Harry Potter Chi Chuộc Tội

Chương 107: Chấm Dứt Thời Đại Cũ.

Mạch Tử Đóa

23/06/2017

CHƯƠNG 107: CHẤM DỨT THỜI ĐẠI CŨ.

kidnapper??? =))

—o0o—

“A, hiệu trưởng Dumbledore, hoan nghênh ngài, còn vị này…” Lucius nhíu mày, tìm tòi một Gryffindor bị mù một mắt, thọt một chân trong trí nhớ, rất nhanh “Ngài Moody.” Nhìn Moody trước mặt tóc hoa râm, vẻ mặt tang thương, đối lập với Gryffindor mấy năm trước được coi là thông minh, trong lòng Lucius cảm thán.

“Mày cái tên Tử thần Thực tử chết tiệt! Mọi người sẽ không bị mày lừa đâu!” Moody gào lên như một con sư tử tức giận, trong đôi mắt là sự oán hận.

Merlin biết, vốn Moody không thích Lucius cũng không phải ghét, nhưng trong vài ngày nay, họ bắt được vài phù thủy có tư cách ra vào biệt thự Voldemort, vì thoát tội, phần lớn họ cắn lẫn nhau, bởi vậy, đã đi ra một “nhân vật lớn” – lãnh tụ thế lực trung lập được công nhận vào thời kỳ chiến tranh, lại là người của Voldemort!

Đó cũng là nguyên nhân vì sao hôm nay vừa tới Moody đã không quan tâm mà bùng nổ, nghĩ tới họ thậm chí bảo vệ những phù thủy thế lực thứ ba, hiện tại những người đó hoàn toàn có thể là Tử thần Thực tử! Nhiều năm chiến tranh khiến Moody trở thành một chiến sĩ chân chính, một chiến sĩ chỉ có hai khái niệm “địch” và “ta”.

Sắc mặt Lucius không thay đổi, trong mắt thậm chí còn mang ít mỉa mai, “Hóa ra đây là phong cách của Hội Phượng Hoàng, tôi cho rằng, đây là sự lên án nghiêm trọng, hay là ngài có thể gánh vác cái giá khi nói xấu một quý tộc?”

“Cậu Malfoy, cậu đừng nói quá, Alastor chỉ hơi căng thẳng, cậu biết đấy, những Tử thần Thực tử…” Dumbledore giảng hòa, trong giọng nói không mang theo nhượng bộ, cụ nhớ rõ, ngay từ đầu Lucius đã gọi Tom là “lord” nhưng sau này, không biết khi nào thì đã sửa lại. “Hôm nay chúng ta đứng ở đây cũng đã chứng minh thành ý của mình, cậu chủ Malfoy cũng có thể để chúng tôi xem thành ý của cậu chứ.”

Lời nói cực kỳ cẩn thận, Lucius thầm mắng cáo già. “Nếu hai người kiên trì,” Không hề do dự, Lucius kéo tay áo bên trái, mặt trên trắng bóng, không có cả lỗ chân lông, miễn bàn tới dấu hiệu hắc ám nào, “Có lẽ điều này đã làm hai người vừa lòng?” Y bình tĩnh, Voldemort đã chết, không ai biết bí mật của khế ước cả.

“A, đương nhiên, đương nhiên rồi, cậu chủ Malfoy thật sự rất nghiêm túc.” Dumbledore cười hiền lành, “Chúng ta cũng biết đó chẳng qua chỉ là một số Tử thần Thực tử có ý châm ngòi mà thôi.”

“A?” Lucius nhướn mày, “Vậy thì tiếp theo tôi hy vọng ngài sẽ không bị một số người “châm ngòi”, nếu không “Kẻ Được Chọn mồ côi”, chỉ sợ cũng rất có giá ở giới phù thủy, các phù thủy sẽ luôn muốn nhận nuôi nó.” Lucius ngân dài.

“Alastor, anh ở ngoài đợi tôi một lát.” Dumbledore không nói tiếp, mà quay sang nói với Moody, Malfoy nhỏ đã lớn rồi trở thành một Slytherin rõ đầu rõ đuôi, cụ phải toàn lực ứng phó, vì hòa bình vĩnh viễn của giới phù thủy.

“Được rồi, để chúng ta nói về chuyện chính, Harry nhỏ đang ở chỗ cậu?” Dumbledore nhíu mày, hiện tại cụ bắt đầu đặt Lucius ở vị trí ngang với Tom, mà lập tức cụ nhận ra, Lucius có năng lực, cũng có thế lực, càng được lòng người, càng… khó đối phó.

“Đúng vậy, một ả ngu đưa quà vì lấy lòng.” Một câu nói mơ hồ, về công về tư Lucius cũng sẽ không để Mina rơi vào trong tay Dumbledore, một Chiết tâm Trí thuật thôi thì rất nhiều chuyện không còn là bí mật nữa.



