Chương 34: Thiên Hạ đệ nhất trang
Mạc Lam Huệ
30/03/2022
Chương 34: Thiên Hạ đệ nhất trang
*************
Giang hồ những năm trở lại đây sóng yên biển lặng, hai bên chính tà chung sống hòa thuận, cũng không có tin tức chấn động gì xuất hiện trên giang hồ. Mặc dù có hơi buồn chán, nhưng mọi người cũng đã dần quen.
Chỉ là mấy ngày gần đây trên giang hồ có chút thay đổi nhỏ, một truyền mười, mười truyền trăm, tin tức không ngừng lan rộng, cũng không rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng giang hồ lại bắt đầu nổi phong ba bão táp.
“nhanh lên…!!”
“nếu không sẽ không kịp…!!”
Cách trấn Tri An một trăm dặm người người náo nức. Tất cả khách điếm trong trấn đều không còn phòng trống, người ra kẻ vào tấp nập.
Hào kiệt khắp bốn phương Đông Tây Nam Bắc, người trong hai giới hắc bạch lưỡng đạo đều hội tụ cả về đây….
Trấn Tri An
Một hán tử mặc hoàng bào, tay cầm trường kiếm đang từ khách điếm đi ra, dáng vẽ chán chường, hắn lắc đầu:
“đại ca! đi thôi..”
“lại đi..” vị nam tử nhăn nhó lên tiếng.
Suốt cả buổi chiều, hai huynh đệ đã đi hơn mười cái khách điếm nhưng tất cả đều nói không có phòng, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra đây, họ cũng rất muốn biết.
“hai vị đại hiệp ! dù hai người có đi hết khách điếm trong trấn, cũng vậy thôi…”
Một lão bá bên cạnh khéo miệng nhếch lên, lắc đầu nhìn hai người họ, cả buổi chiều hôm nay lão đã thấy không biết bao nhiêu là cảnh tượng giống như hai huynh đệ này.
“ tại sao…” vị hán tử quay sang nhìn lão bá già nua.
“đại hiệp có từng nghe qua Thiên Hạ Đệ Nhất trang …” lão bá mỉm cười nhìn họ.
Lão chỉ là một thôn dân bình thường cũng biết danh tiếng Thiên Hạ trang, nhìn cách ăn mặc của hai người này cũng biết là người trong giang hồ, lý nào lại không biết.
“Thiên Hạ Đệ Nhất trang là một gia tộc lớn trong giang hồ, binh khí họ chế tạo là thiên hạ độc nhất, người nào cũng muốn sở hửu…” vị hán tử dõng dạt lên tiếng.
“Thiên Hạ đang cùng hào kiệt luận bàn binh khí, vì vậy mà mấy ngày nay có rất nhiều nhân sĩ giang hồ đến đây …”
“cho nên tối nay chắc chắn hai người sẽ không tìm được phòng…” lão bá thở dài nói tiếp
**************
Cùng thời điểm đó…
Thiên Hạ đệ nhất trang.
Mặt trời đứng bóng, cái nóng gay gắt và ánh nắng chói chang càng khiến cho mọi người thêm khó chịu, mồ hôi người nào người nấy cũng chảy dài trên mặt, nhưng vẽ mặt không hề có chút mệt mõi, trái lại còn rất hưng phấn, mắt nhìn không chớp, dõi theo từng chuyển động nhỏ trên khán đài.
“bốp!!”
“bộp..!!”
“Keng..ng!!”
Không kiêng không trống, nhưng tiếng quyền cước giao đấu, tiếng binh khí va chạm vào nhau, còn âm thanh sàn gổ không ngừng lắc lư, tất cả hòa vào nhau như một khúc nhạc cổ động sôi nổi, khiến nhiều người không thể ngó lơ.
Còn trên sàn đấu, hai cao thủ đang giao chiến rất ác liệt, nguời tung cước, kẻ ra quyền. Cả hai phía không ngừng xuất chiêu thâm độc làm đối phương không kịp trở tay.
“đại ca ! huynh nghĩ ai sẽ thắng cuộc..” lão nhị Liễu gia trang quay sang nhìn lão đại lên tiếng.
“trận đấu chưa kết thúc, khó mà biết ai thắng ai thua…” lão đại Liễu gia lên tiếng ánh mắt đão liên tục qua lại giữa hai cao thủ theo từng chiêu thức họ xuất ra.
“đệ nghĩ là Minh thiếu gia của Minh Ngọc sơn trang, hai huynh xem…chiêu thức của hắn đúng là xuất thần nhập hóa…” lão tam Liễu gia vẽ mặt hào hứng không tiếc lời khen ngợi Minh Ngọc Tuấn.
“hừm…” Một tên nam tử khác hừ một tiếng liếc nhìn lão tam, bộ dáng ngạo nghễ xem thường “..người thắng sẽ là Giang thiếu chủ của Thần Long môn của chúng ta..”
Bầu không khí dần trở nên căng thẳng không hẳn là vì hai người trên khán đài, mà là đám người bên dưới đang “kình” nhau và không ngừng đấu võ mồm.
“tà không bao giờ thắng chính, Minh thiếu gia sẽ là người thắng cuộc…” một người khác thuộc phe chính phái chán ghét lên tiếng.
“Thần long môn thiên hạ vô địch , đương nhiên Giang thiếu chủ sẽ thắng…” Người phía tà giáo lên tiếng liếc mắt nhìn người vừa nói.
Ân oán hiềm khích bấy lâu giữa hai phái chính tà chỉ mới lặng yên có vài năm, hôm nay một lần nữa lại được khơi màu.
……………
Ở giữa khán đài.
Một trung niên nam tử dáng vẽ mập mạp từ phúc, trên miệng vẫn luôn mỉm cười, lão lướt nhìn tứ huynh đệ Liễu gia và đám người tà giáo mà lắc đầu chán nãn, rồi quay sang hỏi người ngồi bên cạnh.
“đại ca! thứ Giang Ngọc Lâm đang cầm là loại binh khí gì..” Nhị trang chủ của Thiên hạ trang Nhan Tư Đồ lên tiếng.
“nếu huynh đoán không lầm là Thiên Hỏa kiếm đã thất truyền từ lâu trong giang hồ..” Đại trang chủ của Thiên Hạ trang Nhan Bách Thiên.
“huynh nghĩ xích huyết kiếm trong tay Minh Ngọc Tuấn có cơ hội không...” Nhan Tư Đồ tiếp tục lên tiếng.
“Thiên Hỏa kiếm được gọi là ma kiếm không phải là hửu danh vô thực, sát khí cuồn cuộn từ Thiên Hỏa Kiếm có tính sát thương vô cùng lớn..” Nhan Bách Thiên mắt nhìn không chớp cây thiên hỏa kiếp của Giang Ngọc Lam, vẽ mặt cũng rất lo lắng cho Minh Ngọc Tuấn.
"Ý của huynh là..." Nhan Tư Đồ vừa lên tiếng, thì có kẽ lại phá ngang.
“Nhan huynh! đã lâu không gặp..”
Một giọng nói bất ngờ vang đến, chen ngang câu chuyện giữa Nhan Bách Thiên và Nhan Tư Đồ, cả hai huynh đệ đều quay đầu lại nhìn đám người đang tiến vào.
Bộ dáng người nào cũng nhìn rất “bắt mắt” hào nhoáng, vừa đặt chân qua khỏi cánh cửa Thiên Hạ Đệ Nhất trang, đã đi thằng đến trước mặt Nhan Bách Thiên.
“đại ca! huynh mời họ sao…” Nhan Tư Đồ liếc nhìn đám người trước mặt khó chịu, sau đó quay sang nhìn Nhan Bách Thiên nói nhỏ vào tai lão.
“chân là của họ, họ muốn đến làm sao huynh cản …” Nhan Bách Thiên vẽ mặt vui cười nhìn người trước mặt.
“ha ha ! Phùng huynh, Tần huynh, Bạch đệ..! đã lâu không gặp..”
Nhan Bách Thiên mỉm cười nhìn từng người một, thái độ từ tốn lễ độ, nhưng trong lòng lại ước gì họ đừng bao giờ đến còn hơn.
“Nhan huynh ! đã lâu không gặp..” Bạch lão đầu từ xa lên tiếng, bộ dáng vui mừng giả tạo.
“Nhan lão đệ ! vẫn phong độ như ngày nào..” tiếp theo là Tần lão đầu lên tiếng, dáng vẽ cũng y hệt người kia.
“mời ngồi…! mời ngồi…" Nhan Bách Thiên hòa nhã lên tiếng
Phùng lão đầu liếc mắt nhìn nữ nhi bảo bối của lão, nhỏ giọng nhắc khéo: “ Nhu nhi..”
Người nữ nhi có tên gọi Nhu nhi hiểu ý của phụ thân, lập tức bước ra giữa hành lễ với Nhan Bách Thiên:
“Nhu nhi ra mắt Nhan bá phụ…!”
Liền theo sau là giọng nói mềm mại và cứng rắn của một nam một nữ khác, đang đứng bên cạnh Bạch lão đầu và Phùng lão đầu cùng lúc lên tiếng.
“Cảnh Phong ra mắt Nhan bá phụ..” giọng nam lên tiếng.
“Bối nhi ra mắt Nhan bá phụ…” giọng nữ lên tiếng.
“Ngoan…! Ngoan…” Nhan Bách Thiên mỉm cười nhìn đám hậu bối trước mặt.
Đám lão già kia vừa ngồi xuống ghế, ánh mắt không hề để ý gì đến trận giao chiến giữa Minh Ngọc Tuấn và Giang Ngọc Lâm như những người khác, họ chỉ quan tâm mỗi mình Nhan Bách Thiên, bắt đầu có kẽ đã không đợi nỗi, rục rịt lên tiếng…
“ Nhan lão đệ ! huynh nghe nói Song nhi đã xuất giá, không biết có đúng không...hay chỉ là lời đồn đại trong giang hồ..” Tần lão đầu bất ngờ lên tiếng
"đệ cũng nghĩ như vậy, Song nhi xuất giá là chuyện vui, lý nào Nhan huynh không báo cho chúng ta…đúng không Bạch huynh..” Phùng lão đầu phụ họa nói thêm vào, liếc xéo nhìn Bạch lão đầu.
Tần lão đầu, Phùng lão đầu và Bạch lão đầu, tam kiếp hợp bích không ngừng công kích Nhan Bách Thiên...
“Mấy lão già khốn kiếp” Nhan Bách Thiên thầm mắng cho bụng, mấy người này là cố ý làm lão mất mặt đây, thừa biết chuyện Song nhi làm thiếp không vẽ vang gì lại cố ý lôi ra mà nói.
Ngay cả lão là phụ thân nhưng ngày thành hôn của nữ nhi lão còn không hay biết, lấy đâu ra tiệc mừng, nghĩ càng thêm tức.
"tại vì thời gian gấp rút, nên ta không có gửi thiệp mời...ha..ha.! huynh đệ thông cảm.."
