Chương 41: Phong ba lại nổi lên
Mạc Lam Huệ
30/03/2022
Chương 41: Phong ba lại nổi lên
******
Điện kim loan - Lăng Thiên quốc
Bá quan văn võ hai bên đều cúi đầu gục mặt, chính điện là hoàng đế Lăng Thiên quốc Lăng Thiên Thần khí tức bừng bừng, bầu không khí như ngưng động, ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng.
"cộp..cộp..!!"
Nghe ra tiếng bước chân đang tiến gần, họ len lén ngẩn đầu lên nhìn những người đang tiến vào.
Dinh Hạo, Lăng Thiên Kỳ, Lăng Thiên Lạc và đám người của Đường Vô Thường lần lượt xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều dõi theo từng bước chân của họ.
Không khí đang lắng động, thì vang lên tiếng gào hét thảm thiết của hắc y nhân.
"vương gia! xin cứu mạng, xin cứu mạng thuộc hạ.."
Tên hắc y nhân người bầm dập thương tích, đang quỳ trước đại điện, vừa nhìn thấy Lăng Thiên Lạc, lập tức bổ nhào tới, dáng vẽ tiểu nhân luôn miệng kêu cứu.
"vương gia! thuộc hạ không muốn chết, tất cả việc thuộc hạ làm, đều là làm theo lệnh của người, truy sát Hạo vương, mưu hại Đường tướng quân, phóng hỏa thiêu hủy Đinh gia trang, nô tài chỉ tuân mệnh người hành sự..."
Tên hắc y nhân ôm chặt lấy chân của Lăng Thiên Lạc, bám riết không buông, nước mắt nước mũi đều chảy hết.
"Khốn kiếp.."
"bốp..!!"
Lăng Thiên Lạc ánh mắt khinh miệt, tức giận hắn đá mạnh vào người tên hắc y nhân, bước vào giữa đại điện.
"rầm!!"
Tất cả tấu chương trên bàn, đều bị Lăng Thiên Thần ném hết xuống đất, vẽ mặt vô cùng tức giận.
"hoàng thượng! xin hãy bớt giận.." Tất cả đám bá quan dưới triều lại một phen giựt thót tim, đồng thanh lên tiếng.
Không khí đại điện càng trở nên căng thẳng, so với trước khi Lăng Thiên Lạc bước vào, thì càng ngột ngạt khó thở hơn. Ai nấy đều quỳ sát đất, mắt nhìn qua lại chứ không dám ngẩn đầu lên.
"Vèo...o..!!!"
Từ trên bàn một tờ giấy được ném thẳng xuống trước mặt Lăng Thiên Lạc.
"Thiên Lạc! ngươi giãi thích sao với trẫm.."
Lăng Thiên Lạc mỉm cười, thứ hắn cố công tìm kiếm nhiều năm, bây giờ lại xuất hiện trước mắt hắn, đáng lý hắn nên vui vẽ mới phải, nhưng tìm thấy trong hoàn cảnh này, hắn thật không biết nên khóc hay cười.
"sao không nói..!!" Lăng Thiên Thần tức giận quát tháo
"phụ hoàng! người muốn ta nói gì..!" Lăng Thiên Lạc khéo miệng nhếch lên. Dù hắn muốn tiếp tục giả dối, thì liệu lời hắn nói ra phụ hoàng có tin không.
"ngươi..." Lăng Thiên Thần tức giận chỉ tay về phía Lăng Thiên Lạc
"khế ước này có phải do ngươi viết, còn con dấu cũng do ngươi đóng lên.."
"nếu nhi thần nói không phải, người có tin không.."
Lăng Thiên Thần nhìn thấy bộ dáng đến chết không hối cãi này của Lăng Thiên Lạc càng thêm phẩn nộ.
"ngươi thật to gan, giết người phóng hỏa, mưu hại mệnh quan triều đình, có việc nào không phải của người làm, còn cấu kết với Phổ Tạng, tự ý cất giữ đại pháo, ngươi làm trẫm quá thất vọng.."
"ầm..m...m!!" Lăng Thiên Thần tức giận đập tay xuống bàn
"hoàng thượng xin bớt giận, coi trọng long thể.." Quế công công lo lắng lên tiếng.
"Ha! ha..ha..!!"
Lăng Thiên Lạc như một người điên cười ngạo nghễnh giữa đại điện, người nhiều người tròn to mắt kinh ngạc.
"phụ hoàng! nếu người đứng đây là hắn, không phải nhi thần, thì người có giận dữ như vậy không, hay sẽ bao che cho hắn..." Lăng Thiên Lạc tức giận chỉ tay về phía Dinh Hạo.
"câm miệng lại..!" Lăng Thiên Thần tức giận quát tháo
Lăng Thiên Lạc giọng điệu hờn trách, nhìn Lăng Thiên Thần:
"Phụ hoàng! trong lòng người chỉ có mỗi Thiên Hàn, dù ta có tài giỏi cố gắng đến mấy, trong mắt người cũng không thể nào sánh bằng hắn..."
"là người quá thiên vị, chuyện đến bước này đều là do người ép ta, nếu muốn trách tội... thì người nên chịu tội chính là phụ hoàng..!!"
"ầm..m..!!"
"To gan! lôi tên khốn kiếp này ra cho trẫm, trẫm không muốn nhìn thấy mặt hắn.." Lăng Thiên Thần lại càng tức giận, bật người đứng dậy
"ha..ha...tất cả do người gây ra..." Lăng Thiên Lạc lại như người điên kêu gào.
Thị vị bên ngoài lập tức tiến vào trong, trái phải hai bên kéo Lăng Thiên Lạc ra khỏi đại điện.
"chỉ là mới bắt đầu, không riêng gì ta mà họ cũng giống như ta, phụ hoàng người chờ xem, quả báo đến với người..."Giọng nói oán trách của Lăng Thiên Lạc không chỉ vang vào đại điện mà khắp hoàng cung điều nghe thấy.
"phụ hoàng! còn tên hắc y nhân này..." Lăng Thiên Phong bước ra giữa cúi người nhìn Lăng Thiên Thần.
"giam vào thiên lao.."
"các ngươi ra ngoài hết đi, trẫm muốn nghỉ ngơi.."
Lăng Thiên Thần mệt mỏi, giơ tay xua đuổi người. Trong đầu đang còn nghĩ đến lời nói Lăng Thiên Lạc khi nãy "có phải đây là lỗi của hắn, do hắn quá thiên vị Thiên Hàn mà ra, khiến chúng sinh lòng đố kỵ..."
"Hạ quan cáo lui.."
"nhi thần cáo lui.."
Cả đám vương gia, đại thần sau khi thành lễ quân thần với Lăng Thiên Thần liền lặng lẽ cáo lui, không muốn kinh động đến tâm trạng của hắn.
"Thiên Hàn! lát nữa hãy ghé qua Ninh Thọ cung, hoàng thái hậu rất muốn gặp ngươi.."
Dù phụ hoàng không nói thì hắn cũng sẽ ghé qua Ninh Thọ cung, tiện thể thăm mẫu thân của hắn, khi nãy hắn tới Chiêu Dương Cung thì mẫu thân vẫn còn đang nằm trên giường.
"dạ phụ hoàng..!"
Dinh Hạo vừa xoay người ra cửa, thì một thân ảnh quen thuộc đang chạy tới.
"Hàn nhi...!"
Đông Phương Thu Khuê mặt mày hốc hác, cơ thể xanh xao gầy còm, ngay cả phượng liễn cũng không đội, cũng không có trang điểm, đang vịnh cửa.
"mẫu hậu.." Dinh Hạo vội chạy đến đở mẫu thân hắn.
"Hàn nhi, ngươi thật không..ng..." Đông Phương Thu Khuê chưa nói dứt lời, đã bất tĩnh nhân sự, té ngay xuống đất.
"Khuê nhi..!!"
"gọi ngự y..!!
Lăng Thiên Thần, từ trên ghế rồng hốt hoảng chạy xuống bồng lấy Đông Phương Thu Khuê hướng Chiêu Dương Cung. Dinh Hạo cũng lo lắng đuổi theo sau.
**************
Hạo vương phủ.
Khi Dinh Hạo trở về Hạo vương phủ đã là chuyện của ngày hôm sau, toàn thân rã rời, nô tài khắp nơi nhìn thấy hắn thì xầm xì bàn tán, hắn cũng không bận tâm họ nói gì, chỉ muốn nhìn thấy các cô vợ xinh đẹp của hắn, sau đó ngủ một giấc thật ngon.
"vương gia! nô tài rất lo cho người, hu...hu...vương gia người thật còn sống..."
Đón hắn trở về, không phải là cái ôm thắm thiết của một mỹ nhân, hắn hằng mong đợi mà là tiếng khóc chói tai của Tiểu lục tử.
"vương gia! nô tài, ngày đêm đều..."
"Á..!!!" Tiểu lục tử chưa kịp câu thứ hai, đã bị một bàn tay kéo lại, giựt mạnh ra phía sau.
"Thiên Hàn..."
Nhan Song Song vừa chạy tới đã đẩy Tiểu lục tử, ôm chặt lấy Dinh Hạo, không còn chút hình tượng nào, nàng khóc như một đứa trẻ.
"Chàng có sao không...có chổ nào không khỏe... trên người chàng có chổ nào bị thương không.."
Tiểu lục tử lao đao, té ngã, hắn trừng mắt nhìn Nhan Song Song.
"Song Nhi! ta thật sự không sao..." Dinh Hạo mỉm cười nhìn Nhan Song Song.
"Chàng còn nói không sao, từ trên núi rớt xuống, lại nói không sao...tại sao lại ngu ngốc như vậy.." Nhan Song Song tức giận đập vào ngực hắn, trách hắn vì sao lại hành động dại dột.
Dinh Hạo mỉm cười chụp lấy tay của nàng, sau đó nhìn ngó xung quanh, từ cổng lớn đến đại sảnh, ngoài vài tên nô tài, thì bóng dáng của người hắn cần tìm lại không thấy đâu.
Dinh Hạo từ cõi chết trở về, còn nghĩ sẽ gặp được tất cả vợ yêu của hắn, ngờ đâu chỉ có mỗi một Nhan Song Song, có chút thất vọng.
"Tịnh nhi đâu, sao ta không thấy nàng ta.."
"Vương phi! đang ở Tướng quân phủ, Mộ Dung thiên tuế và lão tướng quân đều rất lo lắng, muốn tỷ ấy ở lại phủ vài ngày..."
"chàng thật không bị thương chổ nào chứ..." Nhan Song Song lo lắng, tìm kiếm thương tích trên người hắn, ít nhất phải tậm mắt nhìn thấy hắn không có vết thương nào trên người, nàng mới yên tâm.
Nhưng Dinh Hạo lại không nghe thấy lời nàng, tiếp tục tìm kiếm xung quanh..
"còn Phi Yến đâu, sao không thấy nàng ta.."
"Thiên Hàn! tại sao chàng không quan tâm ta, mấy ngày nay ta đều rất lo lắng cho chàng, nhưng tại sao chàng lại cứ hỏi về họ.." Nhan Song Song tức giận đẩy hắn ra, quay người sang chổ khác.
"ta thật xin lỗi! Song nhi nàng đừng giận mà, ta cũng rất nhớ nàng.." Dinh Hạo kéo nàng lại gần
"thật không.." Nhan Song Song quay sang, mặt xụ thành một đóng nhìn hắn.
"đương nhiên.."
Dinh Hạo ôm chặt Nhan Song Song trong ngực, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn ngó khắp nơi, còn Nhan Song Song thì gục đầu vào ngực hắn cười tươi như hoa nở.
Thật ra Dinh Hạo còn một người nữa muốn hỏi, nhưng xem ra tâm trạng của Nhan đại tiểu thư lúc này không thích hợp.
Nhưng tại sao nàng ta không tới, do quan hệ của họ không tốt đến mức như hắn nghĩ. Ánh mắt hẳn dừng lại trên thân ảnh của bạch y nữ tử đang đứng lấp ló kia, có phải nàng không...
