[Harry Potter] Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry

Chương 45

Nguyệt Bán Thời

27/03/2024

Hai người nói chuyện một hồi lâu, trong lòng Harry đã hơi nắm rõ.

Cuốn nhật ký tự xưng là “Tom Riddle”, hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnh hiện nay.

Năm hiện tại, giới phù thủy hiện tại, Hogwarts hiện tại. Riddle vẫn luôn cố gắng tìm hiểu về tình huống hiện nay.

Bởi vì gã ta tự xưng từng là học sinh Slytherin, hơn nữa thành tích lại cực kỳ ưu tú --- điều này để Harry có khó khăn gì có thể hỏi gã.

Harry đã dùng kiểu chữ qua loa đến độ bản thân còn nhận không ra, chịu đựng việc nói mình cũng là một học sinh, tất nhiên là học sinh năm 2 của Gryffindor. Thái độ Riddle với cậu vẫn khá ôn hòa.

Từ góc độ của người trưởng thành, Harry thấy thái độ này không khỏi quá mức thân thiết.

Nhưng mà Harry vẫn chưa rõ rốt cuộc tên Tom Riddle này muốn làm gì, nên cậu phải giả vờ là một cậu nhóc đầu óc đơn giản, tâm sự rất nhiều chuyện.

Cứ giao lưu bình thường được hai tuần, dường như Tom Riddle cảm thấy thời cơ đã tới, hắn ta không cần tốn công sức đi vòng quanh với thằng nhóc ngu xuẩn này nữa.

“Abby, tớ biết trong trường có rất nhiều người nổi tiếng, nhà Gryffindor của cậu chắc cũng có chứ?”

Riddle tuỳ ý hỏi như vậy.

“Chắc chắn có rồi, chẳng hạn về thành tích thì Percy luôn đúng nhất, anh ấy còn là huynh trưởng, các giáo sư thích khen anh ấy nhất, thật hâm mộ! Không như tớ...... Dù tớ có nỗ lực học tập thế nào, thành tích cũng không đi lên.......”

Harry một bên tuỳ ý gãi cằm Hedwig, một bên viết như vậy.

“Đừng nhụt chí, chờ sau khi khai giảng tớ sẽ giúp cậu.”

Riddle nhanh chóng an ủi Harry, sau đó rất qua loa, làm bộ không để ý hỏi: “Vậy....... Slytherin thì sao? Có người như vậy không?”

Harry nhướng mày, biểu tình nghiêm túc không ít, vội vàng viết:

“Có chứ. Draco Malfoy. Nó là người đứng đầu Slytherin, ai bảo cha nó là Lucius Malfoy chứ.”

“Malfoy ư...... Gia tộc Malfoy đúng là luôn có uy vọng. Dù sao bọn họ cũng...... Rất thân với nhau, đúng không?” Riddle viết.

Trong nháy máy Harry bừng tỉnh, môi không có ý tốt nhích lên, cố tình cuyên tạc lời Riddle: “Ý cậu là giáo sư Snape hả? Ngài ấy là bạn thân của cha thằng Malfoy, nghe nói họ khá thân nhau thật.”

“Giáo --- Giáo sư Snape?”

Riddle kinh ngạc một chút, tạm dừng vài giây mới sắp xếp từ ngữ viết: “Tớ biết hết về môn học của các giáo sư ở Hogwarts, giáo sư Snape...... À, ừm, hình như tớ nhớ là......”

“Ngài ấy là giáo sư Độc dược,Tom. Không ngờ cậu quên rồi? Ngài ấy là Chủ nhiệm nhà Slytherin cậu đó!” Harry dùng vẻ không thể tin được viết.

“À, tất nhiên.” Chữ của Riddle nhanh chóng hiện lên trong cuốn nhật ký, “Ý tớ là --- cậu chắc không biết rõ về thời học sinh của giáo sư Snape nhỉ?”



- -- sai rồi, quý ngài nhật ký.

Người hiểu rõ Snape nhất thế giới chỉ sợ đang ngồi trước mặt quý ngài đây.

“Đương nhiên tớ không biết, nhưng tớ cũng chả cần biết.” Harry giả ngu.

Riddle vẫn không từ bỏ, kiên nhẫn ôn hoà giải thích:

“Cậu thử nghĩ xem, có thể trở thành Chủ nhiệm nhà Slytherin, thì chứng tỏ rằng thời đi học hắn không chừng là một người nỗi tiếng, điều hắn trải qua chắc thú vị lắm ---”

“Hả, thật vậy sao? Chẳng lẽ thời học sinh của giáo sư Snape thích cõng mỗi ngày một vạc dược liệu khác nhau hả?” Harry lại giả ngu lần nữa, đánh gãy lời Riddle.

“Không, ý tờ là --- giáo sư Snape chắc đã trải qua gì đó rất thú vị, chẳng hạn như hắn gia nhập --- một tổ chức bí ẩn nào đó.” Giọng văn Riddle bắt đầu có hơi không kiên nhẫn, nói thẳng ra luôn.

Gã sợ rằng đã cảm thấy Harry là một đứa ngu xuẩn không có đầu óc.

Harry nheo mắt lại, cũng không dám đùa dai nữa: “À, ý cậu à...... Tử thần Thực tử? Giáo sư Snape sao có thể là Tử thần Thực tử?”

“Tớ chỉ đoán vậy thôi, dù sao ông ta cũng là Chủ nhiệm Slytherin.” Riddle giảo hoạt dụ dỗ Harry bằng vài lời: “Thật ra tớ không rõ các nhà khác đối xử thế nào với Tử thần Thực tử, cậu thấy sao, Abby?”

Harry dừng bút lại một chút.

Chính cậu đã dạy học ở Hogwarts ít nhất mười mấy năm, nhưng mà chưa từng nghe qua cái tên “Tom Riddle“...... Xem ra tuổi cũng đã lớn rồi.

Riddle cũng không biết lúc này mà một Slytherin bàn luận về Tử thần Thực tử nhạy cảm thế nào, còn hỏi lòng vòng đến Chúa Tể Hắc Ám. Cho nên gã chắc là người của vài thập niên trước? Không rõ chuyện những năm gần đây? Tại sao gã ta vẫn luôn hỏi về Chúa Tể Hắc Ám?

Harry quyết định thử thêm một lần:

“Tom...... Tuy lời sắp tới hơi có lỗi, nhưng tớ cảm thấy đám Tử thần Thực tử thật tàn nhẫn đáng sợ, lũ đấy dù sao cũng không hoành hành được nữa.”

“......” Hơn nữa ngày rồi Riddle vẫn chưa biết tiếp tục đề tài này thế nào.

“Hơn nữa tớ cảm thấy giáo sư Snape không hề giống lũ Tử thần Thực tử, bởi vì từ sau khi cái tên ác ma kia chết, đám Tử thần Thực tử đều bị bắt đến Azkaban rồi, lũ đó chắc là đã chết rồi, không thì cũng điên điên khùng khùng.”

“......”

“Nhắc mới nhớ, đến giờ tớ vẫn không tin rằng một Chúa tể Hắc Ám vĩ đại lại bị một thằng nhóc vừa tròn một tuổi giết chết, dù sao đây cũng là sự thật. Tom, cậu nói gì đi chứ?”

“À...... Tớ chỉ thấy hơi tiếc nuối. Cậu biết đó, đến tuổi này thì tớ cảm thấy việc gia nhập Tử thần Thực tử, hoặc là một tổ chức đen tối bí mật nào đó thật sự tàn khốc. Hơn nữa, đứa bé ấy hình như tên là ----” Chữ của Riddle thoạt nhìn dùng sức không ít, nét chữ cứng cáp.

Sau hai tuần giao lưu, dường như Riddle đã nhận định Harry là một thằng nhóc Griffindor ngu xuẩn. Nhìn những lời hiện tại, mỗi câu đều chứa đựng sự khách sáo và không mấy quan tâm, còn tràn ngập chán ghét, gã cảm thấy sao Harry có thể ngu đến độ không hiểu chứ?

Dù sao hiện tại Harry đã chắc chắn khẳng định Tom Riddle là người của vài thập niên trước, hơn nữa khả năng cao là một Tử thần Thực tử.



- ----- Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ cả giới phù thuỷ này không ai không biết đến cái tên Harry Potter, ngay cả một đứa bé cũng biết sự tích “Harry Potter đã đánh bại kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy“.

Nhưng có một vấn đề, Tử thần Thực tử cấp cao không có cái tên này, cho dù tuổi tương đương như cũng không có? Một Tử thần Thực tử bình thường sẽ trung thành và tận tâm thế sao?

Kế tiếp chỉ cần biết cuốn sổ nhật ký này còn tác dụng nào hay không, nếu Tom Riddle chỉ là một linh hồn bình thường bị giam cầm, Harry cũng không muốn tiếp tục diễn vở kịch 'Cậu bé nhút nhát vụng về.

“Nó tên là Harry Potter.” Harry tiếp tục viết trong nhật ký, “Nó bằng tuổi với tớ, cũng cùng nhà Gryffindor, trên thực tế thì tớ rất ghét nó.”

“Tom...... Cậu có thể giúp tớ dạy dỗ nó một chút hay không? Cậu nói cậu có thể giải quyết sự buồn phiền của mình mà.”

Dòng chữ hoa lệ hiện lên ngay lập tức: “Chắc chắn nếu được, Abby. Tớ có thể chỉ cậu một số chiêu trò, cái mà có thể dạy dỗ nó thật tốt.”

“Nhưng mà..... Tom, tớ không dám.” Harry cố nhịn cười, tiếp tục dùng miệng lưỡi nhút nhát viết, “Cậu cũng biết nó là --- Người được chọn, tất cả mọi người đều vây quanh nó. Nếu việc tớ đối đầu với nó bị phát hiện, mọi người ai cũng sẽ chọn bảo vệ nó, sau đó lập tức khinh thường tơ. Tom, cậu có cách nào khác không?”

“Tất nhiên là có, chỉ là --- Abby, cách này có khả năng xuất hiện một vẫn đề nho nhỏ. Nhưng chỉ cần cậu đồng ý, sẽ chẳng còn vấn đề nào cả.” Dòng chữ của Riddle hiện lên không nhanh không chậm, gã ta đã khôi phục lại sự phong độ ưu nhã như ban đầu.

“Đương nhiên tớ đồng ý! Bởi vì tớ hận nó! Cậu định làm thế nào, Tom?”

“ Thật ra thì tớ có một bé cưng ở Hogwarts...... Nó là một con rắn rất đáng yêu và ngoan ngoãn, nhưng nó đã bị nhốt lại.” Riddle bắt đầu sử dụng ngôn từ châm chước, “Nếu cậu mang tớ đến Hogwarts, tớ có thể nói nó nhận cậu làm chủ, sau đó lén cắn Potter một cái. Sẽ không ai phát hiện là cậu làm, và cũng không cần cậu ra tay.”

Đúng vậy, một con rắn to xác ngoan ngoãn đáng yêu, nanh của nó còn đang ở trên bàn này.

Thì ra vào năm 2 của Harry Potter, chính gã Tom Riddle đã thả Tử Xà ra. Nghĩ lại thì lúc ấy Ginny Weasley bị Tử Xà bắt vào Căn phòng Bí mật, mọi việc đều đã được xâu chuỗi lại.

Cũng không biết tên Tom Riddle này còn có chuẩn bị gì hay không.

Harry cảm thấy không ổn nhíu lông mày, làm bộ rất kích động viết: “Chỉ cần cắn một cái thôi sao?! Phải cắn thêm vài cái nữa! Bằng không thì quá tiện nghi cho Potter! Tại sao nó cũng thích giáo sư Snape! Quả là cuồng vọng và tự đại, tớ thật thắc mắc liệu nó có phải họ hàng của lũ quỷ khổng lồ hay không!”

“...... Đợi đã? Cũng?”Chữ Riddle có chút gãy vụng, “Cậu cũng thích giáo sư Snape? Abby, tớ nhớ rằng cậu là nam sinh mà?”

“Harry Poter cũng là nam sinh! Nhưng tại sao nó có thể công bố trước mặt mọi người mà không kiêng nể gì, tớ thì chỉ có thể giả bộ không hề quen biết Snape? Tớ không quan tâm việc giáo sư Snape từng cõng vạc đi học hằng ngày thời học sinh? Cũng không quan tâm việc có là Tử thần Thực tử hay không? Không! Đương nhiên tớ quan tâm rồi! Nhưng tớ lại không dám nói, đến việc nói chuyện với một linh hồn trong cuốn nhật ký là cậu cũng phải che giấu! Thật quá không công bằng!”

“Tom! Dạy tớ cách theo đuổi giáo sư Snape đi! Cậu có thể giúp đúng không!” Cách một quyển sổ nhật ký mà Harry còn cảm giác được lúc này Riddle thấy cậu phiền thế nào.

Cậu nén cười viết.

“Đợi đã, bình tĩnh nào Abby. Tớ đương nhiên sẽ giúp cậu...... theo đuổi giáo sư Snape.” Chữ của Riddle mang sự chột dạ, “Chẳng qua tớ cần phải suy nghĩ lại, suy nghĩ thật kỹ để giúp đỡ cậu.”

“Cũng may là giáo sư Snape rất bất mãn vớ Harry, tuy rằng người không nhớ tê tớ, ít nhất thầy ấy không có ghét tớ. Tom, cậu có cảm thấy giáo sư Snape sẽ thích tớ không? Cho dù tớ là một nam sinh?” Harry lải nhải viết một đoạn dài, nhịn khôn được mà ấp ủ một kế hoạch.

“À, hắn chắc chắn sẽ như vậy. Chẳng qua, Abby, cậu còn định đưa tớ đên Hogwarts...... Trả thù Harry Poter bằng Tử Xà hay không?” Riddle cố gắng dẫn dắt lại đề tài này, yếu ớt hỏi.

- ---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Harry Potter] Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook