[Harry Potter] Sau Khi Ván Cờ Bắt Đầu Lại Lần Nữa
Quyển 1 - Chương 4: Quyển 1 - Chương 4
Tô MayS
20/02/2022
Khi Severus, McGonagall cùng phu nhân Pomfrey xuất hiện ở đường Privet Drive, Harry đang đội nắng nhổ cỏ trong hoa viên. Đối với chuyện tự dưng có ba luồng pháp thuật khác nhau dao động, Harry không muốn phí thời gian đi chú ý. Là người của Hội Phượng Hoàng hay Tử Thần Thực Tử đều được hết, dù sao hai bên cũng chả có gì khác nhau, không phải sao.
"Harry." . Truyện Tiên Hiệp
Nghe thấy tên mình, Harry mới dừng động tác lại, ngẩng đầu lên thì phát hiện người tới là một tổ hợp quỷ dị. Nào là giáo sư Độc Dược khủng bố nhất, nữ hoàng Sư Tử nghiêm khắc nhất, bà hoàng bệnh thất không thể trêu chọc nhất, chẳng lẽ Merlin nổi điên rồi sao, để cậu thấy ba người này đồng thời xuất hiện ngay trước mặt. Hay là nắng tháng mười cũng có thể làm cậu bị ảo giác?
Phát hiện đứa bé trước mặt không có phản ứng bình thường (thực ra đứa nhỏ này có phản ứng, suy nghĩ miên man cũng coi như là một loại phản ứng, đúng không), sắc mặt của McGonagall càng kém. Còn phu nhân Pomfrey không tính nhiều lời nữa, trực tiếp rút đũa phép ra ném bùa chú kiểm tra về phía Harry, mỗi lần ném một cái, sắc mặt của bà trở nên kém hơn một phần. Severus trước sau luôn duy trì trầm mặc, ông nhìn ra lúc phu nhân Pomfrey rút đũa phép, Harry cứng đờ trong một giây, tuy cậu không có hành động gì thêm, nhưng ông có thể đảm bảo đó tuyệt đối là phản xạ có điều kiện của một người chiến đấu nhiều năm, tựa như chính ông vậy.
Tầm mắt dời khỏi đũa phép của phu nhân Pomfrey, Harry nhìn sang người đàn ông toàn thân màu đen kia, so với thời mình còn là em bé, ông dường như gầy ốm tái nhợt hơn hồi đó, tóc cũng đổ dầu nhiều hơn. Bảy năm nay, người đàn ông này vẫn luôn là dạng này đi, âm thầm giết chết mạng sống của mình, không để một ai biết. Cậu cúi đầu, thu lại nỗi buồn thảm nảy lên trong lòng cùng với một chút hoài niệm không muốn thừa nhận.
Làm lơ ba người trước mặt, Harry đứng dậy, tính trở về phòng mình. Không định suy đoán xem vì sao bọn họ đến, cũng chẳng muốn đi quản chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng phu nhân Pomfrey đã đi trước một bước, trực tiếp dùng bùa chú mở cửa ra.
"Đm thằng nhãi ranh đáng chết, ai cho phép mày mở cửa kiểu đó! Tao đã cảnh cáo mày đừng có làm hỏng bất kỳ đồ đạc gì trong nhà, không thì tao sẽ cho mày đẹp mặt! Mày nên mang lòng biết ơn vì tụi tao đã hào phóng nuôi nấng một con quái vật không có giáo dục như mày, nên biết chính vì mày làm đống việc xấu nên cha mẹ chết oan chết uổng của mày mới không trả cho mày một xu nào." Theo tiếng cánh cửa đập vào vách tường, tiếng rống giận của Dursley đột nhiên vang lên. Đến khi ông hùng hùng hổ hổ đi ra cửa chuẩn bị đánh Harry một trận thì mới phát hiện đứng trước cửa là một người phụ nữ lạ mặt, còn cái tên nhãi ranh Harry kia lại ngơ ngác đứng sau lưng người phụ nữ đó. Ngoài cửa còn có hai người nữa, nhưng ông đều không quen biết họ.
"Tôi ngược lại muốn coi xem ông làm tôi đẹp mặt thế nào đây, cái con heo mập chỉ biết thô lỗ ngược đãi trẻ con này!"
Lúc này Harry thật sự không biết nên có vẻ mặt gì, tuy cậu luôn biết phu nhân Pomfrey vô cùng lợi hại, nhưng khi thấy bà trực tiếp mở cửa, dùng cách thô bạo nhất ném dượng ra sofa phòng khách, cậu mới hiểu được vì sao lúc phu nhân Pomfrey nổi giận, Dumbledore chưa từng ho he cái gì, thì ra bà trâu bò không kém gì Hermione tương lai. Nhớ tới Hermione mỗi khi nổi giận, Harry rùng mình, một lần nữa chú ý tới tình huống trước mặt. Đột nhiên, trên vai cậu có thêm một bàn tay, Harry đè phản xạ của mình xuống, ngẩng đầu lên chứng kiến một đôi mắt đen không thấy đáy. Sau đó, trước khi có thể dùng lý trí khống chế hành vi của mình, Harry đã thoát khỏi bàn tay của Severus, chậm rãi chạy tới tủ chén của mình.
Ngơ ngác nhìn đứa nhỏ bỏ chạy kia, Severus không hề xem nhẹ cảm giác cứng đờ của Harry khi mình vừa đặt tay lên vai nó, ông biết Harry đã đè phản ứng chiến đấu của mình xuống. Nhưng ông lại không ngờ nó sẽ bỏ chạy, giống như sợ mình chạm vào vậy. Đúng rồi, tuy quỷ con trước mặt chỉ mới 8 tuổi, nhưng bên trong là một linh hồn đã trải qua chiến tranh, biết được toàn bộ chân tướng. Nó chắc là hận ông đi, hận ông vì đã lộ ra lời tiên đoán kia. Severus nhắm chặt mắt lại, kiểm soát mọi cảm xúc, bước vào phòng khách. Harry cũng không biết Severus lại tự trách và áy náy, cũng không biết sau khi ba người thấy phòng ngủ của mình – một cái tủ chén rất có hiệu quả thu hút thị giác mãnh liệt, nháy mắt trở nên phẫn nộ và lo ngại, cậu chỉ biết mình phải đưa bức thư và ảnh chụp mẹ giữ lại cho giáo sư. Kiếp trước cũng có bức thư và ảnh như thế nhưng lại không giao đến tay cậu, mà đặt vào một góc trong hầm tài sản, mãi đến khi kết thúc chiến tranh mới được cậu tìm thấy. Kiếp này không còn giống như vậy nữa, tuy cậu cũng không hiểu vì sao mẹ lại cất thư và ảnh vào trong tã lót của mình (đồng thời cũng là một cái chăn nho nhỏ). Có lẽ mẹ tin rằng như thế sẽ giúp giáo sư sống tốt hơn một chút, thậm chí sẽ có một cái kết không giống như trước. Cậu ôm tã lót của mình chạy đến trước mặt giáo sư, gần như thô lỗ mở chăn ra, lấy bức thư và ảnh chụp gần như nguyên vẹn ở bên trong, đặt vào tay giáo sư.
Nhìn bức thư và ảnh chụp trên tay, Severus gần như muốn nghi ngờ hai mắt của mình. Đó là bức ảnh Lily kéo theo ông đòi chụp khi họ vừa mới lên năm hai Hogwarts. Mái tóc đỏ như lửa của Lily dưới ánh mặt trời vẫn lóa mắt như xưa, cô cười tươi tắn, túm chặt lấy tay áo của ông. Còn ông thì có vẻ không tình nguyện đứng chụp, nhưng không thể dấu đi được niềm vui trong ánh mắt. Lại nhìn đến hàng chữ quen thuộc trên phong thư, "Gửi cho người bạn thân nhất của tôi, Snape," Severus suýt mất không chế, ông không nghĩ tới khi mình còn sống vẫn còn có thể đọc được thư do Lily viết cho mình. Không biết làm sao. Có lẽ chỉ có bốn chữ này mới có thể mô tả được tâm trạng của Severus. Ông đột nhiên cảm thấy quỷ con của Lily không có nửa điểm tương tự với tên trứng thối James kia, tên khốn đó còn lâu mới giữ món đồ của Lily để lại cho mình tốt đến như vậy và càng sẽ không để ông nhận được nó.
"Harry, con nhận ra Severus, đúng không?"
Nghe thấy câu hỏi của McGonagall, Severus miễn cưỡng điều chỉnh tâm trạng tán loạn, nhìn đầu đá còn đang ôm chăn kia.
Quỷ con đột nhiên túm chặt lấy áo chùng của Severus, hít hà như cún con: "Con nhận ra mùi hương trên người thầy ấy, đêm đó mẹ bắt con uống rất nhiều loại thuốc có mùi vị cực quái lạ, rất giống với mùi hương trên người thầy. Mẹ nói, đó là thuốc Sev điều chế để bảo vệ con," Harry ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Severus: "Thầy là Sev, đúng không?"
Phu nhân Pomfrey và McGonagall gần như đồng thời dán mắt lên người Harry, hai bà không ngờ Harry lại nhớ rõ chuyện xảy ra vào đêm đó như vậy, càng không nghĩ tới Harry có thể dựa vào hương vị Độc Dược mà nhận ra Severus.
Trong mắt phu nhân Pomfrey bắt đầu lấp lánh ánh nước, bà cúi người xuống vuốt ve mái tóc của Harry, nghẹn ngào: "Ừ, con trai, cậu ấy chính là Sev, Severus Snape, bạn thân của mẹ con. Harry, ta biết đối với con mà nói, đêm đó là một ác mộng. Ta biết nó rất đau khổ nhưng xin con đừng đánh mất hy vọng. Mọi chuyện rồi sẽ khá hơn, con phải có niềm tin, phải kiên cường."
McGonagall quay mặt đi, nỗ lực đè nước mắt xuống. Còn Severus đã đứng ngốc tại chỗ, không biết nên đáp lại như thế nào.
"Nếu các người là người quen của em gái tôi, vậy mời các người mang tên quái vật này đi, đừng để nó tiếp tục ở lại cái nhà này nữa. Nhà chúng tôi là người đứng đắn, người bình thường, chúng tôi không chào đón lũ quái vật các người!"
Một tiếng thét chói tai đánh vỡ trầm mặc giữa bốn người, cái giọng bén nhọn của Petunia Dursley lập tức kích thích cảm xúc của Severus, áp lực bay thẳng đến cực hạn. Nhìn cặp mắt đen lạnh băng đầy gió lốc kia, Petunia xụi lơ trên mặt đất, bà nhớ ra người đàn ông này chính là thằng nhóc âm trầm đã từng học ở cái trường kỳ quái kia cùng với Lily.
"Tôi nhớ ra rồi, cậu chính là thằng nhóc năm đó, hồi ấy bộ dạng đã âm u. Cậu giống Lily đều là quái vật, các người đều là quái vật!"
Hoàn toàn không biết bản thân đã đụng chạm đến điểm mấu chốt của giáo sư, dì, dì thật làm con không biết nên nói gì mới tốt đây, có lẽ con nên vỗ tay vì lòng dũng cảm của dì chăng? Ngay cả Sư Tử Gryffindor nổi tiếng dũng cảm cũng không dám khiêu khích giáo sư Độc Dược khủng bố nhất một cách trực tiếp như vậy. Nghĩ đến đây, Harry chậm rãi đi lên che cho Petunia, ngăn cản áp lực điên cuồng đến từ giáo sư, đồng thời dùng ánh mắt cầu xin với ông. Cậu cũng không muốn dì bị thương, bởi vì cậu biết trong lòng dì chưa từng từ bỏ hay lãng quên mẹ của mình.
"Severus, bình tĩnh lại đi." Thấy Harry đang bảo vệ dì của mình, giáo sư McGonagall phức tạp mở miệng: "Mặc kệ thế nào thì đó vẫn là chị của Lily, dì của Harry. Phu nhân Dursley, hôm nay chúng tôi mang Harry đi, sau này các người không còn quan hệ gì với nó nữa. Nhưng tôi vẫn hy vọng cô có thể nhớ kỹ, Lily là em gái ruột của cô, Harry là cháu ruột của cô, hai người có quan hệ huyết thống. Harry, đi dọn đồ của con đi, chúng ta rời khỏi nơi này."
Im lặng nghe theo chỉ thị của giáo sư McGonagall, Harry trở lại tủ chén thu dọn vài món đồ của mình. Ngoại trừ cái chăn nhỏ mà mẹ để lại, mấy bộ quần áo Dudley bỏ không mặc, đúng là không còn đồ gì nữa. Nghĩ tới lời giáo sư McGonagall, Harry nhất thời không biết đi theo ai. Là cái gì đã thay đổi quỹ đạo vận mệnh, rõ ràng là cậu phải ở nhà dì đợi đến năm mười một tuổi mới đúng. Thôi, đi bước nào tính bước đó. Ôm lấy đồ của mình, Harry đến bên cạnh Severus, bày tỏ bản thân đã thu dọn xong.
Lúc sắp ra khỏi cửa, Harry quay người lại, nhìn người dì vẫn ngồi trên mặt đất, cúi chào thật thấp với bà. Khi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt phức tạp của dì, Harry thầm nhủ trong lòng: "Dì, cảm ơn dì, vì kiếp trước, cũng là vì kiếp này. Dì cứ yên tâm, con sẽ không để dì và người nhà của dì bị thương vì con nữa đâu. Tạm biệt, dì."
Không ngờ mình sẽ đến Hogwarts trước năm mười một tuổi, Harry ngồi trong văn phòng của Severus, mơ hồ không biết nên làm gì. Cậu chẳng thể ngờ được chỗ ở mới của mình sẽ là văn phòng của giáo sư, ở trong lòng điểm danh từ mũ rách Merlin đến tất thối Merlin một lượt, cuối cùng vẫn không thể không đối mặt với hiện thực. Đôi mắt lướt qua căn phòng quen đến không thể quen hơn này, mọi thứ vẫn y hệt như trong ký ức của cậu, từ các ngăn tủ chứa đầy thành phần và các loại thuốc đủ màu sắc, trên bàn làm việc còn có bài tập không biết là của Nhà nào. Nhớ lại kiếp trước, những ngày mình bị nhốt ở đây, học Bế Quan Bí Thuật và cách chiến đấu cùng với những đêm âm thầm ngồi ở chỗ này suy tính trước khi ra một quyết định quan trọng hồi còn chiến tranh. Hồi đó cậu luôn vô ý đến đây, bởi vì chỉ có nơi này mới khiến cậu hoàn toàn bình tĩnh được. Sau chiến tranh, cậu vẫn thường xuyên đến đây, suy tính làm thế nào mới có thể đảm bảo tính độc lập của Hogwarts trước các thế lực đang thèm khát nơi này. Chính văn phòng mà cậu đã tốn công duy trì nguyên trạng này là một trong số không nhiều lắm những nơi cậu có thể hưởng thụ bình yên mà không bị quấy rầy. Trong lúc nhất thời cảm khái, từng hình ảnh trong trí nhớ lướt qua trước mắt, Harry đột nhiên cảm thấy mình đã già rồi, hơn nữa còn già đi quá nhanh.
Đến khi Severus cầm quần áo do McGonagall và phu nhân Pomfrey mua tới đưa cho Harry, hình ảnh ông thấy được là Harry – đội lốp trẻ con – Potter đang ôm cái chăn nhỏ ngồi ngẩn người trên sofa. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đặc trưng của trẻ con là nét tang thương không hợp tuổi, đôi mắt màu lục di truyền từ Lily không có chút ánh sáng, chỉ có buồn thảm mãnh liệt. Severus cảm thấy mình bị ảo giác rồi nên mới thấy đứa bé gầy yếu kia giống một ông lão gần đất xa trời, thậm chí ngay cả lão già điên điên khùng khùng Dumbledore còn giống trẻ con hơn cái đứa nhỏ trước mắt này. Cảm giác đấy thật đáng ghét, hình ảnh này quá chói mắt.
"Harry Potter."
Giọng nói đều đều lại đánh thức Harry từ trong hồi ức, cậu nhìn về phía người đàn ông cao lớn, lại chẳng biết nên mở miệng thế nào.
"Mấy món đồ trên tay ta là của con, hy vọng con nhớ phải đi cảm ơn lòng tốt của giáo sư McGonagall và phu nhân Pomfrey," vỗ vỗ đồ trên tay, ông chỉ vào một cánh cửa nhỏ trong phòng: "Sau này chỗ đó là phòng của con, ta hy vọng con có thể đảm bảo ta có một không gian làm việc yên tĩnh, đừng dùng vài phiền toái nhỏ tới quấy rầy ta. Ba bữa mỗi ngày sẽ có Gia Tinh đưa tới, không có việc gì thì ta hy vọng con có thể kiểm soát chân của mình. Đương nhiên, nếu con muốn chạy loạn khắp nơi để người có tâm chú ý thì ta cũng không thể nói gì hơn." Vừa mới dứt lời Severus đã hận không thể cắn đứt lưỡi, rõ ràng muốn đối tốt với quỷ con này một chút, nhưng lại không quản được nọc độc của mình. Phát hiện đối phương cũng không giống mấy đứa học sinh đầu đầy con sên chỉ biết nhảy dựng lên cãi lại, ông mới nhớ ra linh hồn của quỷ con này còn lớn hơn so với tuổi của mình, thế là ông lại càng ảo não hơn.
Harry – lốp trẻ con – Potter đứng dậy nhận lấy đồ, cúi chào, sau đó vừa vào phòng của mình vừa phỉ nhổ bản thân, có lẽ mình thực sự không biết cách ở chung với giáo sư. Ôi, quả nhiên trẻ con vẫn tốt, ít nhất làm trẻ con thì có thể không chút cố kỵ nhào tới giáo sư đòi ôm. Ôi trời, Harry Potter, chỉ số thông minh của mi đã thoái hóa đến độ không bằng quỷ khổng lồ rồi hay sao, mi thế mà dám ảo tưởng muốn giáo sư ôm mi một cái, chẳng bằng mi đi tìm Voldemort xin một cái ôm đi!
Harry tự phỉ nhổ bản thân cũng không chú ý tới ánh mắt phức tạp phía sau của giáo sư, càng không nghĩ tới giáo sư cũng đang tự phỉ nhổ bản thân.
Ngã xuống ghế dựa, Severus phát hiện bản thân căn bản không biết nên ở chung với đứa nhỏ bề ngoài trẻ con nội tâm người lớn này thế nào, đặc biệt còn là một Potter có được toàn bộ ký ức về mình! Thấy căn phòng nhỏ kia không phát ra động tĩnh gì, ông mới nhớ tới bức thư nhận được từ Potter hiện đang cất trong người. Lấy phong thư ra, nhìn vào dòng chữ quen thuộc trên tờ giấy, ông giãy giụa một hồi, cuối cùng vẫn mở ra đọc.
"Sev thân ái,
Mình không biết đến khi nào bồ mới nhận được bức thư này, bởi vì mình không có cách nào đoán được sau khi viết xong lá thư này, mình sẽ gặp phải chuyện gì. Mình vốn định dùng cách của Muggle gửi thư qua bưu điện cho bồ, nhưng mình sợ bồ sẽ không nhận được. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể giấu vào trong chăn của Harry, kèm theo bức ảnh chụp vào năm thứ hai của chúng ta. Có lẽ bồ sẽ cảm thấy hoang mang về bức thư này. Nhưng mình chỉ muốn nói cho bồ biết, Sev, bồ vĩnh viễn là người bạn thân nhất, đồng thời cũng là người bạn đáng tin cậy nhất của mình.
Sev, là bồ cho mình biết mình không phải là quái vật gì mà là một phù thủy. Cũng là bồ kể cho mình nghe về Hogwarts, Hẻm Xéo, đủ loại bùa chú và Độc Dược trước khi chúng ta mười một tuổi. Khi mình đứng ở Tiền Sảnh Hogwarts chờ được phân Nhà, nhờ có bồ ở cạnh, mình mới có thể đè bất an xuống, duy trì bình tĩnh. Bồ thấy không, trong cuộc đời của mình, có rất nhiều thời khắc quan trọng đều là bồ chia sẻ cùng mình. Mình cũng không hối hận khi quen biết bồ, cũng không hối hận kết bạn với bồ. Chuyện duy nhất mình hối hận là, trước khi bồ trở thành Tử Thần Thực Tử, mình đã không nói cho bồ biết rằng bồ quan trọng với mình biết bao nhiêu.
Mình không muốn cãi nhau với bồ về tư tưởng của mỗi người, bởi vì ai trong chúng ta cũng đều có lựa chọn cho riêng mình, đó không phải là lỗi của ai cả. Chỉ là gần đây mình cảm thấy tương lai của Tử Thần Thực Tử sẽ không sáng sủa như bồ đã tưởng, mình trước sau vẫn luôn lo lắng cho bồ, Sev à. Nhưng mình cũng biết, thân ở Slytherin, có rất nhiều thời điểm bồ không có quyền tự do lựa chọn. Bởi vì chơi với mình, mình biết, bồ luôn bị chính người cùng Nhà bắt nạt. Cho nên ngày xưa khi cãi nhau với bồ, cãi đến mức hai ta cách xa nhau, ngoại trừ tức giận mình còn hy vọng bồ có thể sống trong Nhà đó tốt hơn một chút. Nhưng nếu mình biết trước kết quả là đẩy bồ một lúc một xa hơn như thế, mình hẳn nên túm chặt lấy bồ đến chết không buông, giống như hồi còn bé mình đã quấn lấy bồ không cho bồ đi. Tuy nhiên, mình đã đến muộn, đúng không, Sev? Rất xin lỗi, lúc bồ còn có quyền lựa chọn, mình đã không đứng cạnh bồ, trở thành sức mạnh cho bồ. Rất xin lỗi, bởi vì mình mà nhóm James vẫn luôn nhắm vào bồ, khiến bồ gặp nhiều cực khổ. Rất xin lỗi, vào thời khắc nguy hiểm nhất, mình còn cầu xin bồ giúp đỡ mình. Sev, mình chưa từng trách bồ, chỉ cảm thấy mình nợ bồ quá nhiều.