Từ phía sau hành lang.
"công chúa! tại sao chúng ta không ra mừng vương gia trở về, mà lại đứng đây.."
Hạ Lan quay sang nhìn Mạc Thánh Tuyết, từ lúc hay tin vương gia xảy ra chuyện, công chúa đêm ngày ăn ngủ không yên, cứ cách mấy ngày, lại sai nàng sang hỏi Vệ Tổng quản đã có tin tức của vương gia chưa.
Biết vương gia hôm nay sẽ hồi phủ, từ sáng sớm quận chúa đã như người mất hồn, cứ đứng ngóng trông, tại sao vương gia về rồi, công chúa chỉ đứng từ xa mà nhìn, như người ngoài cuộc, so với vị Nhan cô nương kia, thì công chúa cũng như nàng ta đều là thị thiếp của vương gia.
"Lan nhi! chúng ta trở lại Tây Phòng.."
"hả..a!" Lan Nhi há mồm kinh ngạc.
Mạc Thánh Tuyết lên tiếng, rồi xoay người bỏ đi, hướng Tây viện của nàng, Lan Nhi càng khó hiểu đuổi theo phía sau.
...............
Tây viện.
Hạ Lan sau khi thay xong ấm trà, thì tiếp tục công việc thường ngày, nhưng vẫn không thể tập trung, do cứ suy nghĩ mãi chuyện vừa rồi, nhịn không được đành phải lên tiếng.
"công chúa! người thật không muốn đi gặp vương gia sao, người như vậy, vương gia sẽ không biết người rất quan tâm đến ngài ấy.."
Mạc Thánh Tuyết tay ngà đang nâng phím ngọc, âm thanh cây đàn cũng dừng lại, nàng quay sang nhìn Hạ Lan.
"Lan nhi! em ra ngoài đi, ta muốn được thanh tịnh..."
"dạ! công chúa..." Hạ Lang nhăn nhó lên tiếng rồi đẩy đi ra ngoài.
"két...tt..!!" Cánh cửa chầm chậm khép lại
Trong phòng chỉ còn mỗi tiếng đàn và Mạc Thánh Tuyết, dù tiếng đàn có hay có du dương bay bổng, cũng không thể che đậy được tâm trạng đang xáo trộn của người đánh đàn.
Nàng cũng không biết phải làm sao trả lời câu hỏi của Hạ Lan, từ xa nhìn thấy hắn, tận mắt thấy hắn bình an vô sự thì nàng đã rất vui, việc hắn có biết nàng lo lắng cho hắn hay không, có cần thiết không.
"két...tt..!!" Cánh cửa lại bị đẩy ra từ bên ngoài.
"ta muốn được yên tĩnh.."
"vậy..bỗn vương ra ngoài, không phiền nàng.."
Mạc Thánh Tuyết còn tưởng người bước vào là nha đầu Lan nhi của nàng, không muốn nghe thấy những lời vô bổ khi nãy, nên không ngẩn đầu lên, xem đó là ai đã lên tiếng xua đuổi.
Dinh Hạo khi nghe thấy tiếng đàn của nàng, lại không làm chủ được đôi chân, vô thức mà theo tiếng đàn đến đây, khi nghe nàng nói vậy có chút thất vọng xoay người đi.
"vương gia.."
Mạc Thánh Tuyết giựt mình khi nhận ra đó là giọng của hắn,lập tức bước tới, khi nãy nhìn hắn từ xa nàng không có can đảm bước tới, nhưng bây giờ hắn đã tới, nàng càng không muốn hắn đi.
"Tuyết nhi tham kiến vương gia, thỉnh người ở lại.."
Mặc Thánh Tuyết vì quá gấp rút va vào chiếc ghế dưới chân, trời đất quay cuồng, cả người xiu vẹo té ngã...
"á..a.a!!"
Nhưng nàng lại không thấy đau, còn cảm thấy nền nhà hôm nay khá là mềm mại, ngẩn đầu lên là nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn. Hai tay hắn đang ôm chặt lấy người nàng.
"nếu nàng muốn ...đêm nay, bổn vương sẽ ngủ lại đây.."
Mặc Thánh Tuyết có chút xấu hổ, bò khỏi người Dinh Hạo, sửa sang lại y phục trên người. Dù cố gắng thế nào thì cũng không thể che đậy khuôn mặt đang đỏ bừng của nàng, vì những lời vừa rồi của hắn. Những giây sau đó không ai nói lời nào, không khí trở nên mập mờ ám muội.
"ta nghe nói.. ngươi bị thương, vết thương có nghiêm trọng không..." Mặc Thánh Tuyết lên tiếng
"nàng có muốn xem không.." Dinh Hạo nhìn nàng.
"có thể sao.." Mặc Thánh Tuyết sửng sốt lên tiếng
"đương nhiên, có thể.."
Dinh Hạo bắt đầu tháo thắt lưng của hắn xuống, khuôn mặt của Mạc Thánh Tuyết lại càng đỏ hơn, khó hiểu nhìn hắn.
"vương gia! sao người lại cởi y phục.." Mặc Thánh Tuyết liền xoay mặt đi, không dám đối diện cùng hắn.
"không phải nàng muốn xem sao..."
Hắn kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đối diện cùng hắn, lúc này người xấu hổ nhất chính là nàng, do nàng suy nghĩ quá nhiều.
Dinh Hạo chỉ hơi nới lõng y phục, xoay lưng về phía nàng đễ lộ ra vết thương trên lưng cho Mặc Thánh Tuyết xem, trên dưới y phục hắn vẫn rất chỉnh tề, ngay ngắn.
"rất sâu..."
Bàn tay của Mạc Thánh Tuyết không nhịn được đã đặt lên tấm lưng trần của hắn, vuốt dọc theo vết thương, lời nói như nghẹn lại ở cổ họng. "Hắn vì vương phi có thể hi sinh nhiều như vậy, nếu đổi lại là nàng liệu hắn có làm vậy không..."
"vương gia thật rất yêu vương phi.." Mạc Thánh Tuyết bỗng dưng cảm thấy có chút mất mát, trống rỗng.
"không riêng gì Tịnh nhi, nếu một trong các nàng xảy ra chuyện.. ta cũng sẽ làm như vậy.."
Mạc Thánh Tuyết như chết lặng người, hắn vừa nói gì trong số các nàng, ý hắn có phải bao gồm luôn cả nàng, nếu người gặp nạn là Mạc Thánh Tuyết nàng hắn cũng sẽ làm như vậy.
"sao nàng lại khóc.." Hắn xoay người lại ánh mắt nhu tình nhìn nàng.
"không có gì.." Mạc Thánh Tuyết mỉm cười lắc đầu nhìn hắn, hai mắt ươn ướt
Hắn nâng càm của Mạc Thánh Tuyết lên, để hắn có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng, muốn biết nàng đang nghĩ gì, tay hắn khẽ chạm lên hai cánh môi anh đào mềm mại của nàng, chầm chậm di chuyển, thật muốn biết cảm giác khi môi lưỡi hai người chạm vào thì sẽ như thế nào.
Hắn cúi người xuống sát xuống, Mạc Thánh Tuyết cũng nhắm hai mắt, chờ đợi nụ hôn của hắn. khi môi hai người họ vừa chạm vào nhau, thì...
"cốc... cốc...!!!"
"Khốn kiếp..." Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Dinh Hạo tức giận mắng chữi trong bụng, còn Mạc Thánh Tuyết xấu hổ xoay mặt đi.
"vương gia! là thuộc hạ.."
"Là Vô Tình" thái độ của Dinh Hạo liền thay đổi, có phần nôn nóng hắn lập tức đứng dậy, chỉnh sửa lại y phục, rồi ra ngoài mở cửa.
"két..t...!"
"vương gia! đã có tin tức của quận chúa.." Vô Tình hối hả lên tiếng, vừa biết tin là hắn chạy ngay đến đây.
Dinh Hạo vui mừng hai mắt sáng rực, túm lấy người của Vô Tình.
"thật sao! Mạc Nhi đang ở đâu.."
.....................
Hai ngày sau - Hạo vương phủ.
Trong đại sảnh, mọi người đang tụ họp rất đông vui, tưng bừng ca múa, yến tiệc linh đình, người nào cũng ngà ngà say.
"hai ngươi có dự tính gì.." Dinh Hạo quay sang nhìn Đinh Hữu Thiên và Trần Khải.
"chúng tôi sẽ trở lại trấn Hà Thành, mở lại khách điếm Phụng lâu ..
"Trần Khải! vết thương của ngươi thì sao.." Dinh Hạo lên tiếng.
"đa tạ hảo ý của vương gia, ngự y nói vết thương ở chân của hắn có thể trị lành, nhưng còn mắt thì..." Đinh Hữu Thiên bộ dáng đau buồn, bất lực. Hai tay đặt trên gối hắn đều xiết lại thành quyền.
Lúc này lại có một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay hắn, vỗ nhẹ an ủi hắn.
"Thiên! ta đã quen với việc không nhìn thấy, ngươi không cần phải lo lắng cho ta.."
"Khải..!!"
Hai người tha thiết nhìn nhau, như thể trên thế giới này chỉ có hai người họ.
Dinh Hạo mỉm cười nhìn hai người Đinh Hữu Thiên, cùng Trần Khải, trên đời khó nhất là tìm được một tri kỹ, Dinh Hạo cũng mọng họ sẽ hạnh phúc bên nhau suốt đời, hắn chầm chậm đưa ly rượu lên uống cạn, lúc này hắn bỗng nhiên nhớ đến Mạc Nhi da diết.
"Tiểu Thường! ngươi không quay về Đường gia, chi bằng đến trấn Hà Thành với ta.." Đinh Tâm Lăng ngà ngà say, té nhào vào lòng của Đường Vô Thường, giả vờ say mượn cớ làm loạn trước ngực hắn.
"đại ca! huynh nhất định không muốn cùng đệ và phụ thân về Đường phủ, gầy dựng lại Đường gia sao..."
Đường Ân tiến tới, có phần hơi mong đợi, hoàng thượng đã xóa tội danh cho phụ thận, còn chiếu cáo thiên hạ, công khai xin lỗi Đường gia, còn cho người xây dựng lại Đường phủ giống như xưa.
"nhị đệ! ta đã quen với cuộc sống rày đây mai đó, nếu phải ở yên một nơi thật khó cho ta..."
"nếu huynh không muốn, thì đệ cũng không ép.."Đường Ân thái độ có phần giận dỗi, hắn chuyển sang đề tài khác
"không biết tên Lăng Thiên Lạc đó bây giờ ra sao..."
"đúng vậy, ta thật sự rất muốn đến đó để xem.."
.......................
Ngoại thành — Lăng Thiên quốc.
Thường ngày thì vắng vẽ bóng người, nhưng hôm nay đặc biệt nhộn nhịp, dọc theo hai bên đường dân chúng tụ tập rất đông, người đứng kẻ ngồi, nhìn dáng vẽ mỏi mòn chờ đợi của họ, cũng biết đã ra đây từ rất sớm.
Trên tay người nào cũng cầm cả thúng thức ăn.
"tới rồi kìa..!!"
"đâu..!!"
Mọi người vô cùng phấn chấn, tất cả đều đứng dậy, bộ dáng căm hờn, tức giận.
Một đám binh lính khôi giáp chỉnh tề, giương cao thanh đao đi trước, phía sau là binh sĩ và một người nữa hai tay hai chân đều bị xiềng xích.
"đi nhanh lên! ưởng mình còn là vương gia cao cao tại thượng sao.."
"đi nhah lên, từ đây đến Lăng Hoàng tự còn rất xa.."
"ầm..m..!!"
Lăng Thiên Lạc bị tên binh sĩ kéo tay, lôi đi té nhào xuống đất, mệt mỏi, không đứng dậy nổi. Nhưng không ai bước tới kéo hắn lên "hổ xuống đồng bằng bị chó táp" nếu là trước đây, sẽ có vô số kẽ chạy tới nịnh nọ hắn.
Khi hắn gian nan bò dậy, thì..
Lại có một tiểu huynh đệ, chỉ hơn mươi tuổi, bước tới trước mặt hắn, cúi người xuống nhìn Lăng Thiên Lạc.
Lăng Thiên Lạc mỉm cười nhìn cậu nhóc, thì ra vẫn còn người quan tâm hắn, hắn đưa tay ra chờ cậu nhóc kéo hắn dậy, nhưng..
"phụt..!!"
Cậu nhóc lại vô cùng tức giận, phỉ nhổ vào mặt của Lăng Thiên Lạc, phun vào mặt hắm một ngụm nước bọt.
"cẩu vương! chính vì ngươi mà phụ thân và đại ca ta phải bỏ mạng ở chiến trường..."
"cẩu vương, ngươi mau đền lại ca ca và phụ thân cho ta...hu..hu.."
"Bốp..bốp.!!"
Câu nhóc liên tục đánh vào người của Lăng Thiên Lạc, tức giận, uất ức, tủi hờn bấy lâu nay đều bộc phát hết trên người của hắn.
Lăng Thiên Lạc vô cùng bàng hoàng, sửng sốt, mặc cho cậu nhóc đánh đá vào người hắn. Những lời nói của câu nhóc, như một lưỡi dao đâm thằng vào tim hắn. Dù bị phụ hoàng hất hũi, bị mọi người khinh miệt hắn cũng không thấy khó chịu đau như bây giờ.
"hu..hu..!! cẩu vương ngươi đền tướng công lại cho ta.."
"trả lại hài tử cho ta..."
Một bà lão gần tám mươi, một một tiểu cô nương đôi mươi bước tới, cũng đánh tới tấp không ngừng tay.
"bốp..! bốp!"
"cạch..! cạch!!"
Lại vô số thứ trên tay màn thầu, cà chua, vì ngày hôm nay mà đã chuẩn bị từ trước, đang ném về phía Lăng Thiên Lạc, phẩn nộ vô cùng.
Tiếng mắng chữi, nguyền rũa dù có lớn, nhưng cũng không át nổi tiếng khóc than của họ, vang vọng cả trời cao.
"buông ra..!!
"Buông ra..!!"
Đám binh sĩ phải dùng cả vũ lực, giơ thương hù dọa, lôi đám người kia ra khỏi Lăng Thiên Lạc.
Lăng Thiên Lạc lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy khinh ghét chính mình, khi đối diện với nổi đau của những người dân vô tội này.
"ha..a..ha..!!"
Lăng Thiên Lạc như người ngây dại, cười đến thất điên bát đảo "phụ hoàng! thì ra đây mới chính là hình phạt tàn khóc mà người nói, người muốn ta tận mắt nhìn cảnh tượng này sao, quả cao minh, quả thật cao minh..."
Dân chúng hai bên đường sau khi đánh đến tay chân rã rời, cuối cùng cũng chịu ngừng tay, ánh mắt người nào cũng đỏ hoe, gân xanh nổi lên khắp trán, chỉ hận không phanh thây uống máu Lăng Thiên Lạc.
"tiếp tục lên đường.."
Binh sĩ tiếp tục kéo Lăng Thiên Lạc đi, nhưng lần này có phần hơi cẩn thận hơn, không cho đám người kia tới gần, dù sao hắn cũng là con của hoàng đế.
Tề vương gây ra tội tài đình như vậy, nhưng hoàng thượng cũng không giết hắn, chỉ phế bỏ tước vị, phạt suốt đời phụng sự trong lăng mộ tổ tiên, không được phép ra khỏi Lăng Hoàng tự nửa bước.
"cộp..! cộp!!"
Tiếng gió ngựa vang dội, bụi cát tung bay..
"đợi đã..!!"
Từ xa La Thanh người cưỡi hắc mã phóng như bay, đám người phía trước đều quay đầu lại nhìn, Lăng Thiên Lạc có hơi bất ngờ, nhìn hai tuấn mã chạy tới...
"Mẫu phi..!!"
"La Thanh ..!"
"hai người đến đây làm gì.." Lăng Thiên Lạc nhìn hai người trước mặt hắn, giọng điệu trách cứ nhiều hơn chất vất.
Thật ra nhìn y phục và hành lý trên người của Như phi và La Thanh hắn không cần hỏi cũng biết họ muốn gì. Nhưng hắn đang chịu tội, chứ không phải du ngoạn.
"La Thanh! Ngươi dẫn Như phi nương nương trở về, trước khi phụ hoàng biết chuyện lại tức giận..." Lăng Thiên Lạc trừng mắt nhìn La Thanh.
"Mẫu phi! không có ta ở đây, sẽ không ai lo lắng cho người, tốt nhât đừng gây chuyện với các phi tần khác.."
"Lạc nhi! mẫu phi vì ngươi mới ở lại hoàng cung, cố sống cố chết tranh đấu với đám phi tần kia, giờ ngươi đi rồi thì mẫu phi còn ở đó làm gì nữa...hay ngươi chê ta già cả vướng tay vướng chân muốn bỏ mặt ta.."
"mẫu phi! người biết thần nhi không có ý đó.."
"vương gia! từ nhỏ thầy tướng số nói... ta có số làm nô tài, người đi rồi không còn ai muốn thu nhận ta, nên ta chỉ có thể đi theo người..." La Thanh lên tiếng.
"nhưng bây giờ bổn vương, ta không còn là vương gia, cũng không có ngân lượng để trả cho ngươi, ngươi đi đi..."
Hắn không phải hiểu tâm ý của La Thanh, nhưng hắn đã đến mức này, ngay cả mẫu phi hắn còn lo không được thì làm sao có thể liên lụy người khác.
"nhưng mẫu phi có ngân lượng..."
Như phi mỉm cười lên tiếng, hiếm khi có một nô tài trung thành với chủ tử như La Thanh đây, bà đương nhiên ủng hộ hắn đến cùng, huống chi La Thanh từ nhỏ đi theo Lạc nhi, bên cạnh Lạc Nhi cũng cần có người chăm sóc.
"vương gia!" La Thanh ánh mắt đầy mong đợi nhìn Lăng Thiên Lạc
"Lạc nhi! La Thanh hắn trung thành như vậy, ngươi cố chấp làm gì.." Như phi lên tiếng.
Lăng Thiên Lạc đắn đo rất lâu, trước sự hối thúc của mẫu thân và ánh mắt trời mong của La Thanh...
"thôi được, nếu không có chủ tử nào chịu thu nhận ngươi, ta làm phước giữ ngươi lại bên cạnh.."
"đa tạ vương gia thu nhận."
Tại sao trước đây hắn không nhận ra tấm lòng này của họ, luôn oán trách phụ hoàng không yêu thương hắn, tự làm khổ bản thân, trong khi xung quanh hắn cũng có những người thật sự quan tâm đến hắn.
"các ngươi đã nói xong chưa, còn lên đường nữa.." Một tên quan binh ngẩn đầu nhìn lên trời, khó chịu vô cùng, vội đi tới trước.
"xin lỗi ! bây giờ chúng ta có thể đi.." Lăng Thiên Lạc, mỉm cười nhìn tên binh sĩ, vẽ mặt vô cùng bình thản có phần thông suốt.
"đi thôi.. đi thôi..!!"
Tên binh sĩ sau giây phút sửng sốt, liền bước nhanh tới lôi kéo Lăng Thiên Lạc, không nghĩ Lăng Thiên Lạc sẽ nói xin lỗi hắn, đúng là những người có thân phận cao quý, tính khí luôn thất thường khó đoán..
"cộp! cộp!!"
Sau khi đám người của Tề vương rời đ , thì từ đằng sau bụi cây hai nam tử bước ra, họ cũng đã đứng đây từ rất lâu, mọi chuyện diễn ra khi nãy, đều thu hết vào trong tầm mắt.
Ánh nắng phản chiếu lên đất, là bóng dáng thon dài cao quý.
"hoàng thượng! chúng ta về thôi,Tề vương cũng đã đi rất xa rồi..." Quế công công khúm núm bên cạnh, giọng điệu vô cùng nhỏ, lại sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Lăng Thiên Thần.
"ngươi nói lời của Thiên Lạc có đúng không.."
Quế công công có hơi sửng sốt, ít khi nào lão nhìn thấy thái độ này của Lăng Thiên Thần.
"đương nhiên không đúng, mặc dù người có phần thiên vị Hạo vương, nhưng với các vương gia khác người cũng rất yêu thương họ, nếu không người cũng không đứng đây.."
Lăng Thiên Thần quay sang cười khổ nhìn Quế công công
"Ngay cả ngươi cũng nói trẫm thiên vị Thiên Hàn, thì khó trách người khác nghĩ vậy, được rồi..trẫm sẽ cho mọi người thấy trẫm không hề thiên vị Thiên Hàn.."
"hoàng thượng lời người nói có ý gì..." Quế công công nhắn nhó khó hiểu nhìn chủ tử của lão.
"hồi cung.."
Quế công công cảm thấy có dự cảm bất lành, nhưng hắn hi vọng đừng vì những lời nói của hắn, nếu không Hạo vương sẽ không tha cho lão.
************
Trước cửa phòng.
Dinh Hạo vẫn còn đang nghĩ ngợi đến đến mệnh lệnh của phụ hoàng. Còn tưởng sau khi giãi quyết xong chuyện của Lăng Thiên Lạc có thể đi tìm Mạc Nhi, tự dưng lại gọi hắn vào cung, lại giao một chuyện không đâu ra đâu.
Hắn đến trước cửa phòng tự khi nào, bản thân cũng không hay. Bên trong sáng đèn, lại có tiếng động. Dinh Hạo bất ngờ khựng lại, người có thói quen vào phòng hắn vào giờ này, chỉ có một...
"Nhan đại tiểu thư! nàng càng ngày càng biết cách hù người..." Dinh Hạo thở dài, xoay người đóng cửa phòng lại.
"sao..ta như vậy không đẹp sao.."
Có lý nào, ở thọ yến ở Phùng gia, Bối nhi không phải cũng ăn mặc như vậy sao, hắn còn khen đẹp, sao đến phiên nàng lại nói là dọa người.
Đinh Tâm Lăng nói chẵng lẽ sai, cái gì mà mặc cũng như không mặc, mờ mờ ảo ảo là thứ mà nam nhân thích nhất. Hắn không thấy thích thì kế hoạch của nàng sẽ làm sao.
Dinh Hạo nhìn Nhan Song Song mặc y phục hở trên ló dưới, nếu người bước vào là một tên nam nhân khác, có phải bị nhìn thấy hết rồi sao, máu nóng đã nổi lên tới mặt.
"đẹp! nhưng mà.."
Dinh Hạo hắn cũng khá hiểu Song Song nhà mình, những lần nàng tỏ ra ân cần chu đáo, thì tám chín phần là có chuyện nhờ vã. Hôm nay tự dưng lại ăn mặc như chạy đến trước mặt hắn, cho hắn tiện nghi như vậy, chắc chắc có mờ ám..
"nói đi! nàng muốn gì.."
"ha..ha..! chàng càng ngày càng hiểu thiếp.." Nhan Song Song cười đến đất trời nghiêng ngã luôn.
"biết ngay sẽ như vậy mà.." Dinh Hạo lập tức quay sang nhìn Nhan Song Song, hắc lắc đầu giã vờ ngó lơ nàng, tiến đến giường chuẩn bị cởi giày đi ngủ.
"ngày mai, chàng đi trấn Thanh Hà, thiếp muốn đi theo.." Nhan Song Song nhỏ giọng, tha thiết nhìn hắn.
"trấn Thanh Hà đang có đại dịch, nàng theo làm gì chứ.." Dinh Hạo mày kiếm nhăn lại, vô cùng khó hiểu nhìn Song Song.
"không phải chàng cũng dẫn Phi Yến đi theo, tại sao thiếp không thể.."
"Phi Yến nhất thiết phải đi, còn nàng thì.."
"thiếp thì sao, có phải chàng cũng sẽ dẫn thiếp đi.." Nhan Song Song lập tức chạy đến bên giường, ánh mắt mong đợi nhìn hắn.
Nhưng hắn lại tạt ngay vào mặt nàng một gáo nước lạnh.
"không bao giờ..."
"chàng đáng ghét, còn nói yêu thiếp, chỉ có việc dẫn thiếp theo chàng cũng không muốn...hu..hu..." Nhan Song Song bắt đầu nhảy dựng lên.
Kế hoạch thứ nhất thất bại, tiếp tục thực hiện kế sách thứ hai "nước mắt giai nhân.."
Đinh Tâm Lăng nói nam nhân sợ nhất là nước mắt của nữ nhi, không biết có hiệu quả không, phải thử rồi mới biết...
Quả nhiên Dinh Hạo đã quay người lại.
"ta dẫn nàng theo được chưa..."
"thật không...vậy thiếp đi chuẩn bị..." Nhan Song Song vùi mừng, vừa xoay lưng lại bị Dinh Hạo kéo lại.
"như vậy mà đã để nàng đi, có phải ta quá thiệt thòi.."
"chàng có ý gì.."
Nhan Song Song còn chưa tiếp thu hết lời hắn, thì tay còn lại cũng bị hắn nắm chặt, chỉ một cái nhích người hắn đã kéo nàng lên giường.
"ầm..!!!" Cả hai đã ngã xuống.
Nhan Song Song thì nằm phía dưới, còn Dinh Hạo thì nằm trên, hắn còn đang trêu đùa y phục trên người nàng.
"chỉ muốn cùng nàng tâm sự.." Dinh Hạo mỉm cười nhìn nàng.
"vậy tại sao, chàng lại cởi y phục..." Nhan Song Song có hơi xấu hổ khi nhìn Dinh Hạo đang mình trần đối diện nàng, trống ngực liên hồi.
"quá vướng bận..." Dinh Hạo dừng động tác, ngẩn đầu lên nói nói chưa quá hai câu, đã tiếp tục cởi y phục.
"chàng muốn tâm sự, thì liên quan gì đến y phục ..."
Nhan Song Song hai mắt trợn tròn, khi nhìn thấy hành động tiếp theo của Dinh Hạo, không biết làm sao chống đỡ.
"cởi y phục của chàng được rồi, cần gì cởi cả y phục của thiếp.." Nhan Song Song hét lên.
"ta nói rồi... muốn cùng nàng tâm sự..." tay Dinh Hạo đang đặt ở trước yếm đỏ của nàng, ngẩn đầu lên nhìn nàng.
"Vèo..o..!!"
Hắn dứt lời, liền giựt mạnh chiếc yếm ra khỏi người Nhan Song Song, cảnh xuân xinh đẹp liền hiện ra trước mặt. Khuôn mặt hắn liền tối sầm.
Tâm sự kiểu gì mà y phục đều cởi, có đứa ngốc mới không biết hắn muốn gì. Nhưng có phải quá nhanh, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ tới, nhưng nàng vẫn chưa chuẩn bị.
"cái gì mà tâm sự...chàng là tên hổn đãn, không được cắn ở đó.."
"á..!!"
Nhan Song Song mặt nhăn mày nhó, nhìn hắn đang hì hục cày cấy, xoa xoa nắn nắn hai bánh bao trước ngực nàng.
"vậy ở đây thì sao.."
"ưm.. ở ..đó..ưm"
Nhan Song Song đau có, thoải mái có, ngứa ngái cũng có, vô số cảm xúc cuộn tròn thành một khối, không biết phải nói sao.
Đầu lưỡi hắn đang xoay tròn liếm quanh nụ hoa trước ngực nàng, dù không có nhìn thấy, nàng cũng biết trước ngực nàng đều là mật ngọt từ miệng hắn mà ra.
Bàn tay ma quái của hắn lại đặt dưới hạ thân nàng, không trực tiếp đi vào, mà chỉ vuốt ve âu yếm, trêu đùa cỏ non trước cửa động, càng làm nàng nên thên ngứa ngái, vặn vẹo cơ thể.
"nàng thật đẹp"
Chổ đó có gì đẹp, Nhan Song Song nghe thấy càng xấu hổ, nhìn cái đầu đen nhánh của hắn đang ở bên dưới, chỉ muốn khép chặt hai chân lại, né tránh không cho hắn tiếp tục nhìn nơi riêng tư của nàng.
Nhưng hắn lại cường hãn, tách hai chân nàng ra, càng không chút kiên dè chiêm ngưỡng vẽ đẹp bên dưới của nàng.
Nhan Song Song cả người cao thấp trên dưới, đều trở nên đỏ bừng, khắp người như có lửa thiêu đốt, dù hắn vẫn chưa làm gì chỉ đơn giản là nhìn thôi, nhưng lại có một dòng nhiệt đang chạy xuống hạ thân nàng
Trong phòng lại vô cùng yên lặng, đến mức nàng có thể nghe được tiếng nước đang chảy ra từ khe nhỏ hẹp giữa hai chân nàng, xấu hổ đến cực độ, nàng chỉ muốn kiếm một cái hang mà chui xuống.
Tay hắn đang thấm ướt cả mật ngọt của nàng, vô lại hắn đưa tay lên liếm lấy, còn ra vẽ phóng đãng.
"Song nhi! mật của nàng thật ngọt, có muốn nếm thử không..!"
Nhan Song Song xấu hổ cắn chặt răng, càng cố gắng kiềm chế thì lại càng chảy ra nhiều hơn, nàng ước gì chỉ có thể ngất xỉu ngay tại chổ.
Đang lúc cao trào...
"keng..! keng!!"
Từ bên ngoài vang lên tiếng trống chiêng vang dội, cảnh dâm mị trong phòng đều đị đánh tan.
"Cứu hỏa! cứu hỏa!!
Dinh Hạo và Nhan Song Song lập tức đứng dậy, kéo y phục lại mặc trên người, rồi đẩy cửa bước ra.
"Ầm...m..!"
Bên ngoài vô cùng huynh náo người chạy tán loạn, hắn không biết bắt đầu hỏi từ đâu, đúng lúc Vệ Phong đi tới.
"Vệ Tổng quản! bên ngoài đã xảy ra chuyện gì..." Dinh Hạo chụp lấy tay của Vệ Phong kéo lại..
"Đại lao hình bộ đang bốc cháy, đám cháy vô cùng lớn, thuộc hạ đang dẫn người qua đó dập lửa phụ.."
.......................
Hậu sơn- Ninh vương phủ
Bên ngoài trước sau đều vắng vẽ bóng người, không người canh gác, trước thạch động cây cối um tùm, núi giả xây cao, thác nước từ trên cao ồ ạt trút xuống, không ngờ đến đây chính là lối vào mật thất.
Những ánh kim loại lấp lánh thấp sáng cả mật thất . Ngoài nhưng kim ngân châu báu ra, thì tất cả đều là binh khí sắc bén sáng bóng, trên dưới hơn mười mấy vạn cây.
Lăng Thiên Phong lười biếng, cầm lấy một thanh đao lên xem, cây đao sáng bóng đến mức hắn có thể nhìn thấy những người đang đứng phía sau.
"ké..t...t!!"
Cánh cửa hầm băng được đẩy ra...
"vương gia! hắn đã được dẫn tới.." Tiểu Thanh Tử phía sau lên tiếng.
Đi phía sau là tên hắc y nhân luôn theo bên cạnh Tề vương, mấy ngày trước bị giam vào đại lao hình bộ, đúng lúc tối qua hình bộ bốc cháy, mà hiện tại hắn đang xuất hiện ở đây.
Nhưng không phải là vẽ mặt tiểu nhân ti tiện như trước đây, khi ở bên cạnh Lăng Thiên Lạc, cương nghị cứng rắn, là một đại nam nhân đỉnh thiên lập địa, hắn không hề lộ vẽ khiếp sợ khi đối diện cùng Lăng Thiên Phong.
"cạch..!!" trong hầm băng âm thanh vô cùng vang vọng
Lăng Thiên Phong tức giận, không nói lời nào đã ném thanh đao xuống trước mặt tên hắc y nhân.
"cầm lấy.."
"vương gia..!" Tiểu Thanh Tử vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ vương gia muốn hắn chết.
Tên hắc y lập tức cầm lấy thanh đao lên, hành động vô cùng dứt khoát, đặt thanh đao lên cổ chính mình, có hơi lưu luyến nhìn Lăng Thiên Phong, trước khi xuống tay.
"vương gia.." Tiểu Thanh Tử lại tiếp tục lên tiếng, người thật muốn hắn chết sao.
Lăng Thiên Phong vẫn không nói gì, tên hắc y nhân thái độ cương quyết hơn, hắn nhắm chặt hai mắt lại, dứt khoát xuống tay. Nhưng kéo mãi cây đao vẫn không hề nhúc nhích, lại có một lực rất mạnh đang giữ chặt cây cao.Hắn liền mở mắt ra xem chuyện gì, có phần hơi kinh ngạc..
"ha..ha...!!! bổn vương chỉ đùa với ngươi thôi, Tử Dực ngươi đứng lên đi "Lăng Thiên Phong đang nắm chắc lấy thanh đao.
"hừm...vương gia, nô tài còn tưởng người muốn giết hắn thật.." Tiểu Thanh Tử thở phào nhẹ nhõm.
"Mạng của Tử Dục, là do vương gia lượm về, người muốn ta chết, ta sẽ không phàn nàn nửa câu, hơn nữa...nhiệm vụ lần này vương gia giao phó ta lại thất bại, thật không còn mặt mũi nào nhìn vương gia..."
Hắn là cô nhi, ăn xin trên đường, chịu nhiều lời miệt kinh, may mắn được vương gia thu nhận, khi đó Lăng Thiên Phong hắn cũng chỉ là một tiểu hài tử, Tử Dực mang ơn người nhớ mãi không quên.
"Tử Dực! ngươi.." Tiểu Thanh Tử tức giận nhìn tên huynh đệ cùng hắn nối khố nhiều năm.
"Tử Dực! ngươi theo ta nhiều năm, sao ta lại nở giết hắn.." Lăng Thiên Phong mỉm cười nhìn Tiểu Thanh Tử và Tử Dực
"vương gia! do thuộc hạ vô dụng, đã phụ kỳ vọng của người ...bốp...!!! " Tử Dực dập đầu xuống đất, tiếng kêu vô cùng vang dội..
"Tử Dực! ngươi đứng lên đi .." Lăng Thiên Phong lập tức đứng lên kéo Tử Dực dậy.
"người vì ta ở cạnh Tề vương nhiều năm, chịu biết bao nhiêu uất ức, thiệt thòi ta điều biết..."
"nhưng lần này vẫn không thể giết được Hạo vương, phá hư kế hoạch của vương gia, là do thuộc hạ không suy nghĩ thấu đáo.." Tử Dực tiếp tục lên tiếng nhận trách nhiệm về mình.
"cũng không hoàn toàn thất bại, dù không giết chết được Hạo vương, nhưng đã lật đổ được Tề vương.." Lăng Thiên Phong mỉm cười nhìn y.
Tử Dực nghe vậy, gánh nặng trong lòng hắn cũng được buông xuống, liền đứng dậy. Cung kính đứng phía sau của Lăng Thiên Phong
"vương gia! số binh khí này dù sao cũng là của triều đình, người cũng không nên giữ lại .."
"ngươi yên tâm, rất nhanh sẽ dùng đến chúng"
Tử Dực theo Lăng Thiên Phong nhiều năm, không dám nói là con sâu đi guốc trong bụng vương gia, nhưng cũng được coi là thấu hiểu vô cùng, một cái nhíu mày của vương gia, hắn cũng biết người đang nghĩ gì
" vây...người tiếp theo vương gia muốn đối phó là .."
Lăng Thiên Phong không trả lời, khóe miệng nhếch lên nhìn Tử Dực cùng Tiểu Thanh Tử.
"ha..ha..."
********hết chương 41***********
******
Điện kim loan - Lăng Thiên quốc
Bá quan văn võ hai bên đều cúi đầu gục mặt, chính điện là hoàng đế Lăng Thiên quốc Lăng Thiên Thần khí tức bừng bừng, bầu không khí như ngưng động, ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng.
"cộp..cộp..!!"
Nghe ra tiếng bước chân đang tiến gần, họ len lén ngẩn đầu lên nhìn những người đang tiến vào.
Dinh Hạo, Lăng Thiên Kỳ, Lăng Thiên Lạc và đám người của Đường Vô Thường lần lượt xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều dõi theo từng bước chân của họ.
Không khí đang lắng động, thì vang lên tiếng gào hét thảm thiết của hắc y nhân.
"vương gia! xin cứu mạng, xin cứu mạng thuộc hạ.."
Tên hắc y nhân người bầm dập thương tích, đang quỳ trước đại điện, vừa nhìn thấy Lăng Thiên Lạc, lập tức bổ nhào tới, dáng vẽ tiểu nhân luôn miệng kêu cứu.
"vương gia! thuộc hạ không muốn chết, tất cả việc thuộc hạ làm, đều là làm theo lệnh của người, truy sát Hạo vương, mưu hại Đường tướng quân, phóng hỏa thiêu hủy Đinh gia trang, nô tài chỉ tuân mệnh người hành sự..."
Tên hắc y nhân ôm chặt lấy chân của Lăng Thiên Lạc, bám riết không buông, nước mắt nước mũi đều chảy hết.
"Khốn kiếp.."
"bốp..!!"
Lăng Thiên Lạc ánh mắt khinh miệt, tức giận hắn đá mạnh vào người tên hắc y nhân, bước vào giữa đại điện.
"rầm!!"
Tất cả tấu chương trên bàn, đều bị Lăng Thiên Thần ném hết xuống đất, vẽ mặt vô cùng tức giận.
"hoàng thượng! xin hãy bớt giận.." Tất cả đám bá quan dưới triều lại một phen giựt thót tim, đồng thanh lên tiếng.
Không khí đại điện càng trở nên căng thẳng, so với trước khi Lăng Thiên Lạc bước vào, thì càng ngột ngạt khó thở hơn. Ai nấy đều quỳ sát đất, mắt nhìn qua lại chứ không dám ngẩn đầu lên.
"Vèo...o..!!!"
Từ trên bàn một tờ giấy được ném thẳng xuống trước mặt Lăng Thiên Lạc.
"Thiên Lạc! ngươi giãi thích sao với trẫm.."
Lăng Thiên Lạc mỉm cười, thứ hắn cố công tìm kiếm nhiều năm, bây giờ lại xuất hiện trước mắt hắn, đáng lý hắn nên vui vẽ mới phải, nhưng tìm thấy trong hoàn cảnh này, hắn thật không biết nên khóc hay cười.
"sao không nói..!!" Lăng Thiên Thần tức giận quát tháo
"phụ hoàng! người muốn ta nói gì..!" Lăng Thiên Lạc khéo miệng nhếch lên. Dù hắn muốn tiếp tục giả dối, thì liệu lời hắn nói ra phụ hoàng có tin không.
"ngươi..." Lăng Thiên Thần tức giận chỉ tay về phía Lăng Thiên Lạc
"khế ước này có phải do ngươi viết, còn con dấu cũng do ngươi đóng lên.."
"nếu nhi thần nói không phải, người có tin không.."
Lăng Thiên Thần nhìn thấy bộ dáng đến chết không hối cãi này của Lăng Thiên Lạc càng thêm phẩn nộ.
"ngươi thật to gan, giết người phóng hỏa, mưu hại mệnh quan triều đình, có việc nào không phải của người làm, còn cấu kết với Phổ Tạng, tự ý cất giữ đại pháo, ngươi làm trẫm quá thất vọng.."
"ầm..m...m!!" Lăng Thiên Thần tức giận đập tay xuống bàn
"hoàng thượng xin bớt giận, coi trọng long thể.." Quế công công lo lắng lên tiếng.
"Ha! ha..ha..!!"
Lăng Thiên Lạc như một người điên cười ngạo nghễnh giữa đại điện, người nhiều người tròn to mắt kinh ngạc.
"phụ hoàng! nếu người đứng đây là hắn, không phải nhi thần, thì người có giận dữ như vậy không, hay sẽ bao che cho hắn..." Lăng Thiên Lạc tức giận chỉ tay về phía Dinh Hạo.
"câm miệng lại..!" Lăng Thiên Thần tức giận quát tháo
Lăng Thiên Lạc giọng điệu hờn trách, nhìn Lăng Thiên Thần:
"Phụ hoàng! trong lòng người chỉ có mỗi Thiên Hàn, dù ta có tài giỏi cố gắng đến mấy, trong mắt người cũng không thể nào sánh bằng hắn..."
"là người quá thiên vị, chuyện đến bước này đều là do người ép ta, nếu muốn trách tội... thì người nên chịu tội chính là phụ hoàng..!!"
"ầm..m..!!"
"To gan! lôi tên khốn kiếp này ra cho trẫm, trẫm không muốn nhìn thấy mặt hắn.." Lăng Thiên Thần lại càng tức giận, bật người đứng dậy
"ha..ha...tất cả do người gây ra..." Lăng Thiên Lạc lại như người điên kêu gào.
Thị vị bên ngoài lập tức tiến vào trong, trái phải hai bên kéo Lăng Thiên Lạc ra khỏi đại điện.
"chỉ là mới bắt đầu, không riêng gì ta mà họ cũng giống như ta, phụ hoàng người chờ xem, quả báo đến với người..."Giọng nói oán trách của Lăng Thiên Lạc không chỉ vang vào đại điện mà khắp hoàng cung điều nghe thấy.
"phụ hoàng! còn tên hắc y nhân này..." Lăng Thiên Phong bước ra giữa cúi người nhìn Lăng Thiên Thần.
"giam vào thiên lao.."
"các ngươi ra ngoài hết đi, trẫm muốn nghỉ ngơi.."
Lăng Thiên Thần mệt mỏi, giơ tay xua đuổi người. Trong đầu đang còn nghĩ đến lời nói Lăng Thiên Lạc khi nãy "có phải đây là lỗi của hắn, do hắn quá thiên vị Thiên Hàn mà ra, khiến chúng sinh lòng đố kỵ..."
"Hạ quan cáo lui.."
"nhi thần cáo lui.."
Cả đám vương gia, đại thần sau khi thành lễ quân thần với Lăng Thiên Thần liền lặng lẽ cáo lui, không muốn kinh động đến tâm trạng của hắn.
"Thiên Hàn! lát nữa hãy ghé qua Ninh Thọ cung, hoàng thái hậu rất muốn gặp ngươi.."
Dù phụ hoàng không nói thì hắn cũng sẽ ghé qua Ninh Thọ cung, tiện thể thăm mẫu thân của hắn, khi nãy hắn tới Chiêu Dương Cung thì mẫu thân vẫn còn đang nằm trên giường.
"dạ phụ hoàng..!"
Dinh Hạo vừa xoay người ra cửa, thì một thân ảnh quen thuộc đang chạy tới.
"Hàn nhi...!"
Đông Phương Thu Khuê mặt mày hốc hác, cơ thể xanh xao gầy còm, ngay cả phượng liễn cũng không đội, cũng không có trang điểm, đang vịnh cửa.
"mẫu hậu.." Dinh Hạo vội chạy đến đở mẫu thân hắn.
"Hàn nhi, ngươi thật không..ng..." Đông Phương Thu Khuê chưa nói dứt lời, đã bất tĩnh nhân sự, té ngay xuống đất.
"Khuê nhi..!!"
"gọi ngự y..!!
Lăng Thiên Thần, từ trên ghế rồng hốt hoảng chạy xuống bồng lấy Đông Phương Thu Khuê hướng Chiêu Dương Cung. Dinh Hạo cũng lo lắng đuổi theo sau.
**************
Hạo vương phủ.
Khi Dinh Hạo trở về Hạo vương phủ đã là chuyện của ngày hôm sau, toàn thân rã rời, nô tài khắp nơi nhìn thấy hắn thì xầm xì bàn tán, hắn cũng không bận tâm họ nói gì, chỉ muốn nhìn thấy các cô vợ xinh đẹp của hắn, sau đó ngủ một giấc thật ngon.
"vương gia! nô tài rất lo cho người, hu...hu...vương gia người thật còn sống..."
Đón hắn trở về, không phải là cái ôm thắm thiết của một mỹ nhân, hắn hằng mong đợi mà là tiếng khóc chói tai của Tiểu lục tử.
"vương gia! nô tài, ngày đêm đều..."
"Á..!!!" Tiểu lục tử chưa kịp câu thứ hai, đã bị một bàn tay kéo lại, giựt mạnh ra phía sau.
"Thiên Hàn..."
Nhan Song Song vừa chạy tới đã đẩy Tiểu lục tử, ôm chặt lấy Dinh Hạo, không còn chút hình tượng nào, nàng khóc như một đứa trẻ.
"Chàng có sao không...có chổ nào không khỏe... trên người chàng có chổ nào bị thương không.."
Tiểu lục tử lao đao, té ngã, hắn trừng mắt nhìn Nhan Song Song.
"Song Nhi! ta thật sự không sao..." Dinh Hạo mỉm cười nhìn Nhan Song Song.
"Chàng còn nói không sao, từ trên núi rớt xuống, lại nói không sao...tại sao lại ngu ngốc như vậy.." Nhan Song Song tức giận đập vào ngực hắn, trách hắn vì sao lại hành động dại dột.
Dinh Hạo mỉm cười chụp lấy tay của nàng, sau đó nhìn ngó xung quanh, từ cổng lớn đến đại sảnh, ngoài vài tên nô tài, thì bóng dáng của người hắn cần tìm lại không thấy đâu.
Dinh Hạo từ cõi chết trở về, còn nghĩ sẽ gặp được tất cả vợ yêu của hắn, ngờ đâu chỉ có mỗi một Nhan Song Song, có chút thất vọng.
"Tịnh nhi đâu, sao ta không thấy nàng ta.."
"Vương phi! đang ở Tướng quân phủ, Mộ Dung thiên tuế và lão tướng quân đều rất lo lắng, muốn tỷ ấy ở lại phủ vài ngày..."
"chàng thật không bị thương chổ nào chứ..." Nhan Song Song lo lắng, tìm kiếm thương tích trên người hắn, ít nhất phải tậm mắt nhìn thấy hắn không có vết thương nào trên người, nàng mới yên tâm.
Nhưng Dinh Hạo lại không nghe thấy lời nàng, tiếp tục tìm kiếm xung quanh..
"còn Phi Yến đâu, sao không thấy nàng ta.."
"Thiên Hàn! tại sao chàng không quan tâm ta, mấy ngày nay ta đều rất lo lắng cho chàng, nhưng tại sao chàng lại cứ hỏi về họ.." Nhan Song Song tức giận đẩy hắn ra, quay người sang chổ khác.
"ta thật xin lỗi! Song nhi nàng đừng giận mà, ta cũng rất nhớ nàng.." Dinh Hạo kéo nàng lại gần
"thật không.." Nhan Song Song quay sang, mặt xụ thành một đóng nhìn hắn.
"đương nhiên.."
Dinh Hạo ôm chặt Nhan Song Song trong ngực, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn ngó khắp nơi, còn Nhan Song Song thì gục đầu vào ngực hắn cười tươi như hoa nở.
Thật ra Dinh Hạo còn một người nữa muốn hỏi, nhưng xem ra tâm trạng của Nhan đại tiểu thư lúc này không thích hợp.
Nhưng tại sao nàng ta không tới, do quan hệ của họ không tốt đến mức như hắn nghĩ. Ánh mắt hẳn dừng lại trên thân ảnh của bạch y nữ tử đang đứng lấp ló kia, có phải nàng không...
Từ phía sau hành lang.
"công chúa! tại sao chúng ta không ra mừng vương gia trở về, mà lại đứng đây.."
Hạ Lan quay sang nhìn Mạc Thánh Tuyết, từ lúc hay tin vương gia xảy ra chuyện, công chúa đêm ngày ăn ngủ không yên, cứ cách mấy ngày, lại sai nàng sang hỏi Vệ Tổng quản đã có tin tức của vương gia chưa.
Biết vương gia hôm nay sẽ hồi phủ, từ sáng sớm quận chúa đã như người mất hồn, cứ đứng ngóng trông, tại sao vương gia về rồi, công chúa chỉ đứng từ xa mà nhìn, như người ngoài cuộc, so với vị Nhan cô nương kia, thì công chúa cũng như nàng ta đều là thị thiếp của vương gia.
"Lan nhi! chúng ta trở lại Tây Phòng.."
"hả..a!" Lan Nhi há mồm kinh ngạc.
Mạc Thánh Tuyết lên tiếng, rồi xoay người bỏ đi, hướng Tây viện của nàng, Lan Nhi càng khó hiểu đuổi theo phía sau.
...............
Tây viện.
Hạ Lan sau khi thay xong ấm trà, thì tiếp tục công việc thường ngày, nhưng vẫn không thể tập trung, do cứ suy nghĩ mãi chuyện vừa rồi, nhịn không được đành phải lên tiếng.
"công chúa! người thật không muốn đi gặp vương gia sao, người như vậy, vương gia sẽ không biết người rất quan tâm đến ngài ấy.."
Mạc Thánh Tuyết tay ngà đang nâng phím ngọc, âm thanh cây đàn cũng dừng lại, nàng quay sang nhìn Hạ Lan.
"Lan nhi! em ra ngoài đi, ta muốn được thanh tịnh..."
"dạ! công chúa..." Hạ Lang nhăn nhó lên tiếng rồi đẩy đi ra ngoài.
"két...tt..!!" Cánh cửa chầm chậm khép lại
Trong phòng chỉ còn mỗi tiếng đàn và Mạc Thánh Tuyết, dù tiếng đàn có hay có du dương bay bổng, cũng không thể che đậy được tâm trạng đang xáo trộn của người đánh đàn.
Nàng cũng không biết phải làm sao trả lời câu hỏi của Hạ Lan, từ xa nhìn thấy hắn, tận mắt thấy hắn bình an vô sự thì nàng đã rất vui, việc hắn có biết nàng lo lắng cho hắn hay không, có cần thiết không.
"két...tt..!!" Cánh cửa lại bị đẩy ra từ bên ngoài.
"ta muốn được yên tĩnh.."
"vậy..bỗn vương ra ngoài, không phiền nàng.."
Mạc Thánh Tuyết còn tưởng người bước vào là nha đầu Lan nhi của nàng, không muốn nghe thấy những lời vô bổ khi nãy, nên không ngẩn đầu lên, xem đó là ai đã lên tiếng xua đuổi.
Dinh Hạo khi nghe thấy tiếng đàn của nàng, lại không làm chủ được đôi chân, vô thức mà theo tiếng đàn đến đây, khi nghe nàng nói vậy có chút thất vọng xoay người đi.
"vương gia.."
Mạc Thánh Tuyết giựt mình khi nhận ra đó là giọng của hắn,lập tức bước tới, khi nãy nhìn hắn từ xa nàng không có can đảm bước tới, nhưng bây giờ hắn đã tới, nàng càng không muốn hắn đi.
"Tuyết nhi tham kiến vương gia, thỉnh người ở lại.."
Mặc Thánh Tuyết vì quá gấp rút va vào chiếc ghế dưới chân, trời đất quay cuồng, cả người xiu vẹo té ngã...
"á..a.a!!"
Nhưng nàng lại không thấy đau, còn cảm thấy nền nhà hôm nay khá là mềm mại, ngẩn đầu lên là nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn. Hai tay hắn đang ôm chặt lấy người nàng.
"nếu nàng muốn ...đêm nay, bổn vương sẽ ngủ lại đây.."
Mặc Thánh Tuyết có chút xấu hổ, bò khỏi người Dinh Hạo, sửa sang lại y phục trên người. Dù cố gắng thế nào thì cũng không thể che đậy khuôn mặt đang đỏ bừng của nàng, vì những lời vừa rồi của hắn. Những giây sau đó không ai nói lời nào, không khí trở nên mập mờ ám muội.
"ta nghe nói.. ngươi bị thương, vết thương có nghiêm trọng không..." Mặc Thánh Tuyết lên tiếng
"nàng có muốn xem không.." Dinh Hạo nhìn nàng.
"có thể sao.." Mặc Thánh Tuyết sửng sốt lên tiếng
"đương nhiên, có thể.."
Dinh Hạo bắt đầu tháo thắt lưng của hắn xuống, khuôn mặt của Mạc Thánh Tuyết lại càng đỏ hơn, khó hiểu nhìn hắn.
"vương gia! sao người lại cởi y phục.." Mặc Thánh Tuyết liền xoay mặt đi, không dám đối diện cùng hắn.
"không phải nàng muốn xem sao..."
Hắn kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đối diện cùng hắn, lúc này người xấu hổ nhất chính là nàng, do nàng suy nghĩ quá nhiều.
Dinh Hạo chỉ hơi nới lõng y phục, xoay lưng về phía nàng đễ lộ ra vết thương trên lưng cho Mặc Thánh Tuyết xem, trên dưới y phục hắn vẫn rất chỉnh tề, ngay ngắn.
"rất sâu..."
Bàn tay của Mạc Thánh Tuyết không nhịn được đã đặt lên tấm lưng trần của hắn, vuốt dọc theo vết thương, lời nói như nghẹn lại ở cổ họng. "Hắn vì vương phi có thể hi sinh nhiều như vậy, nếu đổi lại là nàng liệu hắn có làm vậy không..."
"vương gia thật rất yêu vương phi.." Mạc Thánh Tuyết bỗng dưng cảm thấy có chút mất mát, trống rỗng.
"không riêng gì Tịnh nhi, nếu một trong các nàng xảy ra chuyện.. ta cũng sẽ làm như vậy.."
Mạc Thánh Tuyết như chết lặng người, hắn vừa nói gì trong số các nàng, ý hắn có phải bao gồm luôn cả nàng, nếu người gặp nạn là Mạc Thánh Tuyết nàng hắn cũng sẽ làm như vậy.
"sao nàng lại khóc.." Hắn xoay người lại ánh mắt nhu tình nhìn nàng.
"không có gì.." Mạc Thánh Tuyết mỉm cười lắc đầu nhìn hắn, hai mắt ươn ướt
Hắn nâng càm của Mạc Thánh Tuyết lên, để hắn có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng, muốn biết nàng đang nghĩ gì, tay hắn khẽ chạm lên hai cánh môi anh đào mềm mại của nàng, chầm chậm di chuyển, thật muốn biết cảm giác khi môi lưỡi hai người chạm vào thì sẽ như thế nào.
Hắn cúi người xuống sát xuống, Mạc Thánh Tuyết cũng nhắm hai mắt, chờ đợi nụ hôn của hắn. khi môi hai người họ vừa chạm vào nhau, thì...
"cốc... cốc...!!!"
"Khốn kiếp..." Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Dinh Hạo tức giận mắng chữi trong bụng, còn Mạc Thánh Tuyết xấu hổ xoay mặt đi.
"vương gia! là thuộc hạ.."
"Là Vô Tình" thái độ của Dinh Hạo liền thay đổi, có phần nôn nóng hắn lập tức đứng dậy, chỉnh sửa lại y phục, rồi ra ngoài mở cửa.
"két..t...!"
"vương gia! đã có tin tức của quận chúa.." Vô Tình hối hả lên tiếng, vừa biết tin là hắn chạy ngay đến đây.
Dinh Hạo vui mừng hai mắt sáng rực, túm lấy người của Vô Tình.
"thật sao! Mạc Nhi đang ở đâu.."
.....................
Hai ngày sau - Hạo vương phủ.
Trong đại sảnh, mọi người đang tụ họp rất đông vui, tưng bừng ca múa, yến tiệc linh đình, người nào cũng ngà ngà say.
"hai ngươi có dự tính gì.." Dinh Hạo quay sang nhìn Đinh Hữu Thiên và Trần Khải.
"chúng tôi sẽ trở lại trấn Hà Thành, mở lại khách điếm Phụng lâu ..
"Trần Khải! vết thương của ngươi thì sao.." Dinh Hạo lên tiếng.
"đa tạ hảo ý của vương gia, ngự y nói vết thương ở chân của hắn có thể trị lành, nhưng còn mắt thì..." Đinh Hữu Thiên bộ dáng đau buồn, bất lực. Hai tay đặt trên gối hắn đều xiết lại thành quyền.
Lúc này lại có một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay hắn, vỗ nhẹ an ủi hắn.
"Thiên! ta đã quen với việc không nhìn thấy, ngươi không cần phải lo lắng cho ta.."
"Khải..!!"
Hai người tha thiết nhìn nhau, như thể trên thế giới này chỉ có hai người họ.
Dinh Hạo mỉm cười nhìn hai người Đinh Hữu Thiên, cùng Trần Khải, trên đời khó nhất là tìm được một tri kỹ, Dinh Hạo cũng mọng họ sẽ hạnh phúc bên nhau suốt đời, hắn chầm chậm đưa ly rượu lên uống cạn, lúc này hắn bỗng nhiên nhớ đến Mạc Nhi da diết.
"Tiểu Thường! ngươi không quay về Đường gia, chi bằng đến trấn Hà Thành với ta.." Đinh Tâm Lăng ngà ngà say, té nhào vào lòng của Đường Vô Thường, giả vờ say mượn cớ làm loạn trước ngực hắn.
"đại ca! huynh nhất định không muốn cùng đệ và phụ thân về Đường phủ, gầy dựng lại Đường gia sao..."
Đường Ân tiến tới, có phần hơi mong đợi, hoàng thượng đã xóa tội danh cho phụ thận, còn chiếu cáo thiên hạ, công khai xin lỗi Đường gia, còn cho người xây dựng lại Đường phủ giống như xưa.
"nhị đệ! ta đã quen với cuộc sống rày đây mai đó, nếu phải ở yên một nơi thật khó cho ta..."
"nếu huynh không muốn, thì đệ cũng không ép.."Đường Ân thái độ có phần giận dỗi, hắn chuyển sang đề tài khác
"không biết tên Lăng Thiên Lạc đó bây giờ ra sao..."
"đúng vậy, ta thật sự rất muốn đến đó để xem.."
.......................
Ngoại thành — Lăng Thiên quốc.
Thường ngày thì vắng vẽ bóng người, nhưng hôm nay đặc biệt nhộn nhịp, dọc theo hai bên đường dân chúng tụ tập rất đông, người đứng kẻ ngồi, nhìn dáng vẽ mỏi mòn chờ đợi của họ, cũng biết đã ra đây từ rất sớm.
Trên tay người nào cũng cầm cả thúng thức ăn.
"tới rồi kìa..!!"
"đâu..!!"
Mọi người vô cùng phấn chấn, tất cả đều đứng dậy, bộ dáng căm hờn, tức giận.
Một đám binh lính khôi giáp chỉnh tề, giương cao thanh đao đi trước, phía sau là binh sĩ và một người nữa hai tay hai chân đều bị xiềng xích.
"đi nhanh lên! ưởng mình còn là vương gia cao cao tại thượng sao.."
"đi nhah lên, từ đây đến Lăng Hoàng tự còn rất xa.."
"ầm..m..!!"
Lăng Thiên Lạc bị tên binh sĩ kéo tay, lôi đi té nhào xuống đất, mệt mỏi, không đứng dậy nổi. Nhưng không ai bước tới kéo hắn lên "hổ xuống đồng bằng bị chó táp" nếu là trước đây, sẽ có vô số kẽ chạy tới nịnh nọ hắn.
Khi hắn gian nan bò dậy, thì..
Lại có một tiểu huynh đệ, chỉ hơn mươi tuổi, bước tới trước mặt hắn, cúi người xuống nhìn Lăng Thiên Lạc.
Lăng Thiên Lạc mỉm cười nhìn cậu nhóc, thì ra vẫn còn người quan tâm hắn, hắn đưa tay ra chờ cậu nhóc kéo hắn dậy, nhưng..
"phụt..!!"
Cậu nhóc lại vô cùng tức giận, phỉ nhổ vào mặt của Lăng Thiên Lạc, phun vào mặt hắm một ngụm nước bọt.
"cẩu vương! chính vì ngươi mà phụ thân và đại ca ta phải bỏ mạng ở chiến trường..."
"cẩu vương, ngươi mau đền lại ca ca và phụ thân cho ta...hu..hu.."
"Bốp..bốp.!!"
Câu nhóc liên tục đánh vào người của Lăng Thiên Lạc, tức giận, uất ức, tủi hờn bấy lâu nay đều bộc phát hết trên người của hắn.
Lăng Thiên Lạc vô cùng bàng hoàng, sửng sốt, mặc cho cậu nhóc đánh đá vào người hắn. Những lời nói của câu nhóc, như một lưỡi dao đâm thằng vào tim hắn. Dù bị phụ hoàng hất hũi, bị mọi người khinh miệt hắn cũng không thấy khó chịu đau như bây giờ.
"hu..hu..!! cẩu vương ngươi đền tướng công lại cho ta.."
"trả lại hài tử cho ta..."
Một bà lão gần tám mươi, một một tiểu cô nương đôi mươi bước tới, cũng đánh tới tấp không ngừng tay.
"bốp..! bốp!"
"cạch..! cạch!!"
Lại vô số thứ trên tay màn thầu, cà chua, vì ngày hôm nay mà đã chuẩn bị từ trước, đang ném về phía Lăng Thiên Lạc, phẩn nộ vô cùng.
Tiếng mắng chữi, nguyền rũa dù có lớn, nhưng cũng không át nổi tiếng khóc than của họ, vang vọng cả trời cao.
"buông ra..!!
"Buông ra..!!"
Đám binh sĩ phải dùng cả vũ lực, giơ thương hù dọa, lôi đám người kia ra khỏi Lăng Thiên Lạc.
Lăng Thiên Lạc lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy khinh ghét chính mình, khi đối diện với nổi đau của những người dân vô tội này.
"ha..a..ha..!!"
Lăng Thiên Lạc như người ngây dại, cười đến thất điên bát đảo "phụ hoàng! thì ra đây mới chính là hình phạt tàn khóc mà người nói, người muốn ta tận mắt nhìn cảnh tượng này sao, quả cao minh, quả thật cao minh..."
Dân chúng hai bên đường sau khi đánh đến tay chân rã rời, cuối cùng cũng chịu ngừng tay, ánh mắt người nào cũng đỏ hoe, gân xanh nổi lên khắp trán, chỉ hận không phanh thây uống máu Lăng Thiên Lạc.
"tiếp tục lên đường.."
Binh sĩ tiếp tục kéo Lăng Thiên Lạc đi, nhưng lần này có phần hơi cẩn thận hơn, không cho đám người kia tới gần, dù sao hắn cũng là con của hoàng đế.
Tề vương gây ra tội tài đình như vậy, nhưng hoàng thượng cũng không giết hắn, chỉ phế bỏ tước vị, phạt suốt đời phụng sự trong lăng mộ tổ tiên, không được phép ra khỏi Lăng Hoàng tự nửa bước.
"cộp..! cộp!!"
Tiếng gió ngựa vang dội, bụi cát tung bay..
"đợi đã..!!"
Từ xa La Thanh người cưỡi hắc mã phóng như bay, đám người phía trước đều quay đầu lại nhìn, Lăng Thiên Lạc có hơi bất ngờ, nhìn hai tuấn mã chạy tới...
"Mẫu phi..!!"
"La Thanh ..!"
"hai người đến đây làm gì.." Lăng Thiên Lạc nhìn hai người trước mặt hắn, giọng điệu trách cứ nhiều hơn chất vất.
Thật ra nhìn y phục và hành lý trên người của Như phi và La Thanh hắn không cần hỏi cũng biết họ muốn gì. Nhưng hắn đang chịu tội, chứ không phải du ngoạn.
"La Thanh! Ngươi dẫn Như phi nương nương trở về, trước khi phụ hoàng biết chuyện lại tức giận..." Lăng Thiên Lạc trừng mắt nhìn La Thanh.
"Mẫu phi! không có ta ở đây, sẽ không ai lo lắng cho người, tốt nhât đừng gây chuyện với các phi tần khác.."
"Lạc nhi! mẫu phi vì ngươi mới ở lại hoàng cung, cố sống cố chết tranh đấu với đám phi tần kia, giờ ngươi đi rồi thì mẫu phi còn ở đó làm gì nữa...hay ngươi chê ta già cả vướng tay vướng chân muốn bỏ mặt ta.."
"mẫu phi! người biết thần nhi không có ý đó.."
"vương gia! từ nhỏ thầy tướng số nói... ta có số làm nô tài, người đi rồi không còn ai muốn thu nhận ta, nên ta chỉ có thể đi theo người..." La Thanh lên tiếng.
"nhưng bây giờ bổn vương, ta không còn là vương gia, cũng không có ngân lượng để trả cho ngươi, ngươi đi đi..."
Hắn không phải hiểu tâm ý của La Thanh, nhưng hắn đã đến mức này, ngay cả mẫu phi hắn còn lo không được thì làm sao có thể liên lụy người khác.
"nhưng mẫu phi có ngân lượng..."
Như phi mỉm cười lên tiếng, hiếm khi có một nô tài trung thành với chủ tử như La Thanh đây, bà đương nhiên ủng hộ hắn đến cùng, huống chi La Thanh từ nhỏ đi theo Lạc nhi, bên cạnh Lạc Nhi cũng cần có người chăm sóc.
"vương gia!" La Thanh ánh mắt đầy mong đợi nhìn Lăng Thiên Lạc
"Lạc nhi! La Thanh hắn trung thành như vậy, ngươi cố chấp làm gì.." Như phi lên tiếng.
Lăng Thiên Lạc đắn đo rất lâu, trước sự hối thúc của mẫu thân và ánh mắt trời mong của La Thanh...
"thôi được, nếu không có chủ tử nào chịu thu nhận ngươi, ta làm phước giữ ngươi lại bên cạnh.."
"đa tạ vương gia thu nhận."
Tại sao trước đây hắn không nhận ra tấm lòng này của họ, luôn oán trách phụ hoàng không yêu thương hắn, tự làm khổ bản thân, trong khi xung quanh hắn cũng có những người thật sự quan tâm đến hắn.
"các ngươi đã nói xong chưa, còn lên đường nữa.." Một tên quan binh ngẩn đầu nhìn lên trời, khó chịu vô cùng, vội đi tới trước.
"xin lỗi ! bây giờ chúng ta có thể đi.." Lăng Thiên Lạc, mỉm cười nhìn tên binh sĩ, vẽ mặt vô cùng bình thản có phần thông suốt.
"đi thôi.. đi thôi..!!"
Tên binh sĩ sau giây phút sửng sốt, liền bước nhanh tới lôi kéo Lăng Thiên Lạc, không nghĩ Lăng Thiên Lạc sẽ nói xin lỗi hắn, đúng là những người có thân phận cao quý, tính khí luôn thất thường khó đoán..
"cộp! cộp!!"
Sau khi đám người của Tề vương rời đ , thì từ đằng sau bụi cây hai nam tử bước ra, họ cũng đã đứng đây từ rất lâu, mọi chuyện diễn ra khi nãy, đều thu hết vào trong tầm mắt.
Ánh nắng phản chiếu lên đất, là bóng dáng thon dài cao quý.
"hoàng thượng! chúng ta về thôi,Tề vương cũng đã đi rất xa rồi..." Quế công công khúm núm bên cạnh, giọng điệu vô cùng nhỏ, lại sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Lăng Thiên Thần.
"ngươi nói lời của Thiên Lạc có đúng không.."
Quế công công có hơi sửng sốt, ít khi nào lão nhìn thấy thái độ này của Lăng Thiên Thần.
"đương nhiên không đúng, mặc dù người có phần thiên vị Hạo vương, nhưng với các vương gia khác người cũng rất yêu thương họ, nếu không người cũng không đứng đây.."
Lăng Thiên Thần quay sang cười khổ nhìn Quế công công
"Ngay cả ngươi cũng nói trẫm thiên vị Thiên Hàn, thì khó trách người khác nghĩ vậy, được rồi..trẫm sẽ cho mọi người thấy trẫm không hề thiên vị Thiên Hàn.."
"hoàng thượng lời người nói có ý gì..." Quế công công nhắn nhó khó hiểu nhìn chủ tử của lão.
"hồi cung.."
Quế công công cảm thấy có dự cảm bất lành, nhưng hắn hi vọng đừng vì những lời nói của hắn, nếu không Hạo vương sẽ không tha cho lão.
************
Trước cửa phòng.
Dinh Hạo vẫn còn đang nghĩ ngợi đến đến mệnh lệnh của phụ hoàng. Còn tưởng sau khi giãi quyết xong chuyện của Lăng Thiên Lạc có thể đi tìm Mạc Nhi, tự dưng lại gọi hắn vào cung, lại giao một chuyện không đâu ra đâu.
Hắn đến trước cửa phòng tự khi nào, bản thân cũng không hay. Bên trong sáng đèn, lại có tiếng động. Dinh Hạo bất ngờ khựng lại, người có thói quen vào phòng hắn vào giờ này, chỉ có một...
"Nhan đại tiểu thư! nàng càng ngày càng biết cách hù người..." Dinh Hạo thở dài, xoay người đóng cửa phòng lại.
"sao..ta như vậy không đẹp sao.."
Có lý nào, ở thọ yến ở Phùng gia, Bối nhi không phải cũng ăn mặc như vậy sao, hắn còn khen đẹp, sao đến phiên nàng lại nói là dọa người.
Đinh Tâm Lăng nói chẵng lẽ sai, cái gì mà mặc cũng như không mặc, mờ mờ ảo ảo là thứ mà nam nhân thích nhất. Hắn không thấy thích thì kế hoạch của nàng sẽ làm sao.
Dinh Hạo nhìn Nhan Song Song mặc y phục hở trên ló dưới, nếu người bước vào là một tên nam nhân khác, có phải bị nhìn thấy hết rồi sao, máu nóng đã nổi lên tới mặt.
"đẹp! nhưng mà.."
Dinh Hạo hắn cũng khá hiểu Song Song nhà mình, những lần nàng tỏ ra ân cần chu đáo, thì tám chín phần là có chuyện nhờ vã. Hôm nay tự dưng lại ăn mặc như chạy đến trước mặt hắn, cho hắn tiện nghi như vậy, chắc chắc có mờ ám..
"nói đi! nàng muốn gì.."
"ha..ha..! chàng càng ngày càng hiểu thiếp.." Nhan Song Song cười đến đất trời nghiêng ngã luôn.
"biết ngay sẽ như vậy mà.." Dinh Hạo lập tức quay sang nhìn Nhan Song Song, hắc lắc đầu giã vờ ngó lơ nàng, tiến đến giường chuẩn bị cởi giày đi ngủ.
"ngày mai, chàng đi trấn Thanh Hà, thiếp muốn đi theo.." Nhan Song Song nhỏ giọng, tha thiết nhìn hắn.
"trấn Thanh Hà đang có đại dịch, nàng theo làm gì chứ.." Dinh Hạo mày kiếm nhăn lại, vô cùng khó hiểu nhìn Song Song.
"không phải chàng cũng dẫn Phi Yến đi theo, tại sao thiếp không thể.."
"Phi Yến nhất thiết phải đi, còn nàng thì.."
