Chương 3
Nguyễn Nhật Thương
05/02/2022
Sự thay đổi ý định của đám người đó khiến Gia Kiên có trạng thái phòng
bị, nhưng tuyệt nhiên anh khi đấy vẫn vô cùng bình thản ngấu nghiến bờ
môi của cô 1 cách kỹ thuật.
Dương Ái Linh bị 1 phen này làm cho ngây ngốc, đôi mắt to tròn mở căng hết cỡ nhìn gương mặt đang cận kề, cảm nhận được từng hơi thở nam tính và cả tiếng trống ngực của bản thân cô đang đập dữ dỗi.
Trong cái thoáng chốc đó như men say khống chế tư duy, 1 cảm giác lâng lâng khiến Ái Linh tuyệt nhiên không cự tuyệt cũng không đáp trả, cơn đau bụng dần dần bị át đi.
Lúc đấy, đám người kia dò qua 1 lượt các phòng, sau đó cũng nhìn vào vị trí của 2 người họ, 1 kẻ khẽ nheo ánh mắt lại nhìn bóng lưng của anh vẻ nghi hoặc. Ái Linh bị bắt gặp, có chút giật mình nhắm chặt mắt lại, lúng túng phối hợp với anh.
- Có người lạ vào mà vẫn mãnh liệt nhỉ!
- Được rồi, không có thì đi thôi. Tìm kiếm chỗ khác. Chỉ cần canh giữ 2 lối đi, kiểu gì cũng gặp.
Bọn chúng nói với nhau như vậy sau đó liền rời khỏi nhà vệ sinh.
Ngay khi tiếng bước chân xa dần rồi biến mất hẳn, Gia Kiên lúc này mới buông môi cô ra, cả 2 vừa trải qua giai đoạn rút hết không khí của đối phương nên có chút thở gấp.
Anh lúc này tìm trong túi áo mình, sực nhớ ra áo cũng quăng đâu rồi, lại tìm trong túi quần, cũng không đem theo 1 chiếc khăn tay nào. Gia Kiên thở mạnh 1 tiếng, sau đó đưa bàn tay lên quẹt ngang miệng mình rồi nhìn cô lên tiếng:
- Không sao chứ?
Dương Ái Linh vẫn còn khá mất hồn sau sự việc vừa rồi mà ngồi ngẩn ngơ 1 hồi, sau đó bất chợt nhìn lên anh rồi gắt nhẹ:
- Lần sau anh có thể nói trước với tôi được không? Tôi có thể phối hợp với anh diễn 1 cảnh….đâu cần phải làm thật như vậy?
Thái độ của cô khiến anh khẽ nhíu mày:
- Cô nghĩ có lần sau sao?
- Cho dù không có lần sau nhưng anh làm vậy mà được sao?
Gia Kiên nhìn cô cười hắt 1 cái:
- Được, vậy cô muốn thế nào?
- Anh phải xin lỗi tôi!
Gia Kiên nghe vật lại nhíu mày 1 cái:
- Xin lỗi?
Anh chỉ hỏi ngược lại như vậy, sau đó lấy ví mở ra, rút vài tờ tiền 500k rồi đưa cho cô mà lạnh nhạt nói
- Bồi thường!
Dương Ái Linh nhìn tiền ở trong tay anh mà ánh mắt biến hình sao, lý trí chia làm 2 phe đối lập.
“Ái Linh, mày không được nhận, dù nghèo vật chất chứ không được nghèo nhân cách”
“Ái Linh, mày làm cao cái gì thế? Ba mày đang nằm viện, mày nỗ lực đi làm hết công việc này đến công việc khác để làm gì? Không phải là kiếm tiền hay sao? Nên nhận đi!”
Hoàng Gia Kiên lúc này thấy cô vẫn không có phản ứng lại rút thêm ra vài tờ nữa, lần này thì Ái Linh thực sự bị mờ mắt rồi.
- Nếu cô vẫn không chịu thì cũng không sao, muốn làm gì thì làm.
Đoạn đấy, anh vốn thu về nhưng Ái Linh liền dứt khoát túm lại, sau đó liền cười:
- Nể tình anh thành tâm muốn chuộc lỗi tôi sẽ nhận.
Hoàng Gia Kiên thấy vậy khẽ cười nhếch 1 cái, sau đó cũng buông tiền ra, 2 tay lãnh đạm đút vào túi quần nhìn cô lên tiếng:
- Vậy là xong rồi đúng không?
- Xong rồi!
- Được, giờ đến lượt tôi nói! Cô Dương Ái Linh đây chắc là sẽ không quên mình vừa ký hợp đồng với Hoàng Kim chứ?
Vừa nghe vậy, Ái Linh liền sực nhớ ra, thôi bỏ mẹ, vì 1 phút lòng tự trọng trỗi dậy cao quá cô liền quên mất Hoàng Gia Kiên này đang là Giám đốc của mình, thoáng chốc tự nhiên nụ cười cũng cứng nhắc.
Anh âm thầm quan sát biểu cảm của cô, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, nhưng sau đó vẫn nghiêm nghị nói tiếp:
- Để tôi nhắc lại giúp cô 1 điều khoản trong hợp đồng. Bên A là Công ty giải trí Hoàng Kim, bên B là Dương Ái Linh. Trong thời gian bên B chịu sự quản lý của bên A, bên B không được làm bất cứ việc gì gây ảnh hưởng đến danh tiếng của bên A, nếu xảy ra bên B sẽ phải bồi thường theo mức độ tổn thất của bên A. Cô Dương Ái Linh đây tuy là chưa giữ tài nguyên nào, nhưng cũng là diễn viên chính thức của Hoàng Kim. Nhìn cô ăn mặc đồng phục của nhân viên Lux thế này, không sợ gây ra tai tiếng cho Hoàng Kim sao?
Nghe đến khoản bồi thường là Ái Linh xanh mặt, cô lắp bắp nói:
- Không….không….không phải anh nói dù sao tôi cũng chưa giữ tài nguyên sao? Đâu ai biết tôi là ai?
- Chưa giữ không có nghĩa là không giữ. Nếu sau này cô trở thành diễn viên có thực lực, lúc đó được mọi người chú ý, người ta đào bới lại quá khứ của cô, nói 1 diễn viên chính thức của Hoàng Kim lại đi làm ở hộp đêm, họ sẽ nghĩ chúng tôi ngược đãi cô, trả lương không đủ, hơn nữa việc cô đi làm ở hộp đêm ảnh hưởng đến danh tiếng của cô, khi đó danh tiếng của công ty cũng bị vạ lây….không phải sao?! Đến lúc đó….chắc chắn chúng tôi phải huỷ hợp đồng với cô rồi!
Bị anh bắt bẻ đến mức đuối lý, Ái Linh sau đó liền thay đổi thái độ, nặn cho mình 1 nụ cười hoà nhã rồi cầm tay anh đặt tiền vào mà nói:
- Giám đốc nói vậy nặng lời quá, dù thế nào tôi cũng có công cứu anh thoát khỏi đám người đó. Giám đốc nên lấy công chuộc tội mới phải. Anh thử nghĩ xem, nếu như tôi không đi làm ở đây, hôm nay cũng không xuất hiện ở chỗ này, vậy thì anh định tìm ai phối hợp?
Hoàng Gia Kiên trong ánh mắt loé lên ý cười giễu:
- Nói vậy là tôi phải biết ơn cô đúng không? Nếu thế thì số tiền này cô nên nhận lấy mới phải.
Đoạn anh lại đưa tiền về phía cô nhưng Ái Linh dứt khoát đẩy lại:
- Không, không! Có thể giúp đỡ được giám đốc là vinh dự của tôi, sao tôi có thể nhận tiền của anh được.
- Vậy sao? Vậy thì cảm ơn cô Ái Linh đã giúp đỡ. Tôi cũng nghĩ với tấm lòng trượng nghĩa như cô nếu dùng tiền để bù đắp thì đó là 1 sự xỉ nhục đối với cô.
Nói rồi, anh cầm tiền lên đưa trước mặt cô sau đấy lại cất vào ví, Ái Linh nhìn theo từng đoạn mà lòng nuối tiếc không ngừng.
Hoàng Gia Kiên sau đấy cũng quay người đi, cô thấy vậy liền thay đổi thái độ liếc xéo anh 1 cái mà lẩm bẩm chửi khẽ rồi theo sau.
Nhưng vừa ra đến cửa, bất chợt Gia Kiên quay người lại, Ái Linh vì không giữ khoảng cách nhất định nên ngay sau đó liền đụng phải người anh, gương mặt va vào vòm ngực săn chắc, đầu mũi có 1 chút đau nhẹ khiến cô cau mặt nhìn lên:
- Giám đốc, anh dừng lại cũng nên báo trước tôi 1 câu.
Khi ấy, Hoàng Gia Kiên khẽ nhìn xuống, vị thế của anh cao hơn cô cả cái đầu mà bộ đồng phục ở đây cổ lại khoét trễ, nghiễm nhiên góc độ này cả bầu ngực trọn trịa được bày ra trước mắt anh, bụng dưới bỗng nhiên nóng lên:
- Cô Ái Linh vội vã theo tôi như vậy không phải muốn tạo ra tình huống này hay sao? Cũng khá câu dẫn đấy.
Ái Linh lúc này nhận ra được tầm mắt của anh đang đặt ở đâu nên liền vội đưa tay lên che cổ áo mình mà lùi lại:
- Giám đốc, anh nên có tự trọng 1 chút.
Hoàng Gia Kiên vẫn bình thản mà khẽ cười nhếch 1 cái:
- Người va vào tôi là cô, người mặc bộ đồ đấy cũng là cô, người nên có tự trọng không phải là cô sao?
- Anh….anh…..!
Ái Linh ức nghẹn không biết nói gì, mà Gia Kiên thấy vậy cũng không muốn đùa giỡn cô nữa lại lên tiếng:
- Cô yên tâm, tôi không có hứng thú. Tôi quay lại là vì muốn cho cô thêm 1 cơ hội hành việc trượng nghĩa đây.
Ái Linh nghe vậy khẽ nhíu mày, anh lại nói tiếp:
- Ở bên ngoài 2 lối đều có người chặn, tôi cần cô phối hợp để đi ra khỏi đây.
Cô nghe nói thế lại cười hắt 1 tiếng, cái tên đàn ông này sao lại có thể trơ trẽn tới mức vậy. Giám đốc thì sao chứ? Việc này đâu có nằm trong hợp đồng.
- Giám đốc à? Anh nghĩ xem tôi thân là con gái, chân yếu tay mềm còn bọn họ đều là đàn ông, nhìn tướng tá cũng biết là có học võ, tôi làm sao đưa anh ra ngoài được. 1 cánh tay của 1 tên cũng đủ vật chết tôi rồi.
- Cô yên tâm, nếu chúng đụng đến cô, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho chúng.
Ái Linh nghe vậy có chút sững sờ, ánh mắt sau đó lại lấp lánh lên nhìn anh, mà Gia Kiên lúc này vẻ chán ghét nói tiếp:
- Bớt xem mấy thể loại ngôn tình đi. Tất nhiên tôi là đàn ông, khi có chuyện đâu thể núp sau phụ nữ được.
Cô bị anh dập tắt ảo tưởng liền xụ mặt:
- Thế sao anh không tự đi ra mà phải cần tôi phối hợp.
- Không tiện! Tôi là Giám đốc của Hoàng Kim, hạn chế được ẩu đả với ai thì hạn chế. Tôi không muốn sáng mai trên các trang truyền thông đưa tin Giám đốc Hoàng Kim đánh nhau ở hộp đêm, khi đấy danh tiếng công ty bị ảnh hưởng, thất thoát kinh tế, lúc đó bắt buộc phải cắt bớt nhân lực, khi đấy ai mới ký hợp đồng, ai giữ ít tài nguyên chắc chắn sẽ bị huỷ trước rồi.
Ái Linh nghe vậy trong lòng không ngừng chửi thề, rõ ràng là cần cô giúp thế nào lại thành cô buộc phải giúp.
Nét mặt không mấy vui vẻ nhưng vẫn cố nặn ra 1 nụ cười mà đi lại phía anh:
- Giám đốc nói phải, tôi là diễn viên của Hoàng Kim nhất định sẽ bảo vệ danh tiếng cho công ty, đặc biệt là Giám đốc.
- Vậy làm phiền cô Ái Linh rồi!
Cô khẽ liếc xéo anh 1 cái, sau đó đi ra phía cửa nhìn trước sau 1 lượt rồi quay lại nói:
- Tôi đưa anh về phòng thay đồ của nhân viên trước.
Sau câu đấy, cô cũng trở ra ngoài, Gia Kiên liền theo sau, phòng thay đồ cách khu vệ sinh cũng không xa nên bọn họ không cần quá đề phòng nhiều.
Ở trong phòng, Ái Linh lục lọi bộ đồ đồng phục nam, tìm mãi cũng thấy được 1 sz khá vừa với anh mà đưa ra:
- Anh thay đi!
Gia Kiên nhìn nó khẽ nhíu mày:
- Cô bảo tôi mặc nó sao?
- Không thì sao ra ngoài được? Anh định cứ vậy đi rồi nói cho đám người đó biết rằng “tôi đang ở đây này, chỉ có tôi với 1 cô gái tay không tấc sắt thôi, xử lý được cô ta thì mới bắt được tôi”.
Anh nhìn điệu bộ cô như vậy lại bật cười sau đó cũng nhận lấy bộ đồ rồi thay, khi mới đưa tay lên cởi cúc áo đầu tiên, Ái Linh liền sửng sốt:
- Êi, này…..anh cứ vậy mà thay trước mặt tôi sao?
- Cô biết tôi phải thay đồ vậy sao không tự tránh đi?
Ái Linh 1 lần nữa bị anh nói đến á khẩu, sau đó cũng đành hậm hực quay lưng lại mà lẩm bẩm:
- Tôi thèm nhìn chắc?!
1 lúc sau, khi thay đồ xong xuôi, bọn họ trở ra ngoài, từ xa nhìn đến phía cửa đã thấy vài bóng người đứng ở đấy, Ái Linh quả thực có chút căng thẳng quay lại nhìn anh 1 lượt để soi xét, sau đó cô bất chợt đưa tay lên chỉnh tóc anh xuống bớt để che đi gương mặt 1 chút mà thở mạnh 1 tiếng.
Anh nhìn cô như vậy lại bình thản gỡ tay cô xuống rồi nói:
- Yên tâm đi, nếu như có bị chặn lại, bọn chúng không làm gì cô đâu, thứ đám người đó cần là tôi.
- Cho dù là vậy nhưng tôi vẫn lo anh bị chúng bắt được thì sao.?!
1 câu thuận miệng của cô như vậy bỗng khiến Gia Kiên có chút sững lại, Ái Linh sau đấy hỏi:
- Mà sao đám người đó muốn bắt anh?
- Bọn chúng là người của Đỗ Ninh, hôm nay ông ta mời tôi đến đây thực chất là bày sẵn “Hồng Môn Yến” thôi. Hiện tại tôi không tiện đối đầu với ông ta, nên tìm cách lảng tránh là tốt nhất.
- Đỗ Ninh? Có phải là ông chủ của Ngôi Sao, 1 công ty đào tạo diễn viên chuyên nghiệp không?
Gia Kiên khẽ gật đầu 1 cái:
- Ông ta muốn đưa quân vào Hoàng Kim.
- Tôi thấy cũng có rất nhiều diễn viên thực qua tay ông ấy đào tạo ra, anh không muốn sao?
- Cái giới này nó không tốt đẹp như cô nghĩ đâu, diễn viên trong giới này có mấy phần nhờ thực lực? Mấy phần là nhờ gia thế và mưu kế? Lẫn lộn không phân biệt được. Một người cáo già như ông ta, tốt nhất không nên hợp tác. Nhưng ông ta có chống đỡ rất chắc, không tiện để đối đầu. Tôi không sợ, chỉ là muốn giữ mọi chuyện thuận lợi để làm bàn đẩy cho Hoa Khai Lệ.
