Happy Ending Với Nam Chính Trong Chuyện Thần Quái
Chương 19:
Thôn Ngư
09/11/2024
Những đốm lửa xanh của đom đóm bay lên giữa đám cỏ, và một vầng trăng ma quái khổng lồ soi sáng toàn bộ thế giới của những linh hồn.
Cảnh tượng này đẹp một cách kỳ lạ.
Úc Tinh lùi lại vài bước, không chút do dự mà quay đầu chạy trối chết.
Con đường ban nãy cô đi đã biến mất, chỗ đậu xe cũng không còn, chỉ còn một cánh rừng đen đặc trải dài vô tận.
Bóng dáng nhỏ bé trong bộ đồng phục màu vàng, bóng cây điên cuồng trùng trùng lớp lớp dưới chân.
Úc Tinh suýt bị một bàn tay quỷ trong bụi cỏ nắm lấy chân, khó khăn lắm mới giãy thoát, cô chạy thẳng vào cánh rừng.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, Úc Tinh có thể thấy những bóng người đứng bên ngoài khu rừng, nhưng dường như họ kiêng dè thứ gì đó trong rừng, chỉ đứng bên ngoài mà nhìn chằm chằm vào cô.
Trong rừng rốt cuộc có gì?
Nhưng dù có gì đi nữa, cô cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Úc Tinh chỉ có thể tiếp tục chạy sâu vào trong khu rừng.
Khu rừng rậm này tĩnh lặng đến lạ thường, sự im lặng đến mức không có tiếng côn trùng hay chim chóc, dễ khiến người ta liên tưởng đến từ “tĩnh lặng chết chóc.”
Đột nhiên, Úc Tinh nghe thấy một âm thanh kỳ quái, "cọt kẹt, cọt kẹt." Từ phía cuối khu rừng, vang lên những tiếng nhai nhồm nhoàm, giống như ai đó đang nhai thứ gì đó giòn tan bằng hàm răng sắc nhọn.
Cô nín thở.
Một lúc sau, cô cẩn thận thò đầu ra xem.
Dưới ánh trăng khổng lồ, qua những thân cây thưa thớt, cô thấy một bóng dáng gầy gò, cao lớn.
Dưới ánh trăng trắng nhợt nhạt, cuối cùng cô cũng nhìn rõ hình dáng thật của hắn.
Cô từng nghĩ đó là một “con quỷ,” nhưng nhìn kỹ thì hắn trông giống như một đám khí đen hình người, Bóng ma có hai con mắt đỏ thẫm, dài và hẹp, khuôn mặt không có ngũ quan, chỉ là những đường nét mờ nhạt, lờ mờ như thể ngũ quan bị hòa tan đi.
Úc Tinh ngẩng đầu nhìn hắn, ngây ngẩn quan sát Bóng ma ở phía xa.
To lớn, đáng sợ quá.
Chẳng bao lâu, Bóng ma gầy gò cũng chú ý đến cái đầu quen thuộc ở đằng xa.
Lại là cô ta?
Ban đầu Bóng ma đã quá quen với việc này, hắn định sẽ cùng cô trở về như mọi khi. Nhưng đột nhiên, Bóng ma ngừng lại một chút.
Lần đầu tiên, Bóng ma thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt Úc Tinh.
— Hóa ra hôm nay trăng sáng quá nên cô có thể nhìn thấy hắn.
Bóng ma gầy gò chậm rãi nhận ra điều này.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.[1]
[1] Câu nói này mang ý nghĩa rằng thời thế thay đổi, cuộc đời biến chuyển không ngừng, và có những lúc con người trải qua thăng trầm khác nhau. Hàm ý sâu xa là những gì đang thịnh vượng hoặc thuận lợi hôm nay có thể sẽ suy tàn hoặc khó khăn vào ngày mai, và ngược lại
Trước đây không lâu, Úc Tinh chẳng thèm để ý đến hắn, ngang nhiên đi qua hắn, chen lấn với hắn trong thang máy.
