[Harry Potter] Nhóm Người Theo Đuổi Harry
Chương 4: Snape khác thường
Phong Mật Nịnh Mông Ngữ
17/01/2022
Editor: Rosaline
Beta: Rosaline
Trong phòng học, Ron cúi đầu cùng Harry nhỏ giọng lầm bầm, "Harry, Malfoy nhất định có âm mưu, cho nên bồ nghìn vạn lần chớ tin chuyện hoang đường của hắn ta, cái gì hoà giải, hắn ta nói không chừng muốn hạ bẫy rập gì cho bồ."
"Tớ đã biết." Harry có chút bất đắc dĩ, Ron từ lễ đường nói lầm bầm đến phòng học, may là tiết học này là của giáo sư mới đến, bằng không thì bọn họ cũng phải xong đời.
Hermione ngồi bên kia của Ron đã có thể nói là không có dễ nói chuyện như vậy, cô ghét nhất bị khi đi học có người không chuyên tâm nghe giảng, mà người này là Ron liền càng đáng ghét hơn.
Hermione chăm chú nhìn sách, tay lại âm thầm dùng sức mà bấm đùi Ron một chút.
Trong phòng học lập tức vang lên tiếng sói tru của Ron, giáo sư giáo nghe được động tĩnh, vẻ mặt mất hứng của nhìn về phía Ron.
Thằng nhóc này, trò lên lớp còn không tập trung còn chưa tính, còn dám quấy rối kỷ luật lớp học, xem ra là quá rảnh rỗi.
"Cậu Weasley, trò đã tự nhận là Sonorus, liền đem lịch sử pháp thuật này đọc trên lớp năm lần đi."
Phía dưới vang lên cười trộm tiếng, Ron ỉu xìu đáp lại, "Dạ, giáo sư."
Sau khi tan lớp, Ron ngăn cản Hermione, "Bồ cố ý đi! Hermione." Vậy mà nhéo đùi hắn, Hermione không biết xấu hổ như vậy, đó là chỗ con gái có thể nhéo sao? Lẽ nào Hermione không có một chút ý thức nam nữ.
Hermione khép sách lại bỏ vào túi, "Không sai, tớ chính là cố ý, ai bảo bồ không chịu học cho thật tốt, đáng đời." Nói xong, xốc cặp sách lên, ngửa mặt nói: "Nếu như bồ lần sau còn dám lên lớp không chuyên tâm như vậy, tớ sẽ nhéo không lầm." Nói xong, đi ra phòng học.
"Này! Bồ còn nhéo đến nghiện hả." Ron có chút há hốc mồm.
"Ron bồ và Hermione làm sao vậy?" Harry không hiểu hỏi.
"Không biết, tớ cũng không biết tớ làm mất lòng bồ ấy hồi nào, tâm tư của con gái quá khó khăn đoán."
Harry gật đầu, biểu thị tán thành. Lúc đầu cậu và Cho Chang ở trên xe lửa còn có thể nói nói, kết quả đến trường học, cho dù nhìn thấy mặt cũng không thể nói rõ nói mấy câu, thực sự là hao tổn tâm trí*.
*伤脑筋
Hai bé trai thời kỳ trưởng thành đều ở đây vì đoán không ra tâm tư của con gái mà phiền não, may là chương trình học ngày hôm nay ít, dạy bọn họ cũng đều là giáo sư dễ nói chuyện, bằng không thì bọn họ đều chết chắc rồi.
Đến ngày thứ hai, Harry cùng Ron đều lên tinh thần. Hay nói giỡn, ngày hôm nay có thể có tiết học của giáo sư Snape, không muốn điểm số có được quá khó coi, phải xốc lại 120% tinh thần.
Mà khi Harry, Ron đến phòng học của tiết độc dược, lại phát hiện Snape nhìn liền cũng không nhìn bọn họ, dù cho bọn họ bởi vì Peeves quấy rối chậm năm phút đồng hồ.
Ron lôi kéo tay áo của Harry, hai người rón ra rón rén đến chỗ ngồi. Trên bảng đen có ghi cách điều chế độc dược, Harry cùng Ron lo lắng đề phòng phối hợp chế tác độc dược.
Các học sinh của Slytherin cũng khó hiểu về sự khác thường của Snape.
Đúng vậy, khác thường.
Người nào không biết giáo sư Snape đối với học sinh của Gryffindor có chán ghét dường nào, lại thêm khắp nơi nhằm vào Harry Potter, cho dù không có sai cũng sẽ lấy ra lỗi sai. Vậy thật đúng là trong trứng gà chọn xương, trong sữa tươi chọn xương cá. Hôm nay lại coi Harry Potter là không khí, thấy khác thường thế nào đó.
Draco có chút nghi hoặc, lại không nói gì thêm.
"Phanh!" một tiếng, Neville lại sai lầm, hắn nhìn nồi thuốc hư, trên người lạnh run lên.
Snape đi vài bước, thô lỗ nắm cánh tay của Harry. Bởi vì cậu đứng ở bên kia của Neville, trên người bị nhiễm không ít nước thuốc.
Harry chịu đựng đau đớn trên cánh tay, có chút sợ sợ mà nhìn về phía đôi mắt đen kịt sâu thẳm của Snape mắt, cho rằng sẽ phải chịu giận chó đánh mèo.
Học sinh của Gryffindor đều lo lắng tình cảnh của Harry, học sinh của Slytherin, ngoại trừ Draco có chút bận tâm, những người khác đều nhìn có chút hả hê. Thời may mắn giáo sư bọn họ rốt cục khôi phục bình thường. Kết quả...
"Cậu Potter còn đang chờ cái gì, còn không mau đưa cậu Longbottom đi bệnh thật." Snape âm trầm nói xong, đem Harry lôi ra chỗ ngồi, lại chú ý không đụng chỗ bị phỏng trên cánh tay của Harry.
Harry sửng sốt một chút, cuống quýt lên tiếng trả lời, "Dạ, giáo sư."
Sau khi Harry đỡ Neville rời khỏi phòng học, học sinh của Gryffindor may mắn Harry cùng Neville tránh được một kiếp, học sinh của Slytherin lại hoài nghi giáo sư Snape có đúng hay không uống lộn thuốc.
Draco nhìn Snape, lại thấy viện trưởng Snape đang ngẩn người đang ngẩn người. Đây thật là chuyện ngạc nhiên, viện trưởng Snape dĩ nhiên sẽ ở trên tiết độc dược đờ ra.
Như vậy Snape rốt cuộc còn đứng đó làm gì chứ?
Severus Snape không rõ, gã bất quá là không nhịn được nhắc tới Harry cứ theo lẽ thường đi ngủ, thế nào tỉnh lại lần nữa liền phát hiện mình trở lại quá khứ. Có thể có thân thể khỏe mạnh của chính mình Snape đương nhiên vui vẻ, dù sao sau khi chiến tranh gã bị con độc xà Nagini kia cắn bị thương vẫn hành động bất tiện, nếu không phải là có Harry chiếu cố, gã còn thật không biết thế nào sống được.
Nhưng lần thứ hai nhìn thấy Harry lúc năm bốn, tâm tình của Snape thực sự rất phức tạp. Gã không muốn nói Harry thực sự sẽ không oán không hối hận mà chiếu cố gã ba năm, dù cho ác ngôn ác ngữ của gã đuổi Harry đi đều không hữu dụng.
Gã có lúc thực sự muốn hỏi Harry một chút, khổ như thế chứ! Cần gì chứ! Cho dù gã đã cứu Harry, từng bảo vệ Harry, cũng chỉ là nhìn ở trên mặt của Lily, Harry căn bản không cần ở trên người gã lãng phí thời gian, để gã tự sinh tự diệt không tốt sao?
Không hiểu? Hắn thực sự không hiểu Harry Potter rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
...
Đồng thời không hiểu còn có Harry, cậu không rõ giáo sư Snape vì sao đột nhiên không ghim cậu. Đương nhiên, không phải là cậu có khuynh hướng chịu ngược, mà là giáo sư Snape làm như vậy để cho cậu rất không yên tâm.
Neville phi thường xin lỗi nói: "Xin lỗi Harry, liên lụy cậu."
Harry lắc đầu, "Không có chuyện gì, cậu sau này cẩn thận chút."
Neville gật đầu, hắn đã rất cẩn thận rồi, nhưng chỉ có... Ai! Không đề cập tới cũng được.
Harry đỡ Neville đi tới bệnh thất, ở dưới trị liệu của phu nhân Pomfrey, hai người rất nhanh thì tốt lên.
Neville dự định quay về ký túc xá nghỉ ngơi một chút, thuận tiện ăn chút đồ ăn vặt an ủi bản thân.
Harry nhìn xuống thời gian, thấy lập tức muốn tan lớp, cũng liền không có trở về phòng học, hy vọng Ron có thể đạt tiêu chuẩn.
Sau khi Harry cùng Neville tách ra, mới vừa đi ra cửa chính Hogwarts, dự định đi ra bên ngoài đi một chút, liền nghe được có người đang gọi hắn.
"Harry."
Harry quay đầu nhìn lại, thấy Malfoy đuổi tới."Mày thế nào đi ra."
Draco cười, có chút đắc ý nói: "Đương nhiên là hoàn thành dược tề của viện trưởng, sớm đi ra ngoài."
Harry vừa thấy dáng vẻ đắc ý của Malfoy cũng có chút khó chịu."Có gì đặc biệt hơn người, chỉ cần tao chịu để tâm cũng có thể làm được."
"Ừ." Draco nghiêm túc gật đầu, dỗ người nói: "Em lợi hại nhất."
Giọng dỗ người này là chuyện gì xảy ra chứ?
Harry có chút há hốc mồm, lập tức tức giận đẩy Draco ra. Cậu cũng không phải đứa trẻ mới không cần người dỗ chứ! Càng không cần Malfoy dỗ.
"Harry, " Draco kéo cánh tay không có bị thương của hắn, "Em khoan hãy đi, anh muốn nói chuyện với em."
"Chúng ta không có gì tốt để nói." Harry nói rồi, hất tay Draco ra, muốn cách anh xa một chút. Lúc này đã có không ít học sinh tan học đi ra.
"Harry..." Draco chặt đi vài bước, muốn lần thứ hai kéo cánh tay của Harry, chỉ thấy đến một cái người hắn ghét nhất hướng bọn họ đi tới.
"Nhìn xem là ai đây, thằng nhóc nhà Malfoy." Moody chuyển động con ngươi giả, khấp khểnh đến gần Harry cùng Draco.
"Ngươi muốn làm gì, khi dễ Harry Potter sao?" Thanh âm Moody dẫn tới không ít chú ý của học sinh.
Draco ngưỡng mặt lên, ngạo mạn nói: "Ta khi dễ Harry Potter, ngươi có thể làm gì được ta?"
"Thằng nhãi, đừng tưởng rằng có ba ngươi bảo bọc, ta cũng không dám đem ngươi làm thế nào?"
Draco khiêu khích cười, "Có bản lĩnh ngươi liền động thủ."
Sắc mặt Moody không tốt, "Thằng nhãi ranh, ngươi là đang tìm giáo huấn." Vừa dứt lời, chỉ thấy một đạo chùm tia sáng đánh về phía Draco.
Harry lại càng hoảng sợ, không biết sự tình tại sao phải diễn biến thành như vậy.
"Cẩn thận!"
Draco nghe được có người kêu hắn "Cẩn thận", đáng tiếc không phải từ trong miệng Harry phát ra.
Chùm tia sáng bắn trúng thân thể của Draco lại bị bắn ngược lại, Moody không có phòng bị vừa vặn đánh trúng, trong nháy mắt biến thành chồn sóc, lại chốc lát biến trở về, nhưng với hắn mà nói đã là sỉ nhục lớn lao.
"Ngươi tên tiểu tử thúi này..." Moody nghiến răng nghiến lợi, có dấu hiệu phát điên. Hắn không nghĩ tới trên người của đối phương đeo trang sức phòng ngự cao cấp.
"Giáo sư Moody, " Harris chạy vài bước đi tới trước mặt của Moody ngăn cản hắn, "Ngươi không thể vô cớ dùng cách xử phạt về thể xác học sinh, ngươi còn làm như vậy ta phải nói cho hiệu trưởng Dumbledore."
Moody trừng hai mắt, ngực phập phồng kịch liệt, rõ ràng cơn tức rất lớn, nhưng hắn cuối cùng vẫn là chịu đựng xoay người đi.
"Ngươi quỷ nhỏ này thật đúng là..." Draco lời còn chưa nói hết, đã bị Harris đổ ập xuống mắng cho một trận.
"Malfoy ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Ngươi là Slytherin, không phải là Gryffindor, ngươi thế nào lỗ mãng như vậy, làm tức giận giáo sư Moody đối với ngươi có chỗ tốt gì, lý trí của ngươi đâu? Cẩn thận của ngươi đâu? Lẽ nào cũng làm cho quỷ khổng lồ ăn rồi sao?"
Draco bị nói sắc mặt của có chút khó coi, "Quỷ nhỏ, cái đó và ngươi thật giống như không có vấn đề gì, ai cho ngươi xen vào việc của người khác."
Harris tựa hồ khôi phục chút lý trí, hắn chậm rãi cúi đầu, "Ngươi nói đúng, là ta xen vào việc của người khác mà." Nói xong, xoay người chạy.
"Malfoy, mày hơi quá đáng." Harry trợn mắt nhìn Draco liếc mắt, đuổi theo Harris.
Draco nhìn bóng lưng của Harry, mũi thiếu chút nữa bị giận đến lệch đi.
Anh xin em đó, lẽ nào anh bị quỷ nhỏ khiển trách một trận, còn không cho phép cãi lại sao? Harry đây cũng quá thiên vị đi!
...
"Này! Chờ một chút." Harry đuổi theo Harris, "Cậu là học sinh năm nay mới chuyển tới sao?"
"Dạ, em là Harris Morton của năm thứ ba."
"Xin chào, anh là Harry Potter."
Trên mặt Harris lộ ra mỉm cười, "Em nhận thức anh, anh là Ha... Harry học trưởng."
Harry thấy Harris cười thân thiết, cũng lộ ra nụ cười, "Em thoạt nhìn hình như rất quan tâm Malfoy?"
Harris trên mặt mỉm cười cứng đờ, "Có... Có rõ ràng như vậy sao?" Thấy Harry gật đầu, lộ ra cười khổ, "Sau này sẽ không."
"Kỳ thực Malfoy không thích hợp làm bạn bè, nếu như em nguyện ý, anh có thể giới thiệu cho em mấy người bạn."
"Vì sao không giới thiệu chính anh."
"Chúng ta không phải đã là bạn sao?" Harry lôi tay áo của Harris, có chút không kịp chờ đợi nói: "Đi, anh mang em nhận thức mấy người bạn tốt của anh một chút."
Beta: Rosaline
Trong phòng học, Ron cúi đầu cùng Harry nhỏ giọng lầm bầm, "Harry, Malfoy nhất định có âm mưu, cho nên bồ nghìn vạn lần chớ tin chuyện hoang đường của hắn ta, cái gì hoà giải, hắn ta nói không chừng muốn hạ bẫy rập gì cho bồ."
"Tớ đã biết." Harry có chút bất đắc dĩ, Ron từ lễ đường nói lầm bầm đến phòng học, may là tiết học này là của giáo sư mới đến, bằng không thì bọn họ cũng phải xong đời.
Hermione ngồi bên kia của Ron đã có thể nói là không có dễ nói chuyện như vậy, cô ghét nhất bị khi đi học có người không chuyên tâm nghe giảng, mà người này là Ron liền càng đáng ghét hơn.
Hermione chăm chú nhìn sách, tay lại âm thầm dùng sức mà bấm đùi Ron một chút.
Trong phòng học lập tức vang lên tiếng sói tru của Ron, giáo sư giáo nghe được động tĩnh, vẻ mặt mất hứng của nhìn về phía Ron.
Thằng nhóc này, trò lên lớp còn không tập trung còn chưa tính, còn dám quấy rối kỷ luật lớp học, xem ra là quá rảnh rỗi.
"Cậu Weasley, trò đã tự nhận là Sonorus, liền đem lịch sử pháp thuật này đọc trên lớp năm lần đi."
Phía dưới vang lên cười trộm tiếng, Ron ỉu xìu đáp lại, "Dạ, giáo sư."
Sau khi tan lớp, Ron ngăn cản Hermione, "Bồ cố ý đi! Hermione." Vậy mà nhéo đùi hắn, Hermione không biết xấu hổ như vậy, đó là chỗ con gái có thể nhéo sao? Lẽ nào Hermione không có một chút ý thức nam nữ.
Hermione khép sách lại bỏ vào túi, "Không sai, tớ chính là cố ý, ai bảo bồ không chịu học cho thật tốt, đáng đời." Nói xong, xốc cặp sách lên, ngửa mặt nói: "Nếu như bồ lần sau còn dám lên lớp không chuyên tâm như vậy, tớ sẽ nhéo không lầm." Nói xong, đi ra phòng học.
"Này! Bồ còn nhéo đến nghiện hả." Ron có chút há hốc mồm.
"Ron bồ và Hermione làm sao vậy?" Harry không hiểu hỏi.
"Không biết, tớ cũng không biết tớ làm mất lòng bồ ấy hồi nào, tâm tư của con gái quá khó khăn đoán."
Harry gật đầu, biểu thị tán thành. Lúc đầu cậu và Cho Chang ở trên xe lửa còn có thể nói nói, kết quả đến trường học, cho dù nhìn thấy mặt cũng không thể nói rõ nói mấy câu, thực sự là hao tổn tâm trí*.
*伤脑筋
Hai bé trai thời kỳ trưởng thành đều ở đây vì đoán không ra tâm tư của con gái mà phiền não, may là chương trình học ngày hôm nay ít, dạy bọn họ cũng đều là giáo sư dễ nói chuyện, bằng không thì bọn họ đều chết chắc rồi.
Đến ngày thứ hai, Harry cùng Ron đều lên tinh thần. Hay nói giỡn, ngày hôm nay có thể có tiết học của giáo sư Snape, không muốn điểm số có được quá khó coi, phải xốc lại 120% tinh thần.
Mà khi Harry, Ron đến phòng học của tiết độc dược, lại phát hiện Snape nhìn liền cũng không nhìn bọn họ, dù cho bọn họ bởi vì Peeves quấy rối chậm năm phút đồng hồ.
Ron lôi kéo tay áo của Harry, hai người rón ra rón rén đến chỗ ngồi. Trên bảng đen có ghi cách điều chế độc dược, Harry cùng Ron lo lắng đề phòng phối hợp chế tác độc dược.
Các học sinh của Slytherin cũng khó hiểu về sự khác thường của Snape.
Đúng vậy, khác thường.
Người nào không biết giáo sư Snape đối với học sinh của Gryffindor có chán ghét dường nào, lại thêm khắp nơi nhằm vào Harry Potter, cho dù không có sai cũng sẽ lấy ra lỗi sai. Vậy thật đúng là trong trứng gà chọn xương, trong sữa tươi chọn xương cá. Hôm nay lại coi Harry Potter là không khí, thấy khác thường thế nào đó.
Draco có chút nghi hoặc, lại không nói gì thêm.
"Phanh!" một tiếng, Neville lại sai lầm, hắn nhìn nồi thuốc hư, trên người lạnh run lên.
Snape đi vài bước, thô lỗ nắm cánh tay của Harry. Bởi vì cậu đứng ở bên kia của Neville, trên người bị nhiễm không ít nước thuốc.
Harry chịu đựng đau đớn trên cánh tay, có chút sợ sợ mà nhìn về phía đôi mắt đen kịt sâu thẳm của Snape mắt, cho rằng sẽ phải chịu giận chó đánh mèo.
Học sinh của Gryffindor đều lo lắng tình cảnh của Harry, học sinh của Slytherin, ngoại trừ Draco có chút bận tâm, những người khác đều nhìn có chút hả hê. Thời may mắn giáo sư bọn họ rốt cục khôi phục bình thường. Kết quả...
"Cậu Potter còn đang chờ cái gì, còn không mau đưa cậu Longbottom đi bệnh thật." Snape âm trầm nói xong, đem Harry lôi ra chỗ ngồi, lại chú ý không đụng chỗ bị phỏng trên cánh tay của Harry.
Harry sửng sốt một chút, cuống quýt lên tiếng trả lời, "Dạ, giáo sư."
Sau khi Harry đỡ Neville rời khỏi phòng học, học sinh của Gryffindor may mắn Harry cùng Neville tránh được một kiếp, học sinh của Slytherin lại hoài nghi giáo sư Snape có đúng hay không uống lộn thuốc.
Draco nhìn Snape, lại thấy viện trưởng Snape đang ngẩn người đang ngẩn người. Đây thật là chuyện ngạc nhiên, viện trưởng Snape dĩ nhiên sẽ ở trên tiết độc dược đờ ra.
Như vậy Snape rốt cuộc còn đứng đó làm gì chứ?
Severus Snape không rõ, gã bất quá là không nhịn được nhắc tới Harry cứ theo lẽ thường đi ngủ, thế nào tỉnh lại lần nữa liền phát hiện mình trở lại quá khứ. Có thể có thân thể khỏe mạnh của chính mình Snape đương nhiên vui vẻ, dù sao sau khi chiến tranh gã bị con độc xà Nagini kia cắn bị thương vẫn hành động bất tiện, nếu không phải là có Harry chiếu cố, gã còn thật không biết thế nào sống được.
Nhưng lần thứ hai nhìn thấy Harry lúc năm bốn, tâm tình của Snape thực sự rất phức tạp. Gã không muốn nói Harry thực sự sẽ không oán không hối hận mà chiếu cố gã ba năm, dù cho ác ngôn ác ngữ của gã đuổi Harry đi đều không hữu dụng.
Gã có lúc thực sự muốn hỏi Harry một chút, khổ như thế chứ! Cần gì chứ! Cho dù gã đã cứu Harry, từng bảo vệ Harry, cũng chỉ là nhìn ở trên mặt của Lily, Harry căn bản không cần ở trên người gã lãng phí thời gian, để gã tự sinh tự diệt không tốt sao?
Không hiểu? Hắn thực sự không hiểu Harry Potter rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
...
Đồng thời không hiểu còn có Harry, cậu không rõ giáo sư Snape vì sao đột nhiên không ghim cậu. Đương nhiên, không phải là cậu có khuynh hướng chịu ngược, mà là giáo sư Snape làm như vậy để cho cậu rất không yên tâm.
Neville phi thường xin lỗi nói: "Xin lỗi Harry, liên lụy cậu."
Harry lắc đầu, "Không có chuyện gì, cậu sau này cẩn thận chút."
Neville gật đầu, hắn đã rất cẩn thận rồi, nhưng chỉ có... Ai! Không đề cập tới cũng được.
Harry đỡ Neville đi tới bệnh thất, ở dưới trị liệu của phu nhân Pomfrey, hai người rất nhanh thì tốt lên.
Neville dự định quay về ký túc xá nghỉ ngơi một chút, thuận tiện ăn chút đồ ăn vặt an ủi bản thân.
Harry nhìn xuống thời gian, thấy lập tức muốn tan lớp, cũng liền không có trở về phòng học, hy vọng Ron có thể đạt tiêu chuẩn.
Sau khi Harry cùng Neville tách ra, mới vừa đi ra cửa chính Hogwarts, dự định đi ra bên ngoài đi một chút, liền nghe được có người đang gọi hắn.
"Harry."
Harry quay đầu nhìn lại, thấy Malfoy đuổi tới."Mày thế nào đi ra."
Draco cười, có chút đắc ý nói: "Đương nhiên là hoàn thành dược tề của viện trưởng, sớm đi ra ngoài."
Harry vừa thấy dáng vẻ đắc ý của Malfoy cũng có chút khó chịu."Có gì đặc biệt hơn người, chỉ cần tao chịu để tâm cũng có thể làm được."
"Ừ." Draco nghiêm túc gật đầu, dỗ người nói: "Em lợi hại nhất."
Giọng dỗ người này là chuyện gì xảy ra chứ?
Harry có chút há hốc mồm, lập tức tức giận đẩy Draco ra. Cậu cũng không phải đứa trẻ mới không cần người dỗ chứ! Càng không cần Malfoy dỗ.
"Harry, " Draco kéo cánh tay không có bị thương của hắn, "Em khoan hãy đi, anh muốn nói chuyện với em."
"Chúng ta không có gì tốt để nói." Harry nói rồi, hất tay Draco ra, muốn cách anh xa một chút. Lúc này đã có không ít học sinh tan học đi ra.
"Harry..." Draco chặt đi vài bước, muốn lần thứ hai kéo cánh tay của Harry, chỉ thấy đến một cái người hắn ghét nhất hướng bọn họ đi tới.
"Nhìn xem là ai đây, thằng nhóc nhà Malfoy." Moody chuyển động con ngươi giả, khấp khểnh đến gần Harry cùng Draco.
"Ngươi muốn làm gì, khi dễ Harry Potter sao?" Thanh âm Moody dẫn tới không ít chú ý của học sinh.
Draco ngưỡng mặt lên, ngạo mạn nói: "Ta khi dễ Harry Potter, ngươi có thể làm gì được ta?"
"Thằng nhãi, đừng tưởng rằng có ba ngươi bảo bọc, ta cũng không dám đem ngươi làm thế nào?"
Draco khiêu khích cười, "Có bản lĩnh ngươi liền động thủ."
Sắc mặt Moody không tốt, "Thằng nhãi ranh, ngươi là đang tìm giáo huấn." Vừa dứt lời, chỉ thấy một đạo chùm tia sáng đánh về phía Draco.
Harry lại càng hoảng sợ, không biết sự tình tại sao phải diễn biến thành như vậy.
"Cẩn thận!"
Draco nghe được có người kêu hắn "Cẩn thận", đáng tiếc không phải từ trong miệng Harry phát ra.
Chùm tia sáng bắn trúng thân thể của Draco lại bị bắn ngược lại, Moody không có phòng bị vừa vặn đánh trúng, trong nháy mắt biến thành chồn sóc, lại chốc lát biến trở về, nhưng với hắn mà nói đã là sỉ nhục lớn lao.
"Ngươi tên tiểu tử thúi này..." Moody nghiến răng nghiến lợi, có dấu hiệu phát điên. Hắn không nghĩ tới trên người của đối phương đeo trang sức phòng ngự cao cấp.
"Giáo sư Moody, " Harris chạy vài bước đi tới trước mặt của Moody ngăn cản hắn, "Ngươi không thể vô cớ dùng cách xử phạt về thể xác học sinh, ngươi còn làm như vậy ta phải nói cho hiệu trưởng Dumbledore."
Moody trừng hai mắt, ngực phập phồng kịch liệt, rõ ràng cơn tức rất lớn, nhưng hắn cuối cùng vẫn là chịu đựng xoay người đi.
"Ngươi quỷ nhỏ này thật đúng là..." Draco lời còn chưa nói hết, đã bị Harris đổ ập xuống mắng cho một trận.
"Malfoy ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Ngươi là Slytherin, không phải là Gryffindor, ngươi thế nào lỗ mãng như vậy, làm tức giận giáo sư Moody đối với ngươi có chỗ tốt gì, lý trí của ngươi đâu? Cẩn thận của ngươi đâu? Lẽ nào cũng làm cho quỷ khổng lồ ăn rồi sao?"
Draco bị nói sắc mặt của có chút khó coi, "Quỷ nhỏ, cái đó và ngươi thật giống như không có vấn đề gì, ai cho ngươi xen vào việc của người khác."
Harris tựa hồ khôi phục chút lý trí, hắn chậm rãi cúi đầu, "Ngươi nói đúng, là ta xen vào việc của người khác mà." Nói xong, xoay người chạy.
"Malfoy, mày hơi quá đáng." Harry trợn mắt nhìn Draco liếc mắt, đuổi theo Harris.
Draco nhìn bóng lưng của Harry, mũi thiếu chút nữa bị giận đến lệch đi.
Anh xin em đó, lẽ nào anh bị quỷ nhỏ khiển trách một trận, còn không cho phép cãi lại sao? Harry đây cũng quá thiên vị đi!
...
"Này! Chờ một chút." Harry đuổi theo Harris, "Cậu là học sinh năm nay mới chuyển tới sao?"
"Dạ, em là Harris Morton của năm thứ ba."
"Xin chào, anh là Harry Potter."
Trên mặt Harris lộ ra mỉm cười, "Em nhận thức anh, anh là Ha... Harry học trưởng."
Harry thấy Harris cười thân thiết, cũng lộ ra nụ cười, "Em thoạt nhìn hình như rất quan tâm Malfoy?"
Harris trên mặt mỉm cười cứng đờ, "Có... Có rõ ràng như vậy sao?" Thấy Harry gật đầu, lộ ra cười khổ, "Sau này sẽ không."
"Kỳ thực Malfoy không thích hợp làm bạn bè, nếu như em nguyện ý, anh có thể giới thiệu cho em mấy người bạn."
"Vì sao không giới thiệu chính anh."
"Chúng ta không phải đã là bạn sao?" Harry lôi tay áo của Harris, có chút không kịp chờ đợi nói: "Đi, anh mang em nhận thức mấy người bạn tốt của anh một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.