Chương 84: Mối thù giết cha
Khiếu Ngã Tiểu Nhục Nhục
02/11/2016
Liễu Nghi Sinh thấy trong lời nói của hai người đều là ý tứ khuyên y bỏ ý niệm trong đầu đi thế nên càng thêm xác định hai người đang gạt y chuyện gì đó.
Y cười lạnh một tiếng nói: “Vốn dĩ ta cũng không dám chắc người thân của mình còn sống ở trên đời hay không, nhưng nhìn thái độ của các ngươi như vậy khiến ta phải hoài nghi có phải phụ mẫu mình là những người tội ác tày trời, nam đạo nữ xướng (nam thì trộm cắp gái thì làm kỹ nữ), cho nên các ngươi mới quyết định bảo ta không nên tìm nữa, tìm được cũng chỉ khiến mình thêm không thoải mái mà thôi.”
“Tiểu Liễu Nhi! Ngươi nói đi đâu vậy chứ, phụ mẫu ngươi đều là người đàng hoàng trong sạch, làm sao lại dơ bẩn như vậy được.” Kỳ Canh nghe y nói mình như thế, sốt ruột đến mức nói không lựa lời, nói xong mới biết mình đã gây ra họa, vội ngậm miệng lại.
Liễu Nghi Sinh nghe ra được điểm then chốt, y chợt đứng dậy, chân mày xinh đẹp cau lại, y không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn bọn họ.
Kỳ Canh nhìn về phía Kỳ Thạc xin giúp đỡ, Kỳ Thạc liếc mắt, trong lòng tức giận thầm mắng đệ đệ ngu xuẩn thực đúng là bùn nhão không trét nổi tường.
Ánh mắt của Liễu Nghi Sinh quá có tính áp bức, hai người giằng co thật lâu, cuối cùng thua trận, Kỳ Thạc chọn ba lấy bốn, nuốt mất một đoạn chịu không nổi nhất, chỉ nói cho y biết lúc mẫu thân y mang thai, sợ sau này bị người khác phát hiện ra hài tử không phải con ruột của tướng công nàng, vì vậy đành nhịn đau đưa y cho tế tự đại nhân.
Khóe miệng Liễu Nghi Sinh nhếch lên tạo thành một độ cong giễu cợt, đẩy cái tay đang định ôm lấy y của Kỳ Thạc ra nói: “Có phải hai người các ngươi khi ta là đồ ngốc hay không? Mới vừa rồi còn nói phụ mẫu của ta là người trong sạch, tại sao người trong sạch lại mang thai ta rồi mà còn đi gả cho người khác? Còn có, nếu quả thật đúng như lời các ngươi nói, lại có cái gì cần phải nói dối ta chứ?”
Kỳ Thạc và Kỳ Canh không ngờ tới y sẽ phản ứng mạnh như thế, trong lúc nhất thời cảm thấy Tiểu Liễu Nhi của bọn họ có chút xa lạ, luống cuống hết cả lên, chẳng biết nên đáp lại như thế nào.
Kỳ thực bọn họ không biết là, một năm sống xa nhau này, bất tri bất giác ở một nơi mà bọn họ không ngờ tới, quả thực Liễu Nghi Sinh đã thay đổi rất nhiều rồi.
Sống tại Kỳ Lân thôn Liễu Nghi Sinh không biết lòng người hiểm ác đáng sợ, mà Liễu Nghi Sinh sống trong Tây Môn gia lại trải qua chuyện gặp được Tây Môn Tình, cho nên đã nhìn thấu mưu kế ngươi lừa ta gạt ghê tởm của nhân loại.
Đến cả huyết thống chí thân đều có thể dùng trăm phương ngàn kế hãm hại nhau, không khỏi khiến y phải hoài nghi, có phải là người thân nhất cũng đã vứt bỏ y bởi vì thân thể song tính này hay không. Y đã chuẩn bị tâm lý xong cả rồi, tiếp thu sự thật khó coi kinh khủng này rồi, hai huynh đệ lại muốn nói lại thôi, sao y có thể không nghĩ theo hướng càng tệ hơn cho được?
Hai huynh đệ lộ vẻ mặt xấu hổ, Kỳ Canh tằng hắng một cái nói với Kỳ Thạc: “Kỳ Thạc vẫn là ngươi nên nói cho Tiểu Liễu Nhi biết đi, năm đó hai ta hết sức tò mò đối với thân thế của mình, cũng đã oán hận phụ thân lừa gạt hai ta, ta không muốn Tiểu Liễu Nhi mất hứng nhưng cũng không muốn để y oán chúng ta.”
