[Harry Potter Đồng Nhân] Vinh Quang Vĩnh Hằng
Chương 4: Lá thư từ hogwarts
Phượng Quỳ Lâu; Phượng Quỳ Huân
01/06/2021
EDITOR: Park Hoonwoo
BETA LẦN 1: Jeon Kookie
BETA LẦN 2: Park Hoonwoo
BETA LẦN 3: Đào Nhiên
- o0o-
Chương 4: Lá Thư Từ Hogwarts
Thế kỷ XX, năm 1993 nước Anh, so với thế giới Muggle thì thế giới phép thuật vẫn sinh hoạt lạc hậu hơn rất nhiều mặc dù nước Anh vừa mới thoát khỏi khủng hoảng kinh tế, bây giờ vẫn là cảnh tượng hoang tàn, trên đường có rất nhiều người phá sản hoặc muốn tìm việc làm mà đi đi lại lại. Bởi vì chịu khủng hoảng kinh tế cho nên cô nhi viện không có người quyên tặng, hơn nữa còn bị phu nhân Carat cắt xén, mấy đứa trẻ sống ở cô nhi viện này thật sự rất gian nan.
Harry đang ở trong đây, tất nhiên có thể cảm nhận được bầu không khí ảm đạm của cô nhi viện, bởi vì hắn có thể dễ dàng sờ đến xương sườn trên người hắn. Cô nhi viện thường xuyên có vài đứa trẻ vì không đủ ăn mà chết đói, bọn trẻ vì tranh thủ chút thức ăn, đôi khi sẽ kéo bè kết phái khi dễ đứa nhỏ đơn độc, cướp đồ ăn. Bất quá, không có bất kỳ ai dám đoạt thức ăn của Harry, có lẽ là vì cái danh ác ma của "Tom" đi, hoặc là do Harry quá đáng sợ nên không có ai dám chủ động khiêu khích.
Đối với hiện tại, Harry cảm thấy rất bất đắc dĩ, hiện giờ cơ thể hắn quá nhỏ yếu, làm cái gì cũng không xong, ngay cả giúp đứa nhỏ bị khi dễ đoạt lại đồ ăn cũng chẳng nỗi. Tuy hắn là phù thuỷ, nhưng ma hạch của hắn lúc trước đã chịu thương tổn, hắn không dám tuỳ tiện sử dụng phép thuật của mình, hơn nữa hắn cũng không muốn ra tay với đứa nhỏ Muggle không có phép thuật. Trừ bỏ sử dụng phép thuật, nếu không cái thân thể hiện giờ của hắn không thể đánh lại đứa trẻ nào lớn tuổi hơn mình. Cho dù có thắng, với cái linh hồn là người trưởng thành hắn cũng không cảm thấy vinh quang gì cho cam, hắn chỉ có thể ngầm trợ giúp những đứa nhỏ bị bắt nạt đó. Từ đầu, mấy đứa nhỏ đó không dám nhận đồ Harry đưa, nhưng dần về sau thấy hắn hông có ý định tổn hại tụi nó tụi nó mới bắt đầu chậm rãi đối xử với Harry thân thiện chút, không tiếp tục xem Harry coi như "Ác ma Tom" mà đối đãi.
Mấy đứa trẻ ở cô nhi viện nếu muốn giúp cô nhi viện kiếm chút tiền thì không giao báo cũng tới những nhà giàu để nhổ cỏ, hay quét sân gì đó.
Hôm nay, Harry cùng một đứa trẻ 10 tuổi khác của cô nhi viện đi bán báo.
"Báo! Báo đây! Quốc vương thứ VI George cử hành nghi thức kế nhiệm ở toà lâu đài số 11 Windsor." Johan đi cùng với hắn rao lớn, Johan từng được Harry giúp đỡ, tính cách ban đầu của cậu ta rất yếu đuối, nhưng giờ đây, có thể vì bị Harry ảnh hưởng nên mới dần trở nên hoạt bát, hơn nữa tính cách cậu ta cũng tương đối thiện lương, người ta khi dễ cậu cậu cũng sẽ dễ dàng tha thứ, chỉ cần người khác cho cậu ta chút tình cảm, cậu ta liền đào tim đào phổi ra mà đáp lại. "Tom" cũng đã từng khi dễ cậu ta, nhưng sau khi Harry giúp cậu ta một chút, cậu ta liền lập tức quên "Tom" đã từng khi dễ mình như thế nào. "Tom", cậu cũng rao đi, bán báo xong chúng ta có thể trở về rồi."
"Uhm" Harry gật đầu, học cách rao từ Johan, thanh âm của hắn cũng không lớn, nhưng người trên đường phố có thể nghe được, bởi vì hắn sử dụng thần chú không đũa phép phóng đại âm thanh. Trải qua hai năm tịnh dưỡng, hiện tại ma hạch trong người Harry rốt cuộc cũng đã khôi phục bình thường, có thể thừa nhận được ma lực khổng lồ đi theo linh hồn của hắn.
"Cho ta một tờ." Một vị thân sĩ mặc tây trang duỗi tay nói, Harry mang báo đưa qua, "Tổng cộng 8 đồng thưa tiên sinh." Một tờ báo có giá 7 đồng, những đứa nhỏ bán báo như bọn họ thường sẽ thêm được 1 đồng tiền boa.
"Tốt. Cho nhóc, không cần thối lại." Vị thân sĩ mua báo có lẽ thấy Harry quần áo sạch sẽ, hơn nữa không có đẩy mạnh tiêu thụ báo, trong lòng sinh chút hảo cảm, cho Harry một bảng Anh liền rời đi.
"Tom, vận khí của cậu thật tốt." Johan cảm khái, trong giọng chỉ có hâm mộ mà không lẫn chút ghen ghét nào.
"Ừ. Tớ còn ba tờ, cậu còn bao nhiêu." Harry rất thích đứa nhỏ tâm tư đơn thuần này, nếu Johan là phủ thuỷ, cậu ấy nhất định là Hufflepuff, tiểu lửng con của Hufflepuff phần lớn tâm tư rất đơn thuần.
"Còn năm tờ." Johan nói.
"Chúng ta tiếp tục thôi, bán xong liền trở về." Harry nói.
Buổi tối trở lại cô nhi viện, Harry trả tiền báo đã trước, tất cả tiền boa của hắn đều được hắn giữ lại. Tích góp đã lâu, hắn hiện tại cũng chỉ có 5 bảng Anh, dựa theo tỉ suất đổi hoán bất biến nhiều năm giữa tiền Muggle và tiền phù thuỷ của Gringotts, hắn hiện giờ chỉ mới có một Galleon, cái số tiền mà đến một cây đũa phép second-hand hắn cũng mua không được.
Sống ở cái thời không này hơn hai năm, trong lòng Harry so với kiếp trước đã bình tĩnh hơn, có lẽ nó căn bản không phải cùng một thế giới, những người chết đi ở thời không kia ở thời không này đều còn sống, thậm chí họ còn sống rất tốt, hơn nữa còn có nhiều người chưa được sinh ra. Hắn tin tưởng hiệu ứng bươm bướm sẽ có tác dụng, nhưng hắn càng hiểu rõ chính mình cũng không có sức ảnh hưởng lớn đến nổi những người chưa kịp sinh ra không có cơ hội xuất hiện trên đời.
Ban đêm, Harry ở trên giường suy nghĩ vài thứ, rắn nhỏ đã ngủ đông, thiếu đi sự quấy rầy của nó, Harry trong phòng một mình cảm thấy rất không quen. Còn hai mươi ngày nữa thì hắn 11 tuổi, thư của Hogwarts thì không biết khi nào mới tới.
Ngày 31 tháng 12, bởi vì muốn bước sang năm mới, ngày 1 tháng 1 sẽ có người đến nhà thờ nhỏ nghe giảng đạo, thế là Harry đi theo vài đứa nhỏ quét tước cô nhi viện ở phía trước nhà thờ nhỏ.
"Phành phạch lăng ~" Liên tiếp những tiếng đập cánh vang lên, những đứa trẻ nghe được âm thanh này nghĩ là bồ câu trắng, liền tò mò đi ra ngoài xem sau đó kinh ngạc kêu lớn: "Mùa đông làm sao có thể có cú mèo a?"