Dumbledore cũng hiểu nên dừng đề tài này lại, đương nhiên cụ không cam lòng, hiện tại không ai biết đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, bạn nói Harry nhỏ ư, xin người, đừng bảo thằng bé nhớ rõ bao nhiêu, một đứa trẻ hơn một tuổi đã bị Chiết tâm Trí thuật thì chỉ có thể trở thành một đứa bé ngu ngốc mà thôi.

“A, Lucius, toàn bộ giới phù thủy sẽ cảm ơn cậu, vì cậu giúp đỡ.” Dumbledore mỉm cười.

Nhưng Lucius chỉ nhếch môi sờ gậy rắn, đối phương còn chưa ra điều kiện đã muốn nhìn con bài chưa lật của y, nằm mơ đi!

Một hồi lâu, dù là Dumbledore cũng hơi nôn nóng, hiện tại là lúc hỗn loạn nhất, không ai biết đêm đó thung lũng Godric đã xảy ra chuyện gì, nhưng Voldemort chết, vợ chồng Potter chết, Harry nhỏ mất tích là sự thật.

Đợi Dumbledore đuổi tới, nhìn thấy Hagrid đang luống cuống đứng tại chỗ. Sau khi người trông coi khu vực săn bắn tỉnh táo lại, Dumbledore biết người xuất hiện đầu tiên là Sirius, rồi cậu ta để lại xe máy của mình cho Hagrid, độn thổ biến mất.

Đương nhiên Dumbledore biết Sirius là người giữ bí mật cho nhà Potter, lại rời đi như đang chạy trốn, nhưng Dumbledore hiểu Sirius, người đã từng là cậu chủ Black đều cố chấp như mỗi thành viên trong nhà, có lẽ so sánh như vậy có chút không phù hợp, nhưng bảo cậu ta phản bội James thì thật không thể tin như Bella phản bội Tom vậy.

Bởi thế Dumbledore giữ yên lặng, cụ đang đợi, đợi Sirius đưa cho cụ một lời giải thích, nhưng cụ lại đợi được con ưng vàng nhà Malfoy.

“Vậy thì cậu chủ Malfoy, cậu muốn cái gì?” Dumbledore thu lại dáng vẻ vừa nãy, hiện tại cụ hoàn toàn đưa Lucius vào vị trí đối thủ.

“A, hiệu trưởng Dumbledore, nói tôi muốn gì thì không bằng nói ngài có thể cho tôi cái gì.” Lucius vẫn mang dáng vẻ không cần kia.

“Hiện tại đang là thời kỳ mẫn cảm, Tom đã thất bại, chính nghĩa rồi sẽ thắng lợi, cậu…” Dumbledore nheo mắt lại, ngụ ý rất rõ ràng, hiện tại giới phù thủy như một quả pháo đã châm ngòi, Chúa tể Hắc ám thời kỳ cuối giết chóc không tha đã xâm phạm vào lợi ích mọi người, chỉ cần có kẻ dẫn đường thì họ cũng mặc kệ trên tay cậu có mang dấu hiệu hắc ám hay không.

Vẻ mặt Lucius hơi hơi nghiêm túc, đương nhiên y biết khả năng này, một khi y trở mặt với Dumbledore, lưỡng bại câu thương là kết quả tốt nhất, nhưng nếu muốn vậy phải trả giá rất nhiều, một Malfoy tiêu chuẩn luôn biết cách trả giá ít nhất mà vẫn thu được lợi nhiều nhất.

“Hiệu trưởng Dumbledore, tôi cho rằng ngài bằng lòng cố gắng vì hòa bình giới phù thủy.” Lucius sờ mái tóc dài, “Có lẽ khi ngài kiến thiết giới phù thủy tương lai thì cần một phần thế lực quý tộc ủng hộ?”

Đến đây, Dumbledore nhanh chóng tính toán nếu chỉ buông tha vài quý tộc Tử thần Thực tử mà có được ích lợi, “Hội Phượng Hoàng luôn bảo vệ máu lai, phù thủy Muggle, và những Muggle thật sự, chúng tôi không cần quá nhiều quý tộc.”

Nói chuyện với người thông minh là rất dễ, “Không thành vấn đề, chỉ có mấy nhà quý tộc vẫn luôn bị khống chế bởi Lời nguyền Độc đoán, hiện tại gia chủ họ đã tỉnh lại, đau khổ vì hành vi phạm tội của mình không thôi, tôi hy vọng ngài có thể cho họ một cơ hội sửa đổi.” Lucius nói chân thành.

“Ôi, cậu chủ Malfoy, lời cậu nói tôi biết, nhưng chỉ sợ cậu cần phải nói lại những lời này trên tòa án một lần nữa.” Dumbledore lui một bước, chẳng qua chỉ là vài quý tộc, theo họ rồi đưa Harry nhỏ về mới là đúng đắn.

“Đương nhiên rồi, tôi sẽ chính thức tham dự.” Không phải là lý do và cớ thôi sao? Slytherin không thiếu lý do, hiện tại y phải suy nghĩ thật kỹ, đưa gia tộc nào ra khỏi lao, rồi thu làm của mình. “Tyty, đưa cậu chủ nhỏ Potter đến.” Y búng tay một cái.



“Bụp” gia tinh xuất hiện, lại biến mất, khi nó xuất hiện lần hai thì trong tay có bê một cái nôi nhỏ, trong đó một đứa trẻ đang ngủ say.

“Ôi, Harry bé nhỏ, Harry nhỏ đáng thương.” Dumbledore nhìn Harry nhỏ, rốt cuộc mắt đã hơi ươn ướt, thế lực Tử thần Thực tử rốt cuộc tan rã, cái giá là hạnh phúc của đứa trẻ vô tội này.

“Đây là…” Dumbledore chú ý tới vết sẹo hình tia chớp trên trán Harry.

“Tôi cũng không biết nhiều hơn ngài, khi cậu chủ nhỏ Potter tới đã có rồi.” Lucius lịch thiệp nói.

“Merlin ơi, thật sự quá không công bằng.” Dumbledore thì thào tự nói, nhẹ nhàng chạm lên vết sẹo ấy, “Chúa tể Hắc ám sẽ dấu hiệu người đó thành kẻ địch”, lời tiên đoán như sấm sét vang lên, vậy… đó là sự thật!

“Vậy thì, hiệu trưởng Dumbledore, tôi chờ tin tốt của ngài.” Lucius không hề để ý nhìn Harry nhỏ một cái, nhóc con cùng tuổi với Qui và Dra nhà mình không biết sẽ có vận mệnh tương lai thế nào nữa. Trong lòng Lucius chợt mềm mại, nhưng lập tức cứng rắn, trái tim y rất nhỏ, không chứa được nhiều như vậy.

Khi Dumbledore ôm Harry nhỏ ra, Moody tiến tới, “Hiệu trưởng Dumbledore, đây là… đây là… Merlin ơi!” Ánh mắt Moody nhìn Harry như một thánh vật.

“Đúng vậy, Alastor, đây là Harry nhỏ đáng thương.” Dumbledore dự tính được thái độ của mọi người với Harry nhỏ, nhưng cụ không ngờ, dù là thần kinh cứng cỏi như Moody cũng cuồng nhiệt với “Kẻ Được Chọn” đến mức độ này.

Điều này cũng không thể trách Dumbledore không mong muốn, miệng của Hagrid không thể nào giữ chặt, “James và Lily đã chết, Harry nhỏ đáng thương, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cũng đã chết, Harry nhỏ nằm ở cạnh hắn…”

Lời này khiến người ta có không gian tưởng tượng vô hạn, rất nhanh, “Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã bị Kẻ Được Chọn đánh bại” bắt đầu truyền lưu trên diện rộng, trong khoảng thời gian này Dumbledore đều quan tâm chỗ Harry bé nhỏ đang ở nên giờ mới nhận ra tình thế đã nằm ngoài tầm kiểm soát. Cứ như thế, sắp xếp của cụ về Harry nhỏ, phải sửa chữa, cũng may, cụ đã để lại một đường lui.

Sau một buổi tối, Kẻ Được Chọn nổi tiếng tương lai của giới phù thủy đã được đặt trên bậc thang nhà người dì Muggle của cậu bé, chờ đợi sáng sớm đến.

Cùng lúc, gia tộc Parkinson, gia tộc Goyle, gia tộc Crabbe cuối cùng được chứng minh bị khống chế bởi Lời nguyền Độc đoán trong thời gian dài, vô tội phóng thích.

Peter Pettigrew bị Sirius ép tới một con đường, sau khi hô to “Sirius là người giữ bí mật của vợ chồng Potter” thì bị Sirius điên lên nổ chết, kết quả nổ đó là Peter chỉ còn một phần lớn nhất là ngón tay cái, còn mang theo mười mấy mạng người qua đường

Sau đó, Peter được trao tặng huân chương Merlin, Sirius bị giam vào Azkaban. Đồng thời bị giam với cậu còn có chị gái của cậu, Bella và chồng cô ta, và cả bậc thầy độc dược xú danh – Horace Slughorn.

Quyển III: Chúng ta sẽ không bao giờ từ bỏ thứ thuộc về mình Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Harry Potter Chi Chuộc Tội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook