[Harry Potter][Snarry] Binh Hoang Mã Loạn Đích Ái Tình
Chương 2
Lại Nhân VIP
20/12/2021
EDITOR: ALISIA
BETA: KIU
- o0o-
011
Trên đường quay lại, Harry gặp Niville – tân giáo sư thảo dược - đã lâu rồi chưa thấy.
"Harry, cảm ơn cậu hôm trước tìm giúp tớ mấy loại thảo dược đó, nếu không có cậu không biết tớ phải tìm chùng bao lâu nữa".
Sau khi tốt nghiệp Neville đã thay đổi rất nhiều, đã không còn ngốc ngốc, thậm chí lộ ra phong thái thân sĩ, chỉ có điều cơ thể mảnh khảnh không ít.
Harry thích cùng Neville gặp gỡ, trên người y không thiếu cái gọi là hương vị của ánh mặt trời, tuy là thiếu đi phong thái quý tộc, nhưng vẫn như cũ cách làm người khiến người khác không tự chủ được tin cậy.
Khi Neville cười rộ lên, Harry rõ ràng nghe được cuối hành lang một đám tiểu nữ sinh kinh hô.
"Xem ra cậu không lo không có bạn gái." Vẻ mặt của vị chúa cứu thế đồng học lộ vẻ trêu đùa vỗ vỗ bả vai Neville. Neville lại đột nhiên tỏ ra buồn bã, Harry nhịn không được lắc đầu.
012
Về Draco và Neville, Harry tin rất nhiều người đều nhìn thấy.
Nói thật, Harry chưa bao giờ nghĩ tới bọn họ sẽ xuất hiện cái liên hệ đăc thù gì, nhưng sự thật chính là hai người xác xác thật thật yêu nhau, sau khi chiến tranh kết thúc, sự việc được phơi bày ra ánh sáng, chỉ là việc này cơ hồ làm tất cả mọi người không thể tin được.
Neville thành thật, Malfoy gian xảo, nghe giống như là chuyện nghìn lẻ một đêm vậy.
Chiến tranh kết thúc, Draco tất nhiên trở thành gia chủ của gia tộc Malfoy.
Không hề nghi ngờ, bởi y trong chiến tranh có lựa chọn thông minh, gia tộc Malfoy đứng về phía chiến thắng, lấy được vinh quang, hiện giờ y đã có một vị tiểu thư quý tộc làm vị hôn thê vô cùng môn đăng hộ đối, hai người bất cứ khi nào cũng có thể thành hôn.
Đối với việc đã xảy ra, Neville thậm chí không một lời oán trách gì. Gia tộc Malfoy không cần một gia tộc Longbottom suy sụp cùng không cần một giáo sự thảo dược học vô cùng bình thường làm người yêu, huống chi đó còn là một người đàn ông.
Neville vĩnh viễn không thể cho Draco, một vị Malfoy bất cứ thứ gì; mà Draco vĩnh viễn cũng vô pháp vứt bỏ trách nhiệm của một Malfoy.
Cho nên bọn họ xác định sẽ không ở bên nhau.
Tình yêu là lãng mạn, nhưng là thực tại lại tàn khốc như thế.
013
Chưa từng có người khuyên Neville đi tranh đoạt Draco.
Harry cũng tin tưởng, bạn bè của Draco cũng sẽ không thuyết phục Draco đi tiếp nhận Neville.
Có lẽ Gryffindor và Slytherin, cũng chỉ có ở ngay lúc này có một chút ăn ý như vậy.
Dường như trong lòng mọi người từ sớm đã có kết luận, Gryffindor và Slytherin không có khả năng, giống như là khoảng cách giữa bầu trời và biển cả, xa xôi không thể đo đếm (Alisia: Thật ra khoảng cách giữa trời là biển có thể đo được, tầng đối lưu chỉ cách biển có tầm 20km thôi).
"Đừng quên, cậu chính là anh hùng, Neville à, có rất nhiều cô gái muốn được gả cho cậu." Harry dùng nụ cười gượng gạo nói.
"Harry, tớ nghĩ đời này tớ sẽ không cưới một cô gái nào." Neville trước sau cười ấm áp như vậy, ngữ khí lại như vậy trầm trọng, trầm trọng đến nỗi làm Harry cảm thấy hai mắt cay cay, "Tớ tin là Draco sẽ mau chóng có một người vợ xinh đẹp, tiền đồ rộng mở, tớ tin anh ấy sẽ được hạnh phúc."
Harry run rẩy môi, lại không thể nói ra một câu an ủi nào.
Neville ngược lại là trấn an Harry, "Đừng lo lắng, tớ chỉ cần Draco sống tốt, là đủ rồi."
Cho dù tớ chỉ còn mỗi cuộc sống tuyệt vọng này thôi.
Đây là Harry hiểu được Neville, đó mà một bàn bè đáng giá để trao cả tính mạng.
Vĩnh viễn đem nụ cười cho người khác, đem thống khổ để lại cho chính mình.
(Alisia: đồng bệnh tương liên, tiểu Har và Niville đến với nhau đi, cho Draco mất ăn mất ngủ chơi).
014
Harry chợt nhớ tới Slytherin luôn bao dung che chở cho cậu, đột nhiên cảm thấy đau khổ tràn lan trong lòng. Xung quanh có nhiều người như vây, không biết vì sao cậu lại chọn cái người đàn ông cô độc kia, diện mạo bình thường, tính tình kỳ quái, còn có thành kiến với Gryffindor nữa chứ.
Tốt, cậu biết ưu điểm của người đó, Harry nghĩ như vậy, khóe môi hơi hơi cong lên.
Đó là một người có dung mạo tuy không tuấn tú nhưng vô cùng khí chất, tướng mạo đĩnh đạt, trải qua cuộc sống rèn theo năm tháng càng thêm ấp ủ ra một người đàn ông mĩ lực thuần thục.
Đáng tiếc, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại.
Giống như tình cảm của Neville cùng Draco bị mọi người cố ý lãng tránh, chuyện xưa cũ của Harry cùng Snape cũng sẽ vĩnh viễn không thể nào tiếp tục được nữa.
May mắn thay, thanh xuân êm ả, năm tháng bình yên, chuyện xưa lúc này mới bắt đầu.
015
Học trò Hogwarts phá lệ nhiệt tình, Harry mới cùng Neville tách ra đã bị một đám động vật nhỏ ở Hogwarts vây quanh. Cho dù có thần kinh thô như Harry cùng hiểu không thể để tụi nhỏ này chịu thương tâm, cho nên thân là một sư tử, cậu không thể không dùng toàn bộ nhẫn nại của mình để đối phó với đám động vật nhỏ dư thừa tinh lực này.
Thẳng đến khi Harry bồi đám nhóc con này nói đông nói tây một hồi, đám nhóc mới vì còn phải đi học mới chịu rời đi. Harry vừa định rời đi, quay đầu lại chợt thấy trong góc còn một nữ sinh chưa đi.
"Sao em chưa đi học nữa", Hary ôn nhu hướng về phía nữ sinh mỉm cười, "Em có vấn đề gì hỏi anh sao?".
Nữ sinh kia hình như thẹn thùng, cô lắp bắp hỏi Harry "Ngài Potter có thể kể cho em biết một ít chuyện cũ của giáo sư Longbottom không?"
Đôi mắt đen nhánh dưới ánh đèn mờ nhạt phá lệ mê người, chỉ là chuyện này, Harry không có cách nào từ chối đề nghị này của nữ sinh kia.
Cậu dùng một phương thức biểu đạt ý tứ mà mình cho là cực kì uyển chuyển "Các giáo sư Hogwarts phần lớn cả đời không lập gia đình, nhưng đều lại có một mối tình khắc cốt ghi tâm".
Những lời này đủ biểu đạt ý tứ, ngôn ngữ cũng không lộ liễu.
Nữ sinh kia mang bộ dáng cái hiểu cái không, sau đó có chút ảo não rời đi.
016
Nữ sinh đi rồi, chính Harry cũng không phục hồi lại tinh thần, một tình yêu khắc cốt ghi tâm, Neville và Malfoy, Dumbledore và Grindelwald, còn có giáo sư Snape...
Severus Snape.
Lâu lắm rồi Harry không có nhắc đến cái tên này, cậu đột nhiên cảm thấy cái tim của mình truyền đến từng trận đau đớn, điều này làm cậu cảm thấy chơi vơi.
