Chương 23: Đừng xem anh là người ngoài
Bạch Vũ Mịch
18/02/2024
13h
Tiệm Hoa của Đặng Khả Tinh
" Xin chào anh, anh tới mua hoa đúng không?"
Đặng Khả Tinh thấy khách hàng tới thì đứng dậy chào khách, hôm nay bé nhân viên xin nghỉ nên tiệm chỉ còn có mình cô thôi.
Thư ký Bùi lúc mới bước vô cái nhìn đầu tiên chạm mắt với Khả Tinh trong giây lát liền bị ngây người.
Cô gái trước mắt mặc một chiếc váy suôn không họa tiếc màu nâu dài tới cổ chân, gương mặt trắng hồng như đang tỏa ra ánh hoa.
Tóc tết đuôi cá để một bên mái tóc đen óng mượt mà hai hàng mày mỏng, đôi mắt phượng to tròn mang chút mị sắc, lông mi dài mảnh xinh đẹp tự nhiên. Chiếc mũi cao nhỏ thanh thoát giữa khuôn mặt, đôi môi đỏ son tựa cánh hoa hồng mới nở.
Đây chính là kiểu người con gái anh thích, người con gái mang nét đẹp mỏng manh nhẹ nhàng tựa như Bạch nguyệt quanh trong lời mọi người nói.
Đặng Khả Tinh nhìn anh ngây người không nói gì, cô khẽ cười thầm nghĩ trong bụng người này chắc là đang suy ngây gì đó.
Bùi Lập Dương sực hồi tỉnh, bàn tay xách túi vô thức nắm chặt quai túi hơn.
" Chào cô, cô là bà chủ? "
Bùi Lập Dương theo lời của sếp mà đi tới cửa tiệm đặt hoa, Mạnh Dịch Luân dặn anh ta đặt hoa ở tiệm này vì Đặng Khả Tinh là bạn thân của Lạc Hân, tạo cho cửa tiệm một mối làm ăn cũng không khó gì.
" Ân đúng, tôi là chủ của tiệm hoa này anh tìm tôi? "
" Xin chào tôi là Bùi Lập Dương là cấp dưới của sếp Mạnh, Mạnh tổng nói tôi đến đây hợp tác với tiệm hoa của cô. "
Khả Tinh lịch sự bắt tay nhìn người đàn ông nho nhã đẹp trai trước mặt, sếp Mạnh là Mạnh Dịch Luân sao?
" Sếp Mạnh anh nói là Mạnh Dịch Luân? "
" Ừm đúng vậy "
" À vậy anh ngồi ghế đi "
" Được! "
" Anh nói muốn bàn hợp tác là gì? "
" Mạnh Tổng muốn hợp tác với tiệm hoa của cô lâu dài, sau này tất cả hoạt động lớn nhỏ của công ty cần hoa đều đặt hoa ở tiệm hoa của cô. Bà chủ thấy sự hợp tác này thế nào?"
Khả Tinh tròn mắt kích động mối làm ăn lớn, một công ty lớn như thế mà muốn hợp tác đặt hoa ở tiệm cô, cô mong mà không được đấy chứ.
Ký liền đồng ý liền kỳ này có lãi rồi, tiểu Hân bạn trai mới này của cậu tớ cho 99 điểm.
" Hợp tác với công ty tôi rất sẵn lòng, chắc anh đã chuẩn bị hợp đồng rồi chứ? "
Lập Dương vui vẻ lấy hợp đồng từ trong túi ra đưa cho Khả Tinh xem. Khả Tinh xem kĩ hợp đồng rồi mới ký tên, cô vui vẻ mà đưa tay bắt tay thư ký Bùi.
" Hợp tác vui vẻ nhé! "
" Hợp tác vui vẻ "
" À mối hợp tác đầu tiên của chúng ta đã có rồi, tuần tới sếp Mạnh có tổ chức tiệc sinh nhật cho em gái ở Khách Sạn, hoa trang trí nhờ tiệm hoa cô đó "
" Ha anh muốn loại hoa nào, số lượng bao nhiêu tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ giao tới. "
" Để tôi dẫn cô đi tới địa điểm tổ chức tiệc cho cô quan sát, rồi xem nên sử dụng bao nhiêu bông "
" Được! "
17 giờ điểm tới nhân viên ai nấy đều tạm dừng công việc chuẩn bị tan làm về nhà.
Dư Lạc Hân cũng thế cô cùng mọi người đều tan, đi xuống bãi xe liền chỉ thấy bác Trung tài xế đứng đợi sẳn ngoài.
" Cô Dư! "
" Bác Trung? "
" Cậu chủ nói tôi đón cô về nhà trước, cậu ấy có việc riêng nên sẽ về sau. "
" Ừm! Vậy phiền bác ạ "
" Không phiền cô lên xe tôi đưa cô về "
Về tới nhà cô đi tắm rửa sạch sẽ thay một bộ đồ ngủ kiểu Nhật bản, mang dép bông mà đi xuống nhà.
" Chào cô chủ! "
" Chào anh chị! "
Hai vợ chồng Thương và Hưng nhìn thấy cô xuống liền lên tiếng chào, lúc nãy họ mới ở ngoài vườn tưới cây xong giờ mới biết cô đã về.
" Cô chủ đói không hai chúng tôi dọn cơm cho cô ăn nhé? " Chị Thương nói
Lạc Hân cười cười đi đến tủ lạnh lấy một chai nước khoáng mà uống, rồi mới nhìn hai người mà nói.
" Anh chị ăn trước đi em đợi anh Luân về cùng ăn, mà sau này không cần gọi em cô chủ gì đó. Nghe sao sao ý em không thoải mái, anh chị cứ gọi em Lạc Hân là được rồi. "
Thương và Hưng nhìn nhau ngượng ngùng, cô nháy máy quay lưng đi xem món ngon anh chị đã nấu.
Ô có canh chua cá hú, tôm thịt rim, rau cải xào, mực xào rau củ toàn món ngon không à.
" Toàn món ngon không à anh chị nấu giỏi thật! "
" Chỉ là những món dân quê bình thường cô Lạc Hân thích là chúng tôi vui rồi. " Thương nói
" Anh chị đã ăn chưa? "
" Chúng tôi nào dám ăn trước chủ chứ, lát nữa tôi và Thương ăn cơm với trứng là được rồi. Cô Lạc Hân không cần để ý người giúp việc bọn tôi, cậu chủ đã trả lương rất cao cho chúng tôi rồi nhờ cậu chủ mà con tôi sống tốt hơn. "
Cô nhìn bộ dáng chân chất bình dị sương nắng của hai vợ chồng, cô bổng nhớ đến lúc nhỏ khi còn ba bộ dáng ba mẹ cô cũng giống hai anh chị đây.
Cô đồng cảm với họ vì chính bản thân cô cũng từng sống trong tình cảnh đó, tuy hiện tại đã tốt nhưng những khổ cực thơ ấu làm sao có thể nói quên là quên.
Dư Lạc Hân không nói gì Thương và Hưng thấy cô quay lưng hoay hoay múc thức ăn ra dĩa, tưởng cô muốn ăn tối nên đi tới phụ cô dọn thức ăn ra bàn.
" Hai anh chị ngồi ăn cùng ăn nhé! Em nghỉ lại rồi em đói bụng nhưng ăn một mình buồn lắm. "
" Ngồi xuống ăn cùng em đi, yên tâm em có để phần cho anh Luân rồi. "
" Cái này…"
Hai vợ chồng đắn đo nhìn nhau rồi nhìn cô, họ thấy cô nhiệt tình thân thiện như vậy âu cũng suy nghĩ mấy cái lý do linh tinh.
Lạc Hân đi vòng qua đem hai người ngồi xuống ghế, không để cho họ có lý do từ chối.
" Chị Thương và anh Hưng cứ tự nhiên ăn, không cần ngại em đâu. Em cũng là phận ở nhờ giống hai người mà, tương lai em sẽ kiếm đủ tiền mua nhà cho chính mình "
" Ai là ở nhờ? "
Giọng nói trầm lạnh mang chút tức giận vang lên, ba người đều giật mình nhìn về hướng phát ra âm thanh. Lạc Hân đứng dậy giống như bị bắt đang làm việc xấu nhìn Mạnh Dịch Luân đang từ từ đi tới.
" Cậu chủ!! "
" Anh! "
Lạc Hân cổ tay bị anh nắm lấy đem cô kéo lên lầu, cô gái gan lớn vẫn còn chưa biết sợ quay đầu xuống nói.
" Anh chị ăn trước đi nhé đừng chờ em "
Cánh cửa bị anh mở ra Lạc Hân bị đẩy xuống giường, chưa kịp ngồi dậy đã bị người đàn ông to lớn đè lên người đem miệng cô hung hăng hôn lấy.
" A! "
Hai bàn tay nhỏ bị tay anh đan chặt ấn giữ hai bên, cô nhắm mắt cơ hồ cảm giác không khí mình bị hút hết. Hai cánh môi bị mút đến sưng, Dịch Luân đưa lưỡi của mình đem lưỡi của Lạc Hân mà cắn nút.
Lạc Hân cũng không phản kháng cô tự vươn cái lưỡi non nớt của mình ra, phối hợp với động tác của anh mà cùng nhau quấn quýt mút chặt, đến khi đầu óc cô mơ màng anh mới chịu buông tha đem môi và lưỡi hai người tách ra.
Lạc Hân giống như con cá đuối nằm trên mặt bờ, lần đầu hôn mệt muốn xỉu như vậy mặt cô đã đỏ lự. Cảm thấy không còn mặt mũi nhìn ai nữa, cô xấu hổ đem chiếc gối lên che lấy mặt của mình.
Cô muốn khóc! Trong đầu liên tục phủ nhận
* Người lúc nãy không phải là mình! Không phải là mình.*
Mạnh Dịch Luân ăn ngọt nên tâm tình đã dịu xuống, lúc nãy khi vừa đi tới cửa anh nghe cô nói cô đang ở nhờ nhà, giống như cô không xem anh là người thân vậy.
Anh lúc ấy bất an cảm thấy cô có thể tự bỏ đi mà không nói với anh một lời nào.
Vốn định hung hăng trừng phạt cô lại cái suy nghĩ kia, nhưng với biểu hiện chủ động đáp lại nụ hôn kia anh mềm lòng rồi.
Anh đem gối cô gỡ ra, cô lại dùng tay che mặt mình. Dịch Luân bật cười ngã người xuống nệm êm đem cô ôm vào trong lòng.
" Bảo bối! "
" Anh bỏ em ra! Anh bắt nạt em! "
" Anh không có bắt nạt em, anh chỉ là tức giận bất an vì em. "
Lạc Hân nghe vậy mới đem tay bỏ ra, ngẩn đầu nhìn anh Mạnh Dịch Luân nhân cơ hội bé nhím mất cảnh gác lại cúi đầu yêu thương lên môi nhỏ.
Day dưa một lát khi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc, Lạc Hân mặt đỏ hồng bàn tay nhỏ lại dáng lên vai mà đánh mấy cái.
" Anh học hư! Dám khinh dễ em! Không biết không biết em bị anh đem dạy cho hư rồi! "
Cô cảm thấy mình bị anh dạy cho hư, bình thường cô phải thế này.
Lúc trước cô nhạt nhòa lắm nhìn thấy hành động người ta thân mật như vậy sẽ tự nhiên rùng mình ghét bỏ.
Hiện tại lại không ghét còn có ham muốn, cô muốn giấu mặt đi xấu hổ xấu hổ quá đi mất.
" Em hư anh chiều nên cứ việc hư anh càng thích "
Anh bình tĩnh mà nói ra, làm cô không chịu được nữa cúi đầu xuống cụp mắt không muốn để ý gì nữa.
Anh trong lòng vui vẻ, cô bé ngày càng bị anh kích thích chủ động tiếp xúc thân mật cùng anh. Mạnh Dịch Luân muốn đem bộ dáng khác của cô khui ra.
" Sau này không được xem mình là người ngoài trong chính căn nhà này nghe chưa? Không phải ai anh cũng dắt về nhà này đâu, phụ nữ trừ mẹ và em gái ra em là người thứ 3 đó. Cũng đừng xem anh là người ngoài anh muốn mình trong lòng em là người thân, người em có thể tự nhiên chia sẽ và thoải mái yêu thương. "
" Hân Hân! Cho anh cảm giác an toàn của em nhé? "
Lạc Hân vòng tay qua eo ôm lấy anh, cô dụi mặt mình vào trong lồng ngực ấm áp của anh.
" Luân…em sẽ cố gắng! Anh cho em một chút thời gian nhé! "
Mạnh Dịch Luân nhẹ cười đem cô càng ôm chặt hơn, anh kéo người cô lên ngang bằng mình, ôn nhu hôn lên giữa trán cô rồi hôn đến hai bên má.
" Ừm! Anh sẽ chờ em chính thức mở hết lòng với anh "
" Cảm ơn anh! "
" Chụt! "
Cô chủ động hôn chụt lên môi anh, rồi cong môi cười vui vẻ. Anh cũng hạnh phúc mà cười theo cô luôn.
Tiệm Hoa của Đặng Khả Tinh
" Xin chào anh, anh tới mua hoa đúng không?"
Đặng Khả Tinh thấy khách hàng tới thì đứng dậy chào khách, hôm nay bé nhân viên xin nghỉ nên tiệm chỉ còn có mình cô thôi.
Thư ký Bùi lúc mới bước vô cái nhìn đầu tiên chạm mắt với Khả Tinh trong giây lát liền bị ngây người.
Cô gái trước mắt mặc một chiếc váy suôn không họa tiếc màu nâu dài tới cổ chân, gương mặt trắng hồng như đang tỏa ra ánh hoa.
Tóc tết đuôi cá để một bên mái tóc đen óng mượt mà hai hàng mày mỏng, đôi mắt phượng to tròn mang chút mị sắc, lông mi dài mảnh xinh đẹp tự nhiên. Chiếc mũi cao nhỏ thanh thoát giữa khuôn mặt, đôi môi đỏ son tựa cánh hoa hồng mới nở.
Đây chính là kiểu người con gái anh thích, người con gái mang nét đẹp mỏng manh nhẹ nhàng tựa như Bạch nguyệt quanh trong lời mọi người nói.
Đặng Khả Tinh nhìn anh ngây người không nói gì, cô khẽ cười thầm nghĩ trong bụng người này chắc là đang suy ngây gì đó.
Bùi Lập Dương sực hồi tỉnh, bàn tay xách túi vô thức nắm chặt quai túi hơn.
" Chào cô, cô là bà chủ? "
Bùi Lập Dương theo lời của sếp mà đi tới cửa tiệm đặt hoa, Mạnh Dịch Luân dặn anh ta đặt hoa ở tiệm này vì Đặng Khả Tinh là bạn thân của Lạc Hân, tạo cho cửa tiệm một mối làm ăn cũng không khó gì.
" Ân đúng, tôi là chủ của tiệm hoa này anh tìm tôi? "
" Xin chào tôi là Bùi Lập Dương là cấp dưới của sếp Mạnh, Mạnh tổng nói tôi đến đây hợp tác với tiệm hoa của cô. "
Khả Tinh lịch sự bắt tay nhìn người đàn ông nho nhã đẹp trai trước mặt, sếp Mạnh là Mạnh Dịch Luân sao?
" Sếp Mạnh anh nói là Mạnh Dịch Luân? "
" Ừm đúng vậy "
" À vậy anh ngồi ghế đi "
" Được! "
" Anh nói muốn bàn hợp tác là gì? "
" Mạnh Tổng muốn hợp tác với tiệm hoa của cô lâu dài, sau này tất cả hoạt động lớn nhỏ của công ty cần hoa đều đặt hoa ở tiệm hoa của cô. Bà chủ thấy sự hợp tác này thế nào?"
Khả Tinh tròn mắt kích động mối làm ăn lớn, một công ty lớn như thế mà muốn hợp tác đặt hoa ở tiệm cô, cô mong mà không được đấy chứ.
Ký liền đồng ý liền kỳ này có lãi rồi, tiểu Hân bạn trai mới này của cậu tớ cho 99 điểm.
" Hợp tác với công ty tôi rất sẵn lòng, chắc anh đã chuẩn bị hợp đồng rồi chứ? "
Lập Dương vui vẻ lấy hợp đồng từ trong túi ra đưa cho Khả Tinh xem. Khả Tinh xem kĩ hợp đồng rồi mới ký tên, cô vui vẻ mà đưa tay bắt tay thư ký Bùi.
" Hợp tác vui vẻ nhé! "
" Hợp tác vui vẻ "
" À mối hợp tác đầu tiên của chúng ta đã có rồi, tuần tới sếp Mạnh có tổ chức tiệc sinh nhật cho em gái ở Khách Sạn, hoa trang trí nhờ tiệm hoa cô đó "
" Ha anh muốn loại hoa nào, số lượng bao nhiêu tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ giao tới. "
" Để tôi dẫn cô đi tới địa điểm tổ chức tiệc cho cô quan sát, rồi xem nên sử dụng bao nhiêu bông "
" Được! "
17 giờ điểm tới nhân viên ai nấy đều tạm dừng công việc chuẩn bị tan làm về nhà.
Dư Lạc Hân cũng thế cô cùng mọi người đều tan, đi xuống bãi xe liền chỉ thấy bác Trung tài xế đứng đợi sẳn ngoài.
" Cô Dư! "
" Bác Trung? "
" Cậu chủ nói tôi đón cô về nhà trước, cậu ấy có việc riêng nên sẽ về sau. "
" Ừm! Vậy phiền bác ạ "
" Không phiền cô lên xe tôi đưa cô về "
Về tới nhà cô đi tắm rửa sạch sẽ thay một bộ đồ ngủ kiểu Nhật bản, mang dép bông mà đi xuống nhà.
" Chào cô chủ! "
" Chào anh chị! "
Hai vợ chồng Thương và Hưng nhìn thấy cô xuống liền lên tiếng chào, lúc nãy họ mới ở ngoài vườn tưới cây xong giờ mới biết cô đã về.
" Cô chủ đói không hai chúng tôi dọn cơm cho cô ăn nhé? " Chị Thương nói
Lạc Hân cười cười đi đến tủ lạnh lấy một chai nước khoáng mà uống, rồi mới nhìn hai người mà nói.
" Anh chị ăn trước đi em đợi anh Luân về cùng ăn, mà sau này không cần gọi em cô chủ gì đó. Nghe sao sao ý em không thoải mái, anh chị cứ gọi em Lạc Hân là được rồi. "
Thương và Hưng nhìn nhau ngượng ngùng, cô nháy máy quay lưng đi xem món ngon anh chị đã nấu.
Ô có canh chua cá hú, tôm thịt rim, rau cải xào, mực xào rau củ toàn món ngon không à.
" Toàn món ngon không à anh chị nấu giỏi thật! "
" Chỉ là những món dân quê bình thường cô Lạc Hân thích là chúng tôi vui rồi. " Thương nói
" Anh chị đã ăn chưa? "
" Chúng tôi nào dám ăn trước chủ chứ, lát nữa tôi và Thương ăn cơm với trứng là được rồi. Cô Lạc Hân không cần để ý người giúp việc bọn tôi, cậu chủ đã trả lương rất cao cho chúng tôi rồi nhờ cậu chủ mà con tôi sống tốt hơn. "
Cô nhìn bộ dáng chân chất bình dị sương nắng của hai vợ chồng, cô bổng nhớ đến lúc nhỏ khi còn ba bộ dáng ba mẹ cô cũng giống hai anh chị đây.
Cô đồng cảm với họ vì chính bản thân cô cũng từng sống trong tình cảnh đó, tuy hiện tại đã tốt nhưng những khổ cực thơ ấu làm sao có thể nói quên là quên.
Dư Lạc Hân không nói gì Thương và Hưng thấy cô quay lưng hoay hoay múc thức ăn ra dĩa, tưởng cô muốn ăn tối nên đi tới phụ cô dọn thức ăn ra bàn.
" Hai anh chị ngồi ăn cùng ăn nhé! Em nghỉ lại rồi em đói bụng nhưng ăn một mình buồn lắm. "
" Ngồi xuống ăn cùng em đi, yên tâm em có để phần cho anh Luân rồi. "
" Cái này…"
Hai vợ chồng đắn đo nhìn nhau rồi nhìn cô, họ thấy cô nhiệt tình thân thiện như vậy âu cũng suy nghĩ mấy cái lý do linh tinh.
Lạc Hân đi vòng qua đem hai người ngồi xuống ghế, không để cho họ có lý do từ chối.
" Chị Thương và anh Hưng cứ tự nhiên ăn, không cần ngại em đâu. Em cũng là phận ở nhờ giống hai người mà, tương lai em sẽ kiếm đủ tiền mua nhà cho chính mình "
" Ai là ở nhờ? "
Giọng nói trầm lạnh mang chút tức giận vang lên, ba người đều giật mình nhìn về hướng phát ra âm thanh. Lạc Hân đứng dậy giống như bị bắt đang làm việc xấu nhìn Mạnh Dịch Luân đang từ từ đi tới.
" Cậu chủ!! "
" Anh! "
Lạc Hân cổ tay bị anh nắm lấy đem cô kéo lên lầu, cô gái gan lớn vẫn còn chưa biết sợ quay đầu xuống nói.
" Anh chị ăn trước đi nhé đừng chờ em "
Cánh cửa bị anh mở ra Lạc Hân bị đẩy xuống giường, chưa kịp ngồi dậy đã bị người đàn ông to lớn đè lên người đem miệng cô hung hăng hôn lấy.
" A! "
Hai bàn tay nhỏ bị tay anh đan chặt ấn giữ hai bên, cô nhắm mắt cơ hồ cảm giác không khí mình bị hút hết. Hai cánh môi bị mút đến sưng, Dịch Luân đưa lưỡi của mình đem lưỡi của Lạc Hân mà cắn nút.
Lạc Hân cũng không phản kháng cô tự vươn cái lưỡi non nớt của mình ra, phối hợp với động tác của anh mà cùng nhau quấn quýt mút chặt, đến khi đầu óc cô mơ màng anh mới chịu buông tha đem môi và lưỡi hai người tách ra.
Lạc Hân giống như con cá đuối nằm trên mặt bờ, lần đầu hôn mệt muốn xỉu như vậy mặt cô đã đỏ lự. Cảm thấy không còn mặt mũi nhìn ai nữa, cô xấu hổ đem chiếc gối lên che lấy mặt của mình.
Cô muốn khóc! Trong đầu liên tục phủ nhận
* Người lúc nãy không phải là mình! Không phải là mình.*
Mạnh Dịch Luân ăn ngọt nên tâm tình đã dịu xuống, lúc nãy khi vừa đi tới cửa anh nghe cô nói cô đang ở nhờ nhà, giống như cô không xem anh là người thân vậy.
Anh lúc ấy bất an cảm thấy cô có thể tự bỏ đi mà không nói với anh một lời nào.
Vốn định hung hăng trừng phạt cô lại cái suy nghĩ kia, nhưng với biểu hiện chủ động đáp lại nụ hôn kia anh mềm lòng rồi.
Anh đem gối cô gỡ ra, cô lại dùng tay che mặt mình. Dịch Luân bật cười ngã người xuống nệm êm đem cô ôm vào trong lòng.
" Bảo bối! "
" Anh bỏ em ra! Anh bắt nạt em! "
" Anh không có bắt nạt em, anh chỉ là tức giận bất an vì em. "
Lạc Hân nghe vậy mới đem tay bỏ ra, ngẩn đầu nhìn anh Mạnh Dịch Luân nhân cơ hội bé nhím mất cảnh gác lại cúi đầu yêu thương lên môi nhỏ.
Day dưa một lát khi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc, Lạc Hân mặt đỏ hồng bàn tay nhỏ lại dáng lên vai mà đánh mấy cái.
" Anh học hư! Dám khinh dễ em! Không biết không biết em bị anh đem dạy cho hư rồi! "
Cô cảm thấy mình bị anh dạy cho hư, bình thường cô phải thế này.
Lúc trước cô nhạt nhòa lắm nhìn thấy hành động người ta thân mật như vậy sẽ tự nhiên rùng mình ghét bỏ.
Hiện tại lại không ghét còn có ham muốn, cô muốn giấu mặt đi xấu hổ xấu hổ quá đi mất.
" Em hư anh chiều nên cứ việc hư anh càng thích "
Anh bình tĩnh mà nói ra, làm cô không chịu được nữa cúi đầu xuống cụp mắt không muốn để ý gì nữa.
Anh trong lòng vui vẻ, cô bé ngày càng bị anh kích thích chủ động tiếp xúc thân mật cùng anh. Mạnh Dịch Luân muốn đem bộ dáng khác của cô khui ra.
" Sau này không được xem mình là người ngoài trong chính căn nhà này nghe chưa? Không phải ai anh cũng dắt về nhà này đâu, phụ nữ trừ mẹ và em gái ra em là người thứ 3 đó. Cũng đừng xem anh là người ngoài anh muốn mình trong lòng em là người thân, người em có thể tự nhiên chia sẽ và thoải mái yêu thương. "
" Hân Hân! Cho anh cảm giác an toàn của em nhé? "
Lạc Hân vòng tay qua eo ôm lấy anh, cô dụi mặt mình vào trong lồng ngực ấm áp của anh.
" Luân…em sẽ cố gắng! Anh cho em một chút thời gian nhé! "
Mạnh Dịch Luân nhẹ cười đem cô càng ôm chặt hơn, anh kéo người cô lên ngang bằng mình, ôn nhu hôn lên giữa trán cô rồi hôn đến hai bên má.
" Ừm! Anh sẽ chờ em chính thức mở hết lòng với anh "
" Cảm ơn anh! "
" Chụt! "
Cô chủ động hôn chụt lên môi anh, rồi cong môi cười vui vẻ. Anh cũng hạnh phúc mà cười theo cô luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.