Ái Linh nghe vậy cũng xem như hiểu chuyện mà gật đầu 1 cái, cô sau đó lấy 1 chiếc khẩu trang ra mà đưa cho anh:
- Anh vẫn nên đeo vào thì tốt hơn. Cái thân hình của anh đã gây chú ý rồi, gương mặt này không muốn phát hiện thì nên che lại.
Gia Kiên nhìn xuống chiếc khẩu trang rồi lại nhìn đến cô 1 hồi, tâm tình có chút phức tạo nhưng sau đó cũng nhận lấy nó rồi đeo vào. Ái Linh lúc này lại nói:
- Để tôi đỡ anh, dựa vào người tôi đi!
Anh nghe vậy hiểu ý, cũng liền dựa vào, cánh tay khoác qua vai cô, mặc dù không dùng lực là bao nhưng với cơ thể người đàn ông, Ái Linh vẫn còn thấy có phần nặng mà đỡ lấy anh đi ra:
- Tôi đưa anh ra qua được cửa rồi đến bãi xe, để tránh bị nghi ngờ thì đi xe của tôi đi xa 1 đoạn rồi anh xuống là được.
Gia Kiên không trả lời, sự im lặng xem như đồng ý, bọn họ cùng đi thẳng ra ngoài, lúc bước qua cửa bị mấy kẻ áo đen chắn lại:
- Ra ngoài có việc gì đây?
Ái Linh nghe vậy liền nhìn họ trả lời:
- À, anh trai tôi đột nhiên bị cảm lạnh nên tôi muốn đưa anh ấy đến bệnh viện, đã xin phép quản lý rồi!
Nghe thế, đám người đó liền nhìn đến anh, Gia Kiên khi ấy mặt cúi xuống, tóc mái cũng che phần nào đi đôi mắt, khẩu trang bịt cao, gần như cả gương mặt không thấy được.
Lúc này 1 tên đi tới đưa tay lên muốn kéo khẩu trang của anh xuống, khi ngón tay vừa chạm vào, Gia Kiên bất chợt ho lên 1 tràng dữ dội khiến cả đám lùi lại vẻ né tránh:
- Được rồi….mau đi đi!
Ái Linh nghe vậy liền cười gần đầu:
- Cảm ơn!
Cô sau đó quay sang anh, đỡ đi thẳng ra ngoài bãi xe, ánh mắt của đám người kia vẫn nhìn theo.
Khi dừng lại ở 1 chiếc xe điện, Ái Linh còn lén nhìn về phía bọn chúng sau đó nói lớn hơn 1 chút:
- Anh chịu khó nhé, giờ em đưa anh đến bệnh viện!
Nói rồi, cô dắt con xe điện của mình ra, mà anh thấy vậy khẽ nhíu mày:
- Xe cô đây sao?
- Phải, còn không mau lên đi, bọn họ đang nhìn đấy.
Gia Kiên mặc dù không muốn nhưng vẫn yên vị ngồi ở yên sau xe, Ái Linh thấy vậy lại nói:
- Anh gục đầu vào người tôi đi, diễn cho thật 1 chút xem nào.
Nghe cô nói vậy, anh cũng gục đầu xuống vai cô, hơn nữa còn vòng tay lên ôm lấy bờ eo nhỏ, Ái Linh sau đó cũng lái xe chạy ra khỏi nơi đây trong tầm mắt của đám người kia.
Xe đi xa 1 đoạn, chắc chắn không còn bị bọn chúng nhìn thấy, cô mới dừng lại rồi quay về sau:
- Được rồi đấy, anh xuống đi!
Nghe vậy, Gia Kiên mới ngẩng đầu lên rồi bước xuống, anh nhìn trước sau đoạn đường đã vắng vẻ, lấy điện thoại ra thấy đồng hồ cũng đã 10h30, anh bấm 1 dãy số quen thuộc rồi đưa lên nghe:
- Giám đốc, có chuyện gì sao?
- Phố 9 đường K, đến đây đón tôi.
Sau câu đấy, Gia Kiên cũng tắt máy, nhìn sang đã thấy cô đứng ngay cạnh mình mà hỏi:
- Việc của cô xong rồi, không về sao?
- Tôi đợi cùng anh. Lỡ may lát nữa bọn chúng qua đây, tôi còn phải diễn cùng anh 1 vở yêu đương đấy.
- Xem ra cô rất trông chờ điều này phải không?
Ái Linh liếc xéo anh 1 cái:
- Giúp thì giúp cho trót cho thôi, anh có sao mất công tôi lại bị huỷ hợp đồng!
Nói rồi, cô bất giác đưa tay lên ôm lấy thân mình, trời về đêm sương buông xuống có phần dày đặc, bộ đồng phục lại ngắn tay khiến Ái Linh có chút lạnh.
Gia Kiên nhìn cô như vậy vốn là định cởi áo khoác cho cô nhưng nhận ra bộ đồ nhân viên anh đang mặc chỉ độc mỗi 1 chiếc áo sơ mi trắng.
Ái Linh cũng chẳng để ý đến anh đang nhìn mình, cô cứ ngó nghiêng trước sau đợi xe trợ lý Trần đến, vòng tay trong vô thức vẫn xoa xoa 2 cánh tay của mình cho bớt lạnh.
Bất chợt lúc đó, Gia Kiên bỗng bước lên trước cô, cả tấm lưng rộng lớn che chắn cái dáng người mảnh mai nhỏ bé. Ái Linh có chút ngơ ngác ngước nhìn lên:
- Anh làm gì thế?
- Không phải cô đang lạnh sao? Tôi không tuỳ tiện mặc áo cho ai nhưng như vậy cũng sẽ chắn được gió.
Ái Linh nghe vậy lại bật cười:
- Còn không phải vì anh chỉ mặc có mỗi 1 cái áo thôi sao?
Bị cô nói đúng vấn đề, Gia Kiên có chút không đối đáp lại được mà giữ im lặng, Ái Linh lúc này nhìn bóng lưng trước mặt, vô thức tiến lên 1 bước sát lại, dù thế nào thì cơn lạnh cũng vơi đi nhiều, cô hạ giọng nói:
- Cảm ơn!
Trong khoảng không tĩnh lặng đấy, hơi thở của bọn họ hoà vào 1 dòng thổi với gió trời.
Cái bóng trải xuống mặt đường in rõ 2 tâm hồn có nhiều vết xước. Bọn họ đối với nội tâm của mình đều dùng bộ mặt để che giấu đi, chỉ là vào khoảng đêm đen sương phủ mọi lối, bốn bề cô đọng vắng lặng, 2 con người, 1 tình nguyện, 1 bằng lòng cứ vậy dỗ dành nhau phút chốc là có sự đồng cảm.
1 lúc sau đó, từ phía xa, đèn xe oto chiếu đến, Gia Kiên khẽ xoay người về hướng đấy:
- Trợ lý Trần đến rồi!
Ngay sau đó, chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ, Cao Đình Trần bước xuống vội đi lại phía anh:
- Giám đốc, xảy ra chuyện gì sao?
Gia Kiên lúc này vẻ mặt lãnh đạm nói:
- Cởi áo ra!
Trợ lý Trần nghe vậy có chút khó hiểu:
- Sao?
Anh khí đó chỉ tay vào áo của Đình Trần, thấy vậy cậu ta cũng gật đầu rồi cởi ra dù không hiểu anh muốn gì.
Gia Kiên nhận lấy áo của trợ lý Trần, sau đó quay người lại khoác lên cho cô, mà Cao Đình Trần lúc này mới nhận ra sự có mặt của Ái Linh liền có chút ngạc nhiên:
- Cô Ái Linh? Cô cũng ở đây sao?
Cô theo phép lịch sự khẽ gật đầu chào cậu ta 1 cái, Gia Kiên sau đó nhìn quanh rồi lên tiếng:
- Giờ cũng muộn rồi, để tôi đưa cô về!
- À không cần đâu, tôi còn xe mà!
