Chương 41: Chương 41+42
Nguyễn Nhật Thương
16/03/2022
Trở lại căn hộ của Ái Linh, Lina sau cuộc điện thoại của Gia Kiên cũng
vội vàng lái xe đến. Chị ta lấy chìa khoá mở cửa nhưng vừa đụng vào liền phát hiện cửa không khoá.
Lina có chút vội vã đẩy cửa rồi bước vào bên trong. Căn phòng tối đen không có nổi 1 ánh điện ngoài cái ánh sáng ở bên ngoài hắt vào ban công. Lina đưa tay tìm đến công tắc rồi bật nó lên, đồ vật được soi rõ hơn.
Chị ta nhìn xung quanh không thấy cô, liền đi thẳng đến phòng ngủ. Vừa bước vào bên trong, nhìn thấy Ái Linh ngồi co ro bên cạnh cửa sổ, ánh mắt bỗng trùng xuống mà tiến lại gần:
⁃ Ủ rũ thì giải quyết được gì? Chẳng qua cũng chỉ là 1 người đàn ông, đừng làm như trời sập đến nơi vậy.
Nghe thế, Ái Linh mới từ từ ngẩng mặt nhìn lên chị ta, gương mặt ướt đẫm lệ mà cười khổ:
⁃ Phải, cũng chỉ là 1 người đàn ông thôi mà, kiếm đâu chẳng được, tại sao phải vì anh ta mà làm như không sống nổi như vậy.
Nói đến đó, cô bỗng khóc nấc lên, thanh âm không còn tròn chữ:
⁃ Em đã rất muốn nghĩ như thế…nhưng mà….anh ấy lại là người đàn ông duy nhất….khiến em không sống nổi khi không có anh ấy!
Lina có 1 chút thương cảm nhìn cô mà từ từ ngồi xuống đối diện:
⁃ Là bởi vì em đã quen dựa dẫm vào anh ấy, xem người đàn ông đó là tất cả của mình, thế nên khi anh ta rời đi em liền tưởng như đã mất hết tất cả. Nhưng Ái Linh, em nhìn lại đi, sự nghiệp trong tay em đang dần toả sáng. Hào quang mà em mơ ước đang dần đến gần rồi, em không hề mất tất cả chỉ là mất đi 1 người cùng đồng hành thôi. Em chấp nhận bỏ cuộc khi mà bản thân có thể tự chạm đến hào quang của chính mình sao?
Ái Linh nghe vậy lại mếu máo lắc đầu mà đưa tay nắm chặt ngực áo mình, nức nở nói:
⁃ Nhưng chị ơi….chỗ này của em đau lắm….đau đến mức em không thở nổi.
Lina có 1 chút xúc động khẽ gật đầu mà vòng tay ôm lấy cô, vỗ về lên bờ vai nhỏ:
⁃ Đau chứ, nhưng có đau thì mới có trưởng thành được. Tổn thương khi hoá thành vết sẹo sẽ giúp bản thân em hoàn thiện hơn. Nó giống như lưỡi dao vậy đấy, không cắt sẽ không cùn, không cùn thì sẽ chẳng bao giờ được mài dũa.
Cô nghe vậy lại ôm chầm lấy chị ta:
⁃ Là vết sẹo thì sẽ không còn đau nữa, nhưng bao giờ tổn thương này mới hoá thành vết sẹo để không còn đau hả chị?
⁃ Mạnh mẽ đối diện với nó, càng chảy máu thì càng phải thoa thuốc, thuốc càng mạnh thì càng mau lành.
Nói đến đấy, Lina khẽ đẩy cô ra rồi hỏi:
⁃ Em hiểu chị nói không?
Ái Linh vẫn mếu máo mà lắc đầu, Lina liền ôm lấy gương mặt cô, dùng ngón cái gạt nhanh đi những giọt nước mắt đang chảy dài xuống:
⁃ Ái Linh, em cần chỉnh đốn lại tinh thần, ngẩng cao đầu lên. Dù anh ấy không còn bên cạnh em nữa, nhưng những gì 2 người đã cùng tạo dựng, em không thể lãng phí. Em còn nhớ mục đích ban đầu gia nhập vào Hoàng Kim không?
Ái Linh nghe vậy khẽ gật đầu, Lina lại hỏi:
⁃ Muốn từ bỏ nó sao?
Cô lại lắc đầu, tiếng nức nở đã giảm dần đi, chị ta liền nói tiếp:
⁃ Vậy thì hãy tự đứng vững bằng đôi chân của mình. Thay vì dựa dẫm vào 1 người đàn ông để làm hoàng hậu, thì hãy tự dựa vào chính mình để trở thành 1 nữ vương. Ngày mai, họp báo ra mắt phim sẽ được tổ chức ở khách sạn Rose, e phải thật lộng lẫy có mặt ở đó cho chị. Tuy không phải nữ chính, nhưng nữ chính phải cần em mới có thể toả sáng được. Nhớ chưa?
Ái Linh khẽ gật đầu 1 cái, Lina sau đó liền đỡ cô đứng dậy:
⁃ Nhớ rồi thì phấn chấn lên, ăn no, ngủ kỹ, làm đẹp, 3 việc đấy mới là thứ cần phải quan tâm vào lúc này. Và đừng quên em còn 1 cơ hội cuối, đó là ngài John!
Cô bỗng nhiên sững lại 1 lúc, sau đấy cười gượng:
⁃ Em biết rồi!
⁃ Hãy thử suy nghĩ đến điều đó đi, tình cảm mất rồi, đừng để sự nghiệp cũng vậy. Nghỉ ngơi sớm đi, chị về chuẩn bị nốt cho buổi họp báo ngày mai.
Cô gật đầu 1 cái, Lina cũng liền quay đi, nhưng thấy không an tâm lại quay lại nhắc:
⁃ Giờ không suy nghĩ gì nữa nhé! Nằm xuống và nhắm mắt lại rồi đi ngủ.
⁃ Em biết rồi mà, chị mau về làm việc đi còn nghỉ ngơi sớm nữa.
Vừa nói, Ái Linh vừa đẩy Lina đi ra cửa, chị ta vẫn không an tâm còn cố ngoái đầu lại căn dặn vài câu. Ái Linh cười cười rồi vâng dạ cho qua nhưng khi cánh cửa vừa đóng lại, nụ cười cũng chợt tắt.
Cô quay người nhìn quanh căn phòng mà ủ rũ nói:
⁃ Có lẽ cũng nên dọn về vị trí cũ rồi!
Khi đấy, tại quán pub, gã chủ quán cứ đứng y 1 góc nhìn Gia Kiên ngồi lặng người ở trên sàn như vậy mà cứ đắn đo không dám lại gần.
Gã thực ra có lòng tốt muốn hỏi han anh 1 chút nhưng sợ hỏi han lại càng làm anh thêm cáu nên cứ chần chừ mãi.
Bỗng chuông điện thoại của anh vang lên, nhưng Gia Kiên dường như không có động thái bắt máy, cứ gục đầu trên cánh tay mình, không rõ được anh đang ngủ hay đang tỉnh.
Chuông qua 1 hồi kết thúc rồi lại tiếp tục réo lên, thấy anh vẫn không có ý định bắt máy gã chủ quán rón rén lại gần mà dè chừng lên tiếng:
⁃ Quý…quý khách…cậu…cậu có điện thoại kìa!
Gia Kiên vẫn như 1 tượng gỗ không nhúc nhích, gã đợi thêm 1 lúc nữa sau đó cúi người xuống định lấy điện thoại trong túi anh nhưng khoảnh khắc, đấy cánh tay gã liền bị Gia Kiên chụp lấy.
Gã được 1 phen hú vía mà vội nói:
⁃ Tôi…tôi thấy cậu có điện thoại…định nghe giúp, nhờ họ đến đón cậu thôi.
Gia Kiên đưa đôi mắt say mèm nhìn lên, sau đó hất tay gã ra rồi lấy điện thoại của mình mà áp lên tai nghe máy.
Anh còn chưa lên tiếng, giọng nói từ đầu bên kia đã truyền ra:
⁃ Này, cái tên Hoàng Gia Kiên kia! Ngày mai tổ chức họp báo ra mắt phim mà tại sao không ai báo tôi biết? Nếu không phải tôi có giao hữu với quản lý của khách sạn Rose, anh ta vô tình nhắc đến thì chắc tôi vẫn không biết gì. Mẹ kiếp! Có phải anh coi thường tôi vì chỉ có 10% cổ phần trong tay phải không?
Mặc dù đã muốn chuyển hướng sang làm doanh nhân, nhưng cái ngữ khí dân thô lỗ vẫn không thay đổi được trong chất giọng của Vũ Thành Quân.
Cậu ta nói 1 hơi nhưng lại chẳng thấy anh đáp lại liền cáu lên:
⁃ NÀY! Có đang nghe tôi nói không? Tên kiêu căng này có tin tôi san bằng luôn cái công ty của anh không hả.
Lúc này, Gia Kiên mới lên tiếng, vỏn vẹn vài chữ:
⁃ Thích thì làm đi!
Sau câu đó, điện thoại trong tay anh cũng trượt rơi xuống, Gia Kiên lại ngửa đầu ra sau dựa vào tường mà nhắm mắt lại, âm thanh trong điện thoại còn vọng ra:
“NÀY! ANH THÁCH TÔI ĐẤY À?”
“TƯỞNG TÔI KHÔNG DÁM LÀM GÌ SAO?”
“HOÀNG GIA KIÊN! ANH ĐỂ TÔI NÓI CHUYỆN 1 MÌNH ĐẤY À”
Thấy vậy, gã chủ quán lại rón rén rồi chộp vội điện thoại của anh lên rồi nói:
⁃ Alo! Tôi là chủ quán pub Gold ở đường X, người quen của anh say rồi, cậu ta ở đây phá nát hết cả quán của tôi, anh mau qua đây đưa cậu ta về đi.
⁃ Cái gì? Tên đó mà cũng ngông cuồng vậy sao?
⁃ Hơn cả ngông ấy, cậu ta đuổi hết khách của tôi luôn rồi. Anh mau qua đi, tôi còn dọn dẹp đóng cửa nữa.
Sau câu đó, đầu bên kia cũng liền tắt máy. 1 lúc sau Vũ Thành Quân cũng có mặt ở quán, cậu ta tiến lại phía vị trí của Gia Kiên, dùng chân đá vào người anh 1 cái:
⁃ Này! Dậy đi!
Gia Kiên lúc này lại hắt ra:
⁃ Đừng đụng vào người tôi!
⁃ Cái tên này, tôi có lòng tốt đến đón anh mà còn thái độ hách dịch vậy à? Ông đây về, kệ anh!
Nói rồi, Thành Quân quay đi nhưng gã chủ quán liền vội cản lại, ánh mắt van nài nói:
⁃ Anh không đưa cậu ta về tôi làm sao đóng cửa được!
⁃ Anh ta đập phá thế này không tính thiệt hại sao? Cứ để anh ta ngủ đó, mai dậy anh ta thanh toán.
Gã chủ quán lúc này mới đưa cái thẻ trả lại:
⁃ Thiệt hại tôi tính cả rồi, anh nhận lại rồi đưa cậu ta về dùm tôi đi.
Thành Quân nhìn tấm thẻ nhựa trong tay, rồi lại nhìn sang anh, chậc lưỡi 1 cái sau đó cũng đi lại rồi cúi xuống đỡ anh lên lưng mà cõng ra ngoài xe, vẫn không quên nói với gã chủ:
⁃ Xe của anh ta cứ để đây, mai có người lấy.
Thành Quân sau đó đưa anh nằm vào ghế sau xe của mình rồi lái chạy thẳng về nhà của cậu ta.
Thành Quân từ đầu làm dân xã hội, cậu ta biết sự nguy hiểm nên không thích lấy vợ sinh con, vã quá thì ra ngoài kiếm vài em xả, tuyệt nhiên không dây dưa vướng vào tình cảm, tránh biến nó thành điểm yếu của bản thân.
Thế nên ngôi nhà của cậu ta tuy thiết kế hiện đại nhưng cấu trúc 2 tầng lệch chỉ có 1 phòng ngủ. Thành Quân vạn bất đắc dĩ lại để anh nằm trên giường của mình.
Hơn hết còn phải hầu anh cởi giày tất, sau đó lại cúi ngửi áo của Gia Kiên, thấy toàn mùi rượu nên nhăn mặt rồi đưa tay cởi áo.
Ai ngờ khi ấy, Gia Kiên say sỉn lại vòng tay ôm lấy cậu ta vào lòng giữ chặt lấy mà lè nhè nói:
⁃ Tôi xin lỗi!
Vũ Thành Quân áp má trên ngực anh, gương mặt tối sầm xuống nhưng vẫn kiên nhẫn cầm cánh tay anh hắt ra khỏi người mình mà ngồi dậy:
⁃ Xin lỗi thì không nhận, 5% cổ phần thì được!
Vừa nói, cậu ta vừa cởi áo của anh ném ra, sau đó thì đến chiếc quần cũng được lột nốt.
Khi cả cơ thể cường tráng kia chỉ còn mặc độc 1 chiếc quần sịp che đi vật cao ngạo kia, Thành Quân mới đứng thở mạnh:
⁃ Ông đây phải hạ mình cởi đồ cho anh, đợi tỉnh rồi tôi nhất định đòi thoả đáng.
Sau đó, ngửi căn phòng nặng mùi rượu, Thành Quân khó chịu phất tay vài cái rồi đi lại mở tủ lấy 1 chai nước hoa đắt tiền ra xịt khắp phòng, xịt cả lên người của Gia Kiên.
Cho đến khi thấy hài lòng, cậu ta mới mỉm cười gật đầu rồi cũng thay đồ mà nằm xuống bên cạnh anh.
Cứ tưởng là được ngủ 1 giấc nhưng đêm đấy quả thực là 1 ác mộng dài đối với Thành Quân, khiến cậu ta phải đầu sáng mới có thể chợp mắt được.
Cho đến khi trời chuyển sang trưa, nắng hắt thẳng vào bên trong qua ô cửa kính, Gia Kiên mới khẽ cựa mình tỉnh lại. Ngay khi ấy anh liền cảm nhận được mái tóc của ai đó đang cọ vào ngực mình, đầu óc liền tỉnh táo hơn mà nhìn xuống.
Tức khắc, gương mặt của Vũ Thành Quân ngay trong tầm mắt anh, Gia Kiên 1 thoáng kinh hồn liền bật dậy, không thương tiếc dùng chân đạp thẳng cậu ta bay khỏi giường.
⁃ MẸ KIẾP! CÁI TÊN ĐIÊN NÀY, MUỐN CHẾT SAO?
Thành Quân tức giận lồm cồm đứng dậy quát lên, Gia Kiên khi ấy cũng nhìn cậu ta:
⁃ Sao cậu lại ở đây?
⁃ ĐÂY LÀ NHÀ TÔI, KHÔNG Ở ĐÂY THÌ Ở ĐÂU?
Gia Kiên khẽ nhíu mày 1 cái:
⁃ Nhà cậu?
⁃ Ông đây có lòng tốt tha anh từ quán rượu về đây, hầu anh cởi đồ, đêm còn phải làm gối ôm với hoá thành cô bạn gái của anh đến mức sáng mới chợp mắt nổi. Còn chưa kịp ngủ đã đạp ông xuống giường! Ông đây nhịn đủ rồi nhé!
Gia Kiên nheo mắt cố nhớ lại chuyện hôm qua, sau đấy bât chợt phát hiện quần áo bị lột sạch mà vội vàng bước xuống giường nhặt đồ lên để mặc vào.
Thành Quân lúc này thấy vậy, gương mặt tinh quái mà cười rồi đi lại phía anh:
⁃ Vội vàng cái gì, cùng giới tính với nhau cả, hôm qua anh còn ôm tôi vào lòng….
Nói đến đó, Thành Quân lại diễn tả bằng cách tự vòng tay mình ôm lấy thân.
⁃ Như thế này này còn không ngại thì thôi. Rồi còn nói cái gì mà “tôi xin lỗi” xong cả “đừng đi” “đừng rời bỏ tôi”. Ôi nghe mà xao xuyến làm sao!
Qua lời kể lại của Thành Quân, Gia Kiên khẽ rùng mình 1 cái, lại càng mặc vội đồ vào, Thành Quân lại được đà cợt nhả:
⁃ Có nên hôn chào buổi sáng không?
Nói rồi, cậu ta ra vẻ chu môi lên ghé vào mặt anh, Gia Kiên nhăn mặt rồi đưa bàn tay lên đẩy mặt cậu ta ra xa:
⁃ Bệnh hoạn!
Nghe vậy, Thành Quân lại hất mặt khỏi tAy anh:
⁃ Bệnh hoạn cái gì? Tôi nói cho anh nghe, hôm qua tôi với anh trong trạng thái lột sạch đồ ôm nhau ngủ, cái gì của anh tôi chẳng đụng vào rồi. Anh còn xem tôi là cô gái mà gọi gì nhỉ “Ái Linh, Ái Linh”
Nói đến đấy, Thành Quân đưa bàn tay thấp xuống gần hạ bộ của anh, ngay sau đó Gia Kiên cũng túm chặt cổ tay cậu ta rồi đanh giọng cảnh cáo:
⁃ Bớt giỡn đi!
Sau đó, Gia Kiên hắt tay cậu ta rồi đi thẳng ra phía ngoài, mà Thanh Quân đứng đấy liền ôm bụng mà cười khoái:
⁃ Nhìn cái mặt của anh mắc cười quá đấy. Không lẽ anh nghĩ hôm qua tôi với anh làm gì sao? Hâhhaa!
Gia Kiên trở xuống nhà vẫn còn nghe được giọng của cậu ta mà cảm thấy cả người gai ốc nổi khắp, vội vàng gọi cho trợ lý Trần đến đón.
Không quá lâu, Đình Trần đã có mặt trước cổng nhà Thành Quân, cậu ta bước xuống mở cửa ghế phụ ra, anh vốn định ngồi vào nhưng chợt bản thân bỗng xuất hiện sự bài xích với người cùng giới mà lại đi về phía ghế sau ngồi vào.
Đình Trần thấy có hơi khó hiểu nhưng cũng không nói gì rồi cũng ngồi vào ghế lái rời đi.
Trong khoang xe lúc này, cậu ta mới lên tiếng:
⁃ Giám đốc, sao anh lại ở nhà của Thành Quân vậy?
Vừa nghe đến cái tên đấy, Gia Kiên lại càng bài xích hơn:
⁃ Từ giờ đừng có nhắc đến cậu ta!
Đình Trần thấy lạ nhưng cũng không quá nhiều chuyện, cậu ta lại lên tiếng:
⁃ Giám đốc, những gì cần làm tôi đã làm xong cả rồi. Giờ chỉ đợi kết quả thôi.
⁃ Vậy thì tốt. Nếu như Võ Thắng bị bắt, phim của Viễn Ảnh chắc sẽ không quay nữa. Khi ấy hắn phải đền bù tất cả các hợp đồng đã ký với diễn viên. Cậu mời luật sư đến cùng với Lina, bàn tính khoản bồi thường thoả đáng cho cô ấy.
⁃ Ngay cả hợp đồng ban đầu giữa Hoàng Kim và cô Ái Linh anh cũng sửa lại mục bồi thường rồi. Giám đốc, anh rốt cuộc định làm gì vậy?
⁃ Tối nay, trong họp báo ra mắt phim, tôi sẽ công bố huỷ hợp đồng với Ái Linh. Cô ấy sẽ không còn là diễn viên của Hoàng Kim nữa.
⁃ Giám đốc, chuyện này là sao?
⁃ Ngoài việc đó, tôi sẽ công bố chuyện đính hôn với Kiều Nhã. Tôi cần cậu tối nay đến nhà cô ta, tìm xem bản gốc của đoạn clip đó được giấu ở đâu, và cả toàn bộ thông tin của Ái Linh có liên quan đến Vương Quyền cũng phải tra ra được.
⁃ Tôi hiểu rồi!
Tối đấy, tại khách sạn ROSE, đèn bật sáng từ ngoài vào trong, lối đi được trải thảm đỏ, 2 bên đều là những phóng viên, nhiếp ảnh đến tác nghiệp. Poster phim, backgroud cũng được bày trí long trọng.
Từng đoàn xe nối tiếp đến, quan khách ai đấy cũng y phục xa hoa, lộng lẫy dẫm lên thảm đỏ bước vào bên trong.
Ái Linh là người xuất hiện muộn nhất trong tất cả. Cô bước ra khỏi xe trong chiếc váy dạ hội màu đen đính kim sa lại càng tôn lên làn da trắng nõn không 1 vết tì.
Gương mặt ngày hôm nay được trang điểm khá đậm, ngũ quan sắc sảo, tone màu nâu tây sang trọng.
Cô dẫm lên thảm đỏ, từng bước tiến vào trong bao nhiêu ánh đèn nhấp nháy của phóng viên tác nghiệp.
Đứng giữa backgroud chính của Hoa Khai Lệ, cầm bút ký tên mình lên đó, ánh đèn bên dưới liên tục chớp sáng, Ái Linh xoay lại nhìn bọn họ, ánh hào quanh hắt thẳng xuống người cô, cái ngày này cô đã ao ước tới từ rất lâu rồi, không ngờ cũng đã thành sự thật, chỉ là tại sao trong lòng lại cảm thấy không vui như những gì cô đã tưởng tưởng.
Ái Linh tiến vào bên trong khán phòng cũng là vừa lúc MC giới thiệu đến bộ phim sắp ra mắt. Ánh đèn trong hội trường vụt tắt, để màn hình led phía trên sân khấu được nhìn rõ hơn.
Ái Linh nhờ vào 1 chút ánh sáng ấy mò mẫm đi lên phía hàng ghế ở trên, nhìn thấy 1 vị trí trống mà khẽ cúi người len vào:
⁃ Xin lỗi, cho tôi qua!
Cô đi vào dãy ghế, chỉ lo nhìn xuống dưới để không dẫm vào chân người khác nhưng tà váy có phần dài khiến Ái Linh cũng hơi khó di chuyển, khi đến vị trí, không may dẫm phải nó mà vấp ngã, vừa khéo lúc đấy 1 bàn tay đưa ra đỡ lấy cô, Ái Linh có chút e ngại nhìn lên:
⁃ Cảm ơn!
Lời vừa dứt, cũng là lúc cô phát hiện ra người trước mặt mình là anh, Ái Linh có 1 chút sững lại, sau đó khẽ nhìn sang bên sự có mặt của Kiều Nhã khiến cô vội vàng gạt tay anh ra.
Có điều trùng hợp thế nào, vị trí của cô lại ngay bên cạnh anh, Ái Linh vốn định đổi chỗ ngồi khác, nhưng quay đi quay lại không thấy rõ được ghế nào trống nữa, mà khi ấy Thành Quân ở bên cạnh ghế trống lại túm cánh tay cô kéo ngồi xuống rồi nói:
⁃ Mau ngồi xuống đi, sao cứ đứng mãi thế?! Trailer phim được chiếu rồi kìa.
