Chương 38: Chương 38 : Uyên ương khổ mạng
Mạc Lam Huệ
30/03/2022
Chương 38 : Uyên ương khổ mạng
********
Cổng Nam- trấn Hà Thành.
Nắng trời gây gắt, binh sĩ khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi lăn dài trên trán, thấm ướt phục quan, nhưng tay vẫn nắm chặt thương.
“bộp...! bộp...!”
Từ xa vang dội tiếng bước chân...
Tất cả quan binh đều quay đầu lại, xem chuyện gì đang diễn ra.
Tiến vào thành là những vị tăng ni, y sam chỉnh tề, đức cao vọng trọng, đi phía sau họ là kiệu lớn tám người khiêng, phía trên là tượng phật ánh vàng lấp lánh, từ xa đã tỏa hào quang sáng ngời.
“Đứng lại” một tên binh sĩ lớn giọng quát tháo
“rẹt…tt..!!!” Hàng loạt những mũi giáo sắc nhọn chỉa về phía những tăng ni, ngăn không cho họ bước vào thành.
“Triều đình có chỉ, phong tỏa trấn Hà Thành nội bất xuất ngoại bất nhập” tên đội trưởng lớn giọng hống hách, nhìn các vị tăng ni trước mắt hắn không chút kiêng nể.
“bần ni là sư thái của Bích Vân tự, theo lệnh của hoàng thái hậu nương nương thỉnh tượng phật đến Linh Thiên Tự, đây là ý chỉ của hoàng thái hậu mời quan sai xem qua” một vị sư thái bước ra, giọng nói như tiếng chuông vàng, điềm đạm bình tĩnh.
Bọn binh lính khi nghe sư thái nhắc đến ba chữ hoàng thái hậu, vẽ mặt liền đổi sắc. Đặc biệt vẫn là tên đội trưởng vẽ mặt trở nên cứng đờ.
Những binh sĩ ngó dáo dác nhìn nhau không biết xử lý sao, từ từ hạ thương xuống.
Tên đội trưởng bước tới cầm lấy tờ giấy thông hành trên tay của vị sư thái, hai mắt ánh lên khi nhìn thấy con dấu của triều đình, ngẩn đầu lên nhìn vị sự thái, biết người trước mặt không phải người tầm thường, nên thái độ có chút nhún nhường.
Hắn cũng không còn lý do để cản vị sư thái này vào thành, vì nội dung bên trong giống hệt những gì vị sư thái vừa nói, lại có hoàng thái hậu chống lưng, hắn gan có bằng trời cũng không dám làm bậy.
“sư thái! Mời…” Tên đội trưởng lên tiếng, thái độ rất cung kính.
“khoan đã” giọng nói của một nam nhân bất ngờ vang lên.
La Thanh đi tới vô tình lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Hắn tiến lại gần, quan binh nhìn thấy hắn cũng lùi ra sau, nhường đường cho hắn đi qua.
“vị sư thái đây! không biết xưng hô thế nào” La Thanh ánh mắt liếc ngang liếc dọc, mỉm cười nhìn vị sư thái.
“bần ni pháp danh Liễu Mi” Liễu Mi sư thái từ tốn trả lời.
“xin hỏi Liễu mi sư thái, muốn lên Kinh Thành, tại sao không đi trấn Thanh Hà” La Thanh tiếp tục hỏi Liễu Mi sư thái.
Mọi người điều biết muốn đến kinh thành thì con đường gần nhất là đi ngang trấn Thanh Hà, còn vị sư thái này lại chọn trấn Hà Thành, nếu tính ra sẽ gấp đôi chặn đường, La Thanh càng nghĩ càng thấy có nhiều điểm không ổn.
“vị thí chủ đây, chắc còn chưa hay, trấn Thanh Hà đang có một trận đại dịch, mọi quang lộ đều bị phong tỏa” Liễu Mi mỉm cười nhìn La Thanh.
“thật sao..” La Thanh nửa tin nửa ngờ, nhìn Liễu Mi sư thái.
“La tổng quản! sư thái này nói không sai, trấn Thanh Hà hiện có một trận ôn dịch, đang bị triều đình cách ly” Tên đội trưởng vội bước đến, nhỏ giọng bên tai của La Thanh.
“đây là giấy thông hành của vị sư thái đây, trình La tổng quản xem qua” tiếp theo tên đội trưởng xuất trình tới mà hắn đang cầm trên tay đưa cho La Thanh.
La Thanh khi nhìn thấy tờ giấy thông hành, trên đó có con dấu của Hoàng thái hậu nương nương là thật, hơn tháng trước Linh Thiên tự phát hỏa cần phải tu bổ và chuyện thỉnh tượng phật đến Linh Thiên tự hắn cũng có nghe nói. Người phật môn chắc chắn không nói dối, có lẽ do hắn quá đang nghi.
“Không biết bần ni có thể vào Thành được chưa” Vị sư thái mỉm cười lên tiếng
“sư thái! Mời …” La Thanh sau khi nghĩ thông suốt, cung kính đứng nép sang một bên, tránh đường cho đoàn người của vị sư thái.
“đa tạ thí chủ”
Đoàn người của vị sư thái, kẻ trước người sau yên ổn vào thành mà không có thêm bất kì sự ngăn cả nào từ phía đám quan binh.
***********
Ngọc Cư Trai- trấn Hà Thành.
Đỗ Nương thì dáng vẽ uể oải, đang nằm dài trên bàn. Ánh mắt mơ màng như người thiếu ngủ, dõi mắt nhìn ra cửa.
Chắc chắn do tối qua thiếu ngủ nên nhìn không rõ, nếu không cũng là trời quá nắng nên bị hoa mắt.
Đỗ Nương liên tục lấy tai dụi dụi mắt.
Nếu không tại sao lại có một đám tăng ni xuất hiện trước cửa Ngọc cư trai, ni cô hoà thượng mà đi mua son phấn, cần đến trâm vắt lược cài, nói ra không sợ cười chết người ta.
“vị sư thái đây! Chắc đã đến lầm chổ rồi” Đỗ Nương cuối cùng chắc chắn nàng không nhìn lầm, người bước vào thật sự là ni cô, nên chỉ có thể lý giải là do họ đi lộn chổ.
“đây đích thực là nơi bần ni muốn đến” Liễu Mi sư thái mỉm cười , bình thản nhìn Đỗ nương.
Đỗ nương càng bị sư thái trước mặt làm cho hồ đồ, vừa mở miệng thì…
“Đỗ phu nhân! Vương gia đâu” Vị tiểu ni cô đứng phía sau Liễu Mi sư thái bước ra, dáng vẽ đoan trang, điềm tĩnh nhìn Đỗ Nương.
"vương phi” Đỗ nương vui mừng hớn hở, khi nhìn thấy nữ tử trước mặt nàng, kinh ngạc mà thốt lên
Đoàn người của Dinh Hạo từ bên trong cùng lúc bước ra.
“Tịnh nhi! nàng đến rồi sao” Dinh Hạo bước tới gần Mộ Dung Vân Tịnh, mỉm cười âu yếm.
Theo sau hắn là huynh muội Đinh gia và huynh đệ Đường Vô Thường, cùng Trần Khải.
Mộ Dung Vân Tịnh vui mừng khi nhìn thấy Dinh Hạo vẫn bình an vô sự, nàng có nghe Song Song nói qua, hắn bị thương khiến cho nàng mấy ngày nay luôn lo lắng, nhưng nụ cười nhanh chóng dập tắt khi nghĩ tới việc gấp trước mắt.
“Mọi người mau thay y phục, trước khi Tề Vương phát hiện ra chúng ta phải rời khỏi trấn Hà Thành, Song Song đang đợi chúng ta ở ngoài thành”
Những tăng ni đang chờ ở ngoài cửa, lần lượt tiến vào.
“còn họ thì sao” Đường Vô Thường sau khi thay đổi y phục xong, ánh mắt hướng những vị tăng ni.
“thí chủ yên tâm, người Tề vương muốn giết là mọi người, chứ không phải là chúng tôi, người không cần phải lo lắng” Liễu Mi sư thái mỉm cười nhìn Đường Vô Thường.
“Sư thái! Tịnh nhi đa tạ người" Mộ Dung Vân Tịnh bước tới gần, thái độ thành khẩn nhìn Liễu Mi sư thái.
“vương phi! Bích Vân tự xưa nay luôn được người chiếu cố, bây giờ là lúc bần ni phải báo đáp người” Liễu Mi sư thái, nắm chặt lấy tay của Mộ Dung Vân Tịnh, mỉm cười trìu mến.
“Tịnh nhi! khi nào thì binh của Tứ ca đến” Dinh Hạo sau khi thay xong y phục với một tăng nhân, liền gấp rút hỏi Mộ Dung Vân Tịnh.
“chắc cũng sắp đến, chúng ta mau đi thôi” Mộ Dung Vân Tịnh nhanh tiếng hối thúc mọi người
“ừ..”
Đoàn người Dinh Hạo sau khi tráo đổi y phục với những tăng ni, thì đóng giả làm họ, và đi theo đoàn người của Liễu mi sư thái.
***********
Cổng thành phía Nam- trấn Hà Thành
Trên tường thành, ánh nắng gay gắt, gió trời thổi lồng lộng Lăng Thiên Lạc một thân đơn bạc, hắn nhìn xuống dòng người đang qua lại trong thành, dáng vẽ trầm tĩnh suy tư.
“thứ đó đã mang tới chưa ” Lăng Thiên Lạc không cần quay đầu lại vẫn biết người đi tới là ai, hắn hờ hững lên tiếng hỏi.
“đã mang tới” La Thanh thái độ cung kính, khum lưng trả lời Lăng Thiên Lạc.
“vậy thì tốt, ta xem lần này Lăng Thiên Hàn và đám người đó làm sao thoát được” Lăng Thiên Lạc giọng điệu cay độc, khóe miệng nhếch lên nhìn bọn người dưới thành.
Bất ngờ….
“nô tài to gan, dám cản đường bổn vương” Lăng Thiên Kỳ tức giận quát tháo tên đội trưởng, chỉ thanh kiếm về phía người hắn.
Dưới trường thành hai đám binh sĩ đang giằng co, một bên là binh sĩ Lăng Thiên Kỳ mang từ Kinh Thành đến muốn tiến vào trong, còn một bên là binh sĩ của Tề vương ngăn cản không cho vào.
“Huệ vương.. xin hiểu cho nô tài, đây là… lệnh của Tề vương, nô tài thật không dám tự ý quyết định…” tên đội trưởng thì mặt xanh như tàu lá, nhìn khí thế đang bừng bừng của Lăng Thiên Kỳ và canh kiếm sắc bén đang kề cổ hắn, nói năng lấp bấp.
“bảo Tề vương ra đây gặp bổn vương, ta muốn biết tại sao hắn không cho ta vào thành” Lăng Thiên Kỳ tức giận ấn kiếm vào cổ tên đội trưởng, lớn tiếng nói.
Trên tường thành…
“dưới Thành đang xảy ra chuyện gì” Lăng Thiên Lạc quay sang nhìn La Thanh, giọng điệu rất nóng v ội.
La Thanh cũng ngẩn người ra, dù cố quan sát nhưng xa như vậy, làm sao hắn nhìn thấy được.
