Chương 52: Đó là vợ tôi
Yves Visser
17/12/2023
“Mấy ngày nay mẹ đã xem tin tức chưa?”
“Mẹ đã xem rồi. Con bé đó đúng là hành động sớm hơn những gì chúng ta nghĩ nhiều.” Tần phu nhân cùng con gái là Tần Lam vừa đi tản bộ trong vườn vừa trò chuyện cùng nhau.
Tần Lam là em gái của Tần Giản, bởi vì sinh ra từ gia đình có thế lực lớn nên từ nhỏ đã được Tần phu nhân chiều chuộng vô cùng, lớn lên trong nhung lụa, tính tình rất giống mẹ mình.
“Người mà con đã chọn đương nhiên sẽ không khiến mẹ thất vọng.” Tần Lam nghe được một lời khen của mẹ thì vô cùng đắc ý.
Tần phu nhân khi còn trẻ cũng là một người phụ nữ rất sắc sảo, mặc dù hiện giờ không còn nhiều quyền lực ở Hoa Đại nữa nhưng vẫn rất nhạy cảm. Bà biết rõ dù tình thế hiện tại đang rất đúng ý mình thì mọi việc cũng chưa chắc sẽ không thể xoay chuyển được nữa.
“Con đừng có đắc ý sớm quá. Tuy bây giờ tình thế đang nghiêng về chúng ta, Trần Nhược Hàm kia chưa chắc sẽ bị ảnh hưởng sau sự kiện này đâu. Mẹ cảm thấy con nhỏ này không phải người dễ đối phó như chúng ta vẫn nghĩ.”
Tần Lam lắc lắc tay bà, “Mẹ nghĩ nhiều quá rồi đó. Hiện giờ người của chúng ta đang làm rất tốt, mẹ phải vui lên chứ.”
“Con ngây thơ quá rồi.” Tần phu nhân vỗ nhẹ vào tay con gái, “Biển lặng chính là dấu hiệu của bão lớn. Cô con dâu đó của Tần Giản bình thường thẳng thắn không sợ trời không sợ đất, đến cả hợp đồng với Lệ Thành còn dám hủy, không phải kẻ dễ dàng cam chịu như thế.”
Tần phu nhân có lòng nhắc nhở mọi việc đều phải cẩn trọng, còn Tần Lam lại cho rằng bà đã nghĩ quá nhiều, liền xua tay nói:
“Mặc dù hiện giờ anh là người nắm mọi quyền hành ở Hoa Đại, nhưng ít nhiều gì con cũng vẫn là người đại diện làm việc cùng rất nhiều nghệ sĩ trong giới giải trí, gặp qua vô số kiểu người nổi tiếng. Con thấy Trần Nhược Hàm kia cũng chỉ là kẻ kiêu ngạo không biết điều mà thôi.”
Lòng Tần phu nhân rất vững, mặc cho Tần Lam có nói thế nào bà vẫn một mực quả quyết với suy nghĩ của mình.
“Mẹ hỏi con, trước đây con từng cho người đi điều tra về cô ta rồi đúng không? Kết quả thế nào?”
Nhắc đến vấn đề này, Tần Lam lập tức cứng họng. Khi Tần Gia Mộc mới công khai sắp kết hôn, bà ta từng cho người điều tra xem đối tượng mà anh kết hôn là người thế nào, rốt cuộc kết quả lại vô cùng đáng thất vọng.
Rõ ràng nhà họ Tần có thế lực lớn đến vậy, thế mà không điều tra ra được chút gì về thân thế hay mối quan hệ của Nhược Hàm.
“Con chỉ tra ra được cô ta từng sống với một người cô tên Trần Loan, là bà chủ của một thương hiệu thời trang, ngoài ra thì không có thêm được thông tin gì khác.”
“Thế còn người cô đó của Trần Nhược Hàm thì sao?”
“Từng kết hôn và sinh con, nhưng hiện tại đã ly hôn, một mình nuôi hai đứa con.”
“Chỉ thế?”
Tần Lam không tình nguyện gật đầu.
Tần phu nhân nở nụ cười ý vị thâm trường: “Con thấy đó, một đứa trẻ không biết từ đâu xuất hiện, sống cùng với người cô của mình một vài năm, rồi trở thành một ngôi sao nổi tiếng. Cô ta hoạt động trong giới giải trí khá lâu rồi, nhưng đến nay vẫn tuyệt nhiên chẳng ai biết đến từ đâu, cha mẹ thế nào, thậm chí người tên Trần Loan kia có phải cô ruột hay không cũng không biết. Người có thân thể bí ẩn như vậy, chắc chắn không phải người tầm thường.”
Nói đến lại càng khiến Tần Lam bực bội. Chỉ là đứa nghệ sĩ nhỏ bé mà bà ta lại không thể biết được chút gì về cô. Kể cả khi cô là một đứa trẻ nhận nuôi thì ít nhất cũng phải tra ra được trại trẻ mồ côi mà cô từng sống trước khi được nhận về, đằng này lại kín kẽ đến mức một chút sơ hở cũng không có.
Hay cô thật sự giống như Tần phu nhân nói, là một người không hề tầm thường cần phải cẩn trọng?
……….
Tần Gia Mộc thường ngày vẫn dậy rất sớm, đã thành thói quen. Ngày hôm nay vừa
dậy anh đã nhìn được những tin tức mới trên điện thoại, đoán được sẽ có chuyện xảy ra nên đã ra ngoài trong lúc Nhược Hàm vẫn chưa biết gì đang say giấc trên giường.
Anh ngồi vào xe của mình, phóng thẳng từ nhà để xe đến Lệ Thành.
Ở đó nhất định sẽ gặp được người cần gặp.
Mà ở trong phòng giám đốc của Lệ Thành, Tần Lam đang ngồi tiếp khách, đối phương không ai khác ngoài Liễu Tư Nguyệt. Tần Lam đưa tách trà đến bên miệng nhấm nháp một chút rồi đặt lại lên bàn, miệng cười khen ngợi:
“Cô làm tốt lắm, lần này phải thưởng lớn cho cô rồi.”
Liễu Tư Nguyệt cũng mỉm cười đáp lại: “Tần gia đã đặt niềm tin vào tôi, sao tôi có thể khiến mọi người thất vọng được? Nhưng mà lần này chắc phải dời buổi chụp ảnh quảng bá lại mấy hôm, tôi bị thương trên mặt như vậy, khó mà chụp hình được.”
Tần Lam liếc nhìn mặt Liễu Tư Nguyệt, vết bầm tím hiện khá rõ, ảnh hưởng không ít đến dung nhan mỹ miều này.
Bà ta chợt nghĩ đến Nhược Hàm.
So về ngoại hình, mặc dù Liễu Tư Nguyệt rất xinh đẹp, nhưng so với Nhược Hàm thì vẫn còn thua kém nhiều. Nếu như Nhược Hàm không phải là vợ của Tần Gia Mộc, bà ta nhất định sẽ ký hợp đồng với cô, gương mặt đẹp đến nhập họa của cô rõ ràng phù hợp với Tần Lệ hơn Liễu Tư Nguyệt rất nhiều.
Càng nghĩ càng cảm thấy tiếc nuối.
“Giám đốc Tần nghĩ gì mà đăm chiêu thế?” Liễu Tư Nguyệt thấy Tần Lam mãi không lên tiếng bèn hỏi thử.
“Không có gì. Chỉ là tôi đang nghĩ xem, cô ta thật sự đánh cô à?”
Liễu Tư Nguyệt nhếch miệng cười, đưa tay chạm nhẹ vào chỗ sưng tấy kia, vẻ mặt lộ rõ sự bình thản đến kinh ngạc. Cô ta không có gì bất ngờ với câu hỏi này, thấp giọng nói:
“Cô ta đã đề phòng không chịu ra tay, thì tôi phải tự mình góp sức thôi. Còn vết thương này, cho dù dùng chút nước tẩy trang là xóa được thì cũng không thể ngang nhiên đứng trước truyền thông mà xóa được. Cái gì đã làm thì phải làm cho tới, phải khẳng định nó là sự thật, bằng không đến lúc bại lộ thì người bị trăm ngàn ánh mắt dòm ngó vào sẽ không chỉ có tôi thôi đâu.”
Tần Lam không phải người trẻ non dạ, bà ta từng hợp tác với bao nhiêu nghệ sĩ, một câu này của Liễu Tư Nguyệt vừa nghe liền hiểu ra.
“Tôi dĩ nhiên sẽ không công khai với truyền thông. Chúng ta đang ở cùng chiến tuyến mà, phản bội đối phương chẳng khác nào tự lôi cả mình xuống nước.”
“Đúng vậy, chúng ta đang hợp tác với nhau, phải tin tưởng nhau chứ.”
Liễu Tư Nguyệt ngồi thêm nửa tiếng nữa mới ra khỏi phòng giám đốc, lại lấy khăn che kín mặt như lúc đầu. Cô ta mở điện thoại lên gửi tin nhắn cho Lục Thanh Thương:
“Em xong rồi, anh đến đón em đi.”
Sáng sớm hôm nay, lúc cô ta vừa định ra khỏi nhà để đến Lệ Thành thì Lục Thanh Thương nhắn tin đến hỏi thăm, còn nói mình đã ở dưới tầng hầm để xe chỗ cô ta ở.
Liễu Tư Nguyệt nhắn lại rằng anh không cần đến tận nơi như thế, hơn nữa cô ta đã có hẹn với Tần Lam ở Lệ Thành, vậy nên Lục Thanh Thương nhất quyết muốn tự mình đưa bạn gái đến đó.
Ban đầu cô ta định từ chối, sau đó lại nghĩ Lục Thanh Thương có mặt ở Lệ Thành chưa hẳn đã là chuyện gì không tốt, cho nên đồng ý với anh.
Liễu Tư Nguyệt đi thang máy xuống đến sảnh chính thì bắt gặp Tần Gia Mộc đã đứng đó từ trước, dường như là đang đợi cô ta.
Khỏi cần nói cũng biết anh đến đây là vì Nhược Hàm, cô ta cực kỳ căm ghét phải nghĩ đến lý do này, nhưng ngước mắt lên nhìn người trước mặt là người cô ta thầm yêu suốt bao năm, cô ta không cách nào hận anh được.
Cho nên mới trút toàn bộ hận thù lên Nhược Hàm.
“Anh đến hẳn là để tìm em nhỉ?” Liễu Tư Nguyệt cười tươi.
Đối lập với thần sắc rạng rỡ kia, Tần Gia Mộc lạnh lùng hỏi: “Cô định gây chuyện đến khi nào?”
Liễu Tư Nguyệt không lạ lẫm gì ánh mắt vô tình của anh, cô ta từng thấy từ nhiều năm trước rồi, có điều khi tưởng tượng ra anh đối với Nhược Hàm có bao nhiêu ôn nhu, ánh mắt có bao nhiêu dịu dàng, cô ta càng thêm căm hận Nhược Hàm, muốn cô phải nhận lấy tất cả thất bại, đau đớn hơn cô ta nhiều lần.
“Em đang hẹn hò với Lục Thanh Thương đó, anh có biết không?” Liễu Tư Nguyệt nhìn anh đầy sự mong chờ.
“Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”
“Sao lại không liên quan? Người em đang hẹn hò chính là Lục Thanh Thương, là bạn thân của anh đấy. Chẳng lẽ anh không có cảm xúc gì sao?”
Tần Gia Mộc bước đến gần Liễu Tư Nguyệt, đôi mắt sắc bén nhìn cô ta, ngữ khí càng lúc càng thấp hơn:
“Cô muốn tôi có cảm xúc gì? Tôi nói cho cô biết, mục tiêu của Tần gia là tôi, không phải Nhược Hàm. Cô có muốn thông qua Lục Thanh Thương để tiếp cận được Tần gia thì cũng chẳng có tác dụng gì. Tốt nhất là đừng có cố chấp giở trò hãm hại cô ấy nữa.”
Liễu Tư Nguyệt nhìn người đàn ông đang ở rất gần mình, nhưng câu nào nói ra cũng là bảo vệ cô gái khác, đáy lòng trào dâng nỗi nghẹn ngào, nước mắt nhỏ giọt xuống hai bên gò má, hỏi:
“Tại sao anh lúc nào cũng đứng về phía cô ta?”
“Đó là vợ tôi.”
Đúng lúc này, Lục Thanh Thương lái xe đến đón Liễu Tư Nguyệt, vừa vào đến cửa thì nhìn thấy cảnh tượng này, tưởng rằng Tần Gia Mộc muốn ra tay với cô ta liền nhào vào túm lấy cổ áo anh, đẩy đối phương áp sát vào tường hét lớn:
“Tần Gia Mộc, sao cậu dám ra tay với cô ấy?”
Sự việc xảy ra quá đột ngột, cả Liễu Tư Nguyệt và Tần Gia Mộc đều quá bất ngờ không kịp phản ứng. Tần Gia Mộc bất ngờ vì người bạn thân của anh bấy lâu nay lại vì một cô gái hẹn hò không bao lâu mà xông đến muốn đánh anh, còn Liễu Tư Nguyệt đang lo lắng liệu rằng Lục Thanh Thương có nghe được cô và anh đã nói những gì không.
“Từ vợ cậu rồi bây giờ đến cậu đều muốn bắt nạt cô ấy, cậu tưởng rằng tôi sẽ bỏ qua cho cậu sao?” Lục Thanh Thương túm chặt lấy Tần Gia Mộc, cánh tay kia nắm chặt lại chỉ chờ đấm anh thật đau, giống như cách mà Nhược Hàm đã ra tay với bạn gái mình.
“Mau buông tôi ra, cậu bị điên rồi sao?”
“Là cậu điên mới đúng. Cậu cậy vào địa vị của mình, dung túng cho vợ cậu đánh bạn gái tôi. Cậu mới là kẻ điên. Ngày hôm nay tôi nhất định phải lấy lại công bằng cho cô ấy.”
“Mẹ đã xem rồi. Con bé đó đúng là hành động sớm hơn những gì chúng ta nghĩ nhiều.” Tần phu nhân cùng con gái là Tần Lam vừa đi tản bộ trong vườn vừa trò chuyện cùng nhau.
Tần Lam là em gái của Tần Giản, bởi vì sinh ra từ gia đình có thế lực lớn nên từ nhỏ đã được Tần phu nhân chiều chuộng vô cùng, lớn lên trong nhung lụa, tính tình rất giống mẹ mình.
“Người mà con đã chọn đương nhiên sẽ không khiến mẹ thất vọng.” Tần Lam nghe được một lời khen của mẹ thì vô cùng đắc ý.
Tần phu nhân khi còn trẻ cũng là một người phụ nữ rất sắc sảo, mặc dù hiện giờ không còn nhiều quyền lực ở Hoa Đại nữa nhưng vẫn rất nhạy cảm. Bà biết rõ dù tình thế hiện tại đang rất đúng ý mình thì mọi việc cũng chưa chắc sẽ không thể xoay chuyển được nữa.
“Con đừng có đắc ý sớm quá. Tuy bây giờ tình thế đang nghiêng về chúng ta, Trần Nhược Hàm kia chưa chắc sẽ bị ảnh hưởng sau sự kiện này đâu. Mẹ cảm thấy con nhỏ này không phải người dễ đối phó như chúng ta vẫn nghĩ.”
Tần Lam lắc lắc tay bà, “Mẹ nghĩ nhiều quá rồi đó. Hiện giờ người của chúng ta đang làm rất tốt, mẹ phải vui lên chứ.”
“Con ngây thơ quá rồi.” Tần phu nhân vỗ nhẹ vào tay con gái, “Biển lặng chính là dấu hiệu của bão lớn. Cô con dâu đó của Tần Giản bình thường thẳng thắn không sợ trời không sợ đất, đến cả hợp đồng với Lệ Thành còn dám hủy, không phải kẻ dễ dàng cam chịu như thế.”
Tần phu nhân có lòng nhắc nhở mọi việc đều phải cẩn trọng, còn Tần Lam lại cho rằng bà đã nghĩ quá nhiều, liền xua tay nói:
“Mặc dù hiện giờ anh là người nắm mọi quyền hành ở Hoa Đại, nhưng ít nhiều gì con cũng vẫn là người đại diện làm việc cùng rất nhiều nghệ sĩ trong giới giải trí, gặp qua vô số kiểu người nổi tiếng. Con thấy Trần Nhược Hàm kia cũng chỉ là kẻ kiêu ngạo không biết điều mà thôi.”
Lòng Tần phu nhân rất vững, mặc cho Tần Lam có nói thế nào bà vẫn một mực quả quyết với suy nghĩ của mình.
“Mẹ hỏi con, trước đây con từng cho người đi điều tra về cô ta rồi đúng không? Kết quả thế nào?”
Nhắc đến vấn đề này, Tần Lam lập tức cứng họng. Khi Tần Gia Mộc mới công khai sắp kết hôn, bà ta từng cho người điều tra xem đối tượng mà anh kết hôn là người thế nào, rốt cuộc kết quả lại vô cùng đáng thất vọng.
Rõ ràng nhà họ Tần có thế lực lớn đến vậy, thế mà không điều tra ra được chút gì về thân thế hay mối quan hệ của Nhược Hàm.
“Con chỉ tra ra được cô ta từng sống với một người cô tên Trần Loan, là bà chủ của một thương hiệu thời trang, ngoài ra thì không có thêm được thông tin gì khác.”
“Thế còn người cô đó của Trần Nhược Hàm thì sao?”
“Từng kết hôn và sinh con, nhưng hiện tại đã ly hôn, một mình nuôi hai đứa con.”
“Chỉ thế?”
Tần Lam không tình nguyện gật đầu.
Tần phu nhân nở nụ cười ý vị thâm trường: “Con thấy đó, một đứa trẻ không biết từ đâu xuất hiện, sống cùng với người cô của mình một vài năm, rồi trở thành một ngôi sao nổi tiếng. Cô ta hoạt động trong giới giải trí khá lâu rồi, nhưng đến nay vẫn tuyệt nhiên chẳng ai biết đến từ đâu, cha mẹ thế nào, thậm chí người tên Trần Loan kia có phải cô ruột hay không cũng không biết. Người có thân thể bí ẩn như vậy, chắc chắn không phải người tầm thường.”
Nói đến lại càng khiến Tần Lam bực bội. Chỉ là đứa nghệ sĩ nhỏ bé mà bà ta lại không thể biết được chút gì về cô. Kể cả khi cô là một đứa trẻ nhận nuôi thì ít nhất cũng phải tra ra được trại trẻ mồ côi mà cô từng sống trước khi được nhận về, đằng này lại kín kẽ đến mức một chút sơ hở cũng không có.
Hay cô thật sự giống như Tần phu nhân nói, là một người không hề tầm thường cần phải cẩn trọng?
……….
Tần Gia Mộc thường ngày vẫn dậy rất sớm, đã thành thói quen. Ngày hôm nay vừa
dậy anh đã nhìn được những tin tức mới trên điện thoại, đoán được sẽ có chuyện xảy ra nên đã ra ngoài trong lúc Nhược Hàm vẫn chưa biết gì đang say giấc trên giường.
Anh ngồi vào xe của mình, phóng thẳng từ nhà để xe đến Lệ Thành.
Ở đó nhất định sẽ gặp được người cần gặp.
Mà ở trong phòng giám đốc của Lệ Thành, Tần Lam đang ngồi tiếp khách, đối phương không ai khác ngoài Liễu Tư Nguyệt. Tần Lam đưa tách trà đến bên miệng nhấm nháp một chút rồi đặt lại lên bàn, miệng cười khen ngợi:
“Cô làm tốt lắm, lần này phải thưởng lớn cho cô rồi.”
Liễu Tư Nguyệt cũng mỉm cười đáp lại: “Tần gia đã đặt niềm tin vào tôi, sao tôi có thể khiến mọi người thất vọng được? Nhưng mà lần này chắc phải dời buổi chụp ảnh quảng bá lại mấy hôm, tôi bị thương trên mặt như vậy, khó mà chụp hình được.”
Tần Lam liếc nhìn mặt Liễu Tư Nguyệt, vết bầm tím hiện khá rõ, ảnh hưởng không ít đến dung nhan mỹ miều này.
Bà ta chợt nghĩ đến Nhược Hàm.
So về ngoại hình, mặc dù Liễu Tư Nguyệt rất xinh đẹp, nhưng so với Nhược Hàm thì vẫn còn thua kém nhiều. Nếu như Nhược Hàm không phải là vợ của Tần Gia Mộc, bà ta nhất định sẽ ký hợp đồng với cô, gương mặt đẹp đến nhập họa của cô rõ ràng phù hợp với Tần Lệ hơn Liễu Tư Nguyệt rất nhiều.
Càng nghĩ càng cảm thấy tiếc nuối.
“Giám đốc Tần nghĩ gì mà đăm chiêu thế?” Liễu Tư Nguyệt thấy Tần Lam mãi không lên tiếng bèn hỏi thử.
“Không có gì. Chỉ là tôi đang nghĩ xem, cô ta thật sự đánh cô à?”
Liễu Tư Nguyệt nhếch miệng cười, đưa tay chạm nhẹ vào chỗ sưng tấy kia, vẻ mặt lộ rõ sự bình thản đến kinh ngạc. Cô ta không có gì bất ngờ với câu hỏi này, thấp giọng nói:
“Cô ta đã đề phòng không chịu ra tay, thì tôi phải tự mình góp sức thôi. Còn vết thương này, cho dù dùng chút nước tẩy trang là xóa được thì cũng không thể ngang nhiên đứng trước truyền thông mà xóa được. Cái gì đã làm thì phải làm cho tới, phải khẳng định nó là sự thật, bằng không đến lúc bại lộ thì người bị trăm ngàn ánh mắt dòm ngó vào sẽ không chỉ có tôi thôi đâu.”
Tần Lam không phải người trẻ non dạ, bà ta từng hợp tác với bao nhiêu nghệ sĩ, một câu này của Liễu Tư Nguyệt vừa nghe liền hiểu ra.
“Tôi dĩ nhiên sẽ không công khai với truyền thông. Chúng ta đang ở cùng chiến tuyến mà, phản bội đối phương chẳng khác nào tự lôi cả mình xuống nước.”
“Đúng vậy, chúng ta đang hợp tác với nhau, phải tin tưởng nhau chứ.”
Liễu Tư Nguyệt ngồi thêm nửa tiếng nữa mới ra khỏi phòng giám đốc, lại lấy khăn che kín mặt như lúc đầu. Cô ta mở điện thoại lên gửi tin nhắn cho Lục Thanh Thương:
“Em xong rồi, anh đến đón em đi.”
Sáng sớm hôm nay, lúc cô ta vừa định ra khỏi nhà để đến Lệ Thành thì Lục Thanh Thương nhắn tin đến hỏi thăm, còn nói mình đã ở dưới tầng hầm để xe chỗ cô ta ở.
Liễu Tư Nguyệt nhắn lại rằng anh không cần đến tận nơi như thế, hơn nữa cô ta đã có hẹn với Tần Lam ở Lệ Thành, vậy nên Lục Thanh Thương nhất quyết muốn tự mình đưa bạn gái đến đó.
Ban đầu cô ta định từ chối, sau đó lại nghĩ Lục Thanh Thương có mặt ở Lệ Thành chưa hẳn đã là chuyện gì không tốt, cho nên đồng ý với anh.
Liễu Tư Nguyệt đi thang máy xuống đến sảnh chính thì bắt gặp Tần Gia Mộc đã đứng đó từ trước, dường như là đang đợi cô ta.
Khỏi cần nói cũng biết anh đến đây là vì Nhược Hàm, cô ta cực kỳ căm ghét phải nghĩ đến lý do này, nhưng ngước mắt lên nhìn người trước mặt là người cô ta thầm yêu suốt bao năm, cô ta không cách nào hận anh được.
Cho nên mới trút toàn bộ hận thù lên Nhược Hàm.
“Anh đến hẳn là để tìm em nhỉ?” Liễu Tư Nguyệt cười tươi.
Đối lập với thần sắc rạng rỡ kia, Tần Gia Mộc lạnh lùng hỏi: “Cô định gây chuyện đến khi nào?”
Liễu Tư Nguyệt không lạ lẫm gì ánh mắt vô tình của anh, cô ta từng thấy từ nhiều năm trước rồi, có điều khi tưởng tượng ra anh đối với Nhược Hàm có bao nhiêu ôn nhu, ánh mắt có bao nhiêu dịu dàng, cô ta càng thêm căm hận Nhược Hàm, muốn cô phải nhận lấy tất cả thất bại, đau đớn hơn cô ta nhiều lần.
“Em đang hẹn hò với Lục Thanh Thương đó, anh có biết không?” Liễu Tư Nguyệt nhìn anh đầy sự mong chờ.
“Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”
“Sao lại không liên quan? Người em đang hẹn hò chính là Lục Thanh Thương, là bạn thân của anh đấy. Chẳng lẽ anh không có cảm xúc gì sao?”
Tần Gia Mộc bước đến gần Liễu Tư Nguyệt, đôi mắt sắc bén nhìn cô ta, ngữ khí càng lúc càng thấp hơn:
“Cô muốn tôi có cảm xúc gì? Tôi nói cho cô biết, mục tiêu của Tần gia là tôi, không phải Nhược Hàm. Cô có muốn thông qua Lục Thanh Thương để tiếp cận được Tần gia thì cũng chẳng có tác dụng gì. Tốt nhất là đừng có cố chấp giở trò hãm hại cô ấy nữa.”
Liễu Tư Nguyệt nhìn người đàn ông đang ở rất gần mình, nhưng câu nào nói ra cũng là bảo vệ cô gái khác, đáy lòng trào dâng nỗi nghẹn ngào, nước mắt nhỏ giọt xuống hai bên gò má, hỏi:
“Tại sao anh lúc nào cũng đứng về phía cô ta?”
“Đó là vợ tôi.”
Đúng lúc này, Lục Thanh Thương lái xe đến đón Liễu Tư Nguyệt, vừa vào đến cửa thì nhìn thấy cảnh tượng này, tưởng rằng Tần Gia Mộc muốn ra tay với cô ta liền nhào vào túm lấy cổ áo anh, đẩy đối phương áp sát vào tường hét lớn:
“Tần Gia Mộc, sao cậu dám ra tay với cô ấy?”
Sự việc xảy ra quá đột ngột, cả Liễu Tư Nguyệt và Tần Gia Mộc đều quá bất ngờ không kịp phản ứng. Tần Gia Mộc bất ngờ vì người bạn thân của anh bấy lâu nay lại vì một cô gái hẹn hò không bao lâu mà xông đến muốn đánh anh, còn Liễu Tư Nguyệt đang lo lắng liệu rằng Lục Thanh Thương có nghe được cô và anh đã nói những gì không.
“Từ vợ cậu rồi bây giờ đến cậu đều muốn bắt nạt cô ấy, cậu tưởng rằng tôi sẽ bỏ qua cho cậu sao?” Lục Thanh Thương túm chặt lấy Tần Gia Mộc, cánh tay kia nắm chặt lại chỉ chờ đấm anh thật đau, giống như cách mà Nhược Hàm đã ra tay với bạn gái mình.
“Mau buông tôi ra, cậu bị điên rồi sao?”
“Là cậu điên mới đúng. Cậu cậy vào địa vị của mình, dung túng cho vợ cậu đánh bạn gái tôi. Cậu mới là kẻ điên. Ngày hôm nay tôi nhất định phải lấy lại công bằng cho cô ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.