Chương 36
Nguyễn Nhật Thương
16/03/2022
Ngày hôm sau, trước cổng bệnh viện, con xế hộp đắt tiền màu đỏ chói dừng lại trong bao nhiêu con mắt hiếu kỳ. Bước xuống là 1 cô gái khá xinh
đẹp diện 1 chiếc váy màu tím nhã nhặn, trên tay xách theo 1 lẵng quả lớn mà đi thẳng vào bên trong bệnh viện.
Đế giày cao gót uyển chuyển nện xuống sàn gạch, mọi người ai cũng đưa mắt nhìn theo bởi cái mùi hương nước hoa đắt tiền không quá nồng nặc nhưng lại vô cùng câu dẫn khứu giác.
Cửa phòng bệnh được mở ra, bước vào bẻn trong ả bày 1 bộ mặt hoà nhã mà đi lại:
⁃ Bác Khánh, dì Lan Anh!
Nghe vậy, ông Khánh nhìn sang sau đó liền nở 1 nụ cười:
⁃ Kiều Nhã đấy à? Sao cháu biết mà đến vậy?
⁃ Dạ, cháu vốn là đến nhà nhưng nghe giúp việc nói bác nằm viện nên vội vàng tới đây luôn. Bác thế nào rồi ạ?
⁃ Bác không sao cả. Cảm ơn cháu đã có lòng.
Kiều Nhã đem lẵng quả đi lại đặt lên bàn rồi nhìn đến Lan Anh nói:
⁃ Dì Lan Anh ở đây cả đêm với bác sao? Nếu mệt dì về nghỉ đi, để cháu ở lại chăm bác ấy cho ạ.
Lan Anh nghe vậy khẽ cười gượng:
⁃ Tôi mới vào thôi, đêm qua là cậu Kiên ở đây với ông ấy.
⁃ Anh Kiên ạ? Vậy anh ấy về rồi sao?
Lan Anh khẽ gật đầu:
⁃ Chắc về thay đồ rồi ngủ 1 chút rồi lát lại vào!
Kiều Nhã nghe vậy ánh mắt chợt loé lên 1 tia giảo hoạt, sau đấy đi lại gần Lan Anh nói:
⁃ Dì Lan Anh có mệt thì về nghỉ đi ạ. Hôm nay cháu cũng không có việc gì làm, để cháu ở lại nói chuyện với bác ấy cho vui cũng được.
⁃ Không cần đâu, tôi cũng mới vào đã làm gì đâu mà mệt. Lát nữa cậu Kiên vào rồi tôi về cũng được.
⁃ Giờ bác Khánh ở viện, chắc hẳn ở nhà cũng có việc phải lo mà đúng không dì. Dì cứ yên tâm đi, cháu biết chăm sóc người bệnh lắm.
⁃ Nhưng…..
Còn chưa kịp nói hết, ông Khánh đã đưa tay lên cản lại:
⁃ Được rồi, con bé nói đúng đấy Lan Anh. Về nhà xem có việc gì thì cứ làm không thì nghỉ ngơi đi, tôi ở đây nói chuyện với con bé được rồi. Dù sao sức khoẻ cũng ổn định, không có gì phải lo đâu.
Lan Anh nghe vậy lại chần chừ, thật ra cô ta là lo lắng lát nữa Gia Kiên đến đây nhìn thấy Kiều Nhã, lại sợ bọn họ có mâu thuẫn khiến ông Khánh nổi giận. Mặc dù cũng biết Kiều Nhã và Gia Kiên từng có mối quan hệ tình cảm, nhưng với tính cách của Gia Kiên thì cô ta biết anh 1 khi đã chọn kết thúc thì chắc chắn không muốn dây dưa. Huống gì lại biết anh đã có tình cảm với cô gái khác không phải là Kiều Nhã.
Lan Anh ở trong căn nhà này lựa chọn sự yên phận, không can thiệp vào những chuyện cá nhân của 2 ba con họ nhưng cô ta lại cũng không muốn gia đình 2 người tiếp tục mâu thuẫn với nhau.
⁃ Vậy được, nếu mình cần gì thì cứ gọi điện, tôi sẽ đem vào.
Ông Khánh gật đầu 1 cái, Lan Anh nhìn sang Kiều Nhã khẽ cười:
⁃ Làm phiền cô rồi!
Ả ta nghe vậy liền xua tay:
⁃ Không có gì phiền đâu ạ!
Sau câu đấy, Lan Anh quay người đi ra ngoài, bước đến cửa lại nghe giọng ông Khánh nói với Kiều Nhã:
⁃ Con bé này, bác biết ý đồ của cháu rồi nhé! Muốn gặp thằng Kiên đúng không?
Ả nghe vậy lại tỏ vẻ e thẹn cúi mặt:
⁃ Cháu muốn ở lại nói chuyện với bác thật mà.
⁃ Hahaha, ta tuy già rồi nhưng mấy cái này vẫn còn hiểu được, đừng giấu.
Lan Anh khẽ quay lại nhìn 2 người họ, trong lòng tuy bất an nhưng rồi cũng đành rời đi.
Lúc này, tại công ty Hoàng Kim, Ái Linh ngồi thẫn thờ trên ghế thở dài thở ngắn, thấy vậy Lina cũng đi lại lên tiếng:
⁃ Mới sáng mà đã thiếu tinh thần vậy sao?
Ái Linh nghe vậy lại uể oải trả lời:
⁃ Giờ em mới hiểu vì sao các cụ luôn nói môn đăng hộ đối.
Lina khẽ cười 1 cái:
⁃ Sao? Gia Kiên đòi hỏi gì ở em sao?
