phải đợi cấp trên xử lý.”
“Đây là trước ra oai với chúng ta đấy mà!” Tiểu Ngư cười lạnh một tiếng. “Chúng ta không ngại chờ một hồi, xem cấp trên kia bao lâu mới có thể xuống tới đây. Đệ nói cho mọi người đừng hoảng loạn, dù sao vừa lúc ngày mười sáu cũng ra ngoài biểu diễn, cứ để bọn họ tập luyện như cũ đi.”
Nghĩ muốn dùng cách ngừng buôn bán đến áp chế Bách Linh Các sao, ngay cả tình huống tệ hơn nàng đã chuẩn bị tốt, còn có thể để ý đến chút đả kích nho nhỏ ấy? Huống chi những gì Tang gia còn nợ, nhất định có một ngày nàng đòi lại gấp bội.
Không bao lâu sau, Phạm Thông cũng mang theo Nhạc Du vào thành. Đương nhiên, ở thời điểm này sẽ không thể đưa hắn đến Bách Linh Các, gian lầu bí mật kia tạm thời trở thành phòng nghị sự, chỉ để lại La Đản trấn thủ Bách Linh Các.
Tài văn chương của Nhạc Du dĩ nhiên không cần phải nói, chỉ là ngày ngày đều ở trong nhà, ngôn ngữ không khỏi sáo rỗng nhàm chán. Tiểu Ngư đọc kỹ lại bản nháp, mắt sắc gạch đi mấy chỗ dư thừa, lại bảo hắn sửa sang văn phong lại một chút, vừa biểu đạt mong đợi vô hạn đối với nha môn lại vừa khéo léo khen tặng một chút người phán xử, tranh thủ hảo cảm của quan phủ, cuối cùng mới chép lại lần nữa, về Bách Linh Các đưa đơn kiện cho Liễu Viên Thanh.
Mọi người đã từng đi kiện đều biết tầm quan trọng của đơn kiện, đơn kiện phải viết thế nào cũng phải có rất nhiều kiến thức.
Làm dân chúng, bình thường khinh bỉ quan trường hắc ám, quan tham trơ trẽn là một chuyện, nhưng lúc lên công đường mà còn dùng thái độ thật sự như thế, không biết cách lấy lòng các vị đại lão gia trên quan trường này, thì dù là mình có lý, cũng chỉ có nước ăn đòn.
Nhân sinh bất đắc dĩ, có một số việc nếu không cố mà làm, thì sẽ phải chịu oan ức. Chí ít, trong vụ án phóng hỏa lần này, phải biểu diễn cung kính nịnh nọt một chút.
Giằng co nửa ngày, cũng ra không ít lợi lộc, bọn nha dịch cuối cùng cũng mang theo đơn kiện và kẻ phóng hỏa rời đi. Nhìn theo bọn họ không chỉ có người của Bách Linh Các, còn có một đám đông quần chúng nhân dân đứng vây xem. Không bao lâu sau, chuyện Bách Linh Các nửa đêm bắt được kẻ xấu phóng hỏa đã lan khắp ngõa tứ Tuần gia, lại qua những cái miệng thích buôn chuyện mà truyền tới cả những ngõa tứ khác, những quán trà, tửu lâu, đầu đường, cuối hẻm..
Đây chẳng qua chỉ là một trong những mục đích của Tiểu Ngư. Việc kích động dư luận tất nhiên phải làm, nhưng khiến cho mấy chục người dân chính mắt nhìn rõ ràng mặt của ba kẻ xấu kia, cũng là một loại bảo hộ rất được, có thể ngăn chặn quan phủ bịa đặt lật lọng, ít nhất, việc đó là người của Tang gia không ai có thể phủ nhận. Tang gia ngàn vạn lần không nên phái mấy kẻ quen mặt như vậy đến làm công việc phóng hỏa.
Nói đến chuyện này, trong lòng Tiểu Ngư không khỏi dâng lên chút cảm kích, nếu không phải ngày đó Đinh Triệt tình cờ bẻ gãy tay mấy gã giang hồ mà Tang gia mới chiêu nạp, có lẽ giờ phút này Tang gia hoàn toàn có thể ngậm chặt miệng không chịu nhận.