Kỳ Thạc dở khóc dở cười, phất phất tay nói: “Rõ ràng là hai ta đã thương lượng xong, hiện tại ngược lại chỉ có ta làm người xấu.” Hắn không để ý đến Liễu Nghi Sinh đang né tránh, kiên quyết kéo người vào trong lòng, ôm lấy y nói: “Được rồi, ngươi muốn biết ca liền nói rõ đầu đuôi cho ngươi biết, một chữ cũng không lừa ngươi, chỉ là sau khi ngươi biết rồi, có gì không vui cứ nói với các ca ca, không thể đè nén ở trong lòng, đã biết chưa hả?”
Liễu Nghi Sinh sốt ruột muốn nghe chân tướng, cũng để mặc cho hắn ôm, lúc này sắc mặt đã có hơi bớt giận, gật đầu, chăm chú nhìn Kỳ Thạc đợi hắn nói.
Sau khi nghe xong toàn bộ chuyện xưa Liễu Nghi Sinh rất khó hình dung tâm tình của mình. Nếu xét về mặt lý tính, y chưa từng gặp mặt phụ mẫu thân sinh, cũng vô pháp cảm nhận cái loại liên hệ trực tiếp đầy chấn động này, thế này cứ như đang nghe kể về chuyện xưa của người khác, cách mình thập phần xa xôi.
Thế nhưng về mặt tình cảm, chỉ cần y vừa mới nghĩ tới sinh mẫu của mình còn chưa kịp nhìn mình một cái đã phải đưa y đi, mà toàn bộ chuyện này đều bắt nguồn từ một tên ác bá ỷ thế hiếp người, khiến cho một gia đình vốn vô cùng hoàn mỹ phải biến thành cửa nát nhà tan, nghĩ tới đó y liền vô pháp ức chế hận y đang trỗi dậy.
Y vốn cho rằng, mấy người của Tây Môn gia đó đã coi như là người xấu xa không có tim gan nhất trên đời này rồi, nhưng khi so sánh với cái tên Lưu viên ngoại đều thua cả mấy con phố, không khác gì gặp sư phụ.
Bởi vì gã, mình còn chưa sinh ra mà phụ thân đã lìa đời khỏi nhân gian, mẫu thân nhẫn nhục sống sót, vừa sinh y ra còn phải nhịn đau đưa y cho người khác, từ nay về sau thiên nhân vĩnh viễn cách xa nhau, đã vô duyên gặp lại y nữa rồi.
Kỳ Thạc ôm y, cảm giác được y đang run rẩy, vội vã vỗ vỗ lưng y trấn an: “Tiểu Liễu Nhi, nếu muốn khóc cứ khóc đi, năm đó ta và Kỳ Canh nghe nói mình bị sinh mẫu vứt bỏ, trong lòng cũng không thoải mái hồi lâu. Ngươi có phản ứng thế nào cũng không quá phận đâu.”
Kỳ Canh cũng đau lòng muốn chết, bắt đầu tự mắng cái miệng ngốc này của mình, nếu không phải tại hắn nhanh mồm nhanh miệng, Tiểu Liễu Nhi vẫn vô tâm vô phế của bọn họ nào phải lộ ra loại biểu tình trống rỗng này chứ?
Miệng hắn ngốc, không biết làm sao để an ủi người khác, chỉ có thể vỗ về mái tóc dài của y, hôn nhẹ lên trán y.
Rất nhanh Liễu Nghi Sinh đã bình tĩnh trở lại, y ngồi xuống ghế, đôi mắt trầm xuống, ngẩng đầu hỏi: ” Lưu viên ngoại thì sao? Gia cảnh hiện tại thế nào rồi?”
“Làm nhiều chuyện xấu như vậy có thể sống qua được ngày lành nào chứ? Hiện tại biết mình gặp phải báo ứng, lo sợ không thể chịu nổi dù chỉ một ngày.”
Liễu Nghi Sinh cúi đầu thầm nghĩ, hại người khác nhà tan cửa nát cũng chỉ lo sợ không thể chịu nổi dù chỉ một ngày, làm người xấu thế này cũng quá tiện nghi rồi, trên mặt y không có bất kỳ gợn sóng nào, chỉ bình tĩnh nói: “Ta muốn yên tĩnh một mình.”
Kỳ Thạc thở dài, biết trong lòng y không thoải mái, có ép buộc y nói cái gì cũng không có ý nghĩa, thế là đành gật đầu, lại cùng Kỳ Canh hôn y vài cái an ủi, sau đó rời khỏi phòng để y lại một mình, còn hai người thì đi chiếu cố nhi tử.
Sau khi bọn họ rời đi, Liễu Nghi Sinh mới dám trực tiếp nhìn thẳng vào cảm giác xúc động đang sục sôi trong lòng.
Hai mắt y đỏ lên, vô pháp ức chế suy nghĩ muốn báo thù cho phụ mẫu của mình. Cho dù chưa từng gặp mặt, nhưng sức mạnh của huyết thống lại tràn ngập khắp tim y, y không có cách nào tiếp thu chuyện phụ mẫu đã phải chết thảm nhưng đến cả một cái công đạo cũng không có, còn cái tên khốn hung thủ lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chỉ cần tự ăn năn một chút đã có thể sống tiếp quãng đời còn lại mà không cần phải trả bất kỳ đại giới nào cả.
Vì tư dục của bản thân mà nhân loại có thể đẩy người khác vào nông nỗi khủng khiếp thế này, Liễu Nghi Sinh không tin ông trời sẽ thu thập gã, cũng không tin cái gì mà nhân quả báo ứng, nếu như y muốn báo thù, tất nhiên là phải tự mình động thủ, không chừa lại bất kỳ đường sống nào rồi.
Kỳ Thạc Kỳ Canh cảm thấy gần đây Tiểu Liễu Nhi của bọn họ rất ít cười, người cũng có chút u sầu, không khỏi lo lắng có khi nào đã tạo thành ảnh hưởng thập phần không tốt cho thân thể của y hay không, hai người vừa trấn an y, vừa dẫn y đi chung quanh tìm niềm vui giải sầu, còn tập trung huấn luyện Tiểu Hi và Tiểu Vọng kêu phụ thân chọc y vui.
Hai nhi tử rất thông minh, học nói cũng khá nhanh, khó khăn lắm mới phát ra vài tiếng phụ thân mềm mại chọc cho Liễu Nghi Sinh cười vang, nhưng không biết sau đó nhớ tới chuyện gì mà y lại xụ mặt xuống, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Hai huynh đệ cũng không biết đến tột cùng là phải làm thế nào mới có thể an ủi y, chỉ có thể nghĩ là theo thời gian trôi qua, cuối cùng y cũng có thể buông bỏ mà thôi, dù sao đó cũng là ân oán của thế hệ trước, không có bao nhiêu liên quan đến cuộc sống hiện tại của bọn họ cả.
Y cười lạnh một tiếng nói: “Vốn dĩ ta cũng không dám chắc người thân của mình còn sống ở trên đời hay không, nhưng nhìn thái độ của các ngươi như vậy khiến ta phải hoài nghi có phải phụ mẫu mình là những người tội ác tày trời, nam đạo nữ xướng (nam thì trộm cắp gái thì làm kỹ nữ), cho nên các ngươi mới quyết định bảo ta không nên tìm nữa, tìm được cũng chỉ khiến mình thêm không thoải mái mà thôi.”
“Tiểu Liễu Nhi! Ngươi nói đi đâu vậy chứ, phụ mẫu ngươi đều là người đàng hoàng trong sạch, làm sao lại dơ bẩn như vậy được.” Kỳ Canh nghe y nói mình như thế, sốt ruột đến mức nói không lựa lời, nói xong mới biết mình đã gây ra họa, vội ngậm miệng lại.
Liễu Nghi Sinh nghe ra được điểm then chốt, y chợt đứng dậy, chân mày xinh đẹp cau lại, y không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn bọn họ.
Kỳ Canh nhìn về phía Kỳ Thạc xin giúp đỡ, Kỳ Thạc liếc mắt, trong lòng tức giận thầm mắng đệ đệ ngu xuẩn thực đúng là bùn nhão không trét nổi tường.
Ánh mắt của Liễu Nghi Sinh quá có tính áp bức, hai người giằng co thật lâu, cuối cùng thua trận, Kỳ Thạc chọn ba lấy bốn, nuốt mất một đoạn chịu không nổi nhất, chỉ nói cho y biết lúc mẫu thân y mang thai, sợ sau này bị người khác phát hiện ra hài tử không phải con ruột của tướng công nàng, vì vậy đành nhịn đau đưa y cho tế tự đại nhân.
Khóe miệng Liễu Nghi Sinh nhếch lên tạo thành một độ cong giễu cợt, đẩy cái tay đang định ôm lấy y của Kỳ Thạc ra nói: “Có phải hai người các ngươi khi ta là đồ ngốc hay không? Mới vừa rồi còn nói phụ mẫu của ta là người trong sạch, tại sao người trong sạch lại mang thai ta rồi mà còn đi gả cho người khác? Còn có, nếu quả thật đúng như lời các ngươi nói, lại có cái gì cần phải nói dối ta chứ?”
Kỳ Thạc và Kỳ Canh không ngờ tới y sẽ phản ứng mạnh như thế, trong lúc nhất thời cảm thấy Tiểu Liễu Nhi của bọn họ có chút xa lạ, luống cuống hết cả lên, chẳng biết nên đáp lại như thế nào.
Kỳ thực bọn họ không biết là, một năm sống xa nhau này, bất tri bất giác ở một nơi mà bọn họ không ngờ tới, quả thực Liễu Nghi Sinh đã thay đổi rất nhiều rồi.
Sống tại Kỳ Lân thôn Liễu Nghi Sinh không biết lòng người hiểm ác đáng sợ, mà Liễu Nghi Sinh sống trong Tây Môn gia lại trải qua chuyện gặp được Tây Môn Tình, cho nên đã nhìn thấu mưu kế ngươi lừa ta gạt ghê tởm của nhân loại.
Đến cả huyết thống chí thân đều có thể dùng trăm phương ngàn kế hãm hại nhau, không khỏi khiến y phải hoài nghi, có phải là người thân nhất cũng đã vứt bỏ y bởi vì thân thể song tính này hay không. Y đã chuẩn bị tâm lý xong cả rồi, tiếp thu sự thật khó coi kinh khủng này rồi, hai huynh đệ lại muốn nói lại thôi, sao y có thể không nghĩ theo hướng càng tệ hơn cho được?
Hai huynh đệ lộ vẻ mặt xấu hổ, Kỳ Canh tằng hắng một cái nói với Kỳ Thạc: “Kỳ Thạc vẫn là ngươi nên nói cho Tiểu Liễu Nhi biết đi, năm đó hai ta hết sức tò mò đối với thân thế của mình, cũng đã oán hận phụ thân lừa gạt hai ta, ta không muốn Tiểu Liễu Nhi mất hứng nhưng cũng không muốn để y oán chúng ta.”
Kỳ Thạc dở khóc dở cười, phất phất tay nói: “Rõ ràng là hai ta đã thương lượng xong, hiện tại ngược lại chỉ có ta làm người xấu.” Hắn không để ý đến Liễu Nghi Sinh đang né tránh, kiên quyết kéo người vào trong lòng, ôm lấy y nói: “Được rồi, ngươi muốn biết ca liền nói rõ đầu đuôi cho ngươi biết, một chữ cũng không lừa ngươi, chỉ là sau khi ngươi biết rồi, có gì không vui cứ nói với các ca ca, không thể đè nén ở trong lòng, đã biết chưa hả?”
Liễu Nghi Sinh sốt ruột muốn nghe chân tướng, cũng để mặc cho hắn ôm, lúc này sắc mặt đã có hơi bớt giận, gật đầu, chăm chú nhìn Kỳ Thạc đợi hắn nói.
Sau khi nghe xong toàn bộ chuyện xưa Liễu Nghi Sinh rất khó hình dung tâm tình của mình. Nếu xét về mặt lý tính, y chưa từng gặp mặt phụ mẫu thân sinh, cũng vô pháp cảm nhận cái loại liên hệ trực tiếp đầy chấn động này, thế này cứ như đang nghe kể về chuyện xưa của người khác, cách mình thập phần xa xôi.
Thế nhưng về mặt tình cảm, chỉ cần y vừa mới nghĩ tới sinh mẫu của mình còn chưa kịp nhìn mình một cái đã phải đưa y đi, mà toàn bộ chuyện này đều bắt nguồn từ một tên ác bá ỷ thế hiếp người, khiến cho một gia đình vốn vô cùng hoàn mỹ phải biến thành cửa nát nhà tan, nghĩ tới đó y liền vô pháp ức chế hận y đang trỗi dậy.
Y vốn cho rằng, mấy người của Tây Môn gia đó đã coi như là người xấu xa không có tim gan nhất trên đời này rồi, nhưng khi so sánh với cái tên Lưu viên ngoại đều thua cả mấy con phố, không khác gì gặp sư phụ.
Bởi vì gã, mình còn chưa sinh ra mà phụ thân đã lìa đời khỏi nhân gian, mẫu thân nhẫn nhục sống sót, vừa sinh y ra còn phải nhịn đau đưa y cho người khác, từ nay về sau thiên nhân vĩnh viễn cách xa nhau, đã vô duyên gặp lại y nữa rồi.
Kỳ Thạc ôm y, cảm giác được y đang run rẩy, vội vã vỗ vỗ lưng y trấn an: “Tiểu Liễu Nhi, nếu muốn khóc cứ khóc đi, năm đó ta và Kỳ Canh nghe nói mình bị sinh mẫu vứt bỏ, trong lòng cũng không thoải mái hồi lâu. Ngươi có phản ứng thế nào cũng không quá phận đâu.”
Kỳ Canh cũng đau lòng muốn chết, bắt đầu tự mắng cái miệng ngốc này của mình, nếu không phải tại hắn nhanh mồm nhanh miệng, Tiểu Liễu Nhi vẫn vô tâm vô phế của bọn họ nào phải lộ ra loại biểu tình trống rỗng này chứ?
Miệng hắn ngốc, không biết làm sao để an ủi người khác, chỉ có thể vỗ về mái tóc dài của y, hôn nhẹ lên trán y.
Rất nhanh Liễu Nghi Sinh đã bình tĩnh trở lại, y ngồi xuống ghế, đôi mắt trầm xuống, ngẩng đầu hỏi: ” Lưu viên ngoại thì sao? Gia cảnh hiện tại thế nào rồi?”
“Làm nhiều chuyện xấu như vậy có thể sống qua được ngày lành nào chứ? Hiện tại biết mình gặp phải báo ứng, lo sợ không thể chịu nổi dù chỉ một ngày.”
Liễu Nghi Sinh cúi đầu thầm nghĩ, hại người khác nhà tan cửa nát cũng chỉ lo sợ không thể chịu nổi dù chỉ một ngày, làm người xấu thế này cũng quá tiện nghi rồi, trên mặt y không có bất kỳ gợn sóng nào, chỉ bình tĩnh nói: “Ta muốn yên tĩnh một mình.”
Kỳ Thạc thở dài, biết trong lòng y không thoải mái, có ép buộc y nói cái gì cũng không có ý nghĩa, thế là đành gật đầu, lại cùng Kỳ Canh hôn y vài cái an ủi, sau đó rời khỏi phòng để y lại một mình, còn hai người thì đi chiếu cố nhi tử.
Sau khi bọn họ rời đi, Liễu Nghi Sinh mới dám trực tiếp nhìn thẳng vào cảm giác xúc động đang sục sôi trong lòng.
Hai mắt y đỏ lên, vô pháp ức chế suy nghĩ muốn báo thù cho phụ mẫu của mình. Cho dù chưa từng gặp mặt, nhưng sức mạnh của huyết thống lại tràn ngập khắp tim y, y không có cách nào tiếp thu chuyện phụ mẫu đã phải chết thảm nhưng đến cả một cái công đạo cũng không có, còn cái tên khốn hung thủ lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chỉ cần tự ăn năn một chút đã có thể sống tiếp quãng đời còn lại mà không cần phải trả bất kỳ đại giới nào cả.
Vì tư dục của bản thân mà nhân loại có thể đẩy người khác vào nông nỗi khủng khiếp thế này, Liễu Nghi Sinh không tin ông trời sẽ thu thập gã, cũng không tin cái gì mà nhân quả báo ứng, nếu như y muốn báo thù, tất nhiên là phải tự mình động thủ, không chừa lại bất kỳ đường sống nào rồi.
Kỳ Thạc Kỳ Canh cảm thấy gần đây Tiểu Liễu Nhi của bọn họ rất ít cười, người cũng có chút u sầu, không khỏi lo lắng có khi nào đã tạo thành ảnh hưởng thập phần không tốt cho thân thể của y hay không, hai người vừa trấn an y, vừa dẫn y đi chung quanh tìm niềm vui giải sầu, còn tập trung huấn luyện Tiểu Hi và Tiểu Vọng kêu phụ thân chọc y vui.
Hai nhi tử rất thông minh, học nói cũng khá nhanh, khó khăn lắm mới phát ra vài tiếng phụ thân mềm mại chọc cho Liễu Nghi Sinh cười vang, nhưng không biết sau đó nhớ tới chuyện gì mà y lại xụ mặt xuống, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Hai huynh đệ cũng không biết đến tột cùng là phải làm thế nào mới có thể an ủi y, chỉ có thể nghĩ là theo thời gian trôi qua, cuối cùng y cũng có thể buông bỏ mà thôi, dù sao đó cũng là ân oán của thế hệ trước, không có bao nhiêu liên quan đến cuộc sống hiện tại của bọn họ cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.