Chương 161: Sự Kiện Chồn Trắng.
Mạch Tử Đóa
23/06/2017
CHƯƠNG 161: SỰ KIỆN CHỒN TRẮNG.
—o0o—
Không tới vài ngày, tin tức “giáo sư điên” dạy lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám bắt đầu lan tràn trong mọi ngóc ngách ở Hogwarts, Moody nhanh chóng dùng phương châm “phải thường xuyên cảnh giác”, và phương pháp dạy học thô bạo khiến các động vật nhỏ bắt đầu nghiêng về phía Snape.
Nhất là lớp đầu tiên ông ta dạy Slytherin và Gryffindor năm thứ tư, công khai giảng dạy ba lời nguyền không thể tha thứ, càng khiến vị giáo sư này trở thành một giáo sư bị tranh cãi nhiều nhất mấy năm qua – dù tất cả mọi người đã quen giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám hàng năm đều có vẻ quái dị, nhưng chưa từng ai lúc nào cũng mang vẻ sắp xông lên chiến trường như Moody cả, càng miễn bàn tới con mắt giả luôn xoay tròn và cái chân gỗ của ông ta.
Pansy nói rất đúng, Moody vừa đứng sẽ nói ngay cho bạn biết cái gì là chiến trường.
Phương thức dạy học này của ông ta tuy bị phần lớn Slytherin và Hufflepuff lên án, nhưng cũng thu hút Gryffindor và Ravenclaw – kẻ trước là vì khiêu chiến sự can đảm, còn kẻ sau thì nghiên cứu về lời nguyền bị cấm.
Dù nói thế nào, mọi người đều nhận ra giáo sư mới tới dường như rất ghét Slytherin, có một chủ nhiệm Slytherin cực kỳ bao che khuyết điểm chắn phía trước nên các động vật nhỏ không suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng ai cũng không ngờ, chưa tới hai tháng sau khai giảng, Moody trực tiếp xung đột với Slytherin.
Chuyện đó xảy ra vào một buổi chiều chẳng có gì đặc biệt, Slytherin năm thứ tư vừa mới học xong Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đang đi trên hành lang thì gặp Hufflepuff năm thứ tư sắp đi học. Dựa vào quan hệ mấy năm qua của hai nhà, không ít lửng nhỏ dừng chân lại, tốp năm tốp ba bắt đầu đùa giỡn.
Nhất là Harry, cậu mơ hồ nhận ra cậu đối xử với Blaise không giống như người khác, vì thế nên gần đây đang cố gắng tiếp xúc với nhiều người hơn để tìm ra sự khác biệt này. Đối với hành động của Harry, Blaise hoàn toàn vui như mở cờ, cũng vì thế khi thấy Harry đi tới chỗ Draco, Blasie chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục đề tài với người bên cạnh.
“A, xem đi, ai đến đây thế này, Kẻ Được Chọn tôn quý của chúng ta tới rồi kìa.” Draco học giọng điệu của Lucius, từ khi Harry bắt đầu tìm cậu thì cậu thường thích trêu Harry, mà mỗi lần Harry cũng chỉ liếc cậu một cái, bạn bè mà, chẳng để ý cái này làm gì.
Nhưng lần này Draco vừa nói vừa xoay đũa phép, tượng trưng quơ quơ về phía Harry, trò đùa này cũng mới bắt đầu gần đây, nhưng sắc mặt Harry chợt thay đổi, “Draco, cẩn…”
Harry lớn tiếng kêu lên, cậu vội vàng đi lên trước vài bước, định đẩy Draco ra. Đáng tiếc cậu cách Draco quá xa, ở sau Draco cách đó không xa, Moody đang giơ đũa phép, một tia sáng trắng phóng thẳng về phía Draco.
“Bụp” “Ầm” “Bang” Draco bị đẩy mạnh từ phía sau, túi sách của cậu trực tiếp văng ra, mực rơi ướt một mảng.
“Tất thối Merlin!” Draco đứng thẳng dậy, đang muốn quay đầu dạy dỗ kẻ dám đẩy ngã mình thì thấy ở chỗ cậu vừa đứng có một con chồn hương trắng đang nằm đó.
