Chương 8: Bay lượn
Thập Nguyệt Vị Hàn
12/10/2021
Nhìn khuôn mặt rối rắm của Bellatrix đang hướng về phía sau lưng bản thân, Frank đại khái cũng hiểu được vấn đề, cậu giới thiệu cho cô: "Đây là bạn học của tôi."
Frank chỉ vào thiếu niên tóc vàng: "Đây là Ted Tonks."
Ted hướng cô thân thiện cười. Tiếp theo, Frank chỉ thiếu niên tóc nâu: "Đây là Eden Jason Jackson."
Eden cũng cười thân thiện với Bellatrix một cái, đổi lại được cái cười của cô khiến cậu đỏ mặt.
Roldophus từ phía sau đi lên, nghi hoặc hỏi: "Tonks? Jackson? Là tên của gia tộc thuần huyết nào? Tại sao tôi chưa nghe qua nhỉ?"
Frank cười: "Không. Bọn họ đều xuất thân từ Muggle, nhưng thiên phú rất cao."
Nghe đến Muggle, Roldophus liền trưng ra lớp mặt hèn mọn của mình: "Hừ! Không hổ là Gryffindor, nơi đó là tập hợp nhiều máu bùn nhất. Tôi nói này Longbottom, cậu vốn là quý tộc thuần huyết, rốt cuộc sa đọa đến mức nào mà lại cùng bọn hỗn tạp này ở chung vậy? Hình như đối với gia tộc Weasly phản bội kia cũng không sai biệt lắm, đều muốn làm hỏng thanh danh của quý tộc thuần huyết bọn tôi."
Frank lập tức tức giận, cùng bạn học rút đũa phép ra, chỉ vào Roldophus. Roldophus cũng không vừa, cậu ta rút đũa ra nói tiếp: "Ngươi tưởng ta đây sẽ sợ ngươi và hai đứa người hầu máu bùn của ngươi sao?"
Không chỉ Bellatrix mà các học sinh khác, kể cả giáo sư Slughorn cũng quay sang bên này, cô có chút tức giận: "Lestrange! Họ đều là bằng hữu của tôi. Mong cậu chú ý đến từ ngữ của mình và cũng đừng tùy tiện công kích người khác."
Cô lại nhìn Frank: "Tôi thay mặt cho Lestrange xin lỗi cậu, bây giờ chúng ta học trước đã, tan học nói sau được không?"
Roldophus nghe xong thì ngượng ngùng cất đũa phép vào, nhưng cậu ta vẫn còn mạnh miệng: "Được rồi! Ta nể mặt Bellatrix, sẽ không cùng bọn ngươi so đo."
Frank vẫn chưa nguôi cơn giận nhưng khi bắt gặp ánh mắt khẩn cầu của Bellatrix, cậu vẫn cất đũa phép vào: "Đây không phải lỗi của cậu, Bellatrix, cậu không sai. Đối với loại người này, tôi cũng không thèm để tâm."
Frank nói xong, liếc Roldophus một cái rồi cũng cùng Ted và Eden về chỗ ngồi của nhà Gryffindor.
Mặc kệ Roldophus đang thấp giọng mắng chửi, Bellatrix cho giáo sư Slughorn một ánh mắt xin lỗi sau đó ngồi ngay ngắn học bài.
Thấy tất cả học sinh đã yên ổn, giáo sư Slughorn bắt đầu dạy học.
Chỉ vào đống sách vở, giáo sư yêu cầu các học sinh tự điều chế thuốc nước điều trị mụn ghẻ, độc dược dễ làm nhất.
Bellatrix tuy là lần đầu tiếp xúc với độc dược nhưng nhớ khi cô còn nhỏ ở kiếp trước, nhà cô quá nghèo không có tiền lên nổi bệnh viện, cũng không mua nổi thuốc cho nên Bellatrix thường đi hái thảo dược. Có một đoạn thời gian dài trong kiếp trước, Bellatrix cùng người cha bị bệnh của mình sống cùng đống thảo dược đông y mỗi ngày.
