Chương 10
Bạch Vũ Mịch
18/02/2024
Triệu Hoàng bấy giờ mới đi từ trên lầu xuống nhìn thấy một màn trước mắt hắn nhanh chân di tới đem hai người gỡ ra, Lạc Hân bị hắn ôm vào lòng, cả người cô nhất thời cứng đơ, khó chịu mà đẩy hắn ra.
" Lạc Hân em về rồi "
" Ưm...anh là ai....lại ôm Hân Hân....xùy không thích người lạ ôm..."
Cô lạ lẩm lạnh nhạt nhìn hắn, hai tay chống nạnh phồng má trừng mắt lên nói. Triệu Hoàng ngơ ra, cô không nhớ hắn cô đang đùa giỡn hắn đúng không? Hắn kích động muốn ôm cô nhưng Lạc Hân rất sợ hãi mà chạy trốn, cuối cùng muốn dùng chân đá hắn nhưng không trúng.
" Bỏ chân tôi ra....anh là ai....tôi không quen anh....đây không phải nhà của tôi, ba mẹ của Hân Hân đâu.....mấy người đều là người xấu"
Cô ôm cánh tay thủ thế phòng thủ, lạ lẫm trước những con người này. Ba người bọn họ nhìn biểu hiện của cô trong lòng tuy còn sự nghi ngờ thật giả nhưng ngoài mặt lại có biểu hiện khác nhau.
" Em không nhớ ra anh sao? Anh là chồng của em Triệu Hoàng đây....nào lại đây với anh...em là vợ của anh mà "
" Chồng......? "
" Ừm....anh là chồng của em "
" Không đúng....tôi mới 8 tuổi thôi còn nhỏ lắm....sao lại xó chồng được....mẹ tôi đã dạy 20 tuổi mới được lấy chồng.... Hân Hân mới có 8 tuổi...ưm.....lừa gạt....các người lừa gạt....a......a.....tôi muốn về nhà....muốn về nhà...."
Cô ngã xuống nền nhà vừa rơm rớm nước mắt vừa la lên, ba người có vẻ đau đầu nhìn cô ngó nghếch trước mắt dù có tức giận cũng không thể làm gì.
Triệu Hoàng cưỡng chế bế cô lên phòng, cô vừa vùng vẫy vừa đánh hắn cắn lên vai hắn thật mạnh.
Hắn quăn cô xuống giường, lực quăn mạnh khiến động tới vết thương cô khẽ chau mày, cảm giác đau đớn này cô rán nuốt xuống bụng, hắn tức giận quay đi khóa cửa phòng nhốt cô lại.
Sau khi hắn đi xa cô mới ngồi dậy đi nhìn quanh phòng khi xác định không có camera mới ngồi xuống giường, vạch áo lên nhìn thấy vết thương đã bị chảy máu cô tháo chúng ra đem băng lại thay mới, dọn dẹp hiện trường gọn gàng.
Mạnh Dịch Luân ngồi trong văn phòng làm việc, cánh cửa mở ra người tới là thư ký Bùi Lập Dương trên tay cầm một bộ tài liệu cậu ta đem chúng đưa cho anh.
" Những thứ cần điều tra tôi đều trong này, giống như anh nghĩ cô Dư là bị nhà họ Triệu bạo hành, hơn thế nữa mẹ của cô ấy mắc bệnh ung thư gan đang được chửa trị bên Triệu Hoàng còn phái người canh chừng, điều này cô Dư có vẻ không biết. "
" Ừm....cậu giúp tôi tìm cách đem mẹ của em ấy ra chuyển tới bệnh viện của tôi, Triệu Hoàng hắn không xứng để làm tổn thương em ấy, làm nhanh gọn xong báo kết quả cho tôi "
" Vâng, trong 3 ngày tôi sẽ báo cáo kết quả cho anh "
" Ừ "
Mạnh Dịch Luân đi ra khỏi phòng sau đó, lái xe về một căn biệt thự ở trung tâm thành phố. Vào trong nhà ba mẹ anh đã ngồi đợi sẵn, Dịch Luân đi tới ngồi xuống ghế nhận lấy ly nước mẹ đưa, vừa uống xong từ trên lầu một bóng dáng thiếu nữ chạy xuống nhào tới bên cạnh anh ôm lấy cổ.
Dịch Luân bất lực đem cô gái dính người đẩy ra, thiếu nữ tràn đầy sắc xuân vui vẻ này là Mạnh Đường Nghi cô vừa mới đi du lịch Châu Âu lâu ngày không gặp anh trai nên có hơi phấn khích khi thấy anh về nhà, phải biết rằng anh trai cô rất bận mỗi tháng có khi về nhà chưa thới 3 lần.
" Anh! Anh biết em về nên đặc biệt về nhà đúng không? Anh có biết em nhớ anh nhớ nhiều thế nào không! "
" Để anh xem xem, đi xa mấy tháng cũng không thay đổi mấy. "
" Con người sao thay đổi nhanh vậy được, anh hôm nay về có đi liền không "
Mạnh Văn Dân và Phan Tố Ngân nhìn hai đứa con mình chỉ nhẹ cười, Dịch Luân lấy từ túi xách ra một hộp quà nhỏ đưa cho em gái.
" Cái này cho em! "
" Cho em? Sao nay tự dưng anh lại tặng quà cho em.....ô là trang sức "
Đường Nghi cầm lắc tay ngắm nghía, rồi bắt anh đeo cho mình, Dịch Luân chỉ có một đứa em gái nên từ nhỏ đến giờ đều rất thương yêu.
" Đẹp quá....anh có phải có việc cần nhờ em không? Nói đi người em gái này sẽ tận tâm giúp đỡ "
" Ừm đúng là có việc..."
" Em biết Dư Lạc Hân chứ? "
" Biết chứ, chị ấy là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng mà, cũng xem như đàn chị của em. Mà anh biết chị ấy ư? "
" Ừm cô ấy là bạn của anh, hiện tại cô ấy đăng gặp rắc rối "
" Không phải chị ấy lấy chồng rồi sao, sau khi lấy chồng em không thấy chị ấy hoạt động nữa, chị ấy gặp rắc rối gì? Anh cần em giúp gì? "
" Không phải bộ phận em đang thiếu nhà thiết kế sao? Anh tính giới thiệu cô ấy sang chổ em làm, có gì em giúp đỡ cô ấy giùm anh."
Mạnh Đường Nghi nhìn anh trai, hiếm khi anh trai lên tiếng nhờ cô như thế, hơn nữa công ty cô đang làm là của anh mà. Nếu anh muốn giúp thì trực tiếp giúp người ta luôn cần gì dặn dò cô để ý giúp đỡ người ta như thế.
* Hay là.....ông anh trai của cô có ý gì khác....a đừng nói là để ý con người ta rồi nha....nhưng mà chị ấy có chồng rồi mà, có khi nào đây là một âm mưu để đập chậu cưới hoa? *
" Em thấy chị ấy có năng lực mà, không cần em giúp đỡ cũng sẽ thành công thôi, công ty là của anh anh trực tiếp giúp đỡ người ta được mà. "
" Anh có lý do riêng, em chỉ cần nghe lời anh và làm giúp anh là được "
" Ồ vậy được, em sẽ giúp anh, mà bắt đầu liền ư "
" Không khi nào bắt đầu thì anh sẽ nhắc em "
" Lạc Hân em về rồi "
" Ưm...anh là ai....lại ôm Hân Hân....xùy không thích người lạ ôm..."
Cô lạ lẩm lạnh nhạt nhìn hắn, hai tay chống nạnh phồng má trừng mắt lên nói. Triệu Hoàng ngơ ra, cô không nhớ hắn cô đang đùa giỡn hắn đúng không? Hắn kích động muốn ôm cô nhưng Lạc Hân rất sợ hãi mà chạy trốn, cuối cùng muốn dùng chân đá hắn nhưng không trúng.
" Bỏ chân tôi ra....anh là ai....tôi không quen anh....đây không phải nhà của tôi, ba mẹ của Hân Hân đâu.....mấy người đều là người xấu"
Cô ôm cánh tay thủ thế phòng thủ, lạ lẫm trước những con người này. Ba người bọn họ nhìn biểu hiện của cô trong lòng tuy còn sự nghi ngờ thật giả nhưng ngoài mặt lại có biểu hiện khác nhau.
" Em không nhớ ra anh sao? Anh là chồng của em Triệu Hoàng đây....nào lại đây với anh...em là vợ của anh mà "
" Chồng......? "
" Ừm....anh là chồng của em "
" Không đúng....tôi mới 8 tuổi thôi còn nhỏ lắm....sao lại xó chồng được....mẹ tôi đã dạy 20 tuổi mới được lấy chồng.... Hân Hân mới có 8 tuổi...ưm.....lừa gạt....các người lừa gạt....a......a.....tôi muốn về nhà....muốn về nhà...."
Cô ngã xuống nền nhà vừa rơm rớm nước mắt vừa la lên, ba người có vẻ đau đầu nhìn cô ngó nghếch trước mắt dù có tức giận cũng không thể làm gì.
Triệu Hoàng cưỡng chế bế cô lên phòng, cô vừa vùng vẫy vừa đánh hắn cắn lên vai hắn thật mạnh.
Hắn quăn cô xuống giường, lực quăn mạnh khiến động tới vết thương cô khẽ chau mày, cảm giác đau đớn này cô rán nuốt xuống bụng, hắn tức giận quay đi khóa cửa phòng nhốt cô lại.
Sau khi hắn đi xa cô mới ngồi dậy đi nhìn quanh phòng khi xác định không có camera mới ngồi xuống giường, vạch áo lên nhìn thấy vết thương đã bị chảy máu cô tháo chúng ra đem băng lại thay mới, dọn dẹp hiện trường gọn gàng.
Mạnh Dịch Luân ngồi trong văn phòng làm việc, cánh cửa mở ra người tới là thư ký Bùi Lập Dương trên tay cầm một bộ tài liệu cậu ta đem chúng đưa cho anh.
" Những thứ cần điều tra tôi đều trong này, giống như anh nghĩ cô Dư là bị nhà họ Triệu bạo hành, hơn thế nữa mẹ của cô ấy mắc bệnh ung thư gan đang được chửa trị bên Triệu Hoàng còn phái người canh chừng, điều này cô Dư có vẻ không biết. "
" Ừm....cậu giúp tôi tìm cách đem mẹ của em ấy ra chuyển tới bệnh viện của tôi, Triệu Hoàng hắn không xứng để làm tổn thương em ấy, làm nhanh gọn xong báo kết quả cho tôi "
" Vâng, trong 3 ngày tôi sẽ báo cáo kết quả cho anh "
" Ừ "
Mạnh Dịch Luân đi ra khỏi phòng sau đó, lái xe về một căn biệt thự ở trung tâm thành phố. Vào trong nhà ba mẹ anh đã ngồi đợi sẵn, Dịch Luân đi tới ngồi xuống ghế nhận lấy ly nước mẹ đưa, vừa uống xong từ trên lầu một bóng dáng thiếu nữ chạy xuống nhào tới bên cạnh anh ôm lấy cổ.
Dịch Luân bất lực đem cô gái dính người đẩy ra, thiếu nữ tràn đầy sắc xuân vui vẻ này là Mạnh Đường Nghi cô vừa mới đi du lịch Châu Âu lâu ngày không gặp anh trai nên có hơi phấn khích khi thấy anh về nhà, phải biết rằng anh trai cô rất bận mỗi tháng có khi về nhà chưa thới 3 lần.
" Anh! Anh biết em về nên đặc biệt về nhà đúng không? Anh có biết em nhớ anh nhớ nhiều thế nào không! "
" Để anh xem xem, đi xa mấy tháng cũng không thay đổi mấy. "
" Con người sao thay đổi nhanh vậy được, anh hôm nay về có đi liền không "
Mạnh Văn Dân và Phan Tố Ngân nhìn hai đứa con mình chỉ nhẹ cười, Dịch Luân lấy từ túi xách ra một hộp quà nhỏ đưa cho em gái.
" Cái này cho em! "
" Cho em? Sao nay tự dưng anh lại tặng quà cho em.....ô là trang sức "
Đường Nghi cầm lắc tay ngắm nghía, rồi bắt anh đeo cho mình, Dịch Luân chỉ có một đứa em gái nên từ nhỏ đến giờ đều rất thương yêu.
" Đẹp quá....anh có phải có việc cần nhờ em không? Nói đi người em gái này sẽ tận tâm giúp đỡ "
" Ừm đúng là có việc..."
" Em biết Dư Lạc Hân chứ? "
" Biết chứ, chị ấy là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng mà, cũng xem như đàn chị của em. Mà anh biết chị ấy ư? "
" Ừm cô ấy là bạn của anh, hiện tại cô ấy đăng gặp rắc rối "
" Không phải chị ấy lấy chồng rồi sao, sau khi lấy chồng em không thấy chị ấy hoạt động nữa, chị ấy gặp rắc rối gì? Anh cần em giúp gì? "
" Không phải bộ phận em đang thiếu nhà thiết kế sao? Anh tính giới thiệu cô ấy sang chổ em làm, có gì em giúp đỡ cô ấy giùm anh."
Mạnh Đường Nghi nhìn anh trai, hiếm khi anh trai lên tiếng nhờ cô như thế, hơn nữa công ty cô đang làm là của anh mà. Nếu anh muốn giúp thì trực tiếp giúp người ta luôn cần gì dặn dò cô để ý giúp đỡ người ta như thế.
* Hay là.....ông anh trai của cô có ý gì khác....a đừng nói là để ý con người ta rồi nha....nhưng mà chị ấy có chồng rồi mà, có khi nào đây là một âm mưu để đập chậu cưới hoa? *
" Em thấy chị ấy có năng lực mà, không cần em giúp đỡ cũng sẽ thành công thôi, công ty là của anh anh trực tiếp giúp đỡ người ta được mà. "
" Anh có lý do riêng, em chỉ cần nghe lời anh và làm giúp anh là được "
" Ồ vậy được, em sẽ giúp anh, mà bắt đầu liền ư "
" Không khi nào bắt đầu thì anh sẽ nhắc em "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.