Chương 108
Hoa Tê Lạc
01/10/2020
Nhìn Ôn Duyên ngồi ở trên sô pha nhắm mắt không nói, Tạ Sâm khẽ nhíu mày mà đi qua đi nói: “Hai ngày này em cũng chưa ngủ ngon, hiện tại sự tình hạ màn, em có thể hảo hảo nghỉ ngơi. Hình Tam mới vừa cho người đưa tới tin tức, thuốc kia đã cho bọn hắn ăn, bọn họ hiện tại phát không ra thanh âm, chỉ biết cảm thấy cả người đau đớn vô cùng rồi lại kêu không được, thật sự so chết còn khó chịu hơn. Anh cũng đã an bài Cát Trung Cát Nghĩa ở phòng thí nghiệm hảo hảo ‘ chiếu cố ’ bọn họ, tuyệt đối sẽ dựa theo ý tứ của em, không làm cho bọn họ chết. Đến nỗi Lương Dân Lực, bên kia không biết cấp Lương Gia Minh tin gì, Lương Gia Minh biết chuyện cục đá kia, trong chốc lát có lẽ sẽ phái người tới tìm chúng ta. Bất quá bất luận như thế nào, anh đáp ứng em, chạng vạng liền sẽ làm Lương Dân Lực biến mất ở khu an toàn, bất luận gặp phải tang thi hay là người sống, kết cục chờ đợi hắn, cũng chỉ có một cái thi cốt vô tồn, không có loại khả năng thứ hai.”
Ôn Duyên trầm mặc hồi lâu không nói chuyện, Tạ Sâm nhìn Ôn Duyên lông mi từ yên lặng biến thành hơi hơi rung động, nghĩ nghĩ vẫn là nói: “Ngô Vĩnh Sâm cũng đã giao cho Tần Xương, đối phương lấy cha mẹ Tần Xương làm mồi dẫn dắt rời đi tang thi chạy trốn, Tần Xương không có khả năng tha thứ hắn. Đến nỗi Ngô Mộng…… Hiện tại bên ngoài tuyên bố chính là Ngô Vĩnh Sâm đang bế quan nghiên cứu, hai ngày này thời điểm nàng đi thăm bị ăn canh bế môn (*), có Lương Gia Minh chiếu ứng, nàng không dám mạnh mẽ xông vào, hơn nữa ở bên ngoài Tần Xương là trợ thủ của Ngô Vĩnh Sâm, cho nên hết thảy cũng đều thuận lợi. Bất quá đối với phụ thân mình đang bế quan nghiên cứu, nàng giống như càng quan tâm Ôn Thiếu Hàng nghỉ phép hơn…… Cho nên nếu em cảm thấy mệt mỏi, Ngô Mộng có thể tạm hoãn một chút, hảo hảo nghỉ ngơi một trận, lại cùng nàng tính sổ cũng không muộn.”
(*) Ăn canh bế môn: đóng cửa không tiếp khách
Hắn một chút đều không ngại làm Ngô Mộng ở bên người Ôn Thiếu Hàng chuyển động một trận, bất quá hắn cũng biết Ngô Mộng không vào nổi mắt Ôn Thiếu Hàng, bằng không lấy Ngô Mộng ngày xưa theo đuổi không bỏ, đối phương sớm nên động tâm. Chính là, có thể cho Ôn Thiếu Hàng ngột ngạt, hắn cũng vui đến cực điểm. Nói đến cùng hắn chính là nhìn không thuận mắt đứa em trai này của Ôn Duyên, đối với anh trai mình có tâm mơ ước, em trai như vậy, hắn thật sự không thể không uổng chút tâm tư. Nhưng đối phương thân phận đặc thù, thủ đoạn trong dĩ vãng đều không thể dùng, để tránh biến khéo thành vụng, ngược lại làm Ôn Duyên đối với hắn thương tâm nhớ thương.
Ôn Duyên thật giống như không nghe ra ý tại ngôn ngoại trong lời nói của Tạ Sâm, hắn chỉ là chậm rãi mở bừng mắt, trong giọng nói có mệt mỏi nói không rõ cùng thở dài: “Em vốn tưởng rằng sau khi báo thù sẽ vui sướng đầm đìa, nhưng loại cảm giác này cùng em dự đoán kém quá nhiều, em cũng không có cảm giác cao hứng nào. Kỳ thật em biết, Lương Hân đã chết, chẳng sợ em lại như thế nào giúp nàng báo thù, nàng cũng không sống trở lại. Chỉ là em biết rõ đạo lý này, cũng vẫn cứ muốn cho những người hại nàng trả giá đại giới, này làm sao không phải chấp niệm của em, nếu Lương Hân dưới suối vàng biết, nàng có thể hay không……”
Tạ Sâm giơ tay che lại miệng Ôn Duyên, qua một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói: “Nàng đương nhiên sẽ không trách em, Lương Dân Lực lại không phải cha thật của nàng, hơn nữa cha mẹ nàng lại chết dưới tay Lương Dân Lực, huyết hải thâm thù như vậy có thể bồi thường, nàng sao có thể sẽ trách em?”
Ôn Duyên ánh mắt sáng lên, hắn cẩn thận mà nhìn biểu tình của Tạ Sâm, sắc mặt phức tạp nói: “Anh như thế nào biết Lương Dân Lực không phải cha của Lương Hân? Thời điểm em nói ngày đó, em thấy mọi người đều tin…… Đến Lương Dân Lực chính mình đều tin, anh như thế nào……?”
Tạ Sâm cười nhẹ nhàng hôn trán Ôn Duyên một chút, “Những ngày đó em sứt đầu mẻ trán như vậy nghiên cứu chuyện này, nếu thật sự có hoài nghi ở phương diện này, đã sớm nên cùng anh nói rồi. Huống hồ em đã quên, những tư liệu đó đều là anh cho em, Lương Hân sinh ra chứng minh chính là sau khi Chung Cầm kết hôn một năm mới có, mà Chung Cầm là xuất ngoại năm thứ hai mới cùng Lương Dân Lâm kết hôn, nếu Chung Cầm mang thai xuất ngoại, sao có thể mang thai hai năm? Đó là ở nước ngoài, muốn duỗi tay sửa mấy thứ này, lấy năng lực của Chung Cầm cùng Lương Dân Lâm khi đó, chỉ sợ không có dễ dàng như vậy.”
Thấy Ôn Duyên trong mắt lộ ra thần sắc hơi hơi không cam lòng, Tạ Sâm nhịn không được cười nói: “Hơn nữa khi đó lão Tứ mở miệng thời cơ thật sự là quá đúng lúc, đúng lúc đến mức anh thậm chí chú ý tới em lộ ra ý cười tiểu nhân đắc chí, thế nào, hiện tại dị năng hệ tinh thần, có phải hay không cũng nắm giữ? Khi đó em thông qua miệng lão Tứ làm Lương Dân Lực càng thêm rất tin chuyện này, vốn dĩ Lương Hân chính là cháu gái hắn, hắn giết người cùng quan hệ huyết thống, liền tính nội tâm lại điên khùng, cũng sẽ có chút ma chướng. Em lấy tư thái như vậy ở trước mặt hắn nói Lương Hân là con gái hắn, lại lấy việc Chung Cầm xóa sạch đứa trẻ kia làm nhiễu lòng hắn, kỳ thật toàn bộ sự tình cũng không có phức tạp cỡ nào, bất quá anh nghĩ, liền tính Lương Dân Lực khi đó phản ứng đúng lúc, em có phải hay không cũng có biện pháp ứng đối làm hắn tin tưởng?”
Ôn Duyên sắc mặt phức tạp mà nhìn nam nhân đối diện, Tạ Sâm thật sự là đem hắn nhìn thấu, người nam nhân này cơ hồ so với hắn còn hiểu biết chính mình hơn. Lập tức nhìn tươi cười chỉ có bao dung kia của đối phương, không biết như thế nào, Ôn Duyên chỉ cảm thấy chính mình trong lòng lập tức liền trở nên mềm mại, nhưng tưởng tượng đến hành động của Lương Dân Lực, hắn liền rất khó ngăn chặn khẩu khí kia trong ngực, “Đúng vậy, nếu Lương Dân Lực đầu óc thanh tỉnh phân biệt ra lỗ hổng trong lời này, em liền sẽ làm ra trò ‘ xét nghiệm ADN ’, dù sao kết quả xét nghiệm ADN Lương Quốc Cung cùng Tống Tuấn Minh nhiều ít muốn bao nhiêu chúng ta đều có, đến lúc đó đem kết quả kia hướng trước mắt Lương Dân Lực, em cũng không tin tinh thần hắn không bị hỏng mất! Em chính là cố ý làm nội tâm hắn chịu đủ tra tấn! Thân thể bị tra tấn tính cái gì? Hắn đối đãi Lương Hân như vậy, Lương Hân chính là cháu gái ruột của hắn!! Đối đãi như vậy cầm thú không bằng, em muốn cho hắn thể xác và tinh thần toàn bộ chịu đủ tàn phá! Đến chết đều phải làm chính hắn phỉ nhổ chính mình! Nếu không phải như vậy, em như thế nào có thể nuốt xuống khẩu khí này!”
Tạ Sâm tiến lên ôm chặt Ôn Duyên, duỗi tay vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng đối phương, “Được rồi, đừng nóng giận, sau hôm nay anh bảo đảm em sẽ không còn được gặp lại Lương Dân Lực người này, bên kia vội vàng muốn được tảng đá kia như vậy, hiện giờ biết cục đá bị Lương Dân Lực ăn vào bụng rồi, còn không nhất định sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn gì đối phó hắn. Như vậy cũng tốt, không cần ô uế tay em, hơn nữa……” Nói tới đây Tạ Sâm dừng một chút, hắn nhẹ nhàng mà thở dài, “Anh cảm thấy, mọi người trong khu an toàn này, có lẽ đều hẳn là cảm tạ em.”
Ôn Duyên chỉ đương không nghe hiểu Tạ Sâm nói, đúng lúc này, tiếng đập cửa cắt ngang bình tĩnh giữa hai người, Ôn Duyên cùng Tạ Sâm liếc nhau, đều từ trong ánh mắt lẫn nhau thấy được cảm xúc hiểu rõ. Lúc này phần lớn sự tình đã trần ai lạc định, Hình Tam trắng trợn táo bạo như vậy đem Ngô Vĩnh Sâm làm thế thân, không có Lương Gia Minh ngầm đồng ý là tuyệt đối vô pháp thành công, cho nên, cũng là đến lúc Lương Gia Minh ngồi không được.
Cửa sau khi mở, Lương Gia Minh cho tâm phúc canh giữ ở ngoài cửa, chính hắn đi theo Tạ Sâm trầm mặc mà đi tới trong phòng khách, Ôn Duyên liền như vậy thanh thản ngồi ở trên sô pha, đối với Lương Gia Minh đã đến, rất có chút ý vị làm như không thấy.
Lương Gia Minh thấy thế, tuy rằng trong lòng không cao hứng lắm Ôn Duyên không cho hắn mặt mũi như vậy, nhưng hắn cũng nghe nói Ôn Duyên là vì cái gì làm những việc này, nghĩ đến chuyện lúc trước chính mình ngầm đồng ý lợi dụng Lương Hân thực nghiệm, lập tức cũng không kiêng dè mà hơi hơi cúi đầu nói: “Ôn đại ca, lần này Gia Minh tới, là vì thỉnh cầu tha thứ.” (Jeje: Con chính trị gia có khác, đổi mặt đổi giọng nhanh vl =]]])
Ôn Duyên không nói chuyện, chỉ là ánh mắt nguyên bản dừng ở một bên mặt đất giây lát liền rơi xuống trên mặt Lương Gia Minh. Lương Gia Minh cùng đối phương đối diện một cái chớp mắt, trong lòng không chịu khống chế cả kinh. Hắn trước nay chưa từng thấy khí thế đến như vậy trên người Ôn Duyên, khí thế này rất có chút giống thần vận của Tạ Sâm lúc trước làm hắn nhút nhát. Hắn nhịn không được sườn mắt thấy Tạ Sâm đã ngồi ở bên cạnh Ôn Duyên, nói đến cũng quái, hiện nay Tạ Sâm thoạt nhìn nhưng thật ra cả người đều thực yên lặng, cảm giác trước kia làm nhân tâm nhút nhát đã phai nhạt rất nhiều, nhưng Ôn Duyên lại là hoàn toàn tương phản, đây là chuyện gì xảy ra……
“Người bận rộn trăm công ngàn việc giống Lương tam thiếu đây, chịu dời bước tới nơi này, đã làm phòng nhỏ của chúng ta bồng tất sinh huy, lâu như vậy không thấy, hôm nay chịu vui lòng nhận cho vừa thấy, thật sự là làm tôi thụ sủng nhược kinh…… Đến nỗi cái gì tha thứ không tha thứ…… Tôi nhưng thật ra không biết, tại khu an toàn này, còn có người dám đối với quyết định của Lương tam thiếu ngài làm ra nghi ngờ? Thật sự thần kỳ.”
Ôn Duyên không nóng không lạnh một phen châm chọc này làm tươi cười trên mặt Lương Gia Minh có chút cứng đờ, hắn kỳ thật đối với Ôn Duyên cùng Tạ Sâm thật sự không có địch ý gì, nhưng đối phương hai người này thật sự quá không dễ nắm giữ, nhưng vị trí nơi hắn, cũng thật sự không thích hợp đem người không dễ nắm giữ đặt ở bên người thân cận, cho nên hắn cố ý tránh đi nhà hai người này, thậm chí chuyện lương thực đều không thể không trước áp xuống, chính là bởi vì không dám cũng không thể cùng đối phương thân cận.
Nhưng hắn cũng biết, người giống Ôn Duyên cùng Tạ Sâm, đừng nói hắn nắm giữ không được, chỉ sợ bất luận kẻ nào đến đi đều là không có biện pháp nắm giữ, hơn nữa năng lực đối phương lại chỉ có thể giao hảo tuyệt đối không thể trở mặt, hắn đã tận khả năng thuận theo ý tứ hai người này, nhưng hắn rốt cuộc cũng là có chút giận lại có chút chột dạ, rốt cuộc Ôn Duyên châm chọc mỉa mai như vậy, thật sự làm hắn trên mặt không nhịn được, chính là sự kiện lúc trước…… Hắn cũng biết biết Lương Hân cùng Ôn Duyên có một ít liên hệ thân cận. Nhưng hắn thật là không nghĩ tới, Lương Hân chết, cư nhiên sẽ mang đến phản ứng lớn như vậy cho Ôn Duyên. Không, xác thực nói, hắn là không nghĩ tới Lương Dân Lực sẽ dùng thủ đoạn như vậy giết chết chính cháu gái ruột của mình, đây cũng là ngoài dự đoán của hắn.
Nhưng bất luận nói như thế nào, hắn ngầm đồng ý vẫn là làm tức giận Ôn Duyên, đúng là bởi vì biết điểm này, lại biết kết cục của Lương Dân Lực cùng mấy người anh em kia, cho nên hắn hôm nay mới không thể không tới một chuyến, tuy rằng hắn biết Ôn Duyên hẳn là sẽ không đối phó hắn như vậy, nhưng trừ bỏ xin lỗi, hắn còn có chuyện càng quan trọng hơn……
“Ôn đại ca, tôi biết tôi giải thích như thế nào đều là vô dụng, nhưng tôi nhịn không được muốn nói thật, sự tình ngày đó kia, cũng là ngoài dự kiến của tôi…… Tôi tuyệt đối không có bất luận ý tứ muốn tàn hại Lương tiểu thư. Nói trắng ra, đứng ở vị trí của tôi, bất luận là ai có được thể chất như Lương tiểu thư vậy, tôi đều…… Tôi đều không thể không ngầm đồng ý. Tôi biết nói như vậy có lẽ cậu vẫn như cũ sẽ sinh khí, chính là Ôn đại ca, nếu tôi không làm như vậy, người dụng tâm kín đáo cũng nhất định sẽ làm như vậy. Tôi làm như vậy, có thể bảo toàn những người sống sót khu an toàn chúng ta, cho bọn hắn sinh hoạt cùng bảo đảm càng tốt, mà nếu rơi xuống ở trong tay người khác, này nói không chừng chính là một cái vũ khí sắc bén mọi người cùng cắn xé! Tôi không thể buông tha cơ hội như vậy, tôi cũng không thể mặc kệ vật như vậy dừng ở trong tay người khác, tôi hôm nay một người lại đây, chính là muốn đem lời nói ra. Ôn đại ca, cậu xem, cậu muốn tôi như thế nào mới làm cậu hả giận. Cậu nói, phàm là tôi có thể làm được, tôi có thể đền bù, tôi nhất định không thoái thác, cậu xem được chưa?”
Lời nói này của Lương Gia Minh rất là mộc mạc, nghe tới rồi lại phát ra từ phế phủ, ngay cả Ôn Duyên đều không thể không thừa nhận, ở địa vị cao quả nhiên làm Lương Gia Minh có rất nhiều tiến bộ. Những lời này nếu đặt ở lúc trước, chỉ sợ đối phương rất khó như vậy nhẹ nhàng liền nói ra tới. Vừa rồi chính mình cấp đối phương nan kham như vậy, Lương Gia Minh đều có thể ẩn nhẫn ngược lại hướng chính mình ăn nói khép nép, nhưng Ôn Duyên chính là không sợ Lương Gia Minh hắn thu sau tính sổ, bởi vậy đối phương mềm ngôn mềm giọng như vậy hắn thực vui vẻ liền tiếp nhận rồi, ngữ khí nói ra, ngược lại cũng không hề chứa đầy châm chọc như ngay từ đầu, “Nếu tam thiếu nói muốn đem lời này nói ra, kia chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng. Tam thiếu thời gian quý giá, tôi cũng không muốn lãng phí, hôm nay ngài lại đây nơi này, trừ bỏ muốn cho tôi nguôi giận, hẳn là còn có sự tình khác đi?” (Jeje: Vì giữa Ôn Duyên và Lương Gia Minh lúc này đã có xích mích nên mình sẽ để Ôn Duyên gọi là ngài luôn cho xa cách chút)
Lương Gia Minh thấy Ôn Duyên cũng không có đưa ra điều kiện gì, mà là hỏi trước chính mình hay không có sự tình nào khác, lập tức trong lòng thầm mắng Ôn Duyên giảo hoạt, nhưng trên mặt không hề có lộ ra nửa điểm bất mãn, chỉ là có chút lúng túng nói: “Ôn đại ca, kỳ thật tôi hôm nay vì cái gì lại đây, các người hẳn là biết đến……”
Ôn Duyên không thèm để ý mà vẫy vẫy tay: “Ngài yên tâm, nếu ngài lại đây, liền đại biểu ngài cũng không phải ngốc tử. Bằng không nếu ngài thật tin ‘ bên kia ’ nói, giúp đỡ bọn họ trái lại đối phó tôi cùng Tạ Sâm, vậy ngài cũng thật không cứu nổi nữa.”
Lương Gia Minh cười gượng một tiếng, hắn đương nhiên không phải ngốc tử, nhưng cũng không đại biểu hắn không nhúc nhích. Sáng sớm bên kia liền thả tin tức cho hắn, nói tác dụng cùng nơi ở của tảng đá, hơn nữa đối phương chỉ tên nói họ nói cục đá kia ở trong tay Ôn Duyên cùng Tạ Sâm. Hắn đương nhiên nghĩ tới cưỡng bách hai người đem cục đá giao ra đây, rốt cuộc thứ này cũng không phải là lương thực, người đói bụng trước sau có đồ vật khác có thể đỡ đói, nhưng nếu có tảng đá này, chẳng khác nào là bảo đảm an toàn sinh mệnh đại bộ phận người thuộc khu an toàn!
Nhưng hắn lại tưởng tượng, nếu thực sự có một cục đá như vậy, chỉ cần Tạ Sâm cùng Ôn Duyên ở khu an toàn không phải được rồi sao? Kỳ thật cũng là hắn trước sau đánh đáy lòng không cho rằng đối phương sẽ đem cục đá kia giao ra đây, y theo xuất thân cùng năng lực của Tạ Sâm, nếu chính mình cứng rắn bức bách bọn họ, chỉ sợ nháo không thể ăn mệt vẫn là chính hắn. Cho nên hắn trước suy sau nghĩ, vẫn là không có hành động gì, huống chi hắn cũng tin tưởng ‘ bên kia ’ đem chuyện quan trọng như vậy tiết lộ cho chính mình, nhất định không phải thoạt nhìn đơn giản như mặt ngoài vậy, hơn nữa nghe nói Tạ Sâm muốn đem Lương Dân Lực ném ra khỏi khu an toàn, hắn tổng giác hai việc này ẩn ẩn có liên hệ, tư tiền tưởng hậu, hắn vẫn là quyết định đem lời xin lỗi muộn màng tới cho Ôn Duyên, lại thành tâm thực lòng quy phục một lần.
Lần này, hắn thật là không bao giờ muốn cùng Tạ Sâm cùng Ôn Duyên chơi tâm tư, có không ít người đều hoài nghi vì cái gì chung quanh khu an toàn trước sau đều an an tĩnh tĩnh không có tang thi quấy nhiễu, hắn ngay từ đầu cũng chỉ tưởng mùi đặc thù của thuốc phòng thí nghiệm cung cấp nổi lên tác dụng, nhưng hiện tại hắn rốt cuộc đã biết chân tướng, cũng rốt cuộc minh bạch tầm quan trọng của Tạ Sâm cùng Ôn Duyên. Cho nên đừng nói chỉ là lại đây xin lỗi, chẳng sợ hiện tại bảo hắn đem Tạ Sâm cùng Ôn Duyên đi thờ, hắn cũng chỉ sẽ cam tâm tình nguyện tiếp thu, hơn nữa là không chút do dự.
“Tôi biết ngài lo lắng cái gì, thời điểm bên kia cho ngài tin tức, bọn họ còn chưa biết cục đá kia bị tôi ném vào bụng Lương Dân Lực, hai ngày không liên hệ được với Lương Dân Lực, bọn họ là ngồi không yên, cho nên không có biện pháp mới nói cho ngài. Hiện tại bọn họ hẳn là được đến tin tức, cũng nhất định thực hối hận, có lẽ đã hối đến ruột đều xanh cũng không nhất định…… Bất quá nếu ngài tín nhiệm năng lực chúng ta, vậy đem chuyện này giao cho Tạ Sâm cùng tôi xử lý. Ngài cũng phải tin tưởng đầu óc tôi, đồ vật như vậy, tôi đương nhiên sẽ không để nó dừng ở trong tay kẻ xấu, liền tính đối phương không phải kẻ xấu, vì yên ổn khu an toàn, tôi cũng chỉ sẽ khiến nó phát huy tác dụng ở khu an toàn chúng ta, tuyệt đối sẽ không để nó dừng ở trong tay người ngoài, khiến khu an toàn chịu uy hiếp…… Rốt cuộc, tôi cũng ở nơi này.”
Lời nói này của Ôn Duyên thực sự làm Lương Gia Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi cũng thoáng yên tâm, đối phương tuy rằng không có nói rõ, nhưng hắn nghe được ra tới Ôn Duyên hẳn là không chỉ đơn giản như vậy đem cục đá kia khiến Lương Dân Lực nuốt vào, có lẽ đối phương thật sự có phương pháp đặc biệt gì đó cũng không nhất định, kỳ thật hắn nơi nào có lựa chọn đường sống đâu, lúc này hắn chỉ có thể tin tưởng Ôn Duyên, không biết cũng liền thôi, hiện tại đã biết, hắn không thể cưỡng bách người ta đem cục đá giao ra đây, nhưng hắn càng thêm không muốn nhìn đến cục đá kia bị thế lực bên ngoài khu an toàn lấy đi! Hiện tại có Ôn Duyên bảo đảm, hắn nào có đạo lý không phối hợp? Huống chi câu cuối cùng ‘tôi cũng ở nơi này’ của Ôn Duyên cũng đầy đủ thuyết minh lập trường đối phương, hắn là đang làm chính mình an tâm, nếu như vậy, kia hắn tự nhiên cũng phải góp một phần lực.
“Tôi đương nhiên tin tưởng Ôn đại ca cùng Tạ đại ca, nếu như vậy, bất luận đến lúc đó các người yêu cầu phối hợp như thế nào, tôi nhất định sẽ khuynh tẫn toàn lực, liền tính là vì khu an toàn, tôi cũng sẽ không làm chuyện này bại lộ, Ôn đại ca yên tâm.”
Tạ Sâm nghe được lời này liếc Lương Gia Minh một cái, đối phương cảm giác được ánh mắt Tạ Sâm, lập tức không nhịn xuống liền vừa vặn cùng ánh mắt Tạ Sâm chạm phải, không đợi Lương Gia Minh dời đi, chỉ nghe Tạ Sâm nhàn nhạt nói: “Gần nhất Ôn Duyên đã rất mệt, chuyện hôm nay, không tránh được còn sẽ làm hắn tiếp tục cố sức. Hắn gần nhất vẫn luôn ngủ không tốt, tôi nghe nói thủ hạ của anh là dị năng giả, có ba người kết phường thu toàn bộ dược liệu căn cứ, không biết bọn họ có hay không thuốc tĩnh thần yên lòng? Yên giấc định thần, vẫn là trung dược cho yên tâm.”
Tạ Sâm không mặn không nhạt nói mấy câu lại làm Lương Gia Minh trong lòng cả kinh! Ba người thu thập dược liệu căn cứ kia là hắn bí mật an bài đi ra ngoài, sau khi trở về phục mệnh, cũng chỉ có mấy tâm phúc trực hệ của hắn biết chuyện này, hắn cũng tin tưởng tâm phúc của hắn không có khả năng sẽ phản bội chính mình, nhưng Tạ Sâm là như thế nào biết chuyện này? Hơn nữa xem đối phương bình đạm như vậy nói ra, căn bản giống như không đặt trong lòng, chẳng lẽ nói chính mình nhất cử nhất động, đối phương toàn bộ đều xem ở trong mắt?
Lương Gia Minh vì chính mình không có làm chuyện ngu xuẩn mà âm thầm may mắn, đồng thời cũng âm thầm lau mồ hôi lạnh, hai người kia thật sự không phải những người bọn họ có thể đắc tội nổi, lập tức chỉ phải nhanh chóng gật gật đầu nói: “Có, Tạ đại ca yêu cầu dược liệu gì cứ việc nói, có thể giúp đỡ cậu cùng Ôn đại ca, tôi cũng an tâm theo.”
Tạ Sâm chậm rãi gật gật đầu, rồi sau đó lại hơi hơi gợi lên khóe miệng, chỉ hy vọng đến lúc đó Lương Gia Minh nhìn đến tổng số lượng chủng loại mình yêu cầu, không cần quá mức kinh ngạc thì tốt……
Thời gian ban ngày luôn qua nhanh như vậy, chạng vạng giây lát tiến đến, Ôn Duyên cùng Tạ Sâm đứng ở tháp vọng cửa khu an toàn nhìn tình huống phía dưới. Không ngoài sở liệu của Ôn Duyên, người “bên kia” cũng không có dễ dàng tin tưởng Lương Dân Lực trong thân thể có tồn tại tảng đá kia, đối phương mang hai chiếc xe đấu bề ngoài như xe tải lớn. Bởi vì tường băng kia, binh lính thủ vững chung quanh cũng không cần giống lúc trước trông gà hóa cuốc, huống hồ hôm nay bọn họ đều thu được mệnh lệnh mặt trên, bất luận trong chốc lát xuất hiện tình huống như thế nào, hết thảy mệnh lệnh lấy tín hiệu tháp vọng mà làm, những người khác không thể nghi ngờ, cần thiết phải vô điều kiện phục tùng.
Cho nên bọn họ tất cả đều canh giữ ở chỗ tối, trơ mắt mà nhìn hai xe tải lớn kia chạy đến trong vòng cảnh giới, nhưng bởi vì sau Ôn Duyên lại bảo Lương Gia Minh hạ lệnh ở ngoài tường bố trí một vòng cơ quan mang đinh giảm tốc độ, cho nên xe tải kia trước khi giảm tốc độ cũng không thể không dừng lại, lúc này nhóm thủ vệ mới từ kính viễn vọng thấy rõ ràng, phía sau thùng hàng hai mặt xe tải đóng lại, không phải mấy chục con tang thi sao!!
Kỳ thật Lương Dân Lực đã chết, bất luận kẻ nào bị rút toàn bộ máu trên người đều không có khả năng tồn tại, này thật là một giọt máu cũng không chừa, Ôn Duyên hạ mệnh lệnh chết, Tần Xương cũng không thể không căng da đầu áp dụng thủ đoạn phi thường, thật đúng là đem Lương Dân Lực áp bức sạch sẽ, còn đem Lương Dân Lực sống thoát thoát biến thành cái xác ướp hơi béo chút. Nhưng Ôn Duyên vẫn cứ không hài lòng, ở thời điểm thực thi hắn lại nói với Hình Tam, hắn không hy vọng Lương Dân Lực lập tức liền đã chết, có hay không thủ đoạn đặc biệt có thể làm Lương Dân Lực sống thêm một đoạn thời gian, chẳng sợ phù dung sớm nở tối tàn cũng được. Hắn chính là muốn cho Lương Dân Lực thanh tỉnh mà nhìn hình ảnh chính hắn bị rút cạn tịnh huyết, bị mổ bụng này đó, bằng không liền vẫn không giải hận.
Hình Tam trầm mặc một hồi liền đáp ứng, hắn dùng một biện pháp ai cũng đều không hiểu là cái nguyên lý gì. Kỳ thật nguyên lý biện pháp này nếu hắn nói cho mọi người, phỏng chừng không có một người đồng ý cho hắn dùng. Nhưng Ôn Duyên sẽ không, Ôn Duyên trong lòng rất rõ ràng muốn được đến cái gì hồi báo liền phải trả giá vật đồng giá, hắn cũng không cảm thấy này xem như làm khó Hình Tam, rốt cuộc nếu Hình Tam chính mình không muốn, hắn tin tưởng bất luận kẻ nào trong khu an toàn cũng không có biện pháp làm khó Hình Tam, ngay cả hắn cùng Tạ Sâm đều như vậy.
Nhưng hắn vẫn là cứng rắn mà đưa ra điều kiện này, bởi vì hắn biết chính mình nhất định sẽ đánh cuộc thắng, bởi vì Hình Tam, đích xác đối với cái chết của Lương Hân có loại cảm giác áy náy khó có thể thoái thác. Hình Tam tổng giác nếu không phải hắn khi đó bế quan, Lương Hân có lẽ sẽ không phải chết, cho nên hắn thà rằng hao tổn bốn thành tu hành của mình, cũng vẫn như cũ đem hai chân đều bước vào quỷ môn quan đem Lương Dân Lực kéo trở lại.
Lương Dân Lực hiện tại thật sự sống không bằng chết, toàn thân trắng bệch không một tia huyết sắc, cả người khô khốc cứng đờ, mắt không thể nhắm. miệng không thể nói. Hắn chính là trạng thái hoạt tử nhân, trạng thái như vậy hắn cũng chỉ có thể liên tục bốn ngày. Tuy rằng nghe tới thực ngắn, nhưng này với hắn mà nói không thể nghi ngờ là một loại hết sức tra tấn, giờ này khắc này hắn toàn thân ngay cả tóc cùng móng chân đều là đau triệt nội tâm! Hình Tam không biết cho bọn hắn ăn thuốc viên gì, sau khi xuống bụng mười phút liền bắt đầu phát huy hiệu dụng, bọn họ không thể hò hét không thể lộn xộn, cảm giác đau đớn sống sờ sờ nghẹn trong lòng miệng nửa vời, cố tình liền muốn ngất xỉu đi đều không thể làm được! Đầu óc bởi vì đau đớn cơ hồ thời thời khắc khắc đều thanh tỉnh vô cùng! Máu toàn thân lại bị Tần Xương rút sạch sẽ, hiện tại hắn chỉ cảm thấy liền xương cốt đều là lạnh băng đến xương đau, loại cảm giác đau đớn phát ra từ linh hồn lại vô pháp kêu gào ra tới, thật sự là làm hắn hận không thể chính mình lập tức liền đã chết! Chết với hắn mà nói đều là một loại hạnh phúc!
Có nhân viên canh gác đem Lương Dân Lực cột vào trên cán, Lương Dân Lực hai con mắt liền như vậy thẳng tắp mà mở to, hắn liền chớp mắt đều không thể làm được, mặt ngoài nhìn qua chính là người chết không nhắm mắt. Nhưng Ôn Duyên, Tạ Sâm, Hình Tam cùng với Lương Dân Lực bản thân đều rất rõ ràng, hắn hiện tại vẫn là tồn tại, ít nhất vẫn là có ý thức. Trong bốn ngày này, cho dù có người giơ tay muốn làm Lương Dân Lực “nhắm mắt”, đối phương chỉ sợ cũng chỉ biết giơ mắt sợ hãi, bởi vì đôi mắt này, trong vòng bốn ngày đều chỉ biết mở to như vậy.
Ôn Duyên nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng, hắn chính là muốn cho Lương Dân Lực tận mắt nhìn thấy kết cục của chính hắn.
Mặt sau nhân viên bảo vệ đang thấp thỏm đi theo một đội ngũ thật dài, mỗi người trong đội ngũ trong tay nâng súng máy đi hướng cửa, theo sau cửa nhỏ mở ra, hai thủ vệ cường tráng đem “thi thể” Lương Dân Lực theo cáng trực tiếp ném tới bên ngoài cửa nhỏ, sau khi cửa đóng lại, toàn bộ người đội ngũ như cũ canh giữ ở nơi đó, đáp lại một hồi mệnh lệnh ở tháp vọng Ôn Duyên sắp hạ đạt.
Người bên kia tự nhiên không ngốc, nhưng sự tình liên quan đến tảng đá này, bọn họ thật sự là không thể không tiểu tâm cẩn thận. Người từ trên xe tải xuống trang phục thống nhất, nhưng bọn họ cũng không có lập tức đem Lương Dân Lực nâng đi hoặc là hoạt động, Ôn Duyên đang nhìn từ xa tinh tường nhìn nhất cử nhất động của bọn họ, hắn nhìn đối phương làm thí nghiệm virus cho Lương Dân Lực, xem bọn họ thật cẩn thận kiểm tra Lương Dân Lực trên người hay không có miệng vết thương do tang thi tạo thành.
Thực hiển nhiên, bọn họ đối với sự thật trên người Lương Dân Lực không một giọt máu cũng là phi thường khiếp sợ, nhưng bởi vì Ôn Duyên sớm bảo Lương Gia Minh nói Lương Dân Lực là phản đồ khu an toàn, cho nên những người này cũng chỉ sẽ cho rằng Lương Dân Lực là đã chịu trừng phạt phản bội khu an toàn của hắn. Kiểm tra đo lường cũng không có bởi vì Lương Dân Lực không có máu mà chậm trễ cái gì, bởi vì bọn họ từ chút ít nước bọt từ trong miệng Lương Dân Lực không có kiểm tra đo lường ra bất luận thành phần virus tang thi gì, bởi vậy sau khi buông tâm, lập tức vẫy tay đem “thi thể” Lương Dân Lực nâng trở về xe tải đầu tiên.
Ôn Duyên chậm rãi gợi lên khóe miệng, hắn tận mắt nhìn thấy đối phương trước đem cửa xe tải mở ra, tang thi phía sau cũng không như mọi người đoán trước hướng khu an toàn tiến công, mà là lấy một loại tư thái hốt hoảng chạy trốn phương hướng tương phản khu an toàn di động, tuy rằng tốc độ bọn họ vô pháp so với tốc độ nhân loại chạy bộ, nhưng hiện tại tang thi tiến hóa đã thực không tồi, tốc độ này đi xuống, không cần thiết vài phút, phóng mắt nhìn lại cũng nhìn không thấy chúng nó nữa.
Hiệu quả này làm người xe tải thứ nhất tương đối vừa lòng, bọn họ cơ hồ là không có gì tạm dừng liền quay đầu liền đi, Ôn Duyên nhìn xe bọn họ càng lúc càng xa, ý cười khóe miệng liền càng lúc càng lớn. Quả nhiên, chiếc xe kia sau khi đi được năm phút đồng hồ, xe tải lúc trước ngừng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích đột nhiên lại mở ra thùng hàng, tang thi từ thùng hàng vọt ra không còn tư thái chạy trốn như vừa nãy nữa, cư nhiên tre già măng mọc hướng khu an toàn vọt tới! Lúc này nhóm thủ vệ canh giữ ở tại chỗ nghe theo hiệu lệnh của Ôn Duyên, từng bước từng bước đều bước lên đài cao, tiếng súng ống không ngừng vang lên, người trong xe tải nhìn thấy hình ảnh thủ vệ trong chốc lát đánh gục tang thi, hẳn là thực vừa lòng kết quả này, lúc gần đi vài tiếng loa kia, rất có chút ý vị khiêu khích.
Thẳng đến khi xe tải thứ hai cũng đi xa, mà những tang thi tra già măng mọc đó cũng bị nhân viên thủ vệ toàn bộ tiêu diệt, nhóm thủ vệ đợi trong chốc lát, thấy cũng không có tang thi khác bởi vì tiếng súng của bọn họ mà tới, lúc này mới thật cẩn thận mở ra cửa nhỏ, võ trang hạng nặng đi ra ngoài rửa sạch những thi thể tang thi đó.
Tạ Sâm nhìn hình ảnh này, rốt cuộc rốt cuộc nhịn không được mà nhìn Ôn Duyên cười nói: “Em a, bọn họ nếu biết em chơi bọn họ như vậy, phỏng chừng đã chết đều phải giận dữ sống trở về.”
Ôn Duyên nghiêng đầu nhìn Tạ Sâm, lộ ra tươi cười bừa bãi đầu tiên mấy ngày gần đây, hắn hơi hơi nhướng mày: “Em nhưng không buộc bọn họ làm cái gì, từ đầu đến cuối em cũng không có cùng bọn họ giao lưu, chính bọn họ nguyện ý tin, chẳng lẽ cũng muốn trách em?”
Tạ Sâm nhìn Ôn Duyên đem một quả đá quý đỏ tươi đặt trong tay lại “biến không”, rồi sau đó lại đem nó lại “biến” ra tới. Chỉ cần hơi chút tưởng tượng liền biết, những bột phấn trong bụng Lương Dân Lực không phải cục đá Lương Hân liều mình đều phải giữ được đâu. Hoặc là thay lời khác tới nói, những cái bột phấn đó hẳn cũng có một chút điểm là từ mảnh vỡ cục đá này, nhưng tuyệt đại bộ phận đều là đồ vật khác Ôn Duyên lẫn lộn pha trộn vào.
Ôn Duyên sao có thể thật đem cục đá này toàn bộ đều nhét vào bụng Lương Dân Lực đâu? Cục đá này hắn là bất luận kẻ nào đều sẽ không đưa, lúc ấy sở dĩ muốn ở trước mắt một ít người làm như vậy, đơn giản là không muốn về sau hoài bích có tội thôi. Lương Gia Minh nơi đó hắn cũng vẫn như cũ sẽ không thừa nhận, mọi người trong lòng biết rõ ràng là được, chỉ cần hắn không muốn đem cục đá này giao ra, bất luận kẻ nào, đều là tuyệt đối không khả năng được đến.
Mà mới vừa rồi, Ôn Duyên đã sớm đem động tác đối phương những người đó đều trước tiên đoán trước rồi, hắn tựa như một con tiểu hồ ly tại đây nhìn những người đó tự cho là thông minh. Lương Dân Lực trong bụng thật là có bột phấn cục đá này, bởi vậy đích xác liền sẽ đối với tang thi tạo thành uy hiếp, nhưng số lượng bột phấn này rốt cuộc hữu hạn, hơn nữa phần bột phấn khác…… Y theo hiểu biết của hắn đối với Ôn Duyên, chỉ sợ tuyệt đối không phải là thứ gì tốt……
Tạ Sâm có chút bất đắc dĩ mà thở dài, hắn nhìn mặt mày Ôn Duyên cười, cầm lòng không đậu mang theo một tia sủng nịch: “Nếu anh không đoán sai, em có phải hay không…… Tính toán dùng những cái bột phấn đó quậy với nhau…… Nhất cử đem tới bụng những người đó?” Nếu thật sự như hắn sở đoán như vậy, cho dù không hợp vào bụng, cũng nhất định sẽ để bên kia pha chung với thịt…… (Jeje: Huhu khúc này mình dịch hơi lung tung chút TT_TT)
Ôn Duyên xoay người, đôi mắt tinh lượng mà nhún vai, “Ai bảo Lương Dân Lực trâu bò như vậy đâu, virus tang thi hắn đều không sợ, hướng bụng hắn thả một ít lại có cái gì đáng lo lắng. Bất quá những người đó nếu không lòng tham muốn đem những bột phấn đó chiếm làm của riêng, hẳn là cũng sẽ không ra vấn đề lớn đi…… Nhưng nếu bọn họ thông qua tình huống vừa rồi phát hiện, bột phấn kia bị ăn đến trong bụng cũng vẫn như cũ hữu hiệu…… Tấm tắc, nhân tâm không đủ a, lấy tác phong hành sự của bọn họ, chỉ sợ sẽ khống chế không được dục niệm cũng muốn đem những bột phấn đó ăn vào trong bụng mình mới tính an tâm đi? Hừ, chỉ xem bọn họ lựa chọn như thế nào……”
Nhìn thấy Tạ Sâm dùng một loại cười nói không rõ đang nhìn chính mình, Ôn Duyên ho nhẹ một tiếng nói: “Em chính là cái gì cũng chưa làm a, này đó đều chỉ là bọn hắn chính mình lựa chọn thôi! Lại nói em cũng chỉ là nói suy đoán của mình, có lẽ Lương Dân Lực gặp được người hảo tâm không bỏ được phá hư ‘di thể’ hắn đâu? Bọn họ muốn làm như thế nào, đều là chuyện của bọn họ, cùng chúng ta có cái gì quan hệ? Anh cũng đừng nhọc lòng, đi đi đi, về nhà ăn cơm, em đói bụng rồi.”
Tạ Sâm cười thở dài một hơi, chậm rãi thản nhiên nói:” Đúng vậy, về nhà đi, bận việc một ngày, đều đói bụng.”
Editor có lời muốn nói: Tối nay mình lên máy bay đi du lịch đến tối thứ ba tuần sau mới trở về cho nên truyện sẽ không chương mới trong khoảng thời gian này nhé ^^ Sớm nhất là thứ tư hoặc thứ năm tuần sau sẽ có chương tiếp theo.
P/s: Kỳ thực còn chưa đầy nửa tiếng nữa là phải leo lên taxi đi ra sân bay rồi, mà chương này lại dài vl, lúc nãy vừa edit vừa lo không biết có làm kịp không, may mà kịp còn dư được nửa tiếng =]]] Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ =]]]
Ôn Duyên trầm mặc hồi lâu không nói chuyện, Tạ Sâm nhìn Ôn Duyên lông mi từ yên lặng biến thành hơi hơi rung động, nghĩ nghĩ vẫn là nói: “Ngô Vĩnh Sâm cũng đã giao cho Tần Xương, đối phương lấy cha mẹ Tần Xương làm mồi dẫn dắt rời đi tang thi chạy trốn, Tần Xương không có khả năng tha thứ hắn. Đến nỗi Ngô Mộng…… Hiện tại bên ngoài tuyên bố chính là Ngô Vĩnh Sâm đang bế quan nghiên cứu, hai ngày này thời điểm nàng đi thăm bị ăn canh bế môn (*), có Lương Gia Minh chiếu ứng, nàng không dám mạnh mẽ xông vào, hơn nữa ở bên ngoài Tần Xương là trợ thủ của Ngô Vĩnh Sâm, cho nên hết thảy cũng đều thuận lợi. Bất quá đối với phụ thân mình đang bế quan nghiên cứu, nàng giống như càng quan tâm Ôn Thiếu Hàng nghỉ phép hơn…… Cho nên nếu em cảm thấy mệt mỏi, Ngô Mộng có thể tạm hoãn một chút, hảo hảo nghỉ ngơi một trận, lại cùng nàng tính sổ cũng không muộn.”
(*) Ăn canh bế môn: đóng cửa không tiếp khách
Hắn một chút đều không ngại làm Ngô Mộng ở bên người Ôn Thiếu Hàng chuyển động một trận, bất quá hắn cũng biết Ngô Mộng không vào nổi mắt Ôn Thiếu Hàng, bằng không lấy Ngô Mộng ngày xưa theo đuổi không bỏ, đối phương sớm nên động tâm. Chính là, có thể cho Ôn Thiếu Hàng ngột ngạt, hắn cũng vui đến cực điểm. Nói đến cùng hắn chính là nhìn không thuận mắt đứa em trai này của Ôn Duyên, đối với anh trai mình có tâm mơ ước, em trai như vậy, hắn thật sự không thể không uổng chút tâm tư. Nhưng đối phương thân phận đặc thù, thủ đoạn trong dĩ vãng đều không thể dùng, để tránh biến khéo thành vụng, ngược lại làm Ôn Duyên đối với hắn thương tâm nhớ thương.
Ôn Duyên thật giống như không nghe ra ý tại ngôn ngoại trong lời nói của Tạ Sâm, hắn chỉ là chậm rãi mở bừng mắt, trong giọng nói có mệt mỏi nói không rõ cùng thở dài: “Em vốn tưởng rằng sau khi báo thù sẽ vui sướng đầm đìa, nhưng loại cảm giác này cùng em dự đoán kém quá nhiều, em cũng không có cảm giác cao hứng nào. Kỳ thật em biết, Lương Hân đã chết, chẳng sợ em lại như thế nào giúp nàng báo thù, nàng cũng không sống trở lại. Chỉ là em biết rõ đạo lý này, cũng vẫn cứ muốn cho những người hại nàng trả giá đại giới, này làm sao không phải chấp niệm của em, nếu Lương Hân dưới suối vàng biết, nàng có thể hay không……”
Tạ Sâm giơ tay che lại miệng Ôn Duyên, qua một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói: “Nàng đương nhiên sẽ không trách em, Lương Dân Lực lại không phải cha thật của nàng, hơn nữa cha mẹ nàng lại chết dưới tay Lương Dân Lực, huyết hải thâm thù như vậy có thể bồi thường, nàng sao có thể sẽ trách em?”
Ôn Duyên ánh mắt sáng lên, hắn cẩn thận mà nhìn biểu tình của Tạ Sâm, sắc mặt phức tạp nói: “Anh như thế nào biết Lương Dân Lực không phải cha của Lương Hân? Thời điểm em nói ngày đó, em thấy mọi người đều tin…… Đến Lương Dân Lực chính mình đều tin, anh như thế nào……?”
Tạ Sâm cười nhẹ nhàng hôn trán Ôn Duyên một chút, “Những ngày đó em sứt đầu mẻ trán như vậy nghiên cứu chuyện này, nếu thật sự có hoài nghi ở phương diện này, đã sớm nên cùng anh nói rồi. Huống hồ em đã quên, những tư liệu đó đều là anh cho em, Lương Hân sinh ra chứng minh chính là sau khi Chung Cầm kết hôn một năm mới có, mà Chung Cầm là xuất ngoại năm thứ hai mới cùng Lương Dân Lâm kết hôn, nếu Chung Cầm mang thai xuất ngoại, sao có thể mang thai hai năm? Đó là ở nước ngoài, muốn duỗi tay sửa mấy thứ này, lấy năng lực của Chung Cầm cùng Lương Dân Lâm khi đó, chỉ sợ không có dễ dàng như vậy.”
Thấy Ôn Duyên trong mắt lộ ra thần sắc hơi hơi không cam lòng, Tạ Sâm nhịn không được cười nói: “Hơn nữa khi đó lão Tứ mở miệng thời cơ thật sự là quá đúng lúc, đúng lúc đến mức anh thậm chí chú ý tới em lộ ra ý cười tiểu nhân đắc chí, thế nào, hiện tại dị năng hệ tinh thần, có phải hay không cũng nắm giữ? Khi đó em thông qua miệng lão Tứ làm Lương Dân Lực càng thêm rất tin chuyện này, vốn dĩ Lương Hân chính là cháu gái hắn, hắn giết người cùng quan hệ huyết thống, liền tính nội tâm lại điên khùng, cũng sẽ có chút ma chướng. Em lấy tư thái như vậy ở trước mặt hắn nói Lương Hân là con gái hắn, lại lấy việc Chung Cầm xóa sạch đứa trẻ kia làm nhiễu lòng hắn, kỳ thật toàn bộ sự tình cũng không có phức tạp cỡ nào, bất quá anh nghĩ, liền tính Lương Dân Lực khi đó phản ứng đúng lúc, em có phải hay không cũng có biện pháp ứng đối làm hắn tin tưởng?”
Ôn Duyên sắc mặt phức tạp mà nhìn nam nhân đối diện, Tạ Sâm thật sự là đem hắn nhìn thấu, người nam nhân này cơ hồ so với hắn còn hiểu biết chính mình hơn. Lập tức nhìn tươi cười chỉ có bao dung kia của đối phương, không biết như thế nào, Ôn Duyên chỉ cảm thấy chính mình trong lòng lập tức liền trở nên mềm mại, nhưng tưởng tượng đến hành động của Lương Dân Lực, hắn liền rất khó ngăn chặn khẩu khí kia trong ngực, “Đúng vậy, nếu Lương Dân Lực đầu óc thanh tỉnh phân biệt ra lỗ hổng trong lời này, em liền sẽ làm ra trò ‘ xét nghiệm ADN ’, dù sao kết quả xét nghiệm ADN Lương Quốc Cung cùng Tống Tuấn Minh nhiều ít muốn bao nhiêu chúng ta đều có, đến lúc đó đem kết quả kia hướng trước mắt Lương Dân Lực, em cũng không tin tinh thần hắn không bị hỏng mất! Em chính là cố ý làm nội tâm hắn chịu đủ tra tấn! Thân thể bị tra tấn tính cái gì? Hắn đối đãi Lương Hân như vậy, Lương Hân chính là cháu gái ruột của hắn!! Đối đãi như vậy cầm thú không bằng, em muốn cho hắn thể xác và tinh thần toàn bộ chịu đủ tàn phá! Đến chết đều phải làm chính hắn phỉ nhổ chính mình! Nếu không phải như vậy, em như thế nào có thể nuốt xuống khẩu khí này!”
Tạ Sâm tiến lên ôm chặt Ôn Duyên, duỗi tay vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng đối phương, “Được rồi, đừng nóng giận, sau hôm nay anh bảo đảm em sẽ không còn được gặp lại Lương Dân Lực người này, bên kia vội vàng muốn được tảng đá kia như vậy, hiện giờ biết cục đá bị Lương Dân Lực ăn vào bụng rồi, còn không nhất định sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn gì đối phó hắn. Như vậy cũng tốt, không cần ô uế tay em, hơn nữa……” Nói tới đây Tạ Sâm dừng một chút, hắn nhẹ nhàng mà thở dài, “Anh cảm thấy, mọi người trong khu an toàn này, có lẽ đều hẳn là cảm tạ em.”
Ôn Duyên chỉ đương không nghe hiểu Tạ Sâm nói, đúng lúc này, tiếng đập cửa cắt ngang bình tĩnh giữa hai người, Ôn Duyên cùng Tạ Sâm liếc nhau, đều từ trong ánh mắt lẫn nhau thấy được cảm xúc hiểu rõ. Lúc này phần lớn sự tình đã trần ai lạc định, Hình Tam trắng trợn táo bạo như vậy đem Ngô Vĩnh Sâm làm thế thân, không có Lương Gia Minh ngầm đồng ý là tuyệt đối vô pháp thành công, cho nên, cũng là đến lúc Lương Gia Minh ngồi không được.
Cửa sau khi mở, Lương Gia Minh cho tâm phúc canh giữ ở ngoài cửa, chính hắn đi theo Tạ Sâm trầm mặc mà đi tới trong phòng khách, Ôn Duyên liền như vậy thanh thản ngồi ở trên sô pha, đối với Lương Gia Minh đã đến, rất có chút ý vị làm như không thấy.