“để nô tài xuống dưới tìm hiểu” La Thanh sau khi nói xong cũng xoay lưng rời đi.
Thì tên đội trưởng dáng vẽ hoảng hốt, trên cổ còn lưu lại vết máu do thanh kiếm của Lăng Thiên Kỳ lưu lại, chạy vội vã chạy đến trước mặt Lăng Thiên Lạc.
“bẩm vương gia ! Huệ vương mang theo rất nhiều binh lính, còn muốn tiến vào thành, bây giờ phải làm sao”
“không thể cho hắn vào Thành” Lăng Thiên Lạc lớn tiếng ra lệnh.
Hắn vẫn còn chưa đều tra ra tung tích của Lăng Thiên Hàn, nếu để Thiên Kỳ vào đây, thì công sức của hắn như đổ sông đổ biển, đây có thể là cơ hội cuối cùng để hắn tiêu diệt Lăng Thiên Hàn.
“nhưng nô tài sợ sẽ không cản được lâu” Tên đội trưởng bộ mặt nhăn nhó, khi nghĩ đến xuýt nữa toi mạng bởi lưỡi kiếm của Lăng Thiên Kỳ.
“ngươi tự mình nghĩ cách, chẳng lẽ để bổn vương chỉ ngươi phải làm sao”
“vương gia..!" tên đội trưởng bộ dáng khó xử, người nào cũng là những đại nhân vật ai cũng không được đắc tội, một tên binh sĩ nhỏ nhoi như hắn thì có thể làm được gì chứ.
Hắn đã hạ lệnh cho phong tỏa trấn Hà Thành, không có tin tức nào được lọt ra ngoài mới phải, lý nào Thiên Kỳ lại biết mà đem binh tới đây, trừ khi…
“sáng giờ đã có ai vào Thành ” Lăng Thiên Lạc lạnh lùng nhìn tên đội trưởng.
Tên đội trưởng và La Thanh nhìn thấy vẽ mặt ra chiều nghiêm trọng của Lăng Thiên Lạc, cũng bị làm cho hoảng loạn, họ quay sang nhìn nhau, đắn đo không biết là có nên hay không.
“có một đám tăng ni đưa tượng phật đến Linh Thiên tự, vừa mới đi ngang qua” Lăng Thanh cuối cùng vẫn lên tiếng, ánh mắt do dự nhìn Lăng Thiên Lạc.
“tăng ni…” Lăng Thiên Lạc liếc nhìn La Thanh, vẽ mặt ngờ vực
“họ có nói là người của tự nào không”
“là Liễu Mi sư thái của Bích Vân tự” La Thanh không để Lăng Thiên Lạc đợi chờ lâu, lập tức lên tiếng.
“Liễu Mi sư thái…” Lăng Thiên Lạc sau hồi suy ngẩm, vẽ mặt trở nên vô cùng hốt hoảng .
“hỏng rồi”
Hắn lập tức xoay người, nhanh chống xuống thành.
“La thanh! Chuẩn bị ngựa” Lăng Thiên Lạc lên tiếng hối thúc.
“vương gia đã xảy ra chuyện gì” La Thanh không hiểu gì cũng chạy theo phía sau Lăng Thiên Lạc.
“Liễu Mi sư thái đã bế quan nhiều năm, không màng thế sự, nhưng khiến bà xuất môn chỉ có một người duy nhất là Mộ Dung Vân Tịnh”
Liễu Mi sư thái và Mộ Dung Vân Tịnh xưa nay có giao tình rất tốt, nay lại xuất hiện ở trấn Hà Thành chắc chắn lại vì chuyện của Thiên Hàn, hi vọng hắn vẫn còn kịp.
Trước khi Thiên Kỳ vào thành, hắn phải giết được Thiên Hàn. Đây là cơ hội duy nhất của hắn, nếu không người chết sẽ là hắn.
“La Thanh! Ngươi lập tức cho người phong tỏa cửa Bắc, không cho phép ai ra khỏi thành” Lăng Thiên Lạc nhìn La Thanh , giọng điệu vô cùng cấp bách lên tiếng.
“dạ vương gia”
“còn ngươi, tìm cách kéo dài thời gian, càng lâu càng tốt, không để Huệ vương vào thành” Lăng Thiên Lạc quay sang nhìn tên đội trưởng, tiếp tục ra lệnh.
“dạ vương gia”
*************
Cửa thành phía Bắc – trấn Hà Thành.
“cộp! cộp!!”
“zá..á.!!!”
Tiếng vó ngựa như vũ bão, bụi mờ tứ phía và tiếng thúc ngựa dồn dập, từ phía xa xôi một đoàn binh ngựa đang kéo tới. Dẫn đầu là Lăng Thiên Lạc khí thế bừng bừng.
“đóng cổng thành”
“đóng cổng thành”
La Thanh ngồi trên lưng ngựa không ngừng thúc vào mông ngưạ, người chưa tới, nhưng tiếng nói đã vang dội.
Binh sĩ đứng canh hai bên không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng họ nhận ra người dẫn đầu đi trước là Tề vương gia, nên không hề có chút chần chừ.
“két…ttt..ầm..m!!!”
Hai cánh cửa thành nặng ngàn cân từ từ được kép lại, cho tới khi cánh cửa hoàn toàn được đóng sập lại.
Lăng Thiên Lạc nóng giận nhảy xuống ngựa, tiến đến đám binh sĩ trước mặt, hắn túm lấy một tên gần nhất .
“nãy giờ có ai ra khỏi thành không”
Tên binh sĩ hoảng sợ, nhìn Lăng Thiên Lạc giọng nói run rẩy, không biết họa từ đâu lại rớt xuống đầu hắn:
"dạ có… một đám tăng ni, họ…họ…có giấy thông hành của triều đình…cho nên…”
“ầm..mm..!!!” tên binh sĩ chưa nói xong, đã bị Lăng Thiên Lạc đẩy ngã xuống đất.
“lập tức cho người đuổi theo” Lăng Thiên Lạc nóng giận quát tháo đám hộ vệ phía sau hắn.
“két…tt!” cổng thành một lần nữa được mở ra.
Cộp! cộp!!
Binh tràn như vũ bão, gió cuống bụi bay . Cánh cửa chỉ vừa mới hé mở, là tất cả binh sĩ đã phi ngựa tông thẳng ngoài.
************
Sườn núi- ngoại thành
Ánh tà chiều cũng bắt đầu lộ diện, trời cao gió lộng, khí trời mát mẽ.
“sư thái! hẹn gặp lại” Dinh Hạo mỉm cười nhìn Liễu Mi thái độ thành khẩn.
“mọi người, Nhan cô nương đang đợi phía trước, chúng ta nhanh đi thôi” Đường Vô Thường lớn giọng hối thúc Mộ Dung Vân Tịnh và Dinh Hạo.
Ngờ đâu, ngay lúc này lại có một chuyện bất ngờ xảy ra, khiến họ không kịp trở tay….
“Bù…mmmm!!!”
Tiếng nổ kinh thiên động địa, khói bốc ngùn ngụt, bụi đất bay tứ tung và trước mặt họ là một cái lỗ vô cùng to tướng.
“đã xảy ra chuyện gì ”
Họ ngẩn người nhìn nhau, không biết thứ quái quỷ đó là thứ gì, nhất là Dinh Hạo hắn không ngờ đến thời đại không tên tuổi này lại có thứ vũ khí lợi hại như vậy, dùng cả đại pháo.
“cái đó..là cái gì”
“ta không biết”
Nhưng thời gian không cho phép họ suy nghĩ, rất nhanh sau đó có một tiếng nổ thứ hai phát ra, từ trên thành cao.
“bùm…mmm!!!”
“bùm…mmm!!!”
Tiếp theo sau là binh sĩ từ đâu lũ lượt xuất hiện, đông không đếm xuể trên dưới có mấy vạn, bao vây lấy đám người Dinh Hạo.
“giết! tất cả họ đều là người của Bạch Liên sơn”
“giết..!!!”
Tiếng kinh hô của Lăng Thiên Lạc vang vọng như sấm, tất cả binh sĩ đều lao tới, giơ thương, giơ giáo đằng đằng sát khí tiến về phía đám người Dinh Hạo, Đinh Hữu Thiên và Đường Vô Thường.
Không chỉ dừng lại ở đây, còn có thêm mộ nhóm sát thủ không rõ lại lịch từ đâu xuất hiện, võ công người nào cũng rất cao cường, trà trộn vào đám binh sĩ, mục đích đã quá rõ ràng, giết Dinh Hạo.
“keng..!! keng!!
“cạch..!!cạch..!!’
Bên dưới là một khối hỗn loạn, chỉ có tiếng hô chém giết và cực lực chống đở. Phía xa là những xạ thủ không ngừng bắn tên hướng đến người Dinh Hạo.
Bọn người Đường Vô Thường và Đinh Hữu Thiên gần như bị khống chế, ngay cả Dinh Hạo và Mộ Dung Vân Tịnh cũng bị dồn đến tận sườn núi, không còn đường lui, nhìn xuống bên dưới là vực sâu vạn trượng.
Dinh Hạo trái xoay, phải đỡ không mấy dễ dàng, tại sao hắn luôn cầu bình yên, nhưng rắc rối cứ tìm đến mãi.
“Tịnh nhi! không sao chứ” Dinh Hạo phi thân bay tới chổ của Mộ Dung Vân Tịnh, đỡ lấy Mộ Dung Vân Tịnh.
Mộ Dung Vân Tịnh chau mày, dáng đứng không vững nhưng vẫn cố sức chống đở gian nguy trước mặt.
“ta không sao” Mộ Dung Vân Tịnh trán thấm ướt mồ hôi, thần sắc tái xanh, mỉm cười nhìn Dinh Hạo.
Dinh Hạo nhìn thấy mà vô cùng lo lắng, nhưng đám sát thủ không để hắn có thời gian phân tâm, đã lao tới tấn công dồn dập.
Khi Mộ Dung Vân Tịnh vừa rời khỏi người Dinh Hạo, thì từ trên tường cao, một mũi tên bay tới, Mộ Dung Vô Tịnh xoay người tránh né, thì…
“Á..á..á!!!” Tiếng hét của Mộ Dung Vân Tịnh vang vọng cả không trung.
“Vương Phi” Mọi người hãi hùng hét lên
Khi Dinh Hạo kịp người xoay lại, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng hồng nhạt mơ hồ, Mộ Dung Vân Tịnh đã ngã xuống vách núi…
“Tịnh nhi” Dinh Hạo lao nhanh đến vách núi, chụp lấy Mộ Dung Vân Tịnh.
Hoàn cảnh lúc này của họ là..
Mộ Dung Vân Tịnh thì bị treo lơ lững giữa vách núi, một tay bị Dinh Hạo nắm lấy, còn Dinh Hạo thì nằm dài trên đất, hai tay giữ chặt lấy Mộ Dung Vân Tịnh, cả hai đều ở trong trạng thái nguy hiểm. Chưa nói đến đám sát đang kề bên cạnh hắn.
“vương gia! buông tay ra” Mộ Dung Vân Tịnh kinh hãi nhìn tên hắc y nhân đang cầm đao chuẩn bị đâm xuống người Dinh Hạo.