Harry nghe tiếng nói chuyện liền nhanh chóng đi ra, phát hiện mấy đứa trẻ đó bắt được cú mèo, hắn liền đi đến góc khuất trong giáo đường tính mang cú mèo lại đây liền phát hiện nó đang tự đi theo hắn.
Cú mèo nhếch một chân, làm Harry chú ý đến lá thư trên chân nó, hắn liền đem thư cầm lấy, mở ra thì thấy nội dung bức thư như sau:
HỌC VIỆN MA THUẬT VÀ PHÉP THUẬT HOGWARTS
Hiệu trưởng Armando Dippet
Kính gởi cậu Tom Riddle,
Chúng tôi lấy làm vui sướng khi thông báo rằng cậu đã trúng tuyển vào học viện ma thuật và phép thuật Hogwarts. Xin xem danh sách đính kèm về sách và các dụng cụ cần thiết cho việc đi học.
Khoá học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cậu, chậm nhất là ngày 31 tháng 7.
Kính thư,
Giáo sư Albus Dumbledore
Phó hiệu trưởng
Albus Dumbledore
Là thư thông báo của Hogwarts! Trong lòng Harry nhẹ nhàng thở ra, vì hắn còn có thể đến Hogwarts, vậy tên của hắn bây giờ là Tom Riddle, xem ra phép thuật thừa nhận tên của thân thể này, linh hồn và ma lực của hắn đã hoàn toàn dung hợp với cơ thể này, ma pháp chỉ thừa nhận Tom Riddle chứ không phải là Harry Potter! Bất quá, Harry đối với tên họ của mình rất chấp nhất, "Harry Potter", rốt cục hắn đã sử dụng cái tên này thật lâu vào kiếp trước, có lẽ phải chờ đến khi hắn có thể hoàn toàn quên đi kiếp trước, hắn mới có thể chấp nhận cái tên "Tom Riddle"!
Harry một bên trầm tư, một bên hồi âm lại thư và cột vào chân con cú, cho nó một khối chà bông mà hắn chuẩn bị cho Anne, sau đó nhìn nó rời đi. Khi hắn đáp ứng rồi, Hogwarts sẽ phái người tới đón hắn, hắn dù sao cũng là một cô nhi Muggle lớn lên ở trại trẻ mồ côi, là một đứa nhỏ chưa bao giờ tiếp xúc với phép thuật, hắn không thể bại lộ quá nhiều thứ khiến hắn không giống người thường. Hiệu trưởng Dumbledore đã từng nói, Voldemort khi xưa cự tuyệt việc Hogwarts phái người tới. Nhưng xuất phát từ phụ trách, Dunbledore vẫn tới một chuyến, kết quả phát hiện dã tâm của Voldemort rất lớn, cũng từ đó khiến cụ sinh ra thành kiến đối với hắn, do đó đẩy nhanh tốc độ hình thành của Chúa Tể Hắc Ám đời thứ II. Căn cứ vào thái độ của Dumbledore, cụ biết rằng thành kiến của cụ đối với hắn là hoàn toàn sai lầm, nhưng cụ cũng biết bản tính của Voldemort rất rõ ràng, không thể phủ nhận một chuyện là, chấp nhất của Voldermort với trường sinh đã làm hắn sinh ra dã tâm rất lớn, cho dù cụ không ôm thành kiến với hắn thì tương lai hắn cũng sẽ trở thành Chúa Tể Hắc Ám đời thứ II. Bản chất của Slytherin là dã tâm, hơn nữa còn rất kiêu ngạo, không chỉ thế, với Slytherin, họ coi trọng huyết thống càng khiến hắn sinh ra chán ghét với chính mình, căm ghét mình là huyết thống Muggle, hắn chắc chắn sẽ trở thành Chúa Tể Hắc Ám, cho dù khi cụ không tồn tại cũng thế.
Không biết lần này đến đón hắn là ai? Có thể hay không là Dumbledore? Hơn nữa Harry cũng không biết lấy thái độ thế nào để gặp mặt người thầy ảnh hưởng đến nửa đời người sau này của hắn.
HẾT CHƯƠNG 4
BETA LẦN 1: Jeon Kookie
BETA LẦN 2: Park Hoonwoo
BETA LẦN 3: Đào Nhiên
- o0o-
Chương 4: Lá Thư Từ Hogwarts
Thế kỷ XX, năm 1993 nước Anh, so với thế giới Muggle thì thế giới phép thuật vẫn sinh hoạt lạc hậu hơn rất nhiều mặc dù nước Anh vừa mới thoát khỏi khủng hoảng kinh tế, bây giờ vẫn là cảnh tượng hoang tàn, trên đường có rất nhiều người phá sản hoặc muốn tìm việc làm mà đi đi lại lại. Bởi vì chịu khủng hoảng kinh tế cho nên cô nhi viện không có người quyên tặng, hơn nữa còn bị phu nhân Carat cắt xén, mấy đứa trẻ sống ở cô nhi viện này thật sự rất gian nan.
Harry đang ở trong đây, tất nhiên có thể cảm nhận được bầu không khí ảm đạm của cô nhi viện, bởi vì hắn có thể dễ dàng sờ đến xương sườn trên người hắn. Cô nhi viện thường xuyên có vài đứa trẻ vì không đủ ăn mà chết đói, bọn trẻ vì tranh thủ chút thức ăn, đôi khi sẽ kéo bè kết phái khi dễ đứa nhỏ đơn độc, cướp đồ ăn. Bất quá, không có bất kỳ ai dám đoạt thức ăn của Harry, có lẽ là vì cái danh ác ma của "Tom" đi, hoặc là do Harry quá đáng sợ nên không có ai dám chủ động khiêu khích.
Đối với hiện tại, Harry cảm thấy rất bất đắc dĩ, hiện giờ cơ thể hắn quá nhỏ yếu, làm cái gì cũng không xong, ngay cả giúp đứa nhỏ bị khi dễ đoạt lại đồ ăn cũng chẳng nỗi. Tuy hắn là phù thuỷ, nhưng ma hạch của hắn lúc trước đã chịu thương tổn, hắn không dám tuỳ tiện sử dụng phép thuật của mình, hơn nữa hắn cũng không muốn ra tay với đứa nhỏ Muggle không có phép thuật. Trừ bỏ sử dụng phép thuật, nếu không cái thân thể hiện giờ của hắn không thể đánh lại đứa trẻ nào lớn tuổi hơn mình. Cho dù có thắng, với cái linh hồn là người trưởng thành hắn cũng không cảm thấy vinh quang gì cho cam, hắn chỉ có thể ngầm trợ giúp những đứa nhỏ bị bắt nạt đó. Từ đầu, mấy đứa nhỏ đó không dám nhận đồ Harry đưa, nhưng dần về sau thấy hắn hông có ý định tổn hại tụi nó tụi nó mới bắt đầu chậm rãi đối xử với Harry thân thiện chút, không tiếp tục xem Harry coi như "Ác ma Tom" mà đối đãi.
Mấy đứa trẻ ở cô nhi viện nếu muốn giúp cô nhi viện kiếm chút tiền thì không giao báo cũng tới những nhà giàu để nhổ cỏ, hay quét sân gì đó.
Hôm nay, Harry cùng một đứa trẻ 10 tuổi khác của cô nhi viện đi bán báo.
"Báo! Báo đây! Quốc vương thứ VI George cử hành nghi thức kế nhiệm ở toà lâu đài số 11 Windsor." Johan đi cùng với hắn rao lớn, Johan từng được Harry giúp đỡ, tính cách ban đầu của cậu ta rất yếu đuối, nhưng giờ đây, có thể vì bị Harry ảnh hưởng nên mới dần trở nên hoạt bát, hơn nữa tính cách cậu ta cũng tương đối thiện lương, người ta khi dễ cậu cậu cũng sẽ dễ dàng tha thứ, chỉ cần người khác cho cậu ta chút tình cảm, cậu ta liền đào tim đào phổi ra mà đáp lại. "Tom" cũng đã từng khi dễ cậu ta, nhưng sau khi Harry giúp cậu ta một chút, cậu ta liền lập tức quên "Tom" đã từng khi dễ mình như thế nào. "Tom", cậu cũng rao đi, bán báo xong chúng ta có thể trở về rồi."
"Uhm" Harry gật đầu, học cách rao từ Johan, thanh âm của hắn cũng không lớn, nhưng người trên đường phố có thể nghe được, bởi vì hắn sử dụng thần chú không đũa phép phóng đại âm thanh. Trải qua hai năm tịnh dưỡng, hiện tại ma hạch trong người Harry rốt cuộc cũng đã khôi phục bình thường, có thể thừa nhận được ma lực khổng lồ đi theo linh hồn của hắn.
"Cho ta một tờ." Một vị thân sĩ mặc tây trang duỗi tay nói, Harry mang báo đưa qua, "Tổng cộng 8 đồng thưa tiên sinh." Một tờ báo có giá 7 đồng, những đứa nhỏ bán báo như bọn họ thường sẽ thêm được 1 đồng tiền boa.
"Tốt. Cho nhóc, không cần thối lại." Vị thân sĩ mua báo có lẽ thấy Harry quần áo sạch sẽ, hơn nữa không có đẩy mạnh tiêu thụ báo, trong lòng sinh chút hảo cảm, cho Harry một bảng Anh liền rời đi.
"Tom, vận khí của cậu thật tốt." Johan cảm khái, trong giọng chỉ có hâm mộ mà không lẫn chút ghen ghét nào.
"Ừ. Tớ còn ba tờ, cậu còn bao nhiêu." Harry rất thích đứa nhỏ tâm tư đơn thuần này, nếu Johan là phủ thuỷ, cậu ấy nhất định là Hufflepuff, tiểu lửng con của Hufflepuff phần lớn tâm tư rất đơn thuần.
"Còn năm tờ." Johan nói.
"Chúng ta tiếp tục thôi, bán xong liền trở về." Harry nói.
Buổi tối trở lại cô nhi viện, Harry trả tiền báo đã trước, tất cả tiền boa của hắn đều được hắn giữ lại. Tích góp đã lâu, hắn hiện tại cũng chỉ có 5 bảng Anh, dựa theo tỉ suất đổi hoán bất biến nhiều năm giữa tiền Muggle và tiền phù thuỷ của Gringotts, hắn hiện giờ chỉ mới có một Galleon, cái số tiền mà đến một cây đũa phép second-hand hắn cũng mua không được.
Sống ở cái thời không này hơn hai năm, trong lòng Harry so với kiếp trước đã bình tĩnh hơn, có lẽ nó căn bản không phải cùng một thế giới, những người chết đi ở thời không kia ở thời không này đều còn sống, thậm chí họ còn sống rất tốt, hơn nữa còn có nhiều người chưa được sinh ra. Hắn tin tưởng hiệu ứng bươm bướm sẽ có tác dụng, nhưng hắn càng hiểu rõ chính mình cũng không có sức ảnh hưởng lớn đến nổi những người chưa kịp sinh ra không có cơ hội xuất hiện trên đời.
Ban đêm, Harry ở trên giường suy nghĩ vài thứ, rắn nhỏ đã ngủ đông, thiếu đi sự quấy rầy của nó, Harry trong phòng một mình cảm thấy rất không quen. Còn hai mươi ngày nữa thì hắn 11 tuổi, thư của Hogwarts thì không biết khi nào mới tới.
Ngày 31 tháng 12, bởi vì muốn bước sang năm mới, ngày 1 tháng 1 sẽ có người đến nhà thờ nhỏ nghe giảng đạo, thế là Harry đi theo vài đứa nhỏ quét tước cô nhi viện ở phía trước nhà thờ nhỏ.
"Phành phạch lăng ~" Liên tiếp những tiếng đập cánh vang lên, những đứa trẻ nghe được âm thanh này nghĩ là bồ câu trắng, liền tò mò đi ra ngoài xem sau đó kinh ngạc kêu lớn: "Mùa đông làm sao có thể có cú mèo a?"
Harry nghe tiếng nói chuyện liền nhanh chóng đi ra, phát hiện mấy đứa trẻ đó bắt được cú mèo, hắn liền đi đến góc khuất trong giáo đường tính mang cú mèo lại đây liền phát hiện nó đang tự đi theo hắn.
Cú mèo nhếch một chân, làm Harry chú ý đến lá thư trên chân nó, hắn liền đem thư cầm lấy, mở ra thì thấy nội dung bức thư như sau:
HỌC VIỆN MA THUẬT VÀ PHÉP THUẬT HOGWARTS
Hiệu trưởng Armando Dippet
Kính gởi cậu Tom Riddle,
Chúng tôi lấy làm vui sướng khi thông báo rằng cậu đã trúng tuyển vào học viện ma thuật và phép thuật Hogwarts. Xin xem danh sách đính kèm về sách và các dụng cụ cần thiết cho việc đi học.
Khoá học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cậu, chậm nhất là ngày 31 tháng 7.
Kính thư,
Giáo sư Albus Dumbledore
Phó hiệu trưởng
Albus Dumbledore
Là thư thông báo của Hogwarts! Trong lòng Harry nhẹ nhàng thở ra, vì hắn còn có thể đến Hogwarts, vậy tên của hắn bây giờ là Tom Riddle, xem ra phép thuật thừa nhận tên của thân thể này, linh hồn và ma lực của hắn đã hoàn toàn dung hợp với cơ thể này, ma pháp chỉ thừa nhận Tom Riddle chứ không phải là Harry Potter! Bất quá, Harry đối với tên họ của mình rất chấp nhất, "Harry Potter", rốt cục hắn đã sử dụng cái tên này thật lâu vào kiếp trước, có lẽ phải chờ đến khi hắn có thể hoàn toàn quên đi kiếp trước, hắn mới có thể chấp nhận cái tên "Tom Riddle"!
Harry một bên trầm tư, một bên hồi âm lại thư và cột vào chân con cú, cho nó một khối chà bông mà hắn chuẩn bị cho Anne, sau đó nhìn nó rời đi. Khi hắn đáp ứng rồi, Hogwarts sẽ phái người tới đón hắn, hắn dù sao cũng là một cô nhi Muggle lớn lên ở trại trẻ mồ côi, là một đứa nhỏ chưa bao giờ tiếp xúc với phép thuật, hắn không thể bại lộ quá nhiều thứ khiến hắn không giống người thường. Hiệu trưởng Dumbledore đã từng nói, Voldemort khi xưa cự tuyệt việc Hogwarts phái người tới. Nhưng xuất phát từ phụ trách, Dunbledore vẫn tới một chuyến, kết quả phát hiện dã tâm của Voldemort rất lớn, cũng từ đó khiến cụ sinh ra thành kiến đối với hắn, do đó đẩy nhanh tốc độ hình thành của Chúa Tể Hắc Ám đời thứ II. Căn cứ vào thái độ của Dumbledore, cụ biết rằng thành kiến của cụ đối với hắn là hoàn toàn sai lầm, nhưng cụ cũng biết bản tính của Voldemort rất rõ ràng, không thể phủ nhận một chuyện là, chấp nhất của Voldermort với trường sinh đã làm hắn sinh ra dã tâm rất lớn, cho dù cụ không ôm thành kiến với hắn thì tương lai hắn cũng sẽ trở thành Chúa Tể Hắc Ám đời thứ II. Bản chất của Slytherin là dã tâm, hơn nữa còn rất kiêu ngạo, không chỉ thế, với Slytherin, họ coi trọng huyết thống càng khiến hắn sinh ra chán ghét với chính mình, căm ghét mình là huyết thống Muggle, hắn chắc chắn sẽ trở thành Chúa Tể Hắc Ám, cho dù khi cụ không tồn tại cũng thế.
Không biết lần này đến đón hắn là ai? Có thể hay không là Dumbledore? Hơn nữa Harry cũng không biết lấy thái độ thế nào để gặp mặt người thầy ảnh hưởng đến nửa đời người sau này của hắn.
HẾT CHƯƠNG 4
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.