Chương 4
Sơn Gian Hồ
05/07/2022
【4】
Giảng một quyển sách bài tập căn bản không cần đến mười buổi.
Ở buổi thứ ba, với nội dung mở rộng, việc dạy kèm môn Ngữ Văn đại học cũng đã kết thúc.
Bởi vì Đường Từ sống chết không chịu nhận lại tiền nên Hứa Lệ Tử chỉ đành giảng cho cậu một ít nội dung về lịch sử văn học.
Từ Bách Gia Chư Tử đến thơ Đường, Tống từ, rồi đến tiểu thuyết, nguyên khúc.
Chú thích:
1. Bách Gia Chư Tử là những triết lý tư tưởng ở thời Trung Hoa cổ đại, trong thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc.
2. Tống từ là loại hình văn học thịnh hành nhất thời nhà Tống ở Trung Quốc, là một trong những thơ ca kiểu mới đối lập với thơ cổ, gần giống với thể loại thơ mới ở Việt Nam.
3. Nguyên khúc: một hình thức văn nghệ đời Nguyên gồm tạp kịch và tân khúc.
Hứa Lệ Tử chọn một vài tác giả nổi tiếng và những câu chuyện xưa thú vị kể cho Đường Từ nghe.
Đường Từ dù có nghe hay không cũng sẽ chống cằm, dùng đôi mắt tròn xoe, sáng ngời và chăm chú nhìn Hứa Lệ Tử, trông có vẻ như rơi vào trạng thái si mê nghiêm túc.
Lúc này cũng không phải là việc giảng bài không bị gián đoạn.
Thỉnh thoảng có lúc Đường Từ tập luyện về muộn sẽ mang theo cơm hộp, hoa quả dầm, trà sữa hoặc bánh kem tới “xin nghỉ” với Hứa Lệ Tử.
Lúc đầu Hứa Lệ Tử còn không biết làm thế nào, nhưng sau khi nhiều lần từ chối không có kết quả, cô cũng dần quen với việc này.
Nhân tiện còn kéo dài thời gian dạy thêm của mỗi buổi học thêm nửa tiếng đồng hồ nữa.
Bọn họ cũng hẹn cùng đi tới phòng tập thể hình vào thời gian rảnh rỗi.
Hứa Lệ Tử vốn không muốn đăng ký thẻ thường niên.
Ngoại trừ máy chạy bộ và máy tập elip ra thì cô không hiểu lắm về các thiết bị trong phòng tập thể hình, đăng ký thẻ thường niên cũng chẳng có ích gì.
Nhưng Đường Từ không đợi cô từ chối đã đưa cho cô một tấm thẻ cao cấp.
Là một tấm thẻ cao cấp không mất phí.
“Như vậy không tốt lắm nhỉ?”
“Có gì mà không tốt đâu chị.”
Đường Từ lắc lư tấm thẻ trong tay.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi đen rộng rãi và một chiếc quần âu đen, đôi mắt tròn sau cặp mắt kính đen chứa đầy ý cười.
“Thật ra phòng tập thể hình này là em mở, đưa một tấm thẻ cho giáo viên của em cũng không có vấn đề gì.”
Hứa Lệ Tử:???
Nếu Hứa Lệ Tử nhớ không nhầm thì đây là phòng tập thể hình lớn nhất gần trường của họ.
Vài năm trở lại đây, ở đây liên tiếp mọc lên một số phòng tập gym nhỏ lẻ, chắc là không hoạt động được nên suýt nữa đã quỵt mất tiền của hội viên.
May mắn thay một phòng tập thể hình mới đang chuẩn bị khai trương, sáp nhập hết những phòng tập sắp đóng cửa, mở rộng mặt tiền của cửa hàng ban đầu.
Lúc này mới hình thành tình huống một nhà độc quyền.
“Thật ra em không muốn mở lớn như vậy, chỉ muốn đầu tư, kiếm ít tiền lời.”
“Em trai, em không học tài chính đúng là đáng tiếc.”
“Chị đề cao em quá rồi. Là do may mắn thôi, em tự biết mình không có tài trong lĩnh vực này.”
“Chị, hay là, chị kiểm tra khả năng vận động trời cho của em ở phòng tập đi?”
Hứa Lệ Tử mơ màng bị kéo đến cửa hàng chuyên bán đồ dùng tập thể hình, sau khi thay quần áo và bước ra khỏi phòng thử đồ, nhìn thấy cái bụng nhiều mỡ nhô ra của mình, cô mới hồi thần lại.
Đàn em đang đứng trước gương xoa cằm chọn kiểu quần áo cho cô rốt cuộc là một chú chó con hay là chó sói vậy?
Hứa Lệ Tử thở hổn hển dựa vào tay vịn của máy, dù trời có sập xuống thì cô cũng không nhúc nhích được nữa.
May mà Đường Từ dẫn cô vào một phòng tập riêng có đầy đủ thiết bị, nếu không phần mềm màu xanh nước biển nào đó sẽ có thêm một câu hỏi về cái chết xã hội nữa.