"thiếp thì sao, có phải chàng cũng sẽ dẫn thiếp đi.." Nhan Song Song lập tức chạy đến bên giường, ánh mắt mong đợi nhìn hắn.
Nhưng hắn lại tạt ngay vào mặt nàng một gáo nước lạnh.
"không bao giờ..."
"chàng đáng ghét, còn nói yêu thiếp, chỉ có việc dẫn thiếp theo chàng cũng không muốn...hu..hu..." Nhan Song Song bắt đầu nhảy dựng lên.
Kế hoạch thứ nhất thất bại, tiếp tục thực hiện kế sách thứ hai "nước mắt giai nhân.."
Đinh Tâm Lăng nói nam nhân sợ nhất là nước mắt của nữ nhi, không biết có hiệu quả không, phải thử rồi mới biết...
Quả nhiên Dinh Hạo đã quay người lại.
"ta dẫn nàng theo được chưa..."
"thật không...vậy thiếp đi chuẩn bị..." Nhan Song Song vùi mừng, vừa xoay lưng lại bị Dinh Hạo kéo lại.
"như vậy mà đã để nàng đi, có phải ta quá thiệt thòi.."
"chàng có ý gì.."
Nhan Song Song còn chưa tiếp thu hết lời hắn, thì tay còn lại cũng bị hắn nắm chặt, chỉ một cái nhích người hắn đã kéo nàng lên giường.
"ầm..!!!" Cả hai đã ngã xuống.
Nhan Song Song thì nằm phía dưới, còn Dinh Hạo thì nằm trên, hắn còn đang trêu đùa y phục trên người nàng.
"chỉ muốn cùng nàng tâm sự.." Dinh Hạo mỉm cười nhìn nàng.
"vậy tại sao, chàng lại cởi y phục..." Nhan Song Song có hơi xấu hổ khi nhìn Dinh Hạo đang mình trần đối diện nàng, trống ngực liên hồi.
"quá vướng bận..." Dinh Hạo dừng động tác, ngẩn đầu lên nói nói chưa quá hai câu, đã tiếp tục cởi y phục.
"chàng muốn tâm sự, thì liên quan gì đến y phục ..."
Nhan Song Song hai mắt trợn tròn, khi nhìn thấy hành động tiếp theo của Dinh Hạo, không biết làm sao chống đỡ.
"cởi y phục của chàng được rồi, cần gì cởi cả y phục của thiếp.." Nhan Song Song hét lên.
"ta nói rồi... muốn cùng nàng tâm sự..." tay Dinh Hạo đang đặt ở trước yếm đỏ của nàng, ngẩn đầu lên nhìn nàng.
"Vèo..o..!!"
Hắn dứt lời, liền giựt mạnh chiếc yếm ra khỏi người Nhan Song Song, cảnh xuân xinh đẹp liền hiện ra trước mặt. Khuôn mặt hắn liền tối sầm.
Tâm sự kiểu gì mà y phục đều cởi, có đứa ngốc mới không biết hắn muốn gì. Nhưng có phải quá nhanh, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ tới, nhưng nàng vẫn chưa chuẩn bị.
"cái gì mà tâm sự...chàng là tên hổn đãn, không được cắn ở đó.."
"á..!!"
Nhan Song Song mặt nhăn mày nhó, nhìn hắn đang hì hục cày cấy, xoa xoa nắn nắn hai bánh bao trước ngực nàng.
"vậy ở đây thì sao.."
"ưm.. ở ..đó..ưm"
Nhan Song Song đau có, thoải mái có, ngứa ngái cũng có, vô số cảm xúc cuộn tròn thành một khối, không biết phải nói sao.
Đầu lưỡi hắn đang xoay tròn liếm quanh nụ hoa trước ngực nàng, dù không có nhìn thấy, nàng cũng biết trước ngực nàng đều là mật ngọt từ miệng hắn mà ra.
Bàn tay ma quái của hắn lại đặt dưới hạ thân nàng, không trực tiếp đi vào, mà chỉ vuốt ve âu yếm, trêu đùa cỏ non trước cửa động, càng làm nàng nên thên ngứa ngái, vặn vẹo cơ thể.
"nàng thật đẹp"
Chổ đó có gì đẹp, Nhan Song Song nghe thấy càng xấu hổ, nhìn cái đầu đen nhánh của hắn đang ở bên dưới, chỉ muốn khép chặt hai chân lại, né tránh không cho hắn tiếp tục nhìn nơi riêng tư của nàng.
Nhưng hắn lại cường hãn, tách hai chân nàng ra, càng không chút kiên dè chiêm ngưỡng vẽ đẹp bên dưới của nàng.
Nhan Song Song cả người cao thấp trên dưới, đều trở nên đỏ bừng, khắp người như có lửa thiêu đốt, dù hắn vẫn chưa làm gì chỉ đơn giản là nhìn thôi, nhưng lại có một dòng nhiệt đang chạy xuống hạ thân nàng
Trong phòng lại vô cùng yên lặng, đến mức nàng có thể nghe được tiếng nước đang chảy ra từ khe nhỏ hẹp giữa hai chân nàng, xấu hổ đến cực độ, nàng chỉ muốn kiếm một cái hang mà chui xuống.
Tay hắn đang thấm ướt cả mật ngọt của nàng, vô lại hắn đưa tay lên liếm lấy, còn ra vẽ phóng đãng.
"Song nhi! mật của nàng thật ngọt, có muốn nếm thử không..!"
Nhan Song Song xấu hổ cắn chặt răng, càng cố gắng kiềm chế thì lại càng chảy ra nhiều hơn, nàng ước gì chỉ có thể ngất xỉu ngay tại chổ.
Đang lúc cao trào...
"keng..! keng!!"
Từ bên ngoài vang lên tiếng trống chiêng vang dội, cảnh dâm mị trong phòng đều đị đánh tan.
"Cứu hỏa! cứu hỏa!!
Dinh Hạo và Nhan Song Song lập tức đứng dậy, kéo y phục lại mặc trên người, rồi đẩy cửa bước ra.
"Ầm...m..!"
Bên ngoài vô cùng huynh náo người chạy tán loạn, hắn không biết bắt đầu hỏi từ đâu, đúng lúc Vệ Phong đi tới.
"Vệ Tổng quản! bên ngoài đã xảy ra chuyện gì..." Dinh Hạo chụp lấy tay của Vệ Phong kéo lại..
"Đại lao hình bộ đang bốc cháy, đám cháy vô cùng lớn, thuộc hạ đang dẫn người qua đó dập lửa phụ.."
.......................
Hậu sơn- Ninh vương phủ
Bên ngoài trước sau đều vắng vẽ bóng người, không người canh gác, trước thạch động cây cối um tùm, núi giả xây cao, thác nước từ trên cao ồ ạt trút xuống, không ngờ đến đây chính là lối vào mật thất.
Những ánh kim loại lấp lánh thấp sáng cả mật thất . Ngoài nhưng kim ngân châu báu ra, thì tất cả đều là binh khí sắc bén sáng bóng, trên dưới hơn mười mấy vạn cây.
Lăng Thiên Phong lười biếng, cầm lấy một thanh đao lên xem, cây đao sáng bóng đến mức hắn có thể nhìn thấy những người đang đứng phía sau.
"ké..t...t!!"
Cánh cửa hầm băng được đẩy ra...
"vương gia! hắn đã được dẫn tới.." Tiểu Thanh Tử phía sau lên tiếng.
Đi phía sau là tên hắc y nhân luôn theo bên cạnh Tề vương, mấy ngày trước bị giam vào đại lao hình bộ, đúng lúc tối qua hình bộ bốc cháy, mà hiện tại hắn đang xuất hiện ở đây.
Nhưng không phải là vẽ mặt tiểu nhân ti tiện như trước đây, khi ở bên cạnh Lăng Thiên Lạc, cương nghị cứng rắn, là một đại nam nhân đỉnh thiên lập địa, hắn không hề lộ vẽ khiếp sợ khi đối diện cùng Lăng Thiên Phong.
"cạch..!!" trong hầm băng âm thanh vô cùng vang vọng
Lăng Thiên Phong tức giận, không nói lời nào đã ném thanh đao xuống trước mặt tên hắc y nhân.
"cầm lấy.."
"vương gia..!" Tiểu Thanh Tử vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ vương gia muốn hắn chết.
Tên hắc y lập tức cầm lấy thanh đao lên, hành động vô cùng dứt khoát, đặt thanh đao lên cổ chính mình, có hơi lưu luyến nhìn Lăng Thiên Phong, trước khi xuống tay.
"vương gia.." Tiểu Thanh Tử lại tiếp tục lên tiếng, người thật muốn hắn chết sao.
Lăng Thiên Phong vẫn không nói gì, tên hắc y nhân thái độ cương quyết hơn, hắn nhắm chặt hai mắt lại, dứt khoát xuống tay. Nhưng kéo mãi cây đao vẫn không hề nhúc nhích, lại có một lực rất mạnh đang giữ chặt cây cao.Hắn liền mở mắt ra xem chuyện gì, có phần hơi kinh ngạc..
"ha..ha...!!! bổn vương chỉ đùa với ngươi thôi, Tử Dực ngươi đứng lên đi "Lăng Thiên Phong đang nắm chắc lấy thanh đao.
"hừm...vương gia, nô tài còn tưởng người muốn giết hắn thật.." Tiểu Thanh Tử thở phào nhẹ nhõm.
"Mạng của Tử Dục, là do vương gia lượm về, người muốn ta chết, ta sẽ không phàn nàn nửa câu, hơn nữa...nhiệm vụ lần này vương gia giao phó ta lại thất bại, thật không còn mặt mũi nào nhìn vương gia..."
Hắn là cô nhi, ăn xin trên đường, chịu nhiều lời miệt kinh, may mắn được vương gia thu nhận, khi đó Lăng Thiên Phong hắn cũng chỉ là một tiểu hài tử, Tử Dực mang ơn người nhớ mãi không quên.
"Tử Dực! ngươi.." Tiểu Thanh Tử tức giận nhìn tên huynh đệ cùng hắn nối khố nhiều năm.
"Tử Dực! ngươi theo ta nhiều năm, sao ta lại nở giết hắn.." Lăng Thiên Phong mỉm cười nhìn Tiểu Thanh Tử và Tử Dực
"vương gia! do thuộc hạ vô dụng, đã phụ kỳ vọng của người ...bốp...!!! " Tử Dực dập đầu xuống đất, tiếng kêu vô cùng vang dội..
"Tử Dực! ngươi đứng lên đi .." Lăng Thiên Phong lập tức đứng lên kéo Tử Dực dậy.
"người vì ta ở cạnh Tề vương nhiều năm, chịu biết bao nhiêu uất ức, thiệt thòi ta điều biết..."
"nhưng lần này vẫn không thể giết được Hạo vương, phá hư kế hoạch của vương gia, là do thuộc hạ không suy nghĩ thấu đáo.." Tử Dực tiếp tục lên tiếng nhận trách nhiệm về mình.
"cũng không hoàn toàn thất bại, dù không giết chết được Hạo vương, nhưng đã lật đổ được Tề vương.." Lăng Thiên Phong mỉm cười nhìn y.
Tử Dực nghe vậy, gánh nặng trong lòng hắn cũng được buông xuống, liền đứng dậy. Cung kính đứng phía sau của Lăng Thiên Phong
"vương gia! số binh khí này dù sao cũng là của triều đình, người cũng không nên giữ lại .."
"ngươi yên tâm, rất nhanh sẽ dùng đến chúng"
Tử Dực theo Lăng Thiên Phong nhiều năm, không dám nói là con sâu đi guốc trong bụng vương gia, nhưng cũng được coi là thấu hiểu vô cùng, một cái nhíu mày của vương gia, hắn cũng biết người đang nghĩ gì
" vây...người tiếp theo vương gia muốn đối phó là .."
Lăng Thiên Phong không trả lời, khóe miệng nhếch lên nhìn Tử Dực cùng Tiểu Thanh Tử.
"ha..ha..."
********hết chương 41***********
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.