Đương nhiên, làm việc không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vì đề phòng, tuy biết rõ đã có nhân chứng vật chứng rõ ràng quan phủ không thể không lập án, nhưng Tiểu Ngư vẫn cho Phạm Thông ngầm đi theo đám nha dịch trở về, để tìm hiểu rõ hành động sau lưng của quan phủ, giám sát bọn họ liệu có ngầm liên lạc với Tang gia hay không, từ đó để có được biện pháp ứng phó cho tốt.
Ngay sau đó, Tiểu Ngư lại phái Liễu Viên Thanh ra ngoài, nàng cần tìm một thầy kiện, một thầy kiện thật sự, có chuyên nghiệp cũng có can đảm, có thể giúp nàng chống cự lại dối trá và âm mưu của Tang gia.
Cuối cùng, Tiểu Ngư lại đích thân ra mặt trấn an tất cả các thành viên trong gánh hát, rồi để cho La Đản phụ trách ở lại cảnh giới.
Xong xuôi hết các việc hao tâm tổn sức, Tiểu Ngư cũng nhịn không được có chút mệt mỏi, La Đản nhìn thấy, gương mặt dưới mặt nạ không khỏi lộ ra chút đau lòng.
“Mau trở về nghỉ ngơi một chút, sư phụ bọn họ không thể nhanh chóng trở về đâu.”
Tiểu Ngư nghĩ một chút, đúng là ở đây chờ xác thực không bằng nhân cơ hội nghỉ ngơi dưỡng thần cho tốt, hơn nữa Đông Đông một người ở nhà nhất định rất lo lắng, mình cũng nên về để nó yên tâm, liền đưa Nhạc Du vẫn tránh ở bên ngoài cùng trở về nhà.
“Mặt của tỷ?” Phạm Bạch Thái vô cùng tò mò gương mặt xa lạ của Tiểu Ngư, lúc ăn cơm không biết nhìn bao nhiêu lần, cơm nước xong rốt cuộc không nhịn được nữa.
“Sờ đi!” Tiểu Ngư buồn cười chủ động giơ mặt tới.
Khác với trước đây, vì đang đeo da mặt giả, không thể đeo mặt nạ bắt mắt, hôm nay nàng về nhà quả thực giống như làm kẻ trộm, không thể không tránh cả nha hoàn nhà mình, ngay cả lúc tắm rửa và ăn cơm đều phải lén lút.
Xem ra vẫn nên tìm vị Đinh đại công tử tính tình dễ thay đổi kia một chút, “cầu khẩn” hắn đại nhân đại lượng nói cho nàng biết phải gỡ dịch dung xuống như thế nào.
Phạm Bạch Thái cũng vươn tới, tay cẩn thận sờ sờ hai má nàng, lại nhè nhẹ đè mũi nàng, còn mở to hai mắt tìm ở chân tóc mai nàng một lần, cuối cùng mới thấy đủ, đồng thời tràn ngập kính nể nói: “Tỷ tỷ, Đinh ca ca thật là lợi hại! Một chút cũng không nhìn ra là giả, nếu không phải tiên sinh nói với đệ trước, đệ thật sự không tin tỷ là tỷ tỷ nữa.”
“Tên kia quả thực coi như có chút bản sự.” Tiểu Ngư cười nói.
“Tỷ tỷ, nếu Đinh ca ca đã trở lại, còn tốt như vậy giúp tỷ dịch dung, sao tỷ không mời huynh ấy đến nhà chúng ta chơi?” Phạm Bạch Thái cười hì hì làm nũng, động tác dù còn mang tính trẻ con, nhưng gương mặt ngày càng vuông vức đã bắt đầu tràn đầy sức sống bừng bừng cùng khí chất sáng lạn của một thiếu niên trẻ tuổi.
“Đệ muốn gặp hắn sao?”
Tiểu Ngư chọt chọt mũi thằng bé, hài lòng cậu em của mình không giống lão cha quá mức thật thà ôn hòa, cũng không giống Phạm Đại quá mức thoải mái, việc gì đều không để ý đến, mà bình thường một chút, rất hiểu được chính mình muốn gì, càng hiểu được có một số việc không phải nó muốn là có thể quan tâm được. Ví dụ như chuyện Bách Linh Các lần này, Tiểu Ngư cũng không giấu nó, nó cũng rất ngoan ngoãn làm một người hiểu chuyện, mà không phải cả ngày lo lắng muốn giúp sức, lại càng không phải không hiểu chuyện mà hỗ trợ lung tung.
