[Harry Potter] Sau Khi Ván Cờ Bắt Đầu Lại Lần Nữa

Quyển 2 - Chương 6: Quyển 2 - Chương 6

Tô MayS

20/02/2022

Sau sóng gió quỷ khổng lồ, đám học sinh rất nhanh đã dời tinh lực đến trận thi đấu Quidditch, nhờ vậy mà Harry với Draco cuối cùng cũng thoát được cảnh bị vây xem và theo đuổi. Điểm tiếc nuối duy nhất là hai bà hoàng Hermione và Pansy không ham thích Quidditch như con trai, cho nên Harry và Draco phải chịu cảnh bị hai cô bé này kéo đến ven Hồ Đen hung hăng răn dạy một trận. Đối mặt với cặp mắt đỏ lấp lánh ánh nước của hai cô gái, Harry và Draco đều không biểu hiện bất mãn gì, chỉ có thể mặt dày nhận lỗi, hứa hẹn sau này sẽ không làm ra chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Harry luống cuống tay chân dỗ Hermione, Draco thì hứa hẹn một đống đồ dỗ Pansy, Blaise và Neville đứng ở bên, vui sướng thưởng thức cảnh quẫn bách hiếm có của hai người. Hagrid ở xa xa vô tình thấy được hình ảnh thiếu nam thiếu nữ ấm áp ven Hồ Đen này, vui vẻ ngâm nga đoạn nhạc vui tươi.

Dumbledore đứng bên cửa sổ trong phòng Hiệu Trưởng trên lầu tám, nhìn đám trẻ kia, đột nhiên nhớ tới mùa hè ngắn ngủi khắc sâu trong ký ức của cụ. Hồi còn trẻ, cụ và Gellert đã từng ăn ý như thế, bọn họ đã từng lòng đầy hùng tâm tráng chí gào rống như một con thú ở trong lồng, thúc giục họ tranh đua về phía trước. Nhưng mùa hè chỉ ngắn ngủi vậy thôi, sau ánh mặt trời luôn là bóng đêm lâu dài. Không còn ấm áp, chỉ còn lại hai từ cô đơn và lạc lõng bao quanh. Chúa Tể Hắc Ám đời thứ nhất làm cả châu Âu vừa nghe đã biến sắc thì thế nào? Bạch Phù Thủy vĩ đại nhất hiện tại thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là hai ông lão gần đất xa trời, dựa vào chút hồi ức cùng hy vọng ít ỏi chờ đợi cái chết từng ngày. Nhớ tới Tom hồi còn trẻ cũng tràn ngập khát vọng kia, nghĩ đến đứa bé đấy vào thời giỏi giang nhất đã vứt hết tất cả theo đuổi trường sinh, muốn từ chối tử vong. Sống lâu thì có ý nghĩa gì đâu? Khi những người quan trọng trong đời bạn, từng người từng người một rời đi, thanh xuân và ước mơ vô tình vứt bỏ bạn, những gì bạn có thể làm, chỉ là nhìn người bên cạnh bạn càng ngày càng ít đi, cuối cùng chỉ còn lại chính mình. Lúc cảm thấy bất lực rét lạnh, bên cạnh chỉ có vật chết, như vậy còn khiến bạn cảm thấy bất lực và lạnh lẽo hơn mà thôi.

Khóe mắt nhịn không được ươn ướt, Dumbledore ảm đạm dời tầm mắt đi. Quay người lại nhìn khung ảnh của Gellert, cụ bỗng nhiên muốn đi thăm người kia. Cho dù, chỉ có thể lén lút đứng ở ngoài cửa, trộm nhìn một cái thôi cũng được.

Khi bóng dáng của Dumbledore biến mất khỏi cửa sổ, Harry mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa sổ kia. Tuy không thấy rõ sắc mặt của lão Hiệu Trưởng, nhưng Harry biết, giờ phút này cụ nhất định đang tràn ngập cô đơn cùng với nỗi nhớ thương không thể nói dành cho Gellert Grindelwald. Nhớ tới Chúa Tể Hắc Ám đời thứ nhất chết trước mộ của Dumbledore, Harry lại thấy thổn thức. Mấy năm cuối cùng trong phòng Hiệu Trưởng, Harry từng vô số lần tự hỏi về vị Chúa Tể Hắc Ám có năng lực hô hào cả châu Âu nhưng cuối cùng lại tự nhốt mình trong lâu đài Nurmengard, tự hỏi về cuộc đời của cụ, tự hỏi gút mắt giữa cụ và lão Hiệu Trưởng, tự hỏi về cái chết của cụ. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Harry cảm thấy Gellert Grindelwald mới là Chúa Tể Hắc Ám danh xứng với thực, hoàn toàn xứng đáng là một thế hệ kiêu hùng. Cho dù cụ đã tham gia Chiến Tranh Thế Giới lần thứ 2, gián tiếp dẫn tới cái chết của vô số Muggle và phù thủy, nhưng bỏ qua mấy thủ đoạn không thể nói ra, Grindelwald chỉ đang thực hiện ước mơ cao cả là thay đổi Giới Phù Thủy, hơn nữa cụ vẫn luôn kiên định làm theo ý tưởng của mình. Còn Tom Marvolo Riddle, chẳng qua chỉ vì muốn đạp tất cả mọi người xuống dưới chân hắn, chỉ vì muốn trốn tránh cái chết, hắn căn bản không thể nào sánh ngang với Grindelwald. Thậm chí, Harry cho rằng, gọi Tom là Chúa Tể Hắc Ám đời thứ hai quả thực là đang nhục nhã Grindelwald, hắn căn bản đảm đương không nổi danh hiệu này.

Thắng lợi hoàn mỹ là không nên tách lão Hiệu Trưởng với Grindelwald ra, bọn họ đều có quyền và còn có cơ hội được hạnh phúc. Nhìn ánh mặt trời từ phương đông chiếu nhàn nhạt vào phòng Hiệu Trưởng, Harry bắt đầu lên kế hoạch đánh vỡ cục diện bế tắc vài thập niên giữa hai ông lão, giúp hai người được hạnh phúc muộn màng tuổi già.

Bởi vì không phô bày sở trường bay lượn đặc biệt nên Harry cũng không giống như kiếp trước, từ năm nhất đã được tham gia vào đội Quidditch Nhà. Trong lúc toàn bộ Slytherin thảo luận về Quidditch ở phòng sinh hoạt chung, Harry tránh ở trong phòng ngủ nhớ lại cảnh lần đầu tiên cậu bay. Đó là lần đầu tiên cậu cảm giác được tự do, như thể không có gì có thể trói buộc chính mình. Bầu trời cao và rộng đến thế, nhưng chỉ cần cậu muốn đi, mặc kệ là chỗ nào, điều khiển chổi một chút là có thể đến. Gió lướt qua người cậu, ánh mặt trời hắt vào trên người, hoàn toàn không có gánh nặng gì, cũng chẳng cần sợ hãi mất đi. Có lẽ ước mơ tha thiết của cậu chỉ là vui sướng đơn giản như vậy thôi, không có bị trói buộc, tự do tự tại. Hạnh phúc, đối với cậu mà nói, cũng chỉ cần có người bay lượn chung với cậu, khi mệt thì cùng nhau nằm lăn quay trên mặt đất cười đùa, có bạn bè kêu gọi chạy về hướng mình.

Draco cũng không gia nhập đội bóng, thậm chí cũng không thảo luận với Blaise về chuyện thi đấu. Vào giây phút bước vào phòng ngủ thấy được Harry, Draco tưởng mình lại được gặp cậu bé Tinh Linh mà hắn đã gặp trong tiệm phu nhân Malkin ở kiếp trước. Không ai bật đèn trên trần nhà, chỉ có một cái đèn nho nhỏ tỏa sáng lờ mờ sau lưng Harry. Harry bé gầy ôm gối ngồi trên giường, ánh sáng mông lung phả vào lưng cậu, làm mái tóc đen lộn xộn của cậu nhiễm một vầng sáng mộng ảo. Trên khuôn mặt ngược với tia sáng là nụ cười chân thật nhàn nhạt bên khóe miệng, cùng với cặp mắt màu lục còn rực rỡ hơn cả ánh đèn. Tia sáng trong mắt kia chỉ toàn là vui vẻ đơn thuần, hoàn toàn không có tạp chất gì, như lần đầu họ mới gặp.

Nhìn đến ngây ngốc, Draco đứng yên tại chỗ, luyến tiếc lên tiếng, hắn sợ chỉ cần mở miệng hô nhẹ một tiếng thôi thì sẽ không còn được thấy một Harry ngây thơ vui vẻ như vậy nữa. Hắn thật sự không nhớ ra đã bao lâu rồi chưa từng thấy Harry như thế, có lẽ từ năm 4 năm 5, hình ảnh đấy đã biến mất. Nếu nói hồi mới gặp, Harry ngây thơ, có lúc vui vẻ, có lúc giận dỗi nhưng lúc nào cũng như thiên sứ thì khi chiến tranh, Harry giống như ông vua bị ép phải ngồi trên ngai vàng. Còn sau chiến tranh, Harry như đã mất hết thanh xuân và nhiệt tình, chỉ còn lại nỗi đau thê lương không ai có thể an ủi. Rất nhiều lúc Draco cảm giác được, khi đó Harry như một ông lão, một ông lão đã chuẩn bị sẵn sàng chết bất kỳ lúc nào.