Nghe vậy, anh nhìn đến chiếc xe điện của cô rồi lại đưa bàn tay ra trước, Ái Linh khó hiểu nhìn:
- Sao?
- Chìa khoá xe!
Cô không hiểu anh muốn làm gì, nhưng cũng đưa chìa khoá cho anh, Gia Kiên sau đó cầm lấy nó đưa cho trợ lý Trần rồi cũng đoạt luôn chìa khoá xe của cậu ta mà nói:
- Cậu đi xe của cô ấy về!
Còn không đợi cho Đình Trần trả lời, anh đã đi lại phía xe mở cửa ngồi vào, sau đó hạ cửa kính xuống nhìn ra phía cô:
- Còn không lên xe đi!
Ái Linh tự nhiên bị đưa vào thế bị động, từ chối cũng không được, cô ái ngại nhìn sang Đình Trần:
- Trợ lý Trần, làm phiền anh quá!
Cô cúi đầu chào 1 cái rồi cũng dè chừng đi lại xe mở cửa ngồi vào, ngay sau đó, Gia Kiên cũng khởi động rồi lao vút đi, cả con đường hiu quạnh lùa tới 1 cơn gió lạnh khiến Cao Đình Trần khẽ rùng mình 1 cái. Cậu ta nhìn xuống chìa khoá xe trong tay mình rồi laj nhìn sang con xe điện của cô:
- 11h đêm, gọi mình đến đây, lái xe đưa 1 cô gái về còn bảo mình lóc cóc trên con xe điện….đây đâu phải phong cách của Giám đốc….có khi nào mình gặp ma chơi rồi không?
Nói đến đó, cảm giác hơi lạnh chạy dọc sống lưng, Cao Đình Trần rùng mình 1 cái rồi lại vội vã ngồi lên con xe điện mà chạy vội đi.
Khi đấy, Ái Linh chỉ đường cho anh đưa về, chiếc xe dừng lại trước 1 khu tập thể đã cũ và xuống cấp, cô quay sang anh lên tiếng:
- Cảm ơn!
Nói rồi, Ái Linh cởi chiếc áo khoác ra rồi đặt xuống ghế:
- Nhờ anh gửi lại trợ lý Trần giúp tôi!
Sau câu đó, cô mở cửa bước xuống, mà Gia Kiên lúc này cũng theo ra sau, anh khẽ nhíu mày nhìn đến khu tập thể xập xệ, rêu mốc bám quanh tường này mà khẽ nhíu mày:
- Cô sống ở đây sao?
Ái Linh nghe vậy nhìn anh khẽ gật đầu rồi ái ngại nói:
- Ngại quá, nhà tôi nhỏ, hơn nữa cũng không quá khang trang nên không tiện mời anh vào nhà. Cảm ơn anh đã đưa tôi về!
Anh nghe vậy mới nhìn sang cô, sau đó lên tiếng:
- Không cần phải cảm ơn, hôm nay cô cũng giúp tôi rồi. Mà tính tôi lại không thích mang ơn ai cả.
Ái Linh trong đầu nghĩ thẫm “tôi cứu anh 1 mạng, vậy mà lái xe đưa tôi về đã trừ hết rồi sao?”
Gia Kiên đọc được cái suy nghĩ của cô lại tiếp lời:
- Tôi nghe đạo diễn Châu nói muốn đưa cô thế vào vị trí của Đoàn Dung, vai Đỗ Ly trong Hoa Khai Lệ?!
Nghe vậy, cô liền sửng sốt:
- À….quả thực có chuyện này. Nhưng tôi không hề cố ý muốn tranh vai với Đoàn Dung đâu, lúc đấy chỉ là ngẫu hứng muốn được diễn thử 1 chút, không nghĩ đạo diễn Châu lại có hơi bốc đồng như vậy. Anh không đồng ý cũng không sao.
- Đạo diễn Châu không phải là người bốc đồng, người mà ông ấy chọn thì chắc chắn thích hợp. Tôi đồng ý để cô đảm nhận vai Đỗ Ly thay Đoàn Dung, xem như trả ơn cô hôm nay đã giúp đỡ, chúng ta không ai nợ ai.
Vừa nghe vậy, Ái Linh liền sửng sốt nhìn lên anh, đôi mắt to tròn mở căng hết cỡ:
- Sao?
- Nếu không đồng ý thì tôi có thể đổi sang tiền mặt.
Ai ngờ lời vừa dứt, bất chợt Ái Linh có chút không kiểm soát lao đến vòng tay qua cổ anh ôm chầm lấy, mừng đến mức nhảy tưng lên mà cười nói:
- Không, tôi đồng ý chứ! Cảm ơn ông chủ, tôi nhất định sẽ không phụ lòng ông chủ.
Hoàng Gia Kiên bị hành động của cô làm cho chết sững, tuyệt nhiên cả người cứng ngắc. Ái Linh lúc này nhận ra được hành động lỗ mãng của mình liền vội buông anh ra mà lùi lại:
- Xin lỗi, tôi vui quá! Cũng muộn rồi, tôi vào trước đây, anh đi về cẩn thận!
Sau câu đó, cô quay người đi vào trong, Gia Kiên nhìn theo cái dáng người nhỏ nhắn đất tâm tình lại có chút phức tạp.
Bỗng chợt khi đấy, Ái Linh quay người lại, nhìn anh mà nở 1 nụ cười tươi tắn:
- Ông chủ! Chúc ngủ ngon!
Nói rồi cô cũng chạy thẳng vào bên trong, anh ở đấy nhìn cho đến khi không còn thấy cái bóng dáng ấy nữa lại tự độc thoại:
- Chỉ là 1 vai diễn phụ cỏn con, có cần vui đến mức như vậy không?
Sau câu đấy, Gia Kiên cũng quay người đi lại xe ngồi vào, âm thay của động cơ vang lên rồi lao vút vào đêm đem tĩnh lặng, thành phố khi ấy chìm đân vào giấc ngủ.
Lúc này, tại phòng Vip 2, đèn được bật sáng, làn khói shisha đã tan biến hết để lộ rõ 1 cảnh tượng bừa bộn. Đỗ Ninh ngồi ở ghế, sắc mặt ông ta vẫn 1 vẻ điềm tĩnh như đang chờ đợi điều gì đó.
Sau đấy, 1 người áo đen đi vào:
- Ông chủ!
Đỗ Ninh lúc này buông 2 ả đàn bà đang ngồi bên cạnh mình, sau đó ra hiệu cho bọn họ rời đi. Đợi khi 2 ả ta da khỏi phòng, Đỗ Ninh mới lên tiếng:
- Lại để xổng rồi phải không?
- Chúng tôi đã chặn hết cả 2 lối ra vào, khách ra đều kiểm tra nhưng thật sự không thấy hắn đâu.
- Hắn rời khỏi được cũng không có gì ạ. Hoang Gia Kiên này tuổi trẻ nhưng đầu lại nhiều sạn thế nên Hoàng Kim mới tồn tại ở trên đỉnh cao lâu như vậy. Ta tin chắc ngày mai hắn sẽ cho người gửi tin đến xin lỗi, vì 1 lúc ngẫu hứng nên đã qua đêm với 1 cô em nào đấy rồi.
- Ông chủ, hắn như vậy quả thực làm chúng ta khó xử. Không thể lật ngửa bài với hắn, mà cứ mãi chạy theo xu nịnh mãi như vậy cũng không được.
Đỗ Ninh hút 1 điếu xì gà mạ vỏ vàng, sau đó ánh mắt khẽ nheo lại nhả khói ra rồi nói:
- Nguồn tin nội bộ truyền đến nói hắn vừa mới ký hợp đồng diễn viên chính thức với 1 cô gái. Hiện tại vẫn chưa thấy công bố ra bên ngoài, ngươi điề tra xem cô gái đó là ai.
- Vâng, tôi sẽ đi làm ngay!
Sau câu đó, hắn ta quay trở ra, Đỗ Ninh ngồi đấy dựa lưng vào thành ghế thưởng thức cái khói thuốc cay nồng, đáy mắt sâu thẳm chứa đựng mưu tính:
- Hoàng Gia Kiên……vờn với mèo lâu quá thì cũng có ngày bị nó cào thôi.
Dương Ái Linh bị 1 phen này làm cho ngây ngốc, đôi mắt to tròn mở căng hết cỡ nhìn gương mặt đang cận kề, cảm nhận được từng hơi thở nam tính và cả tiếng trống ngực của bản thân cô đang đập dữ dỗi.
Trong cái thoáng chốc đó như men say khống chế tư duy, 1 cảm giác lâng lâng khiến Ái Linh tuyệt nhiên không cự tuyệt cũng không đáp trả, cơn đau bụng dần dần bị át đi.
Lúc đấy, đám người kia dò qua 1 lượt các phòng, sau đó cũng nhìn vào vị trí của 2 người họ, 1 kẻ khẽ nheo ánh mắt lại nhìn bóng lưng của anh vẻ nghi hoặc. Ái Linh bị bắt gặp, có chút giật mình nhắm chặt mắt lại, lúng túng phối hợp với anh.
- Có người lạ vào mà vẫn mãnh liệt nhỉ!
- Được rồi, không có thì đi thôi. Tìm kiếm chỗ khác. Chỉ cần canh giữ 2 lối đi, kiểu gì cũng gặp.
Bọn chúng nói với nhau như vậy sau đó liền rời khỏi nhà vệ sinh.
Ngay khi tiếng bước chân xa dần rồi biến mất hẳn, Gia Kiên lúc này mới buông môi cô ra, cả 2 vừa trải qua giai đoạn rút hết không khí của đối phương nên có chút thở gấp.
Anh lúc này tìm trong túi áo mình, sực nhớ ra áo cũng quăng đâu rồi, lại tìm trong túi quần, cũng không đem theo 1 chiếc khăn tay nào. Gia Kiên thở mạnh 1 tiếng, sau đó đưa bàn tay lên quẹt ngang miệng mình rồi nhìn cô lên tiếng:
- Không sao chứ?
Dương Ái Linh vẫn còn khá mất hồn sau sự việc vừa rồi mà ngồi ngẩn ngơ 1 hồi, sau đó bất chợt nhìn lên anh rồi gắt nhẹ:
- Lần sau anh có thể nói trước với tôi được không? Tôi có thể phối hợp với anh diễn 1 cảnh….đâu cần phải làm thật như vậy?
Thái độ của cô khiến anh khẽ nhíu mày:
- Cô nghĩ có lần sau sao?
- Cho dù không có lần sau nhưng anh làm vậy mà được sao?
Gia Kiên nhìn cô cười hắt 1 cái:
- Được, vậy cô muốn thế nào?
- Anh phải xin lỗi tôi!
Gia Kiên nghe vật lại nhíu mày 1 cái:
- Xin lỗi?
Anh chỉ hỏi ngược lại như vậy, sau đó lấy ví mở ra, rút vài tờ tiền 500k rồi đưa cho cô mà lạnh nhạt nói
- Bồi thường!
Dương Ái Linh nhìn tiền ở trong tay anh mà ánh mắt biến hình sao, lý trí chia làm 2 phe đối lập.
“Ái Linh, mày không được nhận, dù nghèo vật chất chứ không được nghèo nhân cách”
“Ái Linh, mày làm cao cái gì thế? Ba mày đang nằm viện, mày nỗ lực đi làm hết công việc này đến công việc khác để làm gì? Không phải là kiếm tiền hay sao? Nên nhận đi!”
Hoàng Gia Kiên lúc này thấy cô vẫn không có phản ứng lại rút thêm ra vài tờ nữa, lần này thì Ái Linh thực sự bị mờ mắt rồi.
- Nếu cô vẫn không chịu thì cũng không sao, muốn làm gì thì làm.
Đoạn đấy, anh vốn thu về nhưng Ái Linh liền dứt khoát túm lại, sau đó liền cười:
- Nể tình anh thành tâm muốn chuộc lỗi tôi sẽ nhận.
Hoàng Gia Kiên thấy vậy khẽ cười nhếch 1 cái, sau đó cũng buông tiền ra, 2 tay lãnh đạm đút vào túi quần nhìn cô lên tiếng:
- Vậy là xong rồi đúng không?
- Xong rồi!
- Được, giờ đến lượt tôi nói! Cô Dương Ái Linh đây chắc là sẽ không quên mình vừa ký hợp đồng với Hoàng Kim chứ?
Vừa nghe vậy, Ái Linh liền sực nhớ ra, thôi bỏ mẹ, vì 1 phút lòng tự trọng trỗi dậy cao quá cô liền quên mất Hoàng Gia Kiên này đang là Giám đốc của mình, thoáng chốc tự nhiên nụ cười cũng cứng nhắc.
Anh âm thầm quan sát biểu cảm của cô, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, nhưng sau đó vẫn nghiêm nghị nói tiếp:
- Để tôi nhắc lại giúp cô 1 điều khoản trong hợp đồng. Bên A là Công ty giải trí Hoàng Kim, bên B là Dương Ái Linh. Trong thời gian bên B chịu sự quản lý của bên A, bên B không được làm bất cứ việc gì gây ảnh hưởng đến danh tiếng của bên A, nếu xảy ra bên B sẽ phải bồi thường theo mức độ tổn thất của bên A. Cô Dương Ái Linh đây tuy là chưa giữ tài nguyên nào, nhưng cũng là diễn viên chính thức của Hoàng Kim. Nhìn cô ăn mặc đồng phục của nhân viên Lux thế này, không sợ gây ra tai tiếng cho Hoàng Kim sao?
Nghe đến khoản bồi thường là Ái Linh xanh mặt, cô lắp bắp nói:
- Không….không….không phải anh nói dù sao tôi cũng chưa giữ tài nguyên sao? Đâu ai biết tôi là ai?
- Chưa giữ không có nghĩa là không giữ. Nếu sau này cô trở thành diễn viên có thực lực, lúc đó được mọi người chú ý, người ta đào bới lại quá khứ của cô, nói 1 diễn viên chính thức của Hoàng Kim lại đi làm ở hộp đêm, họ sẽ nghĩ chúng tôi ngược đãi cô, trả lương không đủ, hơn nữa việc cô đi làm ở hộp đêm ảnh hưởng đến danh tiếng của cô, khi đó danh tiếng của công ty cũng bị vạ lây….không phải sao?! Đến lúc đó….chắc chắn chúng tôi phải huỷ hợp đồng với cô rồi!
Bị anh bắt bẻ đến mức đuối lý, Ái Linh sau đó liền thay đổi thái độ, nặn cho mình 1 nụ cười hoà nhã rồi cầm tay anh đặt tiền vào mà nói:
- Giám đốc nói vậy nặng lời quá, dù thế nào tôi cũng có công cứu anh thoát khỏi đám người đó. Giám đốc nên lấy công chuộc tội mới phải. Anh thử nghĩ xem, nếu như tôi không đi làm ở đây, hôm nay cũng không xuất hiện ở chỗ này, vậy thì anh định tìm ai phối hợp?
Hoàng Gia Kiên trong ánh mắt loé lên ý cười giễu:
- Nói vậy là tôi phải biết ơn cô đúng không? Nếu thế thì số tiền này cô nên nhận lấy mới phải.
Đoạn anh lại đưa tiền về phía cô nhưng Ái Linh dứt khoát đẩy lại:
- Không, không! Có thể giúp đỡ được giám đốc là vinh dự của tôi, sao tôi có thể nhận tiền của anh được.
- Vậy sao? Vậy thì cảm ơn cô Ái Linh đã giúp đỡ. Tôi cũng nghĩ với tấm lòng trượng nghĩa như cô nếu dùng tiền để bù đắp thì đó là 1 sự xỉ nhục đối với cô.
Nói rồi, anh cầm tiền lên đưa trước mặt cô sau đấy lại cất vào ví, Ái Linh nhìn theo từng đoạn mà lòng nuối tiếc không ngừng.
Hoàng Gia Kiên sau đấy cũng quay người đi, cô thấy vậy liền thay đổi thái độ liếc xéo anh 1 cái mà lẩm bẩm chửi khẽ rồi theo sau.
Nhưng vừa ra đến cửa, bất chợt Gia Kiên quay người lại, Ái Linh vì không giữ khoảng cách nhất định nên ngay sau đó liền đụng phải người anh, gương mặt va vào vòm ngực săn chắc, đầu mũi có 1 chút đau nhẹ khiến cô cau mặt nhìn lên:
- Giám đốc, anh dừng lại cũng nên báo trước tôi 1 câu.
Khi ấy, Hoàng Gia Kiên khẽ nhìn xuống, vị thế của anh cao hơn cô cả cái đầu mà bộ đồng phục ở đây cổ lại khoét trễ, nghiễm nhiên góc độ này cả bầu ngực trọn trịa được bày ra trước mắt anh, bụng dưới bỗng nhiên nóng lên:
- Cô Ái Linh vội vã theo tôi như vậy không phải muốn tạo ra tình huống này hay sao? Cũng khá câu dẫn đấy.
Ái Linh lúc này nhận ra được tầm mắt của anh đang đặt ở đâu nên liền vội đưa tay lên che cổ áo mình mà lùi lại:
- Giám đốc, anh nên có tự trọng 1 chút.
Hoàng Gia Kiên vẫn bình thản mà khẽ cười nhếch 1 cái:
- Người va vào tôi là cô, người mặc bộ đồ đấy cũng là cô, người nên có tự trọng không phải là cô sao?
- Anh….anh…..!
Ái Linh ức nghẹn không biết nói gì, mà Gia Kiên thấy vậy cũng không muốn đùa giỡn cô nữa lại lên tiếng:
- Cô yên tâm, tôi không có hứng thú. Tôi quay lại là vì muốn cho cô thêm 1 cơ hội hành việc trượng nghĩa đây.
Ái Linh nghe vậy khẽ nhíu mày, anh lại nói tiếp:
- Ở bên ngoài 2 lối đều có người chặn, tôi cần cô phối hợp để đi ra khỏi đây.
Cô nghe nói thế lại cười hắt 1 tiếng, cái tên đàn ông này sao lại có thể trơ trẽn tới mức vậy. Giám đốc thì sao chứ? Việc này đâu có nằm trong hợp đồng.
- Giám đốc à? Anh nghĩ xem tôi thân là con gái, chân yếu tay mềm còn bọn họ đều là đàn ông, nhìn tướng tá cũng biết là có học võ, tôi làm sao đưa anh ra ngoài được. 1 cánh tay của 1 tên cũng đủ vật chết tôi rồi.
- Cô yên tâm, nếu chúng đụng đến cô, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho chúng.
Ái Linh nghe vậy có chút sững sờ, ánh mắt sau đó lại lấp lánh lên nhìn anh, mà Gia Kiên lúc này vẻ chán ghét nói tiếp:
- Bớt xem mấy thể loại ngôn tình đi. Tất nhiên tôi là đàn ông, khi có chuyện đâu thể núp sau phụ nữ được.
Cô bị anh dập tắt ảo tưởng liền xụ mặt:
- Thế sao anh không tự đi ra mà phải cần tôi phối hợp.
- Không tiện! Tôi là Giám đốc của Hoàng Kim, hạn chế được ẩu đả với ai thì hạn chế. Tôi không muốn sáng mai trên các trang truyền thông đưa tin Giám đốc Hoàng Kim đánh nhau ở hộp đêm, khi đấy danh tiếng công ty bị ảnh hưởng, thất thoát kinh tế, lúc đó bắt buộc phải cắt bớt nhân lực, khi đấy ai mới ký hợp đồng, ai giữ ít tài nguyên chắc chắn sẽ bị huỷ trước rồi.
Ái Linh nghe vậy trong lòng không ngừng chửi thề, rõ ràng là cần cô giúp thế nào lại thành cô buộc phải giúp.
Nét mặt không mấy vui vẻ nhưng vẫn cố nặn ra 1 nụ cười mà đi lại phía anh:
- Giám đốc nói phải, tôi là diễn viên của Hoàng Kim nhất định sẽ bảo vệ danh tiếng cho công ty, đặc biệt là Giám đốc.
- Vậy làm phiền cô Ái Linh rồi!
Cô khẽ liếc xéo anh 1 cái, sau đó đi ra phía cửa nhìn trước sau 1 lượt rồi quay lại nói:
- Tôi đưa anh về phòng thay đồ của nhân viên trước.
Sau câu đấy, cô cũng trở ra ngoài, Gia Kiên liền theo sau, phòng thay đồ cách khu vệ sinh cũng không xa nên bọn họ không cần quá đề phòng nhiều.
Ở trong phòng, Ái Linh lục lọi bộ đồ đồng phục nam, tìm mãi cũng thấy được 1 sz khá vừa với anh mà đưa ra:
- Anh thay đi!
Gia Kiên nhìn nó khẽ nhíu mày:
- Cô bảo tôi mặc nó sao?
- Không thì sao ra ngoài được? Anh định cứ vậy đi rồi nói cho đám người đó biết rằng “tôi đang ở đây này, chỉ có tôi với 1 cô gái tay không tấc sắt thôi, xử lý được cô ta thì mới bắt được tôi”.
Anh nhìn điệu bộ cô như vậy lại bật cười sau đó cũng nhận lấy bộ đồ rồi thay, khi mới đưa tay lên cởi cúc áo đầu tiên, Ái Linh liền sửng sốt:
- Êi, này…..anh cứ vậy mà thay trước mặt tôi sao?
- Cô biết tôi phải thay đồ vậy sao không tự tránh đi?
Ái Linh 1 lần nữa bị anh nói đến á khẩu, sau đó cũng đành hậm hực quay lưng lại mà lẩm bẩm:
- Tôi thèm nhìn chắc?!
1 lúc sau, khi thay đồ xong xuôi, bọn họ trở ra ngoài, từ xa nhìn đến phía cửa đã thấy vài bóng người đứng ở đấy, Ái Linh quả thực có chút căng thẳng quay lại nhìn anh 1 lượt để soi xét, sau đó cô bất chợt đưa tay lên chỉnh tóc anh xuống bớt để che đi gương mặt 1 chút mà thở mạnh 1 tiếng.
Anh nhìn cô như vậy lại bình thản gỡ tay cô xuống rồi nói:
- Yên tâm đi, nếu như có bị chặn lại, bọn chúng không làm gì cô đâu, thứ đám người đó cần là tôi.
- Cho dù là vậy nhưng tôi vẫn lo anh bị chúng bắt được thì sao.?!
1 câu thuận miệng của cô như vậy bỗng khiến Gia Kiên có chút sững lại, Ái Linh sau đấy hỏi:
- Mà sao đám người đó muốn bắt anh?
- Bọn chúng là người của Đỗ Ninh, hôm nay ông ta mời tôi đến đây thực chất là bày sẵn “Hồng Môn Yến” thôi. Hiện tại tôi không tiện đối đầu với ông ta, nên tìm cách lảng tránh là tốt nhất.
- Đỗ Ninh? Có phải là ông chủ của Ngôi Sao, 1 công ty đào tạo diễn viên chuyên nghiệp không?
Gia Kiên khẽ gật đầu 1 cái:
- Ông ta muốn đưa quân vào Hoàng Kim.
- Tôi thấy cũng có rất nhiều diễn viên thực qua tay ông ấy đào tạo ra, anh không muốn sao?
- Cái giới này nó không tốt đẹp như cô nghĩ đâu, diễn viên trong giới này có mấy phần nhờ thực lực? Mấy phần là nhờ gia thế và mưu kế? Lẫn lộn không phân biệt được. Một người cáo già như ông ta, tốt nhất không nên hợp tác. Nhưng ông ta có chống đỡ rất chắc, không tiện để đối đầu. Tôi không sợ, chỉ là muốn giữ mọi chuyện thuận lợi để làm bàn đẩy cho Hoa Khai Lệ.