Chú thích:
1. Phần mềm màu xanh nước biển: Zhihu, là một trang web hỏi đáp của Trung Quốc.
2. Cái chết xã hội: là một từ phổ biến trên mạng, đề cập đến những việc làm ngu ngốc, đáng xấu hổ trước đám đông, không thể ngẩng cao đầu và không thể tương tác được với xã hội bình thường.
“Chị không tập nữa, Đường Từ, em không phải là người! Chạy 5km rồi em không thấy mệt sao?”
Đường Từ xoay người sang chỗ khác ho nhẹ hai tiếng, rồi quay lại hơi ngượng ngùng nói:
“Hay để em chị chị sờ cơ bụng nhé? Như thế thì có thể tập tiếp không?”
Hứa Lệ Tử thật sự rất muốn sờ.
Nhưng cô chưa bị điên.
Cô cầm lấy khăn lông Đường Từ chuẩn bị cho mình, lau mồ hôi trên cổ và mặt, dáng vẻ như đã được nạp đầy điện, trên mặt viết chữ “Chị đã chuẩn bị xong”.
“Trông giống như Cậu Bé Bọt Biển vậy.”
“Em nói gì cơ?”
“Không có gì, chị.”
Lúc Hứa Lệ Tử nằm trên giường trong phòng ký túc xá, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy giường là nơi thoải mái nhất trên thế giới.
Trước đây bản thân vì lười không chịu bò lên giường ngủ trưa đúng là không biết tốt xấu.
Với lại Đường Từ…. Khụ khụ.
Nghĩ đến đây, gương mặt Hứa Lệ Tử không khỏi đỏ ửng.
Cơ bắp của cậu thật đẹp.
Dáng người cậu thuộc kiểu mặc quần áo thì nhìn gầy, cởi ra lại có bắp thịt.
Ngày thường chỉ cảm thấy cậu cao ráo, là móc áo di động, nhưng sau khi diện vest thể thao, để lộ đường cong cơ bắp mượt mà thì tràn đầy cảm giác xinh đẹp.
Mồ hôi lăn xuống, giống như gió nhẹ lay động tiếng lòng.
Cuối cùng cô cùng nhìn thấy vẻ đẹp tinh tế của nghệ thuật điêu khắc.
Đó là sự nhân từ của Nữ Oa khi tạo ra con người, là tác phẩm nghệ thuật của Chúa.
Là vào ngày mùa hè kết thúc, tích tiểu thành đại, tim đập thình thịch.
Giảng một quyển sách bài tập căn bản không cần đến mười buổi.
Ở buổi thứ ba, với nội dung mở rộng, việc dạy kèm môn Ngữ Văn đại học cũng đã kết thúc.
Bởi vì Đường Từ sống chết không chịu nhận lại tiền nên Hứa Lệ Tử chỉ đành giảng cho cậu một ít nội dung về lịch sử văn học.
Từ Bách Gia Chư Tử đến thơ Đường, Tống từ, rồi đến tiểu thuyết, nguyên khúc.
Chú thích:
1. Bách Gia Chư Tử là những triết lý tư tưởng ở thời Trung Hoa cổ đại, trong thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc.
2. Tống từ là loại hình văn học thịnh hành nhất thời nhà Tống ở Trung Quốc, là một trong những thơ ca kiểu mới đối lập với thơ cổ, gần giống với thể loại thơ mới ở Việt Nam.
3. Nguyên khúc: một hình thức văn nghệ đời Nguyên gồm tạp kịch và tân khúc.
Hứa Lệ Tử chọn một vài tác giả nổi tiếng và những câu chuyện xưa thú vị kể cho Đường Từ nghe.
Đường Từ dù có nghe hay không cũng sẽ chống cằm, dùng đôi mắt tròn xoe, sáng ngời và chăm chú nhìn Hứa Lệ Tử, trông có vẻ như rơi vào trạng thái si mê nghiêm túc.
Lúc này cũng không phải là việc giảng bài không bị gián đoạn.
Thỉnh thoảng có lúc Đường Từ tập luyện về muộn sẽ mang theo cơm hộp, hoa quả dầm, trà sữa hoặc bánh kem tới “xin nghỉ” với Hứa Lệ Tử.
Lúc đầu Hứa Lệ Tử còn không biết làm thế nào, nhưng sau khi nhiều lần từ chối không có kết quả, cô cũng dần quen với việc này.
Nhân tiện còn kéo dài thời gian dạy thêm của mỗi buổi học thêm nửa tiếng đồng hồ nữa.
Bọn họ cũng hẹn cùng đi tới phòng tập thể hình vào thời gian rảnh rỗi.
Hứa Lệ Tử vốn không muốn đăng ký thẻ thường niên.
Ngoại trừ máy chạy bộ và máy tập elip ra thì cô không hiểu lắm về các thiết bị trong phòng tập thể hình, đăng ký thẻ thường niên cũng chẳng có ích gì.
Nhưng Đường Từ không đợi cô từ chối đã đưa cho cô một tấm thẻ cao cấp.
Là một tấm thẻ cao cấp không mất phí.
“Như vậy không tốt lắm nhỉ?”
“Có gì mà không tốt đâu chị.”
Đường Từ lắc lư tấm thẻ trong tay.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi đen rộng rãi và một chiếc quần âu đen, đôi mắt tròn sau cặp mắt kính đen chứa đầy ý cười.
“Thật ra phòng tập thể hình này là em mở, đưa một tấm thẻ cho giáo viên của em cũng không có vấn đề gì.”
Hứa Lệ Tử:???
Nếu Hứa Lệ Tử nhớ không nhầm thì đây là phòng tập thể hình lớn nhất gần trường của họ.
Vài năm trở lại đây, ở đây liên tiếp mọc lên một số phòng tập gym nhỏ lẻ, chắc là không hoạt động được nên suýt nữa đã quỵt mất tiền của hội viên.
May mắn thay một phòng tập thể hình mới đang chuẩn bị khai trương, sáp nhập hết những phòng tập sắp đóng cửa, mở rộng mặt tiền của cửa hàng ban đầu.
Lúc này mới hình thành tình huống một nhà độc quyền.
“Thật ra em không muốn mở lớn như vậy, chỉ muốn đầu tư, kiếm ít tiền lời.”
“Em trai, em không học tài chính đúng là đáng tiếc.”
“Chị đề cao em quá rồi. Là do may mắn thôi, em tự biết mình không có tài trong lĩnh vực này.”
“Chị, hay là, chị kiểm tra khả năng vận động trời cho của em ở phòng tập đi?”
Hứa Lệ Tử mơ màng bị kéo đến cửa hàng chuyên bán đồ dùng tập thể hình, sau khi thay quần áo và bước ra khỏi phòng thử đồ, nhìn thấy cái bụng nhiều mỡ nhô ra của mình, cô mới hồi thần lại.
Đàn em đang đứng trước gương xoa cằm chọn kiểu quần áo cho cô rốt cuộc là một chú chó con hay là chó sói vậy?
Hứa Lệ Tử thở hổn hển dựa vào tay vịn của máy, dù trời có sập xuống thì cô cũng không nhúc nhích được nữa.
May mà Đường Từ dẫn cô vào một phòng tập riêng có đầy đủ thiết bị, nếu không phần mềm màu xanh nước biển nào đó sẽ có thêm một câu hỏi về cái chết xã hội nữa.
Chú thích:
1. Phần mềm màu xanh nước biển: Zhihu, là một trang web hỏi đáp của Trung Quốc.
2. Cái chết xã hội: là một từ phổ biến trên mạng, đề cập đến những việc làm ngu ngốc, đáng xấu hổ trước đám đông, không thể ngẩng cao đầu và không thể tương tác được với xã hội bình thường.
“Chị không tập nữa, Đường Từ, em không phải là người! Chạy 5km rồi em không thấy mệt sao?”
Đường Từ xoay người sang chỗ khác ho nhẹ hai tiếng, rồi quay lại hơi ngượng ngùng nói:
“Hay để em chị chị sờ cơ bụng nhé? Như thế thì có thể tập tiếp không?”
Hứa Lệ Tử thật sự rất muốn sờ.
Nhưng cô chưa bị điên.
Cô cầm lấy khăn lông Đường Từ chuẩn bị cho mình, lau mồ hôi trên cổ và mặt, dáng vẻ như đã được nạp đầy điện, trên mặt viết chữ “Chị đã chuẩn bị xong”.
“Trông giống như Cậu Bé Bọt Biển vậy.”
“Em nói gì cơ?”
“Không có gì, chị.”
Lúc Hứa Lệ Tử nằm trên giường trong phòng ký túc xá, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy giường là nơi thoải mái nhất trên thế giới.
Trước đây bản thân vì lười không chịu bò lên giường ngủ trưa đúng là không biết tốt xấu.
Với lại Đường Từ…. Khụ khụ.
Nghĩ đến đây, gương mặt Hứa Lệ Tử không khỏi đỏ ửng.
Cơ bắp của cậu thật đẹp.
Dáng người cậu thuộc kiểu mặc quần áo thì nhìn gầy, cởi ra lại có bắp thịt.
Ngày thường chỉ cảm thấy cậu cao ráo, là móc áo di động, nhưng sau khi diện vest thể thao, để lộ đường cong cơ bắp mượt mà thì tràn đầy cảm giác xinh đẹp.
Mồ hôi lăn xuống, giống như gió nhẹ lay động tiếng lòng.
Cuối cùng cô cùng nhìn thấy vẻ đẹp tinh tế của nghệ thuật điêu khắc.
Đó là sự nhân từ của Nữ Oa khi tạo ra con người, là tác phẩm nghệ thuật của Chúa.
Là vào ngày mùa hè kết thúc, tích tiểu thành đại, tim đập thình thịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.