Bước ra khỏi ký ức, Harry giờ mới để ý đến Draco đang đứng thẳng tắp ở cửa, khóe miệng khẽ cong lên, khóe mắt đã có chút ướt át. Đột nhiên cậu có cảm giác lại được gặp cậu bé Draco hất cằm ra vẻ ta đây đã trưởng thành trong tiệm phu nhân Malkin, kéo dài giọng lải nhải những câu cậu nghe không hiểu, ánh mắt tràn ngập chờ mong nhưng lại dùng ngôn từ ngạo mạn chọc cậu nổi giận. Hắn vĩnh viễn miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo như thế, vĩnh viễn làm cậu phải suy đoán đến mỏi mệt, nhưng vĩnh viễn khiến cậu không thể bỏ xuống được.

Trong lúc nhất thời, hai người chỉ nhìn nhau không nói gì. Phảng phất như họ đang đứng cách nhau cả một dãy núi hay cả một đại dương, cậu đứng ở bên này, tôi đứng ở bên kia. Cậu không nhìn thấy tâm tôi, tôi đoán không ra ý cậu. Nhưng cũng giống như họ chỉ cách nhau một đường chỉ, cậu chần chờ không biết nên tới hay lui, tôi phỏng đoán nên đến ôm cậu hay thôi. Người ta nói trên đời này, khoảng cách xa nhất là tôi đang đứng trước mặt cậu, nhưng cậu lại chẳng biết tôi yêu cậu, tôi cũng không biết cậu coi tôi là tình yêu vĩnh cửu không được đáp lại. Khoảng cách đấy, rốt cuộc là xa hay là gần đây?

Tình cảnh trong phòng ngủ ngày ấy như một giấc mơ, cả Harry và Draco đều ăn ý không nhắc tới nó. Họ vẫn ở chung như xưa, vẫn thân mật như xưa. Không một ai biết giữa họ đã từng im lặng nhìn nhau như thế, chỉ mơ hồ cảm giác được đôi bên có gì đó đang thay đổi hoặc chỉ là ảo giác mà thôi.

Trong lúc Harry và Draco làm bộ chưa từng xảy ra chuyện gì, bạn bè bên cạnh cũng chưa nhìn ra điểm khác thường, trận thi đấu Quidditch đã bắt đầu. Harry và Draco ngồi trên khán đài phía trước của Slytherin, xem trận tranh đoạt giữa Gryffindor vs Slytherin. Đã không còn Harry – Tầm Thủ trời sinh, đội Gryffindor có vẻ lực bất tòng tâm. Đội Slytherin lợi dụng ưu thế về hình thể, các Truy Thủ trâu bò làm Gryffindor chịu rất nhiều đau khổ. Dumbledore vẫn như cũ không xuất hiện, Quirrel ngồi cạnh Severus, bên còn lại thì có giáo sư McGonagall. Bị hai Chủ Nhiệm kẹp ở hai bên, Quirrel có vẻ ỉu xìu uể oải, thỉnh thoảng đầu hơi vặn vẹo qua lại một chút.

Blaise im lặng nhìn Harry và Draco ngồi hàng phía trước, lần đầu tiên mất hứng thú với trận thi đấu. Hắn đã nhạy bén nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai người kia, chỉ là không nói toạc ra thôi. Thật ra ngay từ lúc ở trên xe lửa thấy cảnh Harry dựa vào Draco ngủ, Blaise cũng đã phát hiện quan hệ của hai người đó vừa đơn giản mà cũng phức tạp. Hai người đó thân mật với nhau là chuyện không cần nghi ngờ. Nhưng loại thân mật này tự nhiên quá mức, như đã lắng đọng lại sau nhiều năm nhiều tháng ở chung với nhau, đến mức khắc sâu vào trong linh hồn rồi, đó không phải là tình bạn bè, cũng không phải là anh em, nhưng lại không giống như tình yêu say đắm thông thường. Bởi vì có một người mẹ đa tình nhưng cũng rất chung tình, ngay từ nhỏ Blaise đã có thể nhìn ra được ánh mắt thế nào gọi là tình yêu. Nhưng Harry và Draco lại làm hắn có chút không rõ lắm. Có lẽ, nên tìm một cơ hội nói chuyện riêng với Draco chăng?

Trong lúc Blaise suy nghĩ miên man, Harry và Draco vì tầm mắt nóng rực chiếu sau lưng gây mất kiên nhẫn, biến cố xảy ra. Bludger và Quaffle tự dưng mất khống chế tập thể, bay loạn xạ làm các cầu thủ hoảng loạn, có một anh chàng Gryffindor dáng người thấp bé thiếu chút nữa đã ngã ra khỏi chổi. Đội Slytherin dựa vào ưu thế hình thể mới miễn cưỡng khống chế chổi, hô lớn cho phu nhân Hooch, kêu gọi dừng trận đấu lại.

Harry nhìn bầu trời hỗn loạn, tự dưng thấy cạn lời, lầu đầu tiên cậu phát hiện chỉ số thông minh của Tom não tàn chỉ ngang bằng với Dobby, dám dùng cách khống chế Bludger để tấn công cậu. Cạn lời thì cạn lời, nhưng nó cũng không cản trở Harry móc đũa phép ra, tùy lúc chuẩn bị chạy. Draco cũng phản ứng lại, thầm mắng trình độ não tàn của Voldemort, ếm cho Harry và bản thân thêm vài Bùa Khiên Bạc. Phát hiện trạng thái lạ của hai người, Blaise cũng cảnh giác, tiện tay kéo cả Pansy bắt đầu chuẩn bị. Không trông cậy vào Draco có thể ếm vài Bùa Khiên Bạc cho hắn và Pansy, Blaise trợn mắt cảm thán, mặc kệ rốt cuộc hai người đó có quan hệ gì, ít nhất ở trong lòng Draco, Harry chiếm vị trí quan trọng số một.



"Blaise, dẫn Slytherin rời đi đi. Lát nữa e là hai tụi mình không rảnh lo cho họ, các bồ phải tự cẩn thận."

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Draco dặn dò Blaise xong liền lôi Harry trực tiếp nhảy xuống khỏi khán đài. Pansy hết hồn, vội vàng chạy đến lan can, cúi xuống xem xét tình huống hai người, khi thấy Harry và Draco dùng Bùa Lơ Lửng bình an chạm đất, cô mới điên cuồng hét lên, mắng Draco là đồ ngu. Bất đắc dĩ lôi Pansy đi, Blaise phát hiện hắn càng ngày càng không hiểu suy nghĩ của Draco. Cái cách liều mạng thế này, thấy thế nào cũng đều thấy giống Gryffindor.

Tránh né mấy quả Bludger điên cuồng, ngay sau sóng gió quỷ khổng lồ, Harry và Draco lại một lần nữa trình diễn một trận Quidditch kinh hồn ngay trước mắt toàn thể giáo sư và học sinh. Harry vừa trốn vừa xoay người thả ra bùa chướng ngại, Draco nhìn chằm chằm vào Harry, tùy lúc bổ sung Bùa Khiên Bạc hoặc tấn công quả bóng nào sắp đánh trúng Harry. Một người tấn công, người kia bảo vệ, đây là ăn ý được họ bồi dưỡng khi còn trong chiến tranh. Không cần nói, chỉ một ánh mắt, một động tác là đã có thể hiểu ý nhau. Dưới sự phối hợp trên, bọn họ đã thành công đánh nát Quaffle. Nhưng tốc độ của Bludger càng lúc càng nhanh, nhất thời Harry cũng không có cách tránh thoát được.

Rất nhiều học sinh sắp tốt nghiệp đã rút đũa phép ra muốn hỗ trợ, đáng tiếc Bludger bay quá nhanh, rất khó có thể nhắm chuẩn, họ sợ ếm bùa trúng hai người kia nên chỉ có thể lo lắng suông. Hermione đã phát hiện nhất định có người ếm bùa lên quả bóng, nhưng không biết nên giải như thế nào. Khi thấy cả Quirrel lẫn Severus đều hơi hơi mấp máy môi, Hermione đột nhiên nảy ý tưởng, chạy tới dưới khán đài giáo sư, lén thả Bùa Tạo Sương. Mặc kệ trong hai người đó, ai là người đang ếm ác chú, ít nhất sương sẽ quấy nhiễu kẻ đó không thể khống chế Bludger. Neville tự ếm lên bản thân một bùa gia tốc rồi chạy về lâu đài tìm Dumbledore. Blaise và Pansy lớn tiếng kêu gọi các cầu thủ đội Slytherin giúp ngăn chặn, cặp sinh đôi nhà Gryffindor cũng tham gia đội ngũ cứu viện. Hai anh em sinh đôi được xưng là "Bludger hình người" tăng tốc độ chổi lên cực đại, không ngừng quấy nhiễu quả Bludger đang tấn công hai người kia, các Tấn Thủ Slytherin cũng phối hợp với cặp song sinh ra sức quấy nhiễu quả bóng. Chưa kể quả Bludger kia giống như bị động kinh, chốc lát điên cuồng đuổi giết Harry, chốc lát lại khôi phục như bình thường.