Ái Linh nghe vậy cũng xem như hiểu chuyện mà gật đầu 1 cái, cô sau đó lấy 1 chiếc khẩu trang ra mà đưa cho anh:
- Anh vẫn nên đeo vào thì tốt hơn. Cái thân hình của anh đã gây chú ý rồi, gương mặt này không muốn phát hiện thì nên che lại.
Gia Kiên nhìn xuống chiếc khẩu trang rồi lại nhìn đến cô 1 hồi, tâm tình có chút phức tạo nhưng sau đó cũng nhận lấy nó rồi đeo vào. Ái Linh lúc này lại nói:
- Để tôi đỡ anh, dựa vào người tôi đi!
Anh nghe vậy hiểu ý, cũng liền dựa vào, cánh tay khoác qua vai cô, mặc dù không dùng lực là bao nhưng với cơ thể người đàn ông, Ái Linh vẫn còn thấy có phần nặng mà đỡ lấy anh đi ra:
- Tôi đưa anh ra qua được cửa rồi đến bãi xe, để tránh bị nghi ngờ thì đi xe của tôi đi xa 1 đoạn rồi anh xuống là được.
Gia Kiên không trả lời, sự im lặng xem như đồng ý, bọn họ cùng đi thẳng ra ngoài, lúc bước qua cửa bị mấy kẻ áo đen chắn lại:
- Ra ngoài có việc gì đây?
Ái Linh nghe vậy liền nhìn họ trả lời:
- À, anh trai tôi đột nhiên bị cảm lạnh nên tôi muốn đưa anh ấy đến bệnh viện, đã xin phép quản lý rồi!
Nghe thế, đám người đó liền nhìn đến anh, Gia Kiên khi ấy mặt cúi xuống, tóc mái cũng che phần nào đi đôi mắt, khẩu trang bịt cao, gần như cả gương mặt không thấy được.
Lúc này 1 tên đi tới đưa tay lên muốn kéo khẩu trang của anh xuống, khi ngón tay vừa chạm vào, Gia Kiên bất chợt ho lên 1 tràng dữ dội khiến cả đám lùi lại vẻ né tránh:
- Được rồi….mau đi đi!
Ái Linh nghe vậy liền cười gần đầu:
- Cảm ơn!
Cô sau đó quay sang anh, đỡ đi thẳng ra ngoài bãi xe, ánh mắt của đám người kia vẫn nhìn theo.
Khi dừng lại ở 1 chiếc xe điện, Ái Linh còn lén nhìn về phía bọn chúng sau đó nói lớn hơn 1 chút:
- Anh chịu khó nhé, giờ em đưa anh đến bệnh viện!
Nói rồi, cô dắt con xe điện của mình ra, mà anh thấy vậy khẽ nhíu mày:
- Xe cô đây sao?
- Phải, còn không mau lên đi, bọn họ đang nhìn đấy.
Gia Kiên mặc dù không muốn nhưng vẫn yên vị ngồi ở yên sau xe, Ái Linh thấy vậy lại nói:
- Anh gục đầu vào người tôi đi, diễn cho thật 1 chút xem nào.
Nghe cô nói vậy, anh cũng gục đầu xuống vai cô, hơn nữa còn vòng tay lên ôm lấy bờ eo nhỏ, Ái Linh sau đó cũng lái xe chạy ra khỏi nơi đây trong tầm mắt của đám người kia.
Xe đi xa 1 đoạn, chắc chắn không còn bị bọn chúng nhìn thấy, cô mới dừng lại rồi quay về sau:
- Được rồi đấy, anh xuống đi!
Nghe vậy, Gia Kiên mới ngẩng đầu lên rồi bước xuống, anh nhìn trước sau đoạn đường đã vắng vẻ, lấy điện thoại ra thấy đồng hồ cũng đã 10h30, anh bấm 1 dãy số quen thuộc rồi đưa lên nghe:
- Giám đốc, có chuyện gì sao?
- Phố 9 đường K, đến đây đón tôi.
Sau câu đấy, Gia Kiên cũng tắt máy, nhìn sang đã thấy cô đứng ngay cạnh mình mà hỏi:
- Việc của cô xong rồi, không về sao?
- Tôi đợi cùng anh. Lỡ may lát nữa bọn chúng qua đây, tôi còn phải diễn cùng anh 1 vở yêu đương đấy.
- Xem ra cô rất trông chờ điều này phải không?
Ái Linh liếc xéo anh 1 cái:
- Giúp thì giúp cho trót cho thôi, anh có sao mất công tôi lại bị huỷ hợp đồng!
Nói rồi, cô bất giác đưa tay lên ôm lấy thân mình, trời về đêm sương buông xuống có phần dày đặc, bộ đồng phục lại ngắn tay khiến Ái Linh có chút lạnh.
Gia Kiên nhìn cô như vậy vốn là định cởi áo khoác cho cô nhưng nhận ra bộ đồ nhân viên anh đang mặc chỉ độc mỗi 1 chiếc áo sơ mi trắng.
Ái Linh cũng chẳng để ý đến anh đang nhìn mình, cô cứ ngó nghiêng trước sau đợi xe trợ lý Trần đến, vòng tay trong vô thức vẫn xoa xoa 2 cánh tay của mình cho bớt lạnh.
Bất chợt lúc đó, Gia Kiên bỗng bước lên trước cô, cả tấm lưng rộng lớn che chắn cái dáng người mảnh mai nhỏ bé. Ái Linh có chút ngơ ngác ngước nhìn lên:
- Anh làm gì thế?
- Không phải cô đang lạnh sao? Tôi không tuỳ tiện mặc áo cho ai nhưng như vậy cũng sẽ chắn được gió.
Ái Linh nghe vậy lại bật cười:
- Còn không phải vì anh chỉ mặc có mỗi 1 cái áo thôi sao?
Bị cô nói đúng vấn đề, Gia Kiên có chút không đối đáp lại được mà giữ im lặng, Ái Linh lúc này nhìn bóng lưng trước mặt, vô thức tiến lên 1 bước sát lại, dù thế nào thì cơn lạnh cũng vơi đi nhiều, cô hạ giọng nói:
- Cảm ơn!
Trong khoảng không tĩnh lặng đấy, hơi thở của bọn họ hoà vào 1 dòng thổi với gió trời.
Cái bóng trải xuống mặt đường in rõ 2 tâm hồn có nhiều vết xước. Bọn họ đối với nội tâm của mình đều dùng bộ mặt để che giấu đi, chỉ là vào khoảng đêm đen sương phủ mọi lối, bốn bề cô đọng vắng lặng, 2 con người, 1 tình nguyện, 1 bằng lòng cứ vậy dỗ dành nhau phút chốc là có sự đồng cảm.
1 lúc sau đó, từ phía xa, đèn xe oto chiếu đến, Gia Kiên khẽ xoay người về hướng đấy:
- Trợ lý Trần đến rồi!
Ngay sau đó, chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ, Cao Đình Trần bước xuống vội đi lại phía anh:
- Giám đốc, xảy ra chuyện gì sao?
Gia Kiên lúc này vẻ mặt lãnh đạm nói:
- Cởi áo ra!
Trợ lý Trần nghe vậy có chút khó hiểu:
- Sao?
Anh khí đó chỉ tay vào áo của Đình Trần, thấy vậy cậu ta cũng gật đầu rồi cởi ra dù không hiểu anh muốn gì.
Gia Kiên nhận lấy áo của trợ lý Trần, sau đó quay người lại khoác lên cho cô, mà Cao Đình Trần lúc này mới nhận ra sự có mặt của Ái Linh liền có chút ngạc nhiên:
- Cô Ái Linh? Cô cũng ở đây sao?
Cô theo phép lịch sự khẽ gật đầu chào cậu ta 1 cái, Gia Kiên sau đó nhìn quanh rồi lên tiếng:
- Giờ cũng muộn rồi, để tôi đưa cô về!
- À không cần đâu, tôi còn xe mà!
Nghe vậy, anh nhìn đến chiếc xe điện của cô rồi lại đưa bàn tay ra trước, Ái Linh khó hiểu nhìn:
- Sao?
- Chìa khoá xe!
Cô không hiểu anh muốn làm gì, nhưng cũng đưa chìa khoá cho anh, Gia Kiên sau đó cầm lấy nó đưa cho trợ lý Trần rồi cũng đoạt luôn chìa khoá xe của cậu ta mà nói:
- Cậu đi xe của cô ấy về!
Còn không đợi cho Đình Trần trả lời, anh đã đi lại phía xe mở cửa ngồi vào, sau đó hạ cửa kính xuống nhìn ra phía cô:
- Còn không lên xe đi!
Ái Linh tự nhiên bị đưa vào thế bị động, từ chối cũng không được, cô ái ngại nhìn sang Đình Trần:
- Trợ lý Trần, làm phiền anh quá!
Cô cúi đầu chào 1 cái rồi cũng dè chừng đi lại xe mở cửa ngồi vào, ngay sau đó, Gia Kiên cũng khởi động rồi lao vút đi, cả con đường hiu quạnh lùa tới 1 cơn gió lạnh khiến Cao Đình Trần khẽ rùng mình 1 cái. Cậu ta nhìn xuống chìa khoá xe trong tay mình rồi laj nhìn sang con xe điện của cô:
- 11h đêm, gọi mình đến đây, lái xe đưa 1 cô gái về còn bảo mình lóc cóc trên con xe điện….đây đâu phải phong cách của Giám đốc….có khi nào mình gặp ma chơi rồi không?
Nói đến đó, cảm giác hơi lạnh chạy dọc sống lưng, Cao Đình Trần rùng mình 1 cái rồi lại vội vã ngồi lên con xe điện mà chạy vội đi.
Khi đấy, Ái Linh chỉ đường cho anh đưa về, chiếc xe dừng lại trước 1 khu tập thể đã cũ và xuống cấp, cô quay sang anh lên tiếng:
- Cảm ơn!
Nói rồi, Ái Linh cởi chiếc áo khoác ra rồi đặt xuống ghế:
- Nhờ anh gửi lại trợ lý Trần giúp tôi!
Sau câu đó, cô mở cửa bước xuống, mà Gia Kiên lúc này cũng theo ra sau, anh khẽ nhíu mày nhìn đến khu tập thể xập xệ, rêu mốc bám quanh tường này mà khẽ nhíu mày:
- Cô sống ở đây sao?
Ái Linh nghe vậy nhìn anh khẽ gật đầu rồi ái ngại nói:
- Ngại quá, nhà tôi nhỏ, hơn nữa cũng không quá khang trang nên không tiện mời anh vào nhà. Cảm ơn anh đã đưa tôi về!
Anh nghe vậy mới nhìn sang cô, sau đó lên tiếng:
- Không cần phải cảm ơn, hôm nay cô cũng giúp tôi rồi. Mà tính tôi lại không thích mang ơn ai cả.
Ái Linh trong đầu nghĩ thẫm “tôi cứu anh 1 mạng, vậy mà lái xe đưa tôi về đã trừ hết rồi sao?”
Gia Kiên đọc được cái suy nghĩ của cô lại tiếp lời:
- Tôi nghe đạo diễn Châu nói muốn đưa cô thế vào vị trí của Đoàn Dung, vai Đỗ Ly trong Hoa Khai Lệ?!
Nghe vậy, cô liền sửng sốt:
- À….quả thực có chuyện này. Nhưng tôi không hề cố ý muốn tranh vai với Đoàn Dung đâu, lúc đấy chỉ là ngẫu hứng muốn được diễn thử 1 chút, không nghĩ đạo diễn Châu lại có hơi bốc đồng như vậy. Anh không đồng ý cũng không sao.
- Đạo diễn Châu không phải là người bốc đồng, người mà ông ấy chọn thì chắc chắn thích hợp. Tôi đồng ý để cô đảm nhận vai Đỗ Ly thay Đoàn Dung, xem như trả ơn cô hôm nay đã giúp đỡ, chúng ta không ai nợ ai.
Vừa nghe vậy, Ái Linh liền sửng sốt nhìn lên anh, đôi mắt to tròn mở căng hết cỡ:
- Sao?
- Nếu không đồng ý thì tôi có thể đổi sang tiền mặt.
Ai ngờ lời vừa dứt, bất chợt Ái Linh có chút không kiểm soát lao đến vòng tay qua cổ anh ôm chầm lấy, mừng đến mức nhảy tưng lên mà cười nói:
- Không, tôi đồng ý chứ! Cảm ơn ông chủ, tôi nhất định sẽ không phụ lòng ông chủ.
Hoàng Gia Kiên bị hành động của cô làm cho chết sững, tuyệt nhiên cả người cứng ngắc. Ái Linh lúc này nhận ra được hành động lỗ mãng của mình liền vội buông anh ra mà lùi lại:
- Xin lỗi, tôi vui quá! Cũng muộn rồi, tôi vào trước đây, anh đi về cẩn thận!
Sau câu đó, cô quay người đi vào trong, Gia Kiên nhìn theo cái dáng người nhỏ nhắn đất tâm tình lại có chút phức tạp.
Bỗng chợt khi đấy, Ái Linh quay người lại, nhìn anh mà nở 1 nụ cười tươi tắn:
- Ông chủ! Chúc ngủ ngon!
Nói rồi cô cũng chạy thẳng vào bên trong, anh ở đấy nhìn cho đến khi không còn thấy cái bóng dáng ấy nữa lại tự độc thoại:
- Chỉ là 1 vai diễn phụ cỏn con, có cần vui đến mức như vậy không?
Sau câu đấy, Gia Kiên cũng quay người đi lại xe ngồi vào, âm thay của động cơ vang lên rồi lao vút vào đêm đem tĩnh lặng, thành phố khi ấy chìm đân vào giấc ngủ.
Lúc này, tại phòng Vip 2, đèn được bật sáng, làn khói shisha đã tan biến hết để lộ rõ 1 cảnh tượng bừa bộn. Đỗ Ninh ngồi ở ghế, sắc mặt ông ta vẫn 1 vẻ điềm tĩnh như đang chờ đợi điều gì đó.
Sau đấy, 1 người áo đen đi vào:
- Ông chủ!
Đỗ Ninh lúc này buông 2 ả đàn bà đang ngồi bên cạnh mình, sau đó ra hiệu cho bọn họ rời đi. Đợi khi 2 ả ta da khỏi phòng, Đỗ Ninh mới lên tiếng:
- Lại để xổng rồi phải không?
- Chúng tôi đã chặn hết cả 2 lối ra vào, khách ra đều kiểm tra nhưng thật sự không thấy hắn đâu.
- Hắn rời khỏi được cũng không có gì ạ. Hoang Gia Kiên này tuổi trẻ nhưng đầu lại nhiều sạn thế nên Hoàng Kim mới tồn tại ở trên đỉnh cao lâu như vậy. Ta tin chắc ngày mai hắn sẽ cho người gửi tin đến xin lỗi, vì 1 lúc ngẫu hứng nên đã qua đêm với 1 cô em nào đấy rồi.
- Ông chủ, hắn như vậy quả thực làm chúng ta khó xử. Không thể lật ngửa bài với hắn, mà cứ mãi chạy theo xu nịnh mãi như vậy cũng không được.
Đỗ Ninh hút 1 điếu xì gà mạ vỏ vàng, sau đó ánh mắt khẽ nheo lại nhả khói ra rồi nói:
- Nguồn tin nội bộ truyền đến nói hắn vừa mới ký hợp đồng diễn viên chính thức với 1 cô gái. Hiện tại vẫn chưa thấy công bố ra bên ngoài, ngươi điề tra xem cô gái đó là ai.
- Vâng, tôi sẽ đi làm ngay!
Sau câu đó, hắn ta quay trở ra, Đỗ Ninh ngồi đấy dựa lưng vào thành ghế thưởng thức cái khói thuốc cay nồng, đáy mắt sâu thẳm chứa đựng mưu tính:
- Hoàng Gia Kiên……vờn với mèo lâu quá thì cũng có ngày bị nó cào thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.