Chương 66: Chuyện mờ ám
Yves Visser
16/08/2024
Nói cho cùng Nhược Hàm vẫn mềm lòng, ngày hôm sau cô đã đến nơi mẹ đang ở. Tất nhiên trước khi ra khỏi nhà phải đội mũ che khẩu trang kỹ càng. Hôm nay là một ngày trời mưa rất lớn, xe của Nhược Hàm lại mang đi bảo dưỡng từ mấy ngày trước, vậy nên Tần
Gia Mộc một hai đòi lái xe chở cô đi cho bằng được.
“Lát nữa đến nơi anh cứ để em tự vào, sau đó thì về trước đi. Bao giờ khi nào em về sẽ gọi anh đến đón sau.
Tần Gia Mộc vẫn không khỏi lo lắng: “Một mình em có ổn không?”
“Chỉ là đi em đi gặp mẹ thôi, đâu phải đi đánh trận” Nhược Hàm mỉm cười.
Xe dừng lại trước cửa tòa cao ốc. Nhược Hàm tháo dây an toàn định xuống xe thì bất chợt nghe thấy anh gọi tên: “Hàm.”
“Còn gì muốn nói sao?” Cô nghiêng người nhìn, ánh mắt chứa đựng ý cười.
Tần Gia Mộc nằm lấy bàn tay cảm, nhiệt độ ấm áp từ tay an lan truyền đến cơ thể cô, mang đến cảm giác an toàn tuyệt đối: “Có gì thì gọi ngay cho anh, anh luôn sẵn sàng nghe em nói.”
Nhược Hàm gật đầu, đưa tay mở cửa xe, tay kia bung ô ra rồi bước xuống.
Căn hộ mẹ vừa mua khi đến Đại Bắc là căn hộ cao cấp nằm trong khu đô thị phía Bắc thành phố, tiện nghi rất tốt cùng mức độ an ninh chặt chẽ đã lọt vào mắt những ngôi sao lớn của giới giải trí để tránh sự soi mói và làm phiền của paparazzi.
Nhược Hàm không muốn để những người cùng ngành nhận ra mình nên càng kéo cao khẩu trang hơn, che đến không còn thấy được mặt nữa rồi bước vào trong.Dẫu vậy, vẫn có những người đã biết cô nhiều năm có thể nhìn ra được gương mặt xinh đẹp ấy bên dưới lớp khẩu trang. Điển hình là Khương Ngọc Trúc. Buổi sáng nay cô ta thu âm cho bài hát cho phim mới ở Tịnh Hòa, nhưng bên phía đoàn phim gặp sự cố nên bài hát của cô ta tạm thời chưa thể thu âm, trên đường trở về định đi tìm Liễu Tư Nguyệt mới chuyển đến nơi ở mới thì bắt gặp bóng dáng cao ráo mảnh khảnh đội mũ, đeo kính và khẩu trang kín mít, trông rất giống Nhược Hàm.
Có điều, cô đến đó để làm gì?
Bội Lam ngồi bên cạnh nhìn theo hướng Khương Ngọc Trúc, chỉ thấy cô gái kia che kín mặt, tò mò hỏi: “Chỉ có bóng lưng mà cũng nhận ra được đó là Trần Nhược Hàm ư? Cô tốt nhất nên cẩn thận cái miệng một chút đi. Chúng ta đã gặp bao nhiêu chuyện khi đối đầu với cô ta rồi hả? Tốt nhất bây giờ cứ an phận mà làm việc đi.”
Quản lý có lòng nhắc nhở, Khương Ngọc Trúc lại không có lòng nghe. Trải qua bao nhiêu thất bại trước Nhược Hàm, cô ta càng vô cùng mong muốn một ngày có thể lật đổ được cô.
“Rốt cuộc cô ta đến đó làm gì, còn che chắn kín đáo như thế?”
“Mà có chắc đó là Trần Nhược Hàm không? Cô đừng có suy đoán bừa bãi, đến lúc không phải cô ta mà cô làm rùm beng lên là không xong với Vương tổng đâu.”
Xe của Khương Ngọc Trúc đang di chuyển vào gara dưới tầng hầm của tòa nhà, Nhược Hàm cũng vào trong từ lâu, cô ta nhớ đến dáng đi cùng bóng lưng của cô gái vừa nãy, càng thêm khẳng định: “Tôi chắc chắn là cô ta. Tôi làm việc ở Tịnh Hòa nhiều năm rồi, quen biết cô ta bao nhiêu lâu, chẳng lẽ không nhận ra được?”
Quả thực Khương Ngọc Trúc có khả năng nhận dạng rất tốt, cho dù không nhìn thấy mặt thì từ bóng lưng và cách đi đứng cũng có thể nhận ra được.Bội Lam nhớ đến sự việc khi trước, phủ nhận thái độ chắc chắn của cô ta: “Lúc đó Tần Gia Mộc dẫn Trần Nhược Hàm ra khỏi khách sạn, cô đâu có nhận ra cô ta. Đến tận hôm sau báo chí đăng lên cô còn không tin đó là Nhược Hàm nữa kia mà.
Một năm trước, vào đêm mà Tần Gia Mộc xuất hiện trong khách sạn, Khương Ngọc Trúc cũng có mặt ở đó. Cô ta khi ấy muốn lấn sân sang diễn xuất nên đã đến tìm đạo diễn để tự tiến cử, ban đầu nữ đạo diễn kia khá có hứng thú với cô ta, nào ngờ sau khi xem xong đoạn thử vai thì từ chối ngay tức khắc.
Khương Ngọc Trúc tủi nhục đi ra ngoài hành lang, Bội Lam trông thấy sắc mặt của cô ta cũng đoán được phần nào, an ủi mấy câu rồi đi ra thang máy. Đúng lúc đó, có tiếng mở tung cửa rất mạnh làm hai người giật mình quay lại, chàng trai nắm tay một cô gái lướt qua họ đi về phía thang máy.
Chàng trai chỉ đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xanh đậm, dưới ánh đèn vàng mờ ảo của hành lang khách sạn, cả hai đều nhận ra đó là Tần Gia Mộc. Còn cô gái kia bịt khẩu trang kín hơn, mũ tai bèo che đi đôi mắt, Khương Ngọc Trúc không nhìn ra đó là ai.
Mãi cho đến sáng hôm sau, nhìn thấy khắp mặt báo đều nhận định đó là Nhược Hàm, Khương Ngọc Trúc vẫn bán tín bán đi. Dáng đi đó, bóng người đó sao có thể là Nhược Hàm được? Hơn nữa nếu là Nhược Hàm thì tại sao lúc đó bắt gặp cô ta, cô chỉ đi ngang qua, sau đó cũng chưa từng nhắc đến?
Khương Ngọc Trúc càng nghĩ càng cảm thấy nghi ngờ, “Biết đâu cô gái chúng ta nhìn thấy khi đó không phải Trần Nhược Hàm?"
Bội Lam không thể tin được cô ta lại dám nói ra những lời điên rồ như vậy: “Cô bị điên sao? Nếu để ai khác nghe thấy lời này thì sẽ lớn chuyện đó. Lúc tin đồn này xảy ra, bản thân Trần Nhược Hàm đã thừa nhận rồi, cô không thể nói vô căn cứ như vậy được.“Xem ra là có chuyện mờ ám ở đây. Khương Ngọc Trúc khẽ nhếch mép.
Nghi ngờ trong lòng là thế, nhưng trong lúc gặp mặt Liễu Tư Nguyệt cô ta không mảy may đề cập lời nào.
Nhược Hàm đứng trước cửa phòng khách sạn, chần chừ mãi mới chầm chậm đưa tay lên gõ cửa. Rất nhanh người bên trong đã vặn tay nắm đẩy cửa ra, là một người phụ nữ khoảng ngoài năm mươi tuổi nhưng vẫn rất xinh đẹp, mái tóc đen hơi xoăn lại, mắt liễu mày ngài với con ngươi màu nâu nhạt hút hồn. Bà mặc một bộ quần áo dài đơn giản mà vẫn toát lên nét đài các quý phái sẵn có từ sâu trong cốt tủy.
“Haley, con đến rồi à? Mau vào trong đi. Bà vừa nói vừa dang tay ra muốn đón cô vào, nhưng khi cánh tay ấy vừa dang ra cô liền né tránh trong vô thức.
Nessa hơi hụt hẫng, đứng nghiêng người sang một bên cho Nhược Hàm vào trong, sau đó thì đóng cửa lại. Cô ngồi xuống ghế sô pha, định mở miệng hỏi mẹ muốn nói gì với cô thì mau nói để cô về sớm, nhưng Nessa lại nói trước:
“Mẹ biết con đến nên nấu mấy món con thích hồi nhỏ. Nhiều năm nay không thể ở bên con, mẹ cũng không biết con có còn thích những món này nữa không?”
Từ lúc đi vào Nhược Hàm đã ngửi thấy mùi dầu mỡ bay khắp nhà. Cô đi gần đến bàn ăn đặt đầy những đĩa thức ăn với đủ màu sắc khác nhau. Đôi mắt khẽ lướt qua, cô kinh ngạc trước màu vàng óng ả từ đĩa fish & chips, còn có thịt viên sốt marinara phủ đầy phô mai, đều là những món cô yêu thích.
Nhược Hàm biết Nessa là một người phụ nữ cuồng công việc, bà có rất nhiều tiêu chuẩn của riêng mình. Đối với bà, chuyện nấu ăn bếp núc là chuyện của người làm trong nhà, vậy nên bà chẳng bao giờ vào bếp, cũng không biết nấu ǎn.
Cô thực sự hoài nghi những món trên bàn có phải do mẹ nấu không. Mẹ của cô làm sao có thể đụng vào bếp được?
“Những món này... là mẹ nấu thật sao?” Giọng cô hơi run run.
“Đúng rồi.” Nessa gật đầu, “Mẹ biết con thích ăn mấy món này, cũng biết bản thân nấu ăn không giỏi nên tập nấu rất nhiều lần, hương vị tốt hơn khi xưa nhiều. Con mau ngồi xuống ăn thử xem có hợp khẩu vị không?”
Cô ngồi xuống ghế, gắp một miếng thịt viên ăn thử. Vị có phần giống với món thịt viên ở thành Rome, cũng có hơi khác nhưng cô không biết được khác ở chỗ nào.
Nhược Hàm lại ăn thử một miếng cá, nó làm cô nhớ đến fish & chips Tần Gia Mộc vẫn hay làm, có điều món ăn này còn giống với hương vị ở London hơn nữa.
Tất cả những hồi ức thuở nhỏ cứ ùa về trong tâm trí cô, cả những lúc vui vẻ khi được cha dẫn đi ăn cũng như lúc bị mẹ mắng một trận vì cô yêu thích những món ăn đường phố đầy dầu mỡ này.
Không ngờ sau nhiều năm mẹ cô lại học nấu ăn, còn nấu cho cô những món cô yêu thích.Dẫu vậy Nhược Hàm vẫn cứng miệng: “Còn không bằng một nửa chồng con làm.”
“Chồng con cũng biết nấu ăn à?” Nessa muốn kéo dài cuộc trò chuyện với cô.
Hai tay Nhược Hàm dùng dao và dĩa cắt nhỏ cá chiên, “Anh ấy là người phụ trách chuyện bếp núc trong nhà. Tất cả các bữa ăn đều do một tay anh ấy chuẩn bị”
Thấy con gái có được người chồng biết yêu thương chăm sóc tốt như vậy, trong lòng Nessa cũng vui sướng thay.
Hai mẹ con đang ngồi ăn thì bên ngoài có tiếng mở cửa. Alice đi vào, tỏ ra ngạc nhiên hô lên: “Chà, lại là mùi fish & chips và thịt viên rồi. Mẹ nấu hai món này từ năm này qua năm khác, con chỉ ngửi thôi đã ngây ngất cả người.”
Alice quay sang nhìn về bàn ăn, thấy Nessa và Nhược Hàm đang ngồi ăn trưa thì cười rạng rỡ: “Mấy năm nay mẹ chỉ nấu đi nấu lại mấy món này đến mức sắp thành chuyên gia luôn rồi đó, hôm nay cuối cùng cũng dành cho người yêu thích thưởng thức ha.”
Nhược Hàm hiểu ý Alice đang muốn nói là gì, cô im lặng ngồi ăn không có ý kiến. Nessa mỉm cười hỏi: “Con có muốn vào ăn cùng không? Mẹ vẫn chưa ăn đâu.”
“Hai người ăn đi. Con vừa ăn ở ngoài rồi.” Alice vừa nói vừa đi vào phòng ngủ nhỏ, đóng cửa lại.
Nhược Hàm cảm thấy hai người này diễn quá tệ, một diễn viên như cô nhìn không nổi, rốt cuộc vẫn ngồi vạch trần họ: “Alice bảo mẹ nấu mấy món này qua bao nhiêu năm, chẳng qua là muốn con biết tấm lòng của mẹ thôi chứ gì. Con sẽ không cảm động đâu.”Nessa cúi đầu xuống, cô không nhìn được ánh mắt của bà, chỉ thấy thanh âm trầm trầm:
“Chúng ta biết qua từng ấy năm con vẫn còn giận vì những chuyện lúc con còn nhỏ. Sau khi con rời khỏi London, cả nhà đều rất hối hận. Mọi người đều muốn bù đắp cho con, nhưng lại không biết làm thế nào. Mẹ biết con làm việc trong giới giải trí, cho nên khi con có được danh phận đại sứ toàn cầu, địa vị của con sẽ tăng lên.
Cô chợt cảm thấy thật buồn cười: “Mẹ muốn bù đắp cho con? Đó là ép buộc. Từ đầu con không tham lam gì cái danh phận đó, nhưng mọi người lại ép con ký hợp đồng, đó mà gọi là bù đắp?”
“Mẹ xin lỗi. Mẹ biết bản thân khi xưa đã nghiêm khắc với con, gây áp lực cho con nhiều.
Sau khi con đi, mẹ đã suy nghĩ rất nhiều.” Giọng Nessa càng lúc càng nghẹn ngào, Nhược Hàm thoáng nhìn có hàng nước rơi xuống từ khóe mắt bà, “Thật ra không phải mẹ ghét bỏ con, mà mẹ làm mẹ của chị con là một đứa con gái rất tài giỏi, được nhiều người ngưỡng mộ. Vậy nên mẹ cũng muốn con được mọi người ngưỡng mộ giống như Alice. Mẹ rất thương con, luôn muốn con của mẹ là người tỏa sáng nhất, là người tài giỏi nhất, nhưng mẹ lại quên mất mình cần phải hiểu cho cảm xúc của con, tôn trọng cá tính của riêng con.
Nhược Hàm chầm chậm thu hai tay đặt trước đùi, nắm chặt lại như để kìm nén tất cả xúc động trong lòng.
Cô luôn như vậy, là kẻ ngoài cứng trong mềm, bề ngoài tỏ ra không hề lung lay trước lời của mẹ, kỳ thực đã mềm lòng từ lúc trông thấy nước mắt của mẹ.
“Mẹ không biết bao giờ con mới chịu gặp lại mẹ, nên mẹ chỉ có thể ở nhà bắt đầu học nấu những món con thích, tìm hiểu cuộc sống của con ở đây thế nào. Từ khi con đi, mẹ đã hoàn toàn rút lui khỏi Glamour Melody, để lại cho cha và chị con quản lý.”Nhược Hàm nín nhịn nước mắt, cứng giọng nói: “Con ăn xong rồi, con đi về đây”
Lời vừa dứt, cô đi thẳng ra ngoài cửa, vừa chạm vào tay nắm cửa thì nghe được mẹ nói:
“Nếu được con hãy về London một chuyến. Cả cha cũng nhớ con lắm.”
Gia Mộc một hai đòi lái xe chở cô đi cho bằng được.
“Lát nữa đến nơi anh cứ để em tự vào, sau đó thì về trước đi. Bao giờ khi nào em về sẽ gọi anh đến đón sau.
Tần Gia Mộc vẫn không khỏi lo lắng: “Một mình em có ổn không?”
“Chỉ là đi em đi gặp mẹ thôi, đâu phải đi đánh trận” Nhược Hàm mỉm cười.
Xe dừng lại trước cửa tòa cao ốc. Nhược Hàm tháo dây an toàn định xuống xe thì bất chợt nghe thấy anh gọi tên: “Hàm.”
“Còn gì muốn nói sao?” Cô nghiêng người nhìn, ánh mắt chứa đựng ý cười.
Tần Gia Mộc nằm lấy bàn tay cảm, nhiệt độ ấm áp từ tay an lan truyền đến cơ thể cô, mang đến cảm giác an toàn tuyệt đối: “Có gì thì gọi ngay cho anh, anh luôn sẵn sàng nghe em nói.”
Nhược Hàm gật đầu, đưa tay mở cửa xe, tay kia bung ô ra rồi bước xuống.
Căn hộ mẹ vừa mua khi đến Đại Bắc là căn hộ cao cấp nằm trong khu đô thị phía Bắc thành phố, tiện nghi rất tốt cùng mức độ an ninh chặt chẽ đã lọt vào mắt những ngôi sao lớn của giới giải trí để tránh sự soi mói và làm phiền của paparazzi.
Nhược Hàm không muốn để những người cùng ngành nhận ra mình nên càng kéo cao khẩu trang hơn, che đến không còn thấy được mặt nữa rồi bước vào trong.Dẫu vậy, vẫn có những người đã biết cô nhiều năm có thể nhìn ra được gương mặt xinh đẹp ấy bên dưới lớp khẩu trang. Điển hình là Khương Ngọc Trúc. Buổi sáng nay cô ta thu âm cho bài hát cho phim mới ở Tịnh Hòa, nhưng bên phía đoàn phim gặp sự cố nên bài hát của cô ta tạm thời chưa thể thu âm, trên đường trở về định đi tìm Liễu Tư Nguyệt mới chuyển đến nơi ở mới thì bắt gặp bóng dáng cao ráo mảnh khảnh đội mũ, đeo kính và khẩu trang kín mít, trông rất giống Nhược Hàm.
Có điều, cô đến đó để làm gì?
Bội Lam ngồi bên cạnh nhìn theo hướng Khương Ngọc Trúc, chỉ thấy cô gái kia che kín mặt, tò mò hỏi: “Chỉ có bóng lưng mà cũng nhận ra được đó là Trần Nhược Hàm ư? Cô tốt nhất nên cẩn thận cái miệng một chút đi. Chúng ta đã gặp bao nhiêu chuyện khi đối đầu với cô ta rồi hả? Tốt nhất bây giờ cứ an phận mà làm việc đi.”
Quản lý có lòng nhắc nhở, Khương Ngọc Trúc lại không có lòng nghe. Trải qua bao nhiêu thất bại trước Nhược Hàm, cô ta càng vô cùng mong muốn một ngày có thể lật đổ được cô.
“Rốt cuộc cô ta đến đó làm gì, còn che chắn kín đáo như thế?”
“Mà có chắc đó là Trần Nhược Hàm không? Cô đừng có suy đoán bừa bãi, đến lúc không phải cô ta mà cô làm rùm beng lên là không xong với Vương tổng đâu.”
Xe của Khương Ngọc Trúc đang di chuyển vào gara dưới tầng hầm của tòa nhà, Nhược Hàm cũng vào trong từ lâu, cô ta nhớ đến dáng đi cùng bóng lưng của cô gái vừa nãy, càng thêm khẳng định: “Tôi chắc chắn là cô ta. Tôi làm việc ở Tịnh Hòa nhiều năm rồi, quen biết cô ta bao nhiêu lâu, chẳng lẽ không nhận ra được?”
Quả thực Khương Ngọc Trúc có khả năng nhận dạng rất tốt, cho dù không nhìn thấy mặt thì từ bóng lưng và cách đi đứng cũng có thể nhận ra được.Bội Lam nhớ đến sự việc khi trước, phủ nhận thái độ chắc chắn của cô ta: “Lúc đó Tần Gia Mộc dẫn Trần Nhược Hàm ra khỏi khách sạn, cô đâu có nhận ra cô ta. Đến tận hôm sau báo chí đăng lên cô còn không tin đó là Nhược Hàm nữa kia mà.
Một năm trước, vào đêm mà Tần Gia Mộc xuất hiện trong khách sạn, Khương Ngọc Trúc cũng có mặt ở đó. Cô ta khi ấy muốn lấn sân sang diễn xuất nên đã đến tìm đạo diễn để tự tiến cử, ban đầu nữ đạo diễn kia khá có hứng thú với cô ta, nào ngờ sau khi xem xong đoạn thử vai thì từ chối ngay tức khắc.
Khương Ngọc Trúc tủi nhục đi ra ngoài hành lang, Bội Lam trông thấy sắc mặt của cô ta cũng đoán được phần nào, an ủi mấy câu rồi đi ra thang máy. Đúng lúc đó, có tiếng mở tung cửa rất mạnh làm hai người giật mình quay lại, chàng trai nắm tay một cô gái lướt qua họ đi về phía thang máy.
Chàng trai chỉ đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xanh đậm, dưới ánh đèn vàng mờ ảo của hành lang khách sạn, cả hai đều nhận ra đó là Tần Gia Mộc. Còn cô gái kia bịt khẩu trang kín hơn, mũ tai bèo che đi đôi mắt, Khương Ngọc Trúc không nhìn ra đó là ai.
Mãi cho đến sáng hôm sau, nhìn thấy khắp mặt báo đều nhận định đó là Nhược Hàm, Khương Ngọc Trúc vẫn bán tín bán đi. Dáng đi đó, bóng người đó sao có thể là Nhược Hàm được? Hơn nữa nếu là Nhược Hàm thì tại sao lúc đó bắt gặp cô ta, cô chỉ đi ngang qua, sau đó cũng chưa từng nhắc đến?
Khương Ngọc Trúc càng nghĩ càng cảm thấy nghi ngờ, “Biết đâu cô gái chúng ta nhìn thấy khi đó không phải Trần Nhược Hàm?"
Bội Lam không thể tin được cô ta lại dám nói ra những lời điên rồ như vậy: “Cô bị điên sao? Nếu để ai khác nghe thấy lời này thì sẽ lớn chuyện đó. Lúc tin đồn này xảy ra, bản thân Trần Nhược Hàm đã thừa nhận rồi, cô không thể nói vô căn cứ như vậy được.“Xem ra là có chuyện mờ ám ở đây. Khương Ngọc Trúc khẽ nhếch mép.
Nghi ngờ trong lòng là thế, nhưng trong lúc gặp mặt Liễu Tư Nguyệt cô ta không mảy may đề cập lời nào.
Nhược Hàm đứng trước cửa phòng khách sạn, chần chừ mãi mới chầm chậm đưa tay lên gõ cửa. Rất nhanh người bên trong đã vặn tay nắm đẩy cửa ra, là một người phụ nữ khoảng ngoài năm mươi tuổi nhưng vẫn rất xinh đẹp, mái tóc đen hơi xoăn lại, mắt liễu mày ngài với con ngươi màu nâu nhạt hút hồn. Bà mặc một bộ quần áo dài đơn giản mà vẫn toát lên nét đài các quý phái sẵn có từ sâu trong cốt tủy.
“Haley, con đến rồi à? Mau vào trong đi. Bà vừa nói vừa dang tay ra muốn đón cô vào, nhưng khi cánh tay ấy vừa dang ra cô liền né tránh trong vô thức.
Nessa hơi hụt hẫng, đứng nghiêng người sang một bên cho Nhược Hàm vào trong, sau đó thì đóng cửa lại. Cô ngồi xuống ghế sô pha, định mở miệng hỏi mẹ muốn nói gì với cô thì mau nói để cô về sớm, nhưng Nessa lại nói trước:
“Mẹ biết con đến nên nấu mấy món con thích hồi nhỏ. Nhiều năm nay không thể ở bên con, mẹ cũng không biết con có còn thích những món này nữa không?”
Từ lúc đi vào Nhược Hàm đã ngửi thấy mùi dầu mỡ bay khắp nhà. Cô đi gần đến bàn ăn đặt đầy những đĩa thức ăn với đủ màu sắc khác nhau. Đôi mắt khẽ lướt qua, cô kinh ngạc trước màu vàng óng ả từ đĩa fish & chips, còn có thịt viên sốt marinara phủ đầy phô mai, đều là những món cô yêu thích.
Nhược Hàm biết Nessa là một người phụ nữ cuồng công việc, bà có rất nhiều tiêu chuẩn của riêng mình. Đối với bà, chuyện nấu ăn bếp núc là chuyện của người làm trong nhà, vậy nên bà chẳng bao giờ vào bếp, cũng không biết nấu ǎn.
Cô thực sự hoài nghi những món trên bàn có phải do mẹ nấu không. Mẹ của cô làm sao có thể đụng vào bếp được?
“Những món này... là mẹ nấu thật sao?” Giọng cô hơi run run.
“Đúng rồi.” Nessa gật đầu, “Mẹ biết con thích ăn mấy món này, cũng biết bản thân nấu ăn không giỏi nên tập nấu rất nhiều lần, hương vị tốt hơn khi xưa nhiều. Con mau ngồi xuống ăn thử xem có hợp khẩu vị không?”
Cô ngồi xuống ghế, gắp một miếng thịt viên ăn thử. Vị có phần giống với món thịt viên ở thành Rome, cũng có hơi khác nhưng cô không biết được khác ở chỗ nào.
Nhược Hàm lại ăn thử một miếng cá, nó làm cô nhớ đến fish & chips Tần Gia Mộc vẫn hay làm, có điều món ăn này còn giống với hương vị ở London hơn nữa.
Tất cả những hồi ức thuở nhỏ cứ ùa về trong tâm trí cô, cả những lúc vui vẻ khi được cha dẫn đi ăn cũng như lúc bị mẹ mắng một trận vì cô yêu thích những món ăn đường phố đầy dầu mỡ này.
Không ngờ sau nhiều năm mẹ cô lại học nấu ăn, còn nấu cho cô những món cô yêu thích.Dẫu vậy Nhược Hàm vẫn cứng miệng: “Còn không bằng một nửa chồng con làm.”
“Chồng con cũng biết nấu ăn à?” Nessa muốn kéo dài cuộc trò chuyện với cô.
Hai tay Nhược Hàm dùng dao và dĩa cắt nhỏ cá chiên, “Anh ấy là người phụ trách chuyện bếp núc trong nhà. Tất cả các bữa ăn đều do một tay anh ấy chuẩn bị”
Thấy con gái có được người chồng biết yêu thương chăm sóc tốt như vậy, trong lòng Nessa cũng vui sướng thay.
Hai mẹ con đang ngồi ăn thì bên ngoài có tiếng mở cửa. Alice đi vào, tỏ ra ngạc nhiên hô lên: “Chà, lại là mùi fish & chips và thịt viên rồi. Mẹ nấu hai món này từ năm này qua năm khác, con chỉ ngửi thôi đã ngây ngất cả người.”
Alice quay sang nhìn về bàn ăn, thấy Nessa và Nhược Hàm đang ngồi ăn trưa thì cười rạng rỡ: “Mấy năm nay mẹ chỉ nấu đi nấu lại mấy món này đến mức sắp thành chuyên gia luôn rồi đó, hôm nay cuối cùng cũng dành cho người yêu thích thưởng thức ha.”
Nhược Hàm hiểu ý Alice đang muốn nói là gì, cô im lặng ngồi ăn không có ý kiến. Nessa mỉm cười hỏi: “Con có muốn vào ăn cùng không? Mẹ vẫn chưa ăn đâu.”
“Hai người ăn đi. Con vừa ăn ở ngoài rồi.” Alice vừa nói vừa đi vào phòng ngủ nhỏ, đóng cửa lại.
Nhược Hàm cảm thấy hai người này diễn quá tệ, một diễn viên như cô nhìn không nổi, rốt cuộc vẫn ngồi vạch trần họ: “Alice bảo mẹ nấu mấy món này qua bao nhiêu năm, chẳng qua là muốn con biết tấm lòng của mẹ thôi chứ gì. Con sẽ không cảm động đâu.”Nessa cúi đầu xuống, cô không nhìn được ánh mắt của bà, chỉ thấy thanh âm trầm trầm:
“Chúng ta biết qua từng ấy năm con vẫn còn giận vì những chuyện lúc con còn nhỏ. Sau khi con rời khỏi London, cả nhà đều rất hối hận. Mọi người đều muốn bù đắp cho con, nhưng lại không biết làm thế nào. Mẹ biết con làm việc trong giới giải trí, cho nên khi con có được danh phận đại sứ toàn cầu, địa vị của con sẽ tăng lên.
Cô chợt cảm thấy thật buồn cười: “Mẹ muốn bù đắp cho con? Đó là ép buộc. Từ đầu con không tham lam gì cái danh phận đó, nhưng mọi người lại ép con ký hợp đồng, đó mà gọi là bù đắp?”
“Mẹ xin lỗi. Mẹ biết bản thân khi xưa đã nghiêm khắc với con, gây áp lực cho con nhiều.
Sau khi con đi, mẹ đã suy nghĩ rất nhiều.” Giọng Nessa càng lúc càng nghẹn ngào, Nhược Hàm thoáng nhìn có hàng nước rơi xuống từ khóe mắt bà, “Thật ra không phải mẹ ghét bỏ con, mà mẹ làm mẹ của chị con là một đứa con gái rất tài giỏi, được nhiều người ngưỡng mộ. Vậy nên mẹ cũng muốn con được mọi người ngưỡng mộ giống như Alice. Mẹ rất thương con, luôn muốn con của mẹ là người tỏa sáng nhất, là người tài giỏi nhất, nhưng mẹ lại quên mất mình cần phải hiểu cho cảm xúc của con, tôn trọng cá tính của riêng con.
Nhược Hàm chầm chậm thu hai tay đặt trước đùi, nắm chặt lại như để kìm nén tất cả xúc động trong lòng.
Cô luôn như vậy, là kẻ ngoài cứng trong mềm, bề ngoài tỏ ra không hề lung lay trước lời của mẹ, kỳ thực đã mềm lòng từ lúc trông thấy nước mắt của mẹ.
“Mẹ không biết bao giờ con mới chịu gặp lại mẹ, nên mẹ chỉ có thể ở nhà bắt đầu học nấu những món con thích, tìm hiểu cuộc sống của con ở đây thế nào. Từ khi con đi, mẹ đã hoàn toàn rút lui khỏi Glamour Melody, để lại cho cha và chị con quản lý.”Nhược Hàm nín nhịn nước mắt, cứng giọng nói: “Con ăn xong rồi, con đi về đây”
Lời vừa dứt, cô đi thẳng ra ngoài cửa, vừa chạm vào tay nắm cửa thì nghe được mẹ nói:
“Nếu được con hãy về London một chuyến. Cả cha cũng nhớ con lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.