Severus ngồi trên khán đài giáo sư, mắt gần như phun lửa nhìn sân bóng, sương do Granger thả ra tuy trở ngại tầm mắt của Quirrel, nhưng nó cũng quấy nhiễu ông thi triển phản chú. Chờ đến khi thấy rõ tình huống trên sân, ông vẫn nhịn không được tán thành lời khen của Harry dành cho Granger. Tuy Granger hiện tại hoàn toàn chưa thể sánh ngang với cô gái trong ký ức của Harry, nhưng cô bé mười một tuổi này đã thể hiện ra bộ não thông minh cùng sức phán đoán nhạy bén. Quirrel do bị sương quấy nhiễu nên không thể duy trì khống chế quả bóng liên tục được, nhờ thế Harry và Draco mới có thể đánh nát Quaffle, nhóm Tấn Thủ mới có cơ hội cản trở đường bay của Bludger. Tuy nhiên, dù thế nào thì cơ thể của Harry và Draco mới mười một tuổi, tất nhiên tiêu hao thể lực và pháp lực liên tục trong thời gian dài đã mang đến gánh nặng cực lớn cho họ.

Ngay khi Harry sắp chạy hết nổi, đang tính có nên bại lộ thực lực hay không thì Severus và Dumbledore đã thành công đánh rớt hai quả Bludger. Neville thở hồng hộc nhìn Harry thoát khỏi nguy hiểm, lập tức nằm lăn quay ra đất không động đậy. Hermione từ khán đài chạy về phía Harry và Draco, vừa chạy vừa rớt nước mắt. Blaise đến bên người Neville, vỗ vỗ vai cậu, giơ tay like. Pansy lau nước mắt, cùng Hermione chạy tới cạnh Harry và Draco đã mệt nhoài ngồi trên mặt đất, trên mặt hai cô gái toàn nước mắt, tóc rối xù như cỏ dại nhưng vẫn cố nở nụ cười tươi. Giáo sư Sprout gọi các cầu thủ tiếp đất làm kiểm tra, giáo sư Flitwick xem xét các mảnh nhỏ từ quả bóng, hy vọng tìm ra nguyên nhân. Giáo sư McGonagall đã đỏ hai mắt, Severus nhìn nụ cười mỏi mệt của Harry và Draco, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót.

"Vừa mới trải qua quỷ khổng lồ, giờ lại là Quidditch! Albus, sao tôi lại không biết trường học nguy hiểm như vậy từ bao giờ thế! Thậm chí Harry và Malfoy còn không phải là cầu thủ, tụi nó chẳng qua chỉ là người xem! Nhìn vết thương trên người tụi nó đi, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng đau đến mức có thể làm người ta lăn lộn đấy!" Phu nhân Pomfrey hầm hầm kiểm tra vết thương trên người Harry và Draco, vừa tìm thuốc trong tủ vừa mắng Dumbledore cười ngây ngô. Bà đặt một đống thuốc ở trước mặt hai đứa xui xẻo kia, bày ra vẻ mặt nếu không uống thì đừng hòng ra viện. "Chống cự quả bóng điên kia lâu như vậy, may là giờ hai đứa còn có sức cười với ta! Uống thuốc đi, vết thương bên ngoài chờ qua đêm là khỏi, nhưng vết máu bầm thì còn phải chờ mấy ngày mới khỏi hoàn toàn được. Không được sự cho phép của ta, các trò không được rời khỏi phòng bệnh nửa bước."

"Xét thấy thể chất xúi quẩy của hai trò, ta lấy thân phận Chủ Nhiệm Slytherin tuyên bố, từ giờ trở đi, hai trò tránh xa Quidditch cho ta, ngoại trừ tiết Bay thì không được phép chạm vào chổi, càng không được bước vào cái sân bóng đáng chết kia nửa bước! Nếu để ta phát hiện các trò làm trái lệnh cấm này, ta nhất định sẽ khiến hai trò cả đời này, ngay cả lông chổi cũng không được sờ đến! Ta tin vì mạng nhỏ của các trò, dù là Chó Ngu hay Chim Công đều sẽ tán thành quyết định của ta." Giáo sư Độc Dược nổi giận gần như đe dọa, đáng tiếc hiện tại không một ai dám cãi lại lời ông, ai biểu đám người vây quanh mép giường đều cảm thấy giáo sư nói không sai cơ chứ.

"Được rồi, tất cả ra ngoài hết cho tôi, để hai đứa đó nghỉ ngơi. Ngày mai các trò có thể mang sách tới cho hai đứa giết thời gian, nhưng bây giờ, ra ngoài hết."

Phu nhân Pomfrey vừa ra lệnh một tiếng, Dumbledore liền đi đầu, bọn nhỏ ngoan ngoãn đi theo, đám người nối đuôi nhau ra khỏi phòng bệnh. Severus lại lôi ra vài bình thuốc giao cho phu nhân Pomfrey, hung hăng trừng hai đứa đội lốp trẻ con kia một cái rồi mới rời đi.

Chờ đến khi phòng bệnh chỉ còn bệnh nhân, mấy cầu thủ bị thương không dám lên tiếng khi nãy mới kéo màn ra, nhìn hai đứa xúi quẩy kia bằng ánh mắt đồng tình. Draco phát hiện, các cầu thủ bị thương, dù là Gryffindor hay là Slytherin, đều dùng vẻ mặt đồng tình này với hắn và Harry. Cái đám dư thừa đồng cảm đáng chết này. Harry cười toét miệng với bọn họ, vẫy vẫy tay chứng minh mình còn có thể nhúc nhích. Draco ngồi dậy túm chặt lấy cái tay không an phận kia, nhét lại vào trong chăn, uy hiếp: "Ngoan ngoãn nằm yên cho mình, không thì mình sẽ mời bồ uống thuốc khôi phục do Chủ Nhiệm phát minh, đảm bảo cả đời này bồ sẽ không bao giờ quên được hương vị kia."

Không lăn lộn nữa, Harry nhắm mắt lại mới nhận ra cơ thể đã kiệt sức hoàn toàn, cảm giác mơ màng do thuốc mang lại bắt đầu có tác dụng. Draco móc đũa phép ra, kéo màn xuống cho Harry, sau đó cũng chui vào trong chăn cười khổ. Nhớ tới cảnh hắn kéo Harry trực tiếp nhảy xuống từ khán đài, Draco bắt đầu hoài nghi chờ hắn ra khỏi bệnh thất, có lẽ sẽ bị một đám người liên hợp oanh tác. Tất thối Merlin!

- --

Người đầu tiên tới an ủi hai kẻ xúi quẩy là cặp song sinh, bọn họ mang đến lời an ủi và đồng tình của toàn thể cầu thủ Gryffindor. Khi bọn họ biểu diễn sinh động như thật cảnh đám con gái lo lắng cho Harry và Draco, mấy bệnh nhân trong phòng đều cười ha hả, trong tiếng cười của họ, mặt Harry càng lúc càng đỏ, cuối cùng dứt khoát trốn tiệt vào trong chăn. Tiếp đó là Hermione và Pansy mang theo đồ ăn vặt đến thăm hai người, Blaise và Neville thê thảm thành cu li ở phía sau. Khi Harry lướt qua hai bà hoàng tương lai nhìn đống sách trên tay hai vị cu li kia, cậu liền khinh thường, kết quả bị Hermione và Pansy liên tiếp trấn áp. Draco lật đọc mấy cuốn sách đó, càng đọc mặt càng đen, cuối cùng thở dài bất lực. Ai tới nói cho hắn biết, vì sao lại có người mang tiểu thuyết tình yêu đến thăm người bệnh không? Vì thế, sau một ngày nằm dài trên giường, Harry và Draco bắt đầu bí mật thảo luận xem có nên chạy trốn hay không, nhưng nhớ tới tính tình của phu nhân Pomfrey, họ chỉ có thể ngoan ngoãn đợi.



Ngày hôm sau chỉ có mình Blaise tới, anh chàng playboy luôn cười tủm tỉm giờ lại mang sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, thiếu chút nữa làm Harry tưởng có người dùng Thuốc Đa Dịch cải trang. Blaise vừa vào đã tự động tìm ghế ngồi vào giữa giường bệnh của Harry và Draco, đồng thời ra hiệu cho Draco thi triển Bùa Đuổi...

"Blaise, có chuyện gì làm bồ phải cẩn thận như vậy?" Vì biểu hiện khác thường của Blaise, Harry âm thầm nhớ lại chuyện xảy ra sau trận thi đấu Quidditch của mình ở kiếp trước, nhưng không tìm được đáp án mong muốn.

