Chương 139: Quyết Định Của Aquila.
Mạch Tử Đóa
23/06/2017
CHƯƠNG 139: QUYẾT ĐỊNH CỦA AQUILA.
—o0o—
Dưới yêu cầu của Aquila chuyện bạo động pháp lực bị che giấu, tuy rằng Gellert sắc bén cảm thấy không đúng nhưng ông không nói gì, kết hợp với biểu hiện của Draco, ngược lại Chúa tể Hắc ám đời trước vui như mở cờ.
Toàn bộ lễ Giáng sinh trôi qua trong khi Draco nghiêm túc và Aquila không yên lòng, còn các người lớn thì nhất chí quyết định giấu diếm, dù sao chuyện phát triển tới hôm nay có một chuyện quả thật mất đi khống chế nhưng trên thực tế họ vẫn kiểm soát được cục diện, kéo bọn nhỏ vào quá sớm là không có ý nghĩa.
Bởi vậy, khi Aquila và Draco mang theo tâm trạng khác nhau trở lại Hogwarts, họ cũng không biết được chuyện gặp quỷ khổng lồ vào lễ Halloween ấy đã dẫn tới một sự kiện cỡ lớn.
“Draco, Draco…” Mới vừa trở lại phòng ngủ của mình, Blaise đã đuổi theo đi vào, quý tộc nhỏ socola chưa về nhà ăn lễ khiến phu nhân Zabini hơi không vui, nhưng Blaise từ nhỏ đã có danh “hoa hồ điệp” rõ ràng dỗ dành mẹ rất ngọt, nói qua loa rồi phu nhân Zabini không để ý nữa.
“A, cậu Zabini, đã lâu không gặp.” Có lẽ vì hoàn thành tập huấn, trở lại Hogwarts Draco tự nhiên hơn ở biệt thự Malfoy, biểu hiện chính là cậu hoàn toàn bất động ngồi ở sô pha nhỏ, yêu cầu Aquila giúp cậu làm này làm kia.
“Cậu Malfoy, rất vui được quen cậu.” Như phản xạ, Blaise cúi đầu theo lễ nghi, rồi lập tức kịp phản ứng Draco đang đùa cậu, “Hừ, cậu Malfoy đối xử với bạn mình như thế sao?”
“Trà.” Aquila đưa cho em trai, rồi tới Blaise, chỉ một chữ, một ánh mắt, Aquila là người có lực uy hiếp nhất trong bọn họ.
Quả nhiên theo bản năng Blaise xìu xuống, ngồi xuống bưng hồng trà lên, “Lễ Giáng sinh mình và Harry phát hiện ra thứ tốt.” Cậu tự nói.
“Cái gì là thứ tốt? Không phải là “Phòng Yêu Cầu” ở tầng tám chứ, cái kia mình sớm biết rồi.” Draco miễn cưỡng nói, thật tốt, vài ngày không có Aquila, anh trai có bên cạnh vẫn tốt hơn.
“Phòng Yêu Cầu? Sao mình không biết, tầng tám à?” Ngược lại Blaise tò mò.
“Cha nói.” Draco cũng đơn giản, nhờ vào ký ức cô Gryffindor kia, Lucius mở rộng bí mật của Hogwarts, nhà Malfoy cho rằng càng biết nhiều sẽ càng cẩn thận.
“Ngày nào đó chúng ta có thể đi nhìn xem.” Blaise sờ sờ cằm, nhưng không biết chúng ta trong lời của cậu là chỉ cậu và Draco hay là cậu và Harry nữa.
“Cậu phát hiện cái gì?” Aquila chợt mở miệng, khiến Draco và Blaise ngạc nhiên, mọi người đều biết Aquila thường không nói chuyện, vào lúc này phần lớn cậu đều im lặng, nhưng hôm nay…
Blaise liếc Draco một cái, vẻ mặt câu ta hơi cứng ngắc.
“Cậu phát hiện cái gì?” Dường như Aquila không phát hiện ra, ngón tay trỏ phải của cậu đang gõ trên mặt bàn.
“A, thật ra cũng không tính là mình,” Blaise nhanh chóng nói, hiện trong lòng cậu vô cùng hối hận, nếu cậu biết Aquila và Draco đang giận nhau thì chắc chắn cậu sẽ không đến vào hôm nay đâu, “Vào lễ Giáng sinh Harry được tặng một cái áo tàng hình, rồi chúng mình phát hiện một cái gương thần kỳ, bên trong có thể hiện ra sự khát vọng nhất trong trái tim.” Zabini là quý tộc máu trong, tuy Gương Ảo ảnh thiên môn nhưng là người thừa kế nên cũng coi như biết.
Bởi vậy trước tiên Blaise nói cho Harry về sự thật cái gương đó.
Từ nhỏ khát vọng người nhà và hiểu cho dì, Harry khóc một lần thật to rồi cũng không gửi gắm hy vọng vào đồ vật hư vô nữa, thậm chí vì phòng ngừa mình mê muội cậu rất chân thành nhờ Blaise giám sát mình.
Rắn đen nhỏ gian xảo sau khi nhìn nội dung bên trong gương liền có “lòng tốt” đồng ý, cậu không chỉ hào phóng cung cấp gương hai mặt “để có thể giao tiếp bất cứ lúc nào” còn tự tiến cử đi cùng từ sáng tới tôi, “để tránh bạn mình chìm vào trong hư ảo”.
Cứ thế, Blaise thu hoạch khá nhiều vào lễ Giáng sinh này, dù sao thì nếu ai cùng cậu chia sẻ mọi ký ức mình trân quý nhất thì đều sẽ là một cơ hội tốt để gần gũi đúng không.
“Tấm gương Ảo ảnh.” Trước khi Draco lên tiếng, Aquila mở miệng, mà vì Aquila nói sắc mặt Draco hoàn toàn không dễ nhìn, Aquila muốn làm gì… Thật ra Draco cũng không nói được rốt cuộc mình thấy không thoải mái chỗ nào, nhưng như “ước định” việc mình nên làm mà Aquila lại đang làm, Draco không hề thoải mái, vì thế nhìn Blaise cũng không thuận mắt.
“E hèm, tối nay Harry còn lượn đêm, nếu bằng lòng thì chúng ta gặp tại phòng sinh hoạt chung.” Blaise thấy tình thế không ổn quyết đoán rời đi, nhưng cậu chưa quên mục đích của mình, từ khi thấy trong gương cậu thỏa mãn ôm Harry bản trưởng thành, Blaise đã hạ quyết tâm, nhất định phải mang lửng nhỏ mắt xanh về nhà, cứ thế, cố hết sức kéo gần khoảng cách giữa Harry và Aquila và Draco là điều tất nhiên.
Blaise đi rồi, Draco không nhịn được nói ra, “Aquila, anh làm sao vậy?”
“Không có, anh làm sao vậy?” Aquila vô tội hỏi lại, thật sự cậu cảm thấy mình bị làm sao.
“Anh…” Draco câm nín, cậu có thể nói gì, nói vì sao Aquila lại “cướp” nhân vật của cậu, nói vì sao Aquila lại lên tiếng? Thế nào cũng rất là lạ. Cuối cùng cậu cũng chỉ có thể nói, “Hừ, em không cần nhìn cái gương kỳ quái đó, dù biết được khát vọng sâutrong trái tim mình thì sao, hừ! Blaise sẽ cố phá hỏng, em không đi!” Nói xong, Draco như một đứa trẻ con ném cái cốc, để biểu đạt quyết tâm.
“Anh đi.” Aquila rất có hứng thú, trong khoảng thời gian này bản thân cậu hơi rối loạn, Gellert đã nói với họ về công dụng của Tấm gương Ảo ảnh, nếu có thể mượn ngoại lực để cậu hiểu, Aquila hoàn toàn không để ý.
Nhưng thái độ này của Aquila trong mắt Draco chính là biểu hiện anh trai không quan tâm mình, nghĩ tới nỗi vất vả mình phải chịu trong lúc huấn luyện, Draco lập tức cực kỳ ấm ức, “Hừ, kệ anh có đi hay không, tuyệt đối em sẽ không đi!”
Nếu là bình thường chắc chắn Aquila có thể phát hiện Draco không thích hợp, đáng tiếc, hiện tại một mặt cậu đang buồn phiền, một mặt là vì bị kích thích bởi Draco học tập thần chú, Aquila cũng bắt đầu muốn mình xã giao để em trai thoải mái hơn.
Bởi vậy hai anh em liền nghĩ lệch hướng. Draco rất tức giận, “Em mệt.” Cậu mất thăng bằng ném một câu rồi vào phòng tắm, kệ Aquila có đi hay không, cậu không thèm quan tâm.
Tuy là nói vậy nhưng khi đi ra khỏi phòng tắm đã thấy phòng ngủ trống trơn Draco vẫn hối hận, toàn bộ kỳ nghỉ không có cơ hội ở cùng anh trai một lát, giờ vất vả mới có thời gian Aquila lại muốn đi nhìn cái gương chết tiệt nào đó.
“Blaise… cậu chờ đấy!” Draco tiếc Aquila, vì thế Blaise đề nghị đã bị ghi hận. Điều này cũng khiến tương lai sự truyền đạt giữa Blaise và Harry không thành, không có cách nào, ai bảo ở giữa có một người truyền lời “thiện ý” chứ.
Draco ném mình lên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, nhưng cậu không cam lòng chờ Aquila trở về phát hiện mình đang đợi anh ấy, vì thế giống như khi còn bé Draco bò lên giường Aquila.
Nằm trong chốc lát, mệt nhọc ập tới. Tuy nghĩ vậy nhưng ngửi thấy mùi quen thuộc trên người Aquila, Draco nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Bởi vậy khi Aquila trở về đã thấy em trai cuộn người trên giường của mình, ở trong lòng có một cảm giác thoải mái.
Nghĩ lại cảnh tượng vừa thấy ở trong gương, Aquila hơi đỏ mặt. Cậu đá giầy, thật cẩn thận trèo lên giường, ôm em trai vào lòng.
Vì tư thế thay đổi, Draco hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng thả mày ra vì hơi thở quen thuộc của đối phương, ngược lại vùi mình vào.
“Draco… Dra của anh…” Aquila vừa lòng nhếch khóe miệng, nếu lúc này có người ngoài ở đây họ chắc chắn sẽ kinh ngạc, kỵ sĩ Slytherin cũng là một cậu bé đẹp trai, hơn nữa so với Draco tinh xảo thì cơ thể Aquila cường tráng hơn, hiện ra một vẻ tuấn tú.
Cậu vừa thì thào tự nói vừa dùng môi mình tới gần cái trán trơn bóng của Draco, sau khi do dự thật lâu thì nhẹ nhàng ấn lên, rồi như bị bỏng mà rụt lại. Hơi thở quen thuộc trên người đối phương mang đến cảm giác vừa ngọt ngào vừa ái muội.
Aquila cố gắng giảm nhiệt độ trên mặt mình, nhớ tới hình ảnh mình nhìn thấy trong Tấm gương Ảo ảnh ở phòng kia – Draco trưởng thành đang cười, mái tóc dài bạch kim giống cha hơi hơi tản ra, đôi mắt lam xám giống ông nội nhưng không lạnh băng và khôn khéo, chỉ có sự ấm áp và làm nũng.
Thấy Draco như vậy, Aquila hơi giật mình, khát vọng của bản thân là Draco hạnh phúc sao, nhưng lập tức, trong lòng có một tiếng nói, không chỉ là vậy.
Quả nhiên theo ánh mắt em trai nhà mình, một phù thủy nam tóc dài màu đen mặc áo chùng màu đen từ phía sau ôm eo Draco, em ấy vẻ mặt thỏa mãn vì góc độ nên Aquila không nhìn rõ gương mặt người kia.
“Bịch”, Đũa phép Aquila rơi xuống, hai tay cậu nắm chặt, để tránh mình phá tan cái gương này, cậu nhìn chằm chằm cánh tay người kia, hận không thể chặt đi.
Nhưng ngay sau đó cậu liền phát hiện ra một vấn đề, trên ngón tay người kia đeo chiếc nhẫn đại diện cho gia chủ Prince, mà có thể trở thành gia chủ Prince thì cả giới phù thủy chỉ có hai người – papa nhà mình và bản thân cậu.
Theo suy nghĩ, người phù thủy kia lộ mặt ra, quả nhiên là gương mặt mình lúc trưởng thành, một giây sau, như để chứng minh suy đoán của Aquila, Draco và Aquila trưởng thành hôn nhau, nhìn vẻ mặt thì hiển nhiên đây đã là thói quen.
Aquila hiểu được, sự bất an của mình vào khai giảng, Draco kết bạn, bạo động pháp lực vào kỳ nghỉ Giáng sinh… Aquila suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng chỉ dừng lại ở một suy nghĩ: cậu muốn Draco.
Mà hiện tại, Aquila nhìn em trai đang ngủ ngon trong vòng tay mình, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười tiêu chuẩn nhà Malfoy, Malfoy muốn, Malfoy sẽ có được, chưa bao giừ cậu từng quên, tuy cậu mang họ “Prince” nhưng cho tới giờ cậu cũng là một Malfoy. Đăng bởi: admin
—o0o—
Dưới yêu cầu của Aquila chuyện bạo động pháp lực bị che giấu, tuy rằng Gellert sắc bén cảm thấy không đúng nhưng ông không nói gì, kết hợp với biểu hiện của Draco, ngược lại Chúa tể Hắc ám đời trước vui như mở cờ.
Toàn bộ lễ Giáng sinh trôi qua trong khi Draco nghiêm túc và Aquila không yên lòng, còn các người lớn thì nhất chí quyết định giấu diếm, dù sao chuyện phát triển tới hôm nay có một chuyện quả thật mất đi khống chế nhưng trên thực tế họ vẫn kiểm soát được cục diện, kéo bọn nhỏ vào quá sớm là không có ý nghĩa.
Bởi vậy, khi Aquila và Draco mang theo tâm trạng khác nhau trở lại Hogwarts, họ cũng không biết được chuyện gặp quỷ khổng lồ vào lễ Halloween ấy đã dẫn tới một sự kiện cỡ lớn.
“Draco, Draco…” Mới vừa trở lại phòng ngủ của mình, Blaise đã đuổi theo đi vào, quý tộc nhỏ socola chưa về nhà ăn lễ khiến phu nhân Zabini hơi không vui, nhưng Blaise từ nhỏ đã có danh “hoa hồ điệp” rõ ràng dỗ dành mẹ rất ngọt, nói qua loa rồi phu nhân Zabini không để ý nữa.
“A, cậu Zabini, đã lâu không gặp.” Có lẽ vì hoàn thành tập huấn, trở lại Hogwarts Draco tự nhiên hơn ở biệt thự Malfoy, biểu hiện chính là cậu hoàn toàn bất động ngồi ở sô pha nhỏ, yêu cầu Aquila giúp cậu làm này làm kia.
“Cậu Malfoy, rất vui được quen cậu.” Như phản xạ, Blaise cúi đầu theo lễ nghi, rồi lập tức kịp phản ứng Draco đang đùa cậu, “Hừ, cậu Malfoy đối xử với bạn mình như thế sao?”
“Trà.” Aquila đưa cho em trai, rồi tới Blaise, chỉ một chữ, một ánh mắt, Aquila là người có lực uy hiếp nhất trong bọn họ.
Quả nhiên theo bản năng Blaise xìu xuống, ngồi xuống bưng hồng trà lên, “Lễ Giáng sinh mình và Harry phát hiện ra thứ tốt.” Cậu tự nói.
“Cái gì là thứ tốt? Không phải là “Phòng Yêu Cầu” ở tầng tám chứ, cái kia mình sớm biết rồi.” Draco miễn cưỡng nói, thật tốt, vài ngày không có Aquila, anh trai có bên cạnh vẫn tốt hơn.
“Phòng Yêu Cầu? Sao mình không biết, tầng tám à?” Ngược lại Blaise tò mò.
“Cha nói.” Draco cũng đơn giản, nhờ vào ký ức cô Gryffindor kia, Lucius mở rộng bí mật của Hogwarts, nhà Malfoy cho rằng càng biết nhiều sẽ càng cẩn thận.
“Ngày nào đó chúng ta có thể đi nhìn xem.” Blaise sờ sờ cằm, nhưng không biết chúng ta trong lời của cậu là chỉ cậu và Draco hay là cậu và Harry nữa.
“Cậu phát hiện cái gì?” Aquila chợt mở miệng, khiến Draco và Blaise ngạc nhiên, mọi người đều biết Aquila thường không nói chuyện, vào lúc này phần lớn cậu đều im lặng, nhưng hôm nay…
Blaise liếc Draco một cái, vẻ mặt câu ta hơi cứng ngắc.
“Cậu phát hiện cái gì?” Dường như Aquila không phát hiện ra, ngón tay trỏ phải của cậu đang gõ trên mặt bàn.
“A, thật ra cũng không tính là mình,” Blaise nhanh chóng nói, hiện trong lòng cậu vô cùng hối hận, nếu cậu biết Aquila và Draco đang giận nhau thì chắc chắn cậu sẽ không đến vào hôm nay đâu, “Vào lễ Giáng sinh Harry được tặng một cái áo tàng hình, rồi chúng mình phát hiện một cái gương thần kỳ, bên trong có thể hiện ra sự khát vọng nhất trong trái tim.” Zabini là quý tộc máu trong, tuy Gương Ảo ảnh thiên môn nhưng là người thừa kế nên cũng coi như biết.
Bởi vậy trước tiên Blaise nói cho Harry về sự thật cái gương đó.
Từ nhỏ khát vọng người nhà và hiểu cho dì, Harry khóc một lần thật to rồi cũng không gửi gắm hy vọng vào đồ vật hư vô nữa, thậm chí vì phòng ngừa mình mê muội cậu rất chân thành nhờ Blaise giám sát mình.
Rắn đen nhỏ gian xảo sau khi nhìn nội dung bên trong gương liền có “lòng tốt” đồng ý, cậu không chỉ hào phóng cung cấp gương hai mặt “để có thể giao tiếp bất cứ lúc nào” còn tự tiến cử đi cùng từ sáng tới tôi, “để tránh bạn mình chìm vào trong hư ảo”.
Cứ thế, Blaise thu hoạch khá nhiều vào lễ Giáng sinh này, dù sao thì nếu ai cùng cậu chia sẻ mọi ký ức mình trân quý nhất thì đều sẽ là một cơ hội tốt để gần gũi đúng không.
“Tấm gương Ảo ảnh.” Trước khi Draco lên tiếng, Aquila mở miệng, mà vì Aquila nói sắc mặt Draco hoàn toàn không dễ nhìn, Aquila muốn làm gì… Thật ra Draco cũng không nói được rốt cuộc mình thấy không thoải mái chỗ nào, nhưng như “ước định” việc mình nên làm mà Aquila lại đang làm, Draco không hề thoải mái, vì thế nhìn Blaise cũng không thuận mắt.
“E hèm, tối nay Harry còn lượn đêm, nếu bằng lòng thì chúng ta gặp tại phòng sinh hoạt chung.” Blaise thấy tình thế không ổn quyết đoán rời đi, nhưng cậu chưa quên mục đích của mình, từ khi thấy trong gương cậu thỏa mãn ôm Harry bản trưởng thành, Blaise đã hạ quyết tâm, nhất định phải mang lửng nhỏ mắt xanh về nhà, cứ thế, cố hết sức kéo gần khoảng cách giữa Harry và Aquila và Draco là điều tất nhiên.
Blaise đi rồi, Draco không nhịn được nói ra, “Aquila, anh làm sao vậy?”
“Không có, anh làm sao vậy?” Aquila vô tội hỏi lại, thật sự cậu cảm thấy mình bị làm sao.
“Anh…” Draco câm nín, cậu có thể nói gì, nói vì sao Aquila lại “cướp” nhân vật của cậu, nói vì sao Aquila lại lên tiếng? Thế nào cũng rất là lạ. Cuối cùng cậu cũng chỉ có thể nói, “Hừ, em không cần nhìn cái gương kỳ quái đó, dù biết được khát vọng sâutrong trái tim mình thì sao, hừ! Blaise sẽ cố phá hỏng, em không đi!” Nói xong, Draco như một đứa trẻ con ném cái cốc, để biểu đạt quyết tâm.
“Anh đi.” Aquila rất có hứng thú, trong khoảng thời gian này bản thân cậu hơi rối loạn, Gellert đã nói với họ về công dụng của Tấm gương Ảo ảnh, nếu có thể mượn ngoại lực để cậu hiểu, Aquila hoàn toàn không để ý.
Nhưng thái độ này của Aquila trong mắt Draco chính là biểu hiện anh trai không quan tâm mình, nghĩ tới nỗi vất vả mình phải chịu trong lúc huấn luyện, Draco lập tức cực kỳ ấm ức, “Hừ, kệ anh có đi hay không, tuyệt đối em sẽ không đi!”
Nếu là bình thường chắc chắn Aquila có thể phát hiện Draco không thích hợp, đáng tiếc, hiện tại một mặt cậu đang buồn phiền, một mặt là vì bị kích thích bởi Draco học tập thần chú, Aquila cũng bắt đầu muốn mình xã giao để em trai thoải mái hơn.
Bởi vậy hai anh em liền nghĩ lệch hướng. Draco rất tức giận, “Em mệt.” Cậu mất thăng bằng ném một câu rồi vào phòng tắm, kệ Aquila có đi hay không, cậu không thèm quan tâm.
Tuy là nói vậy nhưng khi đi ra khỏi phòng tắm đã thấy phòng ngủ trống trơn Draco vẫn hối hận, toàn bộ kỳ nghỉ không có cơ hội ở cùng anh trai một lát, giờ vất vả mới có thời gian Aquila lại muốn đi nhìn cái gương chết tiệt nào đó.
“Blaise… cậu chờ đấy!” Draco tiếc Aquila, vì thế Blaise đề nghị đã bị ghi hận. Điều này cũng khiến tương lai sự truyền đạt giữa Blaise và Harry không thành, không có cách nào, ai bảo ở giữa có một người truyền lời “thiện ý” chứ.
Draco ném mình lên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, nhưng cậu không cam lòng chờ Aquila trở về phát hiện mình đang đợi anh ấy, vì thế giống như khi còn bé Draco bò lên giường Aquila.
Nằm trong chốc lát, mệt nhọc ập tới. Tuy nghĩ vậy nhưng ngửi thấy mùi quen thuộc trên người Aquila, Draco nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Bởi vậy khi Aquila trở về đã thấy em trai cuộn người trên giường của mình, ở trong lòng có một cảm giác thoải mái.
Nghĩ lại cảnh tượng vừa thấy ở trong gương, Aquila hơi đỏ mặt. Cậu đá giầy, thật cẩn thận trèo lên giường, ôm em trai vào lòng.
Vì tư thế thay đổi, Draco hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng thả mày ra vì hơi thở quen thuộc của đối phương, ngược lại vùi mình vào.
“Draco… Dra của anh…” Aquila vừa lòng nhếch khóe miệng, nếu lúc này có người ngoài ở đây họ chắc chắn sẽ kinh ngạc, kỵ sĩ Slytherin cũng là một cậu bé đẹp trai, hơn nữa so với Draco tinh xảo thì cơ thể Aquila cường tráng hơn, hiện ra một vẻ tuấn tú.
Cậu vừa thì thào tự nói vừa dùng môi mình tới gần cái trán trơn bóng của Draco, sau khi do dự thật lâu thì nhẹ nhàng ấn lên, rồi như bị bỏng mà rụt lại. Hơi thở quen thuộc trên người đối phương mang đến cảm giác vừa ngọt ngào vừa ái muội.
Aquila cố gắng giảm nhiệt độ trên mặt mình, nhớ tới hình ảnh mình nhìn thấy trong Tấm gương Ảo ảnh ở phòng kia – Draco trưởng thành đang cười, mái tóc dài bạch kim giống cha hơi hơi tản ra, đôi mắt lam xám giống ông nội nhưng không lạnh băng và khôn khéo, chỉ có sự ấm áp và làm nũng.
Thấy Draco như vậy, Aquila hơi giật mình, khát vọng của bản thân là Draco hạnh phúc sao, nhưng lập tức, trong lòng có một tiếng nói, không chỉ là vậy.
Quả nhiên theo ánh mắt em trai nhà mình, một phù thủy nam tóc dài màu đen mặc áo chùng màu đen từ phía sau ôm eo Draco, em ấy vẻ mặt thỏa mãn vì góc độ nên Aquila không nhìn rõ gương mặt người kia.
“Bịch”, Đũa phép Aquila rơi xuống, hai tay cậu nắm chặt, để tránh mình phá tan cái gương này, cậu nhìn chằm chằm cánh tay người kia, hận không thể chặt đi.
Nhưng ngay sau đó cậu liền phát hiện ra một vấn đề, trên ngón tay người kia đeo chiếc nhẫn đại diện cho gia chủ Prince, mà có thể trở thành gia chủ Prince thì cả giới phù thủy chỉ có hai người – papa nhà mình và bản thân cậu.
Theo suy nghĩ, người phù thủy kia lộ mặt ra, quả nhiên là gương mặt mình lúc trưởng thành, một giây sau, như để chứng minh suy đoán của Aquila, Draco và Aquila trưởng thành hôn nhau, nhìn vẻ mặt thì hiển nhiên đây đã là thói quen.
Aquila hiểu được, sự bất an của mình vào khai giảng, Draco kết bạn, bạo động pháp lực vào kỳ nghỉ Giáng sinh… Aquila suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng chỉ dừng lại ở một suy nghĩ: cậu muốn Draco.
Mà hiện tại, Aquila nhìn em trai đang ngủ ngon trong vòng tay mình, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười tiêu chuẩn nhà Malfoy, Malfoy muốn, Malfoy sẽ có được, chưa bao giừ cậu từng quên, tuy cậu mang họ “Prince” nhưng cho tới giờ cậu cũng là một Malfoy. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.