[Harry Potter] - Cho Em Cơ Hội Lần Nữa
Chương 1: Nhớ Lại
Bút doanh doanh
16/04/2021
Bầu trời tháng bảy quang đãng sáng rực trên cái nền xanh thẳm ánh sáng, phảng phất như những đám mây hoài niệm cái thoáng đạt đó. Những thứ hoa cỏ được không khí nhuốm sương của đầu thu lướt qua xanh rờn khắp sân trường yên tĩnh. Ngày mới lên mang theo chút cảm giác trong xanh vắt vẻo, sương sớm thấm ngọt ngào, mông lung trắng xóa, có mùi hồi hương rất nhạt tràn ngập khắp không khí, còn cả mùi hoa cúc vàng nhẹ đưa hương.
Những đốt ngón tay thon dài rất có tiết tấu gõ lên cái bàn làm việc bằng gỗ dám chừng có hơn ngàn năm lịch sử, tách cà phê nóng trên bàn kia đã sớm bị chủ nhân nó quên đi, theo chuyển động của kim đồng hồ tí tách, từ từ nguội lạnh. Không khí dường như cũng đã ngừng lại như thế, ánh mặt trời xuyên qua cái cửa sổ sát đất lớn đến gần như chiếm cả vách tường, biếng nhác rơi trên người kẻ già nua.
Thu bàn tay gõ nhịp trên mặt bàn lại, mười ngón giao nhau, khẽ ngã người về sau, lười biếng nằm vật xuống trên cái ghế bập bênh vô cùng thoải mái đã từng thuộc về Albus, dường như mang theo vẻ khoái trá khi được một giấc ngủ ngon lành, nhẹ nhàng khẽ nhịp đung đưa.
Ánh nắng mặt trời phản xạ với kính mắt, bên dưới là một đôi mắt đậm màu biếc xanh. Harry cúi đầu nhìn hai bàn tay già nua của mình, nhìn thoáng qua cứ thô ráp xù xì như vỏ cây, những đốt ngón tay đã có hơi lồi ra, biến dạng. Đã qua nhiều năm như vậy, nhưng vì sao, y vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh ngọt không thể bỏ qua kia, còn trộn lẫn thứ vị thảo dược đắng chát, cứ lan tràn vô tận, từ hơi thở vào tận đáy lòng.
Có lẽ là vì già rồi, sinh mạng bước vào thời gian đếm ngược, ký ức lại chiếm cứ toàn bộ cuộc sống. Giáo sư à, hôm nay là tròn ba trăm năm lẻ ba mươi hai ngày từ khi thầy rời đi rồi! Nhìn coi, y nhớ kỹ càng biết bao nhiêu, có phải nên cộng điểm cho Gryffindor không nào.
Xây nên một vách thành lũy tâm trí đâu hề dễ dàng, nhưng muốn phá hủy nó đi lại chỉ trong nháy mắt, không công bằng cỡ nào chứ. Chỉ là một đôi mắt như đá hắc diệu mà thôi, chỉ là một câu nói mà thôi, bức tường thành tưởng chừng không thể phá trong tim y kia lặng yên sụp đổ, trò khôi hài thuộc về tuổi thanh xuân trẻ trung nhiệt huyết ảm đạm kết thúc. Đứa bé sống sót kia, rốt cục lại một lần nữa chứng kiến kỳ tích, chờ cho tháng năm lui bước, giờ phút này để lại, chỉ là một kẻ già nua trong lúc xế chiều mà thôi.
Cả đời này, câu nói đầu tiên mà Harry kiêng kỵ nhất là người khác nói với y "look at me", câu nói kia làm y vô thức nhớ tới giáo sư. Đáng tiếc, người nọ nói xong câu này, đã chết rồi, thậm chí ngay cả một cơ hội biện bạch đều không để lại cho y. Rốt cục là ai mới tàn nhẫn đây? Y, hay là giáo sư? Là thiếu hiểu biết của một thiếu niên, hay là chấp nhất của một kẻ trưởng thành đây?
