Chương 18
Nguyễn Nhật Thương
12/02/2022
Tối đấy, tại nhà hàng Hoa Hồng, Ái Linh đến cùng với Lina tham gia tiệc chúc mừng ngày ra mắt phim quảng cáo thành công.
Từ ngày cô bắt đầu tham gia các dự án của Hoàng Kim, bên cạnh lúc nào cũng có 1 quản lý và 1 style phụ giúp, thế nên Ái Linh xem như cũng 1 bước từ vịt hoá thành thiên nga. Trang phục đều được chính công ty tài trợ, bởi đơn giản là cô đâu có tiền để mua những thứ lộng lẫy xa hoa.
Ái Linh cùng Lina bước vào bên trong 1 căn phòng lạnh, mọi người đã đợi sẵn bên chiếc bàn tròn lớn, Lina khi ấy lên tiếng trước:
- Xin lỗi để mọi người đợi rồi!
Chủ tịch Viễn ngồi ở vị trí giữa nhìn về phía họ:
- Không sao, tất cả cũng mới đến thôi. Chúng ta mau vào tiệc để chúc mừng đi.
Nghe vậy, 2 người cũng liền đi lại phía ghế trống ngồi xuống, nhân viên của nhà hàng bắt đầu đem món lên và rót rượu, ánh mắt của lão già Viễn từ lúc ấy vẫn cứ dán chặt vào cô không rời.
Sau đó, ông ta là người chủ động đứng dậy nâng ly rượu của mình lên rồi nói:
- Nào! Chúng ta cùng chúc mừng cho ngày phát sóng phim quảng cáo đạt thành tích vượt quá dự kiến đưa ra.
Nghe vậy, mọi người cùng đứng dậy cầm ly rượu của mình lên, Ái Linh khi đó khẽ quay sang Lina nói nhỏ:
- Chị, em không biết uống!
Chị ta cũng đáp lại cô:
- Em chỉ cần nhấp môi là được rồi!
Mọi người sau đấy cũng đưa ly rượu lên miệng uống cạn, duy chỉ có ly của cô gần như là chưa vơi đi phân nào.
Thấy vậy, Lương Thế Viễn liền lên tiếng:
- Cô Ái Linh, ly của cô là thế nào vậy?
Ái Linh nghe thế liền nhìn lão ta có 1 chút e ngại:
- Chủ tịch Viễn, tôi không biết uống rượu có thể nhấp môi thôi được không?
- Không được, hôm nay là tiệc chúc mừng, cô như vậy là không có thành ý đấy.
- Nhưng mà…..
Lúc này, Lina cắt ngang cuộc nói chuyện:
- Để tôi uống thay cô ấy!
- Lina, cô đừng làm bữa tiệc mất vui vậy chứ. Hôm nay nếu như Ái Linh không uống thì là không nể mặt Lovely rồi.
Bị đưa vào thế ép buộc, cô cũng vội vàng lên tiếng để hoà giải:
- Uống 1 ly chắc không sao đâu, tôi uống!
Nói rồi, Ái Linh đưa ly rượu lên miệng, nhắm mắt lại rồi nuốt xuống cổ họng cái thứ chất lỏng cay xè ấy cho đến khi nó cạn. Sau đó cả người khẽ rùng mình, Ái Linh mặt mày có hơi khó coi nhìn lão ta:
- Chủ tịch Viễn, như vậy được rồi phải không?
Lão ta thấy vậy liền cười:
- Như vậy mới đúng chứ! Nào, giờ đến lượt tôi mời cô 1 ly, chúc mừng sự hợp tác giữa Lovely và Hoàng Kim.
Rượu được rót vào ly, Ái Linh sau đó có 1 chút hơi ớn lạnh mà cười gượng:
- Chủ tịch Viễn, tửu lượng của tôi thật sự không tốt.
Lina khi ấy cũng chen vào:
- Chủ tịch Viễn, thật ra ngày mai chúng tôi còn lịch trình khác nữa, Ái Linh không uống được rượu, chỉ sợ làm trì hoãn công việc.
- Ây, 2 cô thật sự làm không khí đi xuống đấy. Mọi người đang vui vẻ mà! Thôi được rồi, uống 1 ly này nữa tôi không ép nữa. Cô Ái Linh không chịu là lại không nể mặt tôi rồi.
Ái Linh xem ra không còn nước để khước từ, đành phải miễn cưỡng nhận với lão ta 1 ly rượu nữa.
Ly thứ 2 này thật sự làm cô choáng váng, gương mặt ửng đỏ lên, đầu óc bắt đầu xoay vòng vòng.
Lương Thế Viễn lúc này đưa bàn tay ra, vẻ mặt cười nói:
- Cô Ái Linh, chúc mừng sự hợp tác 2 bên!
Cô thấy vậy cũng bắt tay lão ta, khoảnh khắc đấy Lương Thế Viễn siết chặt bàn tay cô giữ lại khiến Ái Linh không rút tay về được liền nhìn lão ta có chút lo sợ.
Lương Thế Viễn sau đó chỉ cười rồi buông tay cô ra:
- Nào, mau ngồi xuống ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi!
Nghe vậy, mọi người cũng ngồi xuống dùng tiệc, Lina khi ấy nhìn sang cô hỏi nhỏ:
- Không sao chứ?
Ái Linh khẽ lắc đầu:
- Em thấy hơi chóng mặt chút thôi.
Lina sau đó nhìn về phía nhân viên của nhà hàng mà vẫy lại rồi nói:
- Cho tôi 1 ly nước chanh!
Người nhân viên gật đầu 1 cái rồi rời đi, khi đấy chị ta cũng quay lại dùng tiệc mà nói nhỏ:
- Nán thêm 1 lúc nữa chị sẽ kiếm cớ xin ra về trước.
Người nhân viên đem ly nước chanh đến, Lina nhận lấy đưa cho cô:
- Uống đi, giải rựou được đấy!
Ái Linh cầm nó uống 1 ngụm đầy, sau đấy lại cau mặt nuốt xuống, vị có hơi khác lạ 1 chút nhưng cô cũng chẳng để ý đến mà Lương Thế Viễn khi ấy có vẻ khá hài lòng mà khẽ cười 1 cách xảo quyệt.
Đạo diễn Bảo khi ấy lại nhìn sang Lina, ông ta cầm ly rượu của mình lên:
- Lina, tôi mời cô 1 ly. Lúc trước chúng ta có chút hiểu lầm nên ly này mượn rượu để hoá giải.
Lina vốn đã không xa lạ gì với các bữa tiệc như vậy nên đối với chị ta việc bị ép rượu chỉ là vấn đề nhỏ.
Lina cũng đáp lại ông ta, sau đó lần lượt cứ xuất hiện thêm vài ly mời mọc với đủ muôn vàn lý do. Còn Ái Linh uống hết 1 ly nước chanh vẫn chưa thấy rượu được giải mà có vẻ còn say sỉn hơn.
Bữa tiệc trôi qua được 1 lúc, Lina cũng tự mình đứng dậy cầm ly rượu rồi nói:
- Sau ly này xin phép mọi người chúng tôi phải về trước để chuẩn bị cho lịch trình ngày mai. Mọi người ở lại vui vẻ!
Lina tự uống ly rượu của mình, sau đó đặt xuống rồi quay sang Ái Linh:
- Chúng ta về thôi!
Cô nghe vậy cũng đứng lên, vạn vật trước mắt lúc này đã nhân thành 1 rồi nhưng cô vẫn cố căng mắt giữ tỉnh táo rồi chào mọi người mà rời đi.
Bọn họ trở ra ngoài xe, nhìn thấy người tài xế đang lúi húi ở dưới gầm xe, Lina khẽ nhíu mày đi lại:
- Anh Toàn, xe sao thế?
Nghe vậy, anh ta mới chui ra:
- Lúc nãy tôi mới rời khỏi xe đi vệ sinh 1 lát không biết đứa nào chơi xỏ chọc thủng mất lốp xe.
- Chọc thủng lốp xe sao? Đúng là bọn mất dạy mà. Thế giờ làm sao?
- 2 người vào trong đợi 1 chút đi, tôi thay lốp là được.
Ái Linh khi ấy bắt đầu đứng không vững mà dựa người vào Lina.
Chị ta đỡ lấy cô rồi lại nhìn vào bên trong, nếu bây giờ quay lại, lỡ đám người kia đi xuống mà gặp thì lại thêm phiền, mà nhìn thấy Ái Linh bộ dạng say mèm như thế này cứ đứng đợi ngoài gió lại sợ cô cảm lạnh cũng không ổn.
Lina lấy điện thoại ra bấm gọi cho Gia Kiên, nhưng chuông qua 1 hồi không thấy có người cầm máy, chị ta thở dài 1 tiếng rồi nhìn xung quanh.
- Chị Lina, em thấy chóng mặt quá.
Cô bắt đầu cảm thấy nôn nao trong người, trời đất 1 vòng xoay tròn.
- Ái Linh, chị gọi taxi đưa em về nhé!
Cô chỉ có thể gật đầu 1 cái, sau đó Lina vẫy chiếc taxi đỗ ngay đó lại rồi dìu Ái Linh vào xe ngồi:
- Đợi chút, chị quay lại xe lấy đồ!
Nói rồi, Lina vội đi lại phía xe của công ty mở cửa chui vào lấy đồ, ngay khi ấy chiếc taxi chở cô kia liền chạy thẳng đi.
Lina vừa lấy được đồ ra thì ngó qua ngó lại đã chẳng thấy đâu nữa, chị ta có chút hốt hoảng lấy điện thoại ra ngọi cho cô nhưng sau đó liền nghe thấy tiếng chuông ngay trong túi xách mà chị ta cầm tay, Lina mới thở mạnh 1 tiếng:
- Chết rồi, điện thoại em ấy mình đang cầm đây.
Vừa lúc đó, cuộc gọi lại của Gia Kiên, Lina vội vàng bắt máy:
- Giám đốc!
- Có chuyện gì sao?
- Anh mau đến nhà hàng Hoa Hồng đi, Ái Linh biến mất rồi!
Chỉ nghe vậy, đầu bên kia đã liền tắt bụp máy, chưa đầy 10 phút sau, chiếc xe của Hoàng Gia Kiên đã dừng lại ngay trước mặt Lina, anh vội vàng bước xuống đi lại phía chị ta:
- Lina, xảy ra chuyện gì? Ái Linh tại sao lại biến mất?
- Giám đốc, xe chúng tôi bị hỏng, mà Ái Linh bị ép rượu say nên tôi gọi taxi vốn định đưa cô ấy về, nhưng mới đỡ cô ấy vào xe tôi trở lại xe mình lấy đồ thì chiếc taxi kia đã chạy mất, điện thoại của Ái Linh tôi đang cầm nữa.
Gia Kiên nghe vậy khẽ nhíu mày:
- Đã xin trích xuất camera của nhà hàng chưa?
Lina khẽ lắc đầu, anh lại nói:
- Được rồi! Cô vào nói chuyện với quản lý xin trích xuất camera xem xe đi hướng nào. Tôi trở về nhà Ái Linh xem có phải cô ấy tự về nhà không!
Lina gật đầu 1 cái, anh cũng liền quay lại xe mình ngồi vào rồi lao vút đi.
Gia Kiên đến khu nhà của cô, mở cửa bước xuống rồi chạy vội vào bên trong, đến trước cửa phòng của cô đập cửa:
- Ái Linh, em có trong đó không?
1 sự im lặng đáp lại anh, Gia Kiên tiếp tục đập mạnh mà gọi lớn hơn:
- Ái Linh!
Khi ấy, nhà bên cạnh cũng mở cửa nhìn ra:
- Này anh, không có ai ở nhà đâu. Tối nay cô bé đó đi đâu chưa thấy về.
Gia Kiên nghe vậy khẽ nhíu mày:
- Cảm ơn!
Anh sau đó quay người đi ra, lấy điện thoại gọi cho Lina:
- Cô ấy không về nhà, đã xem được camera chưa?
- Giám đốc, nhờ camera của nhà hàng với vài nhà dân gần đó, chiếc taxi ấy đi về hướng khu ngoại ô của thành phố.
- Có nhìn rõ biển số xe không?
- Tôi đang liên hệ vớ bên đài xe, nhờ họ tìm kiếm vị trí.
- Được rồi, giờ tôi sẽ đi theo hướng đó, có tin tức báo luôn lại.
- Vâng!
Gia Kiên trở lại xe của mình ngồi vào rồi nhấn ga lao vút đi.
Khi đấy, trong 1 căn phòng tư gia nội thất đồ gỗ đắt tiền, người đàn ông cầm điếu xì gà bọc vàng nhâm nhi từng khói.
Lúc này, 1 gã áo đen đi vào, đến trước mặt ông ta nói:
- Ông chủ! Tôi điều tra được thân phận của gà mới mà Hoàng Kim mới thu nhận về rồi!
- Ngươi làm việc cũng chậm quá, danh tính hắn đã công bố rồi, phim quảng cáo cũng vừa phát xong, mà giờ ngươi mới đến báo với ta là đã điều tra được.
- Xin lỗi ông chủ, tại cô ta thân phận quá mức bình thường nên hơi tốn thời gian 1 chút. Dương Ái Linh, 23 tuổi, trước đó làm 1 nhân viên tự do, tức ai có việc gì gọi thì cô ta làm việc đó. Không có thành tích gì nổi trội, có 1 người ba bệnh tật nằm viện 2 năm nay rồi. Không hiểu tại sao lại ký được hợp đồng với Hoàng Kim
Nghe vậy, Võ Đăng Ninh lại khẽ giật giật cái khoé mắt nhăn nheo của mình.
- Mẹ kiếp! Hắn nhận 1 thức rác rưởi vào Hoàng Kim nhưng lại từ chối người của ta đưa đến. Như vậy không phải theo thường ta quá sao?
- Ông chủ! Tên Gia Kiên này thật sự có quá ngông, hắn nghĩ Hoàng Kim của hắn có giá lắm sao mà dám chê người của chúng ta!
- Không dạy dỗ hắn quả nhiên không được. Ta nghe nói dự án Hoa Khai Lệ được đầu tư kinh phí rất khủng. Nhiều nhà tài trợ góp vốn, trong đó có Phedra là nhà tài trợ chính, xử lý 1 chút đi.
- Tôi hiểu! Tôi đi làm ngay!
Sau đó, người áo đen kia liền quay đi, Võ Đăng Ninh ngồi đấy hút 1 hơi xì gà rồi lại tự độc thoại:
- Hoàng Gia Kiên, muốn đấu với Võ Đăng Ninh này mày còn phải học thêm 10 năm nữa!
Khi đấy, Gia Kiên đã đuổi kịp ra đến ngu khoại ô thành phố, anh mở điện thoại, ấn phím trên xe kết nối với Lina:
- Sao rồi?
- Giám đốc, bên đài nói xe đó không thuộc quản lý của hãng. Danh sách xe của công ty họ không hề có biển số xe đấy, nghi vấn là đối phương đã cố tình nguỵ tạo để đánh lạc hướng
Gia Kiên vẻ tức giận đập mạnh tay vào vô lăng rồi gằn lên:
- Báo công an, bảo họ trích xuất camera thành phố, mở chốt dọc đường để tìm kiếm.
Nói rồi, anh ấn nút tắt rồi lại liên kết đến cuộc gọi với người trợ lý của mình:
- Đình Trần, chuyện tôi bảo cậu điều tra đến đâu rồi?
- Giám đốc, tôi cũng đang định gọi cho anh đây, tôi đã tóm được 1 tên có mặt trong đám người hôm đó đã chặn xe của cô Ái Linh.
- Tra được gì không?
- Hắn nói….là có người thuê làm.
- Khai ra ai chưa?
- Giám đốc, là Đoàn Dung!
Gia Kiên ánh mắt đanh lại, bàn tay siết chặt vô lăng mà lạnh giọng nói:
- 1 phút, gửi địa chỉ nhà cô ta sang cho tôi!
Sau đó, Gia Kiên cũng tắt máy, mắt phượng khi ấy như 1 lưỡi kiếm sắc lẹm, bàn tay xoay mạnh vô lăng, chiếc xe quay đầu lại rồi lao thẳng đi.
Từ ngày cô bắt đầu tham gia các dự án của Hoàng Kim, bên cạnh lúc nào cũng có 1 quản lý và 1 style phụ giúp, thế nên Ái Linh xem như cũng 1 bước từ vịt hoá thành thiên nga. Trang phục đều được chính công ty tài trợ, bởi đơn giản là cô đâu có tiền để mua những thứ lộng lẫy xa hoa.
Ái Linh cùng Lina bước vào bên trong 1 căn phòng lạnh, mọi người đã đợi sẵn bên chiếc bàn tròn lớn, Lina khi ấy lên tiếng trước:
- Xin lỗi để mọi người đợi rồi!
Chủ tịch Viễn ngồi ở vị trí giữa nhìn về phía họ:
- Không sao, tất cả cũng mới đến thôi. Chúng ta mau vào tiệc để chúc mừng đi.
Nghe vậy, 2 người cũng liền đi lại phía ghế trống ngồi xuống, nhân viên của nhà hàng bắt đầu đem món lên và rót rượu, ánh mắt của lão già Viễn từ lúc ấy vẫn cứ dán chặt vào cô không rời.
Sau đó, ông ta là người chủ động đứng dậy nâng ly rượu của mình lên rồi nói:
- Nào! Chúng ta cùng chúc mừng cho ngày phát sóng phim quảng cáo đạt thành tích vượt quá dự kiến đưa ra.
Nghe vậy, mọi người cùng đứng dậy cầm ly rượu của mình lên, Ái Linh khi đó khẽ quay sang Lina nói nhỏ:
- Chị, em không biết uống!
Chị ta cũng đáp lại cô:
- Em chỉ cần nhấp môi là được rồi!
Mọi người sau đấy cũng đưa ly rượu lên miệng uống cạn, duy chỉ có ly của cô gần như là chưa vơi đi phân nào.
Thấy vậy, Lương Thế Viễn liền lên tiếng:
- Cô Ái Linh, ly của cô là thế nào vậy?
Ái Linh nghe thế liền nhìn lão ta có 1 chút e ngại:
- Chủ tịch Viễn, tôi không biết uống rượu có thể nhấp môi thôi được không?
- Không được, hôm nay là tiệc chúc mừng, cô như vậy là không có thành ý đấy.
- Nhưng mà…..
Lúc này, Lina cắt ngang cuộc nói chuyện:
- Để tôi uống thay cô ấy!
- Lina, cô đừng làm bữa tiệc mất vui vậy chứ. Hôm nay nếu như Ái Linh không uống thì là không nể mặt Lovely rồi.
Bị đưa vào thế ép buộc, cô cũng vội vàng lên tiếng để hoà giải:
- Uống 1 ly chắc không sao đâu, tôi uống!
Nói rồi, Ái Linh đưa ly rượu lên miệng, nhắm mắt lại rồi nuốt xuống cổ họng cái thứ chất lỏng cay xè ấy cho đến khi nó cạn. Sau đó cả người khẽ rùng mình, Ái Linh mặt mày có hơi khó coi nhìn lão ta:
- Chủ tịch Viễn, như vậy được rồi phải không?
Lão ta thấy vậy liền cười:
- Như vậy mới đúng chứ! Nào, giờ đến lượt tôi mời cô 1 ly, chúc mừng sự hợp tác giữa Lovely và Hoàng Kim.
Rượu được rót vào ly, Ái Linh sau đó có 1 chút hơi ớn lạnh mà cười gượng:
- Chủ tịch Viễn, tửu lượng của tôi thật sự không tốt.
Lina khi ấy cũng chen vào:
- Chủ tịch Viễn, thật ra ngày mai chúng tôi còn lịch trình khác nữa, Ái Linh không uống được rượu, chỉ sợ làm trì hoãn công việc.
- Ây, 2 cô thật sự làm không khí đi xuống đấy. Mọi người đang vui vẻ mà! Thôi được rồi, uống 1 ly này nữa tôi không ép nữa. Cô Ái Linh không chịu là lại không nể mặt tôi rồi.
Ái Linh xem ra không còn nước để khước từ, đành phải miễn cưỡng nhận với lão ta 1 ly rượu nữa.
Ly thứ 2 này thật sự làm cô choáng váng, gương mặt ửng đỏ lên, đầu óc bắt đầu xoay vòng vòng.
Lương Thế Viễn lúc này đưa bàn tay ra, vẻ mặt cười nói:
- Cô Ái Linh, chúc mừng sự hợp tác 2 bên!
Cô thấy vậy cũng bắt tay lão ta, khoảnh khắc đấy Lương Thế Viễn siết chặt bàn tay cô giữ lại khiến Ái Linh không rút tay về được liền nhìn lão ta có chút lo sợ.
Lương Thế Viễn sau đó chỉ cười rồi buông tay cô ra:
- Nào, mau ngồi xuống ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi!
Nghe vậy, mọi người cũng ngồi xuống dùng tiệc, Lina khi ấy nhìn sang cô hỏi nhỏ:
- Không sao chứ?
Ái Linh khẽ lắc đầu:
- Em thấy hơi chóng mặt chút thôi.
Lina sau đó nhìn về phía nhân viên của nhà hàng mà vẫy lại rồi nói:
- Cho tôi 1 ly nước chanh!
Người nhân viên gật đầu 1 cái rồi rời đi, khi đấy chị ta cũng quay lại dùng tiệc mà nói nhỏ:
- Nán thêm 1 lúc nữa chị sẽ kiếm cớ xin ra về trước.
Người nhân viên đem ly nước chanh đến, Lina nhận lấy đưa cho cô:
- Uống đi, giải rựou được đấy!
Ái Linh cầm nó uống 1 ngụm đầy, sau đấy lại cau mặt nuốt xuống, vị có hơi khác lạ 1 chút nhưng cô cũng chẳng để ý đến mà Lương Thế Viễn khi ấy có vẻ khá hài lòng mà khẽ cười 1 cách xảo quyệt.
Đạo diễn Bảo khi ấy lại nhìn sang Lina, ông ta cầm ly rượu của mình lên:
- Lina, tôi mời cô 1 ly. Lúc trước chúng ta có chút hiểu lầm nên ly này mượn rượu để hoá giải.
Lina vốn đã không xa lạ gì với các bữa tiệc như vậy nên đối với chị ta việc bị ép rượu chỉ là vấn đề nhỏ.
Lina cũng đáp lại ông ta, sau đó lần lượt cứ xuất hiện thêm vài ly mời mọc với đủ muôn vàn lý do. Còn Ái Linh uống hết 1 ly nước chanh vẫn chưa thấy rượu được giải mà có vẻ còn say sỉn hơn.
Bữa tiệc trôi qua được 1 lúc, Lina cũng tự mình đứng dậy cầm ly rượu rồi nói:
- Sau ly này xin phép mọi người chúng tôi phải về trước để chuẩn bị cho lịch trình ngày mai. Mọi người ở lại vui vẻ!
Lina tự uống ly rượu của mình, sau đó đặt xuống rồi quay sang Ái Linh:
- Chúng ta về thôi!
Cô nghe vậy cũng đứng lên, vạn vật trước mắt lúc này đã nhân thành 1 rồi nhưng cô vẫn cố căng mắt giữ tỉnh táo rồi chào mọi người mà rời đi.
Bọn họ trở ra ngoài xe, nhìn thấy người tài xế đang lúi húi ở dưới gầm xe, Lina khẽ nhíu mày đi lại:
- Anh Toàn, xe sao thế?
Nghe vậy, anh ta mới chui ra:
- Lúc nãy tôi mới rời khỏi xe đi vệ sinh 1 lát không biết đứa nào chơi xỏ chọc thủng mất lốp xe.
- Chọc thủng lốp xe sao? Đúng là bọn mất dạy mà. Thế giờ làm sao?
- 2 người vào trong đợi 1 chút đi, tôi thay lốp là được.
Ái Linh khi ấy bắt đầu đứng không vững mà dựa người vào Lina.
Chị ta đỡ lấy cô rồi lại nhìn vào bên trong, nếu bây giờ quay lại, lỡ đám người kia đi xuống mà gặp thì lại thêm phiền, mà nhìn thấy Ái Linh bộ dạng say mèm như thế này cứ đứng đợi ngoài gió lại sợ cô cảm lạnh cũng không ổn.
Lina lấy điện thoại ra bấm gọi cho Gia Kiên, nhưng chuông qua 1 hồi không thấy có người cầm máy, chị ta thở dài 1 tiếng rồi nhìn xung quanh.
- Chị Lina, em thấy chóng mặt quá.
Cô bắt đầu cảm thấy nôn nao trong người, trời đất 1 vòng xoay tròn.
- Ái Linh, chị gọi taxi đưa em về nhé!
Cô chỉ có thể gật đầu 1 cái, sau đó Lina vẫy chiếc taxi đỗ ngay đó lại rồi dìu Ái Linh vào xe ngồi:
- Đợi chút, chị quay lại xe lấy đồ!
Nói rồi, Lina vội đi lại phía xe của công ty mở cửa chui vào lấy đồ, ngay khi ấy chiếc taxi chở cô kia liền chạy thẳng đi.
Lina vừa lấy được đồ ra thì ngó qua ngó lại đã chẳng thấy đâu nữa, chị ta có chút hốt hoảng lấy điện thoại ra ngọi cho cô nhưng sau đó liền nghe thấy tiếng chuông ngay trong túi xách mà chị ta cầm tay, Lina mới thở mạnh 1 tiếng:
- Chết rồi, điện thoại em ấy mình đang cầm đây.
Vừa lúc đó, cuộc gọi lại của Gia Kiên, Lina vội vàng bắt máy:
- Giám đốc!
- Có chuyện gì sao?
- Anh mau đến nhà hàng Hoa Hồng đi, Ái Linh biến mất rồi!
Chỉ nghe vậy, đầu bên kia đã liền tắt bụp máy, chưa đầy 10 phút sau, chiếc xe của Hoàng Gia Kiên đã dừng lại ngay trước mặt Lina, anh vội vàng bước xuống đi lại phía chị ta:
- Lina, xảy ra chuyện gì? Ái Linh tại sao lại biến mất?
- Giám đốc, xe chúng tôi bị hỏng, mà Ái Linh bị ép rượu say nên tôi gọi taxi vốn định đưa cô ấy về, nhưng mới đỡ cô ấy vào xe tôi trở lại xe mình lấy đồ thì chiếc taxi kia đã chạy mất, điện thoại của Ái Linh tôi đang cầm nữa.
Gia Kiên nghe vậy khẽ nhíu mày:
- Đã xin trích xuất camera của nhà hàng chưa?
Lina khẽ lắc đầu, anh lại nói:
- Được rồi! Cô vào nói chuyện với quản lý xin trích xuất camera xem xe đi hướng nào. Tôi trở về nhà Ái Linh xem có phải cô ấy tự về nhà không!
Lina gật đầu 1 cái, anh cũng liền quay lại xe mình ngồi vào rồi lao vút đi.
Gia Kiên đến khu nhà của cô, mở cửa bước xuống rồi chạy vội vào bên trong, đến trước cửa phòng của cô đập cửa:
- Ái Linh, em có trong đó không?
1 sự im lặng đáp lại anh, Gia Kiên tiếp tục đập mạnh mà gọi lớn hơn:
- Ái Linh!
Khi ấy, nhà bên cạnh cũng mở cửa nhìn ra:
- Này anh, không có ai ở nhà đâu. Tối nay cô bé đó đi đâu chưa thấy về.
Gia Kiên nghe vậy khẽ nhíu mày:
- Cảm ơn!
Anh sau đó quay người đi ra, lấy điện thoại gọi cho Lina:
- Cô ấy không về nhà, đã xem được camera chưa?
- Giám đốc, nhờ camera của nhà hàng với vài nhà dân gần đó, chiếc taxi ấy đi về hướng khu ngoại ô của thành phố.
- Có nhìn rõ biển số xe không?
- Tôi đang liên hệ vớ bên đài xe, nhờ họ tìm kiếm vị trí.
- Được rồi, giờ tôi sẽ đi theo hướng đó, có tin tức báo luôn lại.
- Vâng!
Gia Kiên trở lại xe của mình ngồi vào rồi nhấn ga lao vút đi.
Khi đấy, trong 1 căn phòng tư gia nội thất đồ gỗ đắt tiền, người đàn ông cầm điếu xì gà bọc vàng nhâm nhi từng khói.
Lúc này, 1 gã áo đen đi vào, đến trước mặt ông ta nói:
- Ông chủ! Tôi điều tra được thân phận của gà mới mà Hoàng Kim mới thu nhận về rồi!
- Ngươi làm việc cũng chậm quá, danh tính hắn đã công bố rồi, phim quảng cáo cũng vừa phát xong, mà giờ ngươi mới đến báo với ta là đã điều tra được.
- Xin lỗi ông chủ, tại cô ta thân phận quá mức bình thường nên hơi tốn thời gian 1 chút. Dương Ái Linh, 23 tuổi, trước đó làm 1 nhân viên tự do, tức ai có việc gì gọi thì cô ta làm việc đó. Không có thành tích gì nổi trội, có 1 người ba bệnh tật nằm viện 2 năm nay rồi. Không hiểu tại sao lại ký được hợp đồng với Hoàng Kim
Nghe vậy, Võ Đăng Ninh lại khẽ giật giật cái khoé mắt nhăn nheo của mình.
- Mẹ kiếp! Hắn nhận 1 thức rác rưởi vào Hoàng Kim nhưng lại từ chối người của ta đưa đến. Như vậy không phải theo thường ta quá sao?
- Ông chủ! Tên Gia Kiên này thật sự có quá ngông, hắn nghĩ Hoàng Kim của hắn có giá lắm sao mà dám chê người của chúng ta!
- Không dạy dỗ hắn quả nhiên không được. Ta nghe nói dự án Hoa Khai Lệ được đầu tư kinh phí rất khủng. Nhiều nhà tài trợ góp vốn, trong đó có Phedra là nhà tài trợ chính, xử lý 1 chút đi.
- Tôi hiểu! Tôi đi làm ngay!
Sau đó, người áo đen kia liền quay đi, Võ Đăng Ninh ngồi đấy hút 1 hơi xì gà rồi lại tự độc thoại:
- Hoàng Gia Kiên, muốn đấu với Võ Đăng Ninh này mày còn phải học thêm 10 năm nữa!
Khi đấy, Gia Kiên đã đuổi kịp ra đến ngu khoại ô thành phố, anh mở điện thoại, ấn phím trên xe kết nối với Lina:
- Sao rồi?
- Giám đốc, bên đài nói xe đó không thuộc quản lý của hãng. Danh sách xe của công ty họ không hề có biển số xe đấy, nghi vấn là đối phương đã cố tình nguỵ tạo để đánh lạc hướng
Gia Kiên vẻ tức giận đập mạnh tay vào vô lăng rồi gằn lên:
- Báo công an, bảo họ trích xuất camera thành phố, mở chốt dọc đường để tìm kiếm.
Nói rồi, anh ấn nút tắt rồi lại liên kết đến cuộc gọi với người trợ lý của mình:
- Đình Trần, chuyện tôi bảo cậu điều tra đến đâu rồi?
- Giám đốc, tôi cũng đang định gọi cho anh đây, tôi đã tóm được 1 tên có mặt trong đám người hôm đó đã chặn xe của cô Ái Linh.
- Tra được gì không?
- Hắn nói….là có người thuê làm.
- Khai ra ai chưa?
- Giám đốc, là Đoàn Dung!
Gia Kiên ánh mắt đanh lại, bàn tay siết chặt vô lăng mà lạnh giọng nói:
- 1 phút, gửi địa chỉ nhà cô ta sang cho tôi!
Sau đó, Gia Kiên cũng tắt máy, mắt phượng khi ấy như 1 lưỡi kiếm sắc lẹm, bàn tay xoay mạnh vô lăng, chiếc xe quay đầu lại rồi lao thẳng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.