“Đúng vậy, tỷ tỷ mời Đinh ca ca đến nhà chúng ta chơi đi!” Phạm Bạch Thái ánh mắt sáng ngời lóe ra sự mong đợi.
“Được, chờ đến lúc nào thuận tiện, tỷ sẽ mời hắn đến nhà chúng ta ăn cơm.” Tiểu Ngư sảng khoái đáp ứng, trong lòng đã có chút nghi hoặc, Đông Đông với Đinh Triệt khi nào thì có quan hệ tốt như vậy, có điều dù sang vừa lúc nàng nợ người nào đó một bữa cơm, mời cũng được, có điều điều kiện trước nhất là làm thế nào lấy được mặt nạ dịch dung này, về sau sử dụng còn không tiện sao?
_____________________
Tiểu Ngư trừng to mắt, đang định tức giận gõ cửa, nhưng tay mới nâng lên, bản thân lại nhịn không được bật cười.
Đinh Triệt này.. cách bày tỏ thiện ý tuy rằng vẫn kém cỏi y như thế, có điều lớp da mặt giả này lại thật sự là giúp đỡ kịp thời, như vậy cho dù nàng có phải mang thân phận Đông gia Bách Linh Các lên công đường, cũng không phải sợ vì vậy mà hủy đi sự yên ổn của cả nhà. Về phần cái mặt nạ kia, thôi, đi mua cái khác vậy, dù sao hiện giờ nàng mang gương mặt này đi trên đường cũng không ai nhận ra được.
Đeo mặt nạ mới, Tiểu Ngư lén lút đi cửa sau về Bách Linh Các, sắc trời đã sáng hẳn, Liễu Viên Thanh đang cười nịnh mấy người nha dịch ngáp ngắn ngáp dài khám xét hiện trường không ngừng. Những nha dịch này rõ ràng là qua loa có lệ, miệng còn không ngừng hùng hùng hổ hổ hô to quát lớn, Tiểu Ngư không khỏi nhíu mày, lại chỉ có thể ở nơi bí mật gần đó bất đắc dĩ thở dài, rồi quay về phòng làm việc của mình nhắm mắt mặc kệ.
Ba năm trước đây, Tiết Khuê đại nhân vẫn dùng chính sách nghiêm khắc cai quản đã đi sứ Khiết Đan, không còn chưởng quản Khai Phong phủ, từ đó không khí trong kinh thành vẫn rất kém, kéo dài đến tận cấp thấp như đám nha dịch, loại ban sai mượn cơ hội ngầm vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân kiểu này đã quá thông thường.
“Bọn họ muốn chúng ta trước viết đơn kiện trình lên, sư phụ đã về nhà tìm Nhạc tiên sinh. Bên Tang gia có thể đã đút lót hết quan phủ, đám nha dịch này tuy nhận ưu đãi nhưng vẫn nhất định muốn chúng ta trước đóng cửa, nói là phải phải giữ nguyên hiện trường để cấp trên đến kiểm tra.” La Đản đi đến nói.
“Có nói là phải đóng cửa bao lâu không?”
“Không có, chỉ nói quấy quá là phải đợi cấp trên xử lý.”
“Đây là trước ra oai với chúng ta đấy mà!” Tiểu Ngư cười lạnh một tiếng. “Chúng ta không ngại chờ một hồi, xem cấp trên kia bao lâu mới có thể xuống tới đây. Đệ nói cho mọi người đừng hoảng loạn, dù sao vừa lúc ngày mười sáu cũng ra ngoài biểu diễn, cứ để bọn họ tập luyện như cũ đi.”
Nghĩ muốn dùng cách ngừng buôn bán đến áp chế Bách Linh Các sao, ngay cả tình huống tệ hơn nàng đã chuẩn bị tốt, còn có thể để ý đến chút đả kích nho nhỏ ấy? Huống chi những gì Tang gia còn nợ, nhất định có một ngày nàng đòi lại gấp bội.
Không bao lâu sau, Phạm Thông cũng mang theo Nhạc Du vào thành. Đương nhiên, ở thời điểm này sẽ không thể đưa hắn đến Bách Linh Các, gian lầu bí mật kia tạm thời trở thành phòng nghị sự, chỉ để lại La Đản trấn thủ Bách Linh Các.
Tài văn chương của Nhạc Du dĩ nhiên không cần phải nói, chỉ là ngày ngày đều ở trong nhà, ngôn ngữ không khỏi sáo rỗng nhàm chán. Tiểu Ngư đọc kỹ lại bản nháp, mắt sắc gạch đi mấy chỗ dư thừa, lại bảo hắn sửa sang văn phong lại một chút, vừa biểu đạt mong đợi vô hạn đối với nha môn lại vừa khéo léo khen tặng một chút người phán xử, tranh thủ hảo cảm của quan phủ, cuối cùng mới chép lại lần nữa, về Bách Linh Các đưa đơn kiện cho Liễu Viên Thanh.
Mọi người đã từng đi kiện đều biết tầm quan trọng của đơn kiện, đơn kiện phải viết thế nào cũng phải có rất nhiều kiến thức.
Làm dân chúng, bình thường khinh bỉ quan trường hắc ám, quan tham trơ trẽn là một chuyện, nhưng lúc lên công đường mà còn dùng thái độ thật sự như thế, không biết cách lấy lòng các vị đại lão gia trên quan trường này, thì dù là mình có lý, cũng chỉ có nước ăn đòn.
Nhân sinh bất đắc dĩ, có một số việc nếu không cố mà làm, thì sẽ phải chịu oan ức. Chí ít, trong vụ án phóng hỏa lần này, phải biểu diễn cung kính nịnh nọt một chút.
Giằng co nửa ngày, cũng ra không ít lợi lộc, bọn nha dịch cuối cùng cũng mang theo đơn kiện và kẻ phóng hỏa rời đi. Nhìn theo bọn họ không chỉ có người của Bách Linh Các, còn có một đám đông quần chúng nhân dân đứng vây xem. Không bao lâu sau, chuyện Bách Linh Các nửa đêm bắt được kẻ xấu phóng hỏa đã lan khắp ngõa tứ Tuần gia, lại qua những cái miệng thích buôn chuyện mà truyền tới cả những ngõa tứ khác, những quán trà, tửu lâu, đầu đường, cuối hẻm..
Đây chẳng qua chỉ là một trong những mục đích của Tiểu Ngư. Việc kích động dư luận tất nhiên phải làm, nhưng khiến cho mấy chục người dân chính mắt nhìn rõ ràng mặt của ba kẻ xấu kia, cũng là một loại bảo hộ rất được, có thể ngăn chặn quan phủ bịa đặt lật lọng, ít nhất, việc đó là người của Tang gia không ai có thể phủ nhận. Tang gia ngàn vạn lần không nên phái mấy kẻ quen mặt như vậy đến làm công việc phóng hỏa.
Nói đến chuyện này, trong lòng Tiểu Ngư không khỏi dâng lên chút cảm kích, nếu không phải ngày đó Đinh Triệt tình cờ bẻ gãy tay mấy gã giang hồ mà Tang gia mới chiêu nạp, có lẽ giờ phút này Tang gia hoàn toàn có thể ngậm chặt miệng không chịu nhận.
Đương nhiên, làm việc không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vì đề phòng, tuy biết rõ đã có nhân chứng vật chứng rõ ràng quan phủ không thể không lập án, nhưng Tiểu Ngư vẫn cho Phạm Thông ngầm đi theo đám nha dịch trở về, để tìm hiểu rõ hành động sau lưng của quan phủ, giám sát bọn họ liệu có ngầm liên lạc với Tang gia hay không, từ đó để có được biện pháp ứng phó cho tốt.
Ngay sau đó, Tiểu Ngư lại phái Liễu Viên Thanh ra ngoài, nàng cần tìm một thầy kiện, một thầy kiện thật sự, có chuyên nghiệp cũng có can đảm, có thể giúp nàng chống cự lại dối trá và âm mưu của Tang gia.
Cuối cùng, Tiểu Ngư lại đích thân ra mặt trấn an tất cả các thành viên trong gánh hát, rồi để cho La Đản phụ trách ở lại cảnh giới.
Xong xuôi hết các việc hao tâm tổn sức, Tiểu Ngư cũng nhịn không được có chút mệt mỏi, La Đản nhìn thấy, gương mặt dưới mặt nạ không khỏi lộ ra chút đau lòng.
“Mau trở về nghỉ ngơi một chút, sư phụ bọn họ không thể nhanh chóng trở về đâu.”
Tiểu Ngư nghĩ một chút, đúng là ở đây chờ xác thực không bằng nhân cơ hội nghỉ ngơi dưỡng thần cho tốt, hơn nữa Đông Đông một người ở nhà nhất định rất lo lắng, mình cũng nên về để nó yên tâm, liền đưa Nhạc Du vẫn tránh ở bên ngoài cùng trở về nhà.
“Mặt của tỷ?” Phạm Bạch Thái vô cùng tò mò gương mặt xa lạ của Tiểu Ngư, lúc ăn cơm không biết nhìn bao nhiêu lần, cơm nước xong rốt cuộc không nhịn được nữa.
“Sờ đi!” Tiểu Ngư buồn cười chủ động giơ mặt tới.
Khác với trước đây, vì đang đeo da mặt giả, không thể đeo mặt nạ bắt mắt, hôm nay nàng về nhà quả thực giống như làm kẻ trộm, không thể không tránh cả nha hoàn nhà mình, ngay cả lúc tắm rửa và ăn cơm đều phải lén lút.
Xem ra vẫn nên tìm vị Đinh đại công tử tính tình dễ thay đổi kia một chút, “cầu khẩn” hắn đại nhân đại lượng nói cho nàng biết phải gỡ dịch dung xuống như thế nào.
Phạm Bạch Thái cũng vươn tới, tay cẩn thận sờ sờ hai má nàng, lại nhè nhẹ đè mũi nàng, còn mở to hai mắt tìm ở chân tóc mai nàng một lần, cuối cùng mới thấy đủ, đồng thời tràn ngập kính nể nói: “Tỷ tỷ, Đinh ca ca thật là lợi hại! Một chút cũng không nhìn ra là giả, nếu không phải tiên sinh nói với đệ trước, đệ thật sự không tin tỷ là tỷ tỷ nữa.”
“Tên kia quả thực coi như có chút bản sự.” Tiểu Ngư cười nói.
“Tỷ tỷ, nếu Đinh ca ca đã trở lại, còn tốt như vậy giúp tỷ dịch dung, sao tỷ không mời huynh ấy đến nhà chúng ta chơi?” Phạm Bạch Thái cười hì hì làm nũng, động tác dù còn mang tính trẻ con, nhưng gương mặt ngày càng vuông vức đã bắt đầu tràn đầy sức sống bừng bừng cùng khí chất sáng lạn của một thiếu niên trẻ tuổi.
“Đệ muốn gặp hắn sao?”
Tiểu Ngư chọt chọt mũi thằng bé, hài lòng cậu em của mình không giống lão cha quá mức thật thà ôn hòa, cũng không giống Phạm Đại quá mức thoải mái, việc gì đều không để ý đến, mà bình thường một chút, rất hiểu được chính mình muốn gì, càng hiểu được có một số việc không phải nó muốn là có thể quan tâm được. Ví dụ như chuyện Bách Linh Các lần này, Tiểu Ngư cũng không giấu nó, nó cũng rất ngoan ngoãn làm một người hiểu chuyện, mà không phải cả ngày lo lắng muốn giúp sức, lại càng không phải không hiểu chuyện mà hỗ trợ lung tung.
“Đúng vậy, tỷ tỷ mời Đinh ca ca đến nhà chúng ta chơi đi!” Phạm Bạch Thái ánh mắt sáng ngời lóe ra sự mong đợi.
“Được, chờ đến lúc nào thuận tiện, tỷ sẽ mời hắn đến nhà chúng ta ăn cơm.” Tiểu Ngư sảng khoái đáp ứng, trong lòng đã có chút nghi hoặc, Đông Đông với Đinh Triệt khi nào thì có quan hệ tốt như vậy, có điều dù sang vừa lúc nàng nợ người nào đó một bữa cơm, mời cũng được, có điều điều kiện trước nhất là làm thế nào lấy được mặt nạ dịch dung này, về sau sử dụng còn không tiện sao?
_____________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.