Lương Gia Minh thấy thế, tuy rằng trong lòng không cao hứng lắm Ôn Duyên không cho hắn mặt mũi như vậy, nhưng hắn cũng nghe nói Ôn Duyên là vì cái gì làm những việc này, nghĩ đến chuyện lúc trước chính mình ngầm đồng ý lợi dụng Lương Hân thực nghiệm, lập tức cũng không kiêng dè mà hơi hơi cúi đầu nói: “Ôn đại ca, lần này Gia Minh tới, là vì thỉnh cầu tha thứ.” (Jeje: Con chính trị gia có khác, đổi mặt đổi giọng nhanh vl =]]])
Ôn Duyên không nói chuyện, chỉ là ánh mắt nguyên bản dừng ở một bên mặt đất giây lát liền rơi xuống trên mặt Lương Gia Minh. Lương Gia Minh cùng đối phương đối diện một cái chớp mắt, trong lòng không chịu khống chế cả kinh. Hắn trước nay chưa từng thấy khí thế đến như vậy trên người Ôn Duyên, khí thế này rất có chút giống thần vận của Tạ Sâm lúc trước làm hắn nhút nhát. Hắn nhịn không được sườn mắt thấy Tạ Sâm đã ngồi ở bên cạnh Ôn Duyên, nói đến cũng quái, hiện nay Tạ Sâm thoạt nhìn nhưng thật ra cả người đều thực yên lặng, cảm giác trước kia làm nhân tâm nhút nhát đã phai nhạt rất nhiều, nhưng Ôn Duyên lại là hoàn toàn tương phản, đây là chuyện gì xảy ra……
“Người bận rộn trăm công ngàn việc giống Lương tam thiếu đây, chịu dời bước tới nơi này, đã làm phòng nhỏ của chúng ta bồng tất sinh huy, lâu như vậy không thấy, hôm nay chịu vui lòng nhận cho vừa thấy, thật sự là làm tôi thụ sủng nhược kinh…… Đến nỗi cái gì tha thứ không tha thứ…… Tôi nhưng thật ra không biết, tại khu an toàn này, còn có người dám đối với quyết định của Lương tam thiếu ngài làm ra nghi ngờ? Thật sự thần kỳ.”
Ôn Duyên không nóng không lạnh một phen châm chọc này làm tươi cười trên mặt Lương Gia Minh có chút cứng đờ, hắn kỳ thật đối với Ôn Duyên cùng Tạ Sâm thật sự không có địch ý gì, nhưng đối phương hai người này thật sự quá không dễ nắm giữ, nhưng vị trí nơi hắn, cũng thật sự không thích hợp đem người không dễ nắm giữ đặt ở bên người thân cận, cho nên hắn cố ý tránh đi nhà hai người này, thậm chí chuyện lương thực đều không thể không trước áp xuống, chính là bởi vì không dám cũng không thể cùng đối phương thân cận.
Nhưng hắn cũng biết, người giống Ôn Duyên cùng Tạ Sâm, đừng nói hắn nắm giữ không được, chỉ sợ bất luận kẻ nào đến đi đều là không có biện pháp nắm giữ, hơn nữa năng lực đối phương lại chỉ có thể giao hảo tuyệt đối không thể trở mặt, hắn đã tận khả năng thuận theo ý tứ hai người này, nhưng hắn rốt cuộc cũng là có chút giận lại có chút chột dạ, rốt cuộc Ôn Duyên châm chọc mỉa mai như vậy, thật sự làm hắn trên mặt không nhịn được, chính là sự kiện lúc trước…… Hắn cũng biết biết Lương Hân cùng Ôn Duyên có một ít liên hệ thân cận. Nhưng hắn thật là không nghĩ tới, Lương Hân chết, cư nhiên sẽ mang đến phản ứng lớn như vậy cho Ôn Duyên. Không, xác thực nói, hắn là không nghĩ tới Lương Dân Lực sẽ dùng thủ đoạn như vậy giết chết chính cháu gái ruột của mình, đây cũng là ngoài dự đoán của hắn.
Nhưng bất luận nói như thế nào, hắn ngầm đồng ý vẫn là làm tức giận Ôn Duyên, đúng là bởi vì biết điểm này, lại biết kết cục của Lương Dân Lực cùng mấy người anh em kia, cho nên hắn hôm nay mới không thể không tới một chuyến, tuy rằng hắn biết Ôn Duyên hẳn là sẽ không đối phó hắn như vậy, nhưng trừ bỏ xin lỗi, hắn còn có chuyện càng quan trọng hơn……
“Ôn đại ca, tôi biết tôi giải thích như thế nào đều là vô dụng, nhưng tôi nhịn không được muốn nói thật, sự tình ngày đó kia, cũng là ngoài dự kiến của tôi…… Tôi tuyệt đối không có bất luận ý tứ muốn tàn hại Lương tiểu thư. Nói trắng ra, đứng ở vị trí của tôi, bất luận là ai có được thể chất như Lương tiểu thư vậy, tôi đều…… Tôi đều không thể không ngầm đồng ý. Tôi biết nói như vậy có lẽ cậu vẫn như cũ sẽ sinh khí, chính là Ôn đại ca, nếu tôi không làm như vậy, người dụng tâm kín đáo cũng nhất định sẽ làm như vậy. Tôi làm như vậy, có thể bảo toàn những người sống sót khu an toàn chúng ta, cho bọn hắn sinh hoạt cùng bảo đảm càng tốt, mà nếu rơi xuống ở trong tay người khác, này nói không chừng chính là một cái vũ khí sắc bén mọi người cùng cắn xé! Tôi không thể buông tha cơ hội như vậy, tôi cũng không thể mặc kệ vật như vậy dừng ở trong tay người khác, tôi hôm nay một người lại đây, chính là muốn đem lời nói ra. Ôn đại ca, cậu xem, cậu muốn tôi như thế nào mới làm cậu hả giận. Cậu nói, phàm là tôi có thể làm được, tôi có thể đền bù, tôi nhất định không thoái thác, cậu xem được chưa?”
Lời nói này của Lương Gia Minh rất là mộc mạc, nghe tới rồi lại phát ra từ phế phủ, ngay cả Ôn Duyên đều không thể không thừa nhận, ở địa vị cao quả nhiên làm Lương Gia Minh có rất nhiều tiến bộ. Những lời này nếu đặt ở lúc trước, chỉ sợ đối phương rất khó như vậy nhẹ nhàng liền nói ra tới. Vừa rồi chính mình cấp đối phương nan kham như vậy, Lương Gia Minh đều có thể ẩn nhẫn ngược lại hướng chính mình ăn nói khép nép, nhưng Ôn Duyên chính là không sợ Lương Gia Minh hắn thu sau tính sổ, bởi vậy đối phương mềm ngôn mềm giọng như vậy hắn thực vui vẻ liền tiếp nhận rồi, ngữ khí nói ra, ngược lại cũng không hề chứa đầy châm chọc như ngay từ đầu, “Nếu tam thiếu nói muốn đem lời này nói ra, kia chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng. Tam thiếu thời gian quý giá, tôi cũng không muốn lãng phí, hôm nay ngài lại đây nơi này, trừ bỏ muốn cho tôi nguôi giận, hẳn là còn có sự tình khác đi?” (Jeje: Vì giữa Ôn Duyên và Lương Gia Minh lúc này đã có xích mích nên mình sẽ để Ôn Duyên gọi là ngài luôn cho xa cách chút)
Lương Gia Minh thấy Ôn Duyên cũng không có đưa ra điều kiện gì, mà là hỏi trước chính mình hay không có sự tình nào khác, lập tức trong lòng thầm mắng Ôn Duyên giảo hoạt, nhưng trên mặt không hề có lộ ra nửa điểm bất mãn, chỉ là có chút lúng túng nói: “Ôn đại ca, kỳ thật tôi hôm nay vì cái gì lại đây, các người hẳn là biết đến……”
Ôn Duyên không thèm để ý mà vẫy vẫy tay: “Ngài yên tâm, nếu ngài lại đây, liền đại biểu ngài cũng không phải ngốc tử. Bằng không nếu ngài thật tin ‘ bên kia ’ nói, giúp đỡ bọn họ trái lại đối phó tôi cùng Tạ Sâm, vậy ngài cũng thật không cứu nổi nữa.”
Lương Gia Minh cười gượng một tiếng, hắn đương nhiên không phải ngốc tử, nhưng cũng không đại biểu hắn không nhúc nhích. Sáng sớm bên kia liền thả tin tức cho hắn, nói tác dụng cùng nơi ở của tảng đá, hơn nữa đối phương chỉ tên nói họ nói cục đá kia ở trong tay Ôn Duyên cùng Tạ Sâm. Hắn đương nhiên nghĩ tới cưỡng bách hai người đem cục đá giao ra đây, rốt cuộc thứ này cũng không phải là lương thực, người đói bụng trước sau có đồ vật khác có thể đỡ đói, nhưng nếu có tảng đá này, chẳng khác nào là bảo đảm an toàn sinh mệnh đại bộ phận người thuộc khu an toàn!
Nhưng hắn lại tưởng tượng, nếu thực sự có một cục đá như vậy, chỉ cần Tạ Sâm cùng Ôn Duyên ở khu an toàn không phải được rồi sao? Kỳ thật cũng là hắn trước sau đánh đáy lòng không cho rằng đối phương sẽ đem cục đá kia giao ra đây, y theo xuất thân cùng năng lực của Tạ Sâm, nếu chính mình cứng rắn bức bách bọn họ, chỉ sợ nháo không thể ăn mệt vẫn là chính hắn. Cho nên hắn trước suy sau nghĩ, vẫn là không có hành động gì, huống chi hắn cũng tin tưởng ‘ bên kia ’ đem chuyện quan trọng như vậy tiết lộ cho chính mình, nhất định không phải thoạt nhìn đơn giản như mặt ngoài vậy, hơn nữa nghe nói Tạ Sâm muốn đem Lương Dân Lực ném ra khỏi khu an toàn, hắn tổng giác hai việc này ẩn ẩn có liên hệ, tư tiền tưởng hậu, hắn vẫn là quyết định đem lời xin lỗi muộn màng tới cho Ôn Duyên, lại thành tâm thực lòng quy phục một lần.
Lần này, hắn thật là không bao giờ muốn cùng Tạ Sâm cùng Ôn Duyên chơi tâm tư, có không ít người đều hoài nghi vì cái gì chung quanh khu an toàn trước sau đều an an tĩnh tĩnh không có tang thi quấy nhiễu, hắn ngay từ đầu cũng chỉ tưởng mùi đặc thù của thuốc phòng thí nghiệm cung cấp nổi lên tác dụng, nhưng hiện tại hắn rốt cuộc đã biết chân tướng, cũng rốt cuộc minh bạch tầm quan trọng của Tạ Sâm cùng Ôn Duyên. Cho nên đừng nói chỉ là lại đây xin lỗi, chẳng sợ hiện tại bảo hắn đem Tạ Sâm cùng Ôn Duyên đi thờ, hắn cũng chỉ sẽ cam tâm tình nguyện tiếp thu, hơn nữa là không chút do dự.
“Tôi biết ngài lo lắng cái gì, thời điểm bên kia cho ngài tin tức, bọn họ còn chưa biết cục đá kia bị tôi ném vào bụng Lương Dân Lực, hai ngày không liên hệ được với Lương Dân Lực, bọn họ là ngồi không yên, cho nên không có biện pháp mới nói cho ngài. Hiện tại bọn họ hẳn là được đến tin tức, cũng nhất định thực hối hận, có lẽ đã hối đến ruột đều xanh cũng không nhất định…… Bất quá nếu ngài tín nhiệm năng lực chúng ta, vậy đem chuyện này giao cho Tạ Sâm cùng tôi xử lý. Ngài cũng phải tin tưởng đầu óc tôi, đồ vật như vậy, tôi đương nhiên sẽ không để nó dừng ở trong tay kẻ xấu, liền tính đối phương không phải kẻ xấu, vì yên ổn khu an toàn, tôi cũng chỉ sẽ khiến nó phát huy tác dụng ở khu an toàn chúng ta, tuyệt đối sẽ không để nó dừng ở trong tay người ngoài, khiến khu an toàn chịu uy hiếp…… Rốt cuộc, tôi cũng ở nơi này.”
Lời nói này của Ôn Duyên thực sự làm Lương Gia Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi cũng thoáng yên tâm, đối phương tuy rằng không có nói rõ, nhưng hắn nghe được ra tới Ôn Duyên hẳn là không chỉ đơn giản như vậy đem cục đá kia khiến Lương Dân Lực nuốt vào, có lẽ đối phương thật sự có phương pháp đặc biệt gì đó cũng không nhất định, kỳ thật hắn nơi nào có lựa chọn đường sống đâu, lúc này hắn chỉ có thể tin tưởng Ôn Duyên, không biết cũng liền thôi, hiện tại đã biết, hắn không thể cưỡng bách người ta đem cục đá giao ra đây, nhưng hắn càng thêm không muốn nhìn đến cục đá kia bị thế lực bên ngoài khu an toàn lấy đi! Hiện tại có Ôn Duyên bảo đảm, hắn nào có đạo lý không phối hợp? Huống chi câu cuối cùng ‘tôi cũng ở nơi này’ của Ôn Duyên cũng đầy đủ thuyết minh lập trường đối phương, hắn là đang làm chính mình an tâm, nếu như vậy, kia hắn tự nhiên cũng phải góp một phần lực.
“Tôi đương nhiên tin tưởng Ôn đại ca cùng Tạ đại ca, nếu như vậy, bất luận đến lúc đó các người yêu cầu phối hợp như thế nào, tôi nhất định sẽ khuynh tẫn toàn lực, liền tính là vì khu an toàn, tôi cũng sẽ không làm chuyện này bại lộ, Ôn đại ca yên tâm.”
Tạ Sâm nghe được lời này liếc Lương Gia Minh một cái, đối phương cảm giác được ánh mắt Tạ Sâm, lập tức không nhịn xuống liền vừa vặn cùng ánh mắt Tạ Sâm chạm phải, không đợi Lương Gia Minh dời đi, chỉ nghe Tạ Sâm nhàn nhạt nói: “Gần nhất Ôn Duyên đã rất mệt, chuyện hôm nay, không tránh được còn sẽ làm hắn tiếp tục cố sức. Hắn gần nhất vẫn luôn ngủ không tốt, tôi nghe nói thủ hạ của anh là dị năng giả, có ba người kết phường thu toàn bộ dược liệu căn cứ, không biết bọn họ có hay không thuốc tĩnh thần yên lòng? Yên giấc định thần, vẫn là trung dược cho yên tâm.”
Tạ Sâm không mặn không nhạt nói mấy câu lại làm Lương Gia Minh trong lòng cả kinh! Ba người thu thập dược liệu căn cứ kia là hắn bí mật an bài đi ra ngoài, sau khi trở về phục mệnh, cũng chỉ có mấy tâm phúc trực hệ của hắn biết chuyện này, hắn cũng tin tưởng tâm phúc của hắn không có khả năng sẽ phản bội chính mình, nhưng Tạ Sâm là như thế nào biết chuyện này? Hơn nữa xem đối phương bình đạm như vậy nói ra, căn bản giống như không đặt trong lòng, chẳng lẽ nói chính mình nhất cử nhất động, đối phương toàn bộ đều xem ở trong mắt?
Lương Gia Minh vì chính mình không có làm chuyện ngu xuẩn mà âm thầm may mắn, đồng thời cũng âm thầm lau mồ hôi lạnh, hai người kia thật sự không phải những người bọn họ có thể đắc tội nổi, lập tức chỉ phải nhanh chóng gật gật đầu nói: “Có, Tạ đại ca yêu cầu dược liệu gì cứ việc nói, có thể giúp đỡ cậu cùng Ôn đại ca, tôi cũng an tâm theo.”
Tạ Sâm chậm rãi gật gật đầu, rồi sau đó lại hơi hơi gợi lên khóe miệng, chỉ hy vọng đến lúc đó Lương Gia Minh nhìn đến tổng số lượng chủng loại mình yêu cầu, không cần quá mức kinh ngạc thì tốt……
Thời gian ban ngày luôn qua nhanh như vậy, chạng vạng giây lát tiến đến, Ôn Duyên cùng Tạ Sâm đứng ở tháp vọng cửa khu an toàn nhìn tình huống phía dưới. Không ngoài sở liệu của Ôn Duyên, người “bên kia” cũng không có dễ dàng tin tưởng Lương Dân Lực trong thân thể có tồn tại tảng đá kia, đối phương mang hai chiếc xe đấu bề ngoài như xe tải lớn. Bởi vì tường băng kia, binh lính thủ vững chung quanh cũng không cần giống lúc trước trông gà hóa cuốc, huống hồ hôm nay bọn họ đều thu được mệnh lệnh mặt trên, bất luận trong chốc lát xuất hiện tình huống như thế nào, hết thảy mệnh lệnh lấy tín hiệu tháp vọng mà làm, những người khác không thể nghi ngờ, cần thiết phải vô điều kiện phục tùng.
Cho nên bọn họ tất cả đều canh giữ ở chỗ tối, trơ mắt mà nhìn hai xe tải lớn kia chạy đến trong vòng cảnh giới, nhưng bởi vì sau Ôn Duyên lại bảo Lương Gia Minh hạ lệnh ở ngoài tường bố trí một vòng cơ quan mang đinh giảm tốc độ, cho nên xe tải kia trước khi giảm tốc độ cũng không thể không dừng lại, lúc này nhóm thủ vệ mới từ kính viễn vọng thấy rõ ràng, phía sau thùng hàng hai mặt xe tải đóng lại, không phải mấy chục con tang thi sao!!
Kỳ thật Lương Dân Lực đã chết, bất luận kẻ nào bị rút toàn bộ máu trên người đều không có khả năng tồn tại, này thật là một giọt máu cũng không chừa, Ôn Duyên hạ mệnh lệnh chết, Tần Xương cũng không thể không căng da đầu áp dụng thủ đoạn phi thường, thật đúng là đem Lương Dân Lực áp bức sạch sẽ, còn đem Lương Dân Lực sống thoát thoát biến thành cái xác ướp hơi béo chút. Nhưng Ôn Duyên vẫn cứ không hài lòng, ở thời điểm thực thi hắn lại nói với Hình Tam, hắn không hy vọng Lương Dân Lực lập tức liền đã chết, có hay không thủ đoạn đặc biệt có thể làm Lương Dân Lực sống thêm một đoạn thời gian, chẳng sợ phù dung sớm nở tối tàn cũng được. Hắn chính là muốn cho Lương Dân Lực thanh tỉnh mà nhìn hình ảnh chính hắn bị rút cạn tịnh huyết, bị mổ bụng này đó, bằng không liền vẫn không giải hận.
Hình Tam trầm mặc một hồi liền đáp ứng, hắn dùng một biện pháp ai cũng đều không hiểu là cái nguyên lý gì. Kỳ thật nguyên lý biện pháp này nếu hắn nói cho mọi người, phỏng chừng không có một người đồng ý cho hắn dùng. Nhưng Ôn Duyên sẽ không, Ôn Duyên trong lòng rất rõ ràng muốn được đến cái gì hồi báo liền phải trả giá vật đồng giá, hắn cũng không cảm thấy này xem như làm khó Hình Tam, rốt cuộc nếu Hình Tam chính mình không muốn, hắn tin tưởng bất luận kẻ nào trong khu an toàn cũng không có biện pháp làm khó Hình Tam, ngay cả hắn cùng Tạ Sâm đều như vậy.
Nhưng hắn vẫn là cứng rắn mà đưa ra điều kiện này, bởi vì hắn biết chính mình nhất định sẽ đánh cuộc thắng, bởi vì Hình Tam, đích xác đối với cái chết của Lương Hân có loại cảm giác áy náy khó có thể thoái thác. Hình Tam tổng giác nếu không phải hắn khi đó bế quan, Lương Hân có lẽ sẽ không phải chết, cho nên hắn thà rằng hao tổn bốn thành tu hành của mình, cũng vẫn như cũ đem hai chân đều bước vào quỷ môn quan đem Lương Dân Lực kéo trở lại.
Lương Dân Lực hiện tại thật sự sống không bằng chết, toàn thân trắng bệch không một tia huyết sắc, cả người khô khốc cứng đờ, mắt không thể nhắm. miệng không thể nói. Hắn chính là trạng thái hoạt tử nhân, trạng thái như vậy hắn cũng chỉ có thể liên tục bốn ngày. Tuy rằng nghe tới thực ngắn, nhưng này với hắn mà nói không thể nghi ngờ là một loại hết sức tra tấn, giờ này khắc này hắn toàn thân ngay cả tóc cùng móng chân đều là đau triệt nội tâm! Hình Tam không biết cho bọn hắn ăn thuốc viên gì, sau khi xuống bụng mười phút liền bắt đầu phát huy hiệu dụng, bọn họ không thể hò hét không thể lộn xộn, cảm giác đau đớn sống sờ sờ nghẹn trong lòng miệng nửa vời, cố tình liền muốn ngất xỉu đi đều không thể làm được! Đầu óc bởi vì đau đớn cơ hồ thời thời khắc khắc đều thanh tỉnh vô cùng! Máu toàn thân lại bị Tần Xương rút sạch sẽ, hiện tại hắn chỉ cảm thấy liền xương cốt đều là lạnh băng đến xương đau, loại cảm giác đau đớn phát ra từ linh hồn lại vô pháp kêu gào ra tới, thật sự là làm hắn hận không thể chính mình lập tức liền đã chết! Chết với hắn mà nói đều là một loại hạnh phúc!
Có nhân viên canh gác đem Lương Dân Lực cột vào trên cán, Lương Dân Lực hai con mắt liền như vậy thẳng tắp mà mở to, hắn liền chớp mắt đều không thể làm được, mặt ngoài nhìn qua chính là người chết không nhắm mắt. Nhưng Ôn Duyên, Tạ Sâm, Hình Tam cùng với Lương Dân Lực bản thân đều rất rõ ràng, hắn hiện tại vẫn là tồn tại, ít nhất vẫn là có ý thức. Trong bốn ngày này, cho dù có người giơ tay muốn làm Lương Dân Lực “nhắm mắt”, đối phương chỉ sợ cũng chỉ biết giơ mắt sợ hãi, bởi vì đôi mắt này, trong vòng bốn ngày đều chỉ biết mở to như vậy.
Ôn Duyên nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng, hắn chính là muốn cho Lương Dân Lực tận mắt nhìn thấy kết cục của chính hắn.
Mặt sau nhân viên bảo vệ đang thấp thỏm đi theo một đội ngũ thật dài, mỗi người trong đội ngũ trong tay nâng súng máy đi hướng cửa, theo sau cửa nhỏ mở ra, hai thủ vệ cường tráng đem “thi thể” Lương Dân Lực theo cáng trực tiếp ném tới bên ngoài cửa nhỏ, sau khi cửa đóng lại, toàn bộ người đội ngũ như cũ canh giữ ở nơi đó, đáp lại một hồi mệnh lệnh ở tháp vọng Ôn Duyên sắp hạ đạt.
Người bên kia tự nhiên không ngốc, nhưng sự tình liên quan đến tảng đá này, bọn họ thật sự là không thể không tiểu tâm cẩn thận. Người từ trên xe tải xuống trang phục thống nhất, nhưng bọn họ cũng không có lập tức đem Lương Dân Lực nâng đi hoặc là hoạt động, Ôn Duyên đang nhìn từ xa tinh tường nhìn nhất cử nhất động của bọn họ, hắn nhìn đối phương làm thí nghiệm virus cho Lương Dân Lực, xem bọn họ thật cẩn thận kiểm tra Lương Dân Lực trên người hay không có miệng vết thương do tang thi tạo thành.
Thực hiển nhiên, bọn họ đối với sự thật trên người Lương Dân Lực không một giọt máu cũng là phi thường khiếp sợ, nhưng bởi vì Ôn Duyên sớm bảo Lương Gia Minh nói Lương Dân Lực là phản đồ khu an toàn, cho nên những người này cũng chỉ sẽ cho rằng Lương Dân Lực là đã chịu trừng phạt phản bội khu an toàn của hắn. Kiểm tra đo lường cũng không có bởi vì Lương Dân Lực không có máu mà chậm trễ cái gì, bởi vì bọn họ từ chút ít nước bọt từ trong miệng Lương Dân Lực không có kiểm tra đo lường ra bất luận thành phần virus tang thi gì, bởi vậy sau khi buông tâm, lập tức vẫy tay đem “thi thể” Lương Dân Lực nâng trở về xe tải đầu tiên.
Ôn Duyên chậm rãi gợi lên khóe miệng, hắn tận mắt nhìn thấy đối phương trước đem cửa xe tải mở ra, tang thi phía sau cũng không như mọi người đoán trước hướng khu an toàn tiến công, mà là lấy một loại tư thái hốt hoảng chạy trốn phương hướng tương phản khu an toàn di động, tuy rằng tốc độ bọn họ vô pháp so với tốc độ nhân loại chạy bộ, nhưng hiện tại tang thi tiến hóa đã thực không tồi, tốc độ này đi xuống, không cần thiết vài phút, phóng mắt nhìn lại cũng nhìn không thấy chúng nó nữa.
Hiệu quả này làm người xe tải thứ nhất tương đối vừa lòng, bọn họ cơ hồ là không có gì tạm dừng liền quay đầu liền đi, Ôn Duyên nhìn xe bọn họ càng lúc càng xa, ý cười khóe miệng liền càng lúc càng lớn. Quả nhiên, chiếc xe kia sau khi đi được năm phút đồng hồ, xe tải lúc trước ngừng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích đột nhiên lại mở ra thùng hàng, tang thi từ thùng hàng vọt ra không còn tư thái chạy trốn như vừa nãy nữa, cư nhiên tre già măng mọc hướng khu an toàn vọt tới! Lúc này nhóm thủ vệ canh giữ ở tại chỗ nghe theo hiệu lệnh của Ôn Duyên, từng bước từng bước đều bước lên đài cao, tiếng súng ống không ngừng vang lên, người trong xe tải nhìn thấy hình ảnh thủ vệ trong chốc lát đánh gục tang thi, hẳn là thực vừa lòng kết quả này, lúc gần đi vài tiếng loa kia, rất có chút ý vị khiêu khích.
Thẳng đến khi xe tải thứ hai cũng đi xa, mà những tang thi tra già măng mọc đó cũng bị nhân viên thủ vệ toàn bộ tiêu diệt, nhóm thủ vệ đợi trong chốc lát, thấy cũng không có tang thi khác bởi vì tiếng súng của bọn họ mà tới, lúc này mới thật cẩn thận mở ra cửa nhỏ, võ trang hạng nặng đi ra ngoài rửa sạch những thi thể tang thi đó.
Tạ Sâm nhìn hình ảnh này, rốt cuộc rốt cuộc nhịn không được mà nhìn Ôn Duyên cười nói: “Em a, bọn họ nếu biết em chơi bọn họ như vậy, phỏng chừng đã chết đều phải giận dữ sống trở về.”
Ôn Duyên nghiêng đầu nhìn Tạ Sâm, lộ ra tươi cười bừa bãi đầu tiên mấy ngày gần đây, hắn hơi hơi nhướng mày: “Em nhưng không buộc bọn họ làm cái gì, từ đầu đến cuối em cũng không có cùng bọn họ giao lưu, chính bọn họ nguyện ý tin, chẳng lẽ cũng muốn trách em?”
Tạ Sâm nhìn Ôn Duyên đem một quả đá quý đỏ tươi đặt trong tay lại “biến không”, rồi sau đó lại đem nó lại “biến” ra tới. Chỉ cần hơi chút tưởng tượng liền biết, những bột phấn trong bụng Lương Dân Lực không phải cục đá Lương Hân liều mình đều phải giữ được đâu. Hoặc là thay lời khác tới nói, những cái bột phấn đó hẳn cũng có một chút điểm là từ mảnh vỡ cục đá này, nhưng tuyệt đại bộ phận đều là đồ vật khác Ôn Duyên lẫn lộn pha trộn vào.
Ôn Duyên sao có thể thật đem cục đá này toàn bộ đều nhét vào bụng Lương Dân Lực đâu? Cục đá này hắn là bất luận kẻ nào đều sẽ không đưa, lúc ấy sở dĩ muốn ở trước mắt một ít người làm như vậy, đơn giản là không muốn về sau hoài bích có tội thôi. Lương Gia Minh nơi đó hắn cũng vẫn như cũ sẽ không thừa nhận, mọi người trong lòng biết rõ ràng là được, chỉ cần hắn không muốn đem cục đá này giao ra, bất luận kẻ nào, đều là tuyệt đối không khả năng được đến.
Mà mới vừa rồi, Ôn Duyên đã sớm đem động tác đối phương những người đó đều trước tiên đoán trước rồi, hắn tựa như một con tiểu hồ ly tại đây nhìn những người đó tự cho là thông minh. Lương Dân Lực trong bụng thật là có bột phấn cục đá này, bởi vậy đích xác liền sẽ đối với tang thi tạo thành uy hiếp, nhưng số lượng bột phấn này rốt cuộc hữu hạn, hơn nữa phần bột phấn khác…… Y theo hiểu biết của hắn đối với Ôn Duyên, chỉ sợ tuyệt đối không phải là thứ gì tốt……
Tạ Sâm có chút bất đắc dĩ mà thở dài, hắn nhìn mặt mày Ôn Duyên cười, cầm lòng không đậu mang theo một tia sủng nịch: “Nếu anh không đoán sai, em có phải hay không…… Tính toán dùng những cái bột phấn đó quậy với nhau…… Nhất cử đem tới bụng những người đó?” Nếu thật sự như hắn sở đoán như vậy, cho dù không hợp vào bụng, cũng nhất định sẽ để bên kia pha chung với thịt…… (Jeje: Huhu khúc này mình dịch hơi lung tung chút TT_TT)
Ôn Duyên xoay người, đôi mắt tinh lượng mà nhún vai, “Ai bảo Lương Dân Lực trâu bò như vậy đâu, virus tang thi hắn đều không sợ, hướng bụng hắn thả một ít lại có cái gì đáng lo lắng. Bất quá những người đó nếu không lòng tham muốn đem những bột phấn đó chiếm làm của riêng, hẳn là cũng sẽ không ra vấn đề lớn đi…… Nhưng nếu bọn họ thông qua tình huống vừa rồi phát hiện, bột phấn kia bị ăn đến trong bụng cũng vẫn như cũ hữu hiệu…… Tấm tắc, nhân tâm không đủ a, lấy tác phong hành sự của bọn họ, chỉ sợ sẽ khống chế không được dục niệm cũng muốn đem những bột phấn đó ăn vào trong bụng mình mới tính an tâm đi? Hừ, chỉ xem bọn họ lựa chọn như thế nào……”
Nhìn thấy Tạ Sâm dùng một loại cười nói không rõ đang nhìn chính mình, Ôn Duyên ho nhẹ một tiếng nói: “Em chính là cái gì cũng chưa làm a, này đó đều chỉ là bọn hắn chính mình lựa chọn thôi! Lại nói em cũng chỉ là nói suy đoán của mình, có lẽ Lương Dân Lực gặp được người hảo tâm không bỏ được phá hư ‘di thể’ hắn đâu? Bọn họ muốn làm như thế nào, đều là chuyện của bọn họ, cùng chúng ta có cái gì quan hệ? Anh cũng đừng nhọc lòng, đi đi đi, về nhà ăn cơm, em đói bụng rồi.”
Tạ Sâm cười thở dài một hơi, chậm rãi thản nhiên nói:” Đúng vậy, về nhà đi, bận việc một ngày, đều đói bụng.”
Editor có lời muốn nói: Tối nay mình lên máy bay đi du lịch đến tối thứ ba tuần sau mới trở về cho nên truyện sẽ không chương mới trong khoảng thời gian này nhé ^^ Sớm nhất là thứ tư hoặc thứ năm tuần sau sẽ có chương tiếp theo.
P/s: Kỳ thực còn chưa đầy nửa tiếng nữa là phải leo lên taxi đi ra sân bay rồi, mà chương này lại dài vl, lúc nãy vừa edit vừa lo không biết có làm kịp không, may mà kịp còn dư được nửa tiếng =]]] Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ =]]]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.