"Chuyện lớn, liên quan đến tính mạng của hai bồ." Hình như Blaise đang sắp xếp lại từ ngữ cho nên chỉ cau mày chứ không hề cười. "Hôm qua sau khi rời khỏi bệnh thất, Hermione không nói gì cả, lôi tụi mình tới chỗ bác Hagrid. Khi gặp được bác Hagrid, Hermione đã không ngừng truy hỏi rốt cuộc thầy Dumbledore giấu cái gì trong trường. Bác Hagrid vốn không chịu lộ ra, Hermione sốt ruột đến bật khóc, nói nhất định là vì món đồ kia ở trong trường nên Harry mới xảy ra chuyện, bởi vì Harry là Chúa Cứu Thế xui xẻo, cho nên tên phù thủy hắc ám muốn trộm đồ kia mới có ý định thuận tay giết luôn Harry. Cậu ấy vừa nói thế, Pansy và Neville cũng nóng nảy, đều nói kẻ trộm nhất định là tay sai của Voldemort, cho dù không trộm được đồ thì chắc chắn cũng sẽ giết Harry báo thù cho chủ nhân. Bác Hagrid cũng rất lo cho an toàn của Harry nên đã ấp úng tiết lộ món đồ đó có liên quan đến Nicholas Flamel, ngoài ra các giáo sư trong trường đều tham gia bảo vệ món đồ này, bác ấy chỉ tiết lộ thế thôi."

"Sau đó?" Toát mồ hôi vì cách tra hỏi trực tiếp của Hermione, Draco không thành ý đồng tình với Hagrid. . truyện ngôn tình

"Sau đó tụi mình trở về cùng nhau phân tích, ai cũng biết Nicholas Flamel là một nhà giả kim nổi tiếng, còn là bạn tốt của Hiệu Trưởng, suy ra món đồ kia tất nhiên là tác phẩm của Flamel, bất đắc dĩ phải gửi cho Hiệu Trưởng bảo quản. Kết hợp với sự kiện quỷ khổng lồ cùng trận Quidditch hôm qua, tụi mình kết luận cái tên xâm nhập vào Gringotts đã vào được trường học, hơn nữa còn dùng quỷ khổng lồ lôi kéo sự chú ý để hắn đi ăn trộm, nhưng vì các bồ mà bị thất bại, nhưng cũng không thể không loại trừ hai tên quỷ khổng lồ xông vào đại sảnh đường đó vốn tới vì hai bồ. Do đó, thẹn quá hóa giận, tên đấy tấn công các bồ ngay trước mặt công chúng. Kết hợp với danh hiệu Chúa Cứu Thế xui xẻo đính trên đỉnh đầu Harry, tụi mình cá chắc tên lẻn vào kia là một Tử Thần Thực Tử. Mà món đồ có thể làm Tử Thần Thực Tử động tâm, nhất định có giá trị có thể cầm đi tranh công với Voldemort. Căn cứ vào chuyện xảy ra năm đó, chúng ta đều biết Voldemort chưa chết mà chỉ biến mất mà thôi. Nghe nói trong nhà Harry cũng không phát hiện xác của Voldemort, rất có khả năng tên não tàn kia đã không còn thật thể. Bởi vậy, món đồ mà Hiệu Trưởng cất giấu, có khả năng nhất chính là Hòn Đá Phù Thủy có năng lực kéo dài tuổi thọ, thậm chí gần đến bất tử. Có thể não tàn muốn dùng Hòn Đá Phù Thủy chế tạo lại cơ thể cũng không chừng, dù sao tất cả chúng ta đều không biết Hòn Đá Phù Thủy rốt cuộc có bao nhiêu năng lực thần kỳ."

Harry cảm thấy thật thất bại, năm đó mất thời gian lâu như vậy mới phát hiện ra sự thật, hiện giờ nhóm bốn người Blaise chỉ mất có một buổi tối đã phân tích ra. Ngẫm lại ngày xưa, chỉ vì tìm ra danh tính của Nicholas Flamel mà bọn họ đã phải lật một đống sách, thật là quá mất mặt.

"Ngoài ra, Harry, mình không muốn dọa nhóm Hermione nên không nói ra một suy luận khác của mình. Bác Hagrid nói, tất cả các giáo sư đều tham gia công tác bảo vệ Hòn Đá Phù Thủy, nói cách khác thầy Dumbledore cũng nằm trong số đó. Ngẫm lại, chỉ có Bậc Thầy Độc Dược kiêm Chủ Nhiệm Snape cùng với Bạch Phù Thủy có thực lực nhất hiện nay Dumbledore là không phải Tử Thần Thực Tử bình thường có thể đối phó. Cho dù hắn trộm được đồ thì cũng chưa chắc chạy đi được. Nếu Voldemort thực sự không có thật thể, chỉ sợ hắn không có cách nào giúp Tử Thần Thực Tử chạy ra khỏi trường, cách tốt nhất là tự hắn mang theo Tử Thần Thực Tử vào trong trường học. Như vậy, một khi lấy được Hòn Đá Phù Thủy, hắn liền có thể dùng ngay lập tức. Cho nên, mình cảm thấy có lẽ kẻ lẻn vào trường chính là Voldemort."

Bị hai cặp mắt lóe sáng theo dõi, tuy da mặt Blaise luôn dày nhưng cũng có ngày phát run, nhịn không được đoán có phải suy luận của mình quá khủng bố, quá đáng sợ nên dọa mất hai người kia rồi không.

"Suy luận xuất sắc đấy, cậu Blaise Zabini, xin cho phép mình tỏ kính ý chân thành tha thiết vì trí tuệ của bồ." Hất cằm lên, Draco ngồi thẳng người lại, làm một lễ quý tộc.

Còn Harry bên kia, mỉm cười nhàn nhạt, đôi mắt như có lực xuyên thấu, lập tức làm Blaise liên tưởng tới đôi mắt của lão Ong Mật. Thu hồi tầm mắt, Harry ngồi dựa vào đầu giường, vẻ mặt vẫn nhẹ nhàng hờ hững nhưng lại làm Blaise đột nhiên cảm thấy có một luồng áp lực xông thẳng vào mình. Tuy không thấy có sát khí, nhưng mồ hôi lạnh trên lưng chứng minh cảm giác nguy hiểm kia tuyệt đối không phải là ảo giác. Lý trí nói với hắn chẳng qua mới mười mấy giây ngắn ngủi thôi nhưng hắn lại có cảm giác thời gian trôi qua rất lâu rồi, thậm chí khắp người như mất hết sức lực, từ linh hồn đến cơ thể đều tràn ngập cảm giác vô lực. Không biết vì sao Harry Potter lại làm chuyện này nhưng Blaise hối hận từ trước tới giờ luôn xem thường cậu bé mặt than hiền hòa này.

"Được rồi, Harry, thôi." Phát hiện sắc mặt của Blaise hơi trắng bệch, Draco kịp thời lên tiếng cứu hắn.

Thu hồi pháp lực, Harry nhắm mắt lại, khi mở ra, trong ánh mắt tràn ngập ý cười bình thản. "Xin lỗi, Blaise, nhưng mình cần phải làm như vậy. Nếu bồ đã biết đến Hòn Đá Phù Thủy, đồng thời đoán ra được kẻ lẻn vào trường trộm Hòn Đá Phù Thủy chính là Voldemort. Bồ là bạn của Draco, mình tin bồ trung thành với bồ ấy, nhưng mình không biết bồ có khả năng gánh vác hậu quả vì lựa chọn của bản thân hay không. Mình hy vọng, bồ tránh xa chuyện sắp xảy ra kế tiếp, mặc kệ mình với Draco gặp phải chuyện gì, mời bồ đứng ngoài cuộc. Như bồ nói, mình đội cái danh Chúa Cứu Thế xui xẻo, có rất nhiều việc đều không theo mong muốn của mình. Nếu bồ lựa chọn giống Draco đứng cạnh mình, vậy thì bồ bất cứ lúc nào cũng có khả năng toi mạng, mà mình không hy vọng chuyện như thế xảy ra."

Thoáng điều chỉnh lại trạng thái, với yêu cầu trắng ra như vậy của Harry, Blaise không biết nên trả lời thế nào. Nhìn cặp mắt màu lục thẳng thắn kia, lại nhìn đôi mắt xanh xám ẩn giấu lo âu, lần đầu tiên Blaise cảm thấy ngôn từ của mình quá hạn hẹp. Thân là một Slytherin, xem xét thời thế, theo lợi tránh hại là quy tắc cơ bản nhất. Nhưng đối diện với hai cặp mắt này, Blaise chỉ thấy vui sướng nảy sinh từ đáy lòng. Chỉnh lại cảm xúc, Blaise đứng lên, tươi cười như bình thường.

"Mình là một Slytherin, mình hiểu một khi đã lựa chọn thì phải có gan đối mặt với hậu quả. Cho nên, hai bồ vẫn nên nghĩ xem thuyết phục Hermione và Neville thế nào đi. Về phần Pansy, đừng quên bồ ấy cũng là một Slytherin."

Nhìn Blaise rời đi, Harry và Draco nhìn nhau cười. Thuyết phục Hermione và Neville? Kiếp trước chưa từng thành công lần nào, còn cần phải uổng phí sức lực sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Harry Potter] Sau Khi Ván Cờ Bắt Đầu Lại Lần Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook