Chương 7
Bạch Vũ Mịch
18/02/2024
Đặng Khả Tinh đang ngồi cắm hoa thì điện thoại reo lên chuông messenger, Khả Tinh dừng tay lại đặt bông hoa xuống một bên đi tới bàn cầm lấy điện thoại mà xem, là Lạc Hân gọi tới, bắt máy nghe giọng người bạn mấy tháng rồi không gặp.
" Hân hả? Sao hôm nay lại gọi cho mình thế?"
" Có việc nhờ cậu giúp, bây giờ cậu có rảnh không? "
" Bây giờ cũng không bận lắm nếu cậu cầu giúp thì mình luôn sẳn sàng, có chuyện gì sao? "
" Cậu tới đón mình được không? Chuyện dài lắm gặp nhau rồi mình sẽ kể cho cậu nghe"
" Được, cậu ở đâu mình tới đón cậu? "
" Để tớ nhắn địa chỉ qua, khi cậu đến đợi mình trước cổng nhé "
" Ừm biết rồi, mình đi liền đây "
Khả Tinh nhìn địa chỉ gửi đến cô bấm vào google map lên, tháo bỏ tạp dề trên người xuống, bỏ tóc lên gọn gàng, mặc chiếc áo kháo lên, cầm lấy chìa khóa xe máy trong túi xách, quay người mang khẩu trang tay vịn túu xách, nhìn bạn nữ nhân viên dặn dò coi cửa hàng rồi rời đi.
Đặng Khả Tinh là bạn thân của Lạc Hân, cùng quê với cô, Khả Tinh mở được một cửa hàng bán hoa ở quận Bình Thạnh..Gia đình khá giả tính tình rất tốt lại tự lập mạnh mẽ, vẻ ngoài thanh mảnh dịu dàng, khuôn mặt ưa nhìn hiền hòa.
Dư Lạc Hân xóa hết mọi hoạt động nãy giờ rồi tắt máy tính, máy tính của Dịch Luân bỏ ở nhà vì cô đi không có mang theo điện thoại nên chỉ mượn tạm máy tính của anh để liên lạc cho Khả Tinh thôi.
Lạc Hân quan sát xung quanh thấy không có ai, nhìn cổng sắt cao trước mắt cô có chút suy tư, giờ mà leo qua không biết có leo được hay không cao như vậy? Không cẩn thận nhẹ là rách quần nặng là trật chân chảy máu cho xem.
Cô.quay lại vào nhà thử tìm chìa khóa dự phòng, tìm một hồi không có cô đứng một chỗ hai tay chống nạnh bất lực, chìa khóa ở đâu nhỉ cô nhớ là có chìa khóa dự phòng mà.
Dư Lạc Hân cố gắng nhớ lại ký ức, rốt cuộc cũng nhớ ra chìa khóa được anh cắt trong phòng làm việc trong một cuốn sách.
Cô.đi vào phòng nhìn tủ sách, hình như là là quyển này, cô cầm lên mở ra đúng là chìa khóa này rồi. Dư Lạc Hân vui vẻ đặt sách lại chỗ cũ rời khỏi phòng.
Khả Tinh đón Lạc Hân hai người liền đi về tiệm hoa, khi vừa mới bước vào Lạc Hân không khỏi nhìn ngắm xung quanh, đây là lần thứ 3 cô đến đây, mọi thứ vẫn i như cũ, cô theo Khả Tinh lên phòng trên lầu, đây là phòng nghỉ ngơi của cô ấy.
Ngồi xuống ghế Khả Tinh rót một ly nước mát đưa cho Lạc Hân uống, cầm ly nước trong tay trước ánh nhìn tò mò của cô bạn Lạc Hân đặt ly nước xuống mặt bàn, chọn kể hết tất cả cho Khả Tinh nghe.
Sau khi nghe cô bạn mình kể xong Khả Tinh đã nhịn không được mà tức giận chửi tục vài tiếng. Bình thường thấy cô ấy dịu dàng hiền lành vậy nhưng khi đã chọc tới thì xác định sẽ không nhượng bộ.
" Tên đó dám làm vậy với cậu sao? Khốn nạn! Mình cứ tưởng anh ta là người đàn ông tốt đáng để cậu dựa giẫm nhưng không ngờ phía sau lại có bộ mặt như vậy. Đúng là nhìn mặt thôi không đoán trước được gì khi sống chung mới biết "
" Hân à cậu ly hôn với anh ta đi, mình sẽ giúp cậu để cậu ly hôn không vướng bận gì, bạo hành gia đình cũng là một cái tội cần được xử lý, cậu cứ nhẫn nhịn thì người ta sẽ chèn ép cậu tới ch*t đó! Nghe mình đi."
Khả Tinh nắm lấy bàn tay của cô an ủi, cô ấy vén tay áo cô lên xem, nhìn thấy vết thương lông mày nhíu lại, ánh mắt xót xa nhìn bạn mình, đến khi xem vết thương ở phần bụng Khả Tinh cũng không nhịn nổi cảm xúc nữa chắc là đau lắm.
Khả Tinh hai mắt cảm thấy cay nhòe đi cô ấy cứ nghĩ, bạn mình lấy chồng rồi sẽ được hạnh phúc yêu thương nào có ngờ thành ra thế này.
" Triệu Hoàng tên khốn đó, dám hành hạ cậu đến mức này. Hân à sao cậu không phản kháng, Lạc Hân của mình trước kia là một cô gái mạnh mẽ cơ mà, cậu không phải học giỏi võ sao? Cậu còn học giỏi võ hơn cả mình! Nhìn xem đây còn là bình thường sao? Bác Loan mà biết được sẽ đau lòng như thế nào?"
" Vì mẹ mình mới chịu đựng, Tiểu Tinh mình biết cậu quan tâm mình, cậu yên tâm bây giờ mình tỉnh ngộ rồi sẽ không chịu đựng sống một cách hèn nhát yếu đuối nữa. Mình sẽ tự kiếm tiền lo cho mẹ và các em, mình sẽ cắt đứt với anh ta. Mình sẽ không để người nào làm tổn thương mình nữa đâu. Hơn nữa mình đã tìm được người giúp mình rồi, người này mình hoàn toàn tin tưởng."
" Ừm, mình sẽ bên cậu cần giúp gì cứ nói với mình. Ai dám bắt nạt cậu mình sẽ thay cậu trả đủa. Mình có tiền tiết kiệm cũng kha khá cậu nhận lấy khi nào có tiền trả lại mình "
Khả Tinh lấy một cái thẻ trong ví tiền ra, đặt vào lòng bàn tay của cô, Lạc Hân không dám nhận cô đem trả lại.
" Cậu cũng không khá giả gì, mình không lấy đâu. Mình tự có cách kiếm tiền rồi cậu không cần lo "
" Cậu cầm đi, trong thẻ này có hơn 70tr mình biết cậu đi ra khỏi nhà đó không có đem theo gì, giấy tờ cũng không có cả điện thoại cũng không vậy cậu kiếm tiền bằng cách nào? Cậu không cần ngại tiệm hoa của mình vẫn còn mà, mình ổn lắm không khó khăn như cậu nghĩ đâu. Cầm lấy đi, không nhận là không coi mình là bạn rồi "
Lạc Hân nhìn vẻ mặt kiên quyết của Khả Tinh, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp, cô bạn này từ trước đến giờ vẫn luôn đối xử chân thành với cô như vậy.
" Khả Tinh cảm ơn cậu nhé, mình sẽ dùng tiền kiếm ra tiền sẽ trả lại cậu nhanh thôi "
" Ừ, được rồi không cần nghĩ nhiều như vậy đâu"
" Chúng ta đi kiếm tiền đi "
" Hân hả? Sao hôm nay lại gọi cho mình thế?"
" Có việc nhờ cậu giúp, bây giờ cậu có rảnh không? "
" Bây giờ cũng không bận lắm nếu cậu cầu giúp thì mình luôn sẳn sàng, có chuyện gì sao? "
" Cậu tới đón mình được không? Chuyện dài lắm gặp nhau rồi mình sẽ kể cho cậu nghe"
" Được, cậu ở đâu mình tới đón cậu? "
" Để tớ nhắn địa chỉ qua, khi cậu đến đợi mình trước cổng nhé "
" Ừm biết rồi, mình đi liền đây "
Khả Tinh nhìn địa chỉ gửi đến cô bấm vào google map lên, tháo bỏ tạp dề trên người xuống, bỏ tóc lên gọn gàng, mặc chiếc áo kháo lên, cầm lấy chìa khóa xe máy trong túi xách, quay người mang khẩu trang tay vịn túu xách, nhìn bạn nữ nhân viên dặn dò coi cửa hàng rồi rời đi.
Đặng Khả Tinh là bạn thân của Lạc Hân, cùng quê với cô, Khả Tinh mở được một cửa hàng bán hoa ở quận Bình Thạnh..Gia đình khá giả tính tình rất tốt lại tự lập mạnh mẽ, vẻ ngoài thanh mảnh dịu dàng, khuôn mặt ưa nhìn hiền hòa.
Dư Lạc Hân xóa hết mọi hoạt động nãy giờ rồi tắt máy tính, máy tính của Dịch Luân bỏ ở nhà vì cô đi không có mang theo điện thoại nên chỉ mượn tạm máy tính của anh để liên lạc cho Khả Tinh thôi.
Lạc Hân quan sát xung quanh thấy không có ai, nhìn cổng sắt cao trước mắt cô có chút suy tư, giờ mà leo qua không biết có leo được hay không cao như vậy? Không cẩn thận nhẹ là rách quần nặng là trật chân chảy máu cho xem.
Cô.quay lại vào nhà thử tìm chìa khóa dự phòng, tìm một hồi không có cô đứng một chỗ hai tay chống nạnh bất lực, chìa khóa ở đâu nhỉ cô nhớ là có chìa khóa dự phòng mà.
Dư Lạc Hân cố gắng nhớ lại ký ức, rốt cuộc cũng nhớ ra chìa khóa được anh cắt trong phòng làm việc trong một cuốn sách.
Cô.đi vào phòng nhìn tủ sách, hình như là là quyển này, cô cầm lên mở ra đúng là chìa khóa này rồi. Dư Lạc Hân vui vẻ đặt sách lại chỗ cũ rời khỏi phòng.
Khả Tinh đón Lạc Hân hai người liền đi về tiệm hoa, khi vừa mới bước vào Lạc Hân không khỏi nhìn ngắm xung quanh, đây là lần thứ 3 cô đến đây, mọi thứ vẫn i như cũ, cô theo Khả Tinh lên phòng trên lầu, đây là phòng nghỉ ngơi của cô ấy.
Ngồi xuống ghế Khả Tinh rót một ly nước mát đưa cho Lạc Hân uống, cầm ly nước trong tay trước ánh nhìn tò mò của cô bạn Lạc Hân đặt ly nước xuống mặt bàn, chọn kể hết tất cả cho Khả Tinh nghe.
Sau khi nghe cô bạn mình kể xong Khả Tinh đã nhịn không được mà tức giận chửi tục vài tiếng. Bình thường thấy cô ấy dịu dàng hiền lành vậy nhưng khi đã chọc tới thì xác định sẽ không nhượng bộ.
" Tên đó dám làm vậy với cậu sao? Khốn nạn! Mình cứ tưởng anh ta là người đàn ông tốt đáng để cậu dựa giẫm nhưng không ngờ phía sau lại có bộ mặt như vậy. Đúng là nhìn mặt thôi không đoán trước được gì khi sống chung mới biết "
" Hân à cậu ly hôn với anh ta đi, mình sẽ giúp cậu để cậu ly hôn không vướng bận gì, bạo hành gia đình cũng là một cái tội cần được xử lý, cậu cứ nhẫn nhịn thì người ta sẽ chèn ép cậu tới ch*t đó! Nghe mình đi."
Khả Tinh nắm lấy bàn tay của cô an ủi, cô ấy vén tay áo cô lên xem, nhìn thấy vết thương lông mày nhíu lại, ánh mắt xót xa nhìn bạn mình, đến khi xem vết thương ở phần bụng Khả Tinh cũng không nhịn nổi cảm xúc nữa chắc là đau lắm.
Khả Tinh hai mắt cảm thấy cay nhòe đi cô ấy cứ nghĩ, bạn mình lấy chồng rồi sẽ được hạnh phúc yêu thương nào có ngờ thành ra thế này.
" Triệu Hoàng tên khốn đó, dám hành hạ cậu đến mức này. Hân à sao cậu không phản kháng, Lạc Hân của mình trước kia là một cô gái mạnh mẽ cơ mà, cậu không phải học giỏi võ sao? Cậu còn học giỏi võ hơn cả mình! Nhìn xem đây còn là bình thường sao? Bác Loan mà biết được sẽ đau lòng như thế nào?"
" Vì mẹ mình mới chịu đựng, Tiểu Tinh mình biết cậu quan tâm mình, cậu yên tâm bây giờ mình tỉnh ngộ rồi sẽ không chịu đựng sống một cách hèn nhát yếu đuối nữa. Mình sẽ tự kiếm tiền lo cho mẹ và các em, mình sẽ cắt đứt với anh ta. Mình sẽ không để người nào làm tổn thương mình nữa đâu. Hơn nữa mình đã tìm được người giúp mình rồi, người này mình hoàn toàn tin tưởng."
" Ừm, mình sẽ bên cậu cần giúp gì cứ nói với mình. Ai dám bắt nạt cậu mình sẽ thay cậu trả đủa. Mình có tiền tiết kiệm cũng kha khá cậu nhận lấy khi nào có tiền trả lại mình "
Khả Tinh lấy một cái thẻ trong ví tiền ra, đặt vào lòng bàn tay của cô, Lạc Hân không dám nhận cô đem trả lại.
" Cậu cũng không khá giả gì, mình không lấy đâu. Mình tự có cách kiếm tiền rồi cậu không cần lo "
" Cậu cầm đi, trong thẻ này có hơn 70tr mình biết cậu đi ra khỏi nhà đó không có đem theo gì, giấy tờ cũng không có cả điện thoại cũng không vậy cậu kiếm tiền bằng cách nào? Cậu không cần ngại tiệm hoa của mình vẫn còn mà, mình ổn lắm không khó khăn như cậu nghĩ đâu. Cầm lấy đi, không nhận là không coi mình là bạn rồi "
Lạc Hân nhìn vẻ mặt kiên quyết của Khả Tinh, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp, cô bạn này từ trước đến giờ vẫn luôn đối xử chân thành với cô như vậy.
" Khả Tinh cảm ơn cậu nhé, mình sẽ dùng tiền kiếm ra tiền sẽ trả lại cậu nhanh thôi "
" Ừ, được rồi không cần nghĩ nhiều như vậy đâu"
" Chúng ta đi kiếm tiền đi "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.