⁃ Không phải, anh ấy có bao giờ đòi hỏi hay yêu cầu em phải làm gì đâu. Chỉ là cảm thấy bọn em muốn có kết thúc đẹp, phải qua được cái rào cản thân phận lớn qua. Sợ qua chưa nổi đã kết thúc rồi.
⁃ Sao lại nghĩ tiêu cực như thế?
⁃ Gia Kiên nói ba anh ấy phát bệnh phải nhập viện. Em muốn đến thăm nhưng anh ấy lại gàn. Thực ra em cũng hiểu vấn đề, lần trước đến gặp ba anh ấy, thái độ của ông rất gay gắt với mối quan hệ này. Gia Kiên có thể không muốn chọc giận ba mình trong thời điểm sức khoẻ ông ấy không tốt nên mới không để em đến. Em thật lòng chỉ muốn đến hỏi thăm bác ấy, nhưng ngay cả việc hỏi thăm cũng có thể khiến người ta không vui thì mối quan hệ này khó mà qua cửa được.
⁃ Thật ra suy nghĩ của người lớn kỳ lạ lắm. Họ luôn muốn cho con mình thứ tốt nhất bất kể con mình có thích hay không. Nếu như thích thì ắt hẳn là thứ tốt nhất, nếu không thích thì tốt đến mấy cũng thành thứ tệ nhất. Các bậc phụ huynh muốn can thiệp nhiều nhất chính là chuyện tình cảm của con cái, họ sợ con mình gặp người không tốt mà liên luỵ cả 1 đời. Sau này chúng ta làm cha mẹ rồi cũng sẽ hiểu cảm giác đó thôi.
⁃ Nói vậy là tình cảm giữa chúng em là không nên có sao?
⁃ Đấy là đang nói chuyện người lớn, còn ở 1 độ tuổi nhất định, phụ nữ hay đàn ông đều sẽ có quan điểm và lý lẽ riêng về sự lựa chọn của mình, sẽ không dễ dàng bị chi phối bởi ai khác. Tình cảm không phải trong mắt người khác thấy tốt mới là đúng. Mà là trong tâm mình thấy yên ổn mới là thích hợp.
Ái Linh nghe vậy lại thở dài, thấy vậy Lina liền vỗ vai cô vài cái rồi nói:
⁃ Được rồi, phấn chấn lại đi. Chị đã nói không được để tình cảm làm ảnh hưởng đến công việc rồi mà. Vì em mà cả đêm qua chị đã xem kịch bản tới mức 2 quầng mắt thâm đen, giờ lại thấy em sáng ra ủ rũ vì tình yêu thế này đúng là thất vọng.
Nghe thế, cô liền hít 1 hơi sâu rồi thở mạnh ra, sau đấy quay sang Lina đưa tay ôm lấy gương mặt chị ta xoay qua xoay lại:
⁃ Tội nghiệp chị của em quá, vất vả như vậy chắc em phải lấy thân báo đáp mới đủ được.
Lina chán nản gạt tay cô xuống:
⁃ Được rồi, bớt xu nịnh đi! Nói chuyện chính nào.
Ái Linh cười 1 cái:
⁃ Chuyện chính nào!
Lina đưa tập kịch bản cho cô rồi nói:
⁃ Chị đã xem qua kịch bản rồi. Dòng Dõi Hào Môn kể về cuộc chiến đấu đá trong 1 gia tộc, xoay quanh 3 cô gái cùng lớn lên trong 1 gia đình giàu có, suốt ngày phải bày mưu tính kế để bảo toàn cuộc sống của họ. Nhân vật chính là Hạ Lan, 2 nhân vật phụ là Tố Quyên và Dương Nhi. Vì casting vai nữ thứ nên chị chỉ đi sâu vào 2 nhân vật Tố Quyên và Dương Nhi. Đọc qua kịch bản thì Tố Quyên là 1 cô gái khá đanh đá, lắm mưu mô, tính cách hơi khó chiều nhưng lại rất rõ ràng, ghét là ghét ra mặt, thích là sẽ giành bằng được. Trái lại với Tố Quyên thì Dương Nhi là cô gái đúng nghĩa 2 bộ mặt. Trước thì giả lả hiền lành, đoan trang, nhưng sau lưng lại xảo quyệt vô cùng. Mặc dù ghét nhưng vẫn tay nắm miệng cười, mặc dù thích nhưng vẫn độ lượng san sẻ. Chị muốn khai thác sâu vào nhân vật này, nếu như được thì em đăng ký thử vai đó, vì nhân vật này có nhiều mặt để em có thể thể hiện được diễn xuất của mình qua nhiều khía cạnh. Hơn nữa nhân vật Dương Nhi là đối thủ cuối cùng của Hạ Lan, đất diễn nhiều hơn Tố Quyên, mặc dù vai phản diện nhưng Dương Nhi có hoàn cảnh khá tội nghiệp dễ được đồng cảm. Nên nếu như vai diễn có ác quá thì lượng gạch đá cũng sẽ được giảm nhẹ hơn.
Ái Linh vừa lật xem vài trang kịch bản, vừa gật đầu:
⁃ Thực ra em cũng thích tính cách nhân vật kiểu này. Có thể diễn được 2 bản sắc khác nhau. Đa dạng cảm xúc. Này chị….
Nói đến đó, Ái Linh quay qua nhìn Lina:
⁃ Cứ nghĩ đến cảnh ở trước mặt người khác mỉm cười thân thiện, khi quay đi mặt hoá lạnh băng….ngầu làm sao?
⁃ Thôi đi cô, giờ không phải lúc để tưởng tượng. Ngày hôm nay đọc kịch bản đi, về các thoả thuận và cát xê từ bên đó đưa ra chị cũng đã xem xét cả rồi. Ranh ma như hắn ta nên chị không lạ gì với mức cát xê hắn đưa ra. Tuy hơi thấp nhưng không sao vì em là người mới, mà dự án Dòng Dõi Hào Môn này là kịch bản được đầu tư rất kỹ về bối cảnh, trang phục. Hơn nữa Viễn Ảnh không phải là 1 công ty nhỏ, tham gia vào dự án này dù là vai trò khách mời cũng là 1 điều tốt rồi.
⁃ Em không quan trọng lắm về cát xê, chị thấy được là được. Chủ yếu được diễn là em vui rồi.
Lina gật đầu 1 cái:
⁃ Vậy đọc kịch bản đi, xem xem có ấn tượng gì với nhân vật không. Sau đó chúng ta sẽ trả lời bên kia. Lịch trình của em thời gian tới cũng không có gì, nên kiếm thêm việc để khỏi ngồi thở ngắn thở dài. Đợi Hoa Khai Lệ có giấy phép phát hành, thì có thể mở họp báo ra mắt phim rồi.
⁃ Em cũng đang trông chờ ngày phim được công chiếu. Lúc đó chắc phải nghỉ phép ở nhà tự thưởng thức diễn xuất của mình.
⁃ Cô đừng có mơ tưởng, ai cho nghỉ phép ở đây. Con đường của người thành công là không được ngừng nghỉ, biết chưa?
Ái Linh bật cười:
⁃ Đã rõ thưa chị quản lý!
⁃ Được rồi, đọc kịch bản đi. Chị đến ekip làm phim 1 lát đã.
⁃ Có chuyện gì thế chị?
Lina nhìn cô cười tinh ranh mà ghé vào tai cô nói nhỏ:
⁃ Thì đến xem họ chỉnh sửa trailer phim, chị phải để em xuất hiện nhiều 1 chút, chọn những cảnh xuất xắc mà đưa vào chứ!
Ái Linh nghe vậy liền đưa bàn tay ra làm ký hiệu like:
⁃ Chị của em là nhất rồi!
Lina vỗ vai cô 1 cái rồi cũng liền rời đi, Ái Linh sau đó cũng mở kịch bản ra đọc.
Lúc này, ở bên phía bệnh viện, Hoang Gia Kiên đi đến trước cửa phòng bệnh của ba mình, nghe thấy tiếng nói chuyện cười đùa ở bên trong khiến anh khẽ nhíu mày lại.
Chỉ qua vài câu, đã nhận ra được giọng của đối phương, anh liền đẩy cửa mà bước vội vào.
Quả nhiên phán đoán không sai, nhìn thấy Kiều Nhã ngồi bên cạnh giường của ông Khánh, Gia Kiên liền cảm thấy khó chịu mà đi lại:
⁃ Cô đến đây làm gì?
Kiều Nhã nghe vậy liền đứng lên:
⁃ Gia Kiên, anh đến rồi sao? Em tới thăm bác trai!
Ông Khánh lúc này lại lên tiếng:
⁃ Lâu lắm rồi mới được nói chuyện với con bé, nghe nó kể lại chuyện của 2 đứa năm xưa đúng là thú vị.
Gia Kiên cảm thấy không vừa ý mà nhìn sang ông hỏi:
⁃ Lan Anh đâu?
⁃ Ta bảo về rồi!
Nghe vậy, Gia Kiên lại quay sang Kiều Nhã:
⁃ Tôi ở đây rồi, không còn việc gì của cô nữa, về đi!
Bị đuổi thẳng thừng như vậy khiến ả có hơi điếng mặt, mà ông Khánh thấy vậy liền lên tiếng:
⁃ Nào, Gia Kiên, đừng khắt khe với Kiều Nhã như vậy chứ. Con bé đã kể hết mọi chuyện với ta rồi, 2 đứa chẳng qua là nhiểu lầm nhau thôi. Sau nhiều năm như vậy mà 2 đứa vẫn còn ở cạnh nhau thế này không phải là duyên phận sao? Bỏ qua hết chuyện cũ đi, xem như bắt đầu lại, giờ ta tuổi cũng đã yếu mà chờ ngày 2 đứa kết hôn cũng đã lâu lắm rồi đấy.
Vừa nghe thế, Gia Kiên khẽ nheo mắt lại nhìn ả sau đó mới quay sang ba mình mà nói:
⁃ Ba muốn con kết hôn, con đồng ý nhưng không phải là cô ta.
Sắc mặt vui vẻ của ông Khánh sau đó cũng biến mất:
⁃ Ý con là sao?
⁃ Là ba không cần phải ràng buộc con với Kiều Nhã, con sẽ không lấy cô ta.
⁃ Vậy con nói kết hôn, là với ai? Không lẽ là con bé hôm đó.
⁃ Phải!
Kiều Nhã đứng bên cạnh lòng bàn tay đã siết chặt lại, còn ông Khánh cảm xúc có chút tức giận:
⁃ Không được! Con đừng tưởng ta không biết. Ta đã cho người điều tra con bé đấy rồi, không có mẹ, ba thì bị tai nạn thành người thực vật, công việc thì tạp nham, phát tờ rơi, giao hàng, phục vụ quán bar, sau khi gặp con thì 1 bước lên mây. Con nhìn mà không thấy cô ta đang lợi dụng con sao?
⁃ Không phải là cô ấy lợi dụng con mà là con tự nguyện.
⁃ GIA KIÊN!
⁃ Dù ba có nói thế nào đi nữa, con cũng chỉ định kết hôn với mình cô ấy thôi.
Ông Khánh tức giận chỉ tay vào mặt anh:
⁃ Con….con….
Khi đấy lồng ngực đau nhói lên, ông Khánh ôm lấy ngực áo mình mà nhăn mặt thở gấp, thấy vậy Gia Kiên liền hốt hoảng đi lại:
⁃ Ba….ba không sao chứ? Bác sĩ, mau gọi bác sĩ đi!
Kiều Nhã thấy vậy cũng liền chạy ra ngoài, lúc sau y bác sĩ vội đi đến rồi tiêm cho ông 1 mũi, ông Khánh sau đó cũng thiếp đi.
Lúc này, bác sĩ mới quay sang Gia Kiên:
⁃ Tôi đã dặn thời gian này đừng để bệnh nhân kích động quá. Tim của ông ấy đã yếu, không chịu đựng nổi mấy lần như vậy đâu.
Anh nghe vậy khẽ gật đầu:
⁃ Tôi biết rồi!
Y bác sĩ sau đó cũng quay người rời đi, lúc này Gia Kiến mới nhìn đến Kiều Nhã, ánh mắt anh lạnh đến mức muốn đóng băng ả ta lại rồi bất chợt bước tới túm lấy tay ả kéo thẳng ra ngoài, đến 1 nơi thưa người mà gằn lên:
⁃ Rốt cuộc cô muốn gì?
⁃ Gia Kiên, anh làm sao vậy? Em chỉ là đến thăm bệnh tình bác trai, đâu có ý gì?
⁃ Đến thăm thì thăm sao cô phải kể lể những chuyện lừa dối với ông ấy!
⁃ Chuyện lừa dối? Những gì em kể đều là sự thật, năm đó chúng ta là hiểu lầm nhau. Em chẳng hề theo đại gia nào cả, em sang Pháp là vì anh!
Gia Kiên khẽ cười khẩy 1 cái:
⁃ Vì tôi?! Tôi khiến cô phải đi sao? Mà giờ có vì ai cũng vậy, tôi không muốn có thêm bất cứ 1 mối quan hệ nào với cô nữa. Tốt nhất đừng cố chen chân vào cuộc sống của tôi. Cũng không cần cô đến thăm ba tôi để lấy lòng ông ấy nữa, vì cô không có cơ hội bước chân vào nhà tôi đâu.
Nói rồi, Gia Kiên cũng quay người rời đi, Kiều Nhã đứng đấy nhìn theo mà siết chặt bàn tay lại:
⁃ Anh càng không muốn thì em càng phải chen vào. Anh không cho cơ hội thì em tự tạo cơ hội. Được ăn cả, hai ngã về không. Em muốn xem xem anh vì bản thân anh nhiều hơn hay vì cô ta nhiều hơn.
Tối đấy, trong phòng bệnh, Lan Anh ngồi bên bàn gọt hoa quả, lại khẽ nhìn đến ông Khánh thi thoảng cứ hằn học thở mạnh 1 tiếng mà nói:
⁃ Tôi nói chứ mình tuổi già cả rồi, sống hưởng thụ cho bản thân thôi, chuyện của cậu Kiên cứ để cậu ấy tự định đoạt, mình ôm vào người để làm gì cho thêm mệt.
Nghe vậy ông Khánh cũng đáp lại:
⁃ Tự định đoạt thế nào được mà tự. Tôi chỉ có mỗi đứa con trai, việc hôn nhân của nó ảnh hưởng đến việc dòng dõi sau này. Nó không còn thích con bé Nhã cũng được, tôi tìm cho nó mấy con cháu nhà gia giáo khác. Tại sao cứ nhất định phải con bé diễn viên đó, mà không phải nhờ thằng Kiên nó mới được làm diễn viên sao? Trước đó còn đi phục vụ quán bar, giao hàng này kia. Những người biết an phận họ sẽ tự lượng sức mình để chọn thứ phù hợp. Chỉ có những kẻ tham vọng mới chọn những thứ ngoài tầm với của mình. Mà con người có tham vọng thì dã tâm rất lớn. Tôi không tin tưởng được.
Lan Anh nghe vậy lại nói:
⁃ Năm xưa tôi cũng chẳng có gì trong tay ngoài 1 bức thư của bà ấy. Mình cũng nghĩ tôi tham vọng lợi dụng điều đó để trèo cao sao?
Câu hỏi khiến ông Khánh sững lại mà nhìn sang cô ta, trầm ngâm 1 hồi rồi mới nói:
⁃ Lan Anh, chung sống bao nhiêu năm rồi, tôi còn không hiểu bà sao!
⁃ Thế nên con người cứ phải sống với nhau thì mới hiểu rõ lòng. Đâu thể nhìn bề ngoài mà phán đoán được họ.
⁃ Nhưng hôn nhân là chuyện cả đời, đúng người thì không sao, nhưng sai người thì có quay lại cũng nửa đời hoang phí rồi.
⁃ Đúng sai chỉ người trong cuộc mới biết được.
⁃ Tình cảm luôn làm con người mù quáng, càng là người trong cuộc càng không nhận định được đúng sai. Tôi không để con trai của mình bị kẻ khác làm tổn thương.
⁃ Nhưng ông có biết ông như vậy mới chính là tổn thương con trai mình không?
Nghe vậy, ông Khánh liền cau mày gắt lên:
⁃ Tôi lo cho nó lại thành tổn thương nó sao? Lan Anh, tôi thấy bà nay có vẻ không hiểu chuyện rồi đấy.
Lan Anh thấy ông tức giận liền vội đi lại:
⁃ Được rồi, được rồi! Không nói chuyện này nữa. Muốn quản cậu ấy thì đừng tức giân nhiều, hại sức khoẻ.
Ông Khánh sau đó thở mạnh mà nằm xuống, kéo chăn lên xoay người đi hướng khác. Lan Anh thấy vậy chỉ đành thở dài, cô ta muốn giúp anh nhưng xem ra mọi chuyện đành phải thuận theo ý trời vậy.
Đế giày cao gót uyển chuyển nện xuống sàn gạch, mọi người ai cũng đưa mắt nhìn theo bởi cái mùi hương nước hoa đắt tiền không quá nồng nặc nhưng lại vô cùng câu dẫn khứu giác.
Cửa phòng bệnh được mở ra, bước vào bẻn trong ả bày 1 bộ mặt hoà nhã mà đi lại:
⁃ Bác Khánh, dì Lan Anh!
Nghe vậy, ông Khánh nhìn sang sau đó liền nở 1 nụ cười:
⁃ Kiều Nhã đấy à? Sao cháu biết mà đến vậy?
⁃ Dạ, cháu vốn là đến nhà nhưng nghe giúp việc nói bác nằm viện nên vội vàng tới đây luôn. Bác thế nào rồi ạ?
⁃ Bác không sao cả. Cảm ơn cháu đã có lòng.
Kiều Nhã đem lẵng quả đi lại đặt lên bàn rồi nhìn đến Lan Anh nói:
⁃ Dì Lan Anh ở đây cả đêm với bác sao? Nếu mệt dì về nghỉ đi, để cháu ở lại chăm bác ấy cho ạ.
Lan Anh nghe vậy khẽ cười gượng:
⁃ Tôi mới vào thôi, đêm qua là cậu Kiên ở đây với ông ấy.
⁃ Anh Kiên ạ? Vậy anh ấy về rồi sao?
Lan Anh khẽ gật đầu:
⁃ Chắc về thay đồ rồi ngủ 1 chút rồi lát lại vào!
Kiều Nhã nghe vậy ánh mắt chợt loé lên 1 tia giảo hoạt, sau đấy đi lại gần Lan Anh nói:
⁃ Dì Lan Anh có mệt thì về nghỉ đi ạ. Hôm nay cháu cũng không có việc gì làm, để cháu ở lại nói chuyện với bác ấy cho vui cũng được.
⁃ Không cần đâu, tôi cũng mới vào đã làm gì đâu mà mệt. Lát nữa cậu Kiên vào rồi tôi về cũng được.
⁃ Giờ bác Khánh ở viện, chắc hẳn ở nhà cũng có việc phải lo mà đúng không dì. Dì cứ yên tâm đi, cháu biết chăm sóc người bệnh lắm.
⁃ Nhưng…..
Còn chưa kịp nói hết, ông Khánh đã đưa tay lên cản lại:
⁃ Được rồi, con bé nói đúng đấy Lan Anh. Về nhà xem có việc gì thì cứ làm không thì nghỉ ngơi đi, tôi ở đây nói chuyện với con bé được rồi. Dù sao sức khoẻ cũng ổn định, không có gì phải lo đâu.
Lan Anh nghe vậy lại chần chừ, thật ra cô ta là lo lắng lát nữa Gia Kiên đến đây nhìn thấy Kiều Nhã, lại sợ bọn họ có mâu thuẫn khiến ông Khánh nổi giận. Mặc dù cũng biết Kiều Nhã và Gia Kiên từng có mối quan hệ tình cảm, nhưng với tính cách của Gia Kiên thì cô ta biết anh 1 khi đã chọn kết thúc thì chắc chắn không muốn dây dưa. Huống gì lại biết anh đã có tình cảm với cô gái khác không phải là Kiều Nhã.
Lan Anh ở trong căn nhà này lựa chọn sự yên phận, không can thiệp vào những chuyện cá nhân của 2 ba con họ nhưng cô ta lại cũng không muốn gia đình 2 người tiếp tục mâu thuẫn với nhau.
⁃ Vậy được, nếu mình cần gì thì cứ gọi điện, tôi sẽ đem vào.
Ông Khánh gật đầu 1 cái, Lan Anh nhìn sang Kiều Nhã khẽ cười:
⁃ Làm phiền cô rồi!
Ả ta nghe vậy liền xua tay:
⁃ Không có gì phiền đâu ạ!
Sau câu đấy, Lan Anh quay người đi ra ngoài, bước đến cửa lại nghe giọng ông Khánh nói với Kiều Nhã:
⁃ Con bé này, bác biết ý đồ của cháu rồi nhé! Muốn gặp thằng Kiên đúng không?
Ả nghe vậy lại tỏ vẻ e thẹn cúi mặt:
⁃ Cháu muốn ở lại nói chuyện với bác thật mà.
⁃ Hahaha, ta tuy già rồi nhưng mấy cái này vẫn còn hiểu được, đừng giấu.
Lan Anh khẽ quay lại nhìn 2 người họ, trong lòng tuy bất an nhưng rồi cũng đành rời đi.
Lúc này, tại công ty Hoàng Kim, Ái Linh ngồi thẫn thờ trên ghế thở dài thở ngắn, thấy vậy Lina cũng đi lại lên tiếng:
⁃ Mới sáng mà đã thiếu tinh thần vậy sao?
Ái Linh nghe vậy lại uể oải trả lời:
⁃ Giờ em mới hiểu vì sao các cụ luôn nói môn đăng hộ đối.
Lina khẽ cười 1 cái:
⁃ Sao? Gia Kiên đòi hỏi gì ở em sao?
⁃ Không phải, anh ấy có bao giờ đòi hỏi hay yêu cầu em phải làm gì đâu. Chỉ là cảm thấy bọn em muốn có kết thúc đẹp, phải qua được cái rào cản thân phận lớn qua. Sợ qua chưa nổi đã kết thúc rồi.
⁃ Sao lại nghĩ tiêu cực như thế?
⁃ Gia Kiên nói ba anh ấy phát bệnh phải nhập viện. Em muốn đến thăm nhưng anh ấy lại gàn. Thực ra em cũng hiểu vấn đề, lần trước đến gặp ba anh ấy, thái độ của ông rất gay gắt với mối quan hệ này. Gia Kiên có thể không muốn chọc giận ba mình trong thời điểm sức khoẻ ông ấy không tốt nên mới không để em đến. Em thật lòng chỉ muốn đến hỏi thăm bác ấy, nhưng ngay cả việc hỏi thăm cũng có thể khiến người ta không vui thì mối quan hệ này khó mà qua cửa được.
⁃ Thật ra suy nghĩ của người lớn kỳ lạ lắm. Họ luôn muốn cho con mình thứ tốt nhất bất kể con mình có thích hay không. Nếu như thích thì ắt hẳn là thứ tốt nhất, nếu không thích thì tốt đến mấy cũng thành thứ tệ nhất. Các bậc phụ huynh muốn can thiệp nhiều nhất chính là chuyện tình cảm của con cái, họ sợ con mình gặp người không tốt mà liên luỵ cả 1 đời. Sau này chúng ta làm cha mẹ rồi cũng sẽ hiểu cảm giác đó thôi.
⁃ Nói vậy là tình cảm giữa chúng em là không nên có sao?
⁃ Đấy là đang nói chuyện người lớn, còn ở 1 độ tuổi nhất định, phụ nữ hay đàn ông đều sẽ có quan điểm và lý lẽ riêng về sự lựa chọn của mình, sẽ không dễ dàng bị chi phối bởi ai khác. Tình cảm không phải trong mắt người khác thấy tốt mới là đúng. Mà là trong tâm mình thấy yên ổn mới là thích hợp.
Ái Linh nghe vậy lại thở dài, thấy vậy Lina liền vỗ vai cô vài cái rồi nói:
⁃ Được rồi, phấn chấn lại đi. Chị đã nói không được để tình cảm làm ảnh hưởng đến công việc rồi mà. Vì em mà cả đêm qua chị đã xem kịch bản tới mức 2 quầng mắt thâm đen, giờ lại thấy em sáng ra ủ rũ vì tình yêu thế này đúng là thất vọng.
Nghe thế, cô liền hít 1 hơi sâu rồi thở mạnh ra, sau đấy quay sang Lina đưa tay ôm lấy gương mặt chị ta xoay qua xoay lại:
⁃ Tội nghiệp chị của em quá, vất vả như vậy chắc em phải lấy thân báo đáp mới đủ được.
Lina chán nản gạt tay cô xuống:
⁃ Được rồi, bớt xu nịnh đi! Nói chuyện chính nào.
Ái Linh cười 1 cái:
⁃ Chuyện chính nào!
Lina đưa tập kịch bản cho cô rồi nói:
⁃ Chị đã xem qua kịch bản rồi. Dòng Dõi Hào Môn kể về cuộc chiến đấu đá trong 1 gia tộc, xoay quanh 3 cô gái cùng lớn lên trong 1 gia đình giàu có, suốt ngày phải bày mưu tính kế để bảo toàn cuộc sống của họ. Nhân vật chính là Hạ Lan, 2 nhân vật phụ là Tố Quyên và Dương Nhi. Vì casting vai nữ thứ nên chị chỉ đi sâu vào 2 nhân vật Tố Quyên và Dương Nhi. Đọc qua kịch bản thì Tố Quyên là 1 cô gái khá đanh đá, lắm mưu mô, tính cách hơi khó chiều nhưng lại rất rõ ràng, ghét là ghét ra mặt, thích là sẽ giành bằng được. Trái lại với Tố Quyên thì Dương Nhi là cô gái đúng nghĩa 2 bộ mặt. Trước thì giả lả hiền lành, đoan trang, nhưng sau lưng lại xảo quyệt vô cùng. Mặc dù ghét nhưng vẫn tay nắm miệng cười, mặc dù thích nhưng vẫn độ lượng san sẻ. Chị muốn khai thác sâu vào nhân vật này, nếu như được thì em đăng ký thử vai đó, vì nhân vật này có nhiều mặt để em có thể thể hiện được diễn xuất của mình qua nhiều khía cạnh. Hơn nữa nhân vật Dương Nhi là đối thủ cuối cùng của Hạ Lan, đất diễn nhiều hơn Tố Quyên, mặc dù vai phản diện nhưng Dương Nhi có hoàn cảnh khá tội nghiệp dễ được đồng cảm. Nên nếu như vai diễn có ác quá thì lượng gạch đá cũng sẽ được giảm nhẹ hơn.
Ái Linh vừa lật xem vài trang kịch bản, vừa gật đầu:
⁃ Thực ra em cũng thích tính cách nhân vật kiểu này. Có thể diễn được 2 bản sắc khác nhau. Đa dạng cảm xúc. Này chị….
Nói đến đó, Ái Linh quay qua nhìn Lina:
⁃ Cứ nghĩ đến cảnh ở trước mặt người khác mỉm cười thân thiện, khi quay đi mặt hoá lạnh băng….ngầu làm sao?
⁃ Thôi đi cô, giờ không phải lúc để tưởng tượng. Ngày hôm nay đọc kịch bản đi, về các thoả thuận và cát xê từ bên đó đưa ra chị cũng đã xem xét cả rồi. Ranh ma như hắn ta nên chị không lạ gì với mức cát xê hắn đưa ra. Tuy hơi thấp nhưng không sao vì em là người mới, mà dự án Dòng Dõi Hào Môn này là kịch bản được đầu tư rất kỹ về bối cảnh, trang phục. Hơn nữa Viễn Ảnh không phải là 1 công ty nhỏ, tham gia vào dự án này dù là vai trò khách mời cũng là 1 điều tốt rồi.
⁃ Em không quan trọng lắm về cát xê, chị thấy được là được. Chủ yếu được diễn là em vui rồi.
Lina gật đầu 1 cái:
⁃ Vậy đọc kịch bản đi, xem xem có ấn tượng gì với nhân vật không. Sau đó chúng ta sẽ trả lời bên kia. Lịch trình của em thời gian tới cũng không có gì, nên kiếm thêm việc để khỏi ngồi thở ngắn thở dài. Đợi Hoa Khai Lệ có giấy phép phát hành, thì có thể mở họp báo ra mắt phim rồi.
⁃ Em cũng đang trông chờ ngày phim được công chiếu. Lúc đó chắc phải nghỉ phép ở nhà tự thưởng thức diễn xuất của mình.
⁃ Cô đừng có mơ tưởng, ai cho nghỉ phép ở đây. Con đường của người thành công là không được ngừng nghỉ, biết chưa?
Ái Linh bật cười:
⁃ Đã rõ thưa chị quản lý!
⁃ Được rồi, đọc kịch bản đi. Chị đến ekip làm phim 1 lát đã.
⁃ Có chuyện gì thế chị?
Lina nhìn cô cười tinh ranh mà ghé vào tai cô nói nhỏ:
⁃ Thì đến xem họ chỉnh sửa trailer phim, chị phải để em xuất hiện nhiều 1 chút, chọn những cảnh xuất xắc mà đưa vào chứ!
Ái Linh nghe vậy liền đưa bàn tay ra làm ký hiệu like:
⁃ Chị của em là nhất rồi!
Lina vỗ vai cô 1 cái rồi cũng liền rời đi, Ái Linh sau đó cũng mở kịch bản ra đọc.
Lúc này, ở bên phía bệnh viện, Hoang Gia Kiên đi đến trước cửa phòng bệnh của ba mình, nghe thấy tiếng nói chuyện cười đùa ở bên trong khiến anh khẽ nhíu mày lại.
Chỉ qua vài câu, đã nhận ra được giọng của đối phương, anh liền đẩy cửa mà bước vội vào.
Quả nhiên phán đoán không sai, nhìn thấy Kiều Nhã ngồi bên cạnh giường của ông Khánh, Gia Kiên liền cảm thấy khó chịu mà đi lại:
⁃ Cô đến đây làm gì?
Kiều Nhã nghe vậy liền đứng lên:
⁃ Gia Kiên, anh đến rồi sao? Em tới thăm bác trai!
Ông Khánh lúc này lại lên tiếng:
⁃ Lâu lắm rồi mới được nói chuyện với con bé, nghe nó kể lại chuyện của 2 đứa năm xưa đúng là thú vị.
Gia Kiên cảm thấy không vừa ý mà nhìn sang ông hỏi:
⁃ Lan Anh đâu?
⁃ Ta bảo về rồi!
Nghe vậy, Gia Kiên lại quay sang Kiều Nhã:
⁃ Tôi ở đây rồi, không còn việc gì của cô nữa, về đi!
Bị đuổi thẳng thừng như vậy khiến ả có hơi điếng mặt, mà ông Khánh thấy vậy liền lên tiếng:
⁃ Nào, Gia Kiên, đừng khắt khe với Kiều Nhã như vậy chứ. Con bé đã kể hết mọi chuyện với ta rồi, 2 đứa chẳng qua là nhiểu lầm nhau thôi. Sau nhiều năm như vậy mà 2 đứa vẫn còn ở cạnh nhau thế này không phải là duyên phận sao? Bỏ qua hết chuyện cũ đi, xem như bắt đầu lại, giờ ta tuổi cũng đã yếu mà chờ ngày 2 đứa kết hôn cũng đã lâu lắm rồi đấy.
Vừa nghe thế, Gia Kiên khẽ nheo mắt lại nhìn ả sau đó mới quay sang ba mình mà nói:
⁃ Ba muốn con kết hôn, con đồng ý nhưng không phải là cô ta.
Sắc mặt vui vẻ của ông Khánh sau đó cũng biến mất:
⁃ Ý con là sao?
⁃ Là ba không cần phải ràng buộc con với Kiều Nhã, con sẽ không lấy cô ta.
⁃ Vậy con nói kết hôn, là với ai? Không lẽ là con bé hôm đó.
⁃ Phải!
Kiều Nhã đứng bên cạnh lòng bàn tay đã siết chặt lại, còn ông Khánh cảm xúc có chút tức giận:
⁃ Không được! Con đừng tưởng ta không biết. Ta đã cho người điều tra con bé đấy rồi, không có mẹ, ba thì bị tai nạn thành người thực vật, công việc thì tạp nham, phát tờ rơi, giao hàng, phục vụ quán bar, sau khi gặp con thì 1 bước lên mây. Con nhìn mà không thấy cô ta đang lợi dụng con sao?
⁃ Không phải là cô ấy lợi dụng con mà là con tự nguyện.
⁃ GIA KIÊN!
⁃ Dù ba có nói thế nào đi nữa, con cũng chỉ định kết hôn với mình cô ấy thôi.
Ông Khánh tức giận chỉ tay vào mặt anh:
⁃ Con….con….
Khi đấy lồng ngực đau nhói lên, ông Khánh ôm lấy ngực áo mình mà nhăn mặt thở gấp, thấy vậy Gia Kiên liền hốt hoảng đi lại:
⁃ Ba….ba không sao chứ? Bác sĩ, mau gọi bác sĩ đi!
Kiều Nhã thấy vậy cũng liền chạy ra ngoài, lúc sau y bác sĩ vội đi đến rồi tiêm cho ông 1 mũi, ông Khánh sau đó cũng thiếp đi.
Lúc này, bác sĩ mới quay sang Gia Kiên:
⁃ Tôi đã dặn thời gian này đừng để bệnh nhân kích động quá. Tim của ông ấy đã yếu, không chịu đựng nổi mấy lần như vậy đâu.
Anh nghe vậy khẽ gật đầu:
⁃ Tôi biết rồi!
Y bác sĩ sau đó cũng quay người rời đi, lúc này Gia Kiến mới nhìn đến Kiều Nhã, ánh mắt anh lạnh đến mức muốn đóng băng ả ta lại rồi bất chợt bước tới túm lấy tay ả kéo thẳng ra ngoài, đến 1 nơi thưa người mà gằn lên:
⁃ Rốt cuộc cô muốn gì?
⁃ Gia Kiên, anh làm sao vậy? Em chỉ là đến thăm bệnh tình bác trai, đâu có ý gì?
⁃ Đến thăm thì thăm sao cô phải kể lể những chuyện lừa dối với ông ấy!
⁃ Chuyện lừa dối? Những gì em kể đều là sự thật, năm đó chúng ta là hiểu lầm nhau. Em chẳng hề theo đại gia nào cả, em sang Pháp là vì anh!
Gia Kiên khẽ cười khẩy 1 cái:
⁃ Vì tôi?! Tôi khiến cô phải đi sao? Mà giờ có vì ai cũng vậy, tôi không muốn có thêm bất cứ 1 mối quan hệ nào với cô nữa. Tốt nhất đừng cố chen chân vào cuộc sống của tôi. Cũng không cần cô đến thăm ba tôi để lấy lòng ông ấy nữa, vì cô không có cơ hội bước chân vào nhà tôi đâu.
Nói rồi, Gia Kiên cũng quay người rời đi, Kiều Nhã đứng đấy nhìn theo mà siết chặt bàn tay lại:
⁃ Anh càng không muốn thì em càng phải chen vào. Anh không cho cơ hội thì em tự tạo cơ hội. Được ăn cả, hai ngã về không. Em muốn xem xem anh vì bản thân anh nhiều hơn hay vì cô ta nhiều hơn.
Tối đấy, trong phòng bệnh, Lan Anh ngồi bên bàn gọt hoa quả, lại khẽ nhìn đến ông Khánh thi thoảng cứ hằn học thở mạnh 1 tiếng mà nói:
⁃ Tôi nói chứ mình tuổi già cả rồi, sống hưởng thụ cho bản thân thôi, chuyện của cậu Kiên cứ để cậu ấy tự định đoạt, mình ôm vào người để làm gì cho thêm mệt.
Nghe vậy ông Khánh cũng đáp lại:
⁃ Tự định đoạt thế nào được mà tự. Tôi chỉ có mỗi đứa con trai, việc hôn nhân của nó ảnh hưởng đến việc dòng dõi sau này. Nó không còn thích con bé Nhã cũng được, tôi tìm cho nó mấy con cháu nhà gia giáo khác. Tại sao cứ nhất định phải con bé diễn viên đó, mà không phải nhờ thằng Kiên nó mới được làm diễn viên sao? Trước đó còn đi phục vụ quán bar, giao hàng này kia. Những người biết an phận họ sẽ tự lượng sức mình để chọn thứ phù hợp. Chỉ có những kẻ tham vọng mới chọn những thứ ngoài tầm với của mình. Mà con người có tham vọng thì dã tâm rất lớn. Tôi không tin tưởng được.
Lan Anh nghe vậy lại nói:
⁃ Năm xưa tôi cũng chẳng có gì trong tay ngoài 1 bức thư của bà ấy. Mình cũng nghĩ tôi tham vọng lợi dụng điều đó để trèo cao sao?
Câu hỏi khiến ông Khánh sững lại mà nhìn sang cô ta, trầm ngâm 1 hồi rồi mới nói:
⁃ Lan Anh, chung sống bao nhiêu năm rồi, tôi còn không hiểu bà sao!
⁃ Thế nên con người cứ phải sống với nhau thì mới hiểu rõ lòng. Đâu thể nhìn bề ngoài mà phán đoán được họ.
⁃ Nhưng hôn nhân là chuyện cả đời, đúng người thì không sao, nhưng sai người thì có quay lại cũng nửa đời hoang phí rồi.
⁃ Đúng sai chỉ người trong cuộc mới biết được.
⁃ Tình cảm luôn làm con người mù quáng, càng là người trong cuộc càng không nhận định được đúng sai. Tôi không để con trai của mình bị kẻ khác làm tổn thương.
⁃ Nhưng ông có biết ông như vậy mới chính là tổn thương con trai mình không?
Nghe vậy, ông Khánh liền cau mày gắt lên:
⁃ Tôi lo cho nó lại thành tổn thương nó sao? Lan Anh, tôi thấy bà nay có vẻ không hiểu chuyện rồi đấy.
Lan Anh thấy ông tức giận liền vội đi lại:
⁃ Được rồi, được rồi! Không nói chuyện này nữa. Muốn quản cậu ấy thì đừng tức giân nhiều, hại sức khoẻ.
Ông Khánh sau đó thở mạnh mà nằm xuống, kéo chăn lên xoay người đi hướng khác. Lan Anh thấy vậy chỉ đành thở dài, cô ta muốn giúp anh nhưng xem ra mọi chuyện đành phải thuận theo ý trời vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.