“Không được phép, dùng, đũa, phép, chỉ, vào, bạn, học, không, phòng, bị!” Moody gằn từng chữ, vung đũa phép mình để con chồn trắng dưới đất nảy lên, rồi đập mạnh xuống. Con chồn hương trắng chỉ yên lặng, thi thoảng tiếng đập vang lên chứng tỏ nó đang bị đau.
Trái tim Draco như bị cái gì đập trúng, “Aquila!” Cậu lập tức hiểu được, bước lên, ôm chặt con chồn hương trắng vào trong ngực mình, “Giáo sư Moody, ngài không có quyền đối xử với một quý tộc như vậy!” Mặt cậu đỏ bừng vì tức giận.
“Nhóc con, nếu thằng nhãi mi thật sự chảy dòng máu quý tộc thì nên biết, nó chỉ là chịu thay mi thôi.” Moody nhếch môi, cười ác ý.
“Thầy…” Draco tức giận không nói ra lời.
“Giáo sư Moody, Draco cũng không tấn công con.” Harry rất nghiêm túc đứng ở trước Draco nửa bước, thái độ che chở rất rõ ràng.
“Harry, nếu ta là trò, ta sẽ cẩn thận lựa chọn bạn cho mình.” Con mắt pháp thuật của Moody xoay xoay, giọng khàn khàn.
“Làm sao vậy?” Tiếng giáo sư McGonagall, sự không bình thường trong hành lang thu hút các bức ảnh, mà đúng lúc bà đang đứng cạnh một bức.
“Giáo sư Moody tự ý trừng phạt học trò.” Harry lên tiếng đầu tiên, hành động của cậu khiến không ít Slytherin âm thầm tính toán trong lòng, rõ ràng Kẻ Được Chọn đứng ở bên gia tộc Malfoy, dù giáo sư Moody năm đó nổi danh là Thần Sáng và trợ lý hiệu trưởng.
“A, Merlin ơi, trò nói đó là một học trò!” Giáo sư McGonagall là giáo sư môn biến hình, bà liếc mắt thấy con chồn hương không bình thường trong ngực Draco. “Alastor, chúng tôi không trừng phạt học trò như vậy, chúng tôi chỉ trừ điểm và cấm túc.” Nói xong, bà cầm đũa phép định tiến lên giải lời nguyền cho Aquila.
“Chỉ sợ ngài Thần Sáng đầu óc còn không bằng quỷ khổng lồ căn bản không ý thức được nơi này là trường học, cũng có thể ông ta không ý thức được đối diện với ông ta là học trò chứ không phải là kẻ thù.” Từ lúc Draco bắt đầu giằng co với Moody, có con rắn nhỏ thông minh đã chuồn ra đi thông báo cho chủ nhiệm nhà mình, Snape gần như ngay lập tức chạy tới, anh vốn tưởng rằng cả đời này có Aquila bên cạnh thì tai nạn “chồn hương trắng” của Draco sẽ không xuất hiện, ai ngờ…
Nhìn con lớn nhất đang uể oải chui trong ngực con thứ, Snape chỉ cảm thấy mình hận không thể vứt một cái Crucio qua, để Moody, a, cũng có thể là kẻ điên Bartemius Crouch kia nếm thử, cái giá dám động vào con anh!
Nếu Snape đã tới, dù là chủ nhiệm Slytherin hay là cha của Aquila và Draco, hiển nhiên anh đều có thân phận xử lý chuyện này. Mặt giáo sư McGonagall hơi đỏ lên, dù sao Moody được Dumbledore mời đến, càng là bạn chiến đấu của bà trong Hội Phượng Hoàng, nhưng phù thủy mà Dumbledore và bà đều tán thành lại gần như giết một phù thủy nhỏ – đối với McGonagall mà nói, có lẽ Aquila mạnh hơn đứa trẻ cùng tuổi, nhưng thằng bé cũng chỉ là một đứa trẻ.
“Tôi hy vọng chuyện này hiệu trưởng Dumbledore sẽ cho Slytherin một lời giải thích, cho Malfoy và Prince một lời giải thích.” Snape nhìn con chồn hương trắng trong ngực Draco, lạnh lùng nói, ý của anh rất rõ ràng, phía trước là trách nhiệm của chủ nhiệm Slytherin, phía sau là trách nhiệm của một người cha.
“Sever…” McGonagall nhìn Snape xoay người không hề do dự, “Giáo sư Prince, tôi sẽ báo cáo cụ thể cho hiệu trưởng Dumbledore.” Bà hơi ảo não nhìn bóng dáng Snape và Draco đi xa, “Alastor, theo tôi đi gặp Albus.” Phù thủy nghiêm cẩn thở dài thườn thượt, day day đôi mày, Hogwarts là một ngôi trường, dù là lúc nào đi nữa.
“Papa, tình trạng sức khỏe của người…” Draco đi theo Snape không nói chuyện, khi vào phòng ngủ Snape mới lộ ra vẻ lo lắng.
“Ta sẽ bảo cha con tới,” Snape tức giận nói, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Draco kể lại chuyện từ đầu chí cuối, khi nghe tới Aquila đẩy cậu ra thì con ngươi Snape co rút mạnh, rồi hơi trống rỗng, anh đã dùng Bế quan Bí thuật.
“Dra, không sao cả, con đi về trước, ta với cha con sẽ chăm sóc Aquila.” Snape đưa ra đề nghị ngay khi Draco vừa dứt lời.
“Nhưng papa…” Draco không bằng lòng, Merlin biết cậu không muốn rời khỏi Aquila.
Khi biết Aquila chịu thay mình thì Draco cảm thấy vừa đắng vừa ngọt, đắng là vì Aquila bị tấn công bởi vì mình, ngọt vì Aquila thà để anh ấy bị thương cũng muốn bảo vệ cậu. Cũng chính vì vậy, lần đầu tiên Draco quyết định, chắc chắn sẽ phải tìm cơ hội nói ra tình cảm của mình, Aquila là của cậu, cậu sẽ không buông tay.
Đưa Draco ra ngoài, đầu tiên Snape rót cho Aquila chút Dược ngủ mạnh, rồi gọi Lucius tới.
Đã biết nguyên nhân Lucius trực tiếp cởi bỏ thần chú ép biến hình, hiện tại Aquila đang cuộn mình nằm trên giường Snape, nhìn kỹ có thể thấy làn da bị ứ đọng máu do đập mạnh xuống đất, Moody vừa mới chỉ huy con chồn hương trắng nảy lên đập xuống cũng không phải là làm cảnh.
“Sev…” Mặt Lucius vặn vẹo, “Tôi sẽ bắt Dumbledore phải trả giá!” Vì giận dữ Veela viễn cổ tỏa áp suất khiến đồ trang trí trong phòng đều lung lay.
“Luci, không chỉ như vậy.” Snape kéo tay bạn đời, vì lo lắng tình trạng cơ thể anh, Lucius theo bản năng áp chế áp suất của mình. Anh lấy ra một bình nhỏ trong suốt, cẩn thận rót vào miệng Aquila, rất nhanh, Qui trên giường chậm rãi nhúc nhích.
“Qui, cục cưng của cha, con không sao chứ.” Lucius lập tức xông lên, hiện tại y nào có dáng vẻ bình tĩnh của gia chủ quý tộc.
“Không sao ạ…” Aquila không mở mắt, nhưng giọng nói quen thuộc cộng thêm mùi hoa nguyệt quang khiến cậu nhận ra đây là cha mình, “Dra có khỏe không ạ?”
Lucius cảm động nhìn con lớn nhất nhà mình, nhìn đi, đây chính là con lớn của y, dù mình bị thương nhưng vẫn nghĩ đến em trai mình đầu tiên.
