Chương 16: Leng keng vào tù
Khiếu Ngã Tiểu Nhục Nhục
01/11/2016
Hai người mang theo tâm sự riêng mà chìm vào giấc ngủ, hôm sau khi trời còn chưa sáng, cửa đã bị Kỳ Canh đạp ra.
“Đi đi, cả đời này lão tử cũng không muốn đến cái địa phương quỷ quái giống vậy lần thứ hai nữa đâu.” Thấy hai người đang ôm nhau ngủ trên giường, ngay cả Kỳ Canh thô lỗ đều cảm thấy có chỗ nào đó quái quái, thế nhưng lại nói không nên lời, hình như trên chân mày của Tiểu Liễu Nhi có chỗ nào đó không giống với trước đây, hắn không biết phân biệt, chỉ là trực giác có chút nghi hoặc mà thôi.
Giọng nói oang oang của Kỳ Canh làm ồn đến Kỳ Thạc cùng Liễu Nghi Sinh cho dù muốn ngủ cũng không thể ngủ tiếp, vội vã chỉnh lý quần áo mới phát hiện ra quần áo hai người xốc xếch chịu không được. Liễu Nghi Sinh không tự chủ liền nghĩ đến chuyện tình đêm qua, xấu hổ mà liếc mắt nhìn Kỳ Thạc. Kỳ Thạc có cảm giác như bị phóng điện bởi khóe mắt mang theo phong tình của y, may là còn biết có đệ đệ đang ở bên cạnh, cho nên đành dời lực chú ý.
“Sao vậy, đêm qua không có một đêm tiêu hồn sao?” Kỳ Thạc trêu đùa Kỳ Canh, tuy rằng hắn biết Kỳ Canh cũng chưa trưởng thành như hắn, nếu thật sự muốn tiêu hồn, sợ rằng đến cùng nó sẽ phải đau chết đi.
“Tiêu hồn? Hồn đều bị dọa đến không còn mới không sai biệt lắm.” Kỳ Canh trợn trắng mắt, quay đầu hỏi Liễu Nghi Sinh, mang theo vẻ mặt sớm biết vậy đã chẳng làm mà nói: “Tiểu Liễu Nhi ca sai rồi, sau này cũng sẽ không dẫn ngươi tới những chỗ như thế này nữa!”
“Kỳ thực, ta cảm thấy cũng rất vui nha.” Liễu Nghi Sinh bị phản ứng của Kỳ Canh chọc cười, bầu không khí ngột ngạt vừa nãy liền tiêu tan thành mây khói. Y nhàn nhã phe phẩy quạt giấy, y liếc liếc mắt, vẻ mặt xấu xa cười nói: “Nếu ngày sau ngươi dám khi dễ ta, ta liền đi kể chuyện ngày hôm qua của ngươi cho toàn bộ người trong thôn nghe, khiến cả đời ngươi bị người khác cười nhạo có được hay không?”
“Ngược lại mới đúng chứ Tiểu Liễu Nhi, ca đã bao giờ khi dễ ngươi đâu, cũng chỉ có ngươi khi dễ ta mà thôi.” Kỳ Canh khóc không ra nước mắt xác nhận lại một lần nữa, nếu như trong cuộc đời này có sai lầm nào càng nghiêm trọng hơn so với việc đi vào tiểu quan quán, chính là dẫn theo Liễu Nghi Sinh đi vào tiểu quan quán nhìn hắn làm trò cười cho thiên hạ xuất tẫn, vĩnh viễn cũng không có ngày ngẩng đầu!
Ba người đang muốn ra khỏi Mị Cúc Lâu, lại bị trận khắc khẩu dưới lầu hấp dẫn. Một tiểu quan có khuôn mặt thanh tú khóc lóc giãy dụa, bị hai người tráng nam nhìn như bảo tiêu lôi đi, phía sau có một người với cái bụng béo phệ, mắt tam giác, chỉ cần nhìn vào liền biết đó là một nam nhân hèn mọn tới cực điểm.
“Không cần, buông! Cầu Huyện lệnh đại nhân buông ra! Kiếp sau ta nguyện làm trâu làm ngựa cũng chỉ cầu đại nhân ngài buông tha cho ta!” Tiểu quan khóc lê hoa đái vũ đến khàn cả giọng, thế nhưng Huyện lệnh đại nhân chỉ là hèn mọn cười nói:
“Sao vậy, bổn huyện lệnh thấy đêm qua ngươi phục vụ không tồi, giúp ngươi chuộc thân thoát ly bể khổ, sau này không cần bị ngàn người cưỡi vạn người áp nữa, ngươi còn không vui sao?”
Nụ cười này của hắn, cặp mắt vốn có hình tam giác lại thêm tròng mắt trắng dã có vẻ càng thêm xấu xí hèn mọn. Kỳ Thạc mắt sắc, thấy địa phương trên cổ cùng cánh tay bị lộ ra ngoài của tiểu quan đều là một mảnh xanh tím, nhất thời hiểu rõ, thấp giọng nói với Liễu Nghi Sinh và Kỳ Canh: “Nhất định đêm qua tiểu quan đã bị chà đạp tơi tả.”
“Tiểu Thanh không có cái phúc này, van cầu ngài đừng dẫn ta đi.” Suy đoán của Kỳ Thạc đã đúng, cái tên Huyện lệnh lão gia này nổi danh rất thích bạo lực trên giường, Mị Cúc Lâu đã có không ít tiểu quan bị hắn lộng thương thậm chí là lộng đến tàn phế. Thế nhưng hắn tài cao thế lớn, lại đính thêm mũ ô sa của Huyện lệnh, dân thường không đấu lại quan, ma ma của Mị Cúc Lâu cũng chỉ có thể hùa theo giúp vui, hắn muốn tiểu quan nào liền đưa người tiểu quan đó cho hắn.
Đêm qua hắn đã chọn trúng Tiểu Thanh mới tới, ai biết vốn chỉ là tùy tiện vui đùa một chút, Huyện lệnh lão gia thích nếm thức ăn tươi mới vậy mà yêu thích có thừa đối với Tiểu Thanh ngây ngô, sau một đêm ngược đãi tàn nhẫn, lại nổi lên ý tứ chuộc thân hắn mang về đùa bỡn.
Tú bà không có biện pháp, rơi nước mắt để Tiểu Thanh tự giải quyết cho tốt, Tiểu Thanh lại không muốn, đêm qua bị làm đến chỉ còn lại có nửa cái mạng, bị Huyện lệnh lão gia yêu thích tính ngược nam hài tử này mang về chẳng phải là sẽ không sống nổi hay sao?
Người người trong Mị Cúc Lâu đều ở đây xem cuộc vui, nhỏ giọng thảo luận Huyện lệnh lão gia có bao nhiêu đáng sợ, xem ra hài tử Tiểu Thanh này lành ít dữ nhiều rồi. Liễu Nghi Sinh nghe vào trong tai, mày kiếm dựng lên, y mới không để ý là Huyện lệnh lão gia hay là Hoàng đế lão tử, khi dễ nam hài, một người cặn bã như súc sinh thì người người đều có thể giết đi!
Kỳ Thạc thầm thấy không ổn, còn chưa kịp kéo y, y đã xuất ra khinh công nhảy xuống lầu dưới, ngăn cản đường đi của Huyện lệnh lão gia, cất cao giọng nói: “Ngươi cái tên không lương tâm, công tử người ta không muốn đi theo ngươi, ngươi còn dùng sức mạnh cưỡng ép bắt người, có còn cần đến mặt mũi hay không!”
“Ở đâu ra tiểu tử thối dám…” Huyện lệnh lão gia chỉ thấy một đạo bóng trắng từ trên trời giáng xuống, vừa mới mắng được phân nửa, đợi đến khi hắn thấy rõ người tới, lập tức không chửi nổi nữa. Thiếu niên này da thịt trắng bóng xem ra so với Tiểu Thanh còn tốt hơn nhiều lắm, nhất định ở trên giường chơi đùa càng đã hơn, sẽ không chỉ vì bị đánh vài cái mà chết mất, đây thật là quá hợp ý của hắn a! Hắn cười *** đãng nói:
“Lão gia ta có tiền, muốn mua tiểu kỹ nam nào liền mua tiểu kỹ nam đó. Ngươi không cho ta mua hắn, chẳng lẽ ngươi muốn đi theo ta về?” Nói xong rồi còn muốn dùng bàn tay bẩn thỉu chạm vào mặt Liễu Nghi Sinh.
“Cút ngay!” Liễu Nghi Sinh dùng cây quạt đỡ được, nhất thời nổi cả da gà. Cả mặt y đều mang theo tức giận nói: “Dù sao thì hôm nay có ta ở đây ngươi đừng hòng mang nam hài tử này đi!”
“Ha ha, ngươi gọi ta tiếng hảo ca ca, sau đó đi theo ta, ta liền bỏ qua cho hắn.” Ánh mắt của lão đầu *** tục, nói lời bất kính, Kỳ Thạc Kỳ Canh đã sớm nhìn không được, cũng phi thân xuống lầu. Nghe nói như thế Kỳ Canh bị kích thích không nhịn được trước, dán nói lời *** loạn với Tiểu Liễu Nhi của hắn? Đúng là không muốn sống nữa rồi.
Huyện lệnh lão gia vẫn còn đang say sưa giữa mỹ sắc của Liễu Nghi Sinh, không kịp phản ứng đã bị Kỳ Canh cho vài cái bạt tai, hắn bị đánh đến lảo đảo, trong lòng tức giận vô cùng, phẫn nộ hô to: “Bọn tiện dân chúng bây dám làn phản sao… Bổn lão gia mà các ngươi cũng dám đánh, người đâu!”
Ở đó có hắn, ngoại trừ hai bảo tiêu, vậy mà bên ngoài kỹ viện lại có hơn hai mươi mấy bộ khoái tiến vào, vây ba người bọn họ lại. Kỳ Thạc nhướng mày một cái, cùng Kỳ Canh Liễu Nghi Sinh gia nhập cuộc chiến.
Võ công của Kỳ Thạc Kỳ Canh là không cần phải nói, đối phó với đám binh tôm tướng tép này cứ như đối phó với tiểu lâu la, nhưng Liễu Nghi Sinh thì không được vậy. Khinh công của y trác tuyệt, nhưng công phu quyền cước chỉ là thông thường. Nếu là một đối một, vậy cũng có thể sẽ không rơi xuống thế hạ phong, nhưng bây giờ bọn họ một người phải đối phó với bảy tám người, cái gọi là song quyền nan địch tứ thủ [hai đấm khó đánh lại bốn tay, ý chỉ chênh lệch giữa lực lương hai bên], Kỳ Thạc Kỳ Canh đang đánh sôi nổi, Liễu Nghi Sinh thất thủ liền bị hai bộ khoái chế trụ.
“Ta khuyên các ngươi nên đưa tay chịu trói đi, không thôi có thể đệ đệ xinh đẹp của các ngươi sẽ mất mạng đó!” Huyện lệnh lão gia một bên uy hiếp, còn vừa tà tâm không chết muốn sờ lên mặt Liễu Nghi Sinh, bị y cắn một cái vào tay, cắn sâu đến mức có thể thấy xương, đau đớn mà oa oa kêu to.
Kỳ Thạc Kỳ Canh thấy Liễu Nghi Sinh bị bắt, nhất thời không chống trả, liền bị bốn năm người đồng loạt tiến lên chế phục.
“Thứ ngang ngược! Đều áp giải vào trong đại lao! Bổn huyện lệnh phải hảo hảo dạy dỗ bọn họ một chút xem mưu hại mệnh quan triều đình phải bị tội gì!”
“Đi đi, cả đời này lão tử cũng không muốn đến cái địa phương quỷ quái giống vậy lần thứ hai nữa đâu.” Thấy hai người đang ôm nhau ngủ trên giường, ngay cả Kỳ Canh thô lỗ đều cảm thấy có chỗ nào đó quái quái, thế nhưng lại nói không nên lời, hình như trên chân mày của Tiểu Liễu Nhi có chỗ nào đó không giống với trước đây, hắn không biết phân biệt, chỉ là trực giác có chút nghi hoặc mà thôi.
Giọng nói oang oang của Kỳ Canh làm ồn đến Kỳ Thạc cùng Liễu Nghi Sinh cho dù muốn ngủ cũng không thể ngủ tiếp, vội vã chỉnh lý quần áo mới phát hiện ra quần áo hai người xốc xếch chịu không được. Liễu Nghi Sinh không tự chủ liền nghĩ đến chuyện tình đêm qua, xấu hổ mà liếc mắt nhìn Kỳ Thạc. Kỳ Thạc có cảm giác như bị phóng điện bởi khóe mắt mang theo phong tình của y, may là còn biết có đệ đệ đang ở bên cạnh, cho nên đành dời lực chú ý.
“Sao vậy, đêm qua không có một đêm tiêu hồn sao?” Kỳ Thạc trêu đùa Kỳ Canh, tuy rằng hắn biết Kỳ Canh cũng chưa trưởng thành như hắn, nếu thật sự muốn tiêu hồn, sợ rằng đến cùng nó sẽ phải đau chết đi.
“Tiêu hồn? Hồn đều bị dọa đến không còn mới không sai biệt lắm.” Kỳ Canh trợn trắng mắt, quay đầu hỏi Liễu Nghi Sinh, mang theo vẻ mặt sớm biết vậy đã chẳng làm mà nói: “Tiểu Liễu Nhi ca sai rồi, sau này cũng sẽ không dẫn ngươi tới những chỗ như thế này nữa!”
“Kỳ thực, ta cảm thấy cũng rất vui nha.” Liễu Nghi Sinh bị phản ứng của Kỳ Canh chọc cười, bầu không khí ngột ngạt vừa nãy liền tiêu tan thành mây khói. Y nhàn nhã phe phẩy quạt giấy, y liếc liếc mắt, vẻ mặt xấu xa cười nói: “Nếu ngày sau ngươi dám khi dễ ta, ta liền đi kể chuyện ngày hôm qua của ngươi cho toàn bộ người trong thôn nghe, khiến cả đời ngươi bị người khác cười nhạo có được hay không?”
“Ngược lại mới đúng chứ Tiểu Liễu Nhi, ca đã bao giờ khi dễ ngươi đâu, cũng chỉ có ngươi khi dễ ta mà thôi.” Kỳ Canh khóc không ra nước mắt xác nhận lại một lần nữa, nếu như trong cuộc đời này có sai lầm nào càng nghiêm trọng hơn so với việc đi vào tiểu quan quán, chính là dẫn theo Liễu Nghi Sinh đi vào tiểu quan quán nhìn hắn làm trò cười cho thiên hạ xuất tẫn, vĩnh viễn cũng không có ngày ngẩng đầu!
Ba người đang muốn ra khỏi Mị Cúc Lâu, lại bị trận khắc khẩu dưới lầu hấp dẫn. Một tiểu quan có khuôn mặt thanh tú khóc lóc giãy dụa, bị hai người tráng nam nhìn như bảo tiêu lôi đi, phía sau có một người với cái bụng béo phệ, mắt tam giác, chỉ cần nhìn vào liền biết đó là một nam nhân hèn mọn tới cực điểm.
“Không cần, buông! Cầu Huyện lệnh đại nhân buông ra! Kiếp sau ta nguyện làm trâu làm ngựa cũng chỉ cầu đại nhân ngài buông tha cho ta!” Tiểu quan khóc lê hoa đái vũ đến khàn cả giọng, thế nhưng Huyện lệnh đại nhân chỉ là hèn mọn cười nói:
“Sao vậy, bổn huyện lệnh thấy đêm qua ngươi phục vụ không tồi, giúp ngươi chuộc thân thoát ly bể khổ, sau này không cần bị ngàn người cưỡi vạn người áp nữa, ngươi còn không vui sao?”
Nụ cười này của hắn, cặp mắt vốn có hình tam giác lại thêm tròng mắt trắng dã có vẻ càng thêm xấu xí hèn mọn. Kỳ Thạc mắt sắc, thấy địa phương trên cổ cùng cánh tay bị lộ ra ngoài của tiểu quan đều là một mảnh xanh tím, nhất thời hiểu rõ, thấp giọng nói với Liễu Nghi Sinh và Kỳ Canh: “Nhất định đêm qua tiểu quan đã bị chà đạp tơi tả.”
“Tiểu Thanh không có cái phúc này, van cầu ngài đừng dẫn ta đi.” Suy đoán của Kỳ Thạc đã đúng, cái tên Huyện lệnh lão gia này nổi danh rất thích bạo lực trên giường, Mị Cúc Lâu đã có không ít tiểu quan bị hắn lộng thương thậm chí là lộng đến tàn phế. Thế nhưng hắn tài cao thế lớn, lại đính thêm mũ ô sa của Huyện lệnh, dân thường không đấu lại quan, ma ma của Mị Cúc Lâu cũng chỉ có thể hùa theo giúp vui, hắn muốn tiểu quan nào liền đưa người tiểu quan đó cho hắn.
Đêm qua hắn đã chọn trúng Tiểu Thanh mới tới, ai biết vốn chỉ là tùy tiện vui đùa một chút, Huyện lệnh lão gia thích nếm thức ăn tươi mới vậy mà yêu thích có thừa đối với Tiểu Thanh ngây ngô, sau một đêm ngược đãi tàn nhẫn, lại nổi lên ý tứ chuộc thân hắn mang về đùa bỡn.
Tú bà không có biện pháp, rơi nước mắt để Tiểu Thanh tự giải quyết cho tốt, Tiểu Thanh lại không muốn, đêm qua bị làm đến chỉ còn lại có nửa cái mạng, bị Huyện lệnh lão gia yêu thích tính ngược nam hài tử này mang về chẳng phải là sẽ không sống nổi hay sao?
Người người trong Mị Cúc Lâu đều ở đây xem cuộc vui, nhỏ giọng thảo luận Huyện lệnh lão gia có bao nhiêu đáng sợ, xem ra hài tử Tiểu Thanh này lành ít dữ nhiều rồi. Liễu Nghi Sinh nghe vào trong tai, mày kiếm dựng lên, y mới không để ý là Huyện lệnh lão gia hay là Hoàng đế lão tử, khi dễ nam hài, một người cặn bã như súc sinh thì người người đều có thể giết đi!
Kỳ Thạc thầm thấy không ổn, còn chưa kịp kéo y, y đã xuất ra khinh công nhảy xuống lầu dưới, ngăn cản đường đi của Huyện lệnh lão gia, cất cao giọng nói: “Ngươi cái tên không lương tâm, công tử người ta không muốn đi theo ngươi, ngươi còn dùng sức mạnh cưỡng ép bắt người, có còn cần đến mặt mũi hay không!”
“Ở đâu ra tiểu tử thối dám…” Huyện lệnh lão gia chỉ thấy một đạo bóng trắng từ trên trời giáng xuống, vừa mới mắng được phân nửa, đợi đến khi hắn thấy rõ người tới, lập tức không chửi nổi nữa. Thiếu niên này da thịt trắng bóng xem ra so với Tiểu Thanh còn tốt hơn nhiều lắm, nhất định ở trên giường chơi đùa càng đã hơn, sẽ không chỉ vì bị đánh vài cái mà chết mất, đây thật là quá hợp ý của hắn a! Hắn cười *** đãng nói:
“Lão gia ta có tiền, muốn mua tiểu kỹ nam nào liền mua tiểu kỹ nam đó. Ngươi không cho ta mua hắn, chẳng lẽ ngươi muốn đi theo ta về?” Nói xong rồi còn muốn dùng bàn tay bẩn thỉu chạm vào mặt Liễu Nghi Sinh.
“Cút ngay!” Liễu Nghi Sinh dùng cây quạt đỡ được, nhất thời nổi cả da gà. Cả mặt y đều mang theo tức giận nói: “Dù sao thì hôm nay có ta ở đây ngươi đừng hòng mang nam hài tử này đi!”
“Ha ha, ngươi gọi ta tiếng hảo ca ca, sau đó đi theo ta, ta liền bỏ qua cho hắn.” Ánh mắt của lão đầu *** tục, nói lời bất kính, Kỳ Thạc Kỳ Canh đã sớm nhìn không được, cũng phi thân xuống lầu. Nghe nói như thế Kỳ Canh bị kích thích không nhịn được trước, dán nói lời *** loạn với Tiểu Liễu Nhi của hắn? Đúng là không muốn sống nữa rồi.
Huyện lệnh lão gia vẫn còn đang say sưa giữa mỹ sắc của Liễu Nghi Sinh, không kịp phản ứng đã bị Kỳ Canh cho vài cái bạt tai, hắn bị đánh đến lảo đảo, trong lòng tức giận vô cùng, phẫn nộ hô to: “Bọn tiện dân chúng bây dám làn phản sao… Bổn lão gia mà các ngươi cũng dám đánh, người đâu!”
Ở đó có hắn, ngoại trừ hai bảo tiêu, vậy mà bên ngoài kỹ viện lại có hơn hai mươi mấy bộ khoái tiến vào, vây ba người bọn họ lại. Kỳ Thạc nhướng mày một cái, cùng Kỳ Canh Liễu Nghi Sinh gia nhập cuộc chiến.
Võ công của Kỳ Thạc Kỳ Canh là không cần phải nói, đối phó với đám binh tôm tướng tép này cứ như đối phó với tiểu lâu la, nhưng Liễu Nghi Sinh thì không được vậy. Khinh công của y trác tuyệt, nhưng công phu quyền cước chỉ là thông thường. Nếu là một đối một, vậy cũng có thể sẽ không rơi xuống thế hạ phong, nhưng bây giờ bọn họ một người phải đối phó với bảy tám người, cái gọi là song quyền nan địch tứ thủ [hai đấm khó đánh lại bốn tay, ý chỉ chênh lệch giữa lực lương hai bên], Kỳ Thạc Kỳ Canh đang đánh sôi nổi, Liễu Nghi Sinh thất thủ liền bị hai bộ khoái chế trụ.
“Ta khuyên các ngươi nên đưa tay chịu trói đi, không thôi có thể đệ đệ xinh đẹp của các ngươi sẽ mất mạng đó!” Huyện lệnh lão gia một bên uy hiếp, còn vừa tà tâm không chết muốn sờ lên mặt Liễu Nghi Sinh, bị y cắn một cái vào tay, cắn sâu đến mức có thể thấy xương, đau đớn mà oa oa kêu to.
Kỳ Thạc Kỳ Canh thấy Liễu Nghi Sinh bị bắt, nhất thời không chống trả, liền bị bốn năm người đồng loạt tiến lên chế phục.
“Thứ ngang ngược! Đều áp giải vào trong đại lao! Bổn huyện lệnh phải hảo hảo dạy dỗ bọn họ một chút xem mưu hại mệnh quan triều đình phải bị tội gì!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.