Chương 93: Lại sinh một đứa
Khiếu Ngã Tiểu Nhục Nhục
02/11/2016
Qua mấy trăm năm Kỳ Lân thôn vẫn hệt như mọi ngày, không có bất kỳ điểm khác biệt gì so với trước khi bọn họ rời đi cả. Chỉ là Liễu Nghi Sinh còn chưa kịp dạo thăm quanh thôn, liền phụng mệnh đi chăm sóc cho phụ thân đang ở cữ của y, giống hệt như mấy năm trước đây lúc y vừa mới sinh Tiểu Hi và Tiểu Vọng, chỉ là hiện tại hai phụ tử lại đổi vai cho nhau, dù nhìn thế nào cũng đều thấy có chút lúng túng.
Liễu Mộ Ngôn đã phải tiêu hao khí huyết quá độ, sắc mặt vẫn còn chưa tốt lắm. Hai phụ tử rời xa nhau nhiều năm như vậy, hiện tại gặp lại, đôi bên đều có chút mừng mừng tủi tủi, không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Phụ thân… Người cảm thấy thân thể thế nào rồi? Người uống chén thuốc này đi.” Liễu Nghi Sinh đưa chén thuốc qua, thấy Liễu Mộ Ngôn cũng không nhận lấy, Liễu Mộ Ngôn chỉ nhìn y chằm chằm, trong lòng đặc biệt chua xót khổ sở.
“Tiểu Liễu Nhi, con trưởng thành rồi.” Liễu Mộ Ngôn cũng không ngờ tới thời điểm mình gặp lại hài tử này lại là lúc bộ dáng mình chật vật như vậy, vài năm không gặp, càng ngày hài tử càng trầm ổn tuấn tú, y cảm thấy rất áy náy, lại có cảm giác vui sướng kích động khi được gặp lại nó, giữa lúc ngũ vị tạp trần thanh âm đều có chút nghẹn ngào.
“Phụ thân, người uống thuốc trước đi. Sao người lại giống con mất rồi, tại sợ thuốc đắng nên mới không chịu uống thuốc hay sao?”
Lồng ngực Liễu Mộ Ngôn mềm mại không gì sánh được, kết quả uống một hơi cạn sạch chén thuốc, sau đó y mới nói: “Tiểu Liễu Nhi, kể cho phụ thân nghe xem, mấy năm qua con sống ở bên ngoài tốt chứ?”
Hai phụ tử ôn lại chuyện xưa tới tận khuya. Kỳ Thiên Hữu ôm tiểu nhi tử vào nhà, cao hứng cứ như lần đầu được làm phụ thân của người ta, cười đến mức khóe miệng đều kéo tới quai hàm luôn rồi.
“Tiểu Liễu Nhi, phụ thân của con vẫn còn mệt lắm, không thể nói chuyện quá lâu được, kế tiếp để ta tới chiếu cố đi!”
Liễu Nghi Sinh ngẫm nghĩ, công công của mình có tiểu nhi tử, không còn quan tâm tới thức phụ nhi là y nữa rồi… Bất quá ai bảo tiểu oa nhi này cũng là đệ đệ của y làm chi, Liễu Nghi Sinh liền nhịn cười nói: “Làm phiền phụ thân rồi, ngày mai con sẽ trở lại thăm phụ thân của mình.”
Trong khoảnh khắc khúc mắc với dưỡng phụ đã được hóa giải không còn bóng dáng, thấy cuối cùng công công và phụ thân của y đã có thể từ người hữu tình biến thành thân thuộc, trong lòng y cũng cực kỳ vui mừng.
Chỉ là thấy hai phụ thân đã có tiểu gia đình của riêng mình, khó tránh khỏi khiến y sinh ra một loại cảm giác xa cách, Liễu Nghi Sinh thương lượng với hai huynh đệ, vẫn là nên quay về Vạn Điệp cốc ở thôi, nếu như hai trưởng bối nhớ bọn họ, có thể tới tìm bọn họ bất cứ lúc nào, bọn họ cũng đã hứa là sẽ thường xuyên về thăm thôn rồi.
Liễu Mộ Ngôn và Kỳ Thiên Hữu đều không nỡ, thế nhưng bọn nhỏ đã trưởng thành cũng có thế giới riêng của chúng rồi, trọng điểm trong cuộc sống sau này của họ cũng đã chuyển dời đến đến việc chăm sóc tiểu sinh mệnh mới này, quả thực là vô pháp quan tâm chăm sóc cho hài tử được nhiều nữa.
Ba năm sau.
Gần đây Liễu Nghi Sinh vẫn sống một mình tại Vạn Điệp cốc, Tiểu Hi Tiểu Vọng nhớ các gia gia, cũng nhớ tiểu “thúc thúc” của chúng, thế nên liền khóc lóc làm nũng năn nỉ van xin phụ thân dẫn bọn chúng quay về Kỳ Lân thôn chơi đùa.
Liễu Nghi Sinh không muốn đi xem náo nhiệt, thế là chờ sau khi phụ tử bọn họ rời đi rồi, chính mình cũng có thể yên tĩnh được một chút.
Hôm đó cũng như mọi ngày, y đi ra ngoài hái chút dược liệu, lúc trở về lại phát hiện có một người té ngã trên mặt đất ở trước cửa phòng. Y vội bỏ thuốc xuống nâng người dậy, vừa nhìn đến khuôn mặt người nọ, y lập tức nhận ra ngay, đây còn không phải là tiểu đồ đệ duy nhất của y, Tây Môn Tình hay sao?
Tình huống của Tây Môn Tình rất không xong, thân thể phi thường suy yếu còn chưa nói, thế mà trên người lại đang mang thai nữa. Bởi vì cơ thể mẹ quá mức suy yếu, hài tử có nguy hiểm sinh non bất kỳ lúc nào.
Y châm cứu cho Tây Môn Tình, sau đó lại đút thuốc dưỡng thai cho y uống, qua chừng 7 – 8 canh giờ, Tây Môn Tình mới yếu ớt tỉnh lại, luống cuống mở đôi mắt to nhìn y, kêu một tiếng sư phụ.
Một tiếng sư phụ này cứ như đâm vào tim của y. Vài năm không gặp, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của y, tiểu đồ đệ đã thành một đại mỹ nhân, khiến cho người khác nhìn vào liền muốn hảo hảo thương yêu.
Đồ đệ này của Liễu Nghi Sinh vừa mới sinh ra đã phải chịu số khổ, hiện tại trưởng thành rồi mà vẫn không có năng lực tự bảo vệ mình như vậy. Liễu Nghi Sinh vừa đau lòng thay y vừa tiếc rèn sắt không thành thép, bất quá y lại âm thầm cảm thấy may mắn, cũng may mình không có quay về Kỳ Lân thôn cùng với bọn nhỏ, không thôi đừng nói là hài tử, có thể đến cả mạng nhỏ của đồ đệ đều khó bảo toàn rồi.
Chỉ là không biết người nào đã thương tổn y thành như vậy, đã lớn bụng rồi mà còn phải đi nương nhờ sư phụ y là mình đây. Nhất định là tên nam nhân kia cực kỳ đáng ghét, hoặc là một người không biết chịu trách nhiệm, cũng không biết mấy năm nay đồ đệ đã gặp phải những chuyện bất hạnh gì nữa.
Nghĩ vậy, Liễu Nghi Sinh hận không thể thiên đao vạn quả cái tên nam nhân thối kia, nếu như Kỳ Thạc Kỳ Canh dám đối với y như vậy, nhất định y phải khiến cho cả đời này của bọn họ không có một ngày được sống yên ổn.
Tây Môn Tình lớn bụng không thể đi chỗ nào được, cứ như thế mà ở lại trong sơn cốc, thế nhưng vô luận Liễu Nghi Sinh có hỏi như thế nào đều hỏi không ra rốt cuộc tình huống của cái tên gian phu kia là như thế nào.
Dù sao cũng không phải là ngày đầu tiên Liễu Nghi Sinh đi ra ngoài lăn lộn, Tây Môn Tình thuận miệng nói đã gặp gỡ với một người của Nam Cung gia, Liễu Nghi Sinh hoàn toàn không tin.
Rõ ràng trên người Tây Môn Tình đã xảy ra biến cố kinh thiên, mỗi ngày y đều mặt ủ mày chau, cho dù mình có ngu ngốc tới cỡ nào cũng nhìn ra được một lòng của y đã hoàn toàn rơi vào trên người hắn ta, hôm nay lại mang theo cốt nhục của hắn nữa, đến tột cùng có đạo lý gì mà hai người phải rời xa nhau không thể ở cùng một chỗ được chứ?
Trong lòng y rất hiếu kỳ, nhưng tạm thời cũng không làm được gì cả, chỉ có thể chờ Kỳ Thạc Kỳ Canh trở về, sau đó mới đưa ra quyết định được.
Rất nhanh hai huynh đệ đã trở về rồi, hơn nữa lại về một mình mà không có dẫn theo nhi tử.
Bọn họ vào nhà vừa mới định kêu bảo bối liền bị Liễu Nghi Sinh ra hiệu đừng có lên tiếng, kéo hai người ra khỏi phòng, sau đó mới kể lại chuyện của Tây Môn Tình cho hai người cùng nghe.
“Chính là như vậy đó, trên đời này đồ đệ chỉ có một mình ta là người thân, nếu ta mà còn bỏ mặc y nữa thì sẽ không còn ai quan tâm tới chuyện này luôn đó. Nhất định y phải ở lại chỗ này, các ngươi nói xem phải làm thế nào đây…” Ý tứ của Liễu Nghi Sinh chính là, hi vọng hai người đừng xuất hiện ở trước mặt Tây Môn Tình, sợ sẽ dọa đến Tây Môn Tình, đương nhiên y còn có chút tư tâm khác nữa, nếu để cho đồ đệ biết mình cũng là tức phụ nhi của người khác, hơn nữa mình lại có hai tướng công, thật đúng là có chút mất mặt đó.
Kỳ Thạc híp mắt lại, nhìn y một cách đầy nguy hiểm: “Tiểu Liễu Nhi, ý của ngươi là bởi vì đồ đệ của ngươi tới đây, cho nên liền không muốn gặp mặt hai tướng công của ngươi rồi phải không?”
“Không phải ý tứ này!” Liễu Nghi Sinh đập hắn một cái, đương nhiên y sẽ không thừa nhận rồi: “Tình Nhi bị kinh hách nhiều như vậy, sự xuất hiện của các ngươi không thuận lợi cho việc ổn định tâm tình của y, đến lúc đó đồ đệ của ta một xác hai mạng rồi các ngươi đền nổi sao?”
Nói lời nhẫn tâm xong rồi, chính sách dụ dỗ cũng phải đuổi kịp, Liễu Nghi Sinh thấy sắc mặt của hai huynh đệ không ổn liền bày ra khuôn mặt tươi cười dỗ dành bọn họ: “Hai ca ca tốt ơi, các ngươi ráng chịu ủy khuất một chút đi, dù sao nhi tử đã về thôn chơi với hai gia gia vui đến quên trời quên đất rồi, các ngươi là thần thú, biến thân nằm ở ngoài đồng trống cũng không thành vấn đề gì, không phải ngựa đều ngủ trong chuồng ngựa hay sao… Khụ, ta là nói… Cùng lắm thì ta bồi thường cho hai ngươi đi…”
Thấy y bắt đầu làm nũng, sắc mặt hai người mới khá lên được một chút, Kỳ Canh khó chịu cắn lên tay y, nhe răng hỏi: “Ngươi nói thử xem dự định bồi thường cho bọn ta thế nào đây?”
Liễu Nghi Sinh liếc mắt, y cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, bây giờ bị hỏi ngược lại, nhất thời nghĩ không ra cách để qua loa với bọn họ.
“Kỳ thực bọn ta ngủ bên ngoài cũng không có vấn đề gì lớn, bất quá mỗi tối ngươi phải ở cùng hai ta, cũng không thể để cho bọn ta chịu khổ một mình được.”
Hiện tại đang là ngày hè nóng bức, ngược lại buổi tối ngủ ở bên ngoài sẽ thập phần mát mẻ. Trong lòng Kỳ Thạc nảy ra chút chủ ý xấu, nháy mắt ra hiệu với Kỳ Canh bảo hắn đừng cãi lời, bản sơn nhân tự có diệu kế, cứ đáp ứng như vậy đi.
Liễu Nghi Sinh âm thầm thở dài một hơi, thấy hai người hợp tác như vậy liền hôn vài cái lên môi mỗi người, đảm bảo nhất định buổi tối sẽ đến hảo hảo ở cùng bọn họ, sau đó mới dứt ra đi chăm sóc cho Tây Môn Tình.
“Kỳ Thạc, ngươi thực sự để mặc Tiểu Liễu Nhi đuổi hai huynh đệ chúng ta ra ngoài sao?”
“Ha ha, không phải y muốn chúng ta biến thành hình thú ngủ ở bên ngoài sao? Chúng ta dứt khoát dùng hình thú ngủ cùng với y là được.”
“Ngươi là nói?”
“Tiểu Hi Tiểu Vọng đều đã lớn như vậy rồi, Tiểu Liễu Nhi cũng nên sinh thêm một đứa cho chúng ta nữa chứ hả, ngươi cứ nói đi?”
Liễu Mộ Ngôn đã phải tiêu hao khí huyết quá độ, sắc mặt vẫn còn chưa tốt lắm. Hai phụ tử rời xa nhau nhiều năm như vậy, hiện tại gặp lại, đôi bên đều có chút mừng mừng tủi tủi, không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Phụ thân… Người cảm thấy thân thể thế nào rồi? Người uống chén thuốc này đi.” Liễu Nghi Sinh đưa chén thuốc qua, thấy Liễu Mộ Ngôn cũng không nhận lấy, Liễu Mộ Ngôn chỉ nhìn y chằm chằm, trong lòng đặc biệt chua xót khổ sở.
“Tiểu Liễu Nhi, con trưởng thành rồi.” Liễu Mộ Ngôn cũng không ngờ tới thời điểm mình gặp lại hài tử này lại là lúc bộ dáng mình chật vật như vậy, vài năm không gặp, càng ngày hài tử càng trầm ổn tuấn tú, y cảm thấy rất áy náy, lại có cảm giác vui sướng kích động khi được gặp lại nó, giữa lúc ngũ vị tạp trần thanh âm đều có chút nghẹn ngào.
“Phụ thân, người uống thuốc trước đi. Sao người lại giống con mất rồi, tại sợ thuốc đắng nên mới không chịu uống thuốc hay sao?”
Lồng ngực Liễu Mộ Ngôn mềm mại không gì sánh được, kết quả uống một hơi cạn sạch chén thuốc, sau đó y mới nói: “Tiểu Liễu Nhi, kể cho phụ thân nghe xem, mấy năm qua con sống ở bên ngoài tốt chứ?”
Hai phụ tử ôn lại chuyện xưa tới tận khuya. Kỳ Thiên Hữu ôm tiểu nhi tử vào nhà, cao hứng cứ như lần đầu được làm phụ thân của người ta, cười đến mức khóe miệng đều kéo tới quai hàm luôn rồi.
“Tiểu Liễu Nhi, phụ thân của con vẫn còn mệt lắm, không thể nói chuyện quá lâu được, kế tiếp để ta tới chiếu cố đi!”
Liễu Nghi Sinh ngẫm nghĩ, công công của mình có tiểu nhi tử, không còn quan tâm tới thức phụ nhi là y nữa rồi… Bất quá ai bảo tiểu oa nhi này cũng là đệ đệ của y làm chi, Liễu Nghi Sinh liền nhịn cười nói: “Làm phiền phụ thân rồi, ngày mai con sẽ trở lại thăm phụ thân của mình.”
Trong khoảnh khắc khúc mắc với dưỡng phụ đã được hóa giải không còn bóng dáng, thấy cuối cùng công công và phụ thân của y đã có thể từ người hữu tình biến thành thân thuộc, trong lòng y cũng cực kỳ vui mừng.
Chỉ là thấy hai phụ thân đã có tiểu gia đình của riêng mình, khó tránh khỏi khiến y sinh ra một loại cảm giác xa cách, Liễu Nghi Sinh thương lượng với hai huynh đệ, vẫn là nên quay về Vạn Điệp cốc ở thôi, nếu như hai trưởng bối nhớ bọn họ, có thể tới tìm bọn họ bất cứ lúc nào, bọn họ cũng đã hứa là sẽ thường xuyên về thăm thôn rồi.
Liễu Mộ Ngôn và Kỳ Thiên Hữu đều không nỡ, thế nhưng bọn nhỏ đã trưởng thành cũng có thế giới riêng của chúng rồi, trọng điểm trong cuộc sống sau này của họ cũng đã chuyển dời đến đến việc chăm sóc tiểu sinh mệnh mới này, quả thực là vô pháp quan tâm chăm sóc cho hài tử được nhiều nữa.
Ba năm sau.
Gần đây Liễu Nghi Sinh vẫn sống một mình tại Vạn Điệp cốc, Tiểu Hi Tiểu Vọng nhớ các gia gia, cũng nhớ tiểu “thúc thúc” của chúng, thế nên liền khóc lóc làm nũng năn nỉ van xin phụ thân dẫn bọn chúng quay về Kỳ Lân thôn chơi đùa.
Liễu Nghi Sinh không muốn đi xem náo nhiệt, thế là chờ sau khi phụ tử bọn họ rời đi rồi, chính mình cũng có thể yên tĩnh được một chút.
Hôm đó cũng như mọi ngày, y đi ra ngoài hái chút dược liệu, lúc trở về lại phát hiện có một người té ngã trên mặt đất ở trước cửa phòng. Y vội bỏ thuốc xuống nâng người dậy, vừa nhìn đến khuôn mặt người nọ, y lập tức nhận ra ngay, đây còn không phải là tiểu đồ đệ duy nhất của y, Tây Môn Tình hay sao?
Tình huống của Tây Môn Tình rất không xong, thân thể phi thường suy yếu còn chưa nói, thế mà trên người lại đang mang thai nữa. Bởi vì cơ thể mẹ quá mức suy yếu, hài tử có nguy hiểm sinh non bất kỳ lúc nào.
Y châm cứu cho Tây Môn Tình, sau đó lại đút thuốc dưỡng thai cho y uống, qua chừng 7 – 8 canh giờ, Tây Môn Tình mới yếu ớt tỉnh lại, luống cuống mở đôi mắt to nhìn y, kêu một tiếng sư phụ.
Một tiếng sư phụ này cứ như đâm vào tim của y. Vài năm không gặp, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của y, tiểu đồ đệ đã thành một đại mỹ nhân, khiến cho người khác nhìn vào liền muốn hảo hảo thương yêu.
Đồ đệ này của Liễu Nghi Sinh vừa mới sinh ra đã phải chịu số khổ, hiện tại trưởng thành rồi mà vẫn không có năng lực tự bảo vệ mình như vậy. Liễu Nghi Sinh vừa đau lòng thay y vừa tiếc rèn sắt không thành thép, bất quá y lại âm thầm cảm thấy may mắn, cũng may mình không có quay về Kỳ Lân thôn cùng với bọn nhỏ, không thôi đừng nói là hài tử, có thể đến cả mạng nhỏ của đồ đệ đều khó bảo toàn rồi.
Chỉ là không biết người nào đã thương tổn y thành như vậy, đã lớn bụng rồi mà còn phải đi nương nhờ sư phụ y là mình đây. Nhất định là tên nam nhân kia cực kỳ đáng ghét, hoặc là một người không biết chịu trách nhiệm, cũng không biết mấy năm nay đồ đệ đã gặp phải những chuyện bất hạnh gì nữa.
Nghĩ vậy, Liễu Nghi Sinh hận không thể thiên đao vạn quả cái tên nam nhân thối kia, nếu như Kỳ Thạc Kỳ Canh dám đối với y như vậy, nhất định y phải khiến cho cả đời này của bọn họ không có một ngày được sống yên ổn.
Tây Môn Tình lớn bụng không thể đi chỗ nào được, cứ như thế mà ở lại trong sơn cốc, thế nhưng vô luận Liễu Nghi Sinh có hỏi như thế nào đều hỏi không ra rốt cuộc tình huống của cái tên gian phu kia là như thế nào.
Dù sao cũng không phải là ngày đầu tiên Liễu Nghi Sinh đi ra ngoài lăn lộn, Tây Môn Tình thuận miệng nói đã gặp gỡ với một người của Nam Cung gia, Liễu Nghi Sinh hoàn toàn không tin.
Rõ ràng trên người Tây Môn Tình đã xảy ra biến cố kinh thiên, mỗi ngày y đều mặt ủ mày chau, cho dù mình có ngu ngốc tới cỡ nào cũng nhìn ra được một lòng của y đã hoàn toàn rơi vào trên người hắn ta, hôm nay lại mang theo cốt nhục của hắn nữa, đến tột cùng có đạo lý gì mà hai người phải rời xa nhau không thể ở cùng một chỗ được chứ?
Trong lòng y rất hiếu kỳ, nhưng tạm thời cũng không làm được gì cả, chỉ có thể chờ Kỳ Thạc Kỳ Canh trở về, sau đó mới đưa ra quyết định được.
Rất nhanh hai huynh đệ đã trở về rồi, hơn nữa lại về một mình mà không có dẫn theo nhi tử.
Bọn họ vào nhà vừa mới định kêu bảo bối liền bị Liễu Nghi Sinh ra hiệu đừng có lên tiếng, kéo hai người ra khỏi phòng, sau đó mới kể lại chuyện của Tây Môn Tình cho hai người cùng nghe.
“Chính là như vậy đó, trên đời này đồ đệ chỉ có một mình ta là người thân, nếu ta mà còn bỏ mặc y nữa thì sẽ không còn ai quan tâm tới chuyện này luôn đó. Nhất định y phải ở lại chỗ này, các ngươi nói xem phải làm thế nào đây…” Ý tứ của Liễu Nghi Sinh chính là, hi vọng hai người đừng xuất hiện ở trước mặt Tây Môn Tình, sợ sẽ dọa đến Tây Môn Tình, đương nhiên y còn có chút tư tâm khác nữa, nếu để cho đồ đệ biết mình cũng là tức phụ nhi của người khác, hơn nữa mình lại có hai tướng công, thật đúng là có chút mất mặt đó.
Kỳ Thạc híp mắt lại, nhìn y một cách đầy nguy hiểm: “Tiểu Liễu Nhi, ý của ngươi là bởi vì đồ đệ của ngươi tới đây, cho nên liền không muốn gặp mặt hai tướng công của ngươi rồi phải không?”
“Không phải ý tứ này!” Liễu Nghi Sinh đập hắn một cái, đương nhiên y sẽ không thừa nhận rồi: “Tình Nhi bị kinh hách nhiều như vậy, sự xuất hiện của các ngươi không thuận lợi cho việc ổn định tâm tình của y, đến lúc đó đồ đệ của ta một xác hai mạng rồi các ngươi đền nổi sao?”
Nói lời nhẫn tâm xong rồi, chính sách dụ dỗ cũng phải đuổi kịp, Liễu Nghi Sinh thấy sắc mặt của hai huynh đệ không ổn liền bày ra khuôn mặt tươi cười dỗ dành bọn họ: “Hai ca ca tốt ơi, các ngươi ráng chịu ủy khuất một chút đi, dù sao nhi tử đã về thôn chơi với hai gia gia vui đến quên trời quên đất rồi, các ngươi là thần thú, biến thân nằm ở ngoài đồng trống cũng không thành vấn đề gì, không phải ngựa đều ngủ trong chuồng ngựa hay sao… Khụ, ta là nói… Cùng lắm thì ta bồi thường cho hai ngươi đi…”
Thấy y bắt đầu làm nũng, sắc mặt hai người mới khá lên được một chút, Kỳ Canh khó chịu cắn lên tay y, nhe răng hỏi: “Ngươi nói thử xem dự định bồi thường cho bọn ta thế nào đây?”
Liễu Nghi Sinh liếc mắt, y cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, bây giờ bị hỏi ngược lại, nhất thời nghĩ không ra cách để qua loa với bọn họ.
“Kỳ thực bọn ta ngủ bên ngoài cũng không có vấn đề gì lớn, bất quá mỗi tối ngươi phải ở cùng hai ta, cũng không thể để cho bọn ta chịu khổ một mình được.”
Hiện tại đang là ngày hè nóng bức, ngược lại buổi tối ngủ ở bên ngoài sẽ thập phần mát mẻ. Trong lòng Kỳ Thạc nảy ra chút chủ ý xấu, nháy mắt ra hiệu với Kỳ Canh bảo hắn đừng cãi lời, bản sơn nhân tự có diệu kế, cứ đáp ứng như vậy đi.
Liễu Nghi Sinh âm thầm thở dài một hơi, thấy hai người hợp tác như vậy liền hôn vài cái lên môi mỗi người, đảm bảo nhất định buổi tối sẽ đến hảo hảo ở cùng bọn họ, sau đó mới dứt ra đi chăm sóc cho Tây Môn Tình.
“Kỳ Thạc, ngươi thực sự để mặc Tiểu Liễu Nhi đuổi hai huynh đệ chúng ta ra ngoài sao?”
“Ha ha, không phải y muốn chúng ta biến thành hình thú ngủ ở bên ngoài sao? Chúng ta dứt khoát dùng hình thú ngủ cùng với y là được.”
“Ngươi là nói?”
“Tiểu Hi Tiểu Vọng đều đã lớn như vậy rồi, Tiểu Liễu Nhi cũng nên sinh thêm một đứa cho chúng ta nữa chứ hả, ngươi cứ nói đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.