Mặc dù có khác nhau về nguyên liệu nhưng xem ra về quá trình cũng không khác. Nhìn khói trắng lượn lờ bay trước mặt, Bellatrix bỗng nhớ về quá khứ tối tăm, sống trong một căn nhà nhỏ xập xệ, trước ánh đèn le lói mà chăm sóc, lo lắng từng li từng tí cho người cha bị ốm nặng.
Cô đã từng thề rằng phải thay đổi cuộc sống như thế...
Bản thân đã đắm chìm vào suy nghĩ của chính mình nhưng mắt và tay vẫn hoạt động, Bellatrix dựa theo sách giáo khoa làm một cách máy móc, cho đến khi thanh âm của giáo sư Slughorn ở bên cạnh vang lên: "Thật là hoàn mỹ! Trò là học sinh đầu tiên hoàn thành nước thuốc lại còn hoàn hảo như vậy, có thể nói tên cho ta biết không?"
Bellatrix mạnh mẽ hoàn hồn, theo thói quen lễ phép đáp: "Cảm ơn giáo sư đã khen ngợi. Tên em là Bellatrix Black."
Giáo sư Slughorn cười trầm ngâm: "Thì ra là gia tộc thuần huyết Black có lịch sử lâu đời. Nơi đó tập hợp rất nhiều nhân tài, ông cố của trò Phineas Black cũng từng là hiệu trưởng của Hogwarts phải không? Quả thật là di truyền tốt! Tiểu thư Black, ta có một tổ chức hoạt động không cố định, ở đó có rất nhiều người kiệt xuất như trò, trò có thể tham gia không?"
Đối diện với ánh mắt lấp lánh, mong chờ kia, Bellatrix chỉ có thể đáp lời: "Đó là vinh hạnh của em, thưa giáo sư."
...
Học sinh năm nhất của Hogwarts cũng khá là đơn giản và thoải mái, ngoại trừ ngày đầu tiên học về bùa chú và độc dược thì ở mấy ngày kế tiếp, Bellatrix tiếp tục học về môn thảo dược học, môn biến hình, môn phòng chống nghệ thuật hắc ám, môn bay, môn lịch sử pháp thuật và môn thiên văn học, các môn học này cô thích ứng rất nhanh.
Ở khóa học môn biến hình và môn phòng chống nghệ thuật hắc ám, vừa đọc sách một chút Bellatrix liền hiểu được nguyên tắc. Lúc thực hành, đợi một phần lớn các đồng học thành công rồi Bellatrix mới bắt đầu quơ đũa phép.
Giáo sư dạy môn thảo dược học thì khiến Bellatrix có cảm giác như người làm vườn đang giảng bài.
Còn về môn lịch sử pháp thuật thì khỏi nói, Bellatrix tưởng chừng như trở lại với môn lịch sử ở kiếp trước. Giáo sư Binns máy móc giảng giải vài sự kiện quan trọng, không chú ý đến việc bản thân đã thành công bắn thuốc mê vào các học sinh. Bellatrix chán nản liếc một cái xung quanh lớp học, thấy Roldophus vẫn chăm chú nhìn cô thì thở dài, nhắm mắt lại tận hưởng phút giây thanh tĩnh hiếm có này.
Nhưng mà ngoài ý muốn của Bellatrix, thế nhưng cô còn có năng khiếu về bay lượn. Ở khóa học bay, Bellatrix giơ tay kêu một tiếng "Lên" thì cây chổi liền ngoan ngoãn mà chạm vào tay cô. Một lúc sau, Bellatrix phải cố gắng hết sức mới có thể điều khiển được cây chổi bay vài vòng theo ý muốn nhưng như thế cũng đã là quá nhiều so với một học sinh năm nhất.
Tối hôm đó, Bellatrix không ngủ được, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một loại khát vọng. Thế là cô vụng trộm đi đến chỗ cất đống chổi bay, lấy đại một cái rồi leo lên ngọn tháp cao nhất ở Hogwarts, tháp thiên văn.
Hít một hơi thật sâu đón gió đêm, cô cưỡi chổi, nhảy xuống.
Tốc độ rơi vô cùng nhanh, gió ập tới mãnh liệt, rát hết cả mặt khiến Bellatrix có chút hít thở không thông. Giây phút này tưởng chừng như thần chết đang kề cận, kích thích đến mức Bellatrix muốn buông bỏ hết sự dè dặt, cẩn trọng của bản thân, hét một tiếng thật to.
Cũng giống như kiếp trước lúc tâm tình phiền muộn, cô sẽ lái xe một mình trên đường cao tốc trống trải, đạp chân ga ở mức cao nhất, đua xe cùng tử thần, cho đến khi để lại giữa màn đêm một ánh sáng bạc.
Lúc cán chổi sắp chạm đất, Bellatrix nghiến răng kéo chổi lên, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Bay lên cao, rồi lại xuống thấp, bay vòng quanh cái ban đêm yên tĩnh của Hogwarts khiến Bellatrix có cảm giác phóng túng khó diễn tả bằng lời, còn hơn cả cảm giác lái xe trên đường cao tốc trước kia.
Đáp xuống rừng cấm, Bellatrix tràn đầy cảm giác vui vẻ. Biết bao năm qua, phải cật lực khống chế cảm xúc, cẩn thận, dè dặt tất cả mọi thứ khiến cô cảm thấy bản thân mình vô cùng giả tạo.
Lần này được phóng thích như thế, Belltrix cảm thấy vô cùng thoải mái, sảng khoái. Cho đến khi cô quay trở lại giường, trái tim vẫn chưa hết đập thình thịch.
Lần đầu tiên, lần đầu tiên trong suốt mười một năm qua Bellatrix triệt để thư giãn mà nhắm mắt.
...
Thế là vào mỗi buổi tối khi rảnh rỗi, Bellatrix liền chuồn êm đi cưỡi chổi bay để thả lỏng dây thần kinh bị buộc chặt, không biết từ lúc nào việc này đã trở thành niềm yêu thích của cô.
Nhưng mà tất nhiên Bellatrix cũng không đem thiên phú này biểu hiện ở lớp học. Đối mặt với Alina một lòng đam mê Quidditch, Bellatrix cũng không cần nghĩ đến việc năm hai ai sẽ là người cổ vũ cô tham gia Quidditch. Nhưng tóm lại, cô đã hạ quyết tâm rồi, thời điểm năm hai, cô nhất định sẽ mua cho mình một cây chổi thích hợp.
Frank chỉ vào thiếu niên tóc vàng: "Đây là Ted Tonks."
Ted hướng cô thân thiện cười. Tiếp theo, Frank chỉ thiếu niên tóc nâu: "Đây là Eden Jason Jackson."
Eden cũng cười thân thiện với Bellatrix một cái, đổi lại được cái cười của cô khiến cậu đỏ mặt.
Roldophus từ phía sau đi lên, nghi hoặc hỏi: "Tonks? Jackson? Là tên của gia tộc thuần huyết nào? Tại sao tôi chưa nghe qua nhỉ?"
Frank cười: "Không. Bọn họ đều xuất thân từ Muggle, nhưng thiên phú rất cao."
Nghe đến Muggle, Roldophus liền trưng ra lớp mặt hèn mọn của mình: "Hừ! Không hổ là Gryffindor, nơi đó là tập hợp nhiều máu bùn nhất. Tôi nói này Longbottom, cậu vốn là quý tộc thuần huyết, rốt cuộc sa đọa đến mức nào mà lại cùng bọn hỗn tạp này ở chung vậy? Hình như đối với gia tộc Weasly phản bội kia cũng không sai biệt lắm, đều muốn làm hỏng thanh danh của quý tộc thuần huyết bọn tôi."
Frank lập tức tức giận, cùng bạn học rút đũa phép ra, chỉ vào Roldophus. Roldophus cũng không vừa, cậu ta rút đũa ra nói tiếp: "Ngươi tưởng ta đây sẽ sợ ngươi và hai đứa người hầu máu bùn của ngươi sao?"
Không chỉ Bellatrix mà các học sinh khác, kể cả giáo sư Slughorn cũng quay sang bên này, cô có chút tức giận: "Lestrange! Họ đều là bằng hữu của tôi. Mong cậu chú ý đến từ ngữ của mình và cũng đừng tùy tiện công kích người khác."
Cô lại nhìn Frank: "Tôi thay mặt cho Lestrange xin lỗi cậu, bây giờ chúng ta học trước đã, tan học nói sau được không?"
Roldophus nghe xong thì ngượng ngùng cất đũa phép vào, nhưng cậu ta vẫn còn mạnh miệng: "Được rồi! Ta nể mặt Bellatrix, sẽ không cùng bọn ngươi so đo."
Frank vẫn chưa nguôi cơn giận nhưng khi bắt gặp ánh mắt khẩn cầu của Bellatrix, cậu vẫn cất đũa phép vào: "Đây không phải lỗi của cậu, Bellatrix, cậu không sai. Đối với loại người này, tôi cũng không thèm để tâm."
Frank nói xong, liếc Roldophus một cái rồi cũng cùng Ted và Eden về chỗ ngồi của nhà Gryffindor.
Mặc kệ Roldophus đang thấp giọng mắng chửi, Bellatrix cho giáo sư Slughorn một ánh mắt xin lỗi sau đó ngồi ngay ngắn học bài.
Thấy tất cả học sinh đã yên ổn, giáo sư Slughorn bắt đầu dạy học.
Chỉ vào đống sách vở, giáo sư yêu cầu các học sinh tự điều chế thuốc nước điều trị mụn ghẻ, độc dược dễ làm nhất.
Bellatrix tuy là lần đầu tiếp xúc với độc dược nhưng nhớ khi cô còn nhỏ ở kiếp trước, nhà cô quá nghèo không có tiền lên nổi bệnh viện, cũng không mua nổi thuốc cho nên Bellatrix thường đi hái thảo dược. Có một đoạn thời gian dài trong kiếp trước, Bellatrix cùng người cha bị bệnh của mình sống cùng đống thảo dược đông y mỗi ngày.
Mặc dù có khác nhau về nguyên liệu nhưng xem ra về quá trình cũng không khác. Nhìn khói trắng lượn lờ bay trước mặt, Bellatrix bỗng nhớ về quá khứ tối tăm, sống trong một căn nhà nhỏ xập xệ, trước ánh đèn le lói mà chăm sóc, lo lắng từng li từng tí cho người cha bị ốm nặng.
Cô đã từng thề rằng phải thay đổi cuộc sống như thế...
Bản thân đã đắm chìm vào suy nghĩ của chính mình nhưng mắt và tay vẫn hoạt động, Bellatrix dựa theo sách giáo khoa làm một cách máy móc, cho đến khi thanh âm của giáo sư Slughorn ở bên cạnh vang lên: "Thật là hoàn mỹ! Trò là học sinh đầu tiên hoàn thành nước thuốc lại còn hoàn hảo như vậy, có thể nói tên cho ta biết không?"
Bellatrix mạnh mẽ hoàn hồn, theo thói quen lễ phép đáp: "Cảm ơn giáo sư đã khen ngợi. Tên em là Bellatrix Black."
Giáo sư Slughorn cười trầm ngâm: "Thì ra là gia tộc thuần huyết Black có lịch sử lâu đời. Nơi đó tập hợp rất nhiều nhân tài, ông cố của trò Phineas Black cũng từng là hiệu trưởng của Hogwarts phải không? Quả thật là di truyền tốt! Tiểu thư Black, ta có một tổ chức hoạt động không cố định, ở đó có rất nhiều người kiệt xuất như trò, trò có thể tham gia không?"
Đối diện với ánh mắt lấp lánh, mong chờ kia, Bellatrix chỉ có thể đáp lời: "Đó là vinh hạnh của em, thưa giáo sư."
...
Học sinh năm nhất của Hogwarts cũng khá là đơn giản và thoải mái, ngoại trừ ngày đầu tiên học về bùa chú và độc dược thì ở mấy ngày kế tiếp, Bellatrix tiếp tục học về môn thảo dược học, môn biến hình, môn phòng chống nghệ thuật hắc ám, môn bay, môn lịch sử pháp thuật và môn thiên văn học, các môn học này cô thích ứng rất nhanh.
Ở khóa học môn biến hình và môn phòng chống nghệ thuật hắc ám, vừa đọc sách một chút Bellatrix liền hiểu được nguyên tắc. Lúc thực hành, đợi một phần lớn các đồng học thành công rồi Bellatrix mới bắt đầu quơ đũa phép.
Giáo sư dạy môn thảo dược học thì khiến Bellatrix có cảm giác như người làm vườn đang giảng bài.
Còn về môn lịch sử pháp thuật thì khỏi nói, Bellatrix tưởng chừng như trở lại với môn lịch sử ở kiếp trước. Giáo sư Binns máy móc giảng giải vài sự kiện quan trọng, không chú ý đến việc bản thân đã thành công bắn thuốc mê vào các học sinh. Bellatrix chán nản liếc một cái xung quanh lớp học, thấy Roldophus vẫn chăm chú nhìn cô thì thở dài, nhắm mắt lại tận hưởng phút giây thanh tĩnh hiếm có này.
Nhưng mà ngoài ý muốn của Bellatrix, thế nhưng cô còn có năng khiếu về bay lượn. Ở khóa học bay, Bellatrix giơ tay kêu một tiếng "Lên" thì cây chổi liền ngoan ngoãn mà chạm vào tay cô. Một lúc sau, Bellatrix phải cố gắng hết sức mới có thể điều khiển được cây chổi bay vài vòng theo ý muốn nhưng như thế cũng đã là quá nhiều so với một học sinh năm nhất.
Tối hôm đó, Bellatrix không ngủ được, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một loại khát vọng. Thế là cô vụng trộm đi đến chỗ cất đống chổi bay, lấy đại một cái rồi leo lên ngọn tháp cao nhất ở Hogwarts, tháp thiên văn.
Hít một hơi thật sâu đón gió đêm, cô cưỡi chổi, nhảy xuống.
Tốc độ rơi vô cùng nhanh, gió ập tới mãnh liệt, rát hết cả mặt khiến Bellatrix có chút hít thở không thông. Giây phút này tưởng chừng như thần chết đang kề cận, kích thích đến mức Bellatrix muốn buông bỏ hết sự dè dặt, cẩn trọng của bản thân, hét một tiếng thật to.
Cũng giống như kiếp trước lúc tâm tình phiền muộn, cô sẽ lái xe một mình trên đường cao tốc trống trải, đạp chân ga ở mức cao nhất, đua xe cùng tử thần, cho đến khi để lại giữa màn đêm một ánh sáng bạc.
Lúc cán chổi sắp chạm đất, Bellatrix nghiến răng kéo chổi lên, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Bay lên cao, rồi lại xuống thấp, bay vòng quanh cái ban đêm yên tĩnh của Hogwarts khiến Bellatrix có cảm giác phóng túng khó diễn tả bằng lời, còn hơn cả cảm giác lái xe trên đường cao tốc trước kia.
Đáp xuống rừng cấm, Bellatrix tràn đầy cảm giác vui vẻ. Biết bao năm qua, phải cật lực khống chế cảm xúc, cẩn thận, dè dặt tất cả mọi thứ khiến cô cảm thấy bản thân mình vô cùng giả tạo.
Lần này được phóng thích như thế, Belltrix cảm thấy vô cùng thoải mái, sảng khoái. Cho đến khi cô quay trở lại giường, trái tim vẫn chưa hết đập thình thịch.
Lần đầu tiên, lần đầu tiên trong suốt mười một năm qua Bellatrix triệt để thư giãn mà nhắm mắt.
...
Thế là vào mỗi buổi tối khi rảnh rỗi, Bellatrix liền chuồn êm đi cưỡi chổi bay để thả lỏng dây thần kinh bị buộc chặt, không biết từ lúc nào việc này đã trở thành niềm yêu thích của cô.
Nhưng mà tất nhiên Bellatrix cũng không đem thiên phú này biểu hiện ở lớp học. Đối mặt với Alina một lòng đam mê Quidditch, Bellatrix cũng không cần nghĩ đến việc năm hai ai sẽ là người cổ vũ cô tham gia Quidditch. Nhưng tóm lại, cô đã hạ quyết tâm rồi, thời điểm năm hai, cô nhất định sẽ mua cho mình một cây chổi thích hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.