“vương gia! xem như ta cầu xin người..buông tay ra” Mộ Dung Vân Tịnh tiếp tục hét lên, nhưng Dinh Hạo vẫn kiên trì không chịu buông tay.
Hắn làm sao có thể buông tay, tận mắt nhìn nàng rớt xuống vách núi sao. Nàng là nữ nhân của hắn, trong người nàng là mang hài tử của hắn, nếu không bảo vệ được nàng, thì Dinh Hạo hắn còn là nam nhân không.
“rẹt…!!!” lưỡi đao của hắc y nhân đã chém xuống người Dinh Hạo.
Đao đã chém xuống, những chất lõng màu đỏ chảy ra từ lưng, chảy xuống cánh tay, nhưng Dinh Hạo không hề kêu một tiếng, vẫn cố sức kéo Mộ Dung Vân Tịnh.
Còn Mộ Dung Vân Tịnh thì hai lệ châu không ngừng chảy ra, đau lòng nhìn từng giọt từng giọt máu trên người hắn đang chảy xuống, thấm ướt tay nàng.
“vương gia buông tay, nếu không, cả người cũng sẽ mất mạng” Mộ Dung Vân Tịnh, cố sức vùng vẫy thoát khỏi tay Dinh Hạo.
“Tịnh nhi! đừng động đậy nữa, để ta kéo nàng lên” Dinh Hạo khuôn mặt tái nhợt, giọng nói lại rất cương quyết nhưng vẫn nhìn ra nhu tình trong đôi mắt của hắn.
“một đôi uyên ương khổ mạng, để ta thành toàn cho cả hai người” tên hắc y nhân bây giờ mới thật sự ra tay, ánh mắt hung ác, hắn vung gươm đâm thẳng xuống người Dinh Hạo.
Mộ Dung Vân Tịnh khóe miệng nhếch lên, mỉm cười hạnh phúc nhìn Dinh Hạo, đời này còn gì hơn, nàng xem như ngươi không sống uổng một kiếp người.
“Vương gia! vĩnh biệt” Nàng từ từ tách hai tay của Dinh Hạo ra khỏi người mình, rồi chuyện gì đến sẽ đến.
Dinh Hạo kinh ngạc sửng sốt nhìn nàng đang rơi xuống vực sâu, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười mãn nguyện, không hề oán hận.
"Tịnh nhi... " Dinh Hạo hét lên.
“ầm..!!”
Dinh Hạo lật người, tung một cước đá bay hắc y nhân xuống, còn hắn không có chút chần chừ do dự, lao thẳng xuống vách núi theo Mộ Dung Vân Tịnh.
“Vương gia”
“Vương gia..!!!”
Sau tiếng kêu thất thanh của mọi người, thì tất cả họ đều bất động, chết lặng tại chổ, nhìn một màn hi sinh oanh liệt của Vương gia mình vì vương phi, đến ngây dại.
“bắt hết tất cả họ lại” Lăng Thiên Lạc mỉm cười thỏa mãn, giơ tay ra lệnh cho đám binh sĩ.
Bầu trời bổng trở nên âm u, khí lạnh từ đâu tràn tới. Trận chiến rốt cuộc đã kết thúc.
*********
10 ngày sau
Khắp Lăng Thiên quốc như nổi lên phong ba, đất trời chao đảo.
Khắp tửu lầu đều bàn tán xôn xao…
“vẫn chưa tìm thấy xác của Hạo vương sao” Một bạch nam tử lên tiếng, đặt tách trà xuống nhìn những người xung quanh, đầy hiếu kỳ.
“đúng vậy! nghe nói triều đình đã phái rất nhiều quan binh xuống vách núi tìm kiếm, nhưng vẫn không có kết quả” Người bên cạnh lắc đầu thở dài.
“bọn cướp này cũng thật to gan, cả Hạo vương mà cũng dám ra tay, lần này hoàng thượng rất là tức giận” lục y nam tử bàn bên cạnh lên tiếng, thái độ rất bức xúc.
“có ai biết khi nào bọn cướp đó bị xử tử không” Cẩm y nam tử vẽ mặt rất hào hứng, nhìn lục y nam tử
“nghe đâu là 10 ngày nữa” Cẩm y nam lười biếng trả lời
"hừm..." Mọi người bên trong đều thở dài lắc đầu, tiếp tục thưởng thức trà ngon.
“tiểu nhị! tính tiền” Bạch y nam tử sau khi nghe xong, liền đứng dậy, móc ngân lượng ra , khời khỏi khách điếm.
Liền trước cửa có một cỗ xe ngựa đã chờ hắn từ lâu.
Tên xa phu nhìn thấy bạch y nam tử vội thi lễ: "tướng quân”
“quận chúa đâu..” Diệp Vô Ngân giơ tay lên ngắt ngang lời của tên xa phu.
“…”
Trong xe ngựa.
“quận chúa! Triều đình vẫn chưa tìm thấy xác của vương gia, có lẽ hắn vẫn còn sống, người đừng quá lo lắng” Diệp Vô Ngần nhìn vẽ mặt đau thương tái nhợt của Kỳ Giai Mạc Nhi, trong lòng khó chịu không yên.
Đúng vậy, võ công của chàng rất lợi hại, không thể nào chết dễ dàng như vậy được, chắc chắc chàng vẫn còn sống, vẫn còn sống.
“Diệp tướng quân! Cho xe ngựa quay lại trấn Hà Thành” Kỳ Giai Mạc Nhi lạnh lùng ra lệnh
“dạ! quận chúa”
***************
Ánh sáng bình minh soi rọi khắp mọi nơi, từ ngọn cây cọng cỏ đến những vách đá, con sông vạn vật thì căng tràn sức sống.
Tiếng cười nói của trẻ con nô đùa chạy giỡn, hòa cùng khúc hát của những thôn nữ đang giặt áo bên sông, những nam nhân thì vác cuốc ra đồng.
Cảnh tượng an nhàn thái bình , mỗi ngày ở nơi này đều bắt đầu bằng một này như vậy.
Cóc Vong Ưu.
Một nữ tữ mỹ mạo khuynh quốc, dáng đi thướt tha như tiên nữ hạ phàm, mặc dù trên người mặc không phải là vãi vóc thượng thượng, không có trang sức quý phải, chỉ là y phục thôn nữ bình thường, nhưng vẫn mỹ lệ hơn người.
Mộ Dung Vân Tịnh vừa bước xuống giường, thì Dinh Hạo từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này, hắn như muốn rớt tim ra ngoài, vội vàng đặt thùng thuốc trên vai xuống đất, chạy nhanh đến trước mặt Mộ Dung Vân Tịnh.
“Tịnh Nhi! sao nàng không nằm nghĩ trên giường” Dinh Hạo nóng ruột đặt Mộ Dung Vân Tịnh lên giường, giọng điệu chất vấn.
Từ khi nàng và hắn được người của cốc Vong Ưu từ chân núi mang về đây, thì Tịnh nhi gần như là hôn mê chỉ nằm trên giường, mọi sinh hoạt của nàng đều do hắn lo liệu, hỏi sao Dinh Hạo hắn không lo lắng chứ.
“suốt đêm qua chàng không về, khiến ta rất lo lắng” Mộ Dung Vân Tịnh hoang mang, lại pha lẫn trách cứ nhìn Dinh Hạo.
Lúc trên vách núi hắn nhất quyết không chịu buông tay nàng ra, thì từ giây phút đó, nàng thề với lòng, nếu như họ may mắn thoát chết, thì suốt đời này nàng sẽ nắm chặt lấy tay hắn không bao giờ buông.
“ta lên núi hái thuốc cho nàng ” Dinh Hạo mỉm cười rất tươi nhìn Mộ Dung Vân Tịnh.
Chỉ trách trấn Vong Ưu ở nằm ở nơi hẽo lánh, cách biệt với đời, lại không người lui tới, thị trấn gần nhất cũng phải đi mất mấy ngày đường, cho nên phần lớn mọi thứ ở đây đều là do người dân trong cốc đích thân làm lấy.
“Nhìn chàng xem” Mộ Dung Vân Tịnh mỉm cười nhìn hắn
Y phục trên người lắm lem bùn đất, mặt lại dơ bẩn, trán còn đẫm mồ hôi. Bộ dáng suốt đêm không ngủ của hắn, khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mộ Dung Vân Tịnh giơ tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán hắn, từ chút từ chút một vô cùng tỉ mĩ, Dinh Hạo bất ngờ chụp lấy tay nàng. Hai người nhìn nhau sóng tình tràn trề như thế giới chỉ có hai người họ mà thôi.
“Tịnh nhi! nàng thật đẹp” Dinh Hạo kéo Mộ Dung Vân Tịnh lại ôm chặt vào ngực.
“Chàng..thả thiếp ra” Mộ Dung Vân Tịnh vẽ mặt thẹn thùng, mấy đêm nay đêm nào hắn cũng ôm nàng ngủ, dù đã quen hơi hắn như bây giờ là ban ngày nếu có người nhìn thấy thật mất mặt.
Dinh Hạo kìm lòng không được, muốn hôn lên đôi môi xinh đẹp của Mộ Dung Vân Tịnh, khi môi hắn vừa hôn xuống.
“ực…c…”
Từ ngoài cửa một đôi lão phu thê bât ngờ đi vào, cố y ho khan vài tiếng, cảnh tượng đẹp đẽ thơ mộng trong phòng lập tức bị vỡ tan, Dinh Hạo buông Mộ Dung Vân Tịnh ra.
“Người về rồi sao” Ông lão khó chịu nhìn Dinh Hạo, giọng điệu rất hằn hộc.
Khi nhớ tới ánh mắt “si mê” của thê tử lão khi nhìn thấy tên bạch diện thư sinh này, là máu nóng nổi lên.
Xem như bọn họ cũng thật có duyên, lần trước gặp tên nhóc này ở Trấn Tử Sa, tiếp đó là cứu vị tiểu mỹ nhân này khỏi hai tên côn đồn kia, ngờ đâu vị tiểu mỹ nhân xinh đẹp này lại là thê tử của tên nhóc khó ưa chứ. Đúng là duyện phận giữa con người với nhau, khó mà đoán trước được.
“có cần nói khó nghe vậy không” bà lão bước vào đẩy ông lão ra, tiến đến chổ của Dinh Hạo và Mộ Dung Vân Tịnh.
“tiểu huynh đệ! ngươi đi suốt đêm chắc mệt lắm” bà lão mỉm cười rất tươi nhìn Dinh Hạo.
“Hừm..mm” Ông lão nhìn thấy mà nóng cả mặt, bực bội cầm thùng thuốc Dinh Hạo mới hái về đi thẳng ra ngoài, không thèm nói với bà lão một tiếng nào.
“đa tạ lão tiền bối, Tịnh nhi nhờ có hai người, mà giữ lại được đứa nhỏ trong bụng, ơn đức này suốt đời ta sẽ không quên” Dinh Hạo thái độ vô cùng thành khẩn nhìn bà lão.
Khi hắn vừa tỉnh dậy, thì Tịnh Nhi vẫn còn hôn mê tình trạng rất nguy cấp, nàng ra rất nhiều máu có thể đứa bé sẽ không giữ lại được, tim hắn như quặng đau. Phút chốc đó hắn mới biết cái gì là đau tận tâm can.
Thì sự xuất hiện bất ngờ của hai ông bà lão ở cốc Vong Ưu như một vị đấng cứu thế đối với hắn, không chỉ giúp hắn chửa lành vết thương còn cứu lấy mẹ con Tinh Nhi.
Trước giờ hắn luôn là người ân oán phân minh, không muốn mắc nợ ai, nhưng lần đầu tiên vì Tịnh Nhi, vì hài tữ của hai người mà cảm thấy món nợ ân tình sẽ theo hắn suốt đời, trả mãi không hết.
“tiểu huynh đệ! Chúng ta gặp nhau đã là duyên phận, ngươi không cần phải câu nệ”
Duyên phận giữa họ cũng không phải nhỏ, gặp nhau hết lần này đến lần khác. Bà và tướng công đang trên đường đi tìm nghịch tử thì lạc đi đến Cóc Vong ưu, lại gặp được vị tiểu huynh đệ đây một lần nữa.
Nhắc đến tên ngịch tử này càng giận. Bà và Tướng công thích có cuộc sống phiêu diêu tự tại, hành tẩu khắp đại giang Nam Bắc, nhưng vì muốn uống tách trà nàng dâu nên mới lặn lội quay về đây.
Nào ngờ tên “nghịch tữ” đó không biết tốt xấu, từ chối tấm chân tình của Y nhi. Khiến cho Y nhi đau lòng. Nếu để bà tìm được tên nghịch tử đó , dù có bắt có trói, cũng phải giao nó tận tay cho Y nhi.
“Ầm..mm”
Ông lão đặt ấm thuốc xuống bàn, lạnh lùng nhìn Dinh Hạo.
“thuốc nấu xong rồi, tiếp theo phải làm gì, chắc ngươi đã biết không cần ta phải nhắc lại”
“đa tạ tiền bối” Dinh Hạo mỉm cười nhìn ông lão.
“chúng ta đi thôi” ông lão kéo lấy tay của thê tử ra ngoài, không muốn bà ở gần Dinh Hạo.
“từ từ thôi! làm gì mà gấp vậy" bà lão khó chịu nhìn phu quân, bị kéo ra tới cửa mới quay đầu nhìn vào trong.
“không làm phiền hai ngươi nữa” bà lão khó mỉm cười nhìn hai phu thê Dinh Hạo
“ông bị sao vậy, khi không nổi nóng”
Dù hai ông bà lão đã rời đi, nhưng bên trong phòng vẫn còn nghe thấy tiêng cãi vã của họ.
Mộ Dung Vân Tịnh nhìn thấy đôi phu thê già nhưng tình cảm vẫn mặn nồng, mà ngưỡng mộ cùng ghen tị, không biết khi nàng và hắn về già có được như họ không.
Vẫn đang thả hồn theo gió, bổng dưng cơ thể bị ai đó nhấc bổng lên, khi nàng kịp phản ứng thì cả người đã bị Dinh Hạo ôm trọn vào trong ngực hắn, ẩm lên đi tới thùng gỗ to tướng, đặt sau bức bình phòng.
“vương gia! bây giờ thiếp có thể tự mình làm được, không cần phiền đến người” Mộ Dung Vân Tịnh hai má ửng hồng nhìn đôi tay Dinh Hạo đang đặt trên người nàng.
Từ khi nàng tỉnh dậy, sáng tối đều phải ngâm mình trong thùng thuốc. Lúc đầu do sức lực quá yếu, nên mọi việc đều do hắn làm kể cả giúp nàng cởi bỏ y phục trên người.
Nhưng hiện tại nàng đã tự mình có thể làm được, không cần phải làm phiền đến hắn.
Dinh Hạo chỉ là làm theo thói quen không để ý gì cả, cũng như những lần trước giúp nàng cởi y phục, nhưng nhìn thấy vẽ mặt thẹn thùng này của Tịnh nhi hắn mới biết vấn đề là ở đâu.
“vậy nàng tự cởi y phục, ta ra ngoài mang thuốc vào” Dinh Hạo lên tiếng rồi xoay người ra bên ngoài.
Mộ Dung Vân Tịnh nghe vậy, trên mặt nổi lên một tầng sương hồng, từ kiện y phục chầm chậm rơi xuống đất.
Lần da tuyết trắng mịn màng không một chút tì vết, hai vùng phong nhũ no đủ đầy đặn cùng hai nụ hoa hồng thuận trước ngực nhô cao, đôi chân thon dài đang bước vào thùng, nơi u cốc giữa hai chân như hiện như ẩn và cả tấm lưng trần vô cùng gợi cảm.
Đây không phải lần đâu tiên hắn nhìn thấy cơ thể của Mộ Dung Vân, vẫn bị nàng làm cho mất hồn, miệng khô lưỡi đắng, một dòng nhiệt nóng chạy thắng xuống hạ thân.
Dinh Hạo sau khi định thần xong cũng bước đến gần thùng gỗ, châm thuốc vào thùng, sau đó cũng cỡi bỏ y phục trên người, nưay thân trần hắn bước vào trong thùng gỗ.
Hắn ngồi xếp bằng trong thùng, dùng nội lực trên người hắn truyền sang người Mộ Dung Vân Tịnh, chạm vào tấm lưng trần mềm mại lạnh băng của Mộ Dung Vân Tịnh, không tránh có những suy nghĩ vẫn vơ trong đầu, đây lại là điều cấm kỵ nhất trong lúc dùng nội lực để trị thương, hắn cần phải tâm bình khí lặng, nếu không thì không chỉ có nàng mà hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm, nên quyết định nhắm mắt lại không muốn bị sắc dục cám dỗ.
Một nguồn lực từ tay hắn truyền sang người Mộ Dung Vân Tịnh, lưng nàng nóng dần lên và lan tỏa khắp toàn thân. Nhiêt độ trong thùng nước cũng tăng theo, khói bốc lên cao như màng sương dày đặc.
Mặt Mộ Dung Vân Tịnh dần đỏ lên và mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán. Là thời điểm mà Dinh Hạo nên bước ra khỏi thùng gỗ.
…………….
Một canh giờ sau…
Dinh Hạo đang nằm trên giường, xem đi xem lại tờ khế ước giữa Đinh gia và Lăng Thiên Lạc, mà Đinh Hữu Thiên giao cho hắn trước đó, bên trong còn có chữ viết của Lăng Thiên Lạc và con dấu cuả Tề vương phủ.
Dinh Hạo khóe miệng nhếch lên, tờ khế ước này đổi lấy một trăm mấy mươi mạng người của Đinh gia, tên Lăng Thiên Lạc này cũng thật quá độc ác.
Không biết bọn người của Đinh Hữu Thiên và Đường Vô Thường giờ sao rồi, mấy ngày nay hắn đều ở Cốc vong ưu, nơi cách ly với thế giới bên ngoài, nên không có tin tức gì của họ.
“chàng vẫn chưa ngủ” Mộ Dung Vân Tịnh từ thùng tắm bước ra.
Tóc đen nhung huyền xỏa dài như thác nước, Mộ Dung Vân Tịnh mới ngâm mình xong nên làn da trở nên trắng hồng rất xinh đẹp, y phục mõng manh trên người không thể che đi dáng người gợi cảm của nàng. Bụng dưới của hắn lại vì nàng mà khó chịu.
“Tịnh nhi! nàng qua đây” Dinh Hạo đặt khế ước xuống, nép sang một bên giường, vỗ nhẹ xuống chổ trống bên cạnh hắn.
Mộ Dung Vân Tịnh ngoan ngoãn đi tới, liền bị Dinh Hạo kéo ôm chặt vào trong lòng. Dinh Hạo một tay vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Mộ Dung Vân Tịnh, tay còn lại đặt trên bụng của nàng lượn lờ xoa tròn.
Mộ Dung Vân Tịnh không hề có bất kỳ phản ứng gì tựa như một chú mèo con yêu thích sự vuốt ve của chủ nhân, nàng nép mình vào người hắn.
“bụng nàng hình như đã to hơn” Dinh Hạo mỉm cười hài lòng khi vuốt ve bụng của Mộ Dung Vân Tịnh, cúi xuống hôn nhẹ trên tóc nàng.
“gần bốn tháng” Mộ Dung Vân Tịnh mỉm cười lên tiếng.
Bốn tháng vậy là vài tháng nữa sẽ có một tiểu hài tử xuất hiện trước mặt hắn, gọi Dinh Hạo hắn là phụ thân, càng nghĩ càng thấy rất phấn khích.
"....."
Bên ngoài bỗng trở nên ồn ào…
“Trương ca! lần này huynh ra khỏi cóc, có gì vui kể cho đệ nghe với” giọng nói hiếu kỳ của một tiểu thiếu niên bất ngờ vang lên.
“đương nhiên là có” Người tên Trương ca lên tiếng thở dài, vẽ mặt chán nản, nhưng càng khiến người khác tò mò
“có chuyện gì sao” một tiểu thiếu niên giọng điệu hào hứng, không ngừng lắc lư tay của Trương ca.
“mười ngày nữa, triều đình sẽ đem bọn thổ phỉ Bạch Liên sơn ra xử trảm ” Trương ca giọng nói vang như sấm, sau khi nghe xong mọi người như chết lặng.
“sao chứ” Một số người trong cốc nghe thấy, giựt mình kinh ngạc quay sang nhìn Trương ca.
Bên trong phòng…
Mộ Dung Vân Tịnh đang nẳm trong ngực Dinh Hạo, nàng ngẩn đầu lên nhìn hắn : “vương gia! chàng tính sao”
Dinh Hạo im lặng không nói gì, ánh mắt sắc bén nhìn xa xôi. Hắn cúi đầu xuống mỉm cười nhìn Mộ Dung Vân Tịnh, khẽ vuốt mái tóc mềm mại của nàng.
Bên ngoài…
“Trương ca! không phải huynh nói thổ phỉ Bạch Liên Sơn hành hiệp trượng nghĩa, cướp giàu giúp nghèo, là đại anh hùng trong lòng người dân, vậy tại sao… triều đình lại nhẫn tâm như vậy” một tiểu thiếu niên khó hiểu nhìn Trương ca lên tiếng.
“cướp thì vẫn là cướp, nhưng chỉ trách người lần này người mà họ giết là Hạo vương, vị vương gia mà hoàng thượng thương yêu nhất” Một vị lão ông từ xa bước tới, giọng điệu chán chường, là phụ thân của trương ca.
“Hừm..” Mọi người đều lắc thở dài tiếc nuối, khi nghe lão ông nói
Dù không ra khỏi cốc, nhưng chuyện của vị Hạo vương thiên chi kiều tử này, họ nghe không ít, dù hắn gây ra bao nhiêu chuyện tày trời, hoàng thượng vẫn che chỡ cho hắn, đủ biết hoàng thưởng sủng vị vương gia này đến mức nào.
“Trương ca! khi nào thì huynh ra khỏi cốc” giọng nói của Dinh Hạo bất ngờ vang lên.
“Tiểu Hạo” Trương ca quay sang nhìn người đang đi tới, suy nghĩ hồi lâu rồi nói tiếp:
“hai ngày nữa”
***hết chương 38***
********
Cổng Nam- trấn Hà Thành.
Nắng trời gây gắt, binh sĩ khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi lăn dài trên trán, thấm ướt phục quan, nhưng tay vẫn nắm chặt thương.
“bộp...! bộp...!”
Từ xa vang dội tiếng bước chân...
Tất cả quan binh đều quay đầu lại, xem chuyện gì đang diễn ra.
Tiến vào thành là những vị tăng ni, y sam chỉnh tề, đức cao vọng trọng, đi phía sau họ là kiệu lớn tám người khiêng, phía trên là tượng phật ánh vàng lấp lánh, từ xa đã tỏa hào quang sáng ngời.
“Đứng lại” một tên binh sĩ lớn giọng quát tháo
“rẹt…tt..!!!” Hàng loạt những mũi giáo sắc nhọn chỉa về phía những tăng ni, ngăn không cho họ bước vào thành.
“Triều đình có chỉ, phong tỏa trấn Hà Thành nội bất xuất ngoại bất nhập” tên đội trưởng lớn giọng hống hách, nhìn các vị tăng ni trước mắt hắn không chút kiêng nể.
“bần ni là sư thái của Bích Vân tự, theo lệnh của hoàng thái hậu nương nương thỉnh tượng phật đến Linh Thiên Tự, đây là ý chỉ của hoàng thái hậu mời quan sai xem qua” một vị sư thái bước ra, giọng nói như tiếng chuông vàng, điềm đạm bình tĩnh.
Bọn binh lính khi nghe sư thái nhắc đến ba chữ hoàng thái hậu, vẽ mặt liền đổi sắc. Đặc biệt vẫn là tên đội trưởng vẽ mặt trở nên cứng đờ.
Những binh sĩ ngó dáo dác nhìn nhau không biết xử lý sao, từ từ hạ thương xuống.
Tên đội trưởng bước tới cầm lấy tờ giấy thông hành trên tay của vị sư thái, hai mắt ánh lên khi nhìn thấy con dấu của triều đình, ngẩn đầu lên nhìn vị sự thái, biết người trước mặt không phải người tầm thường, nên thái độ có chút nhún nhường.
Hắn cũng không còn lý do để cản vị sư thái này vào thành, vì nội dung bên trong giống hệt những gì vị sư thái vừa nói, lại có hoàng thái hậu chống lưng, hắn gan có bằng trời cũng không dám làm bậy.
“sư thái! Mời…” Tên đội trưởng lên tiếng, thái độ rất cung kính.
“khoan đã” giọng nói của một nam nhân bất ngờ vang lên.
La Thanh đi tới vô tình lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Hắn tiến lại gần, quan binh nhìn thấy hắn cũng lùi ra sau, nhường đường cho hắn đi qua.
“vị sư thái đây! không biết xưng hô thế nào” La Thanh ánh mắt liếc ngang liếc dọc, mỉm cười nhìn vị sư thái.
“bần ni pháp danh Liễu Mi” Liễu Mi sư thái từ tốn trả lời.
“xin hỏi Liễu mi sư thái, muốn lên Kinh Thành, tại sao không đi trấn Thanh Hà” La Thanh tiếp tục hỏi Liễu Mi sư thái.
Mọi người điều biết muốn đến kinh thành thì con đường gần nhất là đi ngang trấn Thanh Hà, còn vị sư thái này lại chọn trấn Hà Thành, nếu tính ra sẽ gấp đôi chặn đường, La Thanh càng nghĩ càng thấy có nhiều điểm không ổn.
“vị thí chủ đây, chắc còn chưa hay, trấn Thanh Hà đang có một trận đại dịch, mọi quang lộ đều bị phong tỏa” Liễu Mi mỉm cười nhìn La Thanh.
“thật sao..” La Thanh nửa tin nửa ngờ, nhìn Liễu Mi sư thái.
“La tổng quản! sư thái này nói không sai, trấn Thanh Hà hiện có một trận ôn dịch, đang bị triều đình cách ly” Tên đội trưởng vội bước đến, nhỏ giọng bên tai của La Thanh.
“đây là giấy thông hành của vị sư thái đây, trình La tổng quản xem qua” tiếp theo tên đội trưởng xuất trình tới mà hắn đang cầm trên tay đưa cho La Thanh.
La Thanh khi nhìn thấy tờ giấy thông hành, trên đó có con dấu của Hoàng thái hậu nương nương là thật, hơn tháng trước Linh Thiên tự phát hỏa cần phải tu bổ và chuyện thỉnh tượng phật đến Linh Thiên tự hắn cũng có nghe nói. Người phật môn chắc chắn không nói dối, có lẽ do hắn quá đang nghi.
“Không biết bần ni có thể vào Thành được chưa” Vị sư thái mỉm cười lên tiếng
“sư thái! Mời …” La Thanh sau khi nghĩ thông suốt, cung kính đứng nép sang một bên, tránh đường cho đoàn người của vị sư thái.
“đa tạ thí chủ”
Đoàn người của vị sư thái, kẻ trước người sau yên ổn vào thành mà không có thêm bất kì sự ngăn cả nào từ phía đám quan binh.
***********
Ngọc Cư Trai- trấn Hà Thành.
Đỗ Nương thì dáng vẽ uể oải, đang nằm dài trên bàn. Ánh mắt mơ màng như người thiếu ngủ, dõi mắt nhìn ra cửa.
Chắc chắn do tối qua thiếu ngủ nên nhìn không rõ, nếu không cũng là trời quá nắng nên bị hoa mắt.
Đỗ Nương liên tục lấy tai dụi dụi mắt.
Nếu không tại sao lại có một đám tăng ni xuất hiện trước cửa Ngọc cư trai, ni cô hoà thượng mà đi mua son phấn, cần đến trâm vắt lược cài, nói ra không sợ cười chết người ta.
“vị sư thái đây! Chắc đã đến lầm chổ rồi” Đỗ Nương cuối cùng chắc chắn nàng không nhìn lầm, người bước vào thật sự là ni cô, nên chỉ có thể lý giải là do họ đi lộn chổ.
“đây đích thực là nơi bần ni muốn đến” Liễu Mi sư thái mỉm cười , bình thản nhìn Đỗ nương.
Đỗ nương càng bị sư thái trước mặt làm cho hồ đồ, vừa mở miệng thì…
“Đỗ phu nhân! Vương gia đâu” Vị tiểu ni cô đứng phía sau Liễu Mi sư thái bước ra, dáng vẽ đoan trang, điềm tĩnh nhìn Đỗ Nương.
"vương phi” Đỗ nương vui mừng hớn hở, khi nhìn thấy nữ tử trước mặt nàng, kinh ngạc mà thốt lên
Đoàn người của Dinh Hạo từ bên trong cùng lúc bước ra.
“Tịnh nhi! nàng đến rồi sao” Dinh Hạo bước tới gần Mộ Dung Vân Tịnh, mỉm cười âu yếm.
Theo sau hắn là huynh muội Đinh gia và huynh đệ Đường Vô Thường, cùng Trần Khải.
Mộ Dung Vân Tịnh vui mừng khi nhìn thấy Dinh Hạo vẫn bình an vô sự, nàng có nghe Song Song nói qua, hắn bị thương khiến cho nàng mấy ngày nay luôn lo lắng, nhưng nụ cười nhanh chóng dập tắt khi nghĩ tới việc gấp trước mắt.
“Mọi người mau thay y phục, trước khi Tề Vương phát hiện ra chúng ta phải rời khỏi trấn Hà Thành, Song Song đang đợi chúng ta ở ngoài thành”
Những tăng ni đang chờ ở ngoài cửa, lần lượt tiến vào.
“còn họ thì sao” Đường Vô Thường sau khi thay đổi y phục xong, ánh mắt hướng những vị tăng ni.
“thí chủ yên tâm, người Tề vương muốn giết là mọi người, chứ không phải là chúng tôi, người không cần phải lo lắng” Liễu Mi sư thái mỉm cười nhìn Đường Vô Thường.
“Sư thái! Tịnh nhi đa tạ người" Mộ Dung Vân Tịnh bước tới gần, thái độ thành khẩn nhìn Liễu Mi sư thái.
“vương phi! Bích Vân tự xưa nay luôn được người chiếu cố, bây giờ là lúc bần ni phải báo đáp người” Liễu Mi sư thái, nắm chặt lấy tay của Mộ Dung Vân Tịnh, mỉm cười trìu mến.
“Tịnh nhi! khi nào thì binh của Tứ ca đến” Dinh Hạo sau khi thay xong y phục với một tăng nhân, liền gấp rút hỏi Mộ Dung Vân Tịnh.
“chắc cũng sắp đến, chúng ta mau đi thôi” Mộ Dung Vân Tịnh nhanh tiếng hối thúc mọi người
“ừ..”
Đoàn người Dinh Hạo sau khi tráo đổi y phục với những tăng ni, thì đóng giả làm họ, và đi theo đoàn người của Liễu mi sư thái.
***********
Cổng thành phía Nam- trấn Hà Thành
Trên tường thành, ánh nắng gay gắt, gió trời thổi lồng lộng Lăng Thiên Lạc một thân đơn bạc, hắn nhìn xuống dòng người đang qua lại trong thành, dáng vẽ trầm tĩnh suy tư.
“thứ đó đã mang tới chưa ” Lăng Thiên Lạc không cần quay đầu lại vẫn biết người đi tới là ai, hắn hờ hững lên tiếng hỏi.
“đã mang tới” La Thanh thái độ cung kính, khum lưng trả lời Lăng Thiên Lạc.
“vậy thì tốt, ta xem lần này Lăng Thiên Hàn và đám người đó làm sao thoát được” Lăng Thiên Lạc giọng điệu cay độc, khóe miệng nhếch lên nhìn bọn người dưới thành.
Bất ngờ….
“nô tài to gan, dám cản đường bổn vương” Lăng Thiên Kỳ tức giận quát tháo tên đội trưởng, chỉ thanh kiếm về phía người hắn.
Dưới trường thành hai đám binh sĩ đang giằng co, một bên là binh sĩ Lăng Thiên Kỳ mang từ Kinh Thành đến muốn tiến vào trong, còn một bên là binh sĩ của Tề vương ngăn cản không cho vào.
“Huệ vương.. xin hiểu cho nô tài, đây là… lệnh của Tề vương, nô tài thật không dám tự ý quyết định…” tên đội trưởng thì mặt xanh như tàu lá, nhìn khí thế đang bừng bừng của Lăng Thiên Kỳ và canh kiếm sắc bén đang kề cổ hắn, nói năng lấp bấp.
“bảo Tề vương ra đây gặp bổn vương, ta muốn biết tại sao hắn không cho ta vào thành” Lăng Thiên Kỳ tức giận ấn kiếm vào cổ tên đội trưởng, lớn tiếng nói.
Trên tường thành…
“dưới Thành đang xảy ra chuyện gì” Lăng Thiên Lạc quay sang nhìn La Thanh, giọng điệu rất nóng v ội.
La Thanh cũng ngẩn người ra, dù cố quan sát nhưng xa như vậy, làm sao hắn nhìn thấy được.
“để nô tài xuống dưới tìm hiểu” La Thanh sau khi nói xong cũng xoay lưng rời đi.
Thì tên đội trưởng dáng vẽ hoảng hốt, trên cổ còn lưu lại vết máu do thanh kiếm của Lăng Thiên Kỳ lưu lại, chạy vội vã chạy đến trước mặt Lăng Thiên Lạc.
“bẩm vương gia ! Huệ vương mang theo rất nhiều binh lính, còn muốn tiến vào thành, bây giờ phải làm sao”
“không thể cho hắn vào Thành” Lăng Thiên Lạc lớn tiếng ra lệnh.
Hắn vẫn còn chưa đều tra ra tung tích của Lăng Thiên Hàn, nếu để Thiên Kỳ vào đây, thì công sức của hắn như đổ sông đổ biển, đây có thể là cơ hội cuối cùng để hắn tiêu diệt Lăng Thiên Hàn.
“nhưng nô tài sợ sẽ không cản được lâu” Tên đội trưởng bộ mặt nhăn nhó, khi nghĩ đến xuýt nữa toi mạng bởi lưỡi kiếm của Lăng Thiên Kỳ.
“ngươi tự mình nghĩ cách, chẳng lẽ để bổn vương chỉ ngươi phải làm sao”
“vương gia..!" tên đội trưởng bộ dáng khó xử, người nào cũng là những đại nhân vật ai cũng không được đắc tội, một tên binh sĩ nhỏ nhoi như hắn thì có thể làm được gì chứ.
Hắn đã hạ lệnh cho phong tỏa trấn Hà Thành, không có tin tức nào được lọt ra ngoài mới phải, lý nào Thiên Kỳ lại biết mà đem binh tới đây, trừ khi…
“sáng giờ đã có ai vào Thành ” Lăng Thiên Lạc lạnh lùng nhìn tên đội trưởng.
Tên đội trưởng và La Thanh nhìn thấy vẽ mặt ra chiều nghiêm trọng của Lăng Thiên Lạc, cũng bị làm cho hoảng loạn, họ quay sang nhìn nhau, đắn đo không biết là có nên hay không.
“có một đám tăng ni đưa tượng phật đến Linh Thiên tự, vừa mới đi ngang qua” Lăng Thanh cuối cùng vẫn lên tiếng, ánh mắt do dự nhìn Lăng Thiên Lạc.
“tăng ni…” Lăng Thiên Lạc liếc nhìn La Thanh, vẽ mặt ngờ vực
“họ có nói là người của tự nào không”
“là Liễu Mi sư thái của Bích Vân tự” La Thanh không để Lăng Thiên Lạc đợi chờ lâu, lập tức lên tiếng.
“Liễu Mi sư thái…” Lăng Thiên Lạc sau hồi suy ngẩm, vẽ mặt trở nên vô cùng hốt hoảng .
“hỏng rồi”
Hắn lập tức xoay người, nhanh chống xuống thành.
“La thanh! Chuẩn bị ngựa” Lăng Thiên Lạc lên tiếng hối thúc.
“vương gia đã xảy ra chuyện gì” La Thanh không hiểu gì cũng chạy theo phía sau Lăng Thiên Lạc.
“Liễu Mi sư thái đã bế quan nhiều năm, không màng thế sự, nhưng khiến bà xuất môn chỉ có một người duy nhất là Mộ Dung Vân Tịnh”
Liễu Mi sư thái và Mộ Dung Vân Tịnh xưa nay có giao tình rất tốt, nay lại xuất hiện ở trấn Hà Thành chắc chắn lại vì chuyện của Thiên Hàn, hi vọng hắn vẫn còn kịp.
Trước khi Thiên Kỳ vào thành, hắn phải giết được Thiên Hàn. Đây là cơ hội duy nhất của hắn, nếu không người chết sẽ là hắn.
“La Thanh! Ngươi lập tức cho người phong tỏa cửa Bắc, không cho phép ai ra khỏi thành” Lăng Thiên Lạc nhìn La Thanh , giọng điệu vô cùng cấp bách lên tiếng.
“dạ vương gia”
“còn ngươi, tìm cách kéo dài thời gian, càng lâu càng tốt, không để Huệ vương vào thành” Lăng Thiên Lạc quay sang nhìn tên đội trưởng, tiếp tục ra lệnh.
“dạ vương gia”
*************
Cửa thành phía Bắc – trấn Hà Thành.
“cộp! cộp!!”
“zá..á.!!!”
Tiếng vó ngựa như vũ bão, bụi mờ tứ phía và tiếng thúc ngựa dồn dập, từ phía xa xôi một đoàn binh ngựa đang kéo tới. Dẫn đầu là Lăng Thiên Lạc khí thế bừng bừng.
“đóng cổng thành”
“đóng cổng thành”
La Thanh ngồi trên lưng ngựa không ngừng thúc vào mông ngưạ, người chưa tới, nhưng tiếng nói đã vang dội.
Binh sĩ đứng canh hai bên không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng họ nhận ra người dẫn đầu đi trước là Tề vương gia, nên không hề có chút chần chừ.
“két…ttt..ầm..m!!!”
Hai cánh cửa thành nặng ngàn cân từ từ được kép lại, cho tới khi cánh cửa hoàn toàn được đóng sập lại.
Lăng Thiên Lạc nóng giận nhảy xuống ngựa, tiến đến đám binh sĩ trước mặt, hắn túm lấy một tên gần nhất .
“nãy giờ có ai ra khỏi thành không”
Tên binh sĩ hoảng sợ, nhìn Lăng Thiên Lạc giọng nói run rẩy, không biết họa từ đâu lại rớt xuống đầu hắn:
"dạ có… một đám tăng ni, họ…họ…có giấy thông hành của triều đình…cho nên…”
“ầm..mm..!!!” tên binh sĩ chưa nói xong, đã bị Lăng Thiên Lạc đẩy ngã xuống đất.
“lập tức cho người đuổi theo” Lăng Thiên Lạc nóng giận quát tháo đám hộ vệ phía sau hắn.
“két…tt!” cổng thành một lần nữa được mở ra.
Cộp! cộp!!
Binh tràn như vũ bão, gió cuống bụi bay . Cánh cửa chỉ vừa mới hé mở, là tất cả binh sĩ đã phi ngựa tông thẳng ngoài.
************
Sườn núi- ngoại thành
Ánh tà chiều cũng bắt đầu lộ diện, trời cao gió lộng, khí trời mát mẽ.
“sư thái! hẹn gặp lại” Dinh Hạo mỉm cười nhìn Liễu Mi thái độ thành khẩn.
“mọi người, Nhan cô nương đang đợi phía trước, chúng ta nhanh đi thôi” Đường Vô Thường lớn giọng hối thúc Mộ Dung Vân Tịnh và Dinh Hạo.
Ngờ đâu, ngay lúc này lại có một chuyện bất ngờ xảy ra, khiến họ không kịp trở tay….
“Bù…mmmm!!!”
Tiếng nổ kinh thiên động địa, khói bốc ngùn ngụt, bụi đất bay tứ tung và trước mặt họ là một cái lỗ vô cùng to tướng.
“đã xảy ra chuyện gì ”
Họ ngẩn người nhìn nhau, không biết thứ quái quỷ đó là thứ gì, nhất là Dinh Hạo hắn không ngờ đến thời đại không tên tuổi này lại có thứ vũ khí lợi hại như vậy, dùng cả đại pháo.
“cái đó..là cái gì”
“ta không biết”
Nhưng thời gian không cho phép họ suy nghĩ, rất nhanh sau đó có một tiếng nổ thứ hai phát ra, từ trên thành cao.
“bùm…mmm!!!”
“bùm…mmm!!!”
Tiếp theo sau là binh sĩ từ đâu lũ lượt xuất hiện, đông không đếm xuể trên dưới có mấy vạn, bao vây lấy đám người Dinh Hạo.
“giết! tất cả họ đều là người của Bạch Liên sơn”
“giết..!!!”
Tiếng kinh hô của Lăng Thiên Lạc vang vọng như sấm, tất cả binh sĩ đều lao tới, giơ thương, giơ giáo đằng đằng sát khí tiến về phía đám người Dinh Hạo, Đinh Hữu Thiên và Đường Vô Thường.
Không chỉ dừng lại ở đây, còn có thêm mộ nhóm sát thủ không rõ lại lịch từ đâu xuất hiện, võ công người nào cũng rất cao cường, trà trộn vào đám binh sĩ, mục đích đã quá rõ ràng, giết Dinh Hạo.
“keng..!! keng!!
“cạch..!!cạch..!!’
Bên dưới là một khối hỗn loạn, chỉ có tiếng hô chém giết và cực lực chống đở. Phía xa là những xạ thủ không ngừng bắn tên hướng đến người Dinh Hạo.
Bọn người Đường Vô Thường và Đinh Hữu Thiên gần như bị khống chế, ngay cả Dinh Hạo và Mộ Dung Vân Tịnh cũng bị dồn đến tận sườn núi, không còn đường lui, nhìn xuống bên dưới là vực sâu vạn trượng.
Dinh Hạo trái xoay, phải đỡ không mấy dễ dàng, tại sao hắn luôn cầu bình yên, nhưng rắc rối cứ tìm đến mãi.
“Tịnh nhi! không sao chứ” Dinh Hạo phi thân bay tới chổ của Mộ Dung Vân Tịnh, đỡ lấy Mộ Dung Vân Tịnh.
Mộ Dung Vân Tịnh chau mày, dáng đứng không vững nhưng vẫn cố sức chống đở gian nguy trước mặt.
“ta không sao” Mộ Dung Vân Tịnh trán thấm ướt mồ hôi, thần sắc tái xanh, mỉm cười nhìn Dinh Hạo.
Dinh Hạo nhìn thấy mà vô cùng lo lắng, nhưng đám sát thủ không để hắn có thời gian phân tâm, đã lao tới tấn công dồn dập.
Khi Mộ Dung Vân Tịnh vừa rời khỏi người Dinh Hạo, thì từ trên tường cao, một mũi tên bay tới, Mộ Dung Vô Tịnh xoay người tránh né, thì…
“Á..á..á!!!” Tiếng hét của Mộ Dung Vân Tịnh vang vọng cả không trung.
“Vương Phi” Mọi người hãi hùng hét lên
Khi Dinh Hạo kịp người xoay lại, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng hồng nhạt mơ hồ, Mộ Dung Vân Tịnh đã ngã xuống vách núi…
“Tịnh nhi” Dinh Hạo lao nhanh đến vách núi, chụp lấy Mộ Dung Vân Tịnh.
Hoàn cảnh lúc này của họ là..
Mộ Dung Vân Tịnh thì bị treo lơ lững giữa vách núi, một tay bị Dinh Hạo nắm lấy, còn Dinh Hạo thì nằm dài trên đất, hai tay giữ chặt lấy Mộ Dung Vân Tịnh, cả hai đều ở trong trạng thái nguy hiểm. Chưa nói đến đám sát đang kề bên cạnh hắn.
“vương gia! buông tay ra” Mộ Dung Vân Tịnh kinh hãi nhìn tên hắc y nhân đang cầm đao chuẩn bị đâm xuống người Dinh Hạo.
“vương gia! xem như ta cầu xin người..buông tay ra” Mộ Dung Vân Tịnh tiếp tục hét lên, nhưng Dinh Hạo vẫn kiên trì không chịu buông tay.
Hắn làm sao có thể buông tay, tận mắt nhìn nàng rớt xuống vách núi sao. Nàng là nữ nhân của hắn, trong người nàng là mang hài tử của hắn, nếu không bảo vệ được nàng, thì Dinh Hạo hắn còn là nam nhân không.
“rẹt…!!!” lưỡi đao của hắc y nhân đã chém xuống người Dinh Hạo.
Đao đã chém xuống, những chất lõng màu đỏ chảy ra từ lưng, chảy xuống cánh tay, nhưng Dinh Hạo không hề kêu một tiếng, vẫn cố sức kéo Mộ Dung Vân Tịnh.
Còn Mộ Dung Vân Tịnh thì hai lệ châu không ngừng chảy ra, đau lòng nhìn từng giọt từng giọt máu trên người hắn đang chảy xuống, thấm ướt tay nàng.
“vương gia buông tay, nếu không, cả người cũng sẽ mất mạng” Mộ Dung Vân Tịnh, cố sức vùng vẫy thoát khỏi tay Dinh Hạo.
“Tịnh nhi! đừng động đậy nữa, để ta kéo nàng lên” Dinh Hạo khuôn mặt tái nhợt, giọng nói lại rất cương quyết nhưng vẫn nhìn ra nhu tình trong đôi mắt của hắn.
“một đôi uyên ương khổ mạng, để ta thành toàn cho cả hai người” tên hắc y nhân bây giờ mới thật sự ra tay, ánh mắt hung ác, hắn vung gươm đâm thẳng xuống người Dinh Hạo.
Mộ Dung Vân Tịnh khóe miệng nhếch lên, mỉm cười hạnh phúc nhìn Dinh Hạo, đời này còn gì hơn, nàng xem như ngươi không sống uổng một kiếp người.
“Vương gia! vĩnh biệt” Nàng từ từ tách hai tay của Dinh Hạo ra khỏi người mình, rồi chuyện gì đến sẽ đến.
Dinh Hạo kinh ngạc sửng sốt nhìn nàng đang rơi xuống vực sâu, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười mãn nguyện, không hề oán hận.
"Tịnh nhi... " Dinh Hạo hét lên.
“ầm..!!”
Dinh Hạo lật người, tung một cước đá bay hắc y nhân xuống, còn hắn không có chút chần chừ do dự, lao thẳng xuống vách núi theo Mộ Dung Vân Tịnh.
“Vương gia”
“Vương gia..!!!”
Sau tiếng kêu thất thanh của mọi người, thì tất cả họ đều bất động, chết lặng tại chổ, nhìn một màn hi sinh oanh liệt của Vương gia mình vì vương phi, đến ngây dại.
“bắt hết tất cả họ lại” Lăng Thiên Lạc mỉm cười thỏa mãn, giơ tay ra lệnh cho đám binh sĩ.
Bầu trời bổng trở nên âm u, khí lạnh từ đâu tràn tới. Trận chiến rốt cuộc đã kết thúc.
*********
10 ngày sau
Khắp Lăng Thiên quốc như nổi lên phong ba, đất trời chao đảo.
Khắp tửu lầu đều bàn tán xôn xao…
“vẫn chưa tìm thấy xác của Hạo vương sao” Một bạch nam tử lên tiếng, đặt tách trà xuống nhìn những người xung quanh, đầy hiếu kỳ.
“đúng vậy! nghe nói triều đình đã phái rất nhiều quan binh xuống vách núi tìm kiếm, nhưng vẫn không có kết quả” Người bên cạnh lắc đầu thở dài.
“bọn cướp này cũng thật to gan, cả Hạo vương mà cũng dám ra tay, lần này hoàng thượng rất là tức giận” lục y nam tử bàn bên cạnh lên tiếng, thái độ rất bức xúc.
“có ai biết khi nào bọn cướp đó bị xử tử không” Cẩm y nam tử vẽ mặt rất hào hứng, nhìn lục y nam tử
“nghe đâu là 10 ngày nữa” Cẩm y nam lười biếng trả lời
"hừm..." Mọi người bên trong đều thở dài lắc đầu, tiếp tục thưởng thức trà ngon.
“tiểu nhị! tính tiền” Bạch y nam tử sau khi nghe xong, liền đứng dậy, móc ngân lượng ra , khời khỏi khách điếm.
Liền trước cửa có một cỗ xe ngựa đã chờ hắn từ lâu.
Tên xa phu nhìn thấy bạch y nam tử vội thi lễ: "tướng quân”
“quận chúa đâu..” Diệp Vô Ngân giơ tay lên ngắt ngang lời của tên xa phu.
“…”
Trong xe ngựa.
“quận chúa! Triều đình vẫn chưa tìm thấy xác của vương gia, có lẽ hắn vẫn còn sống, người đừng quá lo lắng” Diệp Vô Ngần nhìn vẽ mặt đau thương tái nhợt của Kỳ Giai Mạc Nhi, trong lòng khó chịu không yên.
Đúng vậy, võ công của chàng rất lợi hại, không thể nào chết dễ dàng như vậy được, chắc chắc chàng vẫn còn sống, vẫn còn sống.
“Diệp tướng quân! Cho xe ngựa quay lại trấn Hà Thành” Kỳ Giai Mạc Nhi lạnh lùng ra lệnh
“dạ! quận chúa”
***************
Ánh sáng bình minh soi rọi khắp mọi nơi, từ ngọn cây cọng cỏ đến những vách đá, con sông vạn vật thì căng tràn sức sống.
Tiếng cười nói của trẻ con nô đùa chạy giỡn, hòa cùng khúc hát của những thôn nữ đang giặt áo bên sông, những nam nhân thì vác cuốc ra đồng.
Cảnh tượng an nhàn thái bình , mỗi ngày ở nơi này đều bắt đầu bằng một này như vậy.
Cóc Vong Ưu.
Một nữ tữ mỹ mạo khuynh quốc, dáng đi thướt tha như tiên nữ hạ phàm, mặc dù trên người mặc không phải là vãi vóc thượng thượng, không có trang sức quý phải, chỉ là y phục thôn nữ bình thường, nhưng vẫn mỹ lệ hơn người.
Mộ Dung Vân Tịnh vừa bước xuống giường, thì Dinh Hạo từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này, hắn như muốn rớt tim ra ngoài, vội vàng đặt thùng thuốc trên vai xuống đất, chạy nhanh đến trước mặt Mộ Dung Vân Tịnh.
“Tịnh Nhi! sao nàng không nằm nghĩ trên giường” Dinh Hạo nóng ruột đặt Mộ Dung Vân Tịnh lên giường, giọng điệu chất vấn.
Từ khi nàng và hắn được người của cốc Vong Ưu từ chân núi mang về đây, thì Tịnh nhi gần như là hôn mê chỉ nằm trên giường, mọi sinh hoạt của nàng đều do hắn lo liệu, hỏi sao Dinh Hạo hắn không lo lắng chứ.
“suốt đêm qua chàng không về, khiến ta rất lo lắng” Mộ Dung Vân Tịnh hoang mang, lại pha lẫn trách cứ nhìn Dinh Hạo.
Lúc trên vách núi hắn nhất quyết không chịu buông tay nàng ra, thì từ giây phút đó, nàng thề với lòng, nếu như họ may mắn thoát chết, thì suốt đời này nàng sẽ nắm chặt lấy tay hắn không bao giờ buông.
“ta lên núi hái thuốc cho nàng ” Dinh Hạo mỉm cười rất tươi nhìn Mộ Dung Vân Tịnh.
Chỉ trách trấn Vong Ưu ở nằm ở nơi hẽo lánh, cách biệt với đời, lại không người lui tới, thị trấn gần nhất cũng phải đi mất mấy ngày đường, cho nên phần lớn mọi thứ ở đây đều là do người dân trong cốc đích thân làm lấy.
“Nhìn chàng xem” Mộ Dung Vân Tịnh mỉm cười nhìn hắn
Y phục trên người lắm lem bùn đất, mặt lại dơ bẩn, trán còn đẫm mồ hôi. Bộ dáng suốt đêm không ngủ của hắn, khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mộ Dung Vân Tịnh giơ tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán hắn, từ chút từ chút một vô cùng tỉ mĩ, Dinh Hạo bất ngờ chụp lấy tay nàng. Hai người nhìn nhau sóng tình tràn trề như thế giới chỉ có hai người họ mà thôi.
“Tịnh nhi! nàng thật đẹp” Dinh Hạo kéo Mộ Dung Vân Tịnh lại ôm chặt vào ngực.
“Chàng..thả thiếp ra” Mộ Dung Vân Tịnh vẽ mặt thẹn thùng, mấy đêm nay đêm nào hắn cũng ôm nàng ngủ, dù đã quen hơi hắn như bây giờ là ban ngày nếu có người nhìn thấy thật mất mặt.
Dinh Hạo kìm lòng không được, muốn hôn lên đôi môi xinh đẹp của Mộ Dung Vân Tịnh, khi môi hắn vừa hôn xuống.
“ực…c…”
Từ ngoài cửa một đôi lão phu thê bât ngờ đi vào, cố y ho khan vài tiếng, cảnh tượng đẹp đẽ thơ mộng trong phòng lập tức bị vỡ tan, Dinh Hạo buông Mộ Dung Vân Tịnh ra.
“Người về rồi sao” Ông lão khó chịu nhìn Dinh Hạo, giọng điệu rất hằn hộc.
Khi nhớ tới ánh mắt “si mê” của thê tử lão khi nhìn thấy tên bạch diện thư sinh này, là máu nóng nổi lên.
Xem như bọn họ cũng thật có duyên, lần trước gặp tên nhóc này ở Trấn Tử Sa, tiếp đó là cứu vị tiểu mỹ nhân này khỏi hai tên côn đồn kia, ngờ đâu vị tiểu mỹ nhân xinh đẹp này lại là thê tử của tên nhóc khó ưa chứ. Đúng là duyện phận giữa con người với nhau, khó mà đoán trước được.
“có cần nói khó nghe vậy không” bà lão bước vào đẩy ông lão ra, tiến đến chổ của Dinh Hạo và Mộ Dung Vân Tịnh.
“tiểu huynh đệ! ngươi đi suốt đêm chắc mệt lắm” bà lão mỉm cười rất tươi nhìn Dinh Hạo.
“Hừm..mm” Ông lão nhìn thấy mà nóng cả mặt, bực bội cầm thùng thuốc Dinh Hạo mới hái về đi thẳng ra ngoài, không thèm nói với bà lão một tiếng nào.
“đa tạ lão tiền bối, Tịnh nhi nhờ có hai người, mà giữ lại được đứa nhỏ trong bụng, ơn đức này suốt đời ta sẽ không quên” Dinh Hạo thái độ vô cùng thành khẩn nhìn bà lão.
Khi hắn vừa tỉnh dậy, thì Tịnh Nhi vẫn còn hôn mê tình trạng rất nguy cấp, nàng ra rất nhiều máu có thể đứa bé sẽ không giữ lại được, tim hắn như quặng đau. Phút chốc đó hắn mới biết cái gì là đau tận tâm can.
Thì sự xuất hiện bất ngờ của hai ông bà lão ở cốc Vong Ưu như một vị đấng cứu thế đối với hắn, không chỉ giúp hắn chửa lành vết thương còn cứu lấy mẹ con Tinh Nhi.
Trước giờ hắn luôn là người ân oán phân minh, không muốn mắc nợ ai, nhưng lần đầu tiên vì Tịnh Nhi, vì hài tữ của hai người mà cảm thấy món nợ ân tình sẽ theo hắn suốt đời, trả mãi không hết.
“tiểu huynh đệ! Chúng ta gặp nhau đã là duyên phận, ngươi không cần phải câu nệ”
Duyên phận giữa họ cũng không phải nhỏ, gặp nhau hết lần này đến lần khác. Bà và tướng công đang trên đường đi tìm nghịch tử thì lạc đi đến Cóc Vong ưu, lại gặp được vị tiểu huynh đệ đây một lần nữa.
Nhắc đến tên ngịch tử này càng giận. Bà và Tướng công thích có cuộc sống phiêu diêu tự tại, hành tẩu khắp đại giang Nam Bắc, nhưng vì muốn uống tách trà nàng dâu nên mới lặn lội quay về đây.
Nào ngờ tên “nghịch tữ” đó không biết tốt xấu, từ chối tấm chân tình của Y nhi. Khiến cho Y nhi đau lòng. Nếu để bà tìm được tên nghịch tử đó , dù có bắt có trói, cũng phải giao nó tận tay cho Y nhi.
“Ầm..mm”
Ông lão đặt ấm thuốc xuống bàn, lạnh lùng nhìn Dinh Hạo.
“thuốc nấu xong rồi, tiếp theo phải làm gì, chắc ngươi đã biết không cần ta phải nhắc lại”
“đa tạ tiền bối” Dinh Hạo mỉm cười nhìn ông lão.
“chúng ta đi thôi” ông lão kéo lấy tay của thê tử ra ngoài, không muốn bà ở gần Dinh Hạo.
“từ từ thôi! làm gì mà gấp vậy" bà lão khó chịu nhìn phu quân, bị kéo ra tới cửa mới quay đầu nhìn vào trong.
“không làm phiền hai ngươi nữa” bà lão khó mỉm cười nhìn hai phu thê Dinh Hạo
“ông bị sao vậy, khi không nổi nóng”
Dù hai ông bà lão đã rời đi, nhưng bên trong phòng vẫn còn nghe thấy tiêng cãi vã của họ.
Mộ Dung Vân Tịnh nhìn thấy đôi phu thê già nhưng tình cảm vẫn mặn nồng, mà ngưỡng mộ cùng ghen tị, không biết khi nàng và hắn về già có được như họ không.
Vẫn đang thả hồn theo gió, bổng dưng cơ thể bị ai đó nhấc bổng lên, khi nàng kịp phản ứng thì cả người đã bị Dinh Hạo ôm trọn vào trong ngực hắn, ẩm lên đi tới thùng gỗ to tướng, đặt sau bức bình phòng.
“vương gia! bây giờ thiếp có thể tự mình làm được, không cần phiền đến người” Mộ Dung Vân Tịnh hai má ửng hồng nhìn đôi tay Dinh Hạo đang đặt trên người nàng.
Từ khi nàng tỉnh dậy, sáng tối đều phải ngâm mình trong thùng thuốc. Lúc đầu do sức lực quá yếu, nên mọi việc đều do hắn làm kể cả giúp nàng cởi bỏ y phục trên người.
Nhưng hiện tại nàng đã tự mình có thể làm được, không cần phải làm phiền đến hắn.
Dinh Hạo chỉ là làm theo thói quen không để ý gì cả, cũng như những lần trước giúp nàng cởi y phục, nhưng nhìn thấy vẽ mặt thẹn thùng này của Tịnh nhi hắn mới biết vấn đề là ở đâu.
“vậy nàng tự cởi y phục, ta ra ngoài mang thuốc vào” Dinh Hạo lên tiếng rồi xoay người ra bên ngoài.
Mộ Dung Vân Tịnh nghe vậy, trên mặt nổi lên một tầng sương hồng, từ kiện y phục chầm chậm rơi xuống đất.
Lần da tuyết trắng mịn màng không một chút tì vết, hai vùng phong nhũ no đủ đầy đặn cùng hai nụ hoa hồng thuận trước ngực nhô cao, đôi chân thon dài đang bước vào thùng, nơi u cốc giữa hai chân như hiện như ẩn và cả tấm lưng trần vô cùng gợi cảm.
Đây không phải lần đâu tiên hắn nhìn thấy cơ thể của Mộ Dung Vân, vẫn bị nàng làm cho mất hồn, miệng khô lưỡi đắng, một dòng nhiệt nóng chạy thắng xuống hạ thân.
Dinh Hạo sau khi định thần xong cũng bước đến gần thùng gỗ, châm thuốc vào thùng, sau đó cũng cỡi bỏ y phục trên người, nưay thân trần hắn bước vào trong thùng gỗ.
Hắn ngồi xếp bằng trong thùng, dùng nội lực trên người hắn truyền sang người Mộ Dung Vân Tịnh, chạm vào tấm lưng trần mềm mại lạnh băng của Mộ Dung Vân Tịnh, không tránh có những suy nghĩ vẫn vơ trong đầu, đây lại là điều cấm kỵ nhất trong lúc dùng nội lực để trị thương, hắn cần phải tâm bình khí lặng, nếu không thì không chỉ có nàng mà hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm, nên quyết định nhắm mắt lại không muốn bị sắc dục cám dỗ.
Một nguồn lực từ tay hắn truyền sang người Mộ Dung Vân Tịnh, lưng nàng nóng dần lên và lan tỏa khắp toàn thân. Nhiêt độ trong thùng nước cũng tăng theo, khói bốc lên cao như màng sương dày đặc.
Mặt Mộ Dung Vân Tịnh dần đỏ lên và mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán. Là thời điểm mà Dinh Hạo nên bước ra khỏi thùng gỗ.
…………….
Một canh giờ sau…
Dinh Hạo đang nằm trên giường, xem đi xem lại tờ khế ước giữa Đinh gia và Lăng Thiên Lạc, mà Đinh Hữu Thiên giao cho hắn trước đó, bên trong còn có chữ viết của Lăng Thiên Lạc và con dấu cuả Tề vương phủ.
Dinh Hạo khóe miệng nhếch lên, tờ khế ước này đổi lấy một trăm mấy mươi mạng người của Đinh gia, tên Lăng Thiên Lạc này cũng thật quá độc ác.
Không biết bọn người của Đinh Hữu Thiên và Đường Vô Thường giờ sao rồi, mấy ngày nay hắn đều ở Cốc vong ưu, nơi cách ly với thế giới bên ngoài, nên không có tin tức gì của họ.
“chàng vẫn chưa ngủ” Mộ Dung Vân Tịnh từ thùng tắm bước ra.
Tóc đen nhung huyền xỏa dài như thác nước, Mộ Dung Vân Tịnh mới ngâm mình xong nên làn da trở nên trắng hồng rất xinh đẹp, y phục mõng manh trên người không thể che đi dáng người gợi cảm của nàng. Bụng dưới của hắn lại vì nàng mà khó chịu.
“Tịnh nhi! nàng qua đây” Dinh Hạo đặt khế ước xuống, nép sang một bên giường, vỗ nhẹ xuống chổ trống bên cạnh hắn.
Mộ Dung Vân Tịnh ngoan ngoãn đi tới, liền bị Dinh Hạo kéo ôm chặt vào trong lòng. Dinh Hạo một tay vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Mộ Dung Vân Tịnh, tay còn lại đặt trên bụng của nàng lượn lờ xoa tròn.
Mộ Dung Vân Tịnh không hề có bất kỳ phản ứng gì tựa như một chú mèo con yêu thích sự vuốt ve của chủ nhân, nàng nép mình vào người hắn.
“bụng nàng hình như đã to hơn” Dinh Hạo mỉm cười hài lòng khi vuốt ve bụng của Mộ Dung Vân Tịnh, cúi xuống hôn nhẹ trên tóc nàng.
“gần bốn tháng” Mộ Dung Vân Tịnh mỉm cười lên tiếng.
Bốn tháng vậy là vài tháng nữa sẽ có một tiểu hài tử xuất hiện trước mặt hắn, gọi Dinh Hạo hắn là phụ thân, càng nghĩ càng thấy rất phấn khích.
"....."
Bên ngoài bỗng trở nên ồn ào…
“Trương ca! lần này huynh ra khỏi cóc, có gì vui kể cho đệ nghe với” giọng nói hiếu kỳ của một tiểu thiếu niên bất ngờ vang lên.
“đương nhiên là có” Người tên Trương ca lên tiếng thở dài, vẽ mặt chán nản, nhưng càng khiến người khác tò mò
“có chuyện gì sao” một tiểu thiếu niên giọng điệu hào hứng, không ngừng lắc lư tay của Trương ca.
“mười ngày nữa, triều đình sẽ đem bọn thổ phỉ Bạch Liên sơn ra xử trảm ” Trương ca giọng nói vang như sấm, sau khi nghe xong mọi người như chết lặng.
“sao chứ” Một số người trong cốc nghe thấy, giựt mình kinh ngạc quay sang nhìn Trương ca.
Bên trong phòng…
Mộ Dung Vân Tịnh đang nẳm trong ngực Dinh Hạo, nàng ngẩn đầu lên nhìn hắn : “vương gia! chàng tính sao”
Dinh Hạo im lặng không nói gì, ánh mắt sắc bén nhìn xa xôi. Hắn cúi đầu xuống mỉm cười nhìn Mộ Dung Vân Tịnh, khẽ vuốt mái tóc mềm mại của nàng.
Bên ngoài…
“Trương ca! không phải huynh nói thổ phỉ Bạch Liên Sơn hành hiệp trượng nghĩa, cướp giàu giúp nghèo, là đại anh hùng trong lòng người dân, vậy tại sao… triều đình lại nhẫn tâm như vậy” một tiểu thiếu niên khó hiểu nhìn Trương ca lên tiếng.
“cướp thì vẫn là cướp, nhưng chỉ trách người lần này người mà họ giết là Hạo vương, vị vương gia mà hoàng thượng thương yêu nhất” Một vị lão ông từ xa bước tới, giọng điệu chán chường, là phụ thân của trương ca.
“Hừm..” Mọi người đều lắc thở dài tiếc nuối, khi nghe lão ông nói
Dù không ra khỏi cốc, nhưng chuyện của vị Hạo vương thiên chi kiều tử này, họ nghe không ít, dù hắn gây ra bao nhiêu chuyện tày trời, hoàng thượng vẫn che chỡ cho hắn, đủ biết hoàng thưởng sủng vị vương gia này đến mức nào.
“Trương ca! khi nào thì huynh ra khỏi cốc” giọng nói của Dinh Hạo bất ngờ vang lên.
“Tiểu Hạo” Trương ca quay sang nhìn người đang đi tới, suy nghĩ hồi lâu rồi nói tiếp:
“hai ngày nữa”
***hết chương 38***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.