“đệ nghe nói Song nhi được gã cho người ta làm thiếp, chuyện này có thật không…” Bạch lão đầu nhìn Nhan Bách Thiên, hiếu kỳ lên tiếng.
“xoạt…xoạt…!!!”
Tất cả mọi người đều đồng thời quay lưng lại, không hẹn mà gặp cùng xoay đầu nhìn về một hướng. Nụ cười trên mặt của Nhan Bách Thiên trở nên vô cùng khó coi.
Mọi người đang “say sưa” xem Giang Ngọc Lâm và Minh Ngọc Tuấn giao đấu, lại bị câu nói vừa rồi của Bạch lão đầu làm cho phân tâm, tất cả ánh mắt đều dồn lên người của Nhan Bách Thiên chờ lời giãi thích của lão.
“thật không bá phụ…như vậy thật tội cho Song nhi muội..” Nữ nhi của Phùng lão đầu cũng lên tiếng, vẽ mặt thương cảm nhưng mọi người dễ dàng nhìn ra, sự giã tạo trong lời nói của nàng.
Sắc mặt của Nhan Bách Thiên lập tức tối sầm lại, vần trán nhăn thành một đường dài, khéo miệng không ngừng co giựt, “biết ngay sẽ như vậy..”
Mấy lão già này ngại có quá ít người biết, nên chọn lúc đông đủ mọi người trong giang hồ hội tụ về Thiên Hạ trang, đễ làm bẽ mặt lão, thật hiểm độc.
Bạch lão đầu, Tần lão đầu và Phùng lão đầu khéo miệng nhếch lên, mĩm cười đắc chí, họ chờ giây phút Nhan Bách Thiên bẽ mặt trước anh hùng thiên hạ đã rất lâu.
“Keng…ng..!!!!”
Bất ngờ một tiếng động lớn từ sàn đấu lên, di dời sự chú ý của tất cả mọi người, đưa họ quay lại trận đấu giữa Minh Ngọc Tuấn và Giang Ngọc Lâm.
Cả hai người Minh Ngọc Tuấn và Giang Ngọc Lâm đang lơ lững trên không trung, thi triển quyền cước, thiên Hỏa Kiếm như một trận cuồng phong bão táp lao tới trước, dồn Minh Ngọc Tuấn không còn đường lui.
Minh Ngọc Tuấn giơ thanh Xích Huyết kiếm lên đở lấy. Ánh hào quang sáng chối và những tia lữa phát ra khi hai thanh bảo kiếm va chạm.
“rắc! “
Trên thanh xích huyết kiếm bất đầu xuất hiện những vết nứt chạy dài, miễn cưỡng chỉ có thể chống đỡ, nhưng khi Giang Ngọc Lâm chém xuống nhát thứ hai với uy lực khũng khiếp thì…
“Rắc..cc…!!!!”
Mọi người đều kinh ngạc trố mắt, Xích huyết kiếm đứng thứ ba trong thập đại thần khí của Thiên hạ đệ nhất trang, trong nháy mắt đã vỡ ra thành từng mãnh vụng nhỏ, văng tứ phía như trận mưa sao băng với tốc độ kinh hoàng không ai cản nổi.
“vèo..oo..!!!”
“vèo..oo..!!!”
Mọi người đang ở khán đài lập tức mạnh ai lo lấy thân, phi thân tránh sang nơi khác, với tốc độ và lực sát thương của xích huyết kiếm lúc này là không thể xem thường.
Những cao thủ phản ứng nhanh nhẹ thì không nói gì, chỉ tội cho những kẽ ở phía sau phản ứng chậm chạp, lại không biết võ công, họ chỉ vì ham vui đến xem náo nhiệt.
“Á..á..á..!!!” cả đám mỹ nhân, phụ lão phía sau kinh hoàng hét lên, khi nhìn nguy hiểm đang đến gần.
Giống như một cơn lốc xoáy từ trên trời rơi xuống, cuốn lấy những mãnh vụn sắc nhọn đang lao tới, xoay tròn trên không trung, mọi người đều hướng mắt nhìn về phía người đang xuất chưởng.
Bạch y nam tử dáng vẽ tuấn mỹ vô song, mày kiếm mắt phượng, xung quanh tỏ hào quang, nụ cười của hắn càng làm mê loạn chúng sinh..một từ để hình dung “yêu nghiệt..”
Cả Nhu nhi đanh đá của Phùng lão đầu và Bối nhi dịu dàng của Bạch lão đầu đều si mê nhìn “ân nhân” của mình, họ cũng bị nụ cười của vị mỹ nam tử này làm cho tâm tư xáo trộn, quên đi tình cảnh nguy hiểm của bản thân.
Khi mỹ nam tử trước mặt thu hồi Thiên vân chưởng lại thì, những đoản kiếm cũng vô lực rớt xuống đất.
“cạch…!!!”
“cạch…!!!”
………
“là hắn..” lão Đại của Liễu gia trang bất ngờ lên tiếng.
“lại là hắn…” lão Tam tiếp lời
“đại ca ! người này không phải là… “ Nhan Tư Đồ kinh ngạc nhìn người trước mặt, rồi ngơ ngác nhìn đại ca mình.
“không thể nào…” Nhan Bách Thiên sửng sốt đến khó tin, nhìn mỹ nam tử trước mặt.
“là ngươi…” Minh Ngọc Tuấn khó chịu nhìn người trước mặt.
Khi nhớ đến “tên này” đã đuổi hắn không chút thương tiếc, khi họ đến Quế Nam, làm hắn không có cơ hội tiếp cận Song Nhi mà giận đến đến tận bây giờ.
“Minh thiếu gia! đã lâu không gặp..sao càng lúc càng tệ vậy...” đáp lại vẽ mặt khó coi của Minh Ngọc Tuấn, là thái độ niềm nở châm chọc của Dinh Hạo, hắn liếc nhìn từ đầu đến chân của Minh Ngọc Tuấn.
“Ngươi…” Minh Ngọc Tuấn tức giận giơ tay chỉ về phía Dinh Hạo, rồi hạ giọng nói tiếp “ nếu ngươi không ra tay, bổn công tử đây vẫn có cách cứu lấy họ…”
Dinh Hạo mặc dù đang đấu khẩu với Minh Ngọc Tuấn, nhưng vẫn cảm nhận được đôi mắt nóng rực và nguồn tà khí nồng đuộm đang vây phủ lấy hắn, xoay lưng nhìn người đang đi tới.
“vị huynh đài đây! xin cho hỏi cao danh quý tánh…” Giang Ngọc Lâm bước lại gần Dinh Hạo, môi tà mị nhếch lên.
“tại hạ Lăng Thiên Hàn..” Dinh Hạo mỉm cười nhìn Giang Ngọc Lâm
“tại hạ là Giang Ngọc Lâm.. “ hắn dừng lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng vô cảm
“..xin mời tiếp chiêu..”
Hành động còn nhanh hơn cả lời nói, Giang Ngọc Lâm lập tức xuất chưởng về phía Dinh Hạo, khó có cơ hội tất cả cao thủ hội tụ về đây, nếu không thi triễn chút quyền cước lập chút ít danh tiếng, thì còn đợi tới khi nào.
“phụt..!!!” bạch y tung bay phất phơ trong không trung.
Dinh Hạo ngạc nhiên vì hành động bất ngờ này của Giang Ngọc Lâm, cũng không phải đứng yên cho người khác đánh, trước khi HỏaThiên kiếm chém xuống, hắn đã phi thân nhảy lên kháng đài, kiếm cũng như tên, ngoài tà khí ngút trời ra thì Hỏa Thiên kiếm có một sức nóng khủng khiếp, dù khoảng cách khá xa nhưng Dinh Hạo vẫn cảm nhận được sức nóng của nó.
Nội lực của người này cũng hơn năm sáu mươi năm, nhưng tuổi tác của y không thể nào đạt đến trình độ đó, thật ra là tại sao...Giang Ngọc Lâm hắn lần đầu tiên phân tâm trong lúc giao đấu với kẽ khác, điều này không thễ sảy ra.
Võ công của tên này cũng thật lợi hại, đặt biệt là thanh kiếm trong tay y có uy lực vô cùng , trong khi trong tay Dinh Hạo hắn lại không có một thứ binh khí sắc bén nào, làm sao thi triển Phong Vân đao và Đoạt mệnh kiếm, còn Thiên Vân chưởng phải đòi hỏi sự dụng nội lực, dùng mãi cũng không phải là cách.
So với trận chiến của Giang Ngọc Lâm và Minh Ngọc Tuấn, thì trận đấu này càng thu hút nhiều người hơn, đặt biệt họ càng tò mò hơn về lại lịch của mỹ thiếu niên trước mặt nhiều hơn.
“nhị đệ! đem Thủy hàn kiếm ra …” Nhan Bách Thiên gấp rút lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người Dinh Hạo đang giao đấu với Giang Ngọc Lâm.
“đại ca! Thủy hàn kiếm là đệ nhất thần kiếm của Thiên Hạ trang…” Nhan Tư Đồ kinh ngạc lên tiếng.
“hay đệ muốn Song nhi trở thành quả phụ …” Nhan Bách Thiên quay sang nhìn đệ đệ, vẽ mặt nhăn nhó. Vừa lên tiếng vừa đưa tay xua đuổi người “ mau..! mang Thủy Hàn kiếm ra...”
Nhan Tư Đồ lập tức chạy vào trong, lấy một hộp gỗ to tướng đưa cho đại ca mình, khi thanh kiếm vừa chạm tay Nhan Bách Thiên, lão liền ném về phía Dinh Hạo.
“chụp lấy...!!!” Nhan Bách Thiên vừa thảy kiếm về phía Dinh Hạo vừa hét lên.
Dinh Hạo giựt mình xoay người nhìn Nhan Bách Thiên, phi thân lên đón lấy thanh kiếm đang bay tới, mặc dù hắn không rành về binh khí thời cổ đại, nhưng hắn tin chắc đây hẳn là hảo bảo kiếm.
“Ồ..o.o!!!”
Khi kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, một ánh sáng màu lam ngọc sáng chói phát ra, thu hút tầm mắt của mọi người, không phí công họ đến đây. Dù biết Thủy Hàn kiếm là đệ nhất thần khí trong chốn giang hồ, nhưng Nhan gia chưa bao giờ cho nó lộ diện ra bên ngoài.
Thủy hàn kiếm trong tay Dinh Hạo càng bộc lộ hết uy lực, như hổ thêm cánh đối phó với Giang Ngọc Lâm trước mặt không hề khó. Hắn mỉm cười cầm Thủy hàn kiếm, phi thân lên cao xuất ra đoạn mệnh kiếm.
Dinh Hạo xoay tròn trên không trung, như một mũi giáo sắc nhọn lao về phía người bên dưới, Giang Ngọc Lâm lập tức phi thân tránh đòn của Dinh Hạo, cùng lúc vung Thiên Hỏa kiếm ra chống đỡ. Hỏa gặp thủy lập tức bị dập tắt…
“keng…ng.!!!”
Tia lữa phát ra, trên thanh Thiên Hỏa kiếm trơn bóng sắc bén bị mẽ một đường dài, Giang Ngọc Lâm không tin vào mắt hắn, tiếp theo Dinh Hạo lại phát ra đoạn mệnh kiếm chiêu thức thứ hai.
Dinh Hạo và Tịch Hàn kiếm lúc này nhân kiếm hợp nhất, giống như cơn gió xoáy di chuyển quanh Giang Ngọc Lâm, khiến hắn hoảng loạn, vì ngoài những bóng trắng không ngừng vây lấy mình thì Giang Ngọc Lâm không còn nhìn thấy gì, “đối thủ” cũng có thể ra tay bất cứ khi nào, hắn lại không biết đường mà tránh né.
“Rẹt..!!!”
Tịch Hàn kiếm từ trên cao sáng chói như một tia sét, gián xuống đỉnh đầu của Giang Ngọc Lâm, mọi người đều kinh ngạc há hốc mà nhìn, tất cả đều có cùng suy nghĩ lúc này là…
Mạng của Giang Ngọc Lâm chắc khó mà giữ, ngay cả người trong cuộc như Giang Ngọc Lâm cũng nghĩ hắn không thể nào thoát khỏi số kiếp, kiếm pháp của Dinh Hạo quá nhanh hắn không nào tránh kịp. Nhưng..
“ồ..ồ..oo!!!”
Mọi người lại được một phen kinh ngạc khác, khi mỹ thiếu niên dung mạo tựa Phan An kia, bất ngờ thu kiếm lại. Dinh Hạo lộn người, đứng trước mặt Giang Ngọc Lâm khéo miệng nhếch lên, lạnh lùng rời đi.
Vẽ mặt của Giang Ngọc Lâm lúc này khó mà đoán ra hắn đang nghĩ gì, ngỡ ngàng kinh ngạc, lại tức giận đang xen vào nhau, ánh mắt mãi nhìn theo bóng lưng của Dinh Hạo.
“cho người điều tra lai lịch của hắn..” Giang Ngọc Lâm tức giận nhìn theo bóng lưng của Dinh Hạo.
“dạ, thiếu chủ..”
Đám người của Phùng lão đầu lại kéo tới, vây lấy Dinh Hạo…
“công tử..! đa tạ …nếu vừa rồi người không ra tay , thì mạng lão đã khó giữ..” Phùng lão đầu chạy đến trước mặt Dinh Hạo, lão còn kéo theo cả Nhu nhi của lão.
“Nhu nhi ! đạ ta ơn cứu mạng của công tử...” Nhu nhi giọng điệu ôn nhu, ánh mắt long lanh như nước, nghiên người tạ ơn Dinh Hạo.
"hừm...mm" Giang Ngọc Lâm lạnh lùng phủi tay áo rời đi, theo sau hắn thì đám người tà giáo lần lượt rút lui.
khi đến thì trông kiêng vang dội hô phong hoán vũ, nhưng khi về thì ê chề thảm hại, đúng là một trò cười cho dân sĩ trong giang hồ.
"Ha..ha....ha.."
Giang Ngọc Lâm bỗng dưng dừng lại, liếc nhìn vào trong. Bàn tay của Giang Ngọc Lâm xiết chặt thành quyền, từ trước giờ hắn chưa mất mặt như hôm nay, món nợ này hắn sẽ nhớ mãi.
Bạch lão đầu cũng giống như Phùng lão đầu, lão đã ngắm trúng Dinh Hạo, dù gì Bối nhi của lão vẫn chưa có nơi đính ước, nhìn mỹ nam tử trước mặt, xét về tướng mạo hay tài nghệ đều hơn người, khí chất cao quý vương giã, chắc chắn thân phận cũng không tầm thường.
“thiếu hiệp ! ơn cứu mạng vừa rồi Bạch mổ và nữ nhi suốt đời này sẽ không quên, xin nhận một lại của lão…” Bạch lão sau khi nói xong, liền nhìn sang nhìn Bối nhi của lão.
“Bối nhi! đạ tạ ơn cứu mạng của công tử…” Bối nhi uyển chuyển đi tới, cuối chào Dinh Hạo.
“cả hai người mau đứng lên, cũng chẳng có gì to tát..."
“thiếu hiệp thi ân bất cầu báo thật đáng quý, nhưng lão đây có ơn phải trả , nếu không ngại hãy đến Bạch phủ đễ lão có thể tiếp đón người...” Bạch lão đầu lên tiếng.
Phùng lão đầu khó chịu nhìn Bạch lão đầu, không muốn mất chàng “rễ quý”, lão nói chen vào: “…Bạch phủ cách đây khá xa, chi bằng đến Phùng phủ của lão…”
Lão quay sang nhìn Bối nhi, với hi vọng lời của Nhu nhi sẽ làm Dinh Hạo đổi ý, dù sao Bối nhi cũng mỹ lệ kiều diễm hơn người, lão không tin vị thiếu niên này không động lòng.
“công tử xin đừng từ chối tâm ý của phụ thân, tiểu nữ cũng muốn đích thân tiếp đãi công tử, để đa tạ ơn cứu mạng vừa rồi…” Giọng nói còn ngọt hơn mật, ánh mắt lại đa tình, không ít kẽ đã gục ngã bởi dáng vẽ này của Nhu nhi.
“Bối nhi !” Bạch lão đầu lên tiếng hối thúc nữ nhi, nhìn thấy Dinh Hạo vẫn im lặng, lão sợ “rễ quý” sẽ bị Phùng lão đầu giành mất.
“Phụ thân..!!”
Bối nhi dù cũng thích mỹ nam tử trước mặt, nhưng nàng là thục nữ dịu dàng, không biết làm nũng như Nhu nhi, lại sợ người bị vẽ gợi cảm lẳng lơ của Nhu nhi mê hoặc, nhưng không biết phải làm sao, khó xử nhìn Phùng lão đầu phụ thân của nàng.
“ngươi cũng không nên làm khó hai vị tiểu mỹ nhân đây…”Minh Ngọc Tuấn bước tới gần giọng điệu hờn dỗi nhìn Bối nhi và Nhu nhi, sau đó liếc nhìn hai lão đầu Bạch, Phùng.
“Minh thiếu gia..” Nhu nhi vẫn ánh mắt đa tình, giọng mật ngọt đáp lời Minh Ngọc Tuấn.
“Minh công tử..” Bối nhi thì lại thẹn thùng e lệ, cũng ngại hành động lúng túng mới vừa rồi bị Minh Ngọc Tuấn nhận ra.
Mới đây không lâu hai lão già Bạch Phùng này còn cố ý kết thân, dâng nữ nhi đến tận sơn trang, bây giờ lại thay đổi cũng vì tên Hạo vương này, quay sang sang nhìn Dinh Hạo trong mắt hiện lên khó chịu " tên này cũng thật hoa tâm, đã có Song nhi còn đi khắp nơi gieo rắc hoa đào".
“Bối tiểu thư! Nhu tiểu thư.. đã lâu không gặp..” Minh Ngọc Tuấn khéo miệng nhếch lên, giọng điệu giễu cợt.
“đại ca! xem ra có người muốn giành tiểu tế của huynh …” Nhan Tư Đồ vẽ mặt buồn cười , quay sang nhìn đại ca lão.
Nhan Bách Thiên không nói gì, vẫn đang quan sát Dinh Hạo, so với ấn tượng một năm trước đây của lão với “tiểu tế” thật khác xa, người này thật chững chạc, ngạo mạng nhưng lại khiến người khác tin tưởng.
“phụ thân..! " Nhan song song từ ngoài của chạy vào đã nhảy vào lòng của Nhan Bách Thiên.
“Song nhi..!!!” Nhan Bách Thiên ngở ngàng nhìn người trước mặt.
Ánh mắt của Song Song lập tức, bị thu hút bởi Bối nhi và Nhu nhi. Nhan Song Song còn không lạ gì hai mỹ nữ này, ngày thường nhìn họ đã thấy không thuận mắt, nhưng cũng không ghét bỏ như lúc này.
Nhất là tên Hạo vương háo sắc kia còn đang cười rất tươi nhìn họ. Bọn họ đang nói gì, nàng cũng rất muốn biết.
“Nhu nhi tỹ ! Bối nhi muội ! đã lâu không gặp…” Giọng nói của Nhan Song Song từ xa vang đến, khiến.
Dinh Hạo và mọi người đều quay đầu lại nhìn.
“tướng công! Mọi người đang nói chuyện gì…” Nhan Song Song nắm lấy tay Dinh Hạo trước mặt nhiều người
Song Song cũng kinh ngạc bởi chính hành động này của nàng, khi thấy Bối Nhi và Nhu nhi vây xung quanh hắn với ánh mắt si mê, thì trong lòng khó chịu vô cúng, chỉ muốn cho họ biết người này là “phu quân” của Nhan Song Song nàng.
Minh Ngọc Tuấn tuyệt vọng ra mặt, hắn không ngờ chỉ có một tháng không gặp, mà quan hệ giữa Hạo vương và Song nhi lại tiến triễn nhanh như vậy, xem ra hắn đã không còn một chút cơ hội nào nữa.
“phu quân..!!” Bối nhi và Nhu nhi bất ngờ lên tiếng
“Lăng công tử là phu quân của muội…”
Nhan Song Song mĩm cười nhìn Nhu nhi không trực tiếp trả lời, chỉ quay sang nhìn Dinh Hạo giọng nói nũng nịu : “phải không tướng công...”
Dinh Hạo càng bất ngờ hơn, hắn không hiểu Nhan Song Song đang định giở trò gì, nhưng một tiếng “phu quân” từ môi của Nhan Song Song nói ra khiến hắn lạnh cả sóng lưng.
************
Đại sảnh- Thiên Hạ trang.
“Song nhi! tại sao về không báo trước cho phụ thân …” Nhan Bách Thiên giọng điệu trách cứ nhìn nữ nhi, ánh mắt vẫn đặt trên người Dinh Hạo .
“Phụ thân! Song Song về lần này là có chuyện muốn hỏi người..”
Không hổ danh là đệ nhất thế gia trong giang hồ, bề thế không thua gì Hạo vương phủ của hắn. Ánh mắt lơ đểnh lướt qua chổ của Nhan Bách Thiên và cô vợ hung dữ, liến bắt gặp ánh mắt của Nhạc phụ đang nhìn hắn, khiến hắn nhớ ra một chuyện quan trọng vẫn chưa làm.
“Thiên Hàn ra mắt nhạc phụ đại nhân…”
Nhan Bách Thiên nhớ đến vẽ mặt hụt hẫng, tiếc nuối của Bạch Phùng hai lão đầu kia, khi biết tên nhóc này là rễ của Nhan gia, thì trong lòng lại đắc chí, không lúc nào lão cảm thái hả hê như lúc này. Đương nhiên thái độ đối với Dinh Hạo cũng thay đổi.
“vương gia! không cần hữu lễ, mời ngồi…” Nhan Bách Thiên gậc đầu hài lòng, cảm thấy càng nhìn càng ưng ý.
“dâng trà..!!”
“phụ thân ! làm gì phải khách khí với hắn …” Nhan Song Song khó chịu nhìn phụ thân, đang tiếp đón tên “Hạo vương háo sắc” như là thượng khách.
“con nha đầu này, đây là trượng phụ của ngươi.. “Nhan Bách Thiên quay sang trách mắng Nhan Song Song.
“Song nhi, vừa nãy ngươi muốn nói gì..” Nhan Bách Thiên lên tiếng nói tiếp
“phụ thân ! nữ nhi muốn hỏi..” Nhan Song Song vừa định lấy mảnh giấy đưa cho Nhan Bách Thiên thì Dinh Hạo lại lên tiếng.
“Nhạc phụ! không biết người đã từng nghe qua vụ án của Đường Hoành Liễu …” Dinh Hạo đặt tách trà xuống mỉm cười nhìn Nhan Bách Thiên.
Nhan Bách Thiên khóe miệng cong lên, mỉm cười nhìn Dinh Hạo.
“Đường Hoành Liễu là hậu nhân của phản tặc âm mưu lật đổ triều đình, chứng cớ xác thực, toàn gia bị tru, chuyện này thiên hạ ai mà không biết …” Nhan Bách Thiên giọng điệu đầy khinh thường khi nhắc đến Đường Hoành Liễu, nhưng lão chưa nói hết lời thì có người nóng giận lên tiếng
“toàn là bịa đặt..“ Đường Ân tức giận đứng dậy.
“nhị đệ..bình tĩnh lạị..” Đường Vô Thường lên tiếng cản Đường Ân lại, lo ngại hắn thất thố trước mặt Nhan Bách Thiên.
“họ là…” Nhan Bách Thiên ánh mắt lạ lẫm, lướt nhanh qua người huynh đệ Đường Ân, quay lại hỏi Dinh Hạo và Nhan Song Song.
“tại hạ Đường Nghĩa, tham kiến lão trang chủ..” Đường Vô Thường tiến lại gần gần Nhan Bách Thiên.
“tại hạ Đuờng Ân, tham kiến lão trang chủ.” Đường Ân cũng hành lễ cúi đầu.
“Họ Đường…các ngươi có quan hệ gì với Đường Hoành Liễu, mà đứng ra bênh vực cho hắn..” Nhan Bách Thiên nghi ngờ nhìn hai huynh đệ Đường Ân, giọng nói có chút khó chịu.
Dù lão là người trong giang hồ, nhưng vẫn là thần dân của Lăng Thiên quốc, đối với những kẽ phản thần không hề có có chút thiện cảm, căm ghét thì đúng hơn.
“Đường Hoành Liễu ...là gia phụ...” Đường Vô Thường từ tốn, nhưng ánh mắt rất cương quyết.
" nhưng người không phải là phản thần, mười vạn binh sĩ tử mạng năm đó không liên quan gì đến phụ thân, là do binh khí của triều đình có vấn đề ...”
“không thể nào…chuyện đó không thể sảy ra…” Nhan Bách Thiên bất ngờ tức giận, quát tháo Đường Ân.
“Nhạc phụ! họ chỉ nói binh khí triều đình có vấn đề, người không nên tức giận....” Dinh Hạo khéo miệng nhếch lên nhìn Nhan Bách Thiên.
“sao ta không thể tức giận, vì...” Nhan Bách Thiên quay lại nhìn Dinh Hạo, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại lưỡng lự ngập ngừng.
Nhan Bách Thiên quay sang nhìn huynh đệ Đường Ân :“các ngươi có chứng cớ gì, nói binh khí triều đình có vấn đề..”
“lão trang chủ ! người xem đi...” Đường Ân lấy thanh kiếm gãy đưa cho Nhan Bách Thiên
“cái này…” Nhan Bách Thiên ngơ ngác nhìn thanh kiếm trước mặt, vẽ mặt vô cùng khó hiểu. Nhưng sau đó nhìn kiểu dáng của thanh kiếm có chút quen thuộc, rất giống..
“Đây là mãnh binh khí duy nhất còn lại, năm đó phụ thân đã dùng cả tính mạng để giữ lấy…”Đường Vô Thường bất ngờ lên tiếng, trong mắt hiện lên một chút đau thương.
“không đúng...đây không phải là binh khí của triều đình..” Nhan Bách Thiên tức giận cắt ngang lời của Đường Vô Thường, đão mắt nhìn những người xung quanh.
“Nhạc phụ đại nhân, trên đó còn khắc con dấu của triều đình, tất cả mọi người đều công nhận nhưng người lại nói không phải …trừ phi, người biết rõ lai lịch của số binh khí này …” Dinh Hạo khéo miệng nhếch nhìn Nhan Bách Thiên, bước lại gần Nhan Bách Thiên chờ lão nói tiếp
"ta..." Nhan Bách Thiên khó xử nhìn Dinh Hạo
"..ta ...làm sao biết, muốn biết lai lịch của chúng, tại sao không đi hỏi phụ hoàng ngươi." lão bị Dinh Hạo bức tới mức không còn đường lui.
“phụ thân! Chắc người nhận ra thứ này...."
Cùng lúc đó Nhan Song Song đưa mãnh giấy cho phụ thân.
"..nữ nhi đã nhìn thấy trong thư phòng người có một con dấu giống hệt như vậy...”
Nhan Bách Thiên ngẩn người ra nhìn tờ giấy, hai mắt tỏ hào quang, khéo miệng lão nhếch lên tự giễu “thì ra là vậy”.
Lão liếc nhìn Dinh Hạo đang đứng trước mặt, nãy giờ “tên nhóc” này rào trước đón sau, chỉ là muốn lão thừa nhận binh khí của triều đình là được rèn từ Thiên Hạ đệ nhất trang.
“phụ thân! Có phải binh khí của triều đình đều do Thiên Hạ Đệ Nhất trang cung cấp…” Nhan Song Song lên tiếng.
“câm miệng…” Nhan Bách Thiên tức giận đặt thanh kiếm lên bàn, quát mắng Nhan Song Song, giống như nàng vừa nói ra một lời đại nghịch bất đạo không thể tha thứ.
Đến đời lão việc Nhan gia chế tạo binh khí cho triều đình vẫn là một bí mật không cho ai biết, ngoài lão, Nhị đệ và Lăng Thiên Thần ra không còn ai biết chuyện này. Tất cả cũng vì giao ước năm xưa giữa phụ thân lão và tiên đế, rất may chỉ còn một năm nữa hiệp ước 40 năm kia sẽ kết thúc.
Nhưng thiên cao giỏi trêu ngươi, dù lão cố tránh thế nào cũng thoát không khỏi, cuối cùng nữ nhi cũa lão lại được gã vào hoàng thất, sợi dây ràng buộc này đúng cắt mãi không đứt.
“vương gia! lão không biết các ngươi định làm gì, nhưng nếu vụ án của Đường gia có liên quan đến số binh khí này, thì lão nói cho ngươi biết đây không phải là binh khí của triều đình….” Nhan Bách Thiên bình thản ngồi lại ghế, giọng điệu kiên định.
“không thể nào…rõ ràng….” Đường Ân đương nhiên không phục, cũng không tin lời của Nhan Bách Thiên.
“Nhị đệ! không được nóng nãy…” Đường Vô Thường lên tiếng
Dinh Hạo hắn biết ngay câu trã lời sẽ là như vậy, nên cũng không muốn tiếp tục miễn cưỡng “nhạc phụ”, ít nhất hắn cũng biết rõ việc này không liên quan đến Thiên Hạ Đệ Nhất trang, nếu vậy có thể người cũng biết lại lịch của số binh khí “dõm” này.
“Nhạc phụ! vậy người có biết thanh đao này được rèn từ đâu….”
“nếu ta đoán không lầm...thì đây là binh khí của Đinh gia..” Nhan Bách Thiên ánh mắt hẹp thành một đường dài, kiềm nén phẩn nộ trong lòng.
“ Sao người biêt…” Dinh Hạo lên tiếng.
“không phải chỉ có triều đình mới biết đóng dấu lên binh khí…” Nhan Bách Thiên khéo miệng nhếch lên nhìn Dinh Hạo
“ý người là tên thanh đao này có ký hiệu của Đinh gia…” Đường Vô Thường khó tin lên tiếng.
Điều này không phải họ chưa từng nghĩ đến, mà là họ không tìm ra được bất kỳ điểm đáng nghi nào trên thanh đao, nó cũng giống như những thanh đao bình thường khác.
“không thể nào, ta đã quan sát thanh đao này rất kỹ, lý nào lại không phát hiện ra.. “ Đường Ân một lần nữa cầm cây đao lên xem xét kỹ lưỡng.
Nhan Bách Thiên mĩm cười, cầm lấy cây đao từ tay của Đường Ân đặt lại trên bàn, mở rộng hai cánh cửa ra, ánh sáng bên ngoài bất ngờ lọt vào trong, chiếu vào thanh đao đang nằm trên bàn.
“sao lại như vậy…”
Mọi người đều kinh ngạc với những gì họ đang nhìn thấy, những họa tiết trên thanh đao trước giờ họ nghĩ rất đỗi bình thường, dưới ánh sáng với một góc nhìn khác lại biến đổi như vậy.
“trên mỗi binh khí của Đinh gia , đều khắc hiểu tượng hình nhật nguyệt , nhìn bề ngoài chẳng có gì đặc biệt với những cây đao khác, nhưng nếu quan sát dưới ánh sáng từ góc độ này sẽ nhìn thấy rất rõ..” Nhan Bách Thiên chầm chậm đưa thanh đao lên giãi thích.
“phụ thân! người thật lợi hại…” Nhan Song Song trố mắt nhìn phụ thân.
“nha đầu ngốc, ngươi nghĩ Thiên Hạ trang làm sao tồn tại cho đến tận bây giờ ..." Nhan Bách Thiên lắc đầu nhìn tiểu nữ lão. Khổ thân cho lão có một tiểu nữ thật vô.
“như vậy..chỉ cần tìm Đinh gia, chắc chắn sẽ biết ai là người đặt làm số binh khí này..” Đường Ân vẽ mặt vui mừng, tâm trạng đầy phấn khởi
Từ ngoài cửa một giọng nói bất ngờ vang lên, đánh tan sự vui mừng mới chốm nở của Đường Ân
“cũng chưa chắc…” Nhan Tư Đồ từ bên ngoài bước vào.
“tại sao…” Đường Ân và Đường Vô Thường đều bất ngờ nhìn sang.
Nhan Tư Đồ ngồi xuống ghế, cầm bình trà lên thở dài lên tiếng:
“nếu như họ có thể trả lời ngươi…”
************ hết chương 34 : Thiên Hạ đệ nhất trang **********
*************
Giang hồ những năm trở lại đây sóng yên biển lặng, hai bên chính tà chung sống hòa thuận, cũng không có tin tức chấn động gì xuất hiện trên giang hồ. Mặc dù có hơi buồn chán, nhưng mọi người cũng đã dần quen.
Chỉ là mấy ngày gần đây trên giang hồ có chút thay đổi nhỏ, một truyền mười, mười truyền trăm, tin tức không ngừng lan rộng, cũng không rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng giang hồ lại bắt đầu nổi phong ba bão táp.
“nhanh lên…!!”
“nếu không sẽ không kịp…!!”
Cách trấn Tri An một trăm dặm người người náo nức. Tất cả khách điếm trong trấn đều không còn phòng trống, người ra kẻ vào tấp nập.
Hào kiệt khắp bốn phương Đông Tây Nam Bắc, người trong hai giới hắc bạch lưỡng đạo đều hội tụ cả về đây….
Trấn Tri An
Một hán tử mặc hoàng bào, tay cầm trường kiếm đang từ khách điếm đi ra, dáng vẽ chán chường, hắn lắc đầu:
“đại ca! đi thôi..”
“lại đi..” vị nam tử nhăn nhó lên tiếng.
Suốt cả buổi chiều, hai huynh đệ đã đi hơn mười cái khách điếm nhưng tất cả đều nói không có phòng, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra đây, họ cũng rất muốn biết.
“hai vị đại hiệp ! dù hai người có đi hết khách điếm trong trấn, cũng vậy thôi…”
Một lão bá bên cạnh khéo miệng nhếch lên, lắc đầu nhìn hai người họ, cả buổi chiều hôm nay lão đã thấy không biết bao nhiêu là cảnh tượng giống như hai huynh đệ này.
“ tại sao…” vị hán tử quay sang nhìn lão bá già nua.
“đại hiệp có từng nghe qua Thiên Hạ Đệ Nhất trang …” lão bá mỉm cười nhìn họ.
Lão chỉ là một thôn dân bình thường cũng biết danh tiếng Thiên Hạ trang, nhìn cách ăn mặc của hai người này cũng biết là người trong giang hồ, lý nào lại không biết.
“Thiên Hạ Đệ Nhất trang là một gia tộc lớn trong giang hồ, binh khí họ chế tạo là thiên hạ độc nhất, người nào cũng muốn sở hửu…” vị hán tử dõng dạt lên tiếng.
“Thiên Hạ đang cùng hào kiệt luận bàn binh khí, vì vậy mà mấy ngày nay có rất nhiều nhân sĩ giang hồ đến đây …”
“cho nên tối nay chắc chắn hai người sẽ không tìm được phòng…” lão bá thở dài nói tiếp
**************
Cùng thời điểm đó…
Thiên Hạ đệ nhất trang.
Mặt trời đứng bóng, cái nóng gay gắt và ánh nắng chói chang càng khiến cho mọi người thêm khó chịu, mồ hôi người nào người nấy cũng chảy dài trên mặt, nhưng vẽ mặt không hề có chút mệt mõi, trái lại còn rất hưng phấn, mắt nhìn không chớp, dõi theo từng chuyển động nhỏ trên khán đài.
“bốp!!”
“bộp..!!”
“Keng..ng!!”
Không kiêng không trống, nhưng tiếng quyền cước giao đấu, tiếng binh khí va chạm vào nhau, còn âm thanh sàn gổ không ngừng lắc lư, tất cả hòa vào nhau như một khúc nhạc cổ động sôi nổi, khiến nhiều người không thể ngó lơ.
Còn trên sàn đấu, hai cao thủ đang giao chiến rất ác liệt, nguời tung cước, kẻ ra quyền. Cả hai phía không ngừng xuất chiêu thâm độc làm đối phương không kịp trở tay.
“đại ca ! huynh nghĩ ai sẽ thắng cuộc..” lão nhị Liễu gia trang quay sang nhìn lão đại lên tiếng.
“trận đấu chưa kết thúc, khó mà biết ai thắng ai thua…” lão đại Liễu gia lên tiếng ánh mắt đão liên tục qua lại giữa hai cao thủ theo từng chiêu thức họ xuất ra.
“đệ nghĩ là Minh thiếu gia của Minh Ngọc sơn trang, hai huynh xem…chiêu thức của hắn đúng là xuất thần nhập hóa…” lão tam Liễu gia vẽ mặt hào hứng không tiếc lời khen ngợi Minh Ngọc Tuấn.
“hừm…” Một tên nam tử khác hừ một tiếng liếc nhìn lão tam, bộ dáng ngạo nghễ xem thường “..người thắng sẽ là Giang thiếu chủ của Thần Long môn của chúng ta..”
Bầu không khí dần trở nên căng thẳng không hẳn là vì hai người trên khán đài, mà là đám người bên dưới đang “kình” nhau và không ngừng đấu võ mồm.
“tà không bao giờ thắng chính, Minh thiếu gia sẽ là người thắng cuộc…” một người khác thuộc phe chính phái chán ghét lên tiếng.
“Thần long môn thiên hạ vô địch , đương nhiên Giang thiếu chủ sẽ thắng…” Người phía tà giáo lên tiếng liếc mắt nhìn người vừa nói.
Ân oán hiềm khích bấy lâu giữa hai phái chính tà chỉ mới lặng yên có vài năm, hôm nay một lần nữa lại được khơi màu.
……………
Ở giữa khán đài.
Một trung niên nam tử dáng vẽ mập mạp từ phúc, trên miệng vẫn luôn mỉm cười, lão lướt nhìn tứ huynh đệ Liễu gia và đám người tà giáo mà lắc đầu chán nãn, rồi quay sang hỏi người ngồi bên cạnh.
“đại ca! thứ Giang Ngọc Lâm đang cầm là loại binh khí gì..” Nhị trang chủ của Thiên hạ trang Nhan Tư Đồ lên tiếng.
“nếu huynh đoán không lầm là Thiên Hỏa kiếm đã thất truyền từ lâu trong giang hồ..” Đại trang chủ của Thiên Hạ trang Nhan Bách Thiên.
“huynh nghĩ xích huyết kiếm trong tay Minh Ngọc Tuấn có cơ hội không...” Nhan Tư Đồ tiếp tục lên tiếng.
“Thiên Hỏa kiếm được gọi là ma kiếm không phải là hửu danh vô thực, sát khí cuồn cuộn từ Thiên Hỏa Kiếm có tính sát thương vô cùng lớn..” Nhan Bách Thiên mắt nhìn không chớp cây thiên hỏa kiếp của Giang Ngọc Lam, vẽ mặt cũng rất lo lắng cho Minh Ngọc Tuấn.
"Ý của huynh là..." Nhan Tư Đồ vừa lên tiếng, thì có kẽ lại phá ngang.
“Nhan huynh! đã lâu không gặp..”
Một giọng nói bất ngờ vang đến, chen ngang câu chuyện giữa Nhan Bách Thiên và Nhan Tư Đồ, cả hai huynh đệ đều quay đầu lại nhìn đám người đang tiến vào.
Bộ dáng người nào cũng nhìn rất “bắt mắt” hào nhoáng, vừa đặt chân qua khỏi cánh cửa Thiên Hạ Đệ Nhất trang, đã đi thằng đến trước mặt Nhan Bách Thiên.
“đại ca! huynh mời họ sao…” Nhan Tư Đồ liếc nhìn đám người trước mặt khó chịu, sau đó quay sang nhìn Nhan Bách Thiên nói nhỏ vào tai lão.
“chân là của họ, họ muốn đến làm sao huynh cản …” Nhan Bách Thiên vẽ mặt vui cười nhìn người trước mặt.
“ha ha ! Phùng huynh, Tần huynh, Bạch đệ..! đã lâu không gặp..”
Nhan Bách Thiên mỉm cười nhìn từng người một, thái độ từ tốn lễ độ, nhưng trong lòng lại ước gì họ đừng bao giờ đến còn hơn.
“Nhan huynh ! đã lâu không gặp..” Bạch lão đầu từ xa lên tiếng, bộ dáng vui mừng giả tạo.
“Nhan lão đệ ! vẫn phong độ như ngày nào..” tiếp theo là Tần lão đầu lên tiếng, dáng vẽ cũng y hệt người kia.
“mời ngồi…! mời ngồi…" Nhan Bách Thiên hòa nhã lên tiếng
Phùng lão đầu liếc mắt nhìn nữ nhi bảo bối của lão, nhỏ giọng nhắc khéo: “ Nhu nhi..”
Người nữ nhi có tên gọi Nhu nhi hiểu ý của phụ thân, lập tức bước ra giữa hành lễ với Nhan Bách Thiên:
“Nhu nhi ra mắt Nhan bá phụ…!”
Liền theo sau là giọng nói mềm mại và cứng rắn của một nam một nữ khác, đang đứng bên cạnh Bạch lão đầu và Phùng lão đầu cùng lúc lên tiếng.
“Cảnh Phong ra mắt Nhan bá phụ..” giọng nam lên tiếng.
“Bối nhi ra mắt Nhan bá phụ…” giọng nữ lên tiếng.
“Ngoan…! Ngoan…” Nhan Bách Thiên mỉm cười nhìn đám hậu bối trước mặt.
Đám lão già kia vừa ngồi xuống ghế, ánh mắt không hề để ý gì đến trận giao chiến giữa Minh Ngọc Tuấn và Giang Ngọc Lâm như những người khác, họ chỉ quan tâm mỗi mình Nhan Bách Thiên, bắt đầu có kẽ đã không đợi nỗi, rục rịt lên tiếng…
“ Nhan lão đệ ! huynh nghe nói Song nhi đã xuất giá, không biết có đúng không...hay chỉ là lời đồn đại trong giang hồ..” Tần lão đầu bất ngờ lên tiếng
"đệ cũng nghĩ như vậy, Song nhi xuất giá là chuyện vui, lý nào Nhan huynh không báo cho chúng ta…đúng không Bạch huynh..” Phùng lão đầu phụ họa nói thêm vào, liếc xéo nhìn Bạch lão đầu.
Tần lão đầu, Phùng lão đầu và Bạch lão đầu, tam kiếp hợp bích không ngừng công kích Nhan Bách Thiên...
“Mấy lão già khốn kiếp” Nhan Bách Thiên thầm mắng cho bụng, mấy người này là cố ý làm lão mất mặt đây, thừa biết chuyện Song nhi làm thiếp không vẽ vang gì lại cố ý lôi ra mà nói.
Ngay cả lão là phụ thân nhưng ngày thành hôn của nữ nhi lão còn không hay biết, lấy đâu ra tiệc mừng, nghĩ càng thêm tức.
"tại vì thời gian gấp rút, nên ta không có gửi thiệp mời...ha..ha.! huynh đệ thông cảm.."