Nếu có cơ hội, sao y lại không muốn nói với giáo sư câu nói "look at me" chứ! Không phải thông qua gương mặt quen thuộc nhìn cha y, không phải qua đôi mắt xanh nhìn mẹ y. Giáo sư, cho tới tận bây giờ thầy đều thế này, làm việc cẩn thận, thậm chí không chừa lấy một đường lùi. Không để lại cho bản thân, cũng không để lại cho y...
Bị ép tiếp thu tất cả ký ức của giáo sư, loại đai đớn này ép tới y không tài nào thở nổi, bao nhiêu năm rồi, mỗi lần chợt nhớ, vẫn có loại cảm giác nghẹt thở vẹn nguyên như thế. Nếu như giáo sư muốn trả thù y, trả thù một Potter, vậy thầy đã hoàn toàn đạt được mục đích rồi.
Từ ngày đó bắt đầu, trong lòng Harry không thể kiềm chế sinh ra thứ chấp nhất với giáo sư, đó là một loại chấp nhất xen lẫn giữa áy náy và phẫn nộ, y muốn nói với giáo sư một câu, thầy cũng chưa từng nhìn em, em thực sự, "I'm Harry, just Harry". Nhưng, người nọ đã chết rồi, buồn cười là y chẳng còn cơ hội kia, chấp niệm này chỉ có thể càng ngày càng sâu, cuối cùng biến thành một bế tắc không tài nào giải nổi.
Có lẽ đến thế giới kia, y có thể gặp giáo sư, đem câu "Look at me" kia trả lại cho thầy nhỉ.
Harry hơi nở nụ cười, nhắm đôi mắt lại, chậm rãi đong đưa trên ghế, rồi dần dần bất động...
Trước mắt là khuôn mặt tái nhợt, một đôi mắt như đá hắc diệu, cả người quần áo đen tuyền, khóe môi mang theo niềm vui vẻ lạnh lùng.
Ngài Potter, tuy rằng ta đã không trông cậy vào cái thứ hành vi ngu xuẩn không não còn hơn cả cái xác rỗng toẹt kia của ngài, nhưng mà ngài làm ơn không cần mỗi khóa học ngài cũng phải làm ta muốn nhét hết thứ tác phẩm độc dược này vô để tăng dung lượng cho cái não của ngài! Hay là nói Kẻ Được Chọn cho là mình đã vĩ đại tới mức trong tình huống môn độc dược học ăn trứng ngỗng mà vẫn thuận lợi tốt nghiệp Hogwarts? Vì sự ngu xuẩn của ngài, trừ Gryffindor mười điểm!
Harry càng lúc càng vui rồi, giáo sư, thầy cũng nhìn em, có được không?
Những đốt ngón tay thon dài rất có tiết tấu gõ lên cái bàn làm việc bằng gỗ dám chừng có hơn ngàn năm lịch sử, tách cà phê nóng trên bàn kia đã sớm bị chủ nhân nó quên đi, theo chuyển động của kim đồng hồ tí tách, từ từ nguội lạnh. Không khí dường như cũng đã ngừng lại như thế, ánh mặt trời xuyên qua cái cửa sổ sát đất lớn đến gần như chiếm cả vách tường, biếng nhác rơi trên người kẻ già nua.
Thu bàn tay gõ nhịp trên mặt bàn lại, mười ngón giao nhau, khẽ ngã người về sau, lười biếng nằm vật xuống trên cái ghế bập bênh vô cùng thoải mái đã từng thuộc về Albus, dường như mang theo vẻ khoái trá khi được một giấc ngủ ngon lành, nhẹ nhàng khẽ nhịp đung đưa.
Ánh nắng mặt trời phản xạ với kính mắt, bên dưới là một đôi mắt đậm màu biếc xanh. Harry cúi đầu nhìn hai bàn tay già nua của mình, nhìn thoáng qua cứ thô ráp xù xì như vỏ cây, những đốt ngón tay đã có hơi lồi ra, biến dạng. Đã qua nhiều năm như vậy, nhưng vì sao, y vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh ngọt không thể bỏ qua kia, còn trộn lẫn thứ vị thảo dược đắng chát, cứ lan tràn vô tận, từ hơi thở vào tận đáy lòng.
Có lẽ là vì già rồi, sinh mạng bước vào thời gian đếm ngược, ký ức lại chiếm cứ toàn bộ cuộc sống. Giáo sư à, hôm nay là tròn ba trăm năm lẻ ba mươi hai ngày từ khi thầy rời đi rồi! Nhìn coi, y nhớ kỹ càng biết bao nhiêu, có phải nên cộng điểm cho Gryffindor không nào.
Xây nên một vách thành lũy tâm trí đâu hề dễ dàng, nhưng muốn phá hủy nó đi lại chỉ trong nháy mắt, không công bằng cỡ nào chứ. Chỉ là một đôi mắt như đá hắc diệu mà thôi, chỉ là một câu nói mà thôi, bức tường thành tưởng chừng không thể phá trong tim y kia lặng yên sụp đổ, trò khôi hài thuộc về tuổi thanh xuân trẻ trung nhiệt huyết ảm đạm kết thúc. Đứa bé sống sót kia, rốt cục lại một lần nữa chứng kiến kỳ tích, chờ cho tháng năm lui bước, giờ phút này để lại, chỉ là một kẻ già nua trong lúc xế chiều mà thôi.
Cả đời này, câu nói đầu tiên mà Harry kiêng kỵ nhất là người khác nói với y "look at me", câu nói kia làm y vô thức nhớ tới giáo sư. Đáng tiếc, người nọ nói xong câu này, đã chết rồi, thậm chí ngay cả một cơ hội biện bạch đều không để lại cho y. Rốt cục là ai mới tàn nhẫn đây? Y, hay là giáo sư? Là thiếu hiểu biết của một thiếu niên, hay là chấp nhất của một kẻ trưởng thành đây?
Nếu có cơ hội, sao y lại không muốn nói với giáo sư câu nói "look at me" chứ! Không phải thông qua gương mặt quen thuộc nhìn cha y, không phải qua đôi mắt xanh nhìn mẹ y. Giáo sư, cho tới tận bây giờ thầy đều thế này, làm việc cẩn thận, thậm chí không chừa lấy một đường lùi. Không để lại cho bản thân, cũng không để lại cho y...
Bị ép tiếp thu tất cả ký ức của giáo sư, loại đai đớn này ép tới y không tài nào thở nổi, bao nhiêu năm rồi, mỗi lần chợt nhớ, vẫn có loại cảm giác nghẹt thở vẹn nguyên như thế. Nếu như giáo sư muốn trả thù y, trả thù một Potter, vậy thầy đã hoàn toàn đạt được mục đích rồi.
Từ ngày đó bắt đầu, trong lòng Harry không thể kiềm chế sinh ra thứ chấp nhất với giáo sư, đó là một loại chấp nhất xen lẫn giữa áy náy và phẫn nộ, y muốn nói với giáo sư một câu, thầy cũng chưa từng nhìn em, em thực sự, "I'm Harry, just Harry". Nhưng, người nọ đã chết rồi, buồn cười là y chẳng còn cơ hội kia, chấp niệm này chỉ có thể càng ngày càng sâu, cuối cùng biến thành một bế tắc không tài nào giải nổi.
Có lẽ đến thế giới kia, y có thể gặp giáo sư, đem câu "Look at me" kia trả lại cho thầy nhỉ.
Harry hơi nở nụ cười, nhắm đôi mắt lại, chậm rãi đong đưa trên ghế, rồi dần dần bất động...
Trước mắt là khuôn mặt tái nhợt, một đôi mắt như đá hắc diệu, cả người quần áo đen tuyền, khóe môi mang theo niềm vui vẻ lạnh lùng.
Ngài Potter, tuy rằng ta đã không trông cậy vào cái thứ hành vi ngu xuẩn không não còn hơn cả cái xác rỗng toẹt kia của ngài, nhưng mà ngài làm ơn không cần mỗi khóa học ngài cũng phải làm ta muốn nhét hết thứ tác phẩm độc dược này vô để tăng dung lượng cho cái não của ngài! Hay là nói Kẻ Được Chọn cho là mình đã vĩ đại tới mức trong tình huống môn độc dược học ăn trứng ngỗng mà vẫn thuận lợi tốt nghiệp Hogwarts? Vì sự ngu xuẩn của ngài, trừ Gryffindor mười điểm!
Harry càng lúc càng vui rồi, giáo sư, thầy cũng nhìn em, có được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.