Tình hình bên ngoài càng ngày càng căng thẳng, rất nhiều người đã chết. Có bạn học và người quen của chúng ta, mỗi khi nghe thấy những cái tên quen thuộc kia gắn liền với tin tử vong, mình đau buồn vô cùng. Mình sợ có một ngày James hoặc Sirius trở về nói với mình rằng bồ cũng trở thành một trong số những người đã mất đó, mới tưởng tượng đến đó thôi mà mình đã không có cách nào khống chế được cảm xúc của mình. Tuy mình luôn biết bồ rất lợi hại, trình độ Độc Dược của bồ ít người có thể địch nổi, nhưng mình vẫn không có cách nào không lo lắng cho bồ được. Nếu ngày xưa mình không chọn Gryffindor mà cùng bồ vào Slytherin thì tốt biết bao nhiêu, ít nhất khi bồ gặp phải nguy hiểm, mình còn có thể đứng cạnh bồ, ủng hộ bồ. Sev, mình thậm chí lo rằng bồ sẽ không đọc được lá thư này của mình, có phải mình rất ngốc hay không?
Mình biết bồ luôn không thích James và Sirius, nên mình rất ít khi mời bồ đến nhà chơi. Nhưng mình vẫn nhớ rõ cái lần bồ tới đưa thuốc cho mình, Harry đã muốn bồ bế. Lúc ấy mình cảm thấy hạnh phúc vô cùng, thật đó, bởi vì Harry của mình thích người bạn tốt nhất của mình. Mình còn nhớ bồ cẩn thận bế Harry lên ra sao, giống như đang bế một món đồ dễ bể vậy. Mình biết bồ luôn chán ghét trẻ con, nhưng khi thấy ánh mắt dịu dàng lúc bồ nhìn Harry, mình rất vui (à mà Sev này, mình muốn nói khi đó bồ rất đáng yêu). Harry còn gọi tên của bồ nữa, gọi bồ là Sev giống như mình, chuyện này vui sướng biết bao nhiêu. Bồ nên biết một chuyện, từ sau ngày đó, James với Sirius giống như đồ ngốc luôn dụ dỗ Harry gọi bọn họ, nhưng bé luôn trốn vào trong ngực mình. Mình dám cá khi Sirius cầm cái chổi dành cho nhi đồng với ý đồ dụ Harry gọi cậu ấy là cha đỡ đầu, Harry tuyệt đối đã trợn mắt khinh bỉ. Bé Harry của mình rất thông minh phải không. Tuy Sirius thề son sắt rằng Harry trưởng thành sẽ giống James, nhưng mình vẫn luôn cảm thấy bé lớn lên sẽ giống mình. Mình không phải đang chỉ đôi mắt, chẳng lẽ bồ không thấy so với James, khuôn mặt của Harry thanh tú cỡ nào sao.
Nhưng mình lại không nghĩ tới Harry sẽ trở thành đứa bé ở trong lời tiên tri kia, mình chưa từng bất lực như vậy bao giờ hết. Mình chỉ hy vọng Harry lớn lên như những đứa bé bình thường, có được tuổi thơ vui vẻ, lớn lên trở thành thiếu niên hạnh phúc. Chúa Tể Hắc Ám sẽ làm gì với Harry của mình, mình quả thực không dám tưởng tượng. Bồ không biết khi thầy Dumbledore thông báo Chúa Tể Hắc Ám đang đuổi giết cả nhà mình, mình khủng hoảng biết bao nhiêu. Mỗi đêm mình không dám ngủ ngon, luôn gặp đủ loại ác mộng. Mình sợ khi mình mở mắt ra thì phải đối mặt với một đám Tử Thần Thực Tử điên cuồng, mình sợ đêm tiếp theo mình sẽ không bao giờ có thể ôm Harry được nữa. Mình muốn mang Harry rời khỏi nước Anh, chạy đến một nơi thật xa. Nhưng thầy Dumbledore đã ngăn cản mình, cụ hứa sẽ giúp cả nhà mình bình an. Không, không phải mình không tin cụ, chỉ là mình không có cách nào an tâm được, người đang lọt vào nguy hiểm là con trai của mình, Harry. May mà thầy Dumbledore đã dạy cho mình một loại bùa chú đủ để bảo vệ bé, nghe nói đó là một loại bùa chú rất cổ xưa. Tuy rằng trực giác của mình nói bùa chú này không giống phép thuật ánh sáng nhưng mình mặc kệ, chỉ cần có thể bảo vệ được con trai của mình, mình mặc kệ nó là loại bùa chú gì.
Sev, nếu mình không còn ở trên đời nữa, xin bồ hãy chăm sóc tốt bản thân. Bồ luôn không nhớ giờ giấc ăn cơm, lúc nào cũng đạp hư sức khỏe của mình, lúc nào cũng vì nghiên cứu Độc Dược mà quên sạch mọi thứ. Mình rất không yên tâm, cho nên mình hy vọng bồ có thể tìm được một người vừa có thể làm bạn vừa chăm sóc được bồ, tìm được hạnh phúc của riêng mình. Mình biết tình cảm của bồ dành cho mình, mình luôn biết. Nhưng mình phải nói thật, mình không phải là người thích hợp với bồ. Vì mình quá tùy hứng, quá nóng vội, có rất nhiều lúc sẽ vô tình nói ra lời làm bồ bị tổn thương. Sev, mình hy vọng bồ có thể sống sót, tìm được một người bạn đời xứng đôi, có thể cho bồ hạnh phúc.
Lỡ mình gặp phải bất trách gì, James nhất định sẽ che cho mình ở phía trước, đồ ngốc đấy sẽ không chết sau mình. Mình nghĩ, mình có thể giao Harry lại cho bồ, được chứ? Bồ là người bạn tốt nhất, đáng tin cậy nhất của mình, mình tin bồ sẽ thay mình chăm sóc tốt cho Harry. Mình biết lời cầu xin này thực sự quá quá đáng, đặc biệt là đối với lập trường của bồ, nhưng bồ là lựa chọn tốt nhất mà mình có. Sirius quá xúc động, bồ cũng biết mà. Còn Remus, bồ biết thân thể của cậu ấy có vấn đề, không thích hợp chăm sóc trẻ con. Về phần chị mình, trời ạ, mình không có cách nào tưởng tượng được với tính cách của chị ấy sẽ đối xử với Harry – cũng là một phù thủy – như thế nào. Sev, xin hãy tha thứ lòng ích kỷ và tùy hứng của một người mẹ, có được không? Mình không cần Harry đạt được thanh danh và vinh dự lớn đến đâu, cho dù cả đời bé tầm thường cũng được, mình chỉ cần bé sống một cuộc sống bình bình an an, sống đến già là được rồi.
Ôi, Sev, mình không kiềm nén được cảm xúc nữa rồi, viết tới đây mình đã không có cách nào cầm được nước mắt. Sev, hứa với mình, bồ phải sống tốt. Mình yêu bồ, Sev, bồ vĩnh viễn là bạn của mình.
Sincerely,
Lily."
"Harry." . Truyện Tiên Hiệp
Nghe thấy tên mình, Harry mới dừng động tác lại, ngẩng đầu lên thì phát hiện người tới là một tổ hợp quỷ dị. Nào là giáo sư Độc Dược khủng bố nhất, nữ hoàng Sư Tử nghiêm khắc nhất, bà hoàng bệnh thất không thể trêu chọc nhất, chẳng lẽ Merlin nổi điên rồi sao, để cậu thấy ba người này đồng thời xuất hiện ngay trước mặt. Hay là nắng tháng mười cũng có thể làm cậu bị ảo giác?
Phát hiện đứa bé trước mặt không có phản ứng bình thường (thực ra đứa nhỏ này có phản ứng, suy nghĩ miên man cũng coi như là một loại phản ứng, đúng không), sắc mặt của McGonagall càng kém. Còn phu nhân Pomfrey không tính nhiều lời nữa, trực tiếp rút đũa phép ra ném bùa chú kiểm tra về phía Harry, mỗi lần ném một cái, sắc mặt của bà trở nên kém hơn một phần. Severus trước sau luôn duy trì trầm mặc, ông nhìn ra lúc phu nhân Pomfrey rút đũa phép, Harry cứng đờ trong một giây, tuy cậu không có hành động gì thêm, nhưng ông có thể đảm bảo đó tuyệt đối là phản xạ có điều kiện của một người chiến đấu nhiều năm, tựa như chính ông vậy.
Tầm mắt dời khỏi đũa phép của phu nhân Pomfrey, Harry nhìn sang người đàn ông toàn thân màu đen kia, so với thời mình còn là em bé, ông dường như gầy ốm tái nhợt hơn hồi đó, tóc cũng đổ dầu nhiều hơn. Bảy năm nay, người đàn ông này vẫn luôn là dạng này đi, âm thầm giết chết mạng sống của mình, không để một ai biết. Cậu cúi đầu, thu lại nỗi buồn thảm nảy lên trong lòng cùng với một chút hoài niệm không muốn thừa nhận.
Làm lơ ba người trước mặt, Harry đứng dậy, tính trở về phòng mình. Không định suy đoán xem vì sao bọn họ đến, cũng chẳng muốn đi quản chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng phu nhân Pomfrey đã đi trước một bước, trực tiếp dùng bùa chú mở cửa ra.
"Đm thằng nhãi ranh đáng chết, ai cho phép mày mở cửa kiểu đó! Tao đã cảnh cáo mày đừng có làm hỏng bất kỳ đồ đạc gì trong nhà, không thì tao sẽ cho mày đẹp mặt! Mày nên mang lòng biết ơn vì tụi tao đã hào phóng nuôi nấng một con quái vật không có giáo dục như mày, nên biết chính vì mày làm đống việc xấu nên cha mẹ chết oan chết uổng của mày mới không trả cho mày một xu nào." Theo tiếng cánh cửa đập vào vách tường, tiếng rống giận của Dursley đột nhiên vang lên. Đến khi ông hùng hùng hổ hổ đi ra cửa chuẩn bị đánh Harry một trận thì mới phát hiện đứng trước cửa là một người phụ nữ lạ mặt, còn cái tên nhãi ranh Harry kia lại ngơ ngác đứng sau lưng người phụ nữ đó. Ngoài cửa còn có hai người nữa, nhưng ông đều không quen biết họ.
"Tôi ngược lại muốn coi xem ông làm tôi đẹp mặt thế nào đây, cái con heo mập chỉ biết thô lỗ ngược đãi trẻ con này!"
Lúc này Harry thật sự không biết nên có vẻ mặt gì, tuy cậu luôn biết phu nhân Pomfrey vô cùng lợi hại, nhưng khi thấy bà trực tiếp mở cửa, dùng cách thô bạo nhất ném dượng ra sofa phòng khách, cậu mới hiểu được vì sao lúc phu nhân Pomfrey nổi giận, Dumbledore chưa từng ho he cái gì, thì ra bà trâu bò không kém gì Hermione tương lai. Nhớ tới Hermione mỗi khi nổi giận, Harry rùng mình, một lần nữa chú ý tới tình huống trước mặt. Đột nhiên, trên vai cậu có thêm một bàn tay, Harry đè phản xạ của mình xuống, ngẩng đầu lên chứng kiến một đôi mắt đen không thấy đáy. Sau đó, trước khi có thể dùng lý trí khống chế hành vi của mình, Harry đã thoát khỏi bàn tay của Severus, chậm rãi chạy tới tủ chén của mình.
Ngơ ngác nhìn đứa nhỏ bỏ chạy kia, Severus không hề xem nhẹ cảm giác cứng đờ của Harry khi mình vừa đặt tay lên vai nó, ông biết Harry đã đè phản ứng chiến đấu của mình xuống. Nhưng ông lại không ngờ nó sẽ bỏ chạy, giống như sợ mình chạm vào vậy. Đúng rồi, tuy quỷ con trước mặt chỉ mới 8 tuổi, nhưng bên trong là một linh hồn đã trải qua chiến tranh, biết được toàn bộ chân tướng. Nó chắc là hận ông đi, hận ông vì đã lộ ra lời tiên đoán kia. Severus nhắm chặt mắt lại, kiểm soát mọi cảm xúc, bước vào phòng khách. Harry cũng không biết Severus lại tự trách và áy náy, cũng không biết sau khi ba người thấy phòng ngủ của mình – một cái tủ chén rất có hiệu quả thu hút thị giác mãnh liệt, nháy mắt trở nên phẫn nộ và lo ngại, cậu chỉ biết mình phải đưa bức thư và ảnh chụp mẹ giữ lại cho giáo sư. Kiếp trước cũng có bức thư và ảnh như thế nhưng lại không giao đến tay cậu, mà đặt vào một góc trong hầm tài sản, mãi đến khi kết thúc chiến tranh mới được cậu tìm thấy. Kiếp này không còn giống như vậy nữa, tuy cậu cũng không hiểu vì sao mẹ lại cất thư và ảnh vào trong tã lót của mình (đồng thời cũng là một cái chăn nho nhỏ). Có lẽ mẹ tin rằng như thế sẽ giúp giáo sư sống tốt hơn một chút, thậm chí sẽ có một cái kết không giống như trước. Cậu ôm tã lót của mình chạy đến trước mặt giáo sư, gần như thô lỗ mở chăn ra, lấy bức thư và ảnh chụp gần như nguyên vẹn ở bên trong, đặt vào tay giáo sư.
Nhìn bức thư và ảnh chụp trên tay, Severus gần như muốn nghi ngờ hai mắt của mình. Đó là bức ảnh Lily kéo theo ông đòi chụp khi họ vừa mới lên năm hai Hogwarts. Mái tóc đỏ như lửa của Lily dưới ánh mặt trời vẫn lóa mắt như xưa, cô cười tươi tắn, túm chặt lấy tay áo của ông. Còn ông thì có vẻ không tình nguyện đứng chụp, nhưng không thể dấu đi được niềm vui trong ánh mắt. Lại nhìn đến hàng chữ quen thuộc trên phong thư, "Gửi cho người bạn thân nhất của tôi, Snape," Severus suýt mất không chế, ông không nghĩ tới khi mình còn sống vẫn còn có thể đọc được thư do Lily viết cho mình. Không biết làm sao. Có lẽ chỉ có bốn chữ này mới có thể mô tả được tâm trạng của Severus. Ông đột nhiên cảm thấy quỷ con của Lily không có nửa điểm tương tự với tên trứng thối James kia, tên khốn đó còn lâu mới giữ món đồ của Lily để lại cho mình tốt đến như vậy và càng sẽ không để ông nhận được nó.
"Harry, con nhận ra Severus, đúng không?"
Nghe thấy câu hỏi của McGonagall, Severus miễn cưỡng điều chỉnh tâm trạng tán loạn, nhìn đầu đá còn đang ôm chăn kia.
Quỷ con đột nhiên túm chặt lấy áo chùng của Severus, hít hà như cún con: "Con nhận ra mùi hương trên người thầy ấy, đêm đó mẹ bắt con uống rất nhiều loại thuốc có mùi vị cực quái lạ, rất giống với mùi hương trên người thầy. Mẹ nói, đó là thuốc Sev điều chế để bảo vệ con," Harry ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Severus: "Thầy là Sev, đúng không?"
Phu nhân Pomfrey và McGonagall gần như đồng thời dán mắt lên người Harry, hai bà không ngờ Harry lại nhớ rõ chuyện xảy ra vào đêm đó như vậy, càng không nghĩ tới Harry có thể dựa vào hương vị Độc Dược mà nhận ra Severus.
Trong mắt phu nhân Pomfrey bắt đầu lấp lánh ánh nước, bà cúi người xuống vuốt ve mái tóc của Harry, nghẹn ngào: "Ừ, con trai, cậu ấy chính là Sev, Severus Snape, bạn thân của mẹ con. Harry, ta biết đối với con mà nói, đêm đó là một ác mộng. Ta biết nó rất đau khổ nhưng xin con đừng đánh mất hy vọng. Mọi chuyện rồi sẽ khá hơn, con phải có niềm tin, phải kiên cường."
McGonagall quay mặt đi, nỗ lực đè nước mắt xuống. Còn Severus đã đứng ngốc tại chỗ, không biết nên đáp lại như thế nào.
"Nếu các người là người quen của em gái tôi, vậy mời các người mang tên quái vật này đi, đừng để nó tiếp tục ở lại cái nhà này nữa. Nhà chúng tôi là người đứng đắn, người bình thường, chúng tôi không chào đón lũ quái vật các người!"
Một tiếng thét chói tai đánh vỡ trầm mặc giữa bốn người, cái giọng bén nhọn của Petunia Dursley lập tức kích thích cảm xúc của Severus, áp lực bay thẳng đến cực hạn. Nhìn cặp mắt đen lạnh băng đầy gió lốc kia, Petunia xụi lơ trên mặt đất, bà nhớ ra người đàn ông này chính là thằng nhóc âm trầm đã từng học ở cái trường kỳ quái kia cùng với Lily.
"Tôi nhớ ra rồi, cậu chính là thằng nhóc năm đó, hồi ấy bộ dạng đã âm u. Cậu giống Lily đều là quái vật, các người đều là quái vật!"
Hoàn toàn không biết bản thân đã đụng chạm đến điểm mấu chốt của giáo sư, dì, dì thật làm con không biết nên nói gì mới tốt đây, có lẽ con nên vỗ tay vì lòng dũng cảm của dì chăng? Ngay cả Sư Tử Gryffindor nổi tiếng dũng cảm cũng không dám khiêu khích giáo sư Độc Dược khủng bố nhất một cách trực tiếp như vậy. Nghĩ đến đây, Harry chậm rãi đi lên che cho Petunia, ngăn cản áp lực điên cuồng đến từ giáo sư, đồng thời dùng ánh mắt cầu xin với ông. Cậu cũng không muốn dì bị thương, bởi vì cậu biết trong lòng dì chưa từng từ bỏ hay lãng quên mẹ của mình.
"Severus, bình tĩnh lại đi." Thấy Harry đang bảo vệ dì của mình, giáo sư McGonagall phức tạp mở miệng: "Mặc kệ thế nào thì đó vẫn là chị của Lily, dì của Harry. Phu nhân Dursley, hôm nay chúng tôi mang Harry đi, sau này các người không còn quan hệ gì với nó nữa. Nhưng tôi vẫn hy vọng cô có thể nhớ kỹ, Lily là em gái ruột của cô, Harry là cháu ruột của cô, hai người có quan hệ huyết thống. Harry, đi dọn đồ của con đi, chúng ta rời khỏi nơi này."
Im lặng nghe theo chỉ thị của giáo sư McGonagall, Harry trở lại tủ chén thu dọn vài món đồ của mình. Ngoại trừ cái chăn nhỏ mà mẹ để lại, mấy bộ quần áo Dudley bỏ không mặc, đúng là không còn đồ gì nữa. Nghĩ tới lời giáo sư McGonagall, Harry nhất thời không biết đi theo ai. Là cái gì đã thay đổi quỹ đạo vận mệnh, rõ ràng là cậu phải ở nhà dì đợi đến năm mười một tuổi mới đúng. Thôi, đi bước nào tính bước đó. Ôm lấy đồ của mình, Harry đến bên cạnh Severus, bày tỏ bản thân đã thu dọn xong.
Lúc sắp ra khỏi cửa, Harry quay người lại, nhìn người dì vẫn ngồi trên mặt đất, cúi chào thật thấp với bà. Khi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt phức tạp của dì, Harry thầm nhủ trong lòng: "Dì, cảm ơn dì, vì kiếp trước, cũng là vì kiếp này. Dì cứ yên tâm, con sẽ không để dì và người nhà của dì bị thương vì con nữa đâu. Tạm biệt, dì."
Không ngờ mình sẽ đến Hogwarts trước năm mười một tuổi, Harry ngồi trong văn phòng của Severus, mơ hồ không biết nên làm gì. Cậu chẳng thể ngờ được chỗ ở mới của mình sẽ là văn phòng của giáo sư, ở trong lòng điểm danh từ mũ rách Merlin đến tất thối Merlin một lượt, cuối cùng vẫn không thể không đối mặt với hiện thực. Đôi mắt lướt qua căn phòng quen đến không thể quen hơn này, mọi thứ vẫn y hệt như trong ký ức của cậu, từ các ngăn tủ chứa đầy thành phần và các loại thuốc đủ màu sắc, trên bàn làm việc còn có bài tập không biết là của Nhà nào. Nhớ lại kiếp trước, những ngày mình bị nhốt ở đây, học Bế Quan Bí Thuật và cách chiến đấu cùng với những đêm âm thầm ngồi ở chỗ này suy tính trước khi ra một quyết định quan trọng hồi còn chiến tranh. Hồi đó cậu luôn vô ý đến đây, bởi vì chỉ có nơi này mới khiến cậu hoàn toàn bình tĩnh được. Sau chiến tranh, cậu vẫn thường xuyên đến đây, suy tính làm thế nào mới có thể đảm bảo tính độc lập của Hogwarts trước các thế lực đang thèm khát nơi này. Chính văn phòng mà cậu đã tốn công duy trì nguyên trạng này là một trong số không nhiều lắm những nơi cậu có thể hưởng thụ bình yên mà không bị quấy rầy. Trong lúc nhất thời cảm khái, từng hình ảnh trong trí nhớ lướt qua trước mắt, Harry đột nhiên cảm thấy mình đã già rồi, hơn nữa còn già đi quá nhanh.
Đến khi Severus cầm quần áo do McGonagall và phu nhân Pomfrey mua tới đưa cho Harry, hình ảnh ông thấy được là Harry – đội lốp trẻ con – Potter đang ôm cái chăn nhỏ ngồi ngẩn người trên sofa. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đặc trưng của trẻ con là nét tang thương không hợp tuổi, đôi mắt màu lục di truyền từ Lily không có chút ánh sáng, chỉ có buồn thảm mãnh liệt. Severus cảm thấy mình bị ảo giác rồi nên mới thấy đứa bé gầy yếu kia giống một ông lão gần đất xa trời, thậm chí ngay cả lão già điên điên khùng khùng Dumbledore còn giống trẻ con hơn cái đứa nhỏ trước mắt này. Cảm giác đấy thật đáng ghét, hình ảnh này quá chói mắt.
"Harry Potter."
Giọng nói đều đều lại đánh thức Harry từ trong hồi ức, cậu nhìn về phía người đàn ông cao lớn, lại chẳng biết nên mở miệng thế nào.
"Mấy món đồ trên tay ta là của con, hy vọng con nhớ phải đi cảm ơn lòng tốt của giáo sư McGonagall và phu nhân Pomfrey," vỗ vỗ đồ trên tay, ông chỉ vào một cánh cửa nhỏ trong phòng: "Sau này chỗ đó là phòng của con, ta hy vọng con có thể đảm bảo ta có một không gian làm việc yên tĩnh, đừng dùng vài phiền toái nhỏ tới quấy rầy ta. Ba bữa mỗi ngày sẽ có Gia Tinh đưa tới, không có việc gì thì ta hy vọng con có thể kiểm soát chân của mình. Đương nhiên, nếu con muốn chạy loạn khắp nơi để người có tâm chú ý thì ta cũng không thể nói gì hơn." Vừa mới dứt lời Severus đã hận không thể cắn đứt lưỡi, rõ ràng muốn đối tốt với quỷ con này một chút, nhưng lại không quản được nọc độc của mình. Phát hiện đối phương cũng không giống mấy đứa học sinh đầu đầy con sên chỉ biết nhảy dựng lên cãi lại, ông mới nhớ ra linh hồn của quỷ con này còn lớn hơn so với tuổi của mình, thế là ông lại càng ảo não hơn.
Harry – lốp trẻ con – Potter đứng dậy nhận lấy đồ, cúi chào, sau đó vừa vào phòng của mình vừa phỉ nhổ bản thân, có lẽ mình thực sự không biết cách ở chung với giáo sư. Ôi, quả nhiên trẻ con vẫn tốt, ít nhất làm trẻ con thì có thể không chút cố kỵ nhào tới giáo sư đòi ôm. Ôi trời, Harry Potter, chỉ số thông minh của mi đã thoái hóa đến độ không bằng quỷ khổng lồ rồi hay sao, mi thế mà dám ảo tưởng muốn giáo sư ôm mi một cái, chẳng bằng mi đi tìm Voldemort xin một cái ôm đi!
Harry tự phỉ nhổ bản thân cũng không chú ý tới ánh mắt phức tạp phía sau của giáo sư, càng không nghĩ tới giáo sư cũng đang tự phỉ nhổ bản thân.
Ngã xuống ghế dựa, Severus phát hiện bản thân căn bản không biết nên ở chung với đứa nhỏ bề ngoài trẻ con nội tâm người lớn này thế nào, đặc biệt còn là một Potter có được toàn bộ ký ức về mình! Thấy căn phòng nhỏ kia không phát ra động tĩnh gì, ông mới nhớ tới bức thư nhận được từ Potter hiện đang cất trong người. Lấy phong thư ra, nhìn vào dòng chữ quen thuộc trên tờ giấy, ông giãy giụa một hồi, cuối cùng vẫn mở ra đọc.
"Sev thân ái,
Mình không biết đến khi nào bồ mới nhận được bức thư này, bởi vì mình không có cách nào đoán được sau khi viết xong lá thư này, mình sẽ gặp phải chuyện gì. Mình vốn định dùng cách của Muggle gửi thư qua bưu điện cho bồ, nhưng mình sợ bồ sẽ không nhận được. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể giấu vào trong chăn của Harry, kèm theo bức ảnh chụp vào năm thứ hai của chúng ta. Có lẽ bồ sẽ cảm thấy hoang mang về bức thư này. Nhưng mình chỉ muốn nói cho bồ biết, Sev, bồ vĩnh viễn là người bạn thân nhất, đồng thời cũng là người bạn đáng tin cậy nhất của mình.
Sev, là bồ cho mình biết mình không phải là quái vật gì mà là một phù thủy. Cũng là bồ kể cho mình nghe về Hogwarts, Hẻm Xéo, đủ loại bùa chú và Độc Dược trước khi chúng ta mười một tuổi. Khi mình đứng ở Tiền Sảnh Hogwarts chờ được phân Nhà, nhờ có bồ ở cạnh, mình mới có thể đè bất an xuống, duy trì bình tĩnh. Bồ thấy không, trong cuộc đời của mình, có rất nhiều thời khắc quan trọng đều là bồ chia sẻ cùng mình. Mình cũng không hối hận khi quen biết bồ, cũng không hối hận kết bạn với bồ. Chuyện duy nhất mình hối hận là, trước khi bồ trở thành Tử Thần Thực Tử, mình đã không nói cho bồ biết rằng bồ quan trọng với mình biết bao nhiêu.
Mình không muốn cãi nhau với bồ về tư tưởng của mỗi người, bởi vì ai trong chúng ta cũng đều có lựa chọn cho riêng mình, đó không phải là lỗi của ai cả. Chỉ là gần đây mình cảm thấy tương lai của Tử Thần Thực Tử sẽ không sáng sủa như bồ đã tưởng, mình trước sau vẫn luôn lo lắng cho bồ, Sev à. Nhưng mình cũng biết, thân ở Slytherin, có rất nhiều thời điểm bồ không có quyền tự do lựa chọn. Bởi vì chơi với mình, mình biết, bồ luôn bị chính người cùng Nhà bắt nạt. Cho nên ngày xưa khi cãi nhau với bồ, cãi đến mức hai ta cách xa nhau, ngoại trừ tức giận mình còn hy vọng bồ có thể sống trong Nhà đó tốt hơn một chút. Nhưng nếu mình biết trước kết quả là đẩy bồ một lúc một xa hơn như thế, mình hẳn nên túm chặt lấy bồ đến chết không buông, giống như hồi còn bé mình đã quấn lấy bồ không cho bồ đi. Tuy nhiên, mình đã đến muộn, đúng không, Sev? Rất xin lỗi, lúc bồ còn có quyền lựa chọn, mình đã không đứng cạnh bồ, trở thành sức mạnh cho bồ. Rất xin lỗi, bởi vì mình mà nhóm James vẫn luôn nhắm vào bồ, khiến bồ gặp nhiều cực khổ. Rất xin lỗi, vào thời khắc nguy hiểm nhất, mình còn cầu xin bồ giúp đỡ mình. Sev, mình chưa từng trách bồ, chỉ cảm thấy mình nợ bồ quá nhiều.
Tình hình bên ngoài càng ngày càng căng thẳng, rất nhiều người đã chết. Có bạn học và người quen của chúng ta, mỗi khi nghe thấy những cái tên quen thuộc kia gắn liền với tin tử vong, mình đau buồn vô cùng. Mình sợ có một ngày James hoặc Sirius trở về nói với mình rằng bồ cũng trở thành một trong số những người đã mất đó, mới tưởng tượng đến đó thôi mà mình đã không có cách nào khống chế được cảm xúc của mình. Tuy mình luôn biết bồ rất lợi hại, trình độ Độc Dược của bồ ít người có thể địch nổi, nhưng mình vẫn không có cách nào không lo lắng cho bồ được. Nếu ngày xưa mình không chọn Gryffindor mà cùng bồ vào Slytherin thì tốt biết bao nhiêu, ít nhất khi bồ gặp phải nguy hiểm, mình còn có thể đứng cạnh bồ, ủng hộ bồ. Sev, mình thậm chí lo rằng bồ sẽ không đọc được lá thư này của mình, có phải mình rất ngốc hay không?
Mình biết bồ luôn không thích James và Sirius, nên mình rất ít khi mời bồ đến nhà chơi. Nhưng mình vẫn nhớ rõ cái lần bồ tới đưa thuốc cho mình, Harry đã muốn bồ bế. Lúc ấy mình cảm thấy hạnh phúc vô cùng, thật đó, bởi vì Harry của mình thích người bạn tốt nhất của mình. Mình còn nhớ bồ cẩn thận bế Harry lên ra sao, giống như đang bế một món đồ dễ bể vậy. Mình biết bồ luôn chán ghét trẻ con, nhưng khi thấy ánh mắt dịu dàng lúc bồ nhìn Harry, mình rất vui (à mà Sev này, mình muốn nói khi đó bồ rất đáng yêu). Harry còn gọi tên của bồ nữa, gọi bồ là Sev giống như mình, chuyện này vui sướng biết bao nhiêu. Bồ nên biết một chuyện, từ sau ngày đó, James với Sirius giống như đồ ngốc luôn dụ dỗ Harry gọi bọn họ, nhưng bé luôn trốn vào trong ngực mình. Mình dám cá khi Sirius cầm cái chổi dành cho nhi đồng với ý đồ dụ Harry gọi cậu ấy là cha đỡ đầu, Harry tuyệt đối đã trợn mắt khinh bỉ. Bé Harry của mình rất thông minh phải không. Tuy Sirius thề son sắt rằng Harry trưởng thành sẽ giống James, nhưng mình vẫn luôn cảm thấy bé lớn lên sẽ giống mình. Mình không phải đang chỉ đôi mắt, chẳng lẽ bồ không thấy so với James, khuôn mặt của Harry thanh tú cỡ nào sao.
Nhưng mình lại không nghĩ tới Harry sẽ trở thành đứa bé ở trong lời tiên tri kia, mình chưa từng bất lực như vậy bao giờ hết. Mình chỉ hy vọng Harry lớn lên như những đứa bé bình thường, có được tuổi thơ vui vẻ, lớn lên trở thành thiếu niên hạnh phúc. Chúa Tể Hắc Ám sẽ làm gì với Harry của mình, mình quả thực không dám tưởng tượng. Bồ không biết khi thầy Dumbledore thông báo Chúa Tể Hắc Ám đang đuổi giết cả nhà mình, mình khủng hoảng biết bao nhiêu. Mỗi đêm mình không dám ngủ ngon, luôn gặp đủ loại ác mộng. Mình sợ khi mình mở mắt ra thì phải đối mặt với một đám Tử Thần Thực Tử điên cuồng, mình sợ đêm tiếp theo mình sẽ không bao giờ có thể ôm Harry được nữa. Mình muốn mang Harry rời khỏi nước Anh, chạy đến một nơi thật xa. Nhưng thầy Dumbledore đã ngăn cản mình, cụ hứa sẽ giúp cả nhà mình bình an. Không, không phải mình không tin cụ, chỉ là mình không có cách nào an tâm được, người đang lọt vào nguy hiểm là con trai của mình, Harry. May mà thầy Dumbledore đã dạy cho mình một loại bùa chú đủ để bảo vệ bé, nghe nói đó là một loại bùa chú rất cổ xưa. Tuy rằng trực giác của mình nói bùa chú này không giống phép thuật ánh sáng nhưng mình mặc kệ, chỉ cần có thể bảo vệ được con trai của mình, mình mặc kệ nó là loại bùa chú gì.
Sev, nếu mình không còn ở trên đời nữa, xin bồ hãy chăm sóc tốt bản thân. Bồ luôn không nhớ giờ giấc ăn cơm, lúc nào cũng đạp hư sức khỏe của mình, lúc nào cũng vì nghiên cứu Độc Dược mà quên sạch mọi thứ. Mình rất không yên tâm, cho nên mình hy vọng bồ có thể tìm được một người vừa có thể làm bạn vừa chăm sóc được bồ, tìm được hạnh phúc của riêng mình. Mình biết tình cảm của bồ dành cho mình, mình luôn biết. Nhưng mình phải nói thật, mình không phải là người thích hợp với bồ. Vì mình quá tùy hứng, quá nóng vội, có rất nhiều lúc sẽ vô tình nói ra lời làm bồ bị tổn thương. Sev, mình hy vọng bồ có thể sống sót, tìm được một người bạn đời xứng đôi, có thể cho bồ hạnh phúc.
Lỡ mình gặp phải bất trách gì, James nhất định sẽ che cho mình ở phía trước, đồ ngốc đấy sẽ không chết sau mình. Mình nghĩ, mình có thể giao Harry lại cho bồ, được chứ? Bồ là người bạn tốt nhất, đáng tin cậy nhất của mình, mình tin bồ sẽ thay mình chăm sóc tốt cho Harry. Mình biết lời cầu xin này thực sự quá quá đáng, đặc biệt là đối với lập trường của bồ, nhưng bồ là lựa chọn tốt nhất mà mình có. Sirius quá xúc động, bồ cũng biết mà. Còn Remus, bồ biết thân thể của cậu ấy có vấn đề, không thích hợp chăm sóc trẻ con. Về phần chị mình, trời ạ, mình không có cách nào tưởng tượng được với tính cách của chị ấy sẽ đối xử với Harry – cũng là một phù thủy – như thế nào. Sev, xin hãy tha thứ lòng ích kỷ và tùy hứng của một người mẹ, có được không? Mình không cần Harry đạt được thanh danh và vinh dự lớn đến đâu, cho dù cả đời bé tầm thường cũng được, mình chỉ cần bé sống một cuộc sống bình bình an an, sống đến già là được rồi.
Ôi, Sev, mình không kiềm nén được cảm xúc nữa rồi, viết tới đây mình đã không có cách nào cầm được nước mắt. Sev, hứa với mình, bồ phải sống tốt. Mình yêu bồ, Sev, bồ vĩnh viễn là bạn của mình.
Sincerely,
Lily."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.