Thường ngày Harry luôn cố tình quên lãng, nhưng chính là vĩnh viễn không thể nào quên được.
Vết thương luôn là như vậy, con người càng xem nhẹ nó, nó càng ở bên trong chảy mủ hư thối, dù cho có liền sẹo, thì nó vẫn làm cho người bị thương suốt cả đời cũng không thể quên đi sự đau đớn của vết thương này.
Snape tuyệt đối là một vết thương không thể nào liền sẹo trong lòng Harry.
Harry dùng toàn bộ sức lực xem nhẹ vết sẹo làm cho chính mình đau đớn này, nhưng là chỉ cần cậu không cẩn thận động động tay chân, miệng vết thương liền sẽ đau làm người ta tức giận.
Thẳng đến rất nhiều năm sau, Harry vẫn như cũ rõ ràng nhớ tới hình ảnh máu đỏ tươi không ngừng từ cái cổ tái nhợt không ngừng chảy ra.
Cùng với chính trái tim cậu gần như đau đớn chết lặng.
Hình ảnh đó cho dù sau một năm trôi qua, mỗi khi nhớ lại cũng làm Harry không thở được.
Harry chưa bao giờ nghĩ tới, người đàn ông cường đại luôn độc mồm độc miệng kia sẽ có một ngày suy yếu rốt cuộc đứng dậy không nổi, không bao giờ còn giống như bình thường, bóng dáng cao lớn đứng ở trước mặt mình, cười nhạo cậu ngu muội vô tri. Lúc đó, người kia mặt đã trắng như tờ giấy, Harry thậm chí không dám vươn tay chạm vào hắn.
Harry đã cho rằng Snape sẽ như vậy, sẽ ở một cái nơi không tên nào đó, yên lặng chết đi, sau đó mình sẽ không biết sống chết của người này, nhiều nhất chỉ coi như hắn chỉ đi mà không lời từ biệt. Người đàn ông kia vốn là như vậy mà, có thói quen ở một nơi không có người nào tìm được vượt qua quãng đời còn lại, đây là phong cách điển hình của Snape, không phải sao?
Chẳng qua này tiền đề của điều này —— nếu chính cậu không chứng kiến cảnh tượng người đàn ông kia chết đi.
Trên đời này còn gì tàn nhẫn hơn chứng kiến người yêu chết trước mặt mình, mà chính mình lại bất lực.
Harry cúi người cạnh bên Snape đang giãy dụa, hắn nắm chặt vạt áo Harry, nhìn thật sâu vào đôi mắt xanh biếc kia.
"Look at me."
Sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Từ góc độ nào đó. Snape may mắn, cho dù như thế nào, Harry vẫn còn gặp mặt người kia lần cuối, làm người kia không còn tiếc nuối.
Bất hạnh chính là, cuộc gặp cuối cùng đó lại chính là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của Chúa cứu thế.
017
Bốn năm trước
Harry trước nay đều biết Snape thích Lily, Harry cũng biết Snape yêu nhất chính là hai mắt của mình.
Bởi vì nó giống với mắt của Lily như đúc.
Nhưng Snape trước nay đều sẽ không bởi vì cái này mà thiếu phê bình Harry hai câu, phảng phất làm như vậy sẽ làm hắn vui vẻ.
"Đừng tưởng rằng mọi người đều sẽ đối với tên tuổi của trò - chúa cứu thế mà cố kỵ!" Snape luôn nghiêm khắc răn dạy Harry như vậy.
"Đúng vậy giáo sư, thầy đã chứng minh điểm này." Harry không chút nào để ý Snape nghiêm khắc, vẻ mặt như cũ trêu đùa.
"Potter! Trò có thể nghiêm túc một chút hay không, đừng giống Peeves dường như chỉ biết quấy rối!"
Snape đối với thủ pháp cắt tài liệu độc dược không xong của Harry làm vẻ mặt khinh thường, hắn đứng ở phía sau thiếu niên, bàn tay to ấm áp nắm lấy đầu ngón tay Harry, hơi hơi dùng sức.
Cả người Harry gần như là đều chôn trong mùi thảo dược, hơi thở kia trong đêm phá lệ mê người.
"Severus, nếu miệng anh không độc địa như vậy, thì anh chính là một tình nhân hoàn mỹ rồi."
"Potter! Đừng lộn xộn!"
018
Ban đầu Harry thực chán ghét Snape, bởi vì hắn tựa hồ đối với luôn nhìn lại với vẻ khinh thường, sau lại yêu cái người biệt nữu này. Cái người luôn không được tự nhiên này đó mà.
Lúc cùng Snape ở bên nhau, trong mắt không nhìn thấy sự sùng bái của các đồng học, cũng không cần nhìn ánh mắt khi mình không đạt được hy vọng của người khác, tóm lại rất tự tại.
Harry cảm thấy, chỉ có ở trước mặt Snape, cậu mới là chân chính là mình.
Không cần làm bộ làm tịch, cũng không cần quyết tâm cường đại.
Hắn chỉ đem cậu xem như tên nhóc con.
Sợ rằng, nhóc con không hiểu biết này, cũng không thế nào hợp với tâm ý của hắn.
Hắn vĩnh viễn sẽ không dùng thất vọng hoặc là ánh mắt hoảng sợ nhìn cậu, bởi vì cậu chính là con của Lily.
Cái thân phận này đã làm Harry cảm thấy kiêu ngạo, cũng làm Harry cảm thấy ghen ghét.
019
Bốn năm sau
Phòng thực an tĩnh, duy nhất chỉ có thanh niên đang nằm trên giường phát ra tiếng tự hồ như đang bị ác mộng, tiếng kêu cùng biểu tình nhìn ra vô cung thống khổ.
"Giáo sư...... Cầu anh...... Đừng chết!"
Harry đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mơ, mồ hôi như hạt đậu dọc theo gương mặt tái nhợt của cậu chảy xuống.
Trong phòng tối tăm, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của thiếu niên. Người đàn ông trước khi chết triệt để hủy cậu, liền ký ức cũng đã muốn lấy ra một lần rồi.
Harry không biết đó là dạng chú ngữ gì, cậu không thể lấy ra ký ức của người đan ông đó ra khỏi đầu, thống khổ trong mộng cũng chính là ký ức duy nhất Snape ký thác.
Harry đem đầu vùi giữa hai tay, hy vọng có thể từ chính trên người mình hấp thu một chút lực lượng.
Chỉ là qua thật lâu mới bất đắc dĩ phát hiện, trên thế giới này, người duy nhất có thể cho cậu lực lượng đã sớm đã không còn nữa.
020
Potter cùng Snape vĩnh viễn không thể sống chung hoà bình, tin tưởng điểm này, cơ hồ đã là người người đều biết.
Harry biết, Snape chán ghét cậu.
Từ lúc Harry gặp Snape lần đầu tiên thì đã biết.
Cậu là một cô nhi, đại khái là nguyên nhân này đi, người khác đối hắn tốt cùng không tốt trong mắt cậu trong mắt cơ hồ đều không thể qua mắt cậu, Harry là một cái đứa trẻ đối với cái nhìn người khác phá lệ mẫn cảm, đương nhiên,, Snape ác ý trước nay đều không cần phải đợi nghiền ngẫm.
Snape hận cậu, không thèm chút xíu che dấu nào.
Harry cũng biết, Snape vẫn luôn bảo hộ mình, vô luận hắn đối với cậu tỏ thái độ có bao nhiêu ác liệt.
Chính là, dù cho Snape vẫn luôn bảo hộ mình, cái đó có thể đại biểu cái gì đâu?
Trên thực tế, mọt người suốt ngày luôn đối với mình châm chọc, cho dù bất luận hắn ta có bảo vệ mình như thế nào đi nữa thì cũng rất khó có cảm tình với hắn.
Nhưng con người vốn là như vậy, chỉ đến lúc cậu chân chính tiếp xúc hiểu biết về hắn, cậu mới thực sự hiểu rõ hắn.
Snape chính là như vậy.
Nếu không phải là người đàn ông này, Harry đại khái cả đời đều sẽ không biết cái gì gọi là biệt nữu, cái gì gọi là trong ngoài không đồng nhất.
Harry ở trong lòng cười khổ chửi thầm, bọn họ vốn nên trừ bỏ cho nhau chán ghét không nên có bất luận cái quan hệ gì nữa, nếu chính mình ở cái nghỉ hè năm tư không đến ở nhà Snape thì rất có thể rồi.
HẾT CHƯƠNG 2
BETA: KIU
- o0o-
011
Trên đường quay lại, Harry gặp Niville – tân giáo sư thảo dược - đã lâu rồi chưa thấy.
"Harry, cảm ơn cậu hôm trước tìm giúp tớ mấy loại thảo dược đó, nếu không có cậu không biết tớ phải tìm chùng bao lâu nữa".
Sau khi tốt nghiệp Neville đã thay đổi rất nhiều, đã không còn ngốc ngốc, thậm chí lộ ra phong thái thân sĩ, chỉ có điều cơ thể mảnh khảnh không ít.
Harry thích cùng Neville gặp gỡ, trên người y không thiếu cái gọi là hương vị của ánh mặt trời, tuy là thiếu đi phong thái quý tộc, nhưng vẫn như cũ cách làm người khiến người khác không tự chủ được tin cậy.
Khi Neville cười rộ lên, Harry rõ ràng nghe được cuối hành lang một đám tiểu nữ sinh kinh hô.
"Xem ra cậu không lo không có bạn gái." Vẻ mặt của vị chúa cứu thế đồng học lộ vẻ trêu đùa vỗ vỗ bả vai Neville. Neville lại đột nhiên tỏ ra buồn bã, Harry nhịn không được lắc đầu.
012
Về Draco và Neville, Harry tin rất nhiều người đều nhìn thấy.
Nói thật, Harry chưa bao giờ nghĩ tới bọn họ sẽ xuất hiện cái liên hệ đăc thù gì, nhưng sự thật chính là hai người xác xác thật thật yêu nhau, sau khi chiến tranh kết thúc, sự việc được phơi bày ra ánh sáng, chỉ là việc này cơ hồ làm tất cả mọi người không thể tin được.
Neville thành thật, Malfoy gian xảo, nghe giống như là chuyện nghìn lẻ một đêm vậy.
Chiến tranh kết thúc, Draco tất nhiên trở thành gia chủ của gia tộc Malfoy.
Không hề nghi ngờ, bởi y trong chiến tranh có lựa chọn thông minh, gia tộc Malfoy đứng về phía chiến thắng, lấy được vinh quang, hiện giờ y đã có một vị tiểu thư quý tộc làm vị hôn thê vô cùng môn đăng hộ đối, hai người bất cứ khi nào cũng có thể thành hôn.
Đối với việc đã xảy ra, Neville thậm chí không một lời oán trách gì. Gia tộc Malfoy không cần một gia tộc Longbottom suy sụp cùng không cần một giáo sự thảo dược học vô cùng bình thường làm người yêu, huống chi đó còn là một người đàn ông.
Neville vĩnh viễn không thể cho Draco, một vị Malfoy bất cứ thứ gì; mà Draco vĩnh viễn cũng vô pháp vứt bỏ trách nhiệm của một Malfoy.
Cho nên bọn họ xác định sẽ không ở bên nhau.
Tình yêu là lãng mạn, nhưng là thực tại lại tàn khốc như thế.
013
Chưa từng có người khuyên Neville đi tranh đoạt Draco.
Harry cũng tin tưởng, bạn bè của Draco cũng sẽ không thuyết phục Draco đi tiếp nhận Neville.
Có lẽ Gryffindor và Slytherin, cũng chỉ có ở ngay lúc này có một chút ăn ý như vậy.
Dường như trong lòng mọi người từ sớm đã có kết luận, Gryffindor và Slytherin không có khả năng, giống như là khoảng cách giữa bầu trời và biển cả, xa xôi không thể đo đếm (Alisia: Thật ra khoảng cách giữa trời là biển có thể đo được, tầng đối lưu chỉ cách biển có tầm 20km thôi).
"Đừng quên, cậu chính là anh hùng, Neville à, có rất nhiều cô gái muốn được gả cho cậu." Harry dùng nụ cười gượng gạo nói.
"Harry, tớ nghĩ đời này tớ sẽ không cưới một cô gái nào." Neville trước sau cười ấm áp như vậy, ngữ khí lại như vậy trầm trọng, trầm trọng đến nỗi làm Harry cảm thấy hai mắt cay cay, "Tớ tin là Draco sẽ mau chóng có một người vợ xinh đẹp, tiền đồ rộng mở, tớ tin anh ấy sẽ được hạnh phúc."
Harry run rẩy môi, lại không thể nói ra một câu an ủi nào.
Neville ngược lại là trấn an Harry, "Đừng lo lắng, tớ chỉ cần Draco sống tốt, là đủ rồi."
Cho dù tớ chỉ còn mỗi cuộc sống tuyệt vọng này thôi.
Đây là Harry hiểu được Neville, đó mà một bàn bè đáng giá để trao cả tính mạng.
Vĩnh viễn đem nụ cười cho người khác, đem thống khổ để lại cho chính mình.
(Alisia: đồng bệnh tương liên, tiểu Har và Niville đến với nhau đi, cho Draco mất ăn mất ngủ chơi).
014
Harry chợt nhớ tới Slytherin luôn bao dung che chở cho cậu, đột nhiên cảm thấy đau khổ tràn lan trong lòng. Xung quanh có nhiều người như vây, không biết vì sao cậu lại chọn cái người đàn ông cô độc kia, diện mạo bình thường, tính tình kỳ quái, còn có thành kiến với Gryffindor nữa chứ.
Tốt, cậu biết ưu điểm của người đó, Harry nghĩ như vậy, khóe môi hơi hơi cong lên.
Đó là một người có dung mạo tuy không tuấn tú nhưng vô cùng khí chất, tướng mạo đĩnh đạt, trải qua cuộc sống rèn theo năm tháng càng thêm ấp ủ ra một người đàn ông mĩ lực thuần thục.
Đáng tiếc, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại.
Giống như tình cảm của Neville cùng Draco bị mọi người cố ý lãng tránh, chuyện xưa cũ của Harry cùng Snape cũng sẽ vĩnh viễn không thể nào tiếp tục được nữa.
May mắn thay, thanh xuân êm ả, năm tháng bình yên, chuyện xưa lúc này mới bắt đầu.
015
Học trò Hogwarts phá lệ nhiệt tình, Harry mới cùng Neville tách ra đã bị một đám động vật nhỏ ở Hogwarts vây quanh. Cho dù có thần kinh thô như Harry cùng hiểu không thể để tụi nhỏ này chịu thương tâm, cho nên thân là một sư tử, cậu không thể không dùng toàn bộ nhẫn nại của mình để đối phó với đám động vật nhỏ dư thừa tinh lực này.
Thẳng đến khi Harry bồi đám nhóc con này nói đông nói tây một hồi, đám nhóc mới vì còn phải đi học mới chịu rời đi. Harry vừa định rời đi, quay đầu lại chợt thấy trong góc còn một nữ sinh chưa đi.
"Sao em chưa đi học nữa", Hary ôn nhu hướng về phía nữ sinh mỉm cười, "Em có vấn đề gì hỏi anh sao?".
Nữ sinh kia hình như thẹn thùng, cô lắp bắp hỏi Harry "Ngài Potter có thể kể cho em biết một ít chuyện cũ của giáo sư Longbottom không?"
Đôi mắt đen nhánh dưới ánh đèn mờ nhạt phá lệ mê người, chỉ là chuyện này, Harry không có cách nào từ chối đề nghị này của nữ sinh kia.
Cậu dùng một phương thức biểu đạt ý tứ mà mình cho là cực kì uyển chuyển "Các giáo sư Hogwarts phần lớn cả đời không lập gia đình, nhưng đều lại có một mối tình khắc cốt ghi tâm".
Những lời này đủ biểu đạt ý tứ, ngôn ngữ cũng không lộ liễu.
Nữ sinh kia mang bộ dáng cái hiểu cái không, sau đó có chút ảo não rời đi.
016
Nữ sinh đi rồi, chính Harry cũng không phục hồi lại tinh thần, một tình yêu khắc cốt ghi tâm, Neville và Malfoy, Dumbledore và Grindelwald, còn có giáo sư Snape...
Severus Snape.
Lâu lắm rồi Harry không có nhắc đến cái tên này, cậu đột nhiên cảm thấy cái tim của mình truyền đến từng trận đau đớn, điều này làm cậu cảm thấy chơi vơi.
Thường ngày Harry luôn cố tình quên lãng, nhưng chính là vĩnh viễn không thể nào quên được.
Vết thương luôn là như vậy, con người càng xem nhẹ nó, nó càng ở bên trong chảy mủ hư thối, dù cho có liền sẹo, thì nó vẫn làm cho người bị thương suốt cả đời cũng không thể quên đi sự đau đớn của vết thương này.
Snape tuyệt đối là một vết thương không thể nào liền sẹo trong lòng Harry.
Harry dùng toàn bộ sức lực xem nhẹ vết sẹo làm cho chính mình đau đớn này, nhưng là chỉ cần cậu không cẩn thận động động tay chân, miệng vết thương liền sẽ đau làm người ta tức giận.
Thẳng đến rất nhiều năm sau, Harry vẫn như cũ rõ ràng nhớ tới hình ảnh máu đỏ tươi không ngừng từ cái cổ tái nhợt không ngừng chảy ra.
Cùng với chính trái tim cậu gần như đau đớn chết lặng.
Hình ảnh đó cho dù sau một năm trôi qua, mỗi khi nhớ lại cũng làm Harry không thở được.
Harry chưa bao giờ nghĩ tới, người đàn ông cường đại luôn độc mồm độc miệng kia sẽ có một ngày suy yếu rốt cuộc đứng dậy không nổi, không bao giờ còn giống như bình thường, bóng dáng cao lớn đứng ở trước mặt mình, cười nhạo cậu ngu muội vô tri. Lúc đó, người kia mặt đã trắng như tờ giấy, Harry thậm chí không dám vươn tay chạm vào hắn.
Harry đã cho rằng Snape sẽ như vậy, sẽ ở một cái nơi không tên nào đó, yên lặng chết đi, sau đó mình sẽ không biết sống chết của người này, nhiều nhất chỉ coi như hắn chỉ đi mà không lời từ biệt. Người đàn ông kia vốn là như vậy mà, có thói quen ở một nơi không có người nào tìm được vượt qua quãng đời còn lại, đây là phong cách điển hình của Snape, không phải sao?
Chẳng qua này tiền đề của điều này —— nếu chính cậu không chứng kiến cảnh tượng người đàn ông kia chết đi.
Trên đời này còn gì tàn nhẫn hơn chứng kiến người yêu chết trước mặt mình, mà chính mình lại bất lực.
Harry cúi người cạnh bên Snape đang giãy dụa, hắn nắm chặt vạt áo Harry, nhìn thật sâu vào đôi mắt xanh biếc kia.
"Look at me."
Sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Từ góc độ nào đó. Snape may mắn, cho dù như thế nào, Harry vẫn còn gặp mặt người kia lần cuối, làm người kia không còn tiếc nuối.
Bất hạnh chính là, cuộc gặp cuối cùng đó lại chính là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của Chúa cứu thế.
017
Bốn năm trước
Harry trước nay đều biết Snape thích Lily, Harry cũng biết Snape yêu nhất chính là hai mắt của mình.
Bởi vì nó giống với mắt của Lily như đúc.
Nhưng Snape trước nay đều sẽ không bởi vì cái này mà thiếu phê bình Harry hai câu, phảng phất làm như vậy sẽ làm hắn vui vẻ.
"Đừng tưởng rằng mọi người đều sẽ đối với tên tuổi của trò - chúa cứu thế mà cố kỵ!" Snape luôn nghiêm khắc răn dạy Harry như vậy.
"Đúng vậy giáo sư, thầy đã chứng minh điểm này." Harry không chút nào để ý Snape nghiêm khắc, vẻ mặt như cũ trêu đùa.
"Potter! Trò có thể nghiêm túc một chút hay không, đừng giống Peeves dường như chỉ biết quấy rối!"
Snape đối với thủ pháp cắt tài liệu độc dược không xong của Harry làm vẻ mặt khinh thường, hắn đứng ở phía sau thiếu niên, bàn tay to ấm áp nắm lấy đầu ngón tay Harry, hơi hơi dùng sức.
Cả người Harry gần như là đều chôn trong mùi thảo dược, hơi thở kia trong đêm phá lệ mê người.
"Severus, nếu miệng anh không độc địa như vậy, thì anh chính là một tình nhân hoàn mỹ rồi."
"Potter! Đừng lộn xộn!"
018
Ban đầu Harry thực chán ghét Snape, bởi vì hắn tựa hồ đối với luôn nhìn lại với vẻ khinh thường, sau lại yêu cái người biệt nữu này. Cái người luôn không được tự nhiên này đó mà.
Lúc cùng Snape ở bên nhau, trong mắt không nhìn thấy sự sùng bái của các đồng học, cũng không cần nhìn ánh mắt khi mình không đạt được hy vọng của người khác, tóm lại rất tự tại.
Harry cảm thấy, chỉ có ở trước mặt Snape, cậu mới là chân chính là mình.
Không cần làm bộ làm tịch, cũng không cần quyết tâm cường đại.
Hắn chỉ đem cậu xem như tên nhóc con.
Sợ rằng, nhóc con không hiểu biết này, cũng không thế nào hợp với tâm ý của hắn.
Hắn vĩnh viễn sẽ không dùng thất vọng hoặc là ánh mắt hoảng sợ nhìn cậu, bởi vì cậu chính là con của Lily.
Cái thân phận này đã làm Harry cảm thấy kiêu ngạo, cũng làm Harry cảm thấy ghen ghét.
019
Bốn năm sau
Phòng thực an tĩnh, duy nhất chỉ có thanh niên đang nằm trên giường phát ra tiếng tự hồ như đang bị ác mộng, tiếng kêu cùng biểu tình nhìn ra vô cung thống khổ.
"Giáo sư...... Cầu anh...... Đừng chết!"
Harry đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mơ, mồ hôi như hạt đậu dọc theo gương mặt tái nhợt của cậu chảy xuống.
Trong phòng tối tăm, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của thiếu niên. Người đàn ông trước khi chết triệt để hủy cậu, liền ký ức cũng đã muốn lấy ra một lần rồi.
Harry không biết đó là dạng chú ngữ gì, cậu không thể lấy ra ký ức của người đan ông đó ra khỏi đầu, thống khổ trong mộng cũng chính là ký ức duy nhất Snape ký thác.
Harry đem đầu vùi giữa hai tay, hy vọng có thể từ chính trên người mình hấp thu một chút lực lượng.
Chỉ là qua thật lâu mới bất đắc dĩ phát hiện, trên thế giới này, người duy nhất có thể cho cậu lực lượng đã sớm đã không còn nữa.
020
Potter cùng Snape vĩnh viễn không thể sống chung hoà bình, tin tưởng điểm này, cơ hồ đã là người người đều biết.
Harry biết, Snape chán ghét cậu.
Từ lúc Harry gặp Snape lần đầu tiên thì đã biết.
Cậu là một cô nhi, đại khái là nguyên nhân này đi, người khác đối hắn tốt cùng không tốt trong mắt cậu trong mắt cơ hồ đều không thể qua mắt cậu, Harry là một cái đứa trẻ đối với cái nhìn người khác phá lệ mẫn cảm, đương nhiên,, Snape ác ý trước nay đều không cần phải đợi nghiền ngẫm.
Snape hận cậu, không thèm chút xíu che dấu nào.
Harry cũng biết, Snape vẫn luôn bảo hộ mình, vô luận hắn đối với cậu tỏ thái độ có bao nhiêu ác liệt.
Chính là, dù cho Snape vẫn luôn bảo hộ mình, cái đó có thể đại biểu cái gì đâu?
Trên thực tế, mọt người suốt ngày luôn đối với mình châm chọc, cho dù bất luận hắn ta có bảo vệ mình như thế nào đi nữa thì cũng rất khó có cảm tình với hắn.
Nhưng con người vốn là như vậy, chỉ đến lúc cậu chân chính tiếp xúc hiểu biết về hắn, cậu mới thực sự hiểu rõ hắn.
Snape chính là như vậy.
Nếu không phải là người đàn ông này, Harry đại khái cả đời đều sẽ không biết cái gì gọi là biệt nữu, cái gì gọi là trong ngoài không đồng nhất.
Harry ở trong lòng cười khổ chửi thầm, bọn họ vốn nên trừ bỏ cho nhau chán ghét không nên có bất luận cái quan hệ gì nữa, nếu chính mình ở cái nghỉ hè năm tư không đến ở nhà Snape thì rất có thể rồi.
HẾT CHƯƠNG 2
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.