Cô coi hắn như không khí, như đèn đường, cây ven đường, hay một chiếc camera an ninh.
Cảnh tượng này đẹp một cách kỳ lạ.
Úc Tinh lùi lại vài bước, không chút do dự mà quay đầu chạy trối chết.
Con đường ban nãy cô đi đã biến mất, chỗ đậu xe cũng không còn, chỉ còn một cánh rừng đen đặc trải dài vô tận.
Bóng dáng nhỏ bé trong bộ đồng phục màu vàng, bóng cây điên cuồng trùng trùng lớp lớp dưới chân.
Úc Tinh suýt bị một bàn tay quỷ trong bụi cỏ nắm lấy chân, khó khăn lắm mới giãy thoát, cô chạy thẳng vào cánh rừng.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, Úc Tinh có thể thấy những bóng người đứng bên ngoài khu rừng, nhưng dường như họ kiêng dè thứ gì đó trong rừng, chỉ đứng bên ngoài mà nhìn chằm chằm vào cô.
Trong rừng rốt cuộc có gì?
Nhưng dù có gì đi nữa, cô cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Úc Tinh chỉ có thể tiếp tục chạy sâu vào trong khu rừng.
Khu rừng rậm này tĩnh lặng đến lạ thường, sự im lặng đến mức không có tiếng côn trùng hay chim chóc, dễ khiến người ta liên tưởng đến từ “tĩnh lặng chết chóc.”
Đột nhiên, Úc Tinh nghe thấy một âm thanh kỳ quái, "cọt kẹt, cọt kẹt." Từ phía cuối khu rừng, vang lên những tiếng nhai nhồm nhoàm, giống như ai đó đang nhai thứ gì đó giòn tan bằng hàm răng sắc nhọn.
Cô nín thở.
Một lúc sau, cô cẩn thận thò đầu ra xem.
Dưới ánh trăng khổng lồ, qua những thân cây thưa thớt, cô thấy một bóng dáng gầy gò, cao lớn.
Dưới ánh trăng trắng nhợt nhạt, cuối cùng cô cũng nhìn rõ hình dáng thật của hắn.
Cô từng nghĩ đó là một “con quỷ,” nhưng nhìn kỹ thì hắn trông giống như một đám khí đen hình người, Bóng ma có hai con mắt đỏ thẫm, dài và hẹp, khuôn mặt không có ngũ quan, chỉ là những đường nét mờ nhạt, lờ mờ như thể ngũ quan bị hòa tan đi.
Úc Tinh ngẩng đầu nhìn hắn, ngây ngẩn quan sát Bóng ma ở phía xa.
To lớn, đáng sợ quá.
Chẳng bao lâu, Bóng ma gầy gò cũng chú ý đến cái đầu quen thuộc ở đằng xa.
Lại là cô ta?
Ban đầu Bóng ma đã quá quen với việc này, hắn định sẽ cùng cô trở về như mọi khi. Nhưng đột nhiên, Bóng ma ngừng lại một chút.
Lần đầu tiên, Bóng ma thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt Úc Tinh.
— Hóa ra hôm nay trăng sáng quá nên cô có thể nhìn thấy hắn.
Bóng ma gầy gò chậm rãi nhận ra điều này.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.[1]
[1] Câu nói này mang ý nghĩa rằng thời thế thay đổi, cuộc đời biến chuyển không ngừng, và có những lúc con người trải qua thăng trầm khác nhau. Hàm ý sâu xa là những gì đang thịnh vượng hoặc thuận lợi hôm nay có thể sẽ suy tàn hoặc khó khăn vào ngày mai, và ngược lại
Trước đây không lâu, Úc Tinh chẳng thèm để ý đến hắn, ngang nhiên đi qua hắn, chen lấn với hắn trong thang máy.
Cô coi hắn như không khí, như đèn đường, cây ven đường, hay một chiếc camera an ninh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.