[Harry Potter] - Cho Em Cơ Hội Lần Nữa
Chương 29: Thăm Dò
Bút doanh doanh
03/05/2021
Phong nền đã chuận bị xong, Lucius chính thức ra mặt tại giới truyền thông, tỏ vẻ gia tộc Malfoy đem toàn lực ủng hộ hành động Kẻ được tiêu diệt hồn khí, cũng cùng Harry ký kết hiệp ước đồng minh. Giới pháp thuật nhất thời xôn xao, mọi người đều biết, tổ chức chống lại Dark Lord từ trước đến nay chỉ có một —— Hội Phượng Hoàng. Harry Potter hiện tại chính thức cho thấy cậu tham gia cùng Malfoy cầm đầu giới quý tộc, đại biểu cho cái gì? Hơn nữa sự thật trước đó tên báo chí xuất hiện, có quan hệ bất lợi với việc giấu diếm Kẻ được chọn bị ngược đãi, phải tin tưởng quần chúng có sức sáng tạo phi phàm, lời đồn Hội Phượng Hoàng cùng Kẻ được chọn rạn nứt bắt đầu lưu truyền trên thị trường rồi.
Albus đã trở thành người được yêu thích của truyền thông mới, mặc dù là người được yêu thích của mặt trái tin tức. Bị truyền thong săn đuổi Albus ốc còn không mang nổi mình ốc. Bản thân hết cách, cũng không rảnh quản Harry trong trường học lại làm ầm ĩ, sóng gió gì. Đương nhiên, kỳ thật Harry mấy ngày nay cũng không quậy phá, cậu tu thân dưỡng tính rồi, nên răng cửa phỉnh to tra tấn cậu cả một tuần lễ mới nhỏ lại, cái răng cửa phỉnh to kia là phần thưởng của giáo sư, cho dù giáo sư lại cho cậu mọc ra cái đuôi heo, cậu cũng phải chịu, cậu còn có thể làm cái gì khác?
Thằng bé có khuôn mặt hồng hào, cầm theo cameras chậm rãi đi đến bên người Harry.
"Chào anh, Harry, em là Colin, Colin Creevey... . . . . . Em có thể chụp một tấm hình của anh không?"
Harry đang dùng bữa, nghe vậy ngừng động tác trên tay nhìn Draco ở một bên cười trộm. Harry còn nhớ rõ đứa trẻ Griffindor này, lúc trước nó cùng Ginny gần như nên tạo thành một câu lạc bộ hâm mộ Harry Potter.
"Được, anh còn có thể kí tên cho em đây này." Harry cười cười, cố ý nói làm người buồn nôn.
"Ách... ..." Quả nhiên, Draco bị buồn nôn, có chút thực nuốt không trôi, Harry tại kí tên ảnh chụp, thật sự là một việc đáng sợ ah! Merlin ah! Cứu cứu cậu!
"Thật sao! Thật tốt quá!" Colin nghe vậy rất mừng rỡ.
"Em cho rằng người Slytherin cũng không dễ chung sống, ah không! Ý của em là, cha mẹ của em đều là Muggle, ba em là người giao sữa ... . . . Bọn họ chưa từng thấy qua ảnh chụp cử động, em đã từng nói qua sự tích của anh, nếu như em có thể có một tấm hình của anh, vậy thì thật tốt quá... . . ." Colin lắp bắp, nói năng lộn xộn.
"Draco, chụp một tấm cho tôi và Colin." Harry nhiệt tình ôm lấy bả vai Colin, đem cameras đưa cho Draco.
Draco liếc mắt, cuối cùng là giúp chụp một tấm ảnh thân mật cảu Harry cùng Colin, Harry còn ký tên trên tấm ảnh, Colin kích động cả buổi.
"Về sau muốn kí tên tới tìm anh là được rồi!" Harry vẫn không quên giúp mình tuyên truyền tuyên truyền.
"Harry, cậu càng ngày càng buồn nôn rồi, thật sự... . . ." Draco có chút buồn nôn, nó đã mất đi hứng thú ăn cơm rồi.
"Draco, ngươi ghen tị tôi sao?" Harry nháy mắt tiến đến trước mặt Draco, gật gù đắc ý.
"Ách... . . . . ." Thể xác và tinh thần Draco bị thương, Malfoy đáng thương bị sụp đổ nha... . . .
"Oh! Nhìn kìa! Đây không phải Harry ư!" Thanh âm sung sướng từ phía sau lưng truyền đến, Harry quay đầu lại.
" Chào buổi trưa, Thầy Lockhart." Harry lễ phép gật đầu.
"Trò vừa mới tại kí tên ảnh chụp sao?" Lockhart nhìn Harry.
Harry bình tĩnh gật đầu.
"Đúng vậy, thầy Lockhart, trên thực tế, em rất thích kí tên ảnh chụp."
Ọe! Không cần phải nói rồi, Draco rốt cục nôn ra... . . . .
"Thầy thật vui mừng thấy Potter trò rốt cục ý thức sự nổi danh rồi! Xem ra chúng ta yêu thích là giống nhau!" Lockhart thoạt nhìn rất hưng phấn, ngồi xuống ôm Harry bả vai, bộ dạng một người từng trải.
"Nhưng với tư cách giáo sư của trò, thầy phải cho trò một lời khuyên, Harry, lấy tuổi tác bây giờ của trò mà nói kí tên lên ảnh chụp cho bạn học có vẻ vô cùng tự cao tự đại, đương nhiên, nếu như về sau hai người chúng ta cùng chụp hình chung..., thì không có vấn đề gì!"
"Thầy Lockhart nói đúng, ngừời nổi danh luôn buồn rầu ah, giống em thường xuyên sẽ nhận được thư rất nhiều người sùng bái gởi, bọn họ thật sự là nhiệt tình vô cùng, để cho em cũng không biết ứng đối như thế nào mới tốt nữa!" Harry rất là buồn rầu nói.
"Harry bé nhỏ, trò vẫn còn quá trẻ tuổi, hồi âm cho Fans hâm mộ là phẩm chất tốt ah! Có lẽ hết giờ học trò có thể đến phòng nghỉ của thấy, chúng ta có thể thảo luận về chuyện hồi âm, tin tưởng nhất định sẽ làm cho trò hiểu ra đấy!" Lockhart vỗ ngực cam đoan.
"Như thế thật sự là quá tốt! Thầy Lockhart, như vậy đêm nay em đến thăm phòng nghỉ cảu thầy như thế nào?" Harry đề nghị nói.
"Có thể ah, bất quá, trước đó phải hoàn thành bài tập của ta Phòng chống pháp thuật hắc ám: luận văn thành tựu phi phàm của Lockhart."
"Dạ, thưa thầy." Harry lộ ra nụ cười sáng lạn.
Lockhart thoạt nhìn rất vui sướng, ngâm nga câu hát nhịp chân nhẹ nhàng bỏ đi, vui vẻ Harry biến mất, nhìn xem bóng lưng Lockhart một hồi.
"Trời ạ, Harry, cậu thật sự ý định đi theo cái Khổng Tước bình hoa kia thảo luận cho kỹ xảo hồi âm cho Fans hâm mộ à... . . . . ." Draco rốt cục ói ra rồi.
Harry bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn phương hướng Lockhart rời đi.
"Draco, người kia có thể không phải là cái Khổng Tước bình hoa, hắn là con ưng giảo hoạt." Harry thở dài.
Draco nghe vậy cũng không nói giỡn, nghiêm mặt nhìn Harry, người này tựa hồ lại phát hiện chuyện thú vị gì rồi.
"Ai, vậy tôi mặc kệ cậu muốn làm cái gì. Tóm lại, phải cẩn thận một chút." Draco vỗ vỗ bả vai Harry, dù nói thế nào bọn họ cũng là học trò năm hai, Slytherin sẽ làm không chuyện không biết lượng sức.
Harry cười gật đầu, hữu nghị của Slytherin chính là như vậy, giữ một khoảng cách lờ mờ, nhưng chỉ cần một ánh mắt, có thể liên hệ tâm ý lẫn nhau.
Đến buổi tối khoảng tám giờ, Harry xuất hiện ở cửa phòng nghỉ Lockhart vào.
Cửa mở, Lockhart mặt mày hớn hở xuất hiện ở trước mặt Harry.
"Harry, mau vào đi."
"Thầy Lockhart."
Đi tiến bên trong gian phòng, tứ phía treo đều là ảnh chụp Lockhart, Harry ngồi ở vị trí trợ thủ, trên bàn đã sớm bày đầy thư tín của Fans hâm mộ.
"Trò có thể ở chỗ này giúp thầy ghi hồi âm, thông qua luyện tập đề cao kỹ xảo hồi âm, đây chính là một cái may mắn nha." Bộ dạng Lockhart như ‘trò nhặt được của hiếm’.
"Em rất vinh hạnh, thưa thầy." Harry cầm lấy bút, bắt đầu xử lý đống thư tín như núi nhỏ kia, bên tai như cũ là thanh âm Lockhart nói liên miên lải nhải, cái gì tiếng tăm, nổi tiếng các loại, thái độ vô cùng nhẹ nhõm tự nhiên, thẳng đến... . . .
"Kill... . . . . Tear... . . . . ."
Phanh! Một trận khó chịu, Harry khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười kín đáo.
"Thưa thầy, thầy làm sao vậy?" Harry tò mò nhìn Lockhart gần như từ trên ghế ngã xuống.
"Không có gì, ha ha, trượt chân." Lockhart xấu hổ nở nụ cười.
"Tear... . . . . . Kill... . . . . Burn... . . ."
Sắc mặt Lockhart càng ngày càng không tốt, có vẻ có chút khẩn trương, nhưng vẫn nhưng cố gắng trấn định tiếp tục viết hồi âm cho Fans hâm mộ.
"Ha... . . . Harry... . . . Trò có nghe được âm thanh gì không ?" Lockhart thăm dò mà hỏi.
" Âm thanh?" Harry khó hiểu nhìn xem Lockhart, lắc đầu.
"Không có thanh âm."
"Vậy không có việc gì ... . . . Không có việc gì." Lockhart cười cúi đầu xuống, lập tức giống như nôn nóng bất an chờ mong thời gian mau nhanh trôi qua.
Đến gần mười giờ, Lockhart cọ người thoáng một phát đứng lên.
"Thời gian trôi qua quá nhanh, có phải hay không, Harry!" Lockhart gần như là không thể chờ đợi được đi qua mở cửa.
"Cũng sắp đến giờ cấm rồi, tốt rồi, nhanh lên đi về nghỉ ngơi, giấc ngủ đối với người nổi tiếng mà nói cũng là rất quan trọng."
"Em đã biết, thưa thầy, hôm nay em rất vui sướng." Harry đứng lên nói, cậu đã xác nhận việc cậu muốn biết, đương nhiên rất vui sướng rồi.
Một đường đi ra phòng nghỉ Lockhart, Harry vạn phần nhẹ nhõm, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành, chuyện còn lại hôm nào làm tiếp, lao động kết hợp nghỉ ngơi, dù sao cậu có rất nhiều thời gian chơi đùa. Kế tiếp, là thời gian với giáo sư! Sôi nổi chạy đến cửa hầm giáo sư.
"Xà tiên thảo." Bức họa di động ra, Snape nhìn thấy người tới, đầu bắt đầu đau nhức.
"Giáo sư, em tới rồi." Harry cầm bao nhỏ nhảy vào, trên mặt còn mang theo đỏ ửng nhàn nhạt sau khi vận động.
Snape bất đắc dĩ tiếp tục lấy dược liệu trên tay sấy khô.
"Potter, sắp đến giờ cấm." Snape nói.
"Cũng là bởi vì sắp đến giờ cấm em mới đến chứ sao." Harry đặt mông ngồi ở trên bệ cửa sổ cái chỗ ngồi thuộc về chính mình kia, không biết chừng nào thì bắt đầu, giáo sư dĩ nhiên tại trên bệ cửa sổ trải lên cái đệm lớp lông dê dày, Harry bắt đầu cười trộm.
"Hôm nay trò lại không có ý định trở về ngủ? Trò đã bao nhiêu ngày chưa có trở về ngủ rồi hả?"
"Giáo sư, không có thầy, em sẽ gặp ác mộng... . . . . ."
Snape đột nhiên có cảm giác vô lực, còn tưởng rằng đi học mọi sự thuận lợi, ai biết lại còn là cái dạng này. Hai người kiếp sống cùng giường, tựa hồ vĩnh viễn cũng không chấm dứt được nữa... . . . .
Albus đã trở thành người được yêu thích của truyền thông mới, mặc dù là người được yêu thích của mặt trái tin tức. Bị truyền thong săn đuổi Albus ốc còn không mang nổi mình ốc. Bản thân hết cách, cũng không rảnh quản Harry trong trường học lại làm ầm ĩ, sóng gió gì. Đương nhiên, kỳ thật Harry mấy ngày nay cũng không quậy phá, cậu tu thân dưỡng tính rồi, nên răng cửa phỉnh to tra tấn cậu cả một tuần lễ mới nhỏ lại, cái răng cửa phỉnh to kia là phần thưởng của giáo sư, cho dù giáo sư lại cho cậu mọc ra cái đuôi heo, cậu cũng phải chịu, cậu còn có thể làm cái gì khác?
Thằng bé có khuôn mặt hồng hào, cầm theo cameras chậm rãi đi đến bên người Harry.
"Chào anh, Harry, em là Colin, Colin Creevey... . . . . . Em có thể chụp một tấm hình của anh không?"
Harry đang dùng bữa, nghe vậy ngừng động tác trên tay nhìn Draco ở một bên cười trộm. Harry còn nhớ rõ đứa trẻ Griffindor này, lúc trước nó cùng Ginny gần như nên tạo thành một câu lạc bộ hâm mộ Harry Potter.
"Được, anh còn có thể kí tên cho em đây này." Harry cười cười, cố ý nói làm người buồn nôn.
"Ách... ..." Quả nhiên, Draco bị buồn nôn, có chút thực nuốt không trôi, Harry tại kí tên ảnh chụp, thật sự là một việc đáng sợ ah! Merlin ah! Cứu cứu cậu!
"Thật sao! Thật tốt quá!" Colin nghe vậy rất mừng rỡ.
"Em cho rằng người Slytherin cũng không dễ chung sống, ah không! Ý của em là, cha mẹ của em đều là Muggle, ba em là người giao sữa ... . . . Bọn họ chưa từng thấy qua ảnh chụp cử động, em đã từng nói qua sự tích của anh, nếu như em có thể có một tấm hình của anh, vậy thì thật tốt quá... . . ." Colin lắp bắp, nói năng lộn xộn.
"Draco, chụp một tấm cho tôi và Colin." Harry nhiệt tình ôm lấy bả vai Colin, đem cameras đưa cho Draco.
Draco liếc mắt, cuối cùng là giúp chụp một tấm ảnh thân mật cảu Harry cùng Colin, Harry còn ký tên trên tấm ảnh, Colin kích động cả buổi.
"Về sau muốn kí tên tới tìm anh là được rồi!" Harry vẫn không quên giúp mình tuyên truyền tuyên truyền.
"Harry, cậu càng ngày càng buồn nôn rồi, thật sự... . . ." Draco có chút buồn nôn, nó đã mất đi hứng thú ăn cơm rồi.
"Draco, ngươi ghen tị tôi sao?" Harry nháy mắt tiến đến trước mặt Draco, gật gù đắc ý.
"Ách... . . . . ." Thể xác và tinh thần Draco bị thương, Malfoy đáng thương bị sụp đổ nha... . . .
"Oh! Nhìn kìa! Đây không phải Harry ư!" Thanh âm sung sướng từ phía sau lưng truyền đến, Harry quay đầu lại.
" Chào buổi trưa, Thầy Lockhart." Harry lễ phép gật đầu.
"Trò vừa mới tại kí tên ảnh chụp sao?" Lockhart nhìn Harry.
Harry bình tĩnh gật đầu.
"Đúng vậy, thầy Lockhart, trên thực tế, em rất thích kí tên ảnh chụp."
Ọe! Không cần phải nói rồi, Draco rốt cục nôn ra... . . . .
"Thầy thật vui mừng thấy Potter trò rốt cục ý thức sự nổi danh rồi! Xem ra chúng ta yêu thích là giống nhau!" Lockhart thoạt nhìn rất hưng phấn, ngồi xuống ôm Harry bả vai, bộ dạng một người từng trải.
"Nhưng với tư cách giáo sư của trò, thầy phải cho trò một lời khuyên, Harry, lấy tuổi tác bây giờ của trò mà nói kí tên lên ảnh chụp cho bạn học có vẻ vô cùng tự cao tự đại, đương nhiên, nếu như về sau hai người chúng ta cùng chụp hình chung..., thì không có vấn đề gì!"
"Thầy Lockhart nói đúng, ngừời nổi danh luôn buồn rầu ah, giống em thường xuyên sẽ nhận được thư rất nhiều người sùng bái gởi, bọn họ thật sự là nhiệt tình vô cùng, để cho em cũng không biết ứng đối như thế nào mới tốt nữa!" Harry rất là buồn rầu nói.
"Harry bé nhỏ, trò vẫn còn quá trẻ tuổi, hồi âm cho Fans hâm mộ là phẩm chất tốt ah! Có lẽ hết giờ học trò có thể đến phòng nghỉ của thấy, chúng ta có thể thảo luận về chuyện hồi âm, tin tưởng nhất định sẽ làm cho trò hiểu ra đấy!" Lockhart vỗ ngực cam đoan.
"Như thế thật sự là quá tốt! Thầy Lockhart, như vậy đêm nay em đến thăm phòng nghỉ cảu thầy như thế nào?" Harry đề nghị nói.
"Có thể ah, bất quá, trước đó phải hoàn thành bài tập của ta Phòng chống pháp thuật hắc ám: luận văn thành tựu phi phàm của Lockhart."
"Dạ, thưa thầy." Harry lộ ra nụ cười sáng lạn.
Lockhart thoạt nhìn rất vui sướng, ngâm nga câu hát nhịp chân nhẹ nhàng bỏ đi, vui vẻ Harry biến mất, nhìn xem bóng lưng Lockhart một hồi.
"Trời ạ, Harry, cậu thật sự ý định đi theo cái Khổng Tước bình hoa kia thảo luận cho kỹ xảo hồi âm cho Fans hâm mộ à... . . . . ." Draco rốt cục ói ra rồi.
Harry bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn phương hướng Lockhart rời đi.
"Draco, người kia có thể không phải là cái Khổng Tước bình hoa, hắn là con ưng giảo hoạt." Harry thở dài.
Draco nghe vậy cũng không nói giỡn, nghiêm mặt nhìn Harry, người này tựa hồ lại phát hiện chuyện thú vị gì rồi.
"Ai, vậy tôi mặc kệ cậu muốn làm cái gì. Tóm lại, phải cẩn thận một chút." Draco vỗ vỗ bả vai Harry, dù nói thế nào bọn họ cũng là học trò năm hai, Slytherin sẽ làm không chuyện không biết lượng sức.
Harry cười gật đầu, hữu nghị của Slytherin chính là như vậy, giữ một khoảng cách lờ mờ, nhưng chỉ cần một ánh mắt, có thể liên hệ tâm ý lẫn nhau.
Đến buổi tối khoảng tám giờ, Harry xuất hiện ở cửa phòng nghỉ Lockhart vào.
Cửa mở, Lockhart mặt mày hớn hở xuất hiện ở trước mặt Harry.
"Harry, mau vào đi."
"Thầy Lockhart."
Đi tiến bên trong gian phòng, tứ phía treo đều là ảnh chụp Lockhart, Harry ngồi ở vị trí trợ thủ, trên bàn đã sớm bày đầy thư tín của Fans hâm mộ.
"Trò có thể ở chỗ này giúp thầy ghi hồi âm, thông qua luyện tập đề cao kỹ xảo hồi âm, đây chính là một cái may mắn nha." Bộ dạng Lockhart như ‘trò nhặt được của hiếm’.
"Em rất vinh hạnh, thưa thầy." Harry cầm lấy bút, bắt đầu xử lý đống thư tín như núi nhỏ kia, bên tai như cũ là thanh âm Lockhart nói liên miên lải nhải, cái gì tiếng tăm, nổi tiếng các loại, thái độ vô cùng nhẹ nhõm tự nhiên, thẳng đến... . . .
"Kill... . . . . Tear... . . . . ."
Phanh! Một trận khó chịu, Harry khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười kín đáo.
"Thưa thầy, thầy làm sao vậy?" Harry tò mò nhìn Lockhart gần như từ trên ghế ngã xuống.
"Không có gì, ha ha, trượt chân." Lockhart xấu hổ nở nụ cười.
"Tear... . . . . . Kill... . . . . Burn... . . ."
Sắc mặt Lockhart càng ngày càng không tốt, có vẻ có chút khẩn trương, nhưng vẫn nhưng cố gắng trấn định tiếp tục viết hồi âm cho Fans hâm mộ.
"Ha... . . . Harry... . . . Trò có nghe được âm thanh gì không ?" Lockhart thăm dò mà hỏi.
" Âm thanh?" Harry khó hiểu nhìn xem Lockhart, lắc đầu.
"Không có thanh âm."
"Vậy không có việc gì ... . . . Không có việc gì." Lockhart cười cúi đầu xuống, lập tức giống như nôn nóng bất an chờ mong thời gian mau nhanh trôi qua.
Đến gần mười giờ, Lockhart cọ người thoáng một phát đứng lên.
"Thời gian trôi qua quá nhanh, có phải hay không, Harry!" Lockhart gần như là không thể chờ đợi được đi qua mở cửa.
"Cũng sắp đến giờ cấm rồi, tốt rồi, nhanh lên đi về nghỉ ngơi, giấc ngủ đối với người nổi tiếng mà nói cũng là rất quan trọng."
"Em đã biết, thưa thầy, hôm nay em rất vui sướng." Harry đứng lên nói, cậu đã xác nhận việc cậu muốn biết, đương nhiên rất vui sướng rồi.
Một đường đi ra phòng nghỉ Lockhart, Harry vạn phần nhẹ nhõm, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành, chuyện còn lại hôm nào làm tiếp, lao động kết hợp nghỉ ngơi, dù sao cậu có rất nhiều thời gian chơi đùa. Kế tiếp, là thời gian với giáo sư! Sôi nổi chạy đến cửa hầm giáo sư.
"Xà tiên thảo." Bức họa di động ra, Snape nhìn thấy người tới, đầu bắt đầu đau nhức.
"Giáo sư, em tới rồi." Harry cầm bao nhỏ nhảy vào, trên mặt còn mang theo đỏ ửng nhàn nhạt sau khi vận động.
Snape bất đắc dĩ tiếp tục lấy dược liệu trên tay sấy khô.
"Potter, sắp đến giờ cấm." Snape nói.
"Cũng là bởi vì sắp đến giờ cấm em mới đến chứ sao." Harry đặt mông ngồi ở trên bệ cửa sổ cái chỗ ngồi thuộc về chính mình kia, không biết chừng nào thì bắt đầu, giáo sư dĩ nhiên tại trên bệ cửa sổ trải lên cái đệm lớp lông dê dày, Harry bắt đầu cười trộm.
"Hôm nay trò lại không có ý định trở về ngủ? Trò đã bao nhiêu ngày chưa có trở về ngủ rồi hả?"
"Giáo sư, không có thầy, em sẽ gặp ác mộng... . . . . ."
Snape đột nhiên có cảm giác vô lực, còn tưởng rằng đi học mọi sự thuận lợi, ai biết lại còn là cái dạng này. Hai người kiếp sống cùng giường, tựa hồ vĩnh viễn cũng không chấm dứt được nữa... . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.