Ái Linh sau đó đành miễn cưỡng ngồi lại, cảm giác trống ngực khi ấy đập mạnh khủng khiếp, cả người cô cứng ngắc vì cố phải tỏ ra bình thường, ánh mắt cứ hướng lên trên sân khấu nhưng tâm trí lại không ngừng nhắc nhở “Gia Kiên đang ở bên cạnh”.
Khi ấy, Kiều Nhã nhìn thấy cô lại cười nhếch nửa miệng, thật ra cái ghế trống này là ả cô tình giữ chỗ cho cô, còn với mục đích gì thì chỉ ả rõ.
Kiều Nhã ngồi bên cạnh anh, lại ra vẻ lấy khăn tay rồi quay sang thấm lên trán Gia Kiên, anh thấy vậy liền túm lấy cổ tay ả, thấy vậy Kiều Nhã nhỏ nhẹ nói:
⁃ Em lo anh mệt thôi!
Mặc dù Ái Linh nhìn phía trước nhưng tai cô lại ở bên, không muốn nghe cũng không được. Bàn tay nắm chặt vào chiếc ví đính đá cao cấp, đầu ngón tay cọ vào những viên đá tưởng như muốn xuyên thủng da cô, Ái Linh vẫn tỏ ra không quan tâm đến họ.
Kiều Nhã khi ấy vẫn không buông tha mà nói:
⁃ Gia Kiên, hôm nay mời em đến buổi họp báo có phải là anh muốn công bố chuyện chúng ta không? Em nghe bác trai nói anh cũng đang chuẩn bị cho lễ đính hôn rồi!
Anh biết ý đồ của ả là muốn để cô nghe thấy, nhưng cũng không làm được gì khác mà trừng mặt lên áp laj gần ả ta nói nhỏ:
⁃ Giữ kỹ cái miệng của cô đi!
Kiều Nhã nghe vậy đáp lại:
⁃ Gia Kiên, nếu như anh 1 lòng muốn để cô ta sang Mỹ cùng với ngài John, thì phải dứt khoát tuyệt tình với cô ấy, em là đang giúp anh đó.
⁃ Tôi ắt tự có tính toán!
Gia Kiên sắc mặt vẫn không 1 biểu cảm, hắt tay ả ra rồi ngồi thẳng lại mà khẽ nhìn sang cô. Có lẽ đây là lần đầu tiên 2 người họ ở cạnh nhau mà lại không thể mở lời, khoảng cách ngắn đến mức chỉ cần đưa tay ra là chạm tới nhưng lại không thể.
Thành Quân lúc này liếc qua 2 người họ, sau đó lại ghé vào tai Ái Linh nói nhỏ:
⁃ Này, không phải 2 người quen nhau à? Cô ta là ai vậy?
Ái Linh nghe thế hời hợt trả lời:
⁃ Lát nữa anh sẽ biết thôi!
Trailer phim sau khi được phát xong, ánh đèn cũng được bật sáng lên, tiếp theo là phần giới thiệu những vị khách quan trọng có mặt trong buổi họp báo ngày hôm nay.
Nhà sản xuất, đạo diễn phim, biên kịch, nhà tài trợ và sau đó là đến các diễn viên chính trong Hoa Khai Lệ.
Từng phần lần lượt qua đi, MC sau đấy rõng rạc nói:
⁃ Bây giờ thì mời ông chủ của Hoàng Kim, cũng là nhà đầu tư kiêm công ty sản xuất ra Hoa Khai Lệ lên phát biểu đôi lời.
Gia Kiên lúc này đứng dậy mà đi thẳng lên, cái phong thái đĩnh đạc vạn người mê ấy của anh khiến tất cả ánh mắt đều tập trung về phía sân khấu.
Cô ngồi ở đó, nhìn đến anh, kỹ đến mức từng hàng lông mày, đường sống mũi, ngay bờ môi cũng khiến trong lòng trỗi dậy niềm khao khát muốn chạm vào.
⁃ Cảm ơn tất cả các vị khách quý đã có mặt trong buổi báo ra mắt phim Hoa Khai Lệ của Hoàng Kim ngày hôm nay. Sau 1 thời gian dài nỗ lực của ekip đoàn làm phim, của tất cả các diễn viên cùng với Hoàng Kim thì hôm nay là kết quả mà chúng tôi mong đợi. Tôi tin với tài năng từ các đạo diễn có chuyên môn, từ kinh nghiệm của đoàn làm phim đã có nhiều tác phẩm để đời, từ khả năng diễn xuất chuyên nghiệp của các diễn viên, Hoa Khai Lệ sẽ là 1 bộ phim để lại dấu ấn sâu đậm trong mọi người. Thay mặt công ty giải trí Hoàng Kim, tôi xin gửi lời cảm ơn đến ekip làm phim, cùng các nghệ sĩ diễn viên đã hết lòng để tạo nên 1 Hoa Khai Lệ được ra mắt trong ngày hôm nay. Hy vọng, khi phim phát sóng vào 01/8 sẽ được sự đón nhận từ đông đảo quý vị khán giả trong và ngoài nước! Tôi xin trân trọng cảm ơn!
Lời vừa dứt, ở bên dưới những tràng vỗ tay cũng vang lên chúc mừng.
Gia Kiên sau đó khẽ trầm lặng 1 lúc rồi lại lên tiếng:
⁃ Nhân tiện có mặt các đơn vị truyền thông ngày hôm nay, tôi có 1 chuyện muốn công bố vào lúc này.
Ái Linh ngồi ở bên dưới lúc này liền cảm thấy bầu không khí trở nên ngột ngạt, bàn tay cô bấu chặt vào chiếc ví hơn, có lẽ trong đầu cô cũng suy đoán được điều anh định nói là gì.
Mọi người trong khán phòng khi đấy cũng dồn hết chú ý về phía Gia Kiên để chờ đợi điều anh muốn công bố.
Sau 1 khoảng tĩnh lặng như muốn giết chết sự tò mò của tất cả, giọng nói có phần trầm trầm vang lên:
⁃ Trước đây có 1 số những tin đồn về chuyện tình cảm của tôi, tối vốn không để ý nhưng càng lúc nó càng đi xa nên tôi muốn 1 lần nói rõ ràng để chấm dứt nó. Hôm nay, tôi tuyên bố 1 tin nội bộ, Hoàng Kim đã đơn phương chấm dứt hợp đồng diễn viên với cô Dương Ái Linh, chấp nhận bồi thường để chứng minh những tin đồn tình cảm không đúng giữa chúng tôi mà mọi người đã nghe được. Cạnh đó, tôi cũng xin thông báo đến tất cả, 3 ngày nữa tức là 25/7 tôi sẽ tổ chức lễ đính hôn cùng với Kiều Nhã ngay tại khách sạn này.
Sau những gì mà anh công bố ấy, mọi người bắt đầu xôn xao, 1 vài phóng viên tác nghiệp lại đưa ra câu hỏi:
⁃ Giám đốc Kiên, anh muốn bác bỏ tin đồn tình cảm với cô Ái Linh cũng đầu cần thiết phải huỷ hợp đồng? Là có ẩn khúc gì sao?
⁃ Từ lúc Hoàng Kim ký hợp đồng với cô ấy đã có quá nhiều tin đồn không đúng. Tôi dứt khoát huỷ hợp đồng cũng là để mọi người thấy ở Hoàng Kim không có sự thiên vị nào, tất cả đều xem trọng tài năng hơn.
⁃ Kiều Nhã có phải là cô gái đang là ẩn số trong bức hình bị chụm trộm ở nhà anh?
⁃ Phải!
⁃ Nói vậy, bữa tiệc đóng máy Hoa Khai Lệ, có 1 màn chuẩn bị khá lãng mạn của anh phải huỷ vì sự cố, liệu có phải là muốn công bố bày tỏ với cô ấy hay không?
Nghe đến điều đấy, Gia Kiên bỗng nhìn xuống hàng ghế bên dưới, trầm lặng 1 lúc rồi đáp lại:
⁃ Phải! Trên đời này chỉ có ánh mắt của kẻ si tình là không thể giấu được. Và ánh mắt tôi khi nhìn cô ấy cũng như vậy!
Mọi người sau đó ồ lên mà mỉm cười, ai ai cũng nghĩ cô ấy được nhắc đến ở đây là Kiều Nhã, ai ai cũng trông thấy ánh mắt anh đang nhìn đến là Kiều Nhã, nhưng chỉ có Gia Kiên biết được từ đầu tới cuối ngoài cô ra anh không để tâm đến bất cứ 1 người con gái nào khác.
Ái Linh ngồi ở bên dưới từ khi nào nước mắt đã chảy dài xuống, cô đã liệu trước cho tin tức đính hôn của anh, nhưng không ngờ anh lại còn dứt khoát huỷ hợp đồng. Ái Linh có cảm giác trái tim của mình đến việc co bóp cơ bản cũng trở nên rất khó khăn hơn.
Cô đứng dậy rồi quay người vội vàng rời khỏi nơi đấy, mà Thành Quân sau những gì nghe được lại cau mày khó hiểu:
⁃ Chuyện quái gì thế nhỉ? Không lẽ lâu nay mình phán đoán sai sao?
Nói rồi, cậu ta lại nhìn sang ghế của Kiều Nhã hỏi:
⁃ Cô sắp đính hôn với anh ta thật sao?
Ả nghe vậy mỉm cười gật đầu, sau đó Thành Quân cũng chỉ nhún vai rồi quay đi.
Chỉ khoảng 30 phút sau đó, họp báo cũng kết thúc, quan khách dần dần ra về, lúc này điện thoại Gia Kiên vang lên 1 hồi chuông, anh lấy nó ra, dòng tin nhắn của Đình Trần nổi lên: “Không tìm thấy gì khả nghi”
Gia Kiên có 1 chút tức giận siết chặt chiếc điện thoại sau rồi cũng cất vào túi mà đi thẳng ra ngoài.
Vừa bước ra đến cửa, đôi chân bỗng nhiên khựng lại, cô không biết đã đứng ở đấy từ khi nào, chỉ là muốn đợi anh.
Nhìn đôi mắt có phần sưng đỏ vì khóc, tâm can anh đau thắt lại, bàn chân định bước đến nhưng bất chợt Kiều Nhã xuất hiện khoác lấy tay anh:
⁃ Gia Kiên, đang đợi em sao?
Ái Linh lúc này nhìn 2 người họ khẽ cười khổ, sau đấy tiến lại gần:
⁃ Có thể nói chuyện riêng với anh vài câu được không?
Nghe vậy, Gia Kiên nhìn sang ả nói:
⁃ Ra xe đợi đi!
Kiều Nhã tất nhiên không cam tâm, nhưng ánh mắt của anh khiến ả không thể làm khác được mà đành rời đi.
Khi không gian chỉ còn lại 2 người họ, Ái Linh lúc này mới lên tiếng:
⁃ Em chỉ hỏi vài câu thôi, không tốn nhiều thời gian của anh đâu.
Gia Kiên không đáp lại, nhìn cô mà chờ đợi.
⁃ 2 người…bắt đầu từ khi nào?
Sắc mặt anh vẫn không 1 chút cảm xúc nào mà trả lời:
⁃ Là từ tối hôm bị chụp trộm đó. Cô ấy khiến tôi nhớ lại những kỷ niệm xưa cũ, tôi nhận ra mình không quên được.
⁃ Vậy tại sao lúc đó không nói mà vẫn đối xử với em như không có gì vậy?
⁃ Tôi chỉ muốn kiểm tra lại cảm xúc của mình để chắc chắn hơn! Và sau đó tôi nhận ra cảm giác của tôi đối với em khác với cô ấy.
Ái Linh đôi mắt lại đỏ ngàu lên, 1 chút long lanh nước đọng lại đôi đồng tử, cô hít 1 hơi sâu lại nuốt xuống những nghẹn đắng mà gật đầu.
⁃ Vậy tại sao lại huỷ hợp đồng?
⁃ Khi xác định được tình cảm rồi thì tôi không muốn để em hiểu lầm nữa.
Ái Linh nghe vậy lại bật cười đắng ngắt:
⁃ Hiểu lầm? Anh suy nghĩ cũng chu toàn nhỉ! Nhưng dù thế nào, cũng cảm ơn anh, ít nhất là vì đã để em được hiểu lầm lâu đến như vậy. 3 ngày nữa, chúc 2 người được mãn nguyện.
Nói rồi, cô quay người từng bước rời xa anh, nước mắt lại chảy dài xuống gương mặt dặm phấn thoa son xa hoa ấy. Hết rồi, mối tình của cô chấm dứt rồi!
Gia Kiên nhìn dáng người mảnh mai ấy đang từng chút trở nên nhỏ bé lại, bàn tay anh đưa lên cũng không còn chạm tới nữa.
Thật tâm mà nói, cả 2 người họ chẳng ai nỡ rời xa ai. Chỉ là nỡ hay không nỡ, rồi cũng đứt đoạn vậy thôi.
3 ngày sau, truyền thông rầm rộ những tin tức đáng giá.
“Doanh nghiệp của tỷ phú Hữu Đại bị điều tra sổ sách vì có liên quan đến hành vi trốn thuế. Trong quá trình điều tra phát hiện đường dây đưa người xuất cảnh trái phép. Liên quan đến hành vi vi phạm pháp luật này có rất nhiều người có tầm ảnh hưởng đã bị triệu tập để điều tra”
“Dự án Dòng Dõi Hào Môn dừng quay, vì Giám đốc Viễn Ảnh cùng đạo diễn bộ phim có liên quan đến đường dây của Hữu Đại đã bị bắt tạm giam. Đối mặt với khoản đền bù lớn từ các hợp đồng đã ký kết với các diễn viên.”
“Lễ đính hôn của Giám đốc Hoàng Kim cùng bà chủ xinh đẹp nhà hàng Pháp diễn ra long trọng tại khách sạn Rose”
“Sau khi Trailer Hoa Khai Lệ được tung ra, bộ phim trở thành 1 làn sóng mới khiến đông đảo người xem đón đợi. Đặc biệt diễn xuất của Dương Ái Linh được đánh giá tốt qua những lần xuất hiện trong trailer dù chỉ vài giây.”
“Sau khi bị đơn phương chấm dứt hợp đồng từ Hoàng Kim. Diễn viên Dương Ái Linh quyết định nhận sự dạy dỗ của đạo diễn John, theo ông sang Mỹ thực hiện khoá đào tạo chuyên nghiệp, trở thành gương mặt được mọi người kỳ vọng”
Tối đấy, sau khi lễ đính hôn kết thúc, tại nhà riêng của anh Kiều Nhã đã chuẩn bị rất tươm tuốt cho đêm đính hôn. Ả ngâm mình trong hương của những cánh hoa hồng, rồi lại xịt thoảng 1 mùi nước hoa dụ ngọt, chọn cho mình bộ đồ ngủ quyến rũ nhất, ngồi ở trên chiếc giường lớn, vẻ mặt háo hức chờ đợi.
Khi ấy, Gia Kiên bước vào phòng với tình trạng đã ngấm men rượu, Kiều Nhã thấy vậy liền vội đi lại chủ động muốn cởi áo cho anh:
⁃ Gia Kiên, em đã chuẩn bị nước rồi, anh mau vào tắm đi!
Gia Kiên túm lấy cổ tay ả mà siết chặt lấy, ánh mắt chán ghét nhìn gương mặt trang điểm tỉ mỉ mà gằn lên:
⁃ Đây không phải là phòng của cô!
⁃ Chúng ta đã đính hôn rồi, phòng nào mà chẳng được.
⁃ PHẠM KIỀU NHÃ! Nếu không phải vì tôi muốn ba mình có tâm thế tốt trước ca phẫu thuật, thì cô nghĩ tôi chịu để cô vào nhà sao?
Ả ta nghe vậy cũng đanh mặt nhìn anh vẻ cương quyết.
⁃ Không chịu thì sao? Dù gì chúng ta cũng đính hôn rồi, kết hôn là chuyện sớm muộn thôi. Anh định không đụng vào em cả đời sao?
Gia Kiên cười khẩy 1 cái rồi hắt ả ra:
⁃ Cả người cô bốc lên 1 mùi rác rưởi, tôi ngửi thôi còn không được, đừng nói là đụng.
Kiều Nhã nghe những lời nhục mạ mà cảm thấy ấm ức, ả trừng mắt lên:
⁃ Em không tin anh lại không bị hấp dẫn.
Nói rồi, ả đưa tay kéo giây áo ngủ, chiếc váy cũng tuột xuống, cơ thể với 3 vòng khá chuẩn được phơi bày trước mặt anh, Gia Kiên vẫn chẳng chút mảy may nào mà đáp lại:
⁃ Cô không thấy mình ti tiện sao?
⁃ Em chấp nhận làm kẻ ti tiện chỉ để được ở bên anh. Vậy nên Gia Kiên, hãy thử đón nhận em lại 1 lần nữa được không?
⁃ Rác đã vứt, tôi không nhặt lại.
Nói rồi, anh quay người đi nhưng ả ta liền bước vội đến ôm chầm lấy anh:
⁃ Gia Kiên, ít nhất đêm nay đừng để em lại, được không?
Anh không để tâm, cũng chẳng đáp lại, mà thẳng thừng gỡ tay ả ra khỏi người mình.
Kiều Nhã không cam chịu mà gào lên:
⁃ Anh nói em là rác rưởi nhưng trước giờ em luôn giữ thân trong sạch cho anh. Còn cô ta, đã bị kẻ khác làm vấy bẩn, thì gọi là phế thải sao?!
Lời vừa dứt, Gia Kiên liền quay lại đưa tay bóp chặt quai hàm ả, ánh mắt anh trừng lên những đường tia máu đỏ:
⁃ 1 kẻ như cô, không so nổi với cô ấy đâu.
Nói rồi, anh thô bạo hắt ả sang 1 bên, khiến ả ngã xuống mà đập đầu vào thành giường. Gia Kiên sau đó chẳng 1 chút để tâm mà quay người đi thẳng ra ngoài, tiếng động cơ xe lao vút đi.
Kiều Nhã ngồi trên sàn, toàn thân loã lồ không 1 mảnh vải, trên trán 1 vết trầy tứa máu, ả thẫn thờ nhìn ra phía cửa, cười giễu cợt cùng với hàng nước mắt chảy dài xuống.
Khi đấy, tại bệnh viện, ở khoảng sân lớn của bệnh viện, 2 bóng người trải dài trên nền đất, tiếng bước chân vang lên đều đặn.
Ái Linh lên tiếng trước:
⁃ Bác sĩ Trường, thật sự cảm ơn anh đã chịu giúp em.
⁃ Chăm sóc bệnh nhân là công việc của anh, em không nhờ anh cũng sẽ làm.
⁃ Đã mấy năm nay rồi anh luôn quan tâm ba em hơn hẳn những bệnh nhân khác, không phải là em không biết. Ân tình này, em thật sự không biết trả bằng gì.
Quốc Trường nghe vậy buột miệng nói:
⁃ Nếu không biết trả bằng gì thì trả bằng thân cũng được.
Câu nói khiến cô sững lại nhìn anh ta, mà Quốc Trường thấy vậy liền cười:
⁃ Anh đùa thôi, anh biết em lựa chọn cho sự nghiệp nên mới sang Mỹ, thế nên em cứ yên tâm ở bên đó, ba em anh sẽ chăm sóc cẩn thận. Đừng lo!
Ái Linh nghe vậy khẽ mỉm cười gật đầu, sau đó lấy trong túi xách của mình ra 1 tấm thẻ nhựa đặt vào tay anh ta:
⁃ Mật khẩu là 47xxxx! Chuyện của ba em, đành nhờ vào anh!
Nói rồi, cô cúi đầu xuống bày tỏ sự cảm ơn của mình đối với Quốc Trường, sau đó nhìn anh ta mỉm cười:
⁃ Bác sĩ Trường, ở lại giữ sức khoẻ nhé!
Nói rồi, cô cũng quay người rời đi, Quốc Trường khẽ xoay lại nhìn theo mà lên tiếng:
⁃ Anh…có thể đợi em không?
Ái Linh khẽ dừng bước, cô sau đó quay người lại nhìn anh ta, trong tiếng gió thoảng qua đấy, giọng nói thanh mảnh vang lên:
⁃ Sau này anh sẽ nhận ra, em không phải là người mà anh chờ đợi!
Dứt lời, cô cũng liền rời đi, Quốc Trường đứng đấy cứ nhìn theo mãi mà nắm chặt tấm thẻ trong tay mình:
⁃ Sao em biết em không phải là người mà anh chờ đợi? Hay là em mong người chờ đợi em là 1 người khác?!
Cho đến giai đoạn này, nhìn mối tình luẩn quẩn của bọn họ, mới nhận ra 1 điều.
Nếu không phải người mình mong muốn, thì cả đời này yêu ai cũng không thấy vui vẻ.
Nếu không phải là người mình mong chờ, thì bên cạnh ai cũng chẳng thấy bình yên!
Ngày hôm sau, tại sân bay, Ái Linh đi cùng với Lina hướng ra phía khoảng sân rộng lớn.
Đoạn cô chuẩn bị bước lên bậc thang lại bỗng quay đầu nhìn lại phía sau.
Đôi đồng tử trong veo của ngày hôm nay phảng phất 1 chút tiếc nuối, có lẽ tổn thương này phải mất rất nhiều thời gian mới hoá thành vết sẹo.
Lina nhìn cô 1 ánh mắt thương cảm mà hỏi:
- Tiếc sao?
Cô cười, nét cười buồn đánh động cả tuyến lệ, nước mắt chảy dài xuống:
- Tiếc chứ! Làm sao mà không tiếc cho được, khi mà anh ấy không thể nhìn thấy được dáng vẻ của em nắm tay anh ấy lúc về già!
Khi ấy, ở trong gian phòng kính, cái dáng người đàn ông cao lớn trong bộ đồ Tây màu đen tuyền khiến cho người ta cảm thấy sự cô độc bủa vây ôm lấy anh.
Hoàng Gia Kiên hướng mặt nhìn ra phía khoảng sân đấy, từ xa những hành khách trong tầm mắt trở nên nhỏ bé lại, nhưng đôi mắt phượng ấy vẫn nhận ra được đâu là người mà trong lòng muốn thấy.
Anh đứng ở đó, 2 tay đút túi quần cứ nhìn mãi về phía xa. Đến khi chiếc máy bay mang theo trái tim của anh dần dần biến mất trên bầu trời xanh thẳm, Gia Kiên khẽ mỉm cười nhìn lên đấy mà tự độc thoại:
⁃ Tạm biệt em, mối tình cuối của tôi!
Thế nào là tình cuối? Là vì cô đi rồi, tâm tình người đàn ông ấy cũng chẳng muốn yêu ai nữa.
Sau này, rồi chúng ta sẽ gặp được 1 người, quên thì không nỡ, nhưng nhớ đến thì đau lòng.
Cuộc đời của họ, đã gặp được người khiến họ như vậy! Cứ tưởng sẽ là 1 bến đỗ, nhưng rồi liệu có phải chỉ là 1 trạm dừng chân!
THE END!
Lina có chút vội vã đẩy cửa rồi bước vào bên trong. Căn phòng tối đen không có nổi 1 ánh điện ngoài cái ánh sáng ở bên ngoài hắt vào ban công. Lina đưa tay tìm đến công tắc rồi bật nó lên, đồ vật được soi rõ hơn.
Chị ta nhìn xung quanh không thấy cô, liền đi thẳng đến phòng ngủ. Vừa bước vào bên trong, nhìn thấy Ái Linh ngồi co ro bên cạnh cửa sổ, ánh mắt bỗng trùng xuống mà tiến lại gần:
⁃ Ủ rũ thì giải quyết được gì? Chẳng qua cũng chỉ là 1 người đàn ông, đừng làm như trời sập đến nơi vậy.
Nghe thế, Ái Linh mới từ từ ngẩng mặt nhìn lên chị ta, gương mặt ướt đẫm lệ mà cười khổ:
⁃ Phải, cũng chỉ là 1 người đàn ông thôi mà, kiếm đâu chẳng được, tại sao phải vì anh ta mà làm như không sống nổi như vậy.
Nói đến đó, cô bỗng khóc nấc lên, thanh âm không còn tròn chữ:
⁃ Em đã rất muốn nghĩ như thế…nhưng mà….anh ấy lại là người đàn ông duy nhất….khiến em không sống nổi khi không có anh ấy!
Lina có 1 chút thương cảm nhìn cô mà từ từ ngồi xuống đối diện:
⁃ Là bởi vì em đã quen dựa dẫm vào anh ấy, xem người đàn ông đó là tất cả của mình, thế nên khi anh ta rời đi em liền tưởng như đã mất hết tất cả. Nhưng Ái Linh, em nhìn lại đi, sự nghiệp trong tay em đang dần toả sáng. Hào quang mà em mơ ước đang dần đến gần rồi, em không hề mất tất cả chỉ là mất đi 1 người cùng đồng hành thôi. Em chấp nhận bỏ cuộc khi mà bản thân có thể tự chạm đến hào quang của chính mình sao?
Ái Linh nghe vậy lại mếu máo lắc đầu mà đưa tay nắm chặt ngực áo mình, nức nở nói:
⁃ Nhưng chị ơi….chỗ này của em đau lắm….đau đến mức em không thở nổi.
Lina có 1 chút xúc động khẽ gật đầu mà vòng tay ôm lấy cô, vỗ về lên bờ vai nhỏ:
⁃ Đau chứ, nhưng có đau thì mới có trưởng thành được. Tổn thương khi hoá thành vết sẹo sẽ giúp bản thân em hoàn thiện hơn. Nó giống như lưỡi dao vậy đấy, không cắt sẽ không cùn, không cùn thì sẽ chẳng bao giờ được mài dũa.
Cô nghe vậy lại ôm chầm lấy chị ta:
⁃ Là vết sẹo thì sẽ không còn đau nữa, nhưng bao giờ tổn thương này mới hoá thành vết sẹo để không còn đau hả chị?
⁃ Mạnh mẽ đối diện với nó, càng chảy máu thì càng phải thoa thuốc, thuốc càng mạnh thì càng mau lành.
Nói đến đấy, Lina khẽ đẩy cô ra rồi hỏi:
⁃ Em hiểu chị nói không?
Ái Linh vẫn mếu máo mà lắc đầu, Lina liền ôm lấy gương mặt cô, dùng ngón cái gạt nhanh đi những giọt nước mắt đang chảy dài xuống:
⁃ Ái Linh, em cần chỉnh đốn lại tinh thần, ngẩng cao đầu lên. Dù anh ấy không còn bên cạnh em nữa, nhưng những gì 2 người đã cùng tạo dựng, em không thể lãng phí. Em còn nhớ mục đích ban đầu gia nhập vào Hoàng Kim không?
Ái Linh nghe vậy khẽ gật đầu, Lina lại hỏi:
⁃ Muốn từ bỏ nó sao?
Cô lại lắc đầu, tiếng nức nở đã giảm dần đi, chị ta liền nói tiếp:
⁃ Vậy thì hãy tự đứng vững bằng đôi chân của mình. Thay vì dựa dẫm vào 1 người đàn ông để làm hoàng hậu, thì hãy tự dựa vào chính mình để trở thành 1 nữ vương. Ngày mai, họp báo ra mắt phim sẽ được tổ chức ở khách sạn Rose, e phải thật lộng lẫy có mặt ở đó cho chị. Tuy không phải nữ chính, nhưng nữ chính phải cần em mới có thể toả sáng được. Nhớ chưa?
Ái Linh khẽ gật đầu 1 cái, Lina sau đó liền đỡ cô đứng dậy:
⁃ Nhớ rồi thì phấn chấn lên, ăn no, ngủ kỹ, làm đẹp, 3 việc đấy mới là thứ cần phải quan tâm vào lúc này. Và đừng quên em còn 1 cơ hội cuối, đó là ngài John!
Cô bỗng nhiên sững lại 1 lúc, sau đấy cười gượng:
⁃ Em biết rồi!
⁃ Hãy thử suy nghĩ đến điều đó đi, tình cảm mất rồi, đừng để sự nghiệp cũng vậy. Nghỉ ngơi sớm đi, chị về chuẩn bị nốt cho buổi họp báo ngày mai.
Cô gật đầu 1 cái, Lina cũng liền quay đi, nhưng thấy không an tâm lại quay lại nhắc:
⁃ Giờ không suy nghĩ gì nữa nhé! Nằm xuống và nhắm mắt lại rồi đi ngủ.
⁃ Em biết rồi mà, chị mau về làm việc đi còn nghỉ ngơi sớm nữa.
Vừa nói, Ái Linh vừa đẩy Lina đi ra cửa, chị ta vẫn không an tâm còn cố ngoái đầu lại căn dặn vài câu. Ái Linh cười cười rồi vâng dạ cho qua nhưng khi cánh cửa vừa đóng lại, nụ cười cũng chợt tắt.
Cô quay người nhìn quanh căn phòng mà ủ rũ nói:
⁃ Có lẽ cũng nên dọn về vị trí cũ rồi!
Khi đấy, tại quán pub, gã chủ quán cứ đứng y 1 góc nhìn Gia Kiên ngồi lặng người ở trên sàn như vậy mà cứ đắn đo không dám lại gần.
Gã thực ra có lòng tốt muốn hỏi han anh 1 chút nhưng sợ hỏi han lại càng làm anh thêm cáu nên cứ chần chừ mãi.
Bỗng chuông điện thoại của anh vang lên, nhưng Gia Kiên dường như không có động thái bắt máy, cứ gục đầu trên cánh tay mình, không rõ được anh đang ngủ hay đang tỉnh.
Chuông qua 1 hồi kết thúc rồi lại tiếp tục réo lên, thấy anh vẫn không có ý định bắt máy gã chủ quán rón rén lại gần mà dè chừng lên tiếng:
⁃ Quý…quý khách…cậu…cậu có điện thoại kìa!
Gia Kiên vẫn như 1 tượng gỗ không nhúc nhích, gã đợi thêm 1 lúc nữa sau đó cúi người xuống định lấy điện thoại trong túi anh nhưng khoảnh khắc, đấy cánh tay gã liền bị Gia Kiên chụp lấy.
Gã được 1 phen hú vía mà vội nói:
⁃ Tôi…tôi thấy cậu có điện thoại…định nghe giúp, nhờ họ đến đón cậu thôi.
Gia Kiên đưa đôi mắt say mèm nhìn lên, sau đó hất tay gã ra rồi lấy điện thoại của mình mà áp lên tai nghe máy.
Anh còn chưa lên tiếng, giọng nói từ đầu bên kia đã truyền ra:
⁃ Này, cái tên Hoàng Gia Kiên kia! Ngày mai tổ chức họp báo ra mắt phim mà tại sao không ai báo tôi biết? Nếu không phải tôi có giao hữu với quản lý của khách sạn Rose, anh ta vô tình nhắc đến thì chắc tôi vẫn không biết gì. Mẹ kiếp! Có phải anh coi thường tôi vì chỉ có 10% cổ phần trong tay phải không?
Mặc dù đã muốn chuyển hướng sang làm doanh nhân, nhưng cái ngữ khí dân thô lỗ vẫn không thay đổi được trong chất giọng của Vũ Thành Quân.
Cậu ta nói 1 hơi nhưng lại chẳng thấy anh đáp lại liền cáu lên:
⁃ NÀY! Có đang nghe tôi nói không? Tên kiêu căng này có tin tôi san bằng luôn cái công ty của anh không hả.
Lúc này, Gia Kiên mới lên tiếng, vỏn vẹn vài chữ:
⁃ Thích thì làm đi!
Sau câu đó, điện thoại trong tay anh cũng trượt rơi xuống, Gia Kiên lại ngửa đầu ra sau dựa vào tường mà nhắm mắt lại, âm thanh trong điện thoại còn vọng ra:
“NÀY! ANH THÁCH TÔI ĐẤY À?”
“TƯỞNG TÔI KHÔNG DÁM LÀM GÌ SAO?”
“HOÀNG GIA KIÊN! ANH ĐỂ TÔI NÓI CHUYỆN 1 MÌNH ĐẤY À”
Thấy vậy, gã chủ quán lại rón rén rồi chộp vội điện thoại của anh lên rồi nói:
⁃ Alo! Tôi là chủ quán pub Gold ở đường X, người quen của anh say rồi, cậu ta ở đây phá nát hết cả quán của tôi, anh mau qua đây đưa cậu ta về đi.
⁃ Cái gì? Tên đó mà cũng ngông cuồng vậy sao?
⁃ Hơn cả ngông ấy, cậu ta đuổi hết khách của tôi luôn rồi. Anh mau qua đi, tôi còn dọn dẹp đóng cửa nữa.
Sau câu đó, đầu bên kia cũng liền tắt máy. 1 lúc sau Vũ Thành Quân cũng có mặt ở quán, cậu ta tiến lại phía vị trí của Gia Kiên, dùng chân đá vào người anh 1 cái:
⁃ Này! Dậy đi!
Gia Kiên lúc này lại hắt ra:
⁃ Đừng đụng vào người tôi!
⁃ Cái tên này, tôi có lòng tốt đến đón anh mà còn thái độ hách dịch vậy à? Ông đây về, kệ anh!
Nói rồi, Thành Quân quay đi nhưng gã chủ quán liền vội cản lại, ánh mắt van nài nói:
⁃ Anh không đưa cậu ta về tôi làm sao đóng cửa được!
⁃ Anh ta đập phá thế này không tính thiệt hại sao? Cứ để anh ta ngủ đó, mai dậy anh ta thanh toán.
Gã chủ quán lúc này mới đưa cái thẻ trả lại:
⁃ Thiệt hại tôi tính cả rồi, anh nhận lại rồi đưa cậu ta về dùm tôi đi.
Thành Quân nhìn tấm thẻ nhựa trong tay, rồi lại nhìn sang anh, chậc lưỡi 1 cái sau đó cũng đi lại rồi cúi xuống đỡ anh lên lưng mà cõng ra ngoài xe, vẫn không quên nói với gã chủ:
⁃ Xe của anh ta cứ để đây, mai có người lấy.
Thành Quân sau đó đưa anh nằm vào ghế sau xe của mình rồi lái chạy thẳng về nhà của cậu ta.
Thành Quân từ đầu làm dân xã hội, cậu ta biết sự nguy hiểm nên không thích lấy vợ sinh con, vã quá thì ra ngoài kiếm vài em xả, tuyệt nhiên không dây dưa vướng vào tình cảm, tránh biến nó thành điểm yếu của bản thân.
Thế nên ngôi nhà của cậu ta tuy thiết kế hiện đại nhưng cấu trúc 2 tầng lệch chỉ có 1 phòng ngủ. Thành Quân vạn bất đắc dĩ lại để anh nằm trên giường của mình.
Hơn hết còn phải hầu anh cởi giày tất, sau đó lại cúi ngửi áo của Gia Kiên, thấy toàn mùi rượu nên nhăn mặt rồi đưa tay cởi áo.
Ai ngờ khi ấy, Gia Kiên say sỉn lại vòng tay ôm lấy cậu ta vào lòng giữ chặt lấy mà lè nhè nói:
⁃ Tôi xin lỗi!
Vũ Thành Quân áp má trên ngực anh, gương mặt tối sầm xuống nhưng vẫn kiên nhẫn cầm cánh tay anh hắt ra khỏi người mình mà ngồi dậy:
⁃ Xin lỗi thì không nhận, 5% cổ phần thì được!
Vừa nói, cậu ta vừa cởi áo của anh ném ra, sau đó thì đến chiếc quần cũng được lột nốt.
Khi cả cơ thể cường tráng kia chỉ còn mặc độc 1 chiếc quần sịp che đi vật cao ngạo kia, Thành Quân mới đứng thở mạnh:
⁃ Ông đây phải hạ mình cởi đồ cho anh, đợi tỉnh rồi tôi nhất định đòi thoả đáng.
Sau đó, ngửi căn phòng nặng mùi rượu, Thành Quân khó chịu phất tay vài cái rồi đi lại mở tủ lấy 1 chai nước hoa đắt tiền ra xịt khắp phòng, xịt cả lên người của Gia Kiên.
Cho đến khi thấy hài lòng, cậu ta mới mỉm cười gật đầu rồi cũng thay đồ mà nằm xuống bên cạnh anh.
Cứ tưởng là được ngủ 1 giấc nhưng đêm đấy quả thực là 1 ác mộng dài đối với Thành Quân, khiến cậu ta phải đầu sáng mới có thể chợp mắt được.
Cho đến khi trời chuyển sang trưa, nắng hắt thẳng vào bên trong qua ô cửa kính, Gia Kiên mới khẽ cựa mình tỉnh lại. Ngay khi ấy anh liền cảm nhận được mái tóc của ai đó đang cọ vào ngực mình, đầu óc liền tỉnh táo hơn mà nhìn xuống.
Tức khắc, gương mặt của Vũ Thành Quân ngay trong tầm mắt anh, Gia Kiên 1 thoáng kinh hồn liền bật dậy, không thương tiếc dùng chân đạp thẳng cậu ta bay khỏi giường.
⁃ MẸ KIẾP! CÁI TÊN ĐIÊN NÀY, MUỐN CHẾT SAO?
Thành Quân tức giận lồm cồm đứng dậy quát lên, Gia Kiên khi ấy cũng nhìn cậu ta:
⁃ Sao cậu lại ở đây?
⁃ ĐÂY LÀ NHÀ TÔI, KHÔNG Ở ĐÂY THÌ Ở ĐÂU?
Gia Kiên khẽ nhíu mày 1 cái:
⁃ Nhà cậu?
⁃ Ông đây có lòng tốt tha anh từ quán rượu về đây, hầu anh cởi đồ, đêm còn phải làm gối ôm với hoá thành cô bạn gái của anh đến mức sáng mới chợp mắt nổi. Còn chưa kịp ngủ đã đạp ông xuống giường! Ông đây nhịn đủ rồi nhé!
Gia Kiên nheo mắt cố nhớ lại chuyện hôm qua, sau đấy bât chợt phát hiện quần áo bị lột sạch mà vội vàng bước xuống giường nhặt đồ lên để mặc vào.
Thành Quân lúc này thấy vậy, gương mặt tinh quái mà cười rồi đi lại phía anh:
⁃ Vội vàng cái gì, cùng giới tính với nhau cả, hôm qua anh còn ôm tôi vào lòng….
Nói đến đó, Thành Quân lại diễn tả bằng cách tự vòng tay mình ôm lấy thân.
⁃ Như thế này này còn không ngại thì thôi. Rồi còn nói cái gì mà “tôi xin lỗi” xong cả “đừng đi” “đừng rời bỏ tôi”. Ôi nghe mà xao xuyến làm sao!
Qua lời kể lại của Thành Quân, Gia Kiên khẽ rùng mình 1 cái, lại càng mặc vội đồ vào, Thành Quân lại được đà cợt nhả:
⁃ Có nên hôn chào buổi sáng không?
Nói rồi, cậu ta ra vẻ chu môi lên ghé vào mặt anh, Gia Kiên nhăn mặt rồi đưa bàn tay lên đẩy mặt cậu ta ra xa:
⁃ Bệnh hoạn!
Nghe vậy, Thành Quân lại hất mặt khỏi tAy anh:
⁃ Bệnh hoạn cái gì? Tôi nói cho anh nghe, hôm qua tôi với anh trong trạng thái lột sạch đồ ôm nhau ngủ, cái gì của anh tôi chẳng đụng vào rồi. Anh còn xem tôi là cô gái mà gọi gì nhỉ “Ái Linh, Ái Linh”
Nói đến đấy, Thành Quân đưa bàn tay thấp xuống gần hạ bộ của anh, ngay sau đó Gia Kiên cũng túm chặt cổ tay cậu ta rồi đanh giọng cảnh cáo:
⁃ Bớt giỡn đi!
Sau đó, Gia Kiên hắt tay cậu ta rồi đi thẳng ra phía ngoài, mà Thanh Quân đứng đấy liền ôm bụng mà cười khoái:
⁃ Nhìn cái mặt của anh mắc cười quá đấy. Không lẽ anh nghĩ hôm qua tôi với anh làm gì sao? Hâhhaa!
Gia Kiên trở xuống nhà vẫn còn nghe được giọng của cậu ta mà cảm thấy cả người gai ốc nổi khắp, vội vàng gọi cho trợ lý Trần đến đón.
Không quá lâu, Đình Trần đã có mặt trước cổng nhà Thành Quân, cậu ta bước xuống mở cửa ghế phụ ra, anh vốn định ngồi vào nhưng chợt bản thân bỗng xuất hiện sự bài xích với người cùng giới mà lại đi về phía ghế sau ngồi vào.
Đình Trần thấy có hơi khó hiểu nhưng cũng không nói gì rồi cũng ngồi vào ghế lái rời đi.
Trong khoang xe lúc này, cậu ta mới lên tiếng:
⁃ Giám đốc, sao anh lại ở nhà của Thành Quân vậy?
Vừa nghe đến cái tên đấy, Gia Kiên lại càng bài xích hơn:
⁃ Từ giờ đừng có nhắc đến cậu ta!
Đình Trần thấy lạ nhưng cũng không quá nhiều chuyện, cậu ta lại lên tiếng:
⁃ Giám đốc, những gì cần làm tôi đã làm xong cả rồi. Giờ chỉ đợi kết quả thôi.
⁃ Vậy thì tốt. Nếu như Võ Thắng bị bắt, phim của Viễn Ảnh chắc sẽ không quay nữa. Khi ấy hắn phải đền bù tất cả các hợp đồng đã ký với diễn viên. Cậu mời luật sư đến cùng với Lina, bàn tính khoản bồi thường thoả đáng cho cô ấy.
⁃ Ngay cả hợp đồng ban đầu giữa Hoàng Kim và cô Ái Linh anh cũng sửa lại mục bồi thường rồi. Giám đốc, anh rốt cuộc định làm gì vậy?
⁃ Tối nay, trong họp báo ra mắt phim, tôi sẽ công bố huỷ hợp đồng với Ái Linh. Cô ấy sẽ không còn là diễn viên của Hoàng Kim nữa.
⁃ Giám đốc, chuyện này là sao?
⁃ Ngoài việc đó, tôi sẽ công bố chuyện đính hôn với Kiều Nhã. Tôi cần cậu tối nay đến nhà cô ta, tìm xem bản gốc của đoạn clip đó được giấu ở đâu, và cả toàn bộ thông tin của Ái Linh có liên quan đến Vương Quyền cũng phải tra ra được.
⁃ Tôi hiểu rồi!
Tối đấy, tại khách sạn ROSE, đèn bật sáng từ ngoài vào trong, lối đi được trải thảm đỏ, 2 bên đều là những phóng viên, nhiếp ảnh đến tác nghiệp. Poster phim, backgroud cũng được bày trí long trọng.
Từng đoàn xe nối tiếp đến, quan khách ai đấy cũng y phục xa hoa, lộng lẫy dẫm lên thảm đỏ bước vào bên trong.
Ái Linh là người xuất hiện muộn nhất trong tất cả. Cô bước ra khỏi xe trong chiếc váy dạ hội màu đen đính kim sa lại càng tôn lên làn da trắng nõn không 1 vết tì.
Gương mặt ngày hôm nay được trang điểm khá đậm, ngũ quan sắc sảo, tone màu nâu tây sang trọng.
Cô dẫm lên thảm đỏ, từng bước tiến vào trong bao nhiêu ánh đèn nhấp nháy của phóng viên tác nghiệp.
Đứng giữa backgroud chính của Hoa Khai Lệ, cầm bút ký tên mình lên đó, ánh đèn bên dưới liên tục chớp sáng, Ái Linh xoay lại nhìn bọn họ, ánh hào quanh hắt thẳng xuống người cô, cái ngày này cô đã ao ước tới từ rất lâu rồi, không ngờ cũng đã thành sự thật, chỉ là tại sao trong lòng lại cảm thấy không vui như những gì cô đã tưởng tưởng.
Ái Linh tiến vào bên trong khán phòng cũng là vừa lúc MC giới thiệu đến bộ phim sắp ra mắt. Ánh đèn trong hội trường vụt tắt, để màn hình led phía trên sân khấu được nhìn rõ hơn.
Ái Linh nhờ vào 1 chút ánh sáng ấy mò mẫm đi lên phía hàng ghế ở trên, nhìn thấy 1 vị trí trống mà khẽ cúi người len vào:
⁃ Xin lỗi, cho tôi qua!
Cô đi vào dãy ghế, chỉ lo nhìn xuống dưới để không dẫm vào chân người khác nhưng tà váy có phần dài khiến Ái Linh cũng hơi khó di chuyển, khi đến vị trí, không may dẫm phải nó mà vấp ngã, vừa khéo lúc đấy 1 bàn tay đưa ra đỡ lấy cô, Ái Linh có chút e ngại nhìn lên:
⁃ Cảm ơn!
Lời vừa dứt, cũng là lúc cô phát hiện ra người trước mặt mình là anh, Ái Linh có 1 chút sững lại, sau đó khẽ nhìn sang bên sự có mặt của Kiều Nhã khiến cô vội vàng gạt tay anh ra.
Có điều trùng hợp thế nào, vị trí của cô lại ngay bên cạnh anh, Ái Linh vốn định đổi chỗ ngồi khác, nhưng quay đi quay lại không thấy rõ được ghế nào trống nữa, mà khi ấy Thành Quân ở bên cạnh ghế trống lại túm cánh tay cô kéo ngồi xuống rồi nói:
⁃ Mau ngồi xuống đi, sao cứ đứng mãi thế?! Trailer phim được chiếu rồi kìa.
Ái Linh sau đó đành miễn cưỡng ngồi lại, cảm giác trống ngực khi ấy đập mạnh khủng khiếp, cả người cô cứng ngắc vì cố phải tỏ ra bình thường, ánh mắt cứ hướng lên trên sân khấu nhưng tâm trí lại không ngừng nhắc nhở “Gia Kiên đang ở bên cạnh”.
Khi ấy, Kiều Nhã nhìn thấy cô lại cười nhếch nửa miệng, thật ra cái ghế trống này là ả cô tình giữ chỗ cho cô, còn với mục đích gì thì chỉ ả rõ.
Kiều Nhã ngồi bên cạnh anh, lại ra vẻ lấy khăn tay rồi quay sang thấm lên trán Gia Kiên, anh thấy vậy liền túm lấy cổ tay ả, thấy vậy Kiều Nhã nhỏ nhẹ nói:
⁃ Em lo anh mệt thôi!
Mặc dù Ái Linh nhìn phía trước nhưng tai cô lại ở bên, không muốn nghe cũng không được. Bàn tay nắm chặt vào chiếc ví đính đá cao cấp, đầu ngón tay cọ vào những viên đá tưởng như muốn xuyên thủng da cô, Ái Linh vẫn tỏ ra không quan tâm đến họ.
Kiều Nhã khi ấy vẫn không buông tha mà nói:
⁃ Gia Kiên, hôm nay mời em đến buổi họp báo có phải là anh muốn công bố chuyện chúng ta không? Em nghe bác trai nói anh cũng đang chuẩn bị cho lễ đính hôn rồi!
Anh biết ý đồ của ả là muốn để cô nghe thấy, nhưng cũng không làm được gì khác mà trừng mặt lên áp laj gần ả ta nói nhỏ:
⁃ Giữ kỹ cái miệng của cô đi!
Kiều Nhã nghe vậy đáp lại:
⁃ Gia Kiên, nếu như anh 1 lòng muốn để cô ta sang Mỹ cùng với ngài John, thì phải dứt khoát tuyệt tình với cô ấy, em là đang giúp anh đó.
⁃ Tôi ắt tự có tính toán!
Gia Kiên sắc mặt vẫn không 1 biểu cảm, hắt tay ả ra rồi ngồi thẳng lại mà khẽ nhìn sang cô. Có lẽ đây là lần đầu tiên 2 người họ ở cạnh nhau mà lại không thể mở lời, khoảng cách ngắn đến mức chỉ cần đưa tay ra là chạm tới nhưng lại không thể.
Thành Quân lúc này liếc qua 2 người họ, sau đó lại ghé vào tai Ái Linh nói nhỏ:
⁃ Này, không phải 2 người quen nhau à? Cô ta là ai vậy?
Ái Linh nghe thế hời hợt trả lời:
⁃ Lát nữa anh sẽ biết thôi!
Trailer phim sau khi được phát xong, ánh đèn cũng được bật sáng lên, tiếp theo là phần giới thiệu những vị khách quan trọng có mặt trong buổi họp báo ngày hôm nay.
Nhà sản xuất, đạo diễn phim, biên kịch, nhà tài trợ và sau đó là đến các diễn viên chính trong Hoa Khai Lệ.
Từng phần lần lượt qua đi, MC sau đấy rõng rạc nói:
⁃ Bây giờ thì mời ông chủ của Hoàng Kim, cũng là nhà đầu tư kiêm công ty sản xuất ra Hoa Khai Lệ lên phát biểu đôi lời.
Gia Kiên lúc này đứng dậy mà đi thẳng lên, cái phong thái đĩnh đạc vạn người mê ấy của anh khiến tất cả ánh mắt đều tập trung về phía sân khấu.
Cô ngồi ở đó, nhìn đến anh, kỹ đến mức từng hàng lông mày, đường sống mũi, ngay bờ môi cũng khiến trong lòng trỗi dậy niềm khao khát muốn chạm vào.
⁃ Cảm ơn tất cả các vị khách quý đã có mặt trong buổi báo ra mắt phim Hoa Khai Lệ của Hoàng Kim ngày hôm nay. Sau 1 thời gian dài nỗ lực của ekip đoàn làm phim, của tất cả các diễn viên cùng với Hoàng Kim thì hôm nay là kết quả mà chúng tôi mong đợi. Tôi tin với tài năng từ các đạo diễn có chuyên môn, từ kinh nghiệm của đoàn làm phim đã có nhiều tác phẩm để đời, từ khả năng diễn xuất chuyên nghiệp của các diễn viên, Hoa Khai Lệ sẽ là 1 bộ phim để lại dấu ấn sâu đậm trong mọi người. Thay mặt công ty giải trí Hoàng Kim, tôi xin gửi lời cảm ơn đến ekip làm phim, cùng các nghệ sĩ diễn viên đã hết lòng để tạo nên 1 Hoa Khai Lệ được ra mắt trong ngày hôm nay. Hy vọng, khi phim phát sóng vào 01/8 sẽ được sự đón nhận từ đông đảo quý vị khán giả trong và ngoài nước! Tôi xin trân trọng cảm ơn!
Lời vừa dứt, ở bên dưới những tràng vỗ tay cũng vang lên chúc mừng.
Gia Kiên sau đó khẽ trầm lặng 1 lúc rồi lại lên tiếng:
⁃ Nhân tiện có mặt các đơn vị truyền thông ngày hôm nay, tôi có 1 chuyện muốn công bố vào lúc này.
Ái Linh ngồi ở bên dưới lúc này liền cảm thấy bầu không khí trở nên ngột ngạt, bàn tay cô bấu chặt vào chiếc ví hơn, có lẽ trong đầu cô cũng suy đoán được điều anh định nói là gì.
Mọi người trong khán phòng khi đấy cũng dồn hết chú ý về phía Gia Kiên để chờ đợi điều anh muốn công bố.
Sau 1 khoảng tĩnh lặng như muốn giết chết sự tò mò của tất cả, giọng nói có phần trầm trầm vang lên:
⁃ Trước đây có 1 số những tin đồn về chuyện tình cảm của tôi, tối vốn không để ý nhưng càng lúc nó càng đi xa nên tôi muốn 1 lần nói rõ ràng để chấm dứt nó. Hôm nay, tôi tuyên bố 1 tin nội bộ, Hoàng Kim đã đơn phương chấm dứt hợp đồng diễn viên với cô Dương Ái Linh, chấp nhận bồi thường để chứng minh những tin đồn tình cảm không đúng giữa chúng tôi mà mọi người đã nghe được. Cạnh đó, tôi cũng xin thông báo đến tất cả, 3 ngày nữa tức là 25/7 tôi sẽ tổ chức lễ đính hôn cùng với Kiều Nhã ngay tại khách sạn này.
Sau những gì mà anh công bố ấy, mọi người bắt đầu xôn xao, 1 vài phóng viên tác nghiệp lại đưa ra câu hỏi:
⁃ Giám đốc Kiên, anh muốn bác bỏ tin đồn tình cảm với cô Ái Linh cũng đầu cần thiết phải huỷ hợp đồng? Là có ẩn khúc gì sao?
⁃ Từ lúc Hoàng Kim ký hợp đồng với cô ấy đã có quá nhiều tin đồn không đúng. Tôi dứt khoát huỷ hợp đồng cũng là để mọi người thấy ở Hoàng Kim không có sự thiên vị nào, tất cả đều xem trọng tài năng hơn.
⁃ Kiều Nhã có phải là cô gái đang là ẩn số trong bức hình bị chụm trộm ở nhà anh?
⁃ Phải!
⁃ Nói vậy, bữa tiệc đóng máy Hoa Khai Lệ, có 1 màn chuẩn bị khá lãng mạn của anh phải huỷ vì sự cố, liệu có phải là muốn công bố bày tỏ với cô ấy hay không?
Nghe đến điều đấy, Gia Kiên bỗng nhìn xuống hàng ghế bên dưới, trầm lặng 1 lúc rồi đáp lại:
⁃ Phải! Trên đời này chỉ có ánh mắt của kẻ si tình là không thể giấu được. Và ánh mắt tôi khi nhìn cô ấy cũng như vậy!
Mọi người sau đó ồ lên mà mỉm cười, ai ai cũng nghĩ cô ấy được nhắc đến ở đây là Kiều Nhã, ai ai cũng trông thấy ánh mắt anh đang nhìn đến là Kiều Nhã, nhưng chỉ có Gia Kiên biết được từ đầu tới cuối ngoài cô ra anh không để tâm đến bất cứ 1 người con gái nào khác.
Ái Linh ngồi ở bên dưới từ khi nào nước mắt đã chảy dài xuống, cô đã liệu trước cho tin tức đính hôn của anh, nhưng không ngờ anh lại còn dứt khoát huỷ hợp đồng. Ái Linh có cảm giác trái tim của mình đến việc co bóp cơ bản cũng trở nên rất khó khăn hơn.
Cô đứng dậy rồi quay người vội vàng rời khỏi nơi đấy, mà Thành Quân sau những gì nghe được lại cau mày khó hiểu:
⁃ Chuyện quái gì thế nhỉ? Không lẽ lâu nay mình phán đoán sai sao?
Nói rồi, cậu ta lại nhìn sang ghế của Kiều Nhã hỏi:
⁃ Cô sắp đính hôn với anh ta thật sao?
Ả nghe vậy mỉm cười gật đầu, sau đó Thành Quân cũng chỉ nhún vai rồi quay đi.
Chỉ khoảng 30 phút sau đó, họp báo cũng kết thúc, quan khách dần dần ra về, lúc này điện thoại Gia Kiên vang lên 1 hồi chuông, anh lấy nó ra, dòng tin nhắn của Đình Trần nổi lên: “Không tìm thấy gì khả nghi”
Gia Kiên có 1 chút tức giận siết chặt chiếc điện thoại sau rồi cũng cất vào túi mà đi thẳng ra ngoài.
Vừa bước ra đến cửa, đôi chân bỗng nhiên khựng lại, cô không biết đã đứng ở đấy từ khi nào, chỉ là muốn đợi anh.
Nhìn đôi mắt có phần sưng đỏ vì khóc, tâm can anh đau thắt lại, bàn chân định bước đến nhưng bất chợt Kiều Nhã xuất hiện khoác lấy tay anh:
⁃ Gia Kiên, đang đợi em sao?
Ái Linh lúc này nhìn 2 người họ khẽ cười khổ, sau đấy tiến lại gần:
⁃ Có thể nói chuyện riêng với anh vài câu được không?
Nghe vậy, Gia Kiên nhìn sang ả nói:
⁃ Ra xe đợi đi!
Kiều Nhã tất nhiên không cam tâm, nhưng ánh mắt của anh khiến ả không thể làm khác được mà đành rời đi.
Khi không gian chỉ còn lại 2 người họ, Ái Linh lúc này mới lên tiếng:
⁃ Em chỉ hỏi vài câu thôi, không tốn nhiều thời gian của anh đâu.
Gia Kiên không đáp lại, nhìn cô mà chờ đợi.
⁃ 2 người…bắt đầu từ khi nào?
Sắc mặt anh vẫn không 1 chút cảm xúc nào mà trả lời:
⁃ Là từ tối hôm bị chụp trộm đó. Cô ấy khiến tôi nhớ lại những kỷ niệm xưa cũ, tôi nhận ra mình không quên được.
⁃ Vậy tại sao lúc đó không nói mà vẫn đối xử với em như không có gì vậy?
⁃ Tôi chỉ muốn kiểm tra lại cảm xúc của mình để chắc chắn hơn! Và sau đó tôi nhận ra cảm giác của tôi đối với em khác với cô ấy.
Ái Linh đôi mắt lại đỏ ngàu lên, 1 chút long lanh nước đọng lại đôi đồng tử, cô hít 1 hơi sâu lại nuốt xuống những nghẹn đắng mà gật đầu.
⁃ Vậy tại sao lại huỷ hợp đồng?
⁃ Khi xác định được tình cảm rồi thì tôi không muốn để em hiểu lầm nữa.
Ái Linh nghe vậy lại bật cười đắng ngắt:
⁃ Hiểu lầm? Anh suy nghĩ cũng chu toàn nhỉ! Nhưng dù thế nào, cũng cảm ơn anh, ít nhất là vì đã để em được hiểu lầm lâu đến như vậy. 3 ngày nữa, chúc 2 người được mãn nguyện.
Nói rồi, cô quay người từng bước rời xa anh, nước mắt lại chảy dài xuống gương mặt dặm phấn thoa son xa hoa ấy. Hết rồi, mối tình của cô chấm dứt rồi!
Gia Kiên nhìn dáng người mảnh mai ấy đang từng chút trở nên nhỏ bé lại, bàn tay anh đưa lên cũng không còn chạm tới nữa.
Thật tâm mà nói, cả 2 người họ chẳng ai nỡ rời xa ai. Chỉ là nỡ hay không nỡ, rồi cũng đứt đoạn vậy thôi.
3 ngày sau, truyền thông rầm rộ những tin tức đáng giá.
“Doanh nghiệp của tỷ phú Hữu Đại bị điều tra sổ sách vì có liên quan đến hành vi trốn thuế. Trong quá trình điều tra phát hiện đường dây đưa người xuất cảnh trái phép. Liên quan đến hành vi vi phạm pháp luật này có rất nhiều người có tầm ảnh hưởng đã bị triệu tập để điều tra”
“Dự án Dòng Dõi Hào Môn dừng quay, vì Giám đốc Viễn Ảnh cùng đạo diễn bộ phim có liên quan đến đường dây của Hữu Đại đã bị bắt tạm giam. Đối mặt với khoản đền bù lớn từ các hợp đồng đã ký kết với các diễn viên.”
“Lễ đính hôn của Giám đốc Hoàng Kim cùng bà chủ xinh đẹp nhà hàng Pháp diễn ra long trọng tại khách sạn Rose”
“Sau khi Trailer Hoa Khai Lệ được tung ra, bộ phim trở thành 1 làn sóng mới khiến đông đảo người xem đón đợi. Đặc biệt diễn xuất của Dương Ái Linh được đánh giá tốt qua những lần xuất hiện trong trailer dù chỉ vài giây.”
“Sau khi bị đơn phương chấm dứt hợp đồng từ Hoàng Kim. Diễn viên Dương Ái Linh quyết định nhận sự dạy dỗ của đạo diễn John, theo ông sang Mỹ thực hiện khoá đào tạo chuyên nghiệp, trở thành gương mặt được mọi người kỳ vọng”
Tối đấy, sau khi lễ đính hôn kết thúc, tại nhà riêng của anh Kiều Nhã đã chuẩn bị rất tươm tuốt cho đêm đính hôn. Ả ngâm mình trong hương của những cánh hoa hồng, rồi lại xịt thoảng 1 mùi nước hoa dụ ngọt, chọn cho mình bộ đồ ngủ quyến rũ nhất, ngồi ở trên chiếc giường lớn, vẻ mặt háo hức chờ đợi.
Khi ấy, Gia Kiên bước vào phòng với tình trạng đã ngấm men rượu, Kiều Nhã thấy vậy liền vội đi lại chủ động muốn cởi áo cho anh:
⁃ Gia Kiên, em đã chuẩn bị nước rồi, anh mau vào tắm đi!
Gia Kiên túm lấy cổ tay ả mà siết chặt lấy, ánh mắt chán ghét nhìn gương mặt trang điểm tỉ mỉ mà gằn lên:
⁃ Đây không phải là phòng của cô!
⁃ Chúng ta đã đính hôn rồi, phòng nào mà chẳng được.
⁃ PHẠM KIỀU NHÃ! Nếu không phải vì tôi muốn ba mình có tâm thế tốt trước ca phẫu thuật, thì cô nghĩ tôi chịu để cô vào nhà sao?
Ả ta nghe vậy cũng đanh mặt nhìn anh vẻ cương quyết.
⁃ Không chịu thì sao? Dù gì chúng ta cũng đính hôn rồi, kết hôn là chuyện sớm muộn thôi. Anh định không đụng vào em cả đời sao?
Gia Kiên cười khẩy 1 cái rồi hắt ả ra:
⁃ Cả người cô bốc lên 1 mùi rác rưởi, tôi ngửi thôi còn không được, đừng nói là đụng.
Kiều Nhã nghe những lời nhục mạ mà cảm thấy ấm ức, ả trừng mắt lên:
⁃ Em không tin anh lại không bị hấp dẫn.
Nói rồi, ả đưa tay kéo giây áo ngủ, chiếc váy cũng tuột xuống, cơ thể với 3 vòng khá chuẩn được phơi bày trước mặt anh, Gia Kiên vẫn chẳng chút mảy may nào mà đáp lại:
⁃ Cô không thấy mình ti tiện sao?
⁃ Em chấp nhận làm kẻ ti tiện chỉ để được ở bên anh. Vậy nên Gia Kiên, hãy thử đón nhận em lại 1 lần nữa được không?
⁃ Rác đã vứt, tôi không nhặt lại.
Nói rồi, anh quay người đi nhưng ả ta liền bước vội đến ôm chầm lấy anh:
⁃ Gia Kiên, ít nhất đêm nay đừng để em lại, được không?
Anh không để tâm, cũng chẳng đáp lại, mà thẳng thừng gỡ tay ả ra khỏi người mình.
Kiều Nhã không cam chịu mà gào lên:
⁃ Anh nói em là rác rưởi nhưng trước giờ em luôn giữ thân trong sạch cho anh. Còn cô ta, đã bị kẻ khác làm vấy bẩn, thì gọi là phế thải sao?!
Lời vừa dứt, Gia Kiên liền quay lại đưa tay bóp chặt quai hàm ả, ánh mắt anh trừng lên những đường tia máu đỏ:
⁃ 1 kẻ như cô, không so nổi với cô ấy đâu.
Nói rồi, anh thô bạo hắt ả sang 1 bên, khiến ả ngã xuống mà đập đầu vào thành giường. Gia Kiên sau đó chẳng 1 chút để tâm mà quay người đi thẳng ra ngoài, tiếng động cơ xe lao vút đi.
Kiều Nhã ngồi trên sàn, toàn thân loã lồ không 1 mảnh vải, trên trán 1 vết trầy tứa máu, ả thẫn thờ nhìn ra phía cửa, cười giễu cợt cùng với hàng nước mắt chảy dài xuống.
Khi đấy, tại bệnh viện, ở khoảng sân lớn của bệnh viện, 2 bóng người trải dài trên nền đất, tiếng bước chân vang lên đều đặn.
Ái Linh lên tiếng trước:
⁃ Bác sĩ Trường, thật sự cảm ơn anh đã chịu giúp em.
⁃ Chăm sóc bệnh nhân là công việc của anh, em không nhờ anh cũng sẽ làm.
⁃ Đã mấy năm nay rồi anh luôn quan tâm ba em hơn hẳn những bệnh nhân khác, không phải là em không biết. Ân tình này, em thật sự không biết trả bằng gì.
Quốc Trường nghe vậy buột miệng nói:
⁃ Nếu không biết trả bằng gì thì trả bằng thân cũng được.
Câu nói khiến cô sững lại nhìn anh ta, mà Quốc Trường thấy vậy liền cười:
⁃ Anh đùa thôi, anh biết em lựa chọn cho sự nghiệp nên mới sang Mỹ, thế nên em cứ yên tâm ở bên đó, ba em anh sẽ chăm sóc cẩn thận. Đừng lo!
Ái Linh nghe vậy khẽ mỉm cười gật đầu, sau đó lấy trong túi xách của mình ra 1 tấm thẻ nhựa đặt vào tay anh ta:
⁃ Mật khẩu là 47xxxx! Chuyện của ba em, đành nhờ vào anh!
Nói rồi, cô cúi đầu xuống bày tỏ sự cảm ơn của mình đối với Quốc Trường, sau đó nhìn anh ta mỉm cười:
⁃ Bác sĩ Trường, ở lại giữ sức khoẻ nhé!
Nói rồi, cô cũng quay người rời đi, Quốc Trường khẽ xoay lại nhìn theo mà lên tiếng:
⁃ Anh…có thể đợi em không?
Ái Linh khẽ dừng bước, cô sau đó quay người lại nhìn anh ta, trong tiếng gió thoảng qua đấy, giọng nói thanh mảnh vang lên:
⁃ Sau này anh sẽ nhận ra, em không phải là người mà anh chờ đợi!
Dứt lời, cô cũng liền rời đi, Quốc Trường đứng đấy cứ nhìn theo mãi mà nắm chặt tấm thẻ trong tay mình:
⁃ Sao em biết em không phải là người mà anh chờ đợi? Hay là em mong người chờ đợi em là 1 người khác?!
Cho đến giai đoạn này, nhìn mối tình luẩn quẩn của bọn họ, mới nhận ra 1 điều.
Nếu không phải người mình mong muốn, thì cả đời này yêu ai cũng không thấy vui vẻ.
Nếu không phải là người mình mong chờ, thì bên cạnh ai cũng chẳng thấy bình yên!
Ngày hôm sau, tại sân bay, Ái Linh đi cùng với Lina hướng ra phía khoảng sân rộng lớn.
Đoạn cô chuẩn bị bước lên bậc thang lại bỗng quay đầu nhìn lại phía sau.
Đôi đồng tử trong veo của ngày hôm nay phảng phất 1 chút tiếc nuối, có lẽ tổn thương này phải mất rất nhiều thời gian mới hoá thành vết sẹo.
Lina nhìn cô 1 ánh mắt thương cảm mà hỏi:
- Tiếc sao?
Cô cười, nét cười buồn đánh động cả tuyến lệ, nước mắt chảy dài xuống:
- Tiếc chứ! Làm sao mà không tiếc cho được, khi mà anh ấy không thể nhìn thấy được dáng vẻ của em nắm tay anh ấy lúc về già!
Khi ấy, ở trong gian phòng kính, cái dáng người đàn ông cao lớn trong bộ đồ Tây màu đen tuyền khiến cho người ta cảm thấy sự cô độc bủa vây ôm lấy anh.
Hoàng Gia Kiên hướng mặt nhìn ra phía khoảng sân đấy, từ xa những hành khách trong tầm mắt trở nên nhỏ bé lại, nhưng đôi mắt phượng ấy vẫn nhận ra được đâu là người mà trong lòng muốn thấy.
Anh đứng ở đó, 2 tay đút túi quần cứ nhìn mãi về phía xa. Đến khi chiếc máy bay mang theo trái tim của anh dần dần biến mất trên bầu trời xanh thẳm, Gia Kiên khẽ mỉm cười nhìn lên đấy mà tự độc thoại:
⁃ Tạm biệt em, mối tình cuối của tôi!
Thế nào là tình cuối? Là vì cô đi rồi, tâm tình người đàn ông ấy cũng chẳng muốn yêu ai nữa.
Sau này, rồi chúng ta sẽ gặp được 1 người, quên thì không nỡ, nhưng nhớ đến thì đau lòng.
Cuộc đời của họ, đã gặp được người khiến họ như vậy! Cứ tưởng sẽ là 1 bến đỗ, nhưng rồi liệu có phải chỉ là 1 trạm dừng chân!
THE END!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.