“đệ nghe nói Song nhi được gã cho người ta làm thiếp, chuyện này có thật không…” Bạch lão đầu nhìn Nhan Bách Thiên, hiếu kỳ lên tiếng.
“xoạt…xoạt…!!!”
Tất cả mọi người đều đồng thời quay lưng lại, không hẹn mà gặp cùng xoay đầu nhìn về một hướng. Nụ cười trên mặt của Nhan Bách Thiên trở nên vô cùng khó coi.
Mọi người đang “say sưa” xem Giang Ngọc Lâm và Minh Ngọc Tuấn giao đấu, lại bị câu nói vừa rồi của Bạch lão đầu làm cho phân tâm, tất cả ánh mắt đều dồn lên người của Nhan Bách Thiên chờ lời giãi thích của lão.
“thật không bá phụ…như vậy thật tội cho Song nhi muội..” Nữ nhi của Phùng lão đầu cũng lên tiếng, vẽ mặt thương cảm nhưng mọi người dễ dàng nhìn ra, sự giã tạo trong lời nói của nàng.
Sắc mặt của Nhan Bách Thiên lập tức tối sầm lại, vần trán nhăn thành một đường dài, khéo miệng không ngừng co giựt, “biết ngay sẽ như vậy..”
Mấy lão già này ngại có quá ít người biết, nên chọn lúc đông đủ mọi người trong giang hồ hội tụ về Thiên Hạ trang, đễ làm bẽ mặt lão, thật hiểm độc.
Bạch lão đầu, Tần lão đầu và Phùng lão đầu khéo miệng nhếch lên, mĩm cười đắc chí, họ chờ giây phút Nhan Bách Thiên bẽ mặt trước anh hùng thiên hạ đã rất lâu.
“Keng…ng..!!!!”
Bất ngờ một tiếng động lớn từ sàn đấu lên, di dời sự chú ý của tất cả mọi người, đưa họ quay lại trận đấu giữa Minh Ngọc Tuấn và Giang Ngọc Lâm.
Cả hai người Minh Ngọc Tuấn và Giang Ngọc Lâm đang lơ lững trên không trung, thi triển quyền cước, thiên Hỏa Kiếm như một trận cuồng phong bão táp lao tới trước, dồn Minh Ngọc Tuấn không còn đường lui.
Minh Ngọc Tuấn giơ thanh Xích Huyết kiếm lên đở lấy. Ánh hào quang sáng chối và những tia lữa phát ra khi hai thanh bảo kiếm va chạm.
“rắc! “
Trên thanh xích huyết kiếm bất đầu xuất hiện những vết nứt chạy dài, miễn cưỡng chỉ có thể chống đỡ, nhưng khi Giang Ngọc Lâm chém xuống nhát thứ hai với uy lực khũng khiếp thì…
“Rắc..cc…!!!!”
Mọi người đều kinh ngạc trố mắt, Xích huyết kiếm đứng thứ ba trong thập đại thần khí của Thiên hạ đệ nhất trang, trong nháy mắt đã vỡ ra thành từng mãnh vụng nhỏ, văng tứ phía như trận mưa sao băng với tốc độ kinh hoàng không ai cản nổi.
“vèo..oo..!!!”
“vèo..oo..!!!”
Mọi người đang ở khán đài lập tức mạnh ai lo lấy thân, phi thân tránh sang nơi khác, với tốc độ và lực sát thương của xích huyết kiếm lúc này là không thể xem thường.
Những cao thủ phản ứng nhanh nhẹ thì không nói gì, chỉ tội cho những kẽ ở phía sau phản ứng chậm chạp, lại không biết võ công, họ chỉ vì ham vui đến xem náo nhiệt.
“Á..á..á..!!!” cả đám mỹ nhân, phụ lão phía sau kinh hoàng hét lên, khi nhìn nguy hiểm đang đến gần.
Giống như một cơn lốc xoáy từ trên trời rơi xuống, cuốn lấy những mãnh vụn sắc nhọn đang lao tới, xoay tròn trên không trung, mọi người đều hướng mắt nhìn về phía người đang xuất chưởng.
Bạch y nam tử dáng vẽ tuấn mỹ vô song, mày kiếm mắt phượng, xung quanh tỏ hào quang, nụ cười của hắn càng làm mê loạn chúng sinh..một từ để hình dung “yêu nghiệt..”
Cả Nhu nhi đanh đá của Phùng lão đầu và Bối nhi dịu dàng của Bạch lão đầu đều si mê nhìn “ân nhân” của mình, họ cũng bị nụ cười của vị mỹ nam tử này làm cho tâm tư xáo trộn, quên đi tình cảnh nguy hiểm của bản thân.
Khi mỹ nam tử trước mặt thu hồi Thiên vân chưởng lại thì, những đoản kiếm cũng vô lực rớt xuống đất.
“cạch…!!!”
“cạch…!!!”
………
“là hắn..” lão Đại của Liễu gia trang bất ngờ lên tiếng.
“lại là hắn…” lão Tam tiếp lời
“đại ca ! người này không phải là… “ Nhan Tư Đồ kinh ngạc nhìn người trước mặt, rồi ngơ ngác nhìn đại ca mình.
“không thể nào…” Nhan Bách Thiên sửng sốt đến khó tin, nhìn mỹ nam tử trước mặt.
“là ngươi…” Minh Ngọc Tuấn khó chịu nhìn người trước mặt.
Khi nhớ đến “tên này” đã đuổi hắn không chút thương tiếc, khi họ đến Quế Nam, làm hắn không có cơ hội tiếp cận Song Nhi mà giận đến đến tận bây giờ.
“Minh thiếu gia! đã lâu không gặp..sao càng lúc càng tệ vậy...” đáp lại vẽ mặt khó coi của Minh Ngọc Tuấn, là thái độ niềm nở châm chọc của Dinh Hạo, hắn liếc nhìn từ đầu đến chân của Minh Ngọc Tuấn.
“Ngươi…” Minh Ngọc Tuấn tức giận giơ tay chỉ về phía Dinh Hạo, rồi hạ giọng nói tiếp “ nếu ngươi không ra tay, bổn công tử đây vẫn có cách cứu lấy họ…”
Dinh Hạo mặc dù đang đấu khẩu với Minh Ngọc Tuấn, nhưng vẫn cảm nhận được đôi mắt nóng rực và nguồn tà khí nồng đuộm đang vây phủ lấy hắn, xoay lưng nhìn người đang đi tới.
“vị huynh đài đây! xin cho hỏi cao danh quý tánh…” Giang Ngọc Lâm bước lại gần Dinh Hạo, môi tà mị nhếch lên.
“tại hạ Lăng Thiên Hàn..” Dinh Hạo mỉm cười nhìn Giang Ngọc Lâm
“tại hạ là Giang Ngọc Lâm.. “ hắn dừng lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng vô cảm
“..xin mời tiếp chiêu..”
Hành động còn nhanh hơn cả lời nói, Giang Ngọc Lâm lập tức xuất chưởng về phía Dinh Hạo, khó có cơ hội tất cả cao thủ hội tụ về đây, nếu không thi triễn chút quyền cước lập chút ít danh tiếng, thì còn đợi tới khi nào.
“phụt..!!!” bạch y tung bay phất phơ trong không trung.
Dinh Hạo ngạc nhiên vì hành động bất ngờ này của Giang Ngọc Lâm, cũng không phải đứng yên cho người khác đánh, trước khi HỏaThiên kiếm chém xuống, hắn đã phi thân nhảy lên kháng đài, kiếm cũng như tên, ngoài tà khí ngút trời ra thì Hỏa Thiên kiếm có một sức nóng khủng khiếp, dù khoảng cách khá xa nhưng Dinh Hạo vẫn cảm nhận được sức nóng của nó.
Nội lực của người này cũng hơn năm sáu mươi năm, nhưng tuổi tác của y không thể nào đạt đến trình độ đó, thật ra là tại sao...Giang Ngọc Lâm hắn lần đầu tiên phân tâm trong lúc giao đấu với kẽ khác, điều này không thễ sảy ra.
Võ công của tên này cũng thật lợi hại, đặt biệt là thanh kiếm trong tay y có uy lực vô cùng , trong khi trong tay Dinh Hạo hắn lại không có một thứ binh khí sắc bén nào, làm sao thi triển Phong Vân đao và Đoạt mệnh kiếm, còn Thiên Vân chưởng phải đòi hỏi sự dụng nội lực, dùng mãi cũng không phải là cách.
So với trận chiến của Giang Ngọc Lâm và Minh Ngọc Tuấn, thì trận đấu này càng thu hút nhiều người hơn, đặt biệt họ càng tò mò hơn về lại lịch của mỹ thiếu niên trước mặt nhiều hơn.
“nhị đệ! đem Thủy hàn kiếm ra …” Nhan Bách Thiên gấp rút lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người Dinh Hạo đang giao đấu với Giang Ngọc Lâm.
“đại ca! Thủy hàn kiếm là đệ nhất thần kiếm của Thiên Hạ trang…” Nhan Tư Đồ kinh ngạc lên tiếng.
“hay đệ muốn Song nhi trở thành quả phụ …” Nhan Bách Thiên quay sang nhìn đệ đệ, vẽ mặt nhăn nhó. Vừa lên tiếng vừa đưa tay xua đuổi người “ mau..! mang Thủy Hàn kiếm ra...”
Nhan Tư Đồ lập tức chạy vào trong, lấy một hộp gỗ to tướng đưa cho đại ca mình, khi thanh kiếm vừa chạm tay Nhan Bách Thiên, lão liền ném về phía Dinh Hạo.
“chụp lấy...!!!” Nhan Bách Thiên vừa thảy kiếm về phía Dinh Hạo vừa hét lên.
Dinh Hạo giựt mình xoay người nhìn Nhan Bách Thiên, phi thân lên đón lấy thanh kiếm đang bay tới, mặc dù hắn không rành về binh khí thời cổ đại, nhưng hắn tin chắc đây hẳn là hảo bảo kiếm.
“Ồ..o.o!!!”
Khi kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, một ánh sáng màu lam ngọc sáng chói phát ra, thu hút tầm mắt của mọi người, không phí công họ đến đây. Dù biết Thủy Hàn kiếm là đệ nhất thần khí trong chốn giang hồ, nhưng Nhan gia chưa bao giờ cho nó lộ diện ra bên ngoài.
Thủy hàn kiếm trong tay Dinh Hạo càng bộc lộ hết uy lực, như hổ thêm cánh đối phó với Giang Ngọc Lâm trước mặt không hề khó. Hắn mỉm cười cầm Thủy hàn kiếm, phi thân lên cao xuất ra đoạn mệnh kiếm.
Dinh Hạo xoay tròn trên không trung, như một mũi giáo sắc nhọn lao về phía người bên dưới, Giang Ngọc Lâm lập tức phi thân tránh đòn của Dinh Hạo, cùng lúc vung Thiên Hỏa kiếm ra chống đỡ. Hỏa gặp thủy lập tức bị dập tắt…
“keng…ng.!!!”
Tia lữa phát ra, trên thanh Thiên Hỏa kiếm trơn bóng sắc bén bị mẽ một đường dài, Giang Ngọc Lâm không tin vào mắt hắn, tiếp theo Dinh Hạo lại phát ra đoạn mệnh kiếm chiêu thức thứ hai.
Dinh Hạo và Tịch Hàn kiếm lúc này nhân kiếm hợp nhất, giống như cơn gió xoáy di chuyển quanh Giang Ngọc Lâm, khiến hắn hoảng loạn, vì ngoài những bóng trắng không ngừng vây lấy mình thì Giang Ngọc Lâm không còn nhìn thấy gì, “đối thủ” cũng có thể ra tay bất cứ khi nào, hắn lại không biết đường mà tránh né.
“Rẹt..!!!”
Tịch Hàn kiếm từ trên cao sáng chói như một tia sét, gián xuống đỉnh đầu của Giang Ngọc Lâm, mọi người đều kinh ngạc há hốc mà nhìn, tất cả đều có cùng suy nghĩ lúc này là…
Mạng của Giang Ngọc Lâm chắc khó mà giữ, ngay cả người trong cuộc như Giang Ngọc Lâm cũng nghĩ hắn không thể nào thoát khỏi số kiếp, kiếm pháp của Dinh Hạo quá nhanh hắn không nào tránh kịp. Nhưng..
“ồ..ồ..oo!!!”
Mọi người lại được một phen kinh ngạc khác, khi mỹ thiếu niên dung mạo tựa Phan An kia, bất ngờ thu kiếm lại. Dinh Hạo lộn người, đứng trước mặt Giang Ngọc Lâm khéo miệng nhếch lên, lạnh lùng rời đi.
Vẽ mặt của Giang Ngọc Lâm lúc này khó mà đoán ra hắn đang nghĩ gì, ngỡ ngàng kinh ngạc, lại tức giận đang xen vào nhau, ánh mắt mãi nhìn theo bóng lưng của Dinh Hạo.
“cho người điều tra lai lịch của hắn..” Giang Ngọc Lâm tức giận nhìn theo bóng lưng của Dinh Hạo.
“dạ, thiếu chủ..”
Đám người của Phùng lão đầu lại kéo tới, vây lấy Dinh Hạo…
“công tử..! đa tạ …nếu vừa rồi người không ra tay , thì mạng lão đã khó giữ..” Phùng lão đầu chạy đến trước mặt Dinh Hạo, lão còn kéo theo cả Nhu nhi của lão.
“Nhu nhi ! đạ ta ơn cứu mạng của công tử...” Nhu nhi giọng điệu ôn nhu, ánh mắt long lanh như nước, nghiên người tạ ơn Dinh Hạo.
"hừm...mm" Giang Ngọc Lâm lạnh lùng phủi tay áo rời đi, theo sau hắn thì đám người tà giáo lần lượt rút lui.
khi đến thì trông kiêng vang dội hô phong hoán vũ, nhưng khi về thì ê chề thảm hại, đúng là một trò cười cho dân sĩ trong giang hồ.
"Ha..ha....ha.."
Giang Ngọc Lâm bỗng dưng dừng lại, liếc nhìn vào trong. Bàn tay của Giang Ngọc Lâm xiết chặt thành quyền, từ trước giờ hắn chưa mất mặt như hôm nay, món nợ này hắn sẽ nhớ mãi.
Bạch lão đầu cũng giống như Phùng lão đầu, lão đã ngắm trúng Dinh Hạo, dù gì Bối nhi của lão vẫn chưa có nơi đính ước, nhìn mỹ nam tử trước mặt, xét về tướng mạo hay tài nghệ đều hơn người, khí chất cao quý vương giã, chắc chắn thân phận cũng không tầm thường.
“thiếu hiệp ! ơn cứu mạng vừa rồi Bạch mổ và nữ nhi suốt đời này sẽ không quên, xin nhận một lại của lão…” Bạch lão sau khi nói xong, liền nhìn sang nhìn Bối nhi của lão.
“Bối nhi! đạ tạ ơn cứu mạng của công tử…” Bối nhi uyển chuyển đi tới, cuối chào Dinh Hạo.
“cả hai người mau đứng lên, cũng chẳng có gì to tát..."
“thiếu hiệp thi ân bất cầu báo thật đáng quý, nhưng lão đây có ơn phải trả , nếu không ngại hãy đến Bạch phủ đễ lão có thể tiếp đón người...” Bạch lão đầu lên tiếng.
Phùng lão đầu khó chịu nhìn Bạch lão đầu, không muốn mất chàng “rễ quý”, lão nói chen vào: “…Bạch phủ cách đây khá xa, chi bằng đến Phùng phủ của lão…”
Lão quay sang nhìn Bối nhi, với hi vọng lời của Nhu nhi sẽ làm Dinh Hạo đổi ý, dù sao Bối nhi cũng mỹ lệ kiều diễm hơn người, lão không tin vị thiếu niên này không động lòng.
“công tử xin đừng từ chối tâm ý của phụ thân, tiểu nữ cũng muốn đích thân tiếp đãi công tử, để đa tạ ơn cứu mạng vừa rồi…” Giọng nói còn ngọt hơn mật, ánh mắt lại đa tình, không ít kẽ đã gục ngã bởi dáng vẽ này của Nhu nhi.
“Bối nhi !” Bạch lão đầu lên tiếng hối thúc nữ nhi, nhìn thấy Dinh Hạo vẫn im lặng, lão sợ “rễ quý” sẽ bị Phùng lão đầu giành mất.
“Phụ thân..!!”
Bối nhi dù cũng thích mỹ nam tử trước mặt, nhưng nàng là thục nữ dịu dàng, không biết làm nũng như Nhu nhi, lại sợ người bị vẽ gợi cảm lẳng lơ của Nhu nhi mê hoặc, nhưng không biết phải làm sao, khó xử nhìn Phùng lão đầu phụ thân của nàng.
“ngươi cũng không nên làm khó hai vị tiểu mỹ nhân đây…”Minh Ngọc Tuấn bước tới gần giọng điệu hờn dỗi nhìn Bối nhi và Nhu nhi, sau đó liếc nhìn hai lão đầu Bạch, Phùng.
“Minh thiếu gia..” Nhu nhi vẫn ánh mắt đa tình, giọng mật ngọt đáp lời Minh Ngọc Tuấn.
“Minh công tử..” Bối nhi thì lại thẹn thùng e lệ, cũng ngại hành động lúng túng mới vừa rồi bị Minh Ngọc Tuấn nhận ra.
Mới đây không lâu hai lão già Bạch Phùng này còn cố ý kết thân, dâng nữ nhi đến tận sơn trang, bây giờ lại thay đổi cũng vì tên Hạo vương này, quay sang sang nhìn Dinh Hạo trong mắt hiện lên khó chịu " tên này cũng thật hoa tâm, đã có Song nhi còn đi khắp nơi gieo rắc hoa đào".
“Bối tiểu thư! Nhu tiểu thư.. đã lâu không gặp..” Minh Ngọc Tuấn khéo miệng nhếch lên, giọng điệu giễu cợt.
“đại ca! xem ra có người muốn giành tiểu tế của huynh …” Nhan Tư Đồ vẽ mặt buồn cười , quay sang nhìn đại ca lão.
Nhan Bách Thiên không nói gì, vẫn đang quan sát Dinh Hạo, so với ấn tượng một năm trước đây của lão với “tiểu tế” thật khác xa, người này thật chững chạc, ngạo mạng nhưng lại khiến người khác tin tưởng.
“phụ thân..! " Nhan song song từ ngoài của chạy vào đã nhảy vào lòng của Nhan Bách Thiên.
“Song nhi..!!!” Nhan Bách Thiên ngở ngàng nhìn người trước mặt.
Ánh mắt của Song Song lập tức, bị thu hút bởi Bối nhi và Nhu nhi. Nhan Song Song còn không lạ gì hai mỹ nữ này, ngày thường nhìn họ đã thấy không thuận mắt, nhưng cũng không ghét bỏ như lúc này.
Nhất là tên Hạo vương háo sắc kia còn đang cười rất tươi nhìn họ. Bọn họ đang nói gì, nàng cũng rất muốn biết.
“Nhu nhi tỹ ! Bối nhi muội ! đã lâu không gặp…” Giọng nói của Nhan Song Song từ xa vang đến, khiến.
Dinh Hạo và mọi người đều quay đầu lại nhìn.
“tướng công! Mọi người đang nói chuyện gì…” Nhan Song Song nắm lấy tay Dinh Hạo trước mặt nhiều người
Song Song cũng kinh ngạc bởi chính hành động này của nàng, khi thấy Bối Nhi và Nhu nhi vây xung quanh hắn với ánh mắt si mê, thì trong lòng khó chịu vô cúng, chỉ muốn cho họ biết người này là “phu quân” của Nhan Song Song nàng.
Minh Ngọc Tuấn tuyệt vọng ra mặt, hắn không ngờ chỉ có một tháng không gặp, mà quan hệ giữa Hạo vương và Song nhi lại tiến triễn nhanh như vậy, xem ra hắn đã không còn một chút cơ hội nào nữa.
“phu quân..!!” Bối nhi và Nhu nhi bất ngờ lên tiếng
“Lăng công tử là phu quân của muội…”
Nhan Song Song mĩm cười nhìn Nhu nhi không trực tiếp trả lời, chỉ quay sang nhìn Dinh Hạo giọng nói nũng nịu : “phải không tướng công...”
Dinh Hạo càng bất ngờ hơn, hắn không hiểu Nhan Song Song đang định giở trò gì, nhưng một tiếng “phu quân” từ môi của Nhan Song Song nói ra khiến hắn lạnh cả sóng lưng.
************
Đại sảnh- Thiên Hạ trang.
“Song nhi! tại sao về không báo trước cho phụ thân …” Nhan Bách Thiên giọng điệu trách cứ nhìn nữ nhi, ánh mắt vẫn đặt trên người Dinh Hạo .
“Phụ thân! Song Song về lần này là có chuyện muốn hỏi người..”
Không hổ danh là đệ nhất thế gia trong giang hồ, bề thế không thua gì Hạo vương phủ của hắn. Ánh mắt lơ đểnh lướt qua chổ của Nhan Bách Thiên và cô vợ hung dữ, liến bắt gặp ánh mắt của Nhạc phụ đang nhìn hắn, khiến hắn nhớ ra một chuyện quan trọng vẫn chưa làm.
“Thiên Hàn ra mắt nhạc phụ đại nhân…”
Nhan Bách Thiên nhớ đến vẽ mặt hụt hẫng, tiếc nuối của Bạch Phùng hai lão đầu kia, khi biết tên nhóc này là rễ của Nhan gia, thì trong lòng lại đắc chí, không lúc nào lão cảm thái hả hê như lúc này. Đương nhiên thái độ đối với Dinh Hạo cũng thay đổi.
“vương gia! không cần hữu lễ, mời ngồi…” Nhan Bách Thiên gậc đầu hài lòng, cảm thấy càng nhìn càng ưng ý.
“dâng trà..!!”
“phụ thân ! làm gì phải khách khí với hắn …” Nhan Song Song khó chịu nhìn phụ thân, đang tiếp đón tên “Hạo vương háo sắc” như là thượng khách.
“con nha đầu này, đây là trượng phụ của ngươi.. “Nhan Bách Thiên quay sang trách mắng Nhan Song Song.
“Song nhi, vừa nãy ngươi muốn nói gì..” Nhan Bách Thiên lên tiếng nói tiếp
“phụ thân ! nữ nhi muốn hỏi..” Nhan Song Song vừa định lấy mảnh giấy đưa cho Nhan Bách Thiên thì Dinh Hạo lại lên tiếng.
“Nhạc phụ! không biết người đã từng nghe qua vụ án của Đường Hoành Liễu …” Dinh Hạo đặt tách trà xuống mỉm cười nhìn Nhan Bách Thiên.
Nhan Bách Thiên khóe miệng cong lên, mỉm cười nhìn Dinh Hạo.
“Đường Hoành Liễu là hậu nhân của phản tặc âm mưu lật đổ triều đình, chứng cớ xác thực, toàn gia bị tru, chuyện này thiên hạ ai mà không biết …” Nhan Bách Thiên giọng điệu đầy khinh thường khi nhắc đến Đường Hoành Liễu, nhưng lão chưa nói hết lời thì có người nóng giận lên tiếng
“toàn là bịa đặt..“ Đường Ân tức giận đứng dậy.
“nhị đệ..bình tĩnh lạị..” Đường Vô Thường lên tiếng cản Đường Ân lại, lo ngại hắn thất thố trước mặt Nhan Bách Thiên.
“họ là…” Nhan Bách Thiên ánh mắt lạ lẫm, lướt nhanh qua người huynh đệ Đường Ân, quay lại hỏi Dinh Hạo và Nhan Song Song.
“tại hạ Đường Nghĩa, tham kiến lão trang chủ..” Đường Vô Thường tiến lại gần gần Nhan Bách Thiên.
“tại hạ Đuờng Ân, tham kiến lão trang chủ.” Đường Ân cũng hành lễ cúi đầu.
“Họ Đường…các ngươi có quan hệ gì với Đường Hoành Liễu, mà đứng ra bênh vực cho hắn..” Nhan Bách Thiên nghi ngờ nhìn hai huynh đệ Đường Ân, giọng nói có chút khó chịu.
Dù lão là người trong giang hồ, nhưng vẫn là thần dân của Lăng Thiên quốc, đối với những kẽ phản thần không hề có có chút thiện cảm, căm ghét thì đúng hơn.
“Đường Hoành Liễu ...là gia phụ...” Đường Vô Thường từ tốn, nhưng ánh mắt rất cương quyết.
" nhưng người không phải là phản thần, mười vạn binh sĩ tử mạng năm đó không liên quan gì đến phụ thân, là do binh khí của triều đình có vấn đề ...”
“không thể nào…chuyện đó không thể sảy ra…” Nhan Bách Thiên bất ngờ tức giận, quát tháo Đường Ân.
“Nhạc phụ! họ chỉ nói binh khí triều đình có vấn đề, người không nên tức giận....” Dinh Hạo khéo miệng nhếch lên nhìn Nhan Bách Thiên.
“sao ta không thể tức giận, vì...” Nhan Bách Thiên quay lại nhìn Dinh Hạo, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại lưỡng lự ngập ngừng.
Nhan Bách Thiên quay sang nhìn huynh đệ Đường Ân :“các ngươi có chứng cớ gì, nói binh khí triều đình có vấn đề..”
“lão trang chủ ! người xem đi...” Đường Ân lấy thanh kiếm gãy đưa cho Nhan Bách Thiên
“cái này…” Nhan Bách Thiên ngơ ngác nhìn thanh kiếm trước mặt, vẽ mặt vô cùng khó hiểu. Nhưng sau đó nhìn kiểu dáng của thanh kiếm có chút quen thuộc, rất giống..
“Đây là mãnh binh khí duy nhất còn lại, năm đó phụ thân đã dùng cả tính mạng để giữ lấy…”Đường Vô Thường bất ngờ lên tiếng, trong mắt hiện lên một chút đau thương.
“không đúng...đây không phải là binh khí của triều đình..” Nhan Bách Thiên tức giận cắt ngang lời của Đường Vô Thường, đão mắt nhìn những người xung quanh.
“Nhạc phụ đại nhân, trên đó còn khắc con dấu của triều đình, tất cả mọi người đều công nhận nhưng người lại nói không phải …trừ phi, người biết rõ lai lịch của số binh khí này …” Dinh Hạo khéo miệng nhếch nhìn Nhan Bách Thiên, bước lại gần Nhan Bách Thiên chờ lão nói tiếp
"ta..." Nhan Bách Thiên khó xử nhìn Dinh Hạo
"..ta ...làm sao biết, muốn biết lai lịch của chúng, tại sao không đi hỏi phụ hoàng ngươi." lão bị Dinh Hạo bức tới mức không còn đường lui.
“phụ thân! Chắc người nhận ra thứ này...."
Cùng lúc đó Nhan Song Song đưa mãnh giấy cho phụ thân.
"..nữ nhi đã nhìn thấy trong thư phòng người có một con dấu giống hệt như vậy...”
Nhan Bách Thiên ngẩn người ra nhìn tờ giấy, hai mắt tỏ hào quang, khéo miệng lão nhếch lên tự giễu “thì ra là vậy”.
Lão liếc nhìn Dinh Hạo đang đứng trước mặt, nãy giờ “tên nhóc” này rào trước đón sau, chỉ là muốn lão thừa nhận binh khí của triều đình là được rèn từ Thiên Hạ đệ nhất trang.
“phụ thân! Có phải binh khí của triều đình đều do Thiên Hạ Đệ Nhất trang cung cấp…” Nhan Song Song lên tiếng.
“câm miệng…” Nhan Bách Thiên tức giận đặt thanh kiếm lên bàn, quát mắng Nhan Song Song, giống như nàng vừa nói ra một lời đại nghịch bất đạo không thể tha thứ.
Đến đời lão việc Nhan gia chế tạo binh khí cho triều đình vẫn là một bí mật không cho ai biết, ngoài lão, Nhị đệ và Lăng Thiên Thần ra không còn ai biết chuyện này. Tất cả cũng vì giao ước năm xưa giữa phụ thân lão và tiên đế, rất may chỉ còn một năm nữa hiệp ước 40 năm kia sẽ kết thúc.
Nhưng thiên cao giỏi trêu ngươi, dù lão cố tránh thế nào cũng thoát không khỏi, cuối cùng nữ nhi cũa lão lại được gã vào hoàng thất, sợi dây ràng buộc này đúng cắt mãi không đứt.
“vương gia! lão không biết các ngươi định làm gì, nhưng nếu vụ án của Đường gia có liên quan đến số binh khí này, thì lão nói cho ngươi biết đây không phải là binh khí của triều đình….” Nhan Bách Thiên bình thản ngồi lại ghế, giọng điệu kiên định.
“không thể nào…rõ ràng….” Đường Ân đương nhiên không phục, cũng không tin lời của Nhan Bách Thiên.
“Nhị đệ! không được nóng nãy…” Đường Vô Thường lên tiếng
Dinh Hạo hắn biết ngay câu trã lời sẽ là như vậy, nên cũng không muốn tiếp tục miễn cưỡng “nhạc phụ”, ít nhất hắn cũng biết rõ việc này không liên quan đến Thiên Hạ Đệ Nhất trang, nếu vậy có thể người cũng biết lại lịch của số binh khí “dõm” này.
“Nhạc phụ! vậy người có biết thanh đao này được rèn từ đâu….”
“nếu ta đoán không lầm...thì đây là binh khí của Đinh gia..” Nhan Bách Thiên ánh mắt hẹp thành một đường dài, kiềm nén phẩn nộ trong lòng.
“ Sao người biêt…” Dinh Hạo lên tiếng.
“không phải chỉ có triều đình mới biết đóng dấu lên binh khí…” Nhan Bách Thiên khéo miệng nhếch lên nhìn Dinh Hạo
“ý người là tên thanh đao này có ký hiệu của Đinh gia…” Đường Vô Thường khó tin lên tiếng.
Điều này không phải họ chưa từng nghĩ đến, mà là họ không tìm ra được bất kỳ điểm đáng nghi nào trên thanh đao, nó cũng giống như những thanh đao bình thường khác.
“không thể nào, ta đã quan sát thanh đao này rất kỹ, lý nào lại không phát hiện ra.. “ Đường Ân một lần nữa cầm cây đao lên xem xét kỹ lưỡng.
Nhan Bách Thiên mĩm cười, cầm lấy cây đao từ tay của Đường Ân đặt lại trên bàn, mở rộng hai cánh cửa ra, ánh sáng bên ngoài bất ngờ lọt vào trong, chiếu vào thanh đao đang nằm trên bàn.
“sao lại như vậy…”
Mọi người đều kinh ngạc với những gì họ đang nhìn thấy, những họa tiết trên thanh đao trước giờ họ nghĩ rất đỗi bình thường, dưới ánh sáng với một góc nhìn khác lại biến đổi như vậy.
“trên mỗi binh khí của Đinh gia , đều khắc hiểu tượng hình nhật nguyệt , nhìn bề ngoài chẳng có gì đặc biệt với những cây đao khác, nhưng nếu quan sát dưới ánh sáng từ góc độ này sẽ nhìn thấy rất rõ..” Nhan Bách Thiên chầm chậm đưa thanh đao lên giãi thích.
“phụ thân! người thật lợi hại…” Nhan Song Song trố mắt nhìn phụ thân.
“nha đầu ngốc, ngươi nghĩ Thiên Hạ trang làm sao tồn tại cho đến tận bây giờ ..." Nhan Bách Thiên lắc đầu nhìn tiểu nữ lão. Khổ thân cho lão có một tiểu nữ thật vô.
“như vậy..chỉ cần tìm Đinh gia, chắc chắn sẽ biết ai là người đặt làm số binh khí này..” Đường Ân vẽ mặt vui mừng, tâm trạng đầy phấn khởi
Từ ngoài cửa một giọng nói bất ngờ vang lên, đánh tan sự vui mừng mới chốm nở của Đường Ân
“cũng chưa chắc…” Nhan Tư Đồ từ bên ngoài bước vào.
“tại sao…” Đường Ân và Đường Vô Thường đều bất ngờ nhìn sang.
Nhan Tư Đồ ngồi xuống ghế, cầm bình trà lên thở dài lên tiếng:
“nếu như họ có thể trả lời ngươi…”
************ hết chương 34 : Thiên Hạ đệ nhất trang **********
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.