Snape liếc Lucius một cái, Bế quan Bí thuật nhanh chóng vận chuyển, “Aquila Malfoy Prince, giải thích, vì sao lại ngăn ở phía sau Draco. Ta cho rằng, người thừa kế Prince trẻ tuổi nên biết, papa của cậu ta hiểu biết năng lực của cậu ta, nhất là ở phương diện quyết đấu, dựa theo huấn luyện thì cậu ta không thể nào xuất hiện tình trạng này, vì thế…” mắt Snape càng trống rỗng, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Đăng bởi: admin
—o0o—
Không tới vài ngày, tin tức “giáo sư điên” dạy lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám bắt đầu lan tràn trong mọi ngóc ngách ở Hogwarts, Moody nhanh chóng dùng phương châm “phải thường xuyên cảnh giác”, và phương pháp dạy học thô bạo khiến các động vật nhỏ bắt đầu nghiêng về phía Snape.
Nhất là lớp đầu tiên ông ta dạy Slytherin và Gryffindor năm thứ tư, công khai giảng dạy ba lời nguyền không thể tha thứ, càng khiến vị giáo sư này trở thành một giáo sư bị tranh cãi nhiều nhất mấy năm qua – dù tất cả mọi người đã quen giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám hàng năm đều có vẻ quái dị, nhưng chưa từng ai lúc nào cũng mang vẻ sắp xông lên chiến trường như Moody cả, càng miễn bàn tới con mắt giả luôn xoay tròn và cái chân gỗ của ông ta.
Pansy nói rất đúng, Moody vừa đứng sẽ nói ngay cho bạn biết cái gì là chiến trường.
Phương thức dạy học này của ông ta tuy bị phần lớn Slytherin và Hufflepuff lên án, nhưng cũng thu hút Gryffindor và Ravenclaw – kẻ trước là vì khiêu chiến sự can đảm, còn kẻ sau thì nghiên cứu về lời nguyền bị cấm.
Dù nói thế nào, mọi người đều nhận ra giáo sư mới tới dường như rất ghét Slytherin, có một chủ nhiệm Slytherin cực kỳ bao che khuyết điểm chắn phía trước nên các động vật nhỏ không suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng ai cũng không ngờ, chưa tới hai tháng sau khai giảng, Moody trực tiếp xung đột với Slytherin.
Chuyện đó xảy ra vào một buổi chiều chẳng có gì đặc biệt, Slytherin năm thứ tư vừa mới học xong Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đang đi trên hành lang thì gặp Hufflepuff năm thứ tư sắp đi học. Dựa vào quan hệ mấy năm qua của hai nhà, không ít lửng nhỏ dừng chân lại, tốp năm tốp ba bắt đầu đùa giỡn.
Nhất là Harry, cậu mơ hồ nhận ra cậu đối xử với Blaise không giống như người khác, vì thế nên gần đây đang cố gắng tiếp xúc với nhiều người hơn để tìm ra sự khác biệt này. Đối với hành động của Harry, Blaise hoàn toàn vui như mở cờ, cũng vì thế khi thấy Harry đi tới chỗ Draco, Blasie chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục đề tài với người bên cạnh.
“A, xem đi, ai đến đây thế này, Kẻ Được Chọn tôn quý của chúng ta tới rồi kìa.” Draco học giọng điệu của Lucius, từ khi Harry bắt đầu tìm cậu thì cậu thường thích trêu Harry, mà mỗi lần Harry cũng chỉ liếc cậu một cái, bạn bè mà, chẳng để ý cái này làm gì.
Nhưng lần này Draco vừa nói vừa xoay đũa phép, tượng trưng quơ quơ về phía Harry, trò đùa này cũng mới bắt đầu gần đây, nhưng sắc mặt Harry chợt thay đổi, “Draco, cẩn…”
Harry lớn tiếng kêu lên, cậu vội vàng đi lên trước vài bước, định đẩy Draco ra. Đáng tiếc cậu cách Draco quá xa, ở sau Draco cách đó không xa, Moody đang giơ đũa phép, một tia sáng trắng phóng thẳng về phía Draco.
“Bụp” “Ầm” “Bang” Draco bị đẩy mạnh từ phía sau, túi sách của cậu trực tiếp văng ra, mực rơi ướt một mảng.
“Tất thối Merlin!” Draco đứng thẳng dậy, đang muốn quay đầu dạy dỗ kẻ dám đẩy ngã mình thì thấy ở chỗ cậu vừa đứng có một con chồn hương trắng đang nằm đó.
“Không được phép, dùng, đũa, phép, chỉ, vào, bạn, học, không, phòng, bị!” Moody gằn từng chữ, vung đũa phép mình để con chồn trắng dưới đất nảy lên, rồi đập mạnh xuống. Con chồn hương trắng chỉ yên lặng, thi thoảng tiếng đập vang lên chứng tỏ nó đang bị đau.
Trái tim Draco như bị cái gì đập trúng, “Aquila!” Cậu lập tức hiểu được, bước lên, ôm chặt con chồn hương trắng vào trong ngực mình, “Giáo sư Moody, ngài không có quyền đối xử với một quý tộc như vậy!” Mặt cậu đỏ bừng vì tức giận.
“Nhóc con, nếu thằng nhãi mi thật sự chảy dòng máu quý tộc thì nên biết, nó chỉ là chịu thay mi thôi.” Moody nhếch môi, cười ác ý.
“Thầy…” Draco tức giận không nói ra lời.
“Giáo sư Moody, Draco cũng không tấn công con.” Harry rất nghiêm túc đứng ở trước Draco nửa bước, thái độ che chở rất rõ ràng.
“Harry, nếu ta là trò, ta sẽ cẩn thận lựa chọn bạn cho mình.” Con mắt pháp thuật của Moody xoay xoay, giọng khàn khàn.
“Làm sao vậy?” Tiếng giáo sư McGonagall, sự không bình thường trong hành lang thu hút các bức ảnh, mà đúng lúc bà đang đứng cạnh một bức.
“Giáo sư Moody tự ý trừng phạt học trò.” Harry lên tiếng đầu tiên, hành động của cậu khiến không ít Slytherin âm thầm tính toán trong lòng, rõ ràng Kẻ Được Chọn đứng ở bên gia tộc Malfoy, dù giáo sư Moody năm đó nổi danh là Thần Sáng và trợ lý hiệu trưởng.
“A, Merlin ơi, trò nói đó là một học trò!” Giáo sư McGonagall là giáo sư môn biến hình, bà liếc mắt thấy con chồn hương không bình thường trong ngực Draco. “Alastor, chúng tôi không trừng phạt học trò như vậy, chúng tôi chỉ trừ điểm và cấm túc.” Nói xong, bà cầm đũa phép định tiến lên giải lời nguyền cho Aquila.
“Chỉ sợ ngài Thần Sáng đầu óc còn không bằng quỷ khổng lồ căn bản không ý thức được nơi này là trường học, cũng có thể ông ta không ý thức được đối diện với ông ta là học trò chứ không phải là kẻ thù.” Từ lúc Draco bắt đầu giằng co với Moody, có con rắn nhỏ thông minh đã chuồn ra đi thông báo cho chủ nhiệm nhà mình, Snape gần như ngay lập tức chạy tới, anh vốn tưởng rằng cả đời này có Aquila bên cạnh thì tai nạn “chồn hương trắng” của Draco sẽ không xuất hiện, ai ngờ…
Nhìn con lớn nhất đang uể oải chui trong ngực con thứ, Snape chỉ cảm thấy mình hận không thể vứt một cái Crucio qua, để Moody, a, cũng có thể là kẻ điên Bartemius Crouch kia nếm thử, cái giá dám động vào con anh!
Nếu Snape đã tới, dù là chủ nhiệm Slytherin hay là cha của Aquila và Draco, hiển nhiên anh đều có thân phận xử lý chuyện này. Mặt giáo sư McGonagall hơi đỏ lên, dù sao Moody được Dumbledore mời đến, càng là bạn chiến đấu của bà trong Hội Phượng Hoàng, nhưng phù thủy mà Dumbledore và bà đều tán thành lại gần như giết một phù thủy nhỏ – đối với McGonagall mà nói, có lẽ Aquila mạnh hơn đứa trẻ cùng tuổi, nhưng thằng bé cũng chỉ là một đứa trẻ.
“Tôi hy vọng chuyện này hiệu trưởng Dumbledore sẽ cho Slytherin một lời giải thích, cho Malfoy và Prince một lời giải thích.” Snape nhìn con chồn hương trắng trong ngực Draco, lạnh lùng nói, ý của anh rất rõ ràng, phía trước là trách nhiệm của chủ nhiệm Slytherin, phía sau là trách nhiệm của một người cha.
“Sever…” McGonagall nhìn Snape xoay người không hề do dự, “Giáo sư Prince, tôi sẽ báo cáo cụ thể cho hiệu trưởng Dumbledore.” Bà hơi ảo não nhìn bóng dáng Snape và Draco đi xa, “Alastor, theo tôi đi gặp Albus.” Phù thủy nghiêm cẩn thở dài thườn thượt, day day đôi mày, Hogwarts là một ngôi trường, dù là lúc nào đi nữa.
“Papa, tình trạng sức khỏe của người…” Draco đi theo Snape không nói chuyện, khi vào phòng ngủ Snape mới lộ ra vẻ lo lắng.
“Ta sẽ bảo cha con tới,” Snape tức giận nói, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Draco kể lại chuyện từ đầu chí cuối, khi nghe tới Aquila đẩy cậu ra thì con ngươi Snape co rút mạnh, rồi hơi trống rỗng, anh đã dùng Bế quan Bí thuật.
“Dra, không sao cả, con đi về trước, ta với cha con sẽ chăm sóc Aquila.” Snape đưa ra đề nghị ngay khi Draco vừa dứt lời.
“Nhưng papa…” Draco không bằng lòng, Merlin biết cậu không muốn rời khỏi Aquila.
Khi biết Aquila chịu thay mình thì Draco cảm thấy vừa đắng vừa ngọt, đắng là vì Aquila bị tấn công bởi vì mình, ngọt vì Aquila thà để anh ấy bị thương cũng muốn bảo vệ cậu. Cũng chính vì vậy, lần đầu tiên Draco quyết định, chắc chắn sẽ phải tìm cơ hội nói ra tình cảm của mình, Aquila là của cậu, cậu sẽ không buông tay.
Đưa Draco ra ngoài, đầu tiên Snape rót cho Aquila chút Dược ngủ mạnh, rồi gọi Lucius tới.
Đã biết nguyên nhân Lucius trực tiếp cởi bỏ thần chú ép biến hình, hiện tại Aquila đang cuộn mình nằm trên giường Snape, nhìn kỹ có thể thấy làn da bị ứ đọng máu do đập mạnh xuống đất, Moody vừa mới chỉ huy con chồn hương trắng nảy lên đập xuống cũng không phải là làm cảnh.
“Sev…” Mặt Lucius vặn vẹo, “Tôi sẽ bắt Dumbledore phải trả giá!” Vì giận dữ Veela viễn cổ tỏa áp suất khiến đồ trang trí trong phòng đều lung lay.
“Luci, không chỉ như vậy.” Snape kéo tay bạn đời, vì lo lắng tình trạng cơ thể anh, Lucius theo bản năng áp chế áp suất của mình. Anh lấy ra một bình nhỏ trong suốt, cẩn thận rót vào miệng Aquila, rất nhanh, Qui trên giường chậm rãi nhúc nhích.
“Qui, cục cưng của cha, con không sao chứ.” Lucius lập tức xông lên, hiện tại y nào có dáng vẻ bình tĩnh của gia chủ quý tộc.
“Không sao ạ…” Aquila không mở mắt, nhưng giọng nói quen thuộc cộng thêm mùi hoa nguyệt quang khiến cậu nhận ra đây là cha mình, “Dra có khỏe không ạ?”
Lucius cảm động nhìn con lớn nhất nhà mình, nhìn đi, đây chính là con lớn của y, dù mình bị thương nhưng vẫn nghĩ đến em trai mình đầu tiên.
Snape liếc Lucius một cái, Bế quan Bí thuật nhanh chóng vận chuyển, “Aquila Malfoy Prince, giải thích, vì sao lại ngăn ở phía sau Draco. Ta cho rằng, người thừa kế Prince trẻ tuổi nên biết, papa của cậu ta hiểu biết năng lực của cậu ta, nhất là ở phương diện quyết đấu, dựa theo huấn luyện thì cậu ta không thể nào xuất hiện tình trạng này, vì thế…